"Chết tiệt!"
Khi Từ Tiểu Thụ mở mắt lần nữa, mọi thứ đã đổi khác.
Trước mắt hắn là một trần nhà giăng đầy mạng nhện, một chiếc bàn gỗ nhỏ bám đầy bụi bặm, một mẩu nến tàn lụi gần hết, và một luồng kiếm khí màu đen đầy linh tính...
Tất cả, tất cả những thứ này, đều hoàn toàn khác biệt so với khung cảnh trong phòng bệnh của hắn.
Từ Tiểu Thụ nghiêng đầu cố nhớ lại. Hình như, hắn đã lạc quan chiến đấu với bệnh tật suốt ba năm, và cuối cùng, cũng thẳng cẳng ngã xuống.
Nỗi đau kết thúc, hắn vẫy tay tạm biệt những áng mây cuối chân trời, nhưng lòng lại trào dâng một cảm giác khó chịu.
Tại sao cuộc đời người khác lại muôn màu muôn vẻ, còn cuộc đời hắn, ngoài chín năm giáo dục bắt buộc, chỉ có bệnh viện là nhà?
Trường học và bệnh viện – hai từ ngữ gợi lên sự thống khổ tột cùng, lại chiếm trọn cả cuộc đời hắn.
Nhưng giờ khắc này...
Hắn nhìn quanh, khung cảnh vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, bóp véo thân thể từ đầu đến chân, nhưng chẳng tìm thấy nơi nào còn đau đớn.
"Ông trời có mắt? Xuyên không không đau đớn?"
Từ Tiểu Thụ ghé sát mặt vào chiếc gương đồng trên bàn. Khuôn mặt hiện lên là một vẻ đẹp nhợt nhạt nhưng vẫn vô cùng tuấn tú.
Dáng vẻ một thiếu niên mười tám tuổi, sắc mặt trắng bệch như thể lâu ngày chưa được tắm mình trong ánh mặt trời, sống mũi cao thẳng, vừa khéo chia tách vài nốt tàn nhang trên gò má, đôi môi khô nứt, chẳng vương một giọt nước.
"Không tệ, nếu rám nắng thêm chút, béo ra một xíu thì càng có hương vị. Nhất là mấy nốt tàn nhang này..."
Từ Tiểu Thụ bĩu môi, mân mê lớp da chết trên môi, vừa lẩm bẩm vừa đọc lại những ký ức trong đầu, suy đoán lý do tại sao mình gầy đến thế này.
Gã này trước đây là đệ tử ngoại viện của Thiên Tang Linh Cung, tiếc rằng tư chất bình thường, nhập cung ba năm, mười cảnh luyện linh mới tu luyện đến ba cảnh. Để ứng phó "Phong Vân Tranh Bá", gã bế quan một tháng, quyết chí đột phá.
Không thành công, liền thành người thiên cổ!
Sau đó... xả thân!
Từ Tiểu Thụ lắc đầu, tiếc hận thay gã. Kì thực, gã ta biết rõ mình không thể đột phá tứ cảnh. Ba năm qua, gã đã nhận đủ những lời châm chọc, khiêu khích, sớm đã nảy sinh ý định tìm đến cái chết.
Lần này, gã chỉ mượn cớ bế tử quan, thuận nước đẩy thuyền, tự cho mình một lý do để "logout" khỏi thế giới này mà thôi.
Hai thế giới, hai nỗi thống khổ khác nhau. Nỗi đau Từ Tiểu Thụ phải chịu là tra tấn về thể xác, còn gã thanh niên kia lại bị dằn vặt về tinh thần.
Đều là những kiếp nhân sinh khổ cực như nhau cả.
"Bất quá, đã cho ta cơ hội này, ta tuyệt đối không thể bị mấy lời đồn nhảm ấy đánh bại." Từ Tiểu Thụ thầm nhủ. Hắn tiếp tục đọc những mảnh vỡ ký ức, rồi sắc mặt tối sầm lại.
Nguyên lai, cái "Phong Vân Tranh Bá" này tương đương với kỳ thi cuối khóa. Gã thanh niên kia đã xếp chót hai năm liên tiếp. Nếu lại thua thêm một năm nữa, gã có thể thu dọn đồ đạc, cuốn gói cút khỏi Thiên Tang Linh Cung.
Khó trách gã phải bế tử quan, xem ra cũng là bất đắc dĩ lắm...
