Chuong 1127

Truyện: Truyen: {self.name}

"Đa tạ Trần huynh đã có ân cứu mạng! Đại ân đại đức này, tại hạ không biết lấy gì báo đáp..." Cố Thanh Nhị vừa dùng đan dược khôi phục lại, còn chưa nói hết câu, đã bị Cố Thanh Nhất vỗ một cái vào eo, khiến gã suýt chút nữa khuỵu xuống.

"Xin lỗi, vừa rồi đường đột quá. Ta không ngờ lại là tình huống này, có nhiều chỗ đắc tội." Cố Thanh Nhất vuốt ve thân kiếm, cúi người hành lễ, trong lời nói tràn đầy vẻ áy náy.

Thì ra là hiểu lầm!

Thì ra Trần huynh đã cứu Nhị sư đệ!

Từ Tiểu Thụ thản nhiên tiếp nhận lời xin lỗi và cảm tạ của hai huynh đệ nhà họ Cố.

Nếu không có hắn, Cố Thanh Nhị thật sự đã chết dưới tay Thiên Nhân Ngũ Suy.

Đặc biệt là một cước đá bay Cố Thanh Nhị khi hắn đối đầu với Thiên Nhân Ngũ Suy, nếu không, gã đã bị đánh chết ngay tại chỗ trong cơn hôn mê rồi.

"Bình... Ách, đứng lên đi, chỉ là tiện tay thôi."

Từ Tiểu Thụ đỡ hai người này dậy. Sự hiếu kỳ của hắn đã bị tiêu hao gần hết, hiện tại hắn chỉ muốn tìm chủ điện, liền thuận miệng hỏi:

"Hai vị cùng nhau đến đây, có từng gặp qua chủ điện của Tội Nhất Điện không? Tại hạ đang muốn đến đó, nhưng khổ nỗi tìm mãi không ra."

Chủ điện?

Trong mắt Cố Thanh Nhị hiện lên vẻ mờ mịt, căn bản không nhớ ra chuyện gì đã xảy ra trước đó.

Nghe Trần Thứ miêu tả, gã biết mình đã làm rất nhiều chuyện mơ mơ hồ hồ sau khi bị Thiên Nhân Ngũ Suy khống chế, phần lớn là quên mình vì người.

Còn trước đó...

Gã chỉ nhớ rõ sau khi nhảy xuống núi, tiến vào Thiên Không thành này, rồi đi lạc vào Tội Nhất Điện, cùng vô số hư không tùy tùng triển khai một cuộc đánh giằng co siêu dài không có hồi kết.

Cứ đánh, cứ đánh mãi, gã quên cả thời gian, cũng không thể dừng lại được.

Gã không giết được hư không tùy tùng, hư không tùy tùng cũng không làm gì được gã, mọi người đánh đến trời đất tối tăm.

Cuối cùng, tên đáng ghét đeo mặt nạ màu cam kia xuất hiện, hư không tùy tùng tan thành mây khói, ký ức của Cố Thanh Nhị cũng theo đó biến mất...

"Hình như em không nhớ rõ chủ điện là gì. Thậm chí điện... em còn chưa từng thấy thứ này bao giờ. Cứ thế luẩn quẩn mãi trong mê cung thôi." Cố Thanh Nhị ngơ ngác lắc đầu.

Cố Thanh Nhất lạnh lùng liếc qua, khiến nhị sư đệ rụt cổ, không dám hó hé thêm lời nào. Y mới lên tiếng:

"Sau khi tiến vào Tội Nhất Điện, ta từng đi qua một điện một sảnh. Một nơi gọi Chân Hoàng Điện, một nơi gọi Không Đi Sảnh. Không biết có phải là chủ điện mà Trần huynh đang tìm không? Ta vẫn còn nhớ khá rõ vị trí của hai nơi này."

"Một điện một sảnh ư?" Từ Tiểu Thụ chưa từng nghe qua cái tên nào như vậy. "Ngươi có thể miêu tả cảnh tượng bên trong không?"

"Chân Hoàng Điện thì không sao, không có gì nguy hiểm cả, chỉ có một pho tượng đá cự nhân biết nói. Có điều... pho tượng này trả lời rất chậm, chậm một cách bất thường..."

