## Chương 1092: Huyết châu chi lực, thư sinh tiến lâu!
Trong thế giới đỏ thẫm bao la...
Mênh mông bát ngát, đủ để bao phủ cả một vùng non sông bằng biển máu núi thây.
Nơi cuối cùng của thế giới ấy, có bảy cây Huyết Thụ cao lớn nối thẳng lên trời, chỉ là hư ảnh. Xương khô dán chi chít trên cành cây, một bộ lại một bộ, kinh dị đến quỷ dị.
"Thánh lực!"
Trên Huyết Giới trôi nổi, Nhan Vô Sắc với mái tóc vàng óng nhạt bỗng nhiên quay đầu, nhìn về hướng vừa đến, trong lời nói lộ rõ vẻ kinh ngạc.
"Ngươi nói đúng, chính là thánh lực."
Nhị Hào với thân cao khác hẳn người thường, tựa hồ càng phù hợp với hình thể của đám cự nhân nơi đây, cất giọng vô cảm: "Tính cả vị này, từ khi đến gần Rừng Kỳ Tích, ta đã cảm ứng được vị kia. Trên Hư Không đảo hiện tại đã xuất hiện hai loại Bán Thánh chi lực."
"Vị kia là Khương Bố Y." Nhan Vô Sắc khẳng định chắc chắn.
Sau khi tiến vào Huyết Giới, hắn đã có thể cảm ứng được Rừng Kỳ Tích ở phương xa, tuyệt địa thuộc tính bị kích hoạt, nơi đó từng bạo phát đại chiến cấp độ Bán Thánh.
Cũng không biết kẻ nào dám đi trêu chọc Bán Thánh...
Nhưng Nhan Vô Sắc cảm thấy, có lẽ Khương Bố Y đã để mắt tới "Hạch tâm" của Rừng Kỳ Tích...
Nếu thật như vậy, Bắc vực Phổ Huyền Khương thị, có lẽ không cần tồn tại nữa!
"Khương Bố Y, còn chưa đến mức làm càn đến vậy." Trong mắt Nhị Hào lóe lên những tia sáng thiên cơ, tính toán một hồi liền thấy khả năng Khương Bố Y nhắm vào "Hạch tâm" của Rừng Kỳ Tích gần như bằng không.
"Có lẽ ngươi nói có lý, nhưng bây giờ quan trọng nhất là..."
Nhan Vô Sắc quay đầu lại, không còn suy nghĩ nhiều đến những điều vô nghĩa khác, ánh mắt đảo về trung tâm Huyết Giới, nơi có bảy Huyết Thụ hư ảnh.
Sắc mặt hắn trở nên trầm ngưng, giọng điệu cũng thêm phần sát ý.
"Khó trách không gian thông đạo "Đọa Uyên" hỗn loạn đến vậy..."
"Là ai to gan lớn mật, dám trộm đi "Huyết Thế Châu?"
"Hắt xì!"
Tại cửa Tội Nhất Điện, Hoàng Dương chân nhân bỗng nhiên hắt xì một cái, thoát khỏi cái thế giới huyết sắc mông lung kia. Vừa rồi, hắn vô thức lạc vào đó, giờ mới bừng tỉnh.
"Quái lạ thật..."
Ông ta xoa xoa mũi, hít sâu một hơi, đôi mày nhíu chặt lại.
Vừa rồi, theo linh tính mách bảo, ông ta cứ thế bước đi, đến khi tỉnh táo lại thì đã đứng trước Tội Nhất Điện.
Đây quả thực là chuyện lạ lùng, quái dị!
Bởi lẽ trước đó, Hoàng Dương chân nhân chỉ biết lờ mờ về "Tội Nhất Điện", nó là cái gì hay ở đâu ông ta hoàn toàn mù mờ.
Thế mà sau một hồi ý thức mơ hồ, khi tỉnh lại, ông ta đã đứng trước mục tiêu của mình, Tội Nhất Điện.
Về những gì xảy ra trên đoạn đường đó, Hoàng Dương chân nhân gần như quên sạch.
