**Chương 1090: Kiếm xuyên ngực! Kinh Thánh Kiếm! Không thể rút kiếm!**
"Vậy ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi!"
Nghiêng đầu, Từ Tiểu Thụ đối diện Quỷ Bà, bình tĩnh nói: "Giai đoạn chuẩn bị của ta đã hoàn thành, còn lại phải xem ngươi. Khi nào chuẩn bị xong có thể đánh, cứ nói với ta một tiếng là được."
Mặc dù khẳng định "Quỷ Kiếm Thuật" ở cảnh giới thứ nhất - "Ngự Hồn Quỷ Thuật", tuyệt đối không chỉ đơn thuần là khế ước một đầu Hư Không Tướng Quân là có thể viên mãn thành công.
Trong đó, chắc chắn còn có một số phương pháp sai khiến hồn linh, hoặc những thuật phòng ngự, công kích linh hồn đặc thù.
Nhưng có A Hồng bên cạnh, Từ Tiểu Thụ cảm thấy hiện tại đã đủ.
Tị Nhân Tiên Sinh đều khẳng định hắn đã bước vào cảnh giới "Ngự Hồn Quỷ Thuật", những thứ vụn vặt khác, vẫn còn nhiều thời gian, cứ từ từ mà học.
"Lão thân... cũng không cần chuẩn bị gì cả..." Quỷ Bà ngập ngừng đáp.
Kỳ thật, bà cũng muốn chuẩn bị một chút gì đó, nhưng càng nghĩ, càng phát hiện ngoại trừ chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận cái chết, bà không thể chuẩn bị thêm bất cứ thứ gì khác.
Đại bộ phận lực lượng của "Ăn Thân Hồn Độn", sau khi biết được sắp có một trận chiến, bà liền phong ấn hơn phân nửa, giữ lại để dùng sau. Hiện tại, có thể nói bà đang ở trong trạng thái chiến đấu đỉnh phong nhất.
Nếu mang thêm gì xuống, bà e rằng cũng chẳng chuẩn bị ra được thứ gì đặc biệt. Hơn nữa, nhìn ngộ tính của Từ Tiểu Thụ mà xem...
Bà chuẩn bị mười lăm phút, hắn có thể đột phá thêm một đại cảnh giới thì sao!
"Vậy bắt đầu nhé?"
Từ Tiểu Thụ liếc nhìn Tị Nhân Tiên Sinh, ánh mắt xin chỉ thị vị lão kiếm tiên này xem trước trận chiến còn gì muốn dặn dò hay không.
Hắn cũng không vì mình đã tu tập "Quỷ Kiếm Thuật" trong một thời gian ngắn mà bỏ qua cừu hận với Quỷ Bà.
Dù trước đây cả hai chưa từng giao chiến trực diện, nhưng ả ta tìm đến tận cửa, nhắm thẳng đầu lâu mình mà đến, đây chính là thù sống còn, giải quyết càng sớm càng tốt.
Từ khi bắt đầu tu luyện "Quỷ Kiếm Thuật", Từ Tiểu Thụ đã hạ quyết tâm, dù ngộ tính của mình không cao, lỡ như sau cùng chỉ còn lại "Quỷ Kiếm Thuật" đánh không lại Quỷ Bà...
Vậy thì lão sư Mai Tị Nhân cùng đại sư huynh của Tham Nguyệt Tiên Thành, vì bất đắc dĩ, nhất định phải tuân thủ phẩm cách cao thượng của cổ kiếm tu, hết lòng tuân thủ lời hứa thả người.
Nhưng hắn, Từ Tiểu Thụ, đâu phải chính nhân quân tử gì cho cam, thế nên từ đầu đến cuối, hắn đều nung nấu ý định phá vỡ quy tắc, lợi dụng các thuật pháp bên ngoài "Quỷ Kiếm Thuật", lén lút chơi xỏ Quỷ Bà.
Hiện tại xem ra, có lẽ không cần thiết, có A Hồng là đủ rồi sao?
"Hạ thủ nhẹ tay một chút..."
Chẳng ai biết hắn đang dặn dò ai câu nói ấy.
Nói xong, Mai Tị Nhân chỉ liếc Từ Tiểu Thụ một cái, không thèm nói nửa lời thừa thãi, trực tiếp bay lên bầu trời đêm, cùng Tiếu Không Động sóng vai đứng dưới ánh ngân nguyệt.
