Chương 1124: Thế giới này, vốn dĩ là tương đối!
"Thành công rồi?"
Tựa hồ, vết thương của ta rất nặng...
Ả mỹ nhân diễm lệ lơ lửng giữa không trung kia, dù cho đã trở thành hình ảnh cuối cùng của Ám Bộ thủ tọa, cũng không khơi dậy mảy may thương tiếc trong lòng Từ Tiểu Thụ. Thay vào đó, chỉ có niềm vui sướng vô bờ.
"Nàng chết rồi!"
Từ Tiểu Thụ chẳng còn tâm trí nào để ý đến nỗi đau của bản thân, hắn nhìn Thiên Nhân Ngũ Suy, vừa như muốn xác nhận, lại như đang chờ đợi người kia nói ra điều đó.
Ầm!
Thi thể Dạ Kiêu cuối cùng cũng rơi xuống, nện mạnh xuống mặt đất, bụi đất tung mù.
Tam Ly Môn mất đi sự khống chế của nàng, đã sớm hóa thành linh khí tiêu tán.
Những con quỷ đói, canh sôi, hồn lưỡi đao nghiệp hỏa được triệu hồi từ trong môn cũng biến mất không dấu vết, chỉ còn lại một chiến trường tan hoang, ngầm biểu thị cho những gì vừa xảy ra.
Vùng quê xanh biếc sớm đã không còn.
Trong tầm mắt lúc này, chỉ còn lại sự hoang vu vô tận.
Thiên Nhân Ngũ Suy không đáp lời, lặng lẽ đáp xuống trước thi thể Dạ Kiêu, yên lặng đánh giá.
Không thể không thừa nhận, sự hỗ trợ của Trần Như Dã đã giúp hắn vượt qua quá trình đối chiến phức tạp, lập tức kết liễu vị đối thủ cường đại này.
Theo lý thuyết, chỉ cần chưa đạt tới Bán Thánh, bất kỳ luyện linh sư nào trúng phải suy bại chi khí nồng đậm của hắn, cộng thêm chiêu cuối "Chú Sát", đều không thể sống sót.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Ám Bộ thủ tọa Dạ Kiêu, có thể chết đơn giản như vậy sao?
Tử thần chi lực của nàng mới chỉ kịp giải phóng một phần nhỏ.
Trong trận chiến này, những gì nàng thể hiện ra ngoài là những chiêu thức tấn công trực diện, nhưng nàng lại là một sát thủ am hiểu ám sát.
Tuy nói mọi chuyện có sự hỗ trợ của Trần Như Dã với những đòn tấn công đặc thù, khiến Dạ Kiêu trở tay không kịp.
Nếu như thủ tọa Ám Bộ thật sự dễ dàng chết dưới một kích của mình như vậy, thì đến cả Thiên Nhân Ngũ Suy cũng cảm thấy có chút quá sơ sài.
"Ta không biết."
Thiên Nhân Ngũ Suy lẩm bẩm, ngồi xổm xuống.
Hắn duỗi hai ngón tay nâng gò má nhuốm máu của Dạ Kiêu, lật đầu nàng lại, chau mày đánh giá tỉ mỉ.
Từ Tiểu Thụ bước tới.
Nhưng hắn chưa kịp mở lời, người đeo mặt nạ màu cam kia bỗng nhiên xòe tay thành chưởng, giáng xuống, đập nát đầu Dạ Kiêu.
Máu thịt văng tung tóe khiến Từ Tiểu Thụ kinh hãi kêu lên.
"Ngươi làm cái gì vậy?"
"Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, giết người phải bồi thêm nhát dao. Nếu như nàng còn muốn mượn thân thể này phục sinh, thì một kích này là điều tất yếu." Thiên Nhân Ngũ Suy liếc nhìn sang.
Từ Tiểu Thụ thấy được trong mắt hắn sự bình tĩnh đến đáng sợ.
Người này so với Dạ Kiêu còn giống người phát ngôn của Tử Thần hơn. Sức mạnh suy bại của hắn kết hợp với tâm tính lãnh đạm, đơn giản là một đao phủ hành tẩu trong giới luyện linh.
Gặp ai người nấy chết!
"Thể xác của Tử Vong, cũng sẽ chết sao?" Từ Tiểu Thụ nhớ lại lời Hàn gia ở Không Tha Sảnh, bèn hỏi.