Từ Tiểu Thụ nhức đầu. Sao vừa đến đã phải đối mặt với áp lực lớn như vậy rồi? Kỳ thi cuối khóa? Lại còn là chế độ loại bỏ với vị trí cuối bảng nữa chứ?
Là một người từng trải, hắn sợ nhất là những kỳ thi kiểu này, nhất là khi thực lực của hắn còn chưa đạt tiêu chuẩn ở mọi mặt.
Đáng sợ nhất là, nơi này còn không có "hắc khoa kỹ", không thể gian lận...
Hắn suy nghĩ miên man trong đầu. Ký ức cũng gần như đã đọc xong. Cùng với một chấn động linh hồn, hắn tựa hồ đã hoàn toàn hòa nhập vào thân thể này.
Một giây sau, một đĩa quay màu đen xuất hiện trong đầu hắn.
Từ Tiểu Thụ: "..."
Vậy là "hắc khoa kỹ" đến rồi sao?
Hắn vội vàng tìm kiếm trong não hải, cẩn thận cân nhắc về chiếc đĩa quay màu đen này.
Đĩa quay màu đen vô cùng đơn sơ, giống như loại hàng vỉa hè. Trông nó chẳng có vẻ gì là trân quý cả. Từ Tiểu Thụ nghiêm trọng nghi ngờ "hắc khoa kỹ" này có phải đang làm việc qua loa cho xong hay không.
Dưới đáy đĩa quay có hai phân khu: một màu vàng, một màu đỏ.
Thật thú vị, khu vực màu vàng chiếm gần như 90% diện tích, còn khu vực màu đỏ chỉ vỏn vẹn một góc nhỏ.
"Chuyện này quá bất công rồi..."
Từ Tiểu Thụ lẩm bẩm, âm thầm phỉ nhổ. Dựa theo kinh nghiệm trước đây, khu vực màu đỏ thường mới là nơi chứa đựng những thứ tốt đẹp.
Thế nhưng...
Trên khu vực màu vàng ghi "Hệ thống chủ động", còn khu vực màu đỏ lại đề "Hệ thống bị động".
"Chủ động và bị động?"
Sắc mặt Từ Tiểu Thụ trở nên quái dị. Nếu so sánh với trò chơi, kỹ năng chủ động đương nhiên tốt hơn kỹ năng bị động. Dù sao, chỉ dựa vào kỹ năng bị động, làm sao có thể đánh giết được địch nhân?
E rằng ngay cả dã quái cũng không hạ nổi!
Lẽ nào, cái đĩa quay đen sì này thấy kiếp trước mình sống quá khổ sở, nên cố tình nới rộng khu vực "Hệ thống chủ động" ra để làm phần thưởng cho mình chăng?
Từ Tiểu Thụ phấn khởi hẳn lên, chắc chắn là như vậy rồi!
"Đúng là đĩa quay có lương tâm, hiếm thấy ghê!"
Hắn hào hứng bừng bừng, muốn tìm xem có nút "Bắt đầu" hay thứ gì tương tự không, nhưng tìm mãi chẳng thấy.
Trong đầu, ngoài cái đĩa quay có phần đơn sơ này ra, chẳng còn gì khác.
Chẳng lẽ vẫn phải thao tác bằng tay?
Hắn nhìn cái đĩa quay keo kiệt vô cùng này, sợ mình lỡ tay làm hỏng mất. Nhưng dường như chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể dùng sức mạnh thôi sao?
Từ Tiểu Thụ nhìn kim đồng hồ trên đĩa quay, nó dài và mảnh khảnh, trông có vẻ yếu đuối dễ vỡ.
Hắn thử dùng ý niệm nhẹ nhàng tác động vào kim đồng hồ. Đĩa quay khẽ rung lên, tựa hồ có xu hướng chuyển động.
Nhưng sau đó... chẳng có gì xảy ra.
"Không được?"
Xu hướng chỉ là xu hướng, kim đồng hồ cuối cùng vẫn không nhúc nhích. Từ Tiểu Thụ cảm thấy người chế tạo ra cái đĩa quay này quá thiếu tâm huyết.
Đơn sơ thì thôi đi, đến dầu bôi trơn cũng không thêm vào, bảo nó vận hành thế nào?
Ý niệm của hắn mạnh thêm một chút, kim đồng hồ dường như đang nghiêng đi, nhưng cảm giác vẫn rất mơ hồ, không đủ!
