Chương 106

Truyện: Truyen: {self.name}

Lam Tâm Tử vừa xoay người đẩy cửa bước vào linh chỉ, gương mặt đã rạng rỡ như hoa.

"Trương thiếu, chàng đoán xem chúng ta vừa gặp ai?"

"Ừm?" Trương Tân Hùng hiện giờ không còn nơi nương tựa, đành tạm bợ ở đây, ngẩng lên hỏi: "Gặp ai?"

"Từ, Tiểu, Thụ!" Lam Tâm Tử nhấn mạnh từng chữ.

"Từ Tiểu Thụ?" Trương Tân Hùng kinh ngạc buột miệng: "Hắn vào được nội viện rồi sao?"

Lén xông vào nội viện, đệ tử ngoại viện sẽ trực tiếp bị giải lên gia hình tra tấn đài. Thế mà ba mươi ba người lại thay mặt chấp pháp…

Trong khoảnh khắc, vô số kiểu chết của Từ Tiểu Thụ hiện lên trong đầu hắn, nhưng hắn cố gắng đè nén lại. Dù sao, vết xe đổ của Hà Ngư Hạnh còn rành rành trước mắt.

"Nàng ra tay rồi?" Trương Tân Hùng đứng bật dậy, lo lắng hỏi.

Hắn không tin Lam Tâm Tử không nghĩ đến chuyện này. Hắn chỉ sợ nàng lỗ mãng hành động, làm hỏng đại sự.

"Ta mới không có ra tay!"

Lam Tâm Tử bất mãn liếc hắn một cái, lẩm bẩm: "Không biết tiểu tử kia bỏ bùa mê thuốc lú gì cho chàng, mà chàng che chở hắn khắp nơi…"

"Hắn có đẹp bằng ta không?"

Trương Tân Hùng á khẩu.

Ta đây là đang che chở Từ Tiểu Thụ?

Ta đây là sợ nàng làm hỏng chuyện của ta!

Lam Tâm Tử nâng chén rượu lên, nhưng tìm mãi chẳng thấy bình rượu đâu, đành bất đắc dĩ đặt xuống.

"Haizz, xem ra tiểu tử kia có quan hệ không hề tầm thường với Tiếu Thất Tu. Vẫn còn là đệ tử ngoại viện mà đã có thể vào viện tuyên chỉ. Vị Chấp pháp trưởng lão này…"

"Chậc chậc, đúng là lấy quyền mưu tư!"

Trương Tân Hùng khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, trầm ngâm: "Ta đã điều tra qua, tiểu tử này và Tiếu Thất Tu không thân thiết lắm, nhưng lại có giao tình không hề bình thường với Tô Thiển Thiển. Lần này đoán chừng là do Tô Thiển Thiển ra mặt…"

"Ừm, không đúng. Cho dù Tô Thiển Thiển có bản lĩnh tày trời, cũng không thể thay đổi được quy định của linh cung."

"Vậy thì là ai?"

"Tang lão?"

Trương Tân Hùng giật mình bởi suy nghĩ của chính mình, thầm nghĩ thật hoang đường.

Việc gã quái gở kia ra tay cứu Từ Tiểu Thụ đêm đó đã là may mắn lắm rồi, vậy mà mình lại nghĩ cả hai có liên hệ gì đó, quả thực là đầu óc có vấn đề.

Rõ ràng Lam Tâm Tử không cùng chung suy nghĩ với hắn, vừa nói vừa nghịch ngón tay, "Nội viện tuyên bố chỉ thị thì thôi đi, cái tên Từ Tiểu Thụ này lại còn định chạy ra sau núi, thật là..."

Trương Tân Hùng tư duy trì trệ, chậm rãi quay đầu.

"Đi đâu?"

"Phía sau núi ấy mà."

Lam Tâm Tử tựa hồ nhớ ra chuyện gì, kinh ngạc che miệng, "À phải rồi, phía sau núi chẳng phải là địa bàn của Nhiêu Âm Âm sao, cũng là nơi ngươi luôn mong nhớ khôn nguôi đấy, trùng hợp thật!"

