Chuong 1097

Truyện: Truyen: {self.name}

Trong chốc lát, Lệ Tịch Nhi trong ngực hắn đã thay đổi hoàn toàn.

Mái tóc bạc nay đã trở lại màu đen tuyền, đôi chân dài miên man co rụt lại sau làn váy, đường cong lồi lõm quyến rũ cũng trở về dáng vẻ bé nhỏ, thậm chí có chút bằng phẳng của Mộc Tử Tịch ngày nào... một thân thể nhỏ nhắn xinh xắn.

"Không thể nào?"

Từ Tiểu Thụ ôm đầu, kinh ngạc tột độ.

Nếu không phải chính mắt chứng kiến quá trình tiểu sư muội biến đổi...

Nếu không phải bản thân hắn cũng sở hữu năng lực "Biến Hóa"...

Giờ phút này, hắn thật sự không thể tin được rằng cơ thể người lại có thể phát sinh chuyển biến lớn đến như vậy trong vô thức!

Một Lệ Tịch Nhi yêu mị lạnh lùng bằng xương bằng thịt, vậy mà chỉ sau một trận giao đấu chẳng đâu vào đâu, đánh tới đánh lui một hồi, bỗng nhiên trở về hình dáng tiểu Loli trước kia!

"Do 'Sinh Mệnh Chi Hoa'?"

Từ Tiểu Thụ cảm giác mình đã nắm bắt được mấu chốt.

Tiểu sư muội mang Thôn Sinh Mộc Thể... không, Chí Sinh Ma Thể!

Ngày thường, chính vì hấp thu quá nhiều sinh mệnh lực mà thân thể liên tục ấu hóa, không thể duy trì sự sinh trưởng bình thường.

Hình dáng Lệ Tịch Nhi khi trước, là bởi vì nàng hấp thu đại lượng sinh mệnh lực bị Dị đánh tan, cho nên mới "trở lại" như thể thay đổi một người.

Theo lời Lệ Tịch Nhi khi ấy, tiểu sư muội trong tình huống bình thường, hẳn là mang dáng vẻ Lệ Tịch Nhi... ân, về bề ngoài.

Cho nên, tình huống hiện tại phát sinh, là do thánh dược "Sinh Mệnh Chi Hoa" cung cấp sinh mệnh lực quá dồi dào?

Không chỉ chữa lành vết thương cho tiểu sư muội, mà lượng sinh mệnh lực dư thừa còn ép Lệ Tịch Nhi trở về bên trong, phóng xuất ra Lệ Tịch Nhi phiên bản ấu hóa, chính là Mộc Tử?

"Chơi kiểu gì vậy!"

Từ Tiểu Thụ đột nhiên cảm thấy tất cả thật hoang đường.

Chí Sinh Ma Thể dùng như vậy sao?

Sao hắn cảm giác mọi thứ đều đi chệch hướng rồi?

Rõ ràng chỉ là một trận thí nghiệm chiêu thức thông thường, bỗng nhiên đánh cho người ta nhỏ đi là chuyện quái quỷ gì?

"Dù sao, chiêu cuối 'Thiên Khiển Tâm Phá Đạo' của nàng quả thực rất mạnh."

"Nếu ta không có 'Bất Động Minh Vương', thật có khả năng nằm tại chỗ này... Sao nàng lại ra tay nặng như vậy, chẳng lẽ chắc chắn ta có thể miễn dịch hết thảy tổn thương tinh thần?"

"Ngô, cũng đúng, ban đầu ta cũng nghĩ vậy, cũng nói vậy... Trách ta, đây quả thật là lỗi của ta... Chỉ là khi giao chiến thật sự, độ chuẩn xác rất khó khống chế a."

"Xem ra sau này phải tìm Tị Nhân tiên sinh để luyện chiêu, không thể tùy tiện cùng nàng giao đấu nữa!"

Từ Tiểu Thụ cau mày suy tư.

Trận giao chiến này diễn ra có chút kỳ lạ.