Ông ta chẳng thể nào nhớ ra, chỉ cảm thấy mình vừa bị kẻ khác đoạt xá, nhưng cái hắt hơi kia đã kéo hồn ông ta trở về.
"Linh tính cảnh báo... sao?"
Kèm theo một tiếng bĩu môi chê trách, Hoàng Dương chân nhân cảm thấy bất an.
Nếu có thể, ông ta muốn rời khỏi Hư Không đảo ngay lập tức, nhưng đến đường lui ở đâu ông ta cũng không biết.
"Nói mới nhớ, Tà Lão, Quỷ Bà cũng không đuổi theo ta tới đây, chuyện này cũng quỷ dị vô cùng!"
"Với bản tính tham lam của sát thủ, ta đã chuẩn bị sẵn sàng chống trả những đợt ám sát bất ngờ, bọn chúng không dễ gì thỏa mãn với mỗi Huyết Thụ Âm Chi mới đúng."
"Ừm, rất cổ quái, quái lạ không có lý do..."
Hoàng Dương chân nhân vuốt cằm, đứng dưới tấm biển "Tội Nhất Điện", mãi vẫn không cất bước.
Là một Thái Hư, trưởng thành đến bước này, ông ta không lạ lẫm gì với cái cảm giác bị người khác sắp đặt, nhưng nhờ có "linh tính cảnh báo", ông ta luôn ứng phó tốt, hóa nguy thành an.
Nhưng lần này, Hoàng Dương chân nhân cảm thấy ngay cả cái thôi thúc "hóa nguy thành an" kia cũng có cảm giác như bị ai đó xóa bỏ.
Cảm giác "cổ quái" này không ngừng xuất hiện. Vừa rồi trên đường đi, ký ức của hắn dường như mất đi cảm giác, và nó cũng hiện hữu khi Tà Lão, Quỷ Bà không đuổi giết hắn.
Càng giống như là...
Trực giác!
Một trực giác về sự "cổ quái" đang xuất hiện trong bản thân!
Phất trần vừa hạ xuống, Hoàng Dương chân nhân cảm thấy không thể không hiểu rõ ràng mọi chuyện, nếu không tiếp tục như vậy, hắn sẽ không ổn.
Y búng tay, bắt đầu niệm "Thanh Tâm Chú", quan sát bản thân, ý đồ tìm ra căn nguyên "cổ quái" trong chính mình.
Tinh thần, linh hồn, thậm chí cả ý chí của hắn như bị rút ra, dùng một góc độ khác xem xét tỉ mỉ nhục thân. Rất nhanh, Hoàng Dương chân nhân phát hiện ra "dị thường" của bản thân.
"Ông!"
Ý thức trở về cơ thể, Hoàng Dương chân nhân lấy ra một viên hạt châu màu đỏ ngòm. Viên huyết châu này là hắn đoạt được trong "Huyết Giới". Trước khi có được huyết châu, hắn chỉ là một Thái Hư bình thường, truy cầu đại đạo, không có gì "cổ quái".
Nhưng kể từ khi có được "Huyết châu", quỹ tích vận mệnh của hắn dường như bắt đầu thay đổi...
"Là vì ngươi sao?"
Hoàng Dương chân nhân vô ý thức muốn vứt bỏ chí bảo mà ngay cả bản thân còn chưa biết công dụng này.
Y có thể sống đến bây giờ, trưởng thành bằng con đường tu đạo dưỡng tâm, năng lực bảo mệnh lớn nhất chính là "xu cát tị hung".
Sau khi lặng lẽ quan sát bản thân, y có được đáp án từ trực giác linh tính. Chính là vứt bỏ "Huyết châu" này và lập tức rời đi, dù cho vô cùng không nỡ!
Thế nhưng...
"Đếm ngược tử vong: Chín ngày!"
Trong đầu y, dòng chữ "Đếm ngược tử vong" xuất hiện sau khi có được huyết châu khiến y có chút do dự.
Chính là một chút do dự này, trên huyết châu chợt lóe lên một đạo hồng quang mờ mịt nhỏ bé khó thấy, ánh mắt Hoàng Dương chân nhân cũng thêm một chút sắc đỏ.