Trong mắt Trương Tân Hùng bùng lên lửa giận: "Ngươi xúi giục hắn đi?"

"Ta chỉ là hảo tâm đưa ra một đề nghị thôi." Lam Tâm Tử cười nhạt đáp. "Nếu thằng nhãi đó dám xông vào hậu sơn, Nhiêu Âm Âm chắc chắn sẽ giết hắn, còn không cần chúng ta ra tay, đây chẳng phải là mượn đao giết người sao, há chẳng phải quá tốt đẹp sao?"

"Còn nếu hắn có thực lực, có thể ở lại sau núi, thì có thể cùng Nhiêu cô nương của ngươi sớm chiều sinh tình, đây là giúp người hoàn thành tâm nguyện, lại chẳng phải chuyện vui một cọc?"

Lam Tâm Tử liếm bờ môi đỏ mọng, trong mắt lóe lên tinh quang, "Khoan hãy nói, tiểu tử kia cao ráo lại đẹp trai, tuấn lãng vô cùng..."

*Ầm!*

Trương Tân Hùng vung tay đập mạnh xuống bàn, mảnh gỗ vụn bay tứ tung.

"Ngươi đang thách thức giới hạn chịu đựng của ta đấy!"

Lam Tâm Tử ưỡn ngực đứng dậy: "Đây là bàn của ta, ngươi có quyền gì mà đập nát nó!"

"Ngươi..."

"Ngươi cái gì mà ngươi, đây là linh chỉ của ta, ngươi không cần thì cút ra ngoài!" Lam Tâm Tử lớn tiếng quát, trong lòng thầm thấy sảng khoái.

"Ta..."

Không thể không nói, câu "kẻ ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu" quả là chí lý.

Trương Tân Hùng vậy mà ỉu xìu hẳn đi.

Khí thế của hắn thu liễm lại, lần nữa ngồi xuống ghế, bưng chén rượu lên...

Đáng giận!

Cái chỗ chết tiệt này đến một cái bầu rượu cũng không có!

Đặt chén rượu xuống, Trương Tân Hùng chậm rãi nói: "Viên Đầu chẳng phải muốn gia nhập Trương gia ta sao? Ba mươi ba người tranh cử, gã có thành công không?"

Câu chuyện chuyển hướng có chút đột ngột.

Lam Tâm Tử khẽ giật mình, gật đầu: "Thành công rồi, nhắc đến gã làm gì?"

"Từ Tiểu Thụ lén xông vào nội viện, Viên Đầu vừa mới gia nhập ba mươi ba người, đang đắc ý vênh vang, thế là ra mặt chấp pháp!"

Đôi mày liễu của Lam Tâm Tử khẽ nhướn lên, đúng là một chiêu mượn dao giết người! Gã không định cho Từ Tiểu Thụ một chút cơ hội nào sao?

Từ Tiểu Thụ liệu có thể còn sống mà rời khỏi hậu sơn hay không còn chưa biết!

Quả nhiên, vừa nhắc đến con tiện nhân Nhiêu Âm Âm kia, tên này liền thay đổi hoàn toàn.

Trong mắt gã, vĩnh viễn chỉ có lợi ích của bản thân.

Nhưng...

Lần này, ta thắng!

Trong đôi mắt đẹp của Lam Tâm Tử lóe lên vẻ trêu tức: "Ai đó trước đây chẳng phải đã nói, Từ Tiểu Thụ không ra khỏi Linh Cung thì không thể động thủ sao?"

"Gã tự tìm đường chết, sao lại không ra tay?"

"Vậy Viên Đầu có dám động thủ không? Gã vừa mới gia nhập ba mươi ba người của nội viện, tiền đồ rộng mở như gấm."

Trương Tân Hùng cười khẩy một tiếng: "Chỉ là một đám chó vẩy đuôi mừng chủ thôi, ném cho ít xương cốt, bảo gã cắn một cái, chẳng lẽ gã lại không cắn sao?"