Hắn cảm thấy thể chất của Dạ Kiêu phi phàm, hơn nữa nàng còn nắm giữ sức mạnh của Tử Thần.
Những thứ liên quan đến "Tử Vong" này, có lẽ đại biểu cho việc Dạ Kiêu dù đã chết, vẫn chưa hẳn là đã chết hẳn?
"Thể xác của Tử Vong..."
Thiên Nhân Ngũ Suy trầm ngâm, lát sau khẽ lắc đầu, "Nếu như nàng chỉ đơn thuần là thể xác của Tử Vong, thì nàng đã chết rồi."
"Chỉ đơn thuần là?" Từ Tiểu Thụ khẽ nhíu mày.
Thiên Nhân Ngũ Suy nhìn hắn, "Ta là suy bại chi thể, một trong năm đại tuyệt thể, thuộc hàng thánh thể. Thể xác của Tử Vong cố nhiên bất phàm, nhưng nếu không đột phá thì không gánh nổi sức mạnh suy bại của ta, huống chi..."
Huống chi gì thì không cần nói nhiều Từ Tiểu Thụ cũng rõ.
Lượng lớn khí suy bại rót vào như vậy, e rằng Bán Thánh cũng không chịu nổi.
Sau khi gánh chịu, trốn tránh và thu nạp kiếp Thiên Nhân Ngũ Suy, vận rủi cứ thế bám lấy, ai biết được khoảnh khắc nào sẽ chết oan chết uổng.
Xét từ điểm này, việc Thiên Nhân Ngũ Suy tuyên án với Dạ Kiêu trước đó, dường như không phải là không có lý.
Phàm là kẻ nào từng giao chiến với hắn, dù thắng cũng phải tự tổn hao tám trăm quân.
Nếu không thể giải trừ khí suy bại xâm nhập, sau chiến còn phải bỏ thêm hai trăm quân để bù đắp, đúng nghĩa là chết một cách khó hiểu.
Thể chất này thật khiến người ta buồn nôn. Chỉ nghĩ đến đây thôi Từ Tiểu Thụ đã thấy hốt hoảng.
Thiên Nhân Ngũ Suy quả thực khó chơi như người sương mù xám Phong Vu Cẩn, điểm yếu duy nhất của gã so với người kia, có lẽ chỉ là tu vi mà thôi.
"Nghe ý ngươi, tử vong chi thể có thể đột phá, vậy so với thể chất của ngươi thì sao?" Từ Tiểu Thụ nhìn thi thể Dạ Kiêu đang bị Thiên Nhân Ngũ Suy nhìn soi mói đến khô lão suy bại, cuối cùng hóa thành hư vô, rồi hỏi.
Thiên Nhân Ngũ Suy đứng lên, xem chừng cũng không ngại giải thích nhiều với vị đạo hữu trẻ tuổi trước mặt:
"Thôn phệ chi thể, phong ấn chi thể, suy bại chi thể, ba loại này là trời sinh, xứng đáng là ba vị trí đầu trong ngũ đại tuyệt thể, vĩnh viễn không ai tranh cãi."
"Về phần hai người sau, trước đây từng có cạnh tranh, có rất nhiều thể chất đặc thù xếp trên gã, cuối cùng mới định hình như vậy."
Từ Tiểu Thụ nghĩ đến "Chí Sinh Ma Thể", cảm giác thể chất của tiểu sư muội hẳn là có thể đứng trong hàng ngũ đại tuyệt thể, nhưng hắn không dám hỏi.
Những lời tiếp theo của Thiên Nhân Ngũ Suy lại ngoài dự kiến, không có đáp án Từ Tiểu Thụ mong muốn.
"Hai người sau, đều thuộc về thể chất có thể tu luyện được từ hậu thiên, chỉ là rất khó khăn, khó hơn cả lên trời."
"Thứ nhất là Vu Độc Chi Thể. Khi vừa xuất thế, nó đã nghiền ép các thể chất khác. Ngoại trừ bốn loại tuyệt thế thể chất, cơ bản không có thể chất nào chịu đựng được năng lực của Vu Độc Chi Thể."
"Loại cuối cùng là Bất Tử Chi Thể. Ừm, chính là điều ta muốn nói. Có lẽ Dạ Kiêu sắp đột phá."