Y dừng lại khoảng ba nhịp thở.
Sau đó, y vỗ đầu một cái, thân thể khẽ run rẩy, như thể hoàn toàn tỉnh táo lại.
Nhìn lại tấm biển "Tội Nhất Điện" treo cao trên đỉnh cổng đại điện, Hoàng Dương chân nhân thở phào nhẹ nhõm, lồng ngực phập phồng.
"Quá tốt rồi! Chạy suốt một ngày đường, rốt cục cũng đến được nơi này. Lần này, 'Đếm ngược tử vong' của bần đạo hẳn là có thể tìm được cơ hội xóa bỏ."
"Còn sống, quả nhiên là quan trọng hơn tất cả!"
Gã vuốt ve viên huyết châu trên tay, bả vai hơi nhếch lên, cười hắc hắc một mình:
"Một đường vừa đi vừa nghiên cứu cái đồ chơi này, cuối cùng cũng thí nghiệm ra được chút năng lực của nó. Cũng may trên đường không gặp phải nguy hiểm nào khác, không có phát sinh chiến đấu. Hiện tại, có thể nghiệm chứng phỏng đoán của bần đạo rồi... Hắc hắc!"
"Theo lý thuyết, Tội Nhất Điện có năng lực thanh trừ 'Đếm ngược tử vong'. Mà Thiên Không Thành lại có nhiều nơi từng xảy ra đại chiến như vậy, hẳn là có rất nhiều người giống bần đạo, muốn đến nơi này."
"Xem xem, có những ai đã tới đây!"
Ánh mắt Hoàng Dương chân nhân thoáng ánh lên màu đỏ nhạt, lộ rõ vẻ mong đợi.
Gã búng tay, điều động linh nguyên trong cơ thể, rót vào bên trong viên "huyết châu".
"Ông!"
Huyết châu lóe lên hồng quang. Hoàng Dương chân nhân cảm giác được liên hệ giữa mình và nó lại càng sâu sắc hơn một chút.
Mỗi lần sử dụng huyết châu, rót linh nguyên vào bên trong, gã đều có thể cảm giác được sự ràng buộc giữa cả hai đang tăng lên.
Có lẽ, đây là một kiểu "nhỏ máu nhận chủ" khác chăng?
Linh nguyên trong khí hải bắt đầu nhanh chóng hao hụt...
Cho đến khi sắc mặt Hoàng Dương chân nhân trở nên trắng bệch, giống như toàn thân bị hút khô, lực hút từ huyết châu truyền đến mới biến mất. Con mắt gã cũng theo đó trở nên đỏ tươi.
Hoa mắt chóng mặt, một thế giới huyết sắc mông lung hiện ra, quang cảnh trước Tội Nhất Điện cũng có chút biến hóa.
"A... A... A..."
Tiếng bước chân vang lên trước cửa đại điện.
Một thân áo trắng tinh tươm, gã thanh niên có vẻ mặt còn non choẹt liếc xéo người bên cạnh, lên tiếng:
"Ta biết ngươi muốn nói gì. Nhưng khác với bản chất của chín đại tuyệt địa còn lại, thuộc tính của 'Tội Nhất Điện' dễ bị kích hoạt nhất."
"Thậm chí, không cần đến Bán Thánh tiến vào, tùy tiện một Vương Tọa Đạo Cảnh mò vào, e rằng lực lượng bên trong sẽ bắt đầu khôi phục."
"Bởi vậy, chờ Bán Thánh từ tổng bộ đến Hư Không đảo, rồi mới tới nơi này... Bọn hắn tiến vào Tội Nhất Điện sau, sẽ chỉ gặp phải càng thêm tai ương đáng sợ. Thậm chí còn kém chúng ta hai người đi trước thăm dò, trực tiếp phong tỏa Hư Không đảo lại cho xong."
"Ít nhất, dưới Bán Thánh, ngươi và ta liên thủ, ta ở ngoài sáng, ngươi ở trong tối, cơ hồ có thể nghênh ngang đi khắp Hư Không đảo này, không phải sao?"