"Không Đi Sảnh lại hết sức đặc biệt. Một khi bước chân vào bên trong, nửa bước cũng khó đi. Ta không dám nán lại lâu, chỉ bố trí trận pháp rồi đi ngay, không dám thăm dò thêm."

Cố Thanh Nhất tỉ mỉ miêu tả trang trí và phong cách của hai nơi, kể lại toàn bộ những gì đã thấy một cách chi tiết.

Từ Tiểu Thụ kiên nhẫn lắng nghe hết, nhưng cuối cùng nhận ra những thông tin kia chẳng có ích lợi gì.

"Ngươi có cảm nhận được sự tồn tại đặc biệt nào không?"

Từ Tiểu Thụ rất tin tưởng vào thực lực của Cố Thanh Nhất.

Nếu như một điện một sảnh kia có gì đó kỳ lạ, có lẽ Cố Thanh Nhị dù đi qua cũng không nhận ra, nhưng Cố Thanh Nhất thì có lẽ sẽ phát hiện.

Ba người cùng đi, Cố Thanh Nhị bám theo sau cùng, không nhịn được thò đầu ra từ phía sau đại sư huynh, tò mò hỏi: "Thế nào là sự tồn tại đặc biệt?"

Cố Thanh Nhất không ngắt lời, vì đây cũng là điều y muốn hỏi.

Từ Tiểu Thụ trầm ngâm một lát rồi nói: "Ví dụ như... có giam giữ Bán Thánh chẳng hạn..."

"Bán Thánh ư?" Đồng tử Cố Thanh Nhị co rụt lại, đảo mắt đánh giá khắp người đại sư huynh. Phát hiện trên người đại sư huynh không hề có chút thương tích nào, đến cả một hạt bụi cũng chẳng dính, phong thái vẫn nhẹ nhàng như cũ, hoàn toàn trái ngược với bộ dạng một thân máu me của mình.

Hắn vốn đã có đáp án, nhưng vẫn muốn nghe sư huynh trả lời: "Chắc là không đâu."

Đại sư huynh dù mạnh đến đâu, e rằng vẫn không thể đánh lại Bán Thánh.

Nếu thật sự chạm mặt Bán Thánh, có lẽ hắn đã sớm tan xác.

Từ Tiểu Thụ liếc nhìn Cố Thanh Nhị đang cố gắng thể hiện sự tồn tại của mình bằng bộ dạng đẫm máu, ngập ngừng nói: "Ngươi có lẽ nên thay bộ quần áo khác, rửa mặt mũi cho sạch sẽ đi."

Cố Thanh Nhị lập tức ba chân bốn cẳng đi thay quần áo.

"Bán Thánh sống thì không có, nhưng loại đặc thù thì có đấy!" Vẻ mặt Cố Thanh Nhất trở nên ngưng trọng hẳn.

"Hả? Thật sự có Bán Thánh? Sao huynh sống sót được vậy?" Cố Thanh Nhị vừa lau những vết máu trên mặt, vừa mặc vội áo bào, nhưng mới được một nửa thì khựng lại.

Ta và đại sư huynh, chênh lệch lớn đến vậy ư?

Sao lại thế được!

Cố Thanh Nhất trừng mắt liếc nhìn nhị sư đệ, trở lại chủ đề chính: "Tượng đá ở Chân Hoàng Điện có dao động của Bán Thánh, nó còn biết nói chuyện nữa, nhưng ta không dám hỏi nhiều. Sau khi biết nó không biết sư đệ đang ở đâu, ta liền rút lui ngay."

Cố Thanh Nhị vẫn còn đang thắt đai lưng phía sau, nghe vậy trong lòng bỗng trào dâng cảm xúc ấm áp, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi. Hắn vừa lau nước mắt, vừa cảm động nói: "Đại sư huynh, hóa ra huynh vẫn luôn tìm ta sao?"

Khóe mắt Cố Thanh Nhất giật giật liên hồi, không thể nhịn được nữa.

"Câm miệng!"

"Ngươi đúng là đồ ngốc!"

"Ta bảo ngươi canh giữ ở vách núi Cô Âm, ai cho ngươi tự ý xuống dưới?"

"Nếu không phải ta đi tìm, giờ này ngươi chết ở xó xỉnh nào ai mà biết được, ta biết ăn nói sao với sư tôn?"