Từ Tiểu Thụ dồn thêm sức lực, chiếc kim đồng hồ tinh tế, thon dài nghiêng đi càng lúc càng mạnh. Trong lòng hắn thầm kêu không ổn, muốn thu tay lại, nhưng chiếc kim đồng hồ lại không chịu nổi gánh nặng, "Két" một tiếng gãy đôi…
Gãy rồi?
Gãy thật rồi!
Mặt Từ Tiểu Thụ tối sầm lại, thầm mắng trong bụng, "Mẹ nó, cái bàn xoay này hóa ra không phải nhìn đơn sơ, mà là thật sự đơn sơ!"
Kim đồng hồ vốn dĩ đã chỉ vào sát mép khu vực màu vàng, thế mà vừa gãy, liền lập tức ngã hẳn sang khu vực màu đỏ bên ngoài.
Màu đỏ... Hệ thống bị động?
Sắc mặt Từ Tiểu Thụ từ đen chuyển sang tím tái, hắn rên rỉ nói: "Đừng có đùa tôi như thế chứ, cái thứ đồ chơi quái quỷ này ai làm ra vậy, đúng là đồ thất đức!"
Đột nhiên hắn lại nảy ra một ý nghĩ, "Chẳng lẽ cái bàn xoay này không phải dùng để kích động kim đồng hồ, mà là để chuyển sàn xe?"
"Ngô… Không thể nào?"
Mặt Từ Tiểu Thụ đỏ bừng, hắn thăm dò khẽ gảy vào sàn xe. Quả nhiên, nó chuyển động rất trơn tru, "Lộc cộc, lộc cộc", không hề có dấu hiệu thiếu dầu bôi trơn.
"Cái này…" Từ Tiểu Thụ hai mắt vô thần, thân thể loạng choạng, ngã thẳng xuống giường.
Một giây sau, hắn bật dậy, vội vàng dùng ý niệm nhặt chiếc kim đồng hồ gãy lên, định thừa lúc bàn xoay tối màu chưa kịp phản ứng mà đặt nó trở lại khu vực màu vàng.
Ai ngờ, ý nghĩ này vừa xuất hiện, bàn xoay màu đen dường như cũng từ trong đống thao tác ngớ ngẩn của hắn mà tỉnh lại, chuẩn xác biến mất tăm hơi.
Một hàng chữ hiện ra:
"(Hệ thống bị động) khởi động, đang tải…"
Từ Tiểu Thụ muốn khóc mà không ra nước mắt, giờ phút này hắn chỉ có thể thuận theo tự nhiên, chấp nhận thực tế.
Văn tự biến mất, thay vào đó là một giao diện màu đỏ cỡ nhỏ. Từ Tiểu Thụ ôm chút hi vọng cuối cùng nhìn vào.
Bên trong chỉ có một bản khối, trên đó có hàng chữ lớn:
**Kỹ năng bị động cơ sở.**
Bên trong bản khối, vẫn là sự keo kiệt quen thuộc, và sự đơn sơ quen thuộc:
**Phương pháp hô hấp (hậu thiên Lv.1).**
Từ Tiểu Thụ vừa ngã vật xuống giường, sắc mặt vốn đã trắng bệch nay bỗng ửng hồng, rõ ràng là khí huyết nghịch hành, tức đến thở không ra hơi, phẫn nộ ngút trời.
"Xxx phương pháp hô hấp, còn cần ngươi dạy ta sao?"
"Đứa trẻ con còn biết thở đấy!"
Từ Tiểu Thụ vốn ôm một tia hy vọng mong manh vào cái "Hệ thống Bị động" này, mong chờ nó có thể tạo ra một cú lội ngược dòng ngoạn mục, chứng minh bản thân không phải phế vật.
Giờ phút này, hắn hoàn toàn tuyệt vọng. Đúng là bị động thật rồi, ngay cả hô hấp mà cũng...
"Xxx hô hấp!"
Hắn tức đến mức không kìm được hít sâu vài hơi, lại đột nhiên cảm thấy linh khí trong cơ thể cuộn trào mãnh liệt.
"Chuyện gì xảy ra?" Từ Tiểu Thụ kinh hãi. Tu vi của hắn hiện tại là Luyện Linh tam cảnh, bình thường không đến lúc đột phá thì sẽ không có linh khí bạo động lớn như vậy, lẽ nào... sắp đột phá?
Hắn vội vàng khoanh chân ngồi xuống, chuẩn bị sẵn sàng. Nhưng linh khí bỗng túa ra như kén tằm, bao bọc lấy toàn thân hắn. Một cỗ huyền diệu từ khí hải tuôn trào ra, như cá về biển lớn, phá tan mọi xiềng xích.