Thế giới nhuốm màu huyết sắc mờ ảo phản chiếu bóng dáng thanh niên, Hoàng Dương chân nhân chợt nhận ra, đây là Vũ Linh Tích, vị thủ tọa Linh bộ đã chết!
"Hắn còn sống?"
Hoàng Dương chân nhân kinh hãi tột độ, rồi lại nghe được một âm mưu điên rồ.
Phong tỏa Hư Không đảo, chín đại tuyệt địa, Bán Thánh đến, thuộc tính tuyệt địa kích hoạt...
Những nội dung nghe thôi đã khiến người ta kinh hãi này, hắn, thông qua huyết châu để quay ngược thời không, lại có thể nghe lén được, thấy được?
"Huyết châu, quả nhiên là chí bảo!"
Hoàng Dương chân nhân mừng như điên. Dính đến sức mạnh thời không, cái nào mà chẳng phải chí bảo, điểm này không còn nghi ngờ gì nữa.
Không dám suy nghĩ nhiều thêm, hắn tiếp tục dán mắt vào người bên cạnh Vũ Linh Tích. Hắn hoàn toàn không nhận ra người này là ai, ngay cả huyết châu cũng chỉ phản chiếu một mảng đen kịt, tựa như một tồn tại ẩn mình trong bóng tối.
"Giới."
Kẻ có vóc dáng cao lớn, khoác trên mình bộ vũ y đen tuyền, âm u đến mức không thể phân biệt nam nữ kia cất tiếng. Con cú ba chân đen nhánh đậu trên vai nó há miệng kêu lên một tiếng, tất cả liền kết thúc.
Ngay sau đó, hình ảnh hiện ra cảnh Vũ Linh Tích đẩy cửa bước vào, một bóng đen mặc vũ y hòa vào bóng tối, theo sát phía sau.
Hình ảnh dừng lại.
"Hết rồi?" Hoàng Dương chân nhân ngơ ngác hỏi.
Người nào vậy? Vũ Linh Tích đã mở lời, mà gã ta chẳng thèm đáp lại một câu? Cái giá này cao ngất ngưởng quá rồi!
"Chắc hẳn là một nhân vật lớn..."
Sau một thoáng phán đoán, Hoàng Dương chân nhân lại dán mắt vào những hình ảnh mơ hồ từ huyết châu gửi đến. Lúc này, quang cảnh bên trong chuyển đổi, một bóng người khác xuất hiện.
Tiếng bước chân khựng lại.
Một thân trường bào màu cam, kẻ đeo mặt nạ che kín mặt mày, đứng ngay tại vị trí mà Hoàng Dương chân nhân đang dừng chân.
Hắn khặc khặc cười quái dị hai tiếng, rồi nhìn về phía sau, cất giọng trầm trầm: "Dù sao cũng là một vị Bán Thánh, ngươi cũng không cần thiết phải theo sát như vậy chứ? Định thừa cơ chạy trốn đấy à?"
Bán Thánh?!
Hoàng Dương chân nhân trừng lớn mắt.
Tình huống gì đây? Cái gã mặc đồ cam đeo mặt nạ này, phía sau còn có một vị Bán Thánh theo đuôi?
Vậy cái giọng điệu của gã là sao?
Ai dám nói chuyện với Bán Thánh như vậy?
Gã, cũng là Bán Thánh ư? Hay vị kia phía sau đang bị gã khống chế?
Chẳng lẽ một Bán Thánh bình thường lại chịu nổi gã đồ cam đeo mặt nạ kia độc miệng đến vậy ư?
Hình ảnh từ huyết châu cứ thế tiếp diễn.
Hoàng Dương chân nhân dễ dàng trông thấy ở đằng xa, ngay sau lưng gã đồ cam đeo mặt nạ là một Bán Thánh toàn thân dán đầy những ký hiệu hư ảo, đến cả màu sắc y phục cũng khó mà phân biệt!
"Cái này..."
Khóe miệng hắn giật giật, vừa cảm thấy an ủi, lại vừa bất đắc dĩ.
"Huyết châu quả thật là một bảo vật! Ngay cả việc tu vi của bần đạo còn chưa đủ để diện kiến Thánh nhân mà ngươi cũng đã cân nhắc đến, ngươi thật sự quá chu đáo!"