"Ta không đi tìm ngươi, giờ ta có đứng được trước mặt ngươi không hả?!"

"Ta..." Cố Thanh Nhị hít mạnh một hơi, bị dọa đến ngây người, không dám lên tiếng. Từ cảm động bỗng biến thành không dám nhúc nhích.

Từ Tiểu Thụ mỉm cười nhìn hai sư huynh đệ trước mặt trêu đùa nhau, trong đầu lại hiện lên bóng dáng của tiểu sư muội.

Nha đầu kia hiện tại vẫn còn trong trạng thái mất liên lạc, không biết đã bay đi đâu rồi, hy vọng đừng xảy ra chuyện gì.

Nhưng với thực lực của nàng, cũng không đến nỗi gặp nguy hiểm.

Hư Không Tùy Tùng rất mạnh, nhưng nếu tiểu sư muội đánh không lại thì vẫn có thể chạy trốn, huống chi nếu vận dụng "Thần Ma Đồng", ngay cả Nhiêu Yêu Yêu cũng có thể khống chế.

Tại Tội Nhất Điện này, chỉ cần không gặp phải Bán Thánh còn sống, ân... kể cả những nhân vật tầm cỡ như Hàn gia hay Khương Bố Y, tiểu sư muội cũng không đến nỗi mất mạng.

Nàng dù sao cũng là đệ nhất vương tọa dưới Bán Thánh, thậm chí còn nắm giữ thánh lực, Thái Hư cũng có thể bị dọa chết!

Thứ duy nhất Từ Tiểu Thụ lo lắng, chỉ có đầu óc của tiểu sư muội, giống như Cố Thanh Nhị vậy, không được tốt cho lắm.

Nhưng cũng may, tiểu sư muội không phải là người đơn độc.

Trong đầu nàng còn có Lệ Tịch Nhi, không biết hiện tại đã chữa lành vết thương và tỉnh lại chưa, hy vọng có thể tỉnh lại để phụ tá tiểu sư muội!

"Pho tượng cự nhân ở Chân Hoàng Điện, nó đã nói gì?" Từ Tiểu Thụ hỏi.

"Nói không nhiều, nó tự xưng là Hư Không Tướng Quân, hỏi ta đến Chân Hoàng Điện có việc gì, ta nói là tìm người, nó nói không biết, rồi kết thúc."

"Hư Không Tướng Quân?" Từ Tiểu Thụ lại ngẩn người, "Ngươi hình dung cụ thể bề ngoài của nó xem."

"Ngươi biết?" Cố Thanh Nhị vừa nắm lấy vạt áo bào của đại sư huynh nũng nịu cầu xin tha thứ, vừa vụng trộm lau nước mũi lên đó, nghe vậy kinh ngạc đến mức thò đầu ra ngoài.

"Có lẽ vậy." Từ Tiểu Thụ không phủ nhận.

"Cao khoảng một trượng, khôi giáp màu đen, cực kỳ tàn phá, trong tay cầm một cây hắc kích, còn cao hơn cả pho tượng." Cố Thanh Nhất nhíu mày suy tư nói.

Từ Tiểu Thụ chắc chắn đây chính là bộ dáng của Hư Không Tướng Quân!

Hắn vốn cho rằng Cố Thanh Nhất nhắc đến "tượng Cự Nhân" là chỉ những pho tượng Hư Không tùy tùng cao mấy trăm trượng kia.

Nhưng nếu chỉ cao khoảng một trượng, vậy thì tương đương với Hư Không Tướng Quân Hồng.

Không phải thời chiến, các Hư Không Tướng Quân thường duy trì hình thể cỡ này.

Từ ký ức của A Hồng, Hư Không Tướng Quân Phi cũng có kích thước tương tự.

Vậy, Cố Thanh Nhất đã nhìn thấy ai?

Phi chăng?

Hay là U?

Cả hai đều đã ngã xuống.

Nếu còn sống đến giờ, có lẽ cũng chỉ còn lại phần "Linh" không trọn vẹn như Hồng.

"Ngươi có biết tên của nó không?" Từ Tiểu Thụ hỏi.

Hắn linh cảm thấy Chân Hoàng Điện hẳn là đại điện của Tội Nhất Điện.