Sai lầm lớn nhất là, ngay cả chính hắn cũng không ngờ rằng, khi "Bất Động Minh Vương" bị đánh vỡ, nó còn có thể gây ra một lượng sát thương tương đương đến người thi thuật.

Lệ Tịch Nhi không chống đỡ được, cũng là điều bình thường.

Chỉ là nhìn vào việc chiêu "Thiên Khiển · Tâm Phá Đạo" kia có thể đánh nát phòng ngự của "Bất Động Minh Vương"...

E rằng dưới Bán Thánh, chỉ cần không có siêu tuyệt phòng ngự như "Bất Động Minh Vương", thật khó ai có thể đánh lại Lệ Tịch Nhi, một người chỉ ở Đạo cảnh Vương Tọa mà đã nắm giữ Thần Ma Đồng lực.

"Nguyên lai nàng mạnh đến vậy sao?"

Từ Tiểu Thụ nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt chợt hạ xuống, tay không tự chủ được liền bóp lấy mặt tiểu sư muội trong ngực.

Gương mặt này đã biến trở về dáng vẻ quen thuộc, xúc cảm cũng như vậy, không biết sau khi thức tỉnh, ý chí của Lệ Tịch Nhi sẽ chiếm ưu thế, hay là ý chí của Mộc Tử Tịch sẽ làm chủ.

"Chí Sinh Ma Thể..."

Lại nhìn thoáng qua thân thể biến hóa của tiểu sư muội trong ngực, Từ Tiểu Thụ vẫn cảm thấy cực kỳ khó tin.

"Gặp phải Dị Trận chiến kia, nàng từ thời kỳ Mộc Tử Tịch biến trở về Lệ Tịch Nhi, bây giờ bị 'Bất Động Minh Vương' phản thương, lại có thể bắt đầu ấu hóa từ Lệ Tịch Nhi."

"Nói cách khác," Sức mạnh thực sự của Chí Sinh Ma Thể nằm ở chỗ, một khi không thể tiêu diệt hoàn toàn hai ý chí đối lập này, thì tiểu sư muội cơ bản không thể chết? "

"Xét về khả năng sinh tồn ngoan cường, Chí Sinh Ma Thể quả thực đáng sợ đến cực điểm, căn bản không thể phòng bị!"

"Còn nữa, Lệ gia đồng tử..."

Từ Tiểu Thụ nghĩ đến chiêu thức Thiên Khiển Tâm Phá Đạo, dung hợp hoàn mỹ thánh lực và thần ma lực, dễ dàng nhận ra đây là thiên kiếp chi lực, thứ thuộc về "Hình phạt chi lực" mà Lệ gia năm xưa nắm giữ!

Hắn chợt hiểu ra vì sao Lệ gia bị tiêu diệt.

Chỉ dựa vào một đôi Thần Ma Đồng đã có thể làm được như thế, ngay cả phòng ngự của "Bất Động Minh Vương" cũng bị oanh phá.

Một gia tộc luyện linh sư mà cảnh giới cao nhất chỉ đạt tới Thái Hư, nhưng lại sở hữu loại sức mạnh dù chỉ một người trong tộc nắm giữ cũng có thể đối địch Bán Thánh. Các luyện linh sư cảnh giới thấp hơn trong tộc, ai ai cũng nắm giữ các loại vương tọa Đạo cảnh, dư sức tiêu diệt Thái Hư bình thường, thậm chí sánh ngang lực lượng của Bán Thánh, nếu gia tộc đó không bị hủy diệt thì ai mới bị hủy diệt?

Chỉ là câu nói "Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội" (kẻ hèn mang ngọc quý ắt có tội) mãi mãi chỉ là một câu nói, không thể trở thành đạo lý, hoặc cái cớ để kẻ khác che đậy lòng tham.

"Thật khó khăn..."

Khẽ thở dài, Từ Tiểu Thụ gạt bỏ mọi suy nghĩ liên quan đến thân thế của tiểu sư muội, ôm nàng tựa vào Sinh Mệnh Linh Ấn, mặc cho thánh dược và sức mạnh của Sinh Mệnh Linh Ấn xoa dịu thân thể nàng, mong đợi nàng trở về.