"Chỉ là, với bộ dạng này của bần đạo, căn bản chẳng nhìn rõ cái gì cả," Hoàng Dương chân nhân lẩm bẩm, "Liệu có cách nào vừa nhìn thấy vị Bán Thánh kia, lại không kích hoạt nguy cơ diện thánh không?"
Lời còn chưa dứt, huyết châu trên đỉnh đầu bỗng truyền đến một lực hút điên cuồng.
Khí hải của hắn còn chưa khôi phục được một nửa, co rút đột ngột như vậy khiến khí hải trống rỗng. Hoàng Dương chân nhân cảm giác sinh mệnh lực bắt đầu xói mòn, trong khi bóng dáng và khuôn mặt vị Bán Thánh trên tấm hình lại trở nên rõ ràng hơn.
"Đủ rồi! Đủ rồi!"
"Hút nữa bần đạo chết mất!"
Chỉ trong mấy nhịp thở ngắn ngủi, Hoàng Dương chân nhân vội vã kêu dừng, tâm thần rung động hướng về phía huyết châu.
Có thể hiểu lời của bần đạo, có ý thức riêng, lại có năng lực che đậy cảm giác của Bán Thánh... Đây quả thực là chí bảo trong các chí bảo!
Sinh mệnh lực trôi qua không đáng sợ, Hoàng Dương chân nhân cảm thấy, hắn và chí bảo này sắp hòa làm một thể. Liên hệ giữa cả hai, thông qua một lần rút lấy này, trở nên sâu sắc hơn.
Biết đâu đấy, sau này triệt để dung hợp, hắn có thể thúc đẩy huyết châu mà không gặp tác dụng phụ!
Trong lúc những tưởng tượng tươi đẹp còn chưa kịp hình thành, một thanh âm vốn mơ hồ, nay trở nên rõ ràng trong thế giới mông lung được huyết châu chiếu rọi.
"Bản thánh đi cùng ngươi một đường, suýt chút nữa dẫn tới ba lần thánh kiếp. Nếu không vì cái 'Đếm ngược trục xuất' kia, bản thánh đã quay đầu rời đi từ lâu rồi."
Từ chỗ lời nói nghe không rõ, mặt không nhìn thấy, đến bây giờ Hoàng Dương chân nhân đã có thể nhìn ra trên mặt vị Bán Thánh kia một chút vị đắng và khó chịu.
Chẳng lẽ, thật sự là đã nắm thóp được điểm yếu gì sao?
Thánh kiếp... Hoàng Dương chân nhân nhìn chằm chằm vào người đeo mặt nạ màu cam kia, trực giác mách bảo vị này hẳn là chưa đạt đến Bán Thánh, nhưng có thể khống chế được Bán Thánh, gã còn đáng sợ hơn một Bán Thánh thông thường!
"Đã nói rồi, đây là một cuộc giao dịch công bằng. Lão phu cần đầu của Từ Tiểu Thụ, còn ngươi cần một trợ lực dưới Bán Thánh để tranh đoạt 'Miễn Trục Lệnh', đôi bên đều đạt được thứ mình cần."
"Đừng quên những gì ta đã nói trước đó. Dù ngươi đang ở trạng thái đỉnh phong, ngươi cũng không thể tùy ý ra tay trong Tội Nhất Điện. Huống chi hiện tại ngươi còn bị hạn chế, thực lực tổn hao lớn."
Người đeo mặt nạ màu cam vừa nói vừa đẩy cánh cổng lớn của Tội Nhất Điện, không chút lưu luyến bước vào. Hắn hoàn toàn không quan tâm Bán Thánh kia có đi theo hay không, trực tiếp biến mất vào bóng tối trong điện.
"Thiên Nhân Ngũ Suy..."
Vị Bán Thánh sau lưng nháy mắt đã xuất hiện trước cửa điện, nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm một tiếng, rồi cũng bước chân vào theo.
"Khỉ thật!"
Hoàng Dương chân nhân tim đập thình thịch, cảm giác mình vừa chạm vào một bí mật cấp cao nào đó.