Không hề có nghi thức trang trọng nào, Mai Tị Nhân gõ nhẹ quạt giấy trong tay, giọng nói lạnh lùng vang lên:
"Bắt đầu đi!"
Trên con đường bóng đêm dài dằng dặc, bầu không khí tập kiếm tĩnh mịch an tường ban đầu, theo tiếng nói này, bỗng chốc nhuốm thêm một chút khí tức tiêu điều.
Gió hiu hiu thổi, trăng sáng thêm phần lạnh lẽo.
Gần như ngay khoảnh khắc đầu tiên, Quỷ Bà từ tâm thế người đứng xem, chuyển mình thành người trong cuộc với tâm tình khẩn trương.
Ả ta tận mắt chứng kiến Từ Tiểu Thụ tu luyện "Quỷ Kiếm Thuật" toàn bộ quá trình!
Dù trước sau bất quá một giờ, nhưng cũng đủ để hiểu rõ tiểu tử này vừa khế ước một đầu hư không tướng quân vô cùng đáng sợ.
Đã là sinh tử chiến, tự nhiên chẳng còn quy củ tiền bối nhường vãn bối nào cả, với tư cách sát thủ, Quỷ Bà càng sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn vàng để ra tay trước.
"Ăn Thân Hồn Đạo, khai!"
Thứ sức mạnh phong ấn trong linh hồn thể nay đã được khơi dậy. Ban đầu, nó được dự trù để dùng trong trận tử chiến với Tiếu Không Động, nhưng thực tế lại được kích hoạt để đào tẩu.
"Meo!"
Một âm thanh quái dị vang lên, thứ sức mạnh linh hồn màu xanh máu u ám bỗng bành trướng, bao trùm lấy linh hồn thể của Quỷ Bà, tạo thành một con quỷ khổng lồ, dữ tợn, vặn vẹo đến mức không thể nhìn rõ hình dạng.
Con quỷ mang một khuôn mặt ghê rợn, răng nanh sắc nhọn, hai mắt đỏ ngầu đáng sợ. Kẻ phàm tục chỉ cần nhìn vào, e rằng tinh thần đã bị chấn động, linh hồn bị ảnh hưởng, lâm vào trạng thái cứng đờ trong giây lát.
Nhưng Quỷ Bà xem Từ Tiểu Thụ như một đối thủ ngang hàng, ả biết bấy nhiêu vẫn chưa đủ. Ả chờ đợi khoảnh khắc Từ Tiểu Thụ thả ra Hư Vô Tướng Quân, trước một khắc đó, ả phải khiến hắn bị thương nặng!
Phải khiến Từ Tiểu Thụ trọng thương đến mức không còn khả năng chiến đấu, ả mới có cơ hội lật ngược thế cờ, thong dong rời đi!
Hư Vô Tướng Quân... thứ đó, Quỷ Bà tự nhận mình không thể thắng được!
"Quỷ Linh!"
Con quỷ dữ tợn hóa thành một luồng u quang, trong nháy mắt đã lao đến trước mặt Từ Tiểu Thụ.
Trong khi gã thanh niên vẫn chưa kịp phản ứng, Quỷ Bà đã tế ra bảy món Thánh khí linh hồn, đồng thời sử dụng kỹ năng kết liễu, hòng cắt đứt linh hồn thể của Từ Tiểu Thụ.
Sát thủ, ra tay như chớp giật...
Ám sát bất thành, lập tức lui tay.
Quỷ Bà chưa từng cho rằng Từ Tiểu Thụ có thể chống đỡ được đòn tấn công áp đảo, lấy lớn hiếp nhỏ của ả.
Ả luôn tin rằng, chiêu này phải là một kích tất sát, cũng là chiêu tuyệt sát duy nhất. Lỡ như Thất Kiếm Tiên Mai Tị Nhân ra tay giúp đỡ, liệu hắn có kịp đỡ lấy?
Một khi hắn đỡ, thắng bại đã định!
"Chịu đánh lén, giá trị bị động +1."
Vừa bắt đầu đã là một chiêu tất sát!
Dù Từ Tiểu Thụ đã sớm chuẩn bị, tốc độ của Quỷ Bà vẫn quá nhanh, khiến dòng tin tức phán định đây là một "đánh lén."