Từ Tiểu Thụ khẽ giật mình.
"Tử Vong Chi Thể có thể đột phá thành Bất Tử Chi Thể sao?" Hắn hỏi.
"Đúng vậy."
"Thật sự... "bất tử"?"
"Bất tử bất diệt! Xét về độ buồn nôn và khó nhằn, nó còn hơn hẳn bốn loại kia. Nếu không, sao xứng với danh xưng 'Tuyệt Thể'?"
"Vậy... làm sao để đột phá?" Từ Tiểu Thụ bỗng thấy hoảng.
Thiên Nhân Ngũ Suy trầm mặc một lát, ngước mắt nói: "Phải đột phá... trong tử vong."
Sắc mặt Từ Tiểu Thụ tái mét.
Hắn nghĩ đến "phá rồi lại lập", "khởi tử hoàn sinh" của Vũ Linh Tích.
Lại nhớ đến thất sách ở Vân Lôn và phong thánh tại Không Tha Sảnh của Nhiêu Yêu Yêu.
Dường như đặc điểm lớn nhất của đám người Thánh Thần Điện Đường là mệnh cứng như gián, giống hệt tiểu Cường. Lẽ nào... Dạ Kiêu cũng có khả năng này?
"Khả năng không lớn."
Thiên Nhân Ngũ Suy biết Trần Như Dã đang nghĩ gì, cười nhạo nói: "Nếu ngươi biết mình là Tử Vong Chi Thể, ngươi sẽ do dự mấy chục năm, không dám thử đột phá sao?"
Từ Tiểu Thụ chợt tỉnh ngộ.
Đúng, chính là đạo lý này!
Dạ Kiêu chắc chắn biết thể chất của mình. Sức hấp dẫn của ngũ đại tuyệt thể quá lớn, huống chi lại là Bất Tử Chi Thể "bất tử bất diệt" kia.
Vậy nên trước kia, vị thủ tọa Ám Bộ này nhất định đã từng thử.
Nếu đến giờ vẫn chưa đột phá thành Bất Tử Chi Thể, điều đó có nghĩa là Dạ Kiêu đã thất bại trong những lần thử trước.
Nàng chỉ đơn thuần là Tử Vong Chi Thể. Về cường độ, nàng kém xa Thiên Nhân Ngũ Suy, loại tuyệt thế thể chất bẩm sinh đã phát triển đến độ viên mãn – Suy Bại Chi Thể!
"Ta vẫn cảm thấy nàng còn sống..."
Từ Tiểu Thụ ngước mặt lên trời lẩm bẩm.
Hắn vốn tính đa nghi, đặc biệt sau khi chứng kiến đủ loại tình huống phá rồi lại lập, lại đích thân tham gia vào việc tiêu diệt thành viên Dị Chi Cục, càng khắc sâu một điều: các vị thủ tọa Lục Bộ, ngoại trừ những kẻ lỗ mãng như Đằng Sơn Hải, đều vô cùng khó giết!
Ngay cả một kẻ lỗ mãng như Đằng Sơn Hải, cũng cần Khương Bố Y ra tay mới có thể hạ gục. Một mình Từ Tiểu Thụ thật không dám đánh cược bản thân có thể thắng được gã.
Thiên Nhân Ngũ Suy khẽ cười nhạt, "Ngươi xem thường ta?"
"Ách..." Từ Tiểu Thụ giật mình, "Tiền bối nói gì vậy? Trận chiến vừa rồi của ngài thật sự đã mở mang tầm mắt ta, ta chưa từng thấy ai có năng lực ác... à không, cường đại đến vậy."
"Dạ Kiêu chắc chắn phải chết!" Thiên Nhân Ngũ Suy khẳng định chắc nịch.
"Nếu nàng còn sống, nàng không thể thoát khỏi phương thời không này của ta. Chỉ cần ló đầu ra, ta sẽ lập tức phát hiện và tiêu diệt nàng."
"Mà chỉ cần nàng còn mắc kẹt ở đây, nàng sẽ vĩnh viễn phải gánh chịu lời nguyền của ta. Đến khi sức tàn suy diệt hết sinh cơ trong cơ thể nàng, nàng sẽ phải hứng chịu kiếp nạn Thiên Nhân Ngũ Suy, chết oan chết uổng."