Sóng gợn vô hình lan tỏa trong không khí, ngay cả bụi bặm trên mặt bàn cũng bị thổi bay sạch sẽ.
"Đột... Đột phá?"
Từ Tiểu Thụ ngơ ngác. Tên kia bế quan cả tháng trời còn không phá nổi bình cảnh, mình chỉ vì tức giận, thở dốc vài hơi mà đã đột phá?
Không đúng...
Hô hấp?
Đôi mắt Từ Tiểu Thụ sáng rực lên, "Phương pháp hô hấp?"
Chẳng lẽ, cái "Phương pháp hô hấp" này tương đương với một môn công pháp? Mỗi một lần mình hít thở, đều là đang phun ra nuốt vào linh khí đất trời, chuyển hóa để bản thân sử dụng?
"Trời... Vớ được bảo bối!"
Từ Tiểu Thụ vốn tưởng mình nhặt được một hệ thống rác rưởi, không ngờ thứ này mới là trâu bò nhất. Hắn cẩn thận nghiền ngẫm hai chữ "Bị động", dần dà hiểu ra.
"Bị động hô hấp?"
"Bị động tu luyện?"
Hắn thể ngộ từ chính hơi thở của mình, và quả nhiên phát hiện ra rằng, mỗi khi hít vào, một chút linh khí đất trời lại được dẫn vào khí hải.
Không nhiều, nhưng như vậy là đủ!
Trước đây hắn vốn đã chạm đến bình cảnh, nhưng nay, chút linh khí kia chẳng khác nào giọt nước tràn ly, giúp hắn khơi thông dòng chảy!
Trong lòng Từ Tiểu Thụ trào dâng nhiệt huyết. Quả nhiên, tinh phẩm thường ẩn chứa ngay trong những góc bị vùi dập nhất.
Nếu hắn có được một bộ thần công chủ động tu luyện, liệu còn thiết tha quá trình khổ luyện này?
Nhưng cái "Phương pháp hô hấp" này, thậm chí còn lược bỏ cả quá trình tu luyện, nghĩa là sao?
Từ Tiểu Thụ vung tay áo bào, hất mái tóc dài trên trán, vẻ mặt tinh thần phấn chấn.
"Ta, Từ Tiểu Thụ, chỉ cần đứng im bất động, liền có thể vô địch!"
Tiếc thay, chẳng ai có thể chiêm ngưỡng phong thái ngời ngời của hắn lúc này. Từ Tiểu Thụ âm thầm tiếc nuối.
Hắn lại nhìn về phía giao diện màu đỏ, cảm xúc trong lòng đã khác hẳn.
"Phương pháp hô hấp (Hậu Thiên Lv. 1)."
Ánh mắt lướt xuống dòng chữ phía dưới, Từ Tiểu Thụ vô thức lẩm bẩm: "Hậu Thiên... Lv. 1..."
Vậy tức là có thể thăng cấp? Vậy thì, dùng cái gì để thăng cấp đây?
Hắn nhanh chóng chú ý đến hàng chữ nhỏ bên dưới giao diện, vì quá kích động mà trước đó hắn đã hoàn toàn bỏ qua.
"Bị động giá trị: 0."
Từ Tiểu Thụ vuốt cằm. Bị động giá trị?
Chắc hẳn đây là thứ dùng để thăng cấp kỹ năng, chỉ là, làm sao để thu được nó?
Đêm hè luôn vang vọng tiếng ve kêu và muỗi vo ve. Từ Tiểu Thụ chìm vào suy tư, gian phòng lại hoàn toàn tĩnh lặng.
Hắn bỗng cảm thấy cánh tay ngứa ngáy, theo phản xạ vung tay đánh tới, rồi lại giật mình nhìn xuống, quả nhiên thấy lòng bàn tay loang lổ vết máu.
"Đáng ghét, lũ muỗi!"
Từ Tiểu Thụ cảm thấy căn phòng này cần được tổng vệ sinh một phen. Dù sao, đã cả tháng trời chưa ai quét dọn. Nhưng ngay giây sau, hắn bỗng khựng lại, vẻ mặt hiện lên một tia dở khóc dở cười.
Chỉ thấy ở phía dưới giao diện màu đỏ trong đầu hiện ra một dòng thông báo:
"Nhận đả kích, giá trị bị động +1."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)