"Lão già, quả nhiên đủ âm hiểm..."
Dù chưa từng nghĩ đến việc khiến đối phương nhường cho mình chút tiên cơ nào, nhưng giờ phút này, Từ Tiểu Thụ vẫn tức đến sôi máu vì sự trơ trẽn của Quỷ bà.
Đánh một tên tông sư thôi mà, cần gì phải dốc toàn lực như thế?
Ngươi còn kỳ quái hơn cả ta! Kiểu này đâu có hợp với phong cách "không cẩn thận, lỡ tay xuất kích" của cái đoàn sát thủ năm người các ngươi!
Tay nắm chặt kiếm đá, Từ Tiểu Thụ thậm chí còn chưa kịp phản ứng hữu hiệu.
Nhưng hắn cũng không hề rối loạn, ngay cả việc phá vỡ quy tắc trò chơi bằng "Biến Mất Thuật" kết hợp "Một Bước Lên Trời" cũng không thèm dùng, mà lựa chọn đối đầu trực diện với đòn công kích của Quỷ bà. Hắn đột ngột ngẩng đầu, trợn trừng hai mắt.
"Cút!"
Tiếng quátLong trời lở đất từ trong miệng hắn gào thét ra.
Tiếng quát vừa vang lên, sóng khí trước người cuồn cuộn, nộ khí chợt hóa thành thực chất, quét đến mức không gian trong thế giới huyễn cảnh Tiếu Không Động cũng vặn vẹo từng trận.
Khí thế!
Từ Tiểu Thụ dựa vào chính là phương pháp sử dụng mới nhất của "Khí Thôn Sơn Hà" mà hắn lĩnh ngộ được khi tu tập "Tâm Kiếm Thuật". Chỉ trong nháy mắt, khí thế của hắn đã đạt đến đỉnh phong, khiến vị thế giữa địch và ta đảo ngược hoàn toàn.
Giờ khắc này, trong mắt Quỷ bà đang lao đến với tốc độ kinh người, Từ Tiểu Thụ, một tên tông sư nhỏ bé, phảng phất như một con cự long vạn trượng đang ngủ say, đột nhiên ngẩng đầu bừng tỉnh!
Không!
Không chỉ như vậy!
Trên lưng cự long, lại còn cưỡi một gã cự nhân!
Khí thế khủng bố đáp lời bằng tiếng gầm cuồn cuộn mà đến, chấn động tâm linh, chẳng kém gì sự rung động khi lần đầu nhìn thấy "Kiếm tượng" của Thất Kiếm Tiên Mai Tị Nhân.
"Thằng nhãi..." Quỷ bà thậm chí còn chưa kịp suy nghĩ hoàn chỉnh, đại não đã bị ảnh hưởng, cảm giác trống rỗng, động tác cũng trở nên cứng đờ như tượng gỗ.
"Khí thế kia!"
Dưới ánh trăng bạc, Tiếu Không Động nhướn mày, quay đầu liếc nhìn Tị Nhân tiên sinh.
Phạm quy rồi sao?
Từ Tiểu Thụ, dùng thứ không thuộc về "Quỷ Kiếm Thuật"?
"Phạm quy thì có phạm, nhưng cái thứ gọi là khí thế, vốn dĩ đâu phải thứ mà ai cũng có thể khống chế được," Mai Tị Nhân chẳng mấy bận tâm, phe phẩy chiếc quạt xếp.
"Đệ tử mình phạm quy thì đã sao?"
"Quy củ ấy à, vốn dĩ là đặt ra cho người khác nghe, nghe lọt tai thì nghe, đừng có mà coi là thật!"
Tiếu Không Động cười ha hả, chợt nhớ ra điều gì, lại hỏi: "Tiên sinh Tị Nhân, ngài thật sự định thả ả ta đi sao? Giả sử Từ Tiểu Thụ mà thua thì..."
"Ngươi nghĩ sao?" Mai Tị Nhân hỏi ngược lại.
Tiếu Không Động bỗng nghẹn họng, sắc mặt trở nên cổ quái: "Ta vốn tưởng rằng, ngài sẽ là cái loại... Ờ, nói thế nào nhỉ..."
"Người cổ hủ?" Khóe môi Mai Tị Nhân khẽ nhếch lên.
Sắc mặt Tiếu Không Động cứng đờ: "Không dám..."