Thời gian cứ thế trôi đi, đã hơn nửa ngày.

Linh dược, thánh dược trong Thần Nông dược viên theo gió lay động.

Tham Thần với một trăm ngàn đan đỉnh vừa trộm nuốt Long Hạnh Quả, vừa giả bộ luyện đan, ánh mắt lại luôn dõi theo chủ nhân nam nữ.

Từ Tiểu Thụ tinh thần trống rỗng, chính mình cũng không biết hơn nửa ngày qua mình đã nghĩ gì.

Cuối cùng...

"Ư..."

Khi trong ngực vang lên một tiếng "anh ninh", tâm thần Từ Tiểu Thụ chợt bừng tỉnh, trở về với thân thể.

"Tiểu sư muội?"

Hắn vỗ nhẹ lên má nàng, nhưng không thấy đáp lời. Thế là, hắn bế xốc nàng lên, đặt lên đùi mình, hai tay véo lấy hai má phúng phính, kéo ra hai bên.

"Tỉnh dậy đi?"

Sinh Mệnh Chi Hoa vốn là thánh dược, lại thêm Sinh Mệnh Linh Ấn không ngừng rót sinh mệnh chi khí vào.

Với tư cách Chí Sinh Ma Thể, được một lượng lớn sinh mệnh linh khí tẩm bổ như vậy, thương thế của tiểu sư muội cơ bản đã hoàn toàn bình phục, không thể nào còn chưa tỉnh lại. Xem ra, nàng đang giả chết!

"Tê!"

Quả nhiên, vừa bị hắn kéo hai má, tiểu Loli đang nằm trên đùi liền không chịu nổi nữa, kêu lên:

"Á á ... Từ Tiểu Thụ, đau!"

"Nhận nguyền rủa, giá trị bị động, +1, +1, +1, +1...."

Thanh âm của tiểu sư muội!

Còn nữa, chỉ cần kéo má nàng một cái là lại kích hoạt nguyền rủa!

Mắt Từ Tiểu Thụ sáng lên, hai tay nâng khuôn mặt tiểu sư muội lên cao, mừng rỡ nói: "Ngươi trở lại rồi?"

"Hừ hừ!" Mộc Tử Tịch mở to đôi mắt, Thần Ma Đồng trong mắt đã biến mất, chỉ còn lại hai con ngươi linh động đảo quanh. Nàng bực bội đáp: "Sao, không được chắc?"

"Ha ha!" Từ Tiểu Thụ mừng rỡ, quả nhiên trở về rồi!

Hắn ôm chầm lấy nàng một cái thật chặt, rồi lại vội vàng đẩy ra, nghi hoặc hỏi: "Vậy nàng đâu?"

"Nàng" ở đây, dĩ nhiên là chỉ Lệ Tịch Nhi. Chẳng lẽ lại chết rồi? Chắc là đã rút về rồi chứ.

"Ta tỉnh lại, đương nhiên là đến phiên nàng ngủ." Vẻ giận dỗi thoáng qua trong mắt Mộc Tử Tịch, hai tay chống nạnh, ưỡn ngực lên, "Sao, ngươi không nỡ à?"

"Nhận nguyền rủa, giá trị bị động, +1, +1, +1, +1..."

"Khụ khụ."

Từ Tiểu Thụ dời mắt xuống, liếc nhìn cột thông báo, lắc đầu trách móc trong lòng.

Thay đổi thật rồi à?

Thật sự đổi hẳn về rồi? Sớm biết vậy, hắn đã thử chiêu này sớm hơn... Khoan đã, nhao nhao, đó là ý nghĩ không hay chút nào!

Nhưng mà...

Thật sự là không quen chút nào!

Một đại mỹ nữ dáng vẻ yểu điệu tốt đẹp như vậy, sao lại rút về rồi chứ?