"Chuyện này chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."
Thiên Nhân Ngũ Suy không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào cho thấy Dạ Kiêu còn sống.
Hắn chỉ có thể đưa ra kết luận này. Trong lòng hắn, Dạ Kiêu đã là người chết.
Khương Bố Y hắn còn dám uy hiếp, huống hồ là một con nhãi Dạ Kiêu, có gì đáng sợ?
Từ Tiểu Thụ tuyệt đối không dám tán đồng loại quan điểm này, "Tiền bối, đã giúp người thì giúp cho trót, đưa Phật thì đưa đến tận Tây Thiên. Nhất định ngài còn có thủ đoạn khác, có thể tìm ra nàng, đưa nàng... à, lần thứ hai chú sát?"
"Lãng phí khí lực làm gì?" Ánh mắt Thiên Nhân Ngũ Suy vô cùng bình tĩnh, "Ngươi tưởng ngươi là ai, mà ta phải giúp ngươi đến mức đó?"
Vừa nghe vậy, Từ Tiểu Thụ bỗng cảm thấy không khí xung quanh có gì đó sai sai.
Hắn lại ngửi thấy cái mùi thối quen thuộc...
Cái mùi thối này, không phải do thân thể hắn bị đun sôi, hay do chiến đấu kịch liệt khiến máu hòa lẫn mồ hôi bẩn thỉu, mà là một thứ hương vị từ tận sâu đáy lòng khiến người ta buồn nôn, muốn ói mửa.
Hắn nhìn từ trên xuống dưới khắp thân mình.
Quả nhiên, sau trận chiến tàn khốc, không thể che giấu được sinh cơ đang bị hao tổn trong cơ thể hắn.
Các đại bị động kỹ điên cuồng vận chuyển, nhưng bởi vì hắn ở quá gần Thiên Nhân Ngũ Suy, lại ở quá lâu, nên sức suy bại đã xâm nhập vào người hắn.
Giống như một lời nguyền rủa, từng bước một kéo hắn, vốn đã chẳng khá khẩm gì, hoàn toàn rơi xuống vực sâu.
"Nói đi, ta còn chưa biết tiền bối vì sao lại muốn giúp ta?"
Từ Tiểu Thụ lại chẳng hề sợ hãi chút sức suy bại này.
Vượt qua được sự kinh hoàng ban đầu, hắn đã nhận ra rằng, đây là tình huống không thể tránh khỏi khi đứng gần Thiên Nhân Ngũ Suy.
Nhưng rõ ràng, Thiên Nhân Ngũ Suy cũng đang cố gắng khống chế.
Y không thể kiềm chế hoàn toàn sức mạnh của bản thân, nhưng đang tận lực để hắn không phải chịu sự xâm nhập quá nghiêm trọng của sức suy bại.
Hiện tại, chỉ cần dựa vào các bị động kỹ vận chuyển, chút sức suy bại này không thể trong thời gian ngắn ngủi tước đoạt đi mạng sống của hắn.
"Hắn là người tốt, đối với ta mà nói..." Từ Tiểu Thụ ngộ ra.
"Ta đã nói rồi, ngươi là Trần Như Dã. Diêm Vương chúng ta, cùng các ngươi Tuất Nguyệt Hôi Cung, đã từng hợp tác." Thiên Nhân Ngũ Suy lạnh nhạt nói.
"Chỉ vậy thôi sao?"
Từ Tiểu Thụ căn bản không tin.
Khi chiến tranh nổ ra, hắn không có thời gian đi chất vấn lời này.
Sau chiến tranh ngẫm lại, lý do này đầy rẫy sơ hở.
Chuyện này cực kỳ giống như Thiên Nhân Ngũ Suy tự tìm cho mình một cái cớ để nhất định phải giúp đỡ Trần Như Dã vậy.
Vậy mà hắn lại tin cái cớ này, cơ hồ bỏ cả sinh mạng, vô điều kiện, chẳng cần lý do gì, tin tưởng bất kỳ lời nói nào của Trần Như Dã, tựa như bị thôi miên vậy.
Cho dù là nghênh đón công kích từ lưỡi đao nghiệp hỏa, hắn vẫn cứ đi tìm kiếm một cái thời cơ mà lúc ấy hắn chắc chắn còn chưa nhìn thấy.