Hắn ngập ngừng một lát, rồi như trút được gánh nặng: "Dù sao, bây giờ ta không còn nghĩ như vậy nữa."
Quay trở lại hướng chiến trường, vị đại sư huynh Tham Nguyệt Tiên Thành từng chinh chiến ở Đông Vực này cuối cùng cũng gỡ bỏ được khúc mắc trong lòng.
Từ trước đến nay hắn chưa từng có ý định thả Quỷ Bà đi!
Cái đạo lý "diệt cỏ phải trừ tận gốc" ấy, hắn đã học được từ thuở thiếu thời rồi.
Vốn dĩ còn lo Tị Nhân tiên sinh sẽ không cho phép, dù sao các bậc tiền bối rất coi trọng uy tín, nếu vậy thì chỉ đành để gã, kẻ chẳng phải chính nhân quân tử gì, Tiếu Không Động này ra tay. Nhưng bây giờ nghe Tị Nhân tiên sinh nói vậy...
À ha!
Thì ra tất cả mọi người đều là người cùng một giuộc.
"Khí thế..."
Lẩm bẩm một tiếng, rồi cảm nhận được khí thế trên người Từ Tiểu Thụ bỗng nhiên trào dâng, trong chớp mắt đã đủ sức sánh vai với mình, Tiếu Không Động không khỏi thổn thức một trận.
Có thể nói, gã mới chính là người chứng kiến Từ Tiểu Thụ trưởng thành từng bước một.
Hồi ở Thiên Tang Thành, chỉ một tên sát thủ Ba Nén Hương nho nhỏ là Hồng Cẩu, suýt chút nữa đã lấy mạng được Từ Tiểu Thụ.
Chưa từng nghĩ rằng khung cảnh đảo lộn, thời gian trôi qua chẳng bao lâu, Từ Tiểu Thụ hiện tại chỉ bằng vào khí thế toát ra, chỉ sợ cũng có thể trấn áp gã Hồng Cẩu ngày trước muốn giết hắn đến mức không thể nhúc nhích!
"Đến rồi!"
Chưa kịp suy nghĩ nhiều, tiếng nói ngưng trọng của Tiên Sinh Tị Nhân bên cạnh truyền đến, hiển nhiên cả hai đều mong chờ trọng điểm sẽ đến.
Ánh mắt Tiếu Không Động tập trung, hướng đến cuộc chiến.
Trên đường dài.
Chỉ bằng vào khí thế liền có thể khống chế Quỷ Bà linh hồn thể, có thể nói Từ Tiểu Thụ hiện nay có vô số phương thức giết người.
Uy lực của chiêu "Khí Thôn Sơn Hà" sau lần lĩnh ngộ trước đó, có thể nói đã tăng lên gấp bội.
Hắn hoàn toàn có thể dùng "Huyễn Diệt Nhất Chỉ" điểm qua, sau đó nghiền nát linh hồn thể của Quỷ bà, làm cái kiểu "chém trước tâu sau", rồi nói với Tiên Sinh Tị Nhân: "Xin lỗi, lần này ta phá vỡ quy tắc, nhưng lần sau nhất định sẽ không."
Nhưng Quỷ Bà, rõ ràng không đáng để lãng phí "Huyễn Diệt Nhất Chỉ" gần như "50%" giá trị tụ lực.
Hồn khí vơ vét được từ các đại địch nhân trên người hắn cũng còn lại một ít, tùy tiện tế ra một kiện, tin tưởng đều có thể khiến Quỷ Bà thân tàn ma dại, lột bỏ mấy tầng năng lượng linh hồn.
Nhưng nói cho cùng, Từ Tiểu Thụ vẫn muốn nghiệm chứng năng lực mới nhất mà mình đạt được...
"Hồng, đến lượt ngươi đăng tràng!"
Nhân lúc Quỷ Bà còn đang ngắn ngủi choáng váng, "Quỷ Ký" ở vị trí con ngươi của Từ Tiểu Thụ tan biến, "Màu đỏ quỷ ký" nơi mi tâm lộ ra ánh sáng nhạt.
Một giây sau, bóng đêm trên đường dài nổi gió, bỗng nhiên trở nên âm lãnh, lạnh đến mức khiến người rùng mình.
