Ánh tà dương nhuộm đỏ phương tây, mây rồng cuồn cuộn sinh động.
Khi Từ Tiểu Thụ bước ra khỏi Linh Tàng Các, cảnh tượng trống trải, tiêu điều trước mắt khiến hắn giật mình.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Đám cỏ dại mọc um tùm, vốn che khuất tầm mắt đâu cả rồi? Sao không thấy tăm hơi?
Chẳng lẽ vừa có người đến phát quang bụi cỏ?
Cũng quá cẩn thận đi, phát quang sạch sẽ đến vậy cơ mà!
Hắn cố gắng định hướng, không vội ra khỏi ngoại viện, mà chậm rãi tiến sâu vào nội viện.
Chuyến đi Linh Tàng Các này, Từ Tiểu Thụ đã liều mình xông vào, bởi lo ngại "Ước pháp tam chương", hậu quả có thể vô cùng nghiêm trọng.
Nhưng trái với dự đoán, đủ loại khó khăn đều không xảy ra. Trái lại, Tang lão trở nên ôn hòa hơn nhiều, thậm chí việc bị hắn quật cho đổ máu cũng chẳng hề bận tâm. Điều này nằm ngoài sức tưởng tượng của Từ Tiểu Thụ.
"Chẳng lẽ người ngoài và người một nhà khác biệt đến vậy sao..."
Hắn có chút khó hiểu, nhưng có thể khẳng định một điều, sau khi bái sư, Tang lão quả thực đã thân thiết với hắn hơn rất nhiều.
Ừm, phải nói là hoàn toàn khác biệt mới đúng!
"Con người thật là một loài sinh vật kỳ quái..."
Từ Tiểu Thụ cảm khái một hồi, rồi cũng chẳng suy nghĩ nhiều thêm.
Việc Tang lão không còn tra tấn mình là một chuyện tốt. Nhờ vậy, hắn có thể tạm thời gác lại ý định trốn khỏi Linh Cung.
Ngày sau nếu có biến cố gì...
Ừm, ngày sau hẵng hay!
Ít nhất, trước mắt xem ra, tính cách của lão già đáng chết này vẫn còn rất rõ ràng, nói ngắn gọn là "cố chấp"!
Dù là coi thường người khác hay bao che cho đồ đệ, lão đều làm đến mức cực đoan.
Khi chưa quen biết, lão ta suýt chút nữa đã cạo trọc đầu hắn mà tế thiên, giờ trở thành sư đồ...
Từ Tiểu Thụ sờ lên chiếc nhẫn. Ba mươi sáu viên thất phẩm Nguyên Đình Đan, bản đầy đủ "Thập Đoạn Kiếm Chỉ", danh ngạch Thiên Huyền Môn, một chiếc nhẫn đầy dược thảo…
Trong mơ hắn cũng không nghĩ tới, hôm nay liều mạng đến gặp lão nhân này một lần, lại có kết quả như vậy.
Dự đoán của ta về tương lai và thực tế sao mà khác biệt một trời một vực!
"Ồ, còn có một cái bồn tắm to bát phẩm." Từ Tiểu Thụ kiểm kê chiến lợi phẩm, hài lòng gật gù.
Tuy nói nhỏ hơn cái bồn tắm ba chân kia một chút, nhưng nó vẫn đủ sức chứa bốn, năm người cùng tắm, so với những chiếc đỉnh đan bình thường thì lớn hơn gấp mấy lần.
"Bát phẩm à..."
Từ Tiểu Thụ lôi thanh "Tàng Khổ" của mình ra, bảo bối này mới chỉ là cửu phẩm.
"Không được rồi, nhóc con, ngươi sắp không theo kịp tiến độ của ta rồi đó."
Hắn vuốt ve thân kiếm đen, "Tàng Khổ" khẽ rung động, tựa hồ phát ra tiếng nức nở.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Chẳng lẽ ngươi thật sự sắp sinh ra linh trí rồi?