Bởi ngay cả Không Tha Sảnh, nơi giam giữ một Bán Thánh, cũng không có sinh vật bản địa Hư Không đảo trấn giữ.

Vậy mà Chân Hoàng Điện lại dùng cả một Hư Không Tướng Quân trấn thủ, điều này chứng tỏ nơi đó còn quan trọng hơn Không Tha Sảnh, chủ điện có lẽ không sai vào đâu được.

"Hư Không Tướng Quân... Tội?" Cố Thanh Nhất trầm ngâm, "Đây là tên của nó sao?" Hắn không chắc chắn lắm.

Tội ư?

Rất phù hợp với phong cách đặt tên một chữ độc nhất của Hư Không Tướng Quân.

Nhưng hắn chưa từng nghe qua...

Từ Tiểu Thụ chỉ biết Hư Không đảo có ba Hư Không Tướng Quân là Hồng, Phi và U.

Vậy Tội này từ đâu ra?

Chẳng lẽ giống như Thất Kiếm Tiên có đến tám người, tam đại Hư Không Tướng Quân lại xuất hiện thêm vị thứ tư?

Từ Tiểu Thụ chìm trong suy tư một hồi lâu, cảm thấy Chân Hoàng Điện rất đáng để đi một chuyến, không vì gì khác, vì A Hồng thôi cũng phải làm rõ thân phận của "Tội" này.

"Ngươi nghe qua 'Miễn Tử Lệnh' chưa?" Cuối cùng hắn hỏi, nếu Cố Thanh Nhất có được tin tức về "Miễn Tử Lệnh" ở Chân Hoàng Điện, nơi đó chắc chắn là chính điện của Tội Nhất Điện.

"Chưa từng nghe." Cố Thanh Nhất lắc đầu.

"Miễn tử lệnh, đó là cái gì? Ăn vào liền có được thân thể bất tử sao?" Cố Thanh Nhị vụng trộm chùi nước mũi lên vạt áo sư huynh mình, sau đó vờ như không có chuyện gì hỏi.

"Không phải." Từ Tiểu Thụ không mấy để ý đến cái tên đầu óc trên mây này, lắc đầu nói: "Chỉ là nếu không đoạt được nó, ta sẽ chết."

"Ngươi?" Cố Thanh Nhị kinh ngạc.

Đại sư huynh Cố Thanh Nhất trừng mắt liếc hắn một cái.

Người có đầu óc đều biết những lời này không nên hỏi, quá mạo phạm rồi, huống chi Trần Thứ còn là ân nhân cứu mạng của bọn họ.

"Đúng vậy." Từ Tiểu Thụ không hề để bụng, cười gật đầu: "Ta hiện tại, chỉ còn không đến bốn ngày tuổi thọ."

"Lão đại, chúng ta phải cứu hắn mới được, hắn vừa mới cứu mạng ta mà..." Cố Thanh Nhị lập tức kéo tay áo Cố Thanh Nhất lay động.

"Nói nhảm." Cố Thanh Nhất hung hăng hất tay bẩn của nhị sư đệ ra, thấp giọng: "Đừng tưởng ta không biết vừa nãy ngươi làm gì, lát nữa ta xử lý ngươi!"

Quay đầu lại, hắn mới khôi phục vẻ điềm nhiên, khẽ cười nói: "Trần huynh, không bằng cùng đi?"

"Vinh hạnh cho ta." Từ Tiểu Thụ đương nhiên vui lòng đồng hành.

Đừng nói Cố Thanh Nhất biết đường, chỉ riêng với thực lực và thân phận của y, đi cùng cũng tránh được không ít phiền phức.

Từ khi bước chân vào con đường tu luyện, Từ Tiểu Thụ gặp không ít cổ kiếm tu, và chưa thấy ai không bao che khuyết điểm cho đồng môn.

Điều này cũng dễ hiểu thôi, đại lục Ngũ Vực, số người trẻ tuổi có thể tu thành chính quả với cổ kiếm thuật chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nếu mấy lão già kia không bao che, e rằng "cổ kiếm tu" tuyệt chủng mất.

Cho nên, đi cùng Cố Thanh Nhất, gặp phải phiền phức thậm chí có thể không cần ra tay.

Bởi vì bất cứ ai muốn đối phó với bọn họ, đều phải cân nhắc xem có gánh nổi cơn thịnh nộ của Thất