"Bất Động Minh Vương" mới vừa hóa giải được bao lâu?
Thiên Nhân Ngũ Suy đâu phải Lệ Tích Nhi, sao có thể hiểu thấu Trần Như Dã lợi hại đến mức nào, sao lại chắc chắn đến vậy rằng Trần Như Dã có thể gây tổn thương cho Dạ Kiêu, để rồi liều cả tính mạng nắm bắt cơ hội mong manh kia?
Cái tên Trần Như Dã này, thậm chí còn chỉ là một thân phận ngụy tạo, bản chất thật sự là Từ Tiểu Thụ!
Nói cách khác, Thiên Nhân Ngũ Suy vì một người trẻ tuổi xa lạ, chấp nhận đánh cược sinh mạng để chớp lấy một thời cơ không hề chắc chắn, cuối cùng lại thật sự thành công, một kích chú sát Dạ Kiêu.
Một sự tín nhiệm lớn lao đến nhường nào! Nếu đổi lại Diêm Vương hay những người khác hành động cùng Thiên Nhân Ngũ Suy, Từ Tiểu Thụ có thể hiểu được.
Nhưng hắn và vị này trước mặt vốn dĩ chẳng quen biết, thậm chí còn chưa kịp quen sơ! Sao lại có thể liều mình vì một người dưng nước lã đến vậy?
Thiên Nhân Ngũ Suy lắc đầu, không đáp lời, "Tôi phải đi rồi."
Từ Tiểu Thụ ngước mắt nhìn thoáng qua bầu trời, "cảm giác" nhìn chằm chằm khắp bốn phương tám hướng, vẫn không thể tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của Dạ Kiêu.
"Ngài có quen biết phụ thân ta?" Hắn dò hỏi.
Lấy thân phận Trần Như Dã của Tuất Nguyệt Hôi Cung hoàn toàn không có thật, việc cùng phụ thân đến Diêm Vương bàn chuyện hợp tác cũng chỉ là bịa đặt, hắn muốn thăm dò Thiên Nhân Ngũ Suy.
Câu hỏi này thể hiện cảm giác thực sự của Từ Tiểu Thụ, thân phận thật của hắn có lẽ đã bị bại lộ.
Nhưng hắn vẫn không hiểu, dù Thiên Nhân Ngũ Suy nhận ra hắn là Từ Tiểu Thụ thì sao?
Từ Tiểu Thụ và Thiên Nhân Ngũ Suy vốn không hề quen biết, sao lại có người phấn đấu quên mình vì một người xa lạ như vậy?
Thiên Nhân Ngũ Suy khẽ mỉm cười, quay đầu lại. Đinh gỉ trên trán gã vẫn chưa được rút ra, nhưng không thấy vết máu nào, "Ngươi vốn nên như vậy mà."
Ta thực sự không dám nhận lời này!
Từ Tiểu Thụ trăm mối vẫn không có cách nào lý giải. Hắn tin rằng với trí thông minh của Thiên Nhân Ngũ Suy, chắc chắn sẽ hiểu tầng nghĩa sâu xa trong lời nói của mình.
Vậy mà, vì sao hắn lại đưa ra một đáp án khiến người ta cào xé tâm can, một đáp án lập lờ nước đôi như vậy?
Chó chết thật! Từ Tiểu Thụ điên cuồng lục lọi trong ký ức, xem có khoảnh khắc nào trước đây hắn đã từng chạm mặt Diêm Vương Thiên Nhân Ngũ Suy, hoặc vô tình cứu mạng gã hay không.
Nhưng không có!
Kết quả tìm kiếm cho thấy, lần đầu tiên hắn gặp Thiên Nhân Ngũ Suy là không lâu trước đây, trong mê cung Tội Nhất Điện.
Trước kia, Từ Tiểu Thụ tự tin đến mức cuồng vọng.
Hắn thậm chí có thể mơ hồ điều khiển được ý nghĩ của Bát Tôn Am, tạo ra sự phối hợp không một chút sơ hở, trở thành quân cờ có thể được trọng dụng.
Nhưng giờ đây, Từ Tiểu Thụ phát hiện ra rằng đây là lần đầu tiên hắn không thể nào đoán mò được ý đồ của một người.
Thiên Nhân Ngũ Suy này, quá thần bí!