Từ Tiểu Thụ ngẩn người. Đây là lần đầu tiên hắn thấy "Tàng Khổ" ngoài việc cắn chủ, lại có một mặt cảm xúc như vậy.
Nhưng nhớ đến "Mộ Danh Thành Tuyết", hắn thở dài. Đúng là không có so sánh thì không có đau khổ.
"Cửu phẩm... chắc là rất khó sinh ra linh trí..."
Không chút lưu luyến, hắn nhét "Tàng Khổ" vào giới chỉ, rồi lấy ra lệnh bài của Tang lão. Thứ này mới là quan trọng nhất.
Có nó, hắn có thể giống như đệ tử nội viện, chọn một chỗ linh địa để an thân.
Nồng độ linh khí ở nội viện cao hơn ngoại viện rất nhiều. Nếu thường xuyên tắm mình trong linh khí dồi dào như vậy, chắc hẳn hắn sẽ nhanh chóng làm quen với "Phương pháp hô hấp" cấp bậc Tiên Thiên, từ đó thả lỏng thân tâm, tu luyện một cách thụ động.
Ừm, hiện tại hắn đi lại trong nội viện vẫn phải đóng chặt toàn thân lỗ chân lông.
Chỉ cần sơ sẩy một chút thôi, thân thể hắn sẽ co rút lại ngay lập tức!
"Hơn nữa, cái lệnh bài này đến đúng lúc thật..."
Hắn nghĩ đến cái đình viện xập xệ chỉ còn một gian khách phòng ở ngoại viện, có lệnh bài này rồi thì dễ dàng từ bỏ thôi. Vừa hay lại chẳng tốn tiền sửa chữa, thật đắc ý!
"Nên chọn chỗ nào làm nơi đóng quân đây?" Từ Tiểu Thụ có chút xoắn xuýt.
Nội viện rộng lớn, so với ngoại viện chẳng hề kém cạnh, thế nhưng số lượng người ở lại ít ỏi, số đệ tử còn không bằng một phần mười ngoại viện.
Nói vậy, mỗi người ở đây đều được chia một phần đất đai bao la.
Thế nhưng, ngoại trừ những khu linh địa được bảo vệ bởi kết giới, những nơi khác không được phép tùy ý tu luyện. Điểm này khác biệt rất lớn so với ngoại viện.
Khi đã bước vào Tiên Thiên, người ta càng coi trọng sự cảm ngộ thiên đạo. Vì vậy, chuyện tu luyện ngay trước cửa nhà người khác không thể xảy ra.
Bởi vì, nếu không cẩn thận, khi ngươi đang đốn ngộ, người khác cũng đang đốn ngộ. Nếu ở quá gần nhau, rất có thể hai người sẽ quấy nhiễu lẫn nhau, khiến mọi nỗ lực tan thành mây khói.
Vậy chẳng khác nào đoạn tuyệt tiền đồ của người khác, gây ra đại họa!
Từ Tiểu Thụ tùy ý chọn một con đường vắng vẻ rồi bước vào. Một mình trong sân nhỏ, hắn vẫn luôn thích sự tĩnh mịch.
Căn phòng khách quạnh quẽ ở ngoại viện quả thực không tệ, ít ai quấy rầy.
...
Đi một hồi lâu, Từ Tiểu Thụ vẫn chưa thấy bóng người nào, không khỏi cảm thán, nơi đây quả không hổ danh là nội viện hoang vắng...
Linh địa thì gặp vài cái, không phải là không có, nhưng tất cả đều đã có chủ.
Cuối con đường nhỏ, Từ Tiểu Thụ dừng chân.
Nơi này cảnh vật vô cùng yên tĩnh, nếu muốn chọn linh địa, đây quả là một nơi phù hợp với tiêu chuẩn của hắn.
Chỉ có điều, linh địa trước mắt tựa hồ đã bị đại năng nào đó dùng kiếm chém qua, vỡ thành hai mảnh, ngay cả kết giới bảo vệ cũng tan tành.
"Cái này..." Từ Tiểu Thụ nghẹn họng, trân trối nhìn.