"Nói với gã, muốn gia nhập Trương gia ta, trước giờ này ngày mai, phải mang đầu Từ Tiểu Thụ đến đây, đó mới là điều kiện để gã gia nhập đội!"

"Nếu không muốn làm, còn cả đống người chờ lấy vị trí ba mươi ba người của gã!"

"Nếu sợ bị tra tấn ở hình đài..."

"Chỉ cần gã có thể kiên trì không chết, sau ba tháng, ta tự nhiên có cách đưa gã ra ngoài."

Cuối cùng cũng chịu ra tay rồi!

Quả nhiên thứ có thể khiến tên này động thủ, chỉ có Nhiêu Âm Âm.

Lam Tâm Tử chống tay lên má, vẻ mặt có chút sùng bái.

"Trương thiếu thật là uy phong!"

"Câm miệng!"

...

"Hắt xì!"

Từ Tiểu Thụ co ro trong bộ quần áo.

Dù sao đêm đã khuya, trời cũng trở lạnh, nhưng với Tiên thiên nhục thân, mấy cơn gió lạnh này chẳng thể xâm nhập được. Khả năng duy nhất, chỉ có thể là gã Lam Tâm Tử kia lại giở trò quỷ sau lưng hắn.

Bất quá, với Tang lão làm chỗ dựa, đám người kia chắc không dám càn rỡ đến mức ra tay lần nữa đâu nhỉ!

Cho dù có, vụ ám sát lần trước còn chưa đầy một ngày, đêm nay chắc chắn không thể nào xảy ra chuyện gì được.

Ừm, vẫn nên tranh thủ thời gian tìm linh chỉ, chợp mắt một lát dưỡng thần mới phải!

Đợi sau ba ngày nữa, khi ta bước chân vào Thiên Huyền Môn, lúc trở ra, chắc chẳng còn e ngại ai nữa.

"Cố lên, Từ Tiểu Thụ!"

...

Lam Tâm Tử không lừa hắn, đi theo con đường nhỏ sau khúc quanh, quả nhiên dẫn tới một chốn đào nguyên tiên cảnh.

Dựa lưng vào núi, bên cạnh dòng sông, suối reo róc rách, mơ hồ còn nghe được cả tiếng thác đổ.

Nơi này có vô số linh chỉ, quả nhiên không hề treo biển hành nghề.

"Không có gì kì quái sao..."

Từ Tiểu Thụ có chút bất an, nhưng nghĩ bụng, nếu số mình phải gặp kẻ ám sát, dù ở đâu cũng vậy thôi, nên hắn lại trấn tĩnh lại.

"Cái này không ổn, cái này cũng không xong..."

Hắn liên tục lắc đầu trước mấy chỗ trông có vẻ ngon ăn. Đơn giản vì càng về sau, linh khí càng nồng đậm.

Hắn chỉ cần đứng đó, liền có thể cảm nhận được tu vi trong người từng chút một tăng lên.

Phía cuối dãy núi, thác nước đổ xuống như sấm rền.

Một tòa đình viện rộng lớn sừng sững bên thác nước, diện tích phải gấp hai, ba lần ngoại viện của hắn. Kết giới bảo vệ càng thêm rộng lớn, đồng thời che giấu đi những gì bên trong.

Từ Tiểu Thụ lấy lệnh bài, tiến đến trước cửa sài, đặt tay lên, nhẹ nhàng dùng sức.

Cánh cổng rộng mở, ánh trăng tràn vào.

Hắn vô cùng phấn chấn.

Đêm qua còn phải chật vật trốn chạy ngoài viện, hôm nay đã có thể đẩy cánh cổng linh chỉ nội viện này ra rồi.

Bước chân vào!

"Một bước này, là bước nhỏ đưa tiễn người cũ, nghênh đón người mới, cũng là một bước dài trên con đường Từ Tiểu Thụ ta vươn tới thành công!"

(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn an vui bên những người bằng hữu quý mến.)

Previous Chapter Next Chapter
Page 1 of 1