"Ngươi không thể giữ nguyên ý chí, chỉ biến đổi thân thể thôi sao?" Sắc mặt Từ Tiểu Thụ quái dị hỏi.

"Ngươi..." Mộc Tử tức giận đến cực điểm, đôi bàn tay trắng nõn siết chặt, muốn vung lên đánh, nhưng vừa nhấc chân, dường như còn chưa quen với thân thể bình thường, kêu "Ái da" một tiếng, quỵ xuống, suýt chút nữa bổ nhào về phía trước.

Thân thể này yếu quá rồi... Từ Tiểu Thụ ngẩn người, vội vàng đỡ lấy nàng, thầm nghĩ Lệ Tịch Nhi lúc xuất hiện đâu có cái quá trình thích ứng thân thể hoang đường này.

"Thần Ma Đồng của ngươi đâu, còn dùng được không?" Ánh mắt Từ Tiểu Thụ dán chặt vào đôi mắt của tiểu sư muội, nghĩ đến điều gì đó, chẳng lẽ chiến lực cũng trở về trình độ tiên thiên trước kia? Ngươi bây giờ dù sao cũng là tu vi Vương Tọa Đạo Cảnh đấy.

"Đương nhiên là dùng được!"

Tiểu đầu nhỏ hiển nhiên bị xem thường, không phục cúi gằm mặt giậm chân một hồi, rồi nghiêng đầu hung hăng nháy mắt mấy cái.

Nhưng nháy mắt ra hiệu lâu như vậy, Thần Ma Đồng vẫn chưa xuất hiện!

Phát hiện Từ Tiểu Thụ đang rung động nhìn mình chằm chằm, nàng giận đến đỏ bừng mặt, nói: "Ngươi chờ một chút, ta cần thích ứng đã...."

Lời vừa dứt, khí tức linh nguyên hùng hậu bừng lên.

Trong đôi mắt của Mộc Tử Tịch ánh sáng lóe lên, mắt trái mắt phải riêng biệt tỏa ra sương mù đen trắng, Thần Ma Đồng hiển nhiên đã được triệu hồi.

"Nhìn này!" Tiểu cô nương lúc này chống nạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn hớn hở, "Ta, Thần Ma Đồng, vô địch thiên hạ!"

Nhưng mà ngươi có giỏi thật không đấy? Thật sự đánh nhau thì chỉ với thời gian ngươi nháy mắt thế này, người ta không biết đã chết bao nhiêu lần rồi... Từ Tiểu Thụ cạn lời.

Người thì đã biến trở lại rồi, nhưng chiến lực bị gọt đến kinh khủng, không phải một hai phần mười, mà là chỉ còn lại chút công phu mèo quào!

Mộc Tử Tịch hiển nhiên cũng ý thức được điểm này, ngượng ngùng rụt đầu, gương mặt ửng hồng nói: "Ta... ta mới vừa ra mà, ta phải thích ứng lại thân thể một chút đã...."

Nàng gãi mái tóc đen rối bù, nhướng mày, rồi lại cúi đầu cầm lấy vạt áo đen, vẻ mặt bực bội.

Hiển nhiên, mọi thứ trên người đều khiến nàng không quen chút nào.

Ngay cả người quen như sư huynh cũng chẳng màng, Mộc Tử Tịch vội vã ba chân bốn cẳng chạy đi, sau đó vụt bay lên không trung, bỏ lại một câu:

"Ta đi thích nghi một chút."

Từ Tiểu Thụ lặng lẽ nhìn theo bóng váy đen của tiểu Loli dần khuất, cảm thấy ngoại trừ chiều cao, dáng người và màu tóc, thì cái bóng lưng này vẫn đúng là Lệ Tịch Nhi.

Hắn không ngăn cản, chỉ lặng lẽ nhìn tiểu sư muội rời đi.

"Thật sự tìm về được rồi ư..."

Hoàn toàn ngoài dự đoán, kỹ năng thức tỉnh "Bất Động Minh Vương" xuất hiện, mang đến niềm vui lớn nhất lại là việc tìm được tiểu sư muội.