Trước khi có được viên huyết châu này, hắn chẳng khác nào một con ruồi không đầu, chỉ có thể bay loạn xạ trên Thiên Không Thành này, chẳng biết lúc nào sẽ đâm vào chỗ nguy hiểm, rơi vào tử cục.
Hiện tại, hắn lại có thể tiếp xúc đến những bí mật thượng tầng, biết trước... hay nói đúng hơn là nhìn trộm được những nguy hiểm mà trước đây hắn không có khả năng nhìn thấy.
Điều này khiến Hoàng Dương chân nhân cảm thấy mình thật ưu việt.
"Huyết châu mới là chí bảo! Tà Lão, Quỷ Bà có được Huyết Thụ Âm Nhánh, e rằng căng lắm cũng chỉ giúp bọn chúng kiên trì thêm được chút ít dưới tay Bán Thánh."
"Còn bần đạo thì khác, biết được nguy hiểm của Tội Nhất Điện, bần đạo giờ có thể chọn quay đầu..."
Ánh đỏ lóe lên trong mắt, Hoàng Dương chân nhân đột nhiên lắc đầu, vẻ mặt lộ rõ sự phấn khích.
"Thú vị!"
"Chiến trường như vậy, mới là nơi Hoàng Dương chân nhân ta nên tham gia!"
"Cùng Thái Hư tranh đấu, cùng Bán Thánh đánh cờ...Đại trượng phu sống trên đời, khoái ý chẳng qua là vậy!"
Dứt lời, gã dùng sức đẩy cánh cổng "Tội Nhất Điện", vồ lấy viên huyết châu đang chiếu rọi ánh sáng đỏ rực, cất bước đi vào trong, chẳng hề lưu luyến thế giới bên ngoài.
Không biết từ lúc nào, bên ngoài Tội Nhất Điện lại vang lên tiếng bước chân.
"Nơi này, hình như có chút quen thuộc..."
Một tiếng thì thầm khẽ vang lên, trước điện xuất hiện một bóng người áo gấm.
Người này trán cao rộng, mái tóc đen được buộc thành một búi gọn gàng, không một sợi nào vương ra ngoài, đích thị là một người đọc sách thánh hiền. Dung mạo tuấn lãng, khí chất thoát tục.
Điều thu hút ánh mắt người khác chính là sợi dây thừng đen nơi cổ gã, luồn qua một mảnh gỗ điêu hình cửa thô ráp. Món đồ trang sức rẻ tiền, trông như bùa hộ mệnh ấy, lại chẳng hề tương xứng với bộ gấm vóc lộng lẫy trên người.
"Tội Nhất Điện..."
Vị thư sinh mặt ngọc khẽ đọc ba chữ trên tấm biển trước đại điện, sau đó thở dài một tiếng, nhíu mày tự lẩm bẩm:
"Nơi này, hẳn không phải là Tội Nhất Điện mới đúng, hay là ta lại nhớ lầm?"
Nói xong, thư sinh đưa tay, vạch một vòng trước không trung.
Chẳng thấy chút linh nguyên nào dao động, nhưng nơi Tội Nhất Điện tọa lạc bỗng chốc chồng lên một tòa lầu các ba tầng, phong cách cổ xưa, ánh vàng mờ ảo.
Nó thay thế cho đại điện hùng vĩ trước đó, lại vô cùng mơ hồ, tựa như người ngoài không thể nào thấy được.
"Như vậy mới đúng chứ!"
"Ừm, ta đến đây, là để làm gì nhỉ?"
Thư sinh mặt ngọc khẽ cười một tiếng, rồi lộ vẻ nghi hoặc, nhưng gã không dừng lại mà vừa suy tư vừa cất bước tiến vào trong lầu các.
Khi bóng lưng gã dần tan biến trong tòa lầu các ba tầng ánh vàng mờ, tấm biển đề chữ kia, cũng xuất hiện những biến đổi kỳ lạ.
Lúc thì là ba chữ "Tội Nhất Điện".
Rồi lại biến thành năm chữ: "Cổ Kim Vong Ưu Lâu".
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn an vui bên những người bạn hữu yêu quý.)