Giống như có cánh cửa Cửu U địa ngục mở ra giữa trần thế, dưới ánh trăng bạc, một đạo ánh sáng nhạt hạ xuống trong ánh mắt xiết chặt của mọi người.
Ánh sáng nhạt nhòa bên trong, những chấm nhỏ li ti dần dần phình to, cuối cùng, bóng dáng một đạo Hư Không Tướng Quân Hồng cao chừng hơn trượng, nửa quỳ trên đất bỗng nhiên giáng thế.
Hắn khoác trên mình bộ khôi giáp đỏ như máu, một thanh trọng kiếm khổng lồ, phải dùng cả hai tay mới có thể nắm lấy, đâm xuyên qua ngực. Đầu hắn ngẩng cao nhìn trời, đôi mắt là ngọn quỷ hỏa âm u... Chết không nhắm mắt!
Hư Không Tướng Quân Hồng, tựa như chủ nhân của hồn linh, vừa mới xuất hiện đã cường thế cướp đi ánh mắt của tất cả mọi người, ngay cả Quỷ Bà đang cứng đờ cũng kịp phản ứng, dồn hết tiêu điểm vào hắn.
Sau đó, ngăn cách giữa Quỷ Bà và Từ Tiểu Thụ đang nhanh chóng thối lui, Hư Không Tướng Quân Hồng khẽ điểm đầu lâu, trong đôi mắt quỷ hỏa u ám, liền ngưng tụ về phía con quái vật linh hồn thể to lớn trước mắt - Quỷ Bà!
"Chiến!"
Từ Tiểu Thụ ở phía sau, trùng điệp vung nắm đấm xuống.
Cảnh tượng này khiến Mai Tị Nhân và Tiếu Không Động lộ rõ vẻ hắc tuyến trên mặt, luôn cảm thấy Từ Tiểu Thụ chiến đấu như trò đùa, thật dễ khiến người ta nhập vai quá đà.
Nhưng ngay sau đó, bọn họ liền thấy, dưới sức mạnh "Màu đỏ quỷ ký", Hư Không Tướng Quân Hồng mà người ngoài cũng có thể thấy rõ chân thân, bỗng nhiên đứng thẳng dậy, toàn thân chiến ý bừng bừng, giận dữ gầm thét:
"Chiến!!!"
Một tiếng này phảng phất vọng đến từ thời viễn cổ, khàn khàn tang thương.
Nhưng chiến ý ẩn chứa trong đó, đương thời cơ hồ không ai có thể sánh bằng!
Một chữ này vừa dứt, thế giới huyễn cảnh mà Tiếu Không Động phác họa bỗng nhiên vặn vẹo, sụp đổ. Bốn người dọc đường dài đều thấy vô số "Linh" bị tiếng hét xé nát, bắn tung tóe.
Cuối cùng, những "Linh" đếm mãi không hết này, lại như được chiêu mộ, thiêu thân lao đầu vào lửa, điên cuồng xông vào hồn linh chi thể của Hư Không Tướng Quân Hồng.
"Ốc..."
Linh hồn thể của Quỷ Bà cơ hồ bị tiếng rống đối diện xé toạc, không thể tin nhìn lên bóng dáng kia.
Đây quả thực còn kinh khủng hơn gấp vạn lần so với những gì Từ Tiểu Thụ đã hình dung!
Khí tức...
Khí tức Bán Thánh...
Linh hồn này, khi còn sống tuyệt đối là một cường giả Bán Thánh! Thậm chí có thể còn mạnh hơn!
Dù đã chết, nó vẫn có thể dùng linh hồn chi lực, trong nháy mắt điều động một lượng lớn... Bán Thánh chi lực nồng đậm đến vậy sao?
"Thế này thì đánh kiểu gì?!"
"Ai nói cho ta biết, làm sao đánh lại nó?!"
Quỷ bà phát điên rồi. Mụ ta liếc nhìn Hư Không Tướng Quân đang chắn trước mặt Từ Tiểu Thụ, cảm giác như giữa mụ và Từ Tiểu Thụ bị ngăn cách bởi một bức tường vô hình cao ngất, không thể vượt qua, kể từ khi Hư Không Tướng Quân xuất hiện.
Mụ ta hoàn toàn bị Hư Không Tướng Quân A Hồng khóa chặt!