Từ Tiểu Thụ chỉ cảm thấy như đang mơ, lại có một phen nhận thức khác về Chí Sinh Ma Thể.

Có lẽ, về sau chỉ cần đối mặt nguy cơ sinh tử, tiểu sư muội đánh không lại, đều có thể để Lệ Tịch Nhi ra giúp đỡ?

Đây là tình huống gì vậy?

Đây có coi là bệnh không?

Biết chữa kiểu gì đây a!

Từ Tiểu Thụ lục tung "Trù Nghệ Tinh Thông" cũng không tìm thấy phương pháp giải quyết.

Dù sao đây là "Trù Nghệ Tinh Thông" chứ không phải "Y Thuật Tinh Thông", luyện đan cũng chỉ là sản phẩm phụ trợ của kỹ năng bị động này.

"Thôi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng."

Từ Tiểu Thụ cuối cùng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.

Tiểu sư muội còn chẳng lo lắng, cứ như một người không có chuyện gì, như vừa ngủ say một giấc tỉnh lại, cũng không quên gì cả, vẫn là con người đó.

Vậy mình lo lắng làm gì?

Thế giới Nguyên Phủ bỗng trở nên quang đãng lạ thường, Từ Tiểu Thụ cảm thấy tâm tình vô cùng tốt, vẫn là nên quay lại chính sự thôi.

Tiểu sư muội đúng là ngốc thật, cứ cho nàng chút thời gian thích ứng với tu vi Đạo cảnh, cộng thêm "Thần Ma Đồng" nữa. Chỉ cần có thể thuần thục khống chế, đánh bại "Bất Động Minh Vương" của mình trước kia căn bản không phải chuyện đùa!

Lại không tăng thêm điểm nào nữa, mình thật sự sắp bị cô nàng vượt mặt mất thôi!

"Từng người từng người một đều gian lận, hết người này đến người khác, thật là quá đáng..."

Lẩm bẩm một câu vô nghĩa, Từ Tiểu Thụ dồn tâm thần vào hệ thống bị động màu đỏ chói trong đầu, nhìn chằm chằm vào cột kỹ năng bị động kéo dài.

Nơi đó, chỉ còn lại một kỹ năng cuối cùng chưa thức tỉnh và biến hóa!

"Sẽ là cái gì đây?"

Ánh mắt Từ Tiểu Thụ nóng rực.

Kỹ năng thức tỉnh chưa từng khiến hắn thất vọng, "Bất Động Minh Vương" lại càng như vậy, cho nên hắn đặt kỳ vọng rất lớn vào lần tăng điểm cuối cùng này.

"Đến đi!"

Ba mươi ngàn điểm giá trị bị động quét sạch, đổi thành công Thức Tỉnh Thạch, tiếng nước vỗ bập bềnh lại vang lên...

"Thức tỉnh thất bại!"

"Thức tỉnh thất bại!"

"Thức tỉnh thất bại!"

Sáu lần thất bại liên tiếp giáng xuống, đánh tan tâm trạng vốn đang phấn chấn của Từ Tiểu Thụ, sắc mặt cũng trở nên u ám hơn.

Cũng may đợt này không tính là quá đen đủi, chỉ có thể coi là trình độ bình thường.

Khi tiếng nước vỗ bập bềnh lần thứ bảy vang lên, Thức Tỉnh Thạch chìm xuống đáy ao, một khung thông báo khác biệt hiện ra.

"Thức tỉnh thành công!"

"Biến hóa (thức tỉnh: Thứ Hai Chân Thân)!"

Cuối cùng cũng xong!

Trong mắt Từ Tiểu Thụ lập tức bùng nổ ánh sáng, có một loại cảm giác sảng khoái tột độ khi người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế cuối cùng cũng đạt được sự hoàn hảo.

Kỹ năng thức tỉnh kéo dài cuối cùng, rốt cuộc đã đến!

"Thứ Hai Chân Thân?"