Ở trước mặt gã, hắn từ một Từ Tiểu Thụ ranh ma, thông minh biến thành kẻ luôn bị Từ Tiểu Thụ đùa bỡn bấy lâu nay.
"Tiền bối!"
Nhìn người kia dần dần bước đi, có ý định rời khỏi, Từ Tiểu Thụ không nhịn được lên tiếng gọi lớn: "Thật ra, ta không phải là Trần Như Dã của Tuất Nguyệt Hôi Cung, hắn chết trên tay ta rồi, ta thay thế hắn, ngài nhận nhầm người."
Bước chân Thiên Nhân Ngũ Suy khựng lại.
Tim Từ Tiểu Thụ treo lên tận cổ họng, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh quan sát.
Hắn nhìn người đeo mặt nạ màu cam chậm rãi quay người lại. Khi quay đầu, trong mắt gã vẫn là một mảnh tĩnh lặng, không hề gợn sóng.
Vì sao chứ?
Lẽ nào gã đang cố tìm cớ cho mình?
Gã biết hết mọi chuyện?
Từ Tiểu Thụ không hiểu nổi, tiếp tục nói: "Thật ra ta là Trần Đàm, đời thứ mười sáu của Thanh Tịnh Môn Đình! Chắc hẳn ngài đã nghe thấy, Dạ Kiêu trước khi chết đã gọi tên thật của tại hạ."
Dù đã quyết định bại lộ thân phận, Từ Tiểu Thụ vẫn không dám hoàn toàn phơi bày tất cả.
Hắn vẫn còn sợ.
Năng lực của Thiên Nhân Ngũ Suy thật đáng sợ.
Nhỡ đâu mình đoán sai, Thiên Nhân Ngũ Suy này thật sự là một kẻ đầu óc đơn giản thì sao?
Lỡ như hắn chạm mặt Từ Tiểu Thụ thật sự, nhớ lại mối thù đoạt đồng tử giữa Diêm Vương và Thánh Nô, liệu hắn có ra tay không?
Thiên Nhân Ngũ Suy vẫn điềm tĩnh như tờ, thậm chí chẳng thèm mở lời, chỉ lẳng lặng nhìn Trần Như Dã. À, Trần Đàm, trong mắt gã thoáng hiện vẻ suy xét.
Bị nhìn chằm chằm một hồi, Từ Tiểu Thụ bất giác rùng mình, hắn chẳng tài nào đoán ra ý đồ của đối phương.
"Ngài không định nói gì sao?" Từ Tiểu Thụ lên tiếng.
"Ngươi tên Trần Đàm?"
"Đúng! Ta là Trần Đàm, chứ không phải Trần Như Dã. Ta với Tuất Nguyệt Hôi Cung, thực ra chẳng có quan hệ mảy may nào! Xin lỗi, ngài giúp nhầm người rồi!" Từ Tiểu Thụ hùng hổ, chẳng sợ chết mà nói.
Thiên Nhân Ngũ Suy khẽ cười, chìa tay ra, thản nhiên nói:
"Ta chẳng bận tâm ngươi tên Trần Đàm hay Trần Như Dã."
"Ngươi chỉ cần nhớ, hôm nay có một kẻ tên Thiên Nhân Ngũ Suy đã ra tay cứu ngươi một mạng, thế là đủ rồi."
"Về sau, người khác cản hắn, ngươi có thể, nhưng ngươi thì không. Nếu ngươi làm vậy, chẳng khác nào lấy oán trả ơn."
"Đương nhiên, ngươi cũng có thể chọn trở thành kẻ vong ân bội nghĩa..."
Thiên Nhân Ngũ Suy dường như nghĩ đến điều gì, mỉm cười quay người bước đi.
Thân hình gã mỗi bước một mờ dần, thế giới thời không quanh gã cũng dần tan rữa.
Chỉ còn lại tiếng nói phiêu diêu, từng chút từng chút, như mưa bụi bay vào tai đạo thân ảnh kinh ngạc của gã thiếu niên kia.
"Nhưng phải nhớ kỹ, làm điều xằng bậy, ắt gặp báo ứng."
"Nhân quả, luân hồi, ân oán, lừa gạt, dối trá, hết thảy đều sẽ phải trả giá."
"Thế giới này, vốn dĩ công bằng."
*(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)*