Đây là tư đấu sao!
Nội viện tuy nói không cấm sinh tử, nhưng cũng phải lên lôi đài chứ!
Sao lại có thể chỉ vì một lời không hợp mà chém linh địa thành hai nửa thế này?
Không hổ là nội viện, có chút đáng sợ a...
Từ Tiểu Thụ càng thêm kiên định ý niệm "điệu thấp phát dục" trong đầu, vội vàng chọn một hướng khác rồi ba chân bốn cẳng chạy đi.
Phong thủy nơi này không tốt, không thể chọn làm linh địa được.
...
Nơi xa kia, phảng phất giữa chốn tuyệt vọng, cũng có một vùng linh địa tựa chốn tiên cảnh.
Ánh mắt Từ Tiểu Thụ bừng sáng, bởi vì trước khi nhìn thấy vùng linh địa này, hắn còn thấy một cô gái áo lam đang cúi người làm gì đó.
"Quá tốt rồi! Cuối cùng cũng có người để hỏi đường. Dựa vào cái lão già đáng chết kia ba hoa vài câu, đoán chừng ta phải tìm đến tận hừng đông mất."
Hắn thầm cảm thấy may mắn, vào nội viện lâu như vậy, cuối cùng cũng nhìn thấy một người bình thường, lại còn là mỹ nhân tuyệt sắc nữa chứ.
Nữ tử vận lụa mỏng tang, bờ vai trần như ngọc, ngón tay khẽ nâng, nghiêng mình uốn éo, phác họa đường cong lồi lõm đầy gợi cảm.
Từ Tiểu Thụ vừa định bước lên chào hỏi, nữ tử kia lại như không thấy, đột ngột quay đầu lại. Nhưng đầu nàng vừa xoay được một nửa, tựa hồ khựng lại hai nhịp, rồi mới vội vã quay trở lại.
Nàng nhận ra ta?
Từ Tiểu Thụ khựng lại. Đây rõ ràng là biểu hiện của một người khi vô tình bắt gặp người quen.
"Từ Tiểu Thụ?"
Quả nhiên, một giọng nói kinh ngạc vang lên, tê dại như dòng điện chạy qua hai tai.
Từ Tiểu Thụ nhíu mày, tiến lên phía trước hỏi: "Cô biết ta?"
Nữ tử hé đôi môi đỏ mọng, khẽ cười một tiếng: "Đại danh đỉnh đỉnh quán quân 'Phong Vân Tranh Bá', ai mà không biết?"
Lần này Từ Tiểu Thụ có chút bất ngờ. Hắn thật không ngờ nội viện lại có cả fan hâm mộ của mình, hơn nữa còn là một cô nương xinh đẹp đến vậy.
"Khiêm tốn thôi, khiêm tốn thôi."
Nữ tử liếc nhìn hắn từ trên xuống dưới, ánh mắt chợt lóe lên sát ý: "Đệ tử ngoại viện lén xông vào nội viện, ta có quyền thay mặt Chấp Pháp Các bắt ngươi lại đấy."
Từ Tiểu Thụ thấy thú vị. Fan hâm mộ ở nội viện quả nhiên khác biệt, chắc chắn đã giết không ít người đây mà!
Chỉ một câu nói đùa, mà nghe cứ như thật vậy.
Sát ý nhàn nhạt này, thật vừa vặn!
"Chuyện đó không quan trọng." Từ Tiểu Thụ không mấy để ý, xua tay nói, "Cô nương có biết nơi này có nhiều linh chi không? Ta tìm nãy giờ, vẫn chưa quen cuộc sống ở đây, thật sự là tìm mãi không ra."
"Ồ? Ngươi còn muốn tìm linh chi ở đây à?" Nữ tử mừng rỡ.
Từ Tiểu Thụ gật đầu, nhìn vẻ mặt vui mừng của nàng, có chút kỳ lạ, bèn nói thêm, "Yên tâm, ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu."
"Ký tên cái gì chứ, ta có thể cho ngươi mười cái!"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)