Nếu không thể phá vỡ bức tường vô hình này, đừng nói là liếc nhìn Từ Tiểu Thụ, ngay cả việc quay đầu lại nhìn Mai Tị Nhân, bảo hắn ra mặt chủ trì công đạo, cũng là một vấn đề nan giải không thể hoàn thành!
"Vậy mà, lại thành sự thật..."
Từ phía sau, Từ Tiểu Thụ nhìn bóng lưng A Hồng, thật sự có chút không dám tin.
Hắn không nghĩ rằng chỉ một lần triệu hoán A Hồng lại thành công, càng không ngờ rằng A Hồng vừa ra sân đã tuân theo ý chí của hắn, trực tiếp đối đầu với Quỷ bà.
Cần biết rằng, trước khi khế ước được hoàn thành, trong chấp niệm của vị Hư Không Tướng Quân này, chỉ có sự tồn tại tương tự Ma Thần kia, ngay cả một kiếm của Tị Nhân tiên sinh cũng không thể khiến nó lay chuyển!
"Vậy nên, ta nói, nó thực chất đều nghe hiểu, chỉ là không cho nhiều phản hồi mà thôi?"
Từ Tiểu Thụ mừng rỡ, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để sử dụng một chút xíu "Màu Đỏ Quỷ Ký" lực lượng để ảnh hưởng ý chí chiến đấu của A Hồng đối với Quỷ bà.
Không ngờ rằng, căn bản không cần!
Hắn rống một tiếng, A Hồng cũng rống theo một tiếng.
Vậy là trận chiến này có thể bắt đầu rồi sao?
"Chiến! Đến giây phút cuối cùng!"
"Máu! Đến giọt máu cuối cùng!"
Nắm chặt nắm đấm, hô lên hai câu như thể đó là mật ngữ có thể thao túng Hư Không Tướng Quân, Từ Tiểu Thụ vừa khẩn trương vừa mong đợi.
Một giây sau, hắn liền thấy rõ ràng vết thương trên ngực Hư Không Tướng Quân Hồng, nơi vô số "Linh" hội tụ, nay đã rách toạc ra một cách nổi bật, bắt đầu nhúc nhích, sinh trưởng.
"Xoạt xoạt..."
Tiếng huyết sắc khôi giáp va chạm vang lên, Hư Không Tướng Quân Hồng động.
Hắn chậm rãi đưa tay, nắm lấy thanh đại kiếm xuyên qua ngực mình bằng cả hai tay, chậm rãi rút ra.
Cửu Thiên theo động tác này mà rung chuyển dữ dội.
Thánh lực tràn trề từ hồn linh chi thể của Hồng, từ thân kiếm truyền ra, sánh ngang Bán Thánh Khương Bố Y lúc toàn thịnh.
"Cái này!"
Mai Tị Nhân, Tiếu Không Động khó khăn lắm mới chuyển được ánh mắt, kinh hãi nhìn nhau.
Ngay cả bọn hắn đứng ở bên ngoài chiến cuộc còn bị ảnh hưởng đến, vậy thì Quỷ Bà...
Ánh mắt quét qua, Quỷ Bà đang đứng trước người Hư Không Tướng Quân Hồng, linh hồn thể vốn bành trướng bạo phát linh hồn chi lực giờ phút này lại bị một luồng lực lượng vô danh đè trở về trong cơ thể, chỉ còn trần trụi bên ngoài, mặt mũi trắng bệch vì kinh hãi!
Thậm chí, bà ta không thể cử động.
Ngay cả xê dịch tròng mắt cũng trở nên gian nan vì động tác rút kiếm của Hư Không Tướng Quân Hồng!
"Không..."
Quỷ Bà gào thét, tâm tính hoàn toàn sụp đổ.
Sao có thể mạnh đến vậy?
Chỉ một động tác rút kiếm, sao có thể mạnh đến mức này? Ép bà ta nửa điểm không thể động đậy!
Thanh kiếm này... là phong ấn của hắn sao?!
"Không được!"
"Ngăn hắn lại!"
"Tuyệt đối không thể để hắn rút kiếm!"
Tiếng lòng Quỷ Bà thét gào, bà ta đã lường trước được hậu quả khi thanh kiếm này được rút ra...
"Ta sẽ chết!"
Thế nhưng, điều khiến người ta tuyệt vọng hơn là...
"Ta, không động đậy được a!!!""
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)