"Bán Thánh hóa thân sao?"

Từ Tiểu Thụ lập tức liên hệ hai thứ này với nhau, khóe miệng bất giác nhếch lên.

"Thử một chút."

Không đợi suy nghĩ thêm, hắn trực tiếp hành động.

Trong một ý niệm, Từ Tiểu Thụ liền muốn triệu hồi kỹ năng thức tỉnh hoàn toàn mới này ra.

"Thứ Hai Chân Thân, khai mở!"

Vừa dứt tiếng, thay vì "Bán Thánh Hóa Thân" hiện ra như dự đoán, Từ Tiểu Thụ lại cảm thấy thân thể, tinh thần, linh hồn như bị xé toạc, cơn đau đớn tột cùng ập đến.

"A a a..."

Hắn không kìm được, sắc mặt dữ tợn, gào thét thảm thiết.

Trong cơ thể, "Sinh Sôi Không Ngừng", "Nguyên Khí Tràn Đầy", "Chuyển Hóa" điên cuồng vận chuyển, hệt như đang thi triển một loại linh kỹ hao tổn cực lớn, đồng thời thúc đẩy ba kỹ năng bị động này đến mức tận cùng.

Trong nỗi thống khổ, nhờ "Cảm Giác" mang đến góc nhìn của Thượng Đế, Từ Tiểu Thụ thấy rõ thân thể mình đang trải qua một biến đổi dị thường.

Lấy vết rách giữa lồng ngực làm ranh giới, một nửa thân thể hắn đang tách rời ra ngoài. Ngay sau đó, cả tinh thần lẫn linh hồn cũng bắt đầu phân liệt, hợp nhất vào phần thân thể kia.

Nhưng sự "phân liệt" này không chỉ đơn thuần là phân liệt.

Nửa thân thể, tinh thần, linh hồn bị tách ra kia, bằng cách điên cuồng tiêu hao mọi sức mạnh, nhanh chóng ngưng luyện ra một nửa còn thiếu của bản thể.

Đồng thời, nửa còn lại của Từ Tiểu Thụ cũng nhanh chóng được chữa lành.

Ngoại trừ tâm thần bị rút cạn đến mức gần như sụp đổ, quá trình "tách rời" không hề đổ một giọt máu nào. Chỉ trong mấy hơi thở, cơn đau đớn đã chấm dứt.

Nguồn năng lượng tiêu hao nhanh chóng được các kỹ năng bị động bù đắp, khôi phục như ban đầu.

Thế nhưng, Từ Tiểu Thụ lại ngây người.

Hắn kinh ngạc nhìn một bản sao của mình như được phản chiếu qua tấm gương trước mặt. Cái kẻ vừa xuất hiện đã xé đi một nửa quần áo của hắn, khiến hắn cảm thấy mọi thứ đều không chân thực, hệt như ảo ảnh.

"Ngươi... Ổn...?"

Từ Tiểu Thụ lên tiếng chào, đồng thời che chắn nửa thân dưới... Chuyện gì xảy ra với cái quần lót bị xé đi một nửa thế này? Ngươi không thể tự chủ ngưng tụ một bộ à? Đúng là đồ thần kinh nặng!

Nhưng hắn lại kỳ lạ thay, cảm nhận được từ sâu thẳm trong tinh thần mình, như thể đang tự đối thoại, âm thanh vang vọng trong tâm trí.

Điều kỳ quái hơn là, hắn rõ ràng không hề ra lệnh cho "Nhị Thân", cũng không truyền đạt ý niệm như khi điều khiển các phân thân khác.

"Nhị Thân" kia bỗng cười, một tay gãi đầu ngượng ngùng, tay kia vung lên hai cái, rồi dùng chính giọng của Từ Tiểu Thụ nói:

"Chào ngươi, Từ Tiểu Thụ. Ta là Từ Tiểu Thụ. Lần đầu gặp mặt, mong được chỉ giáo."

(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)

Previous Chapter Next Chapter
Page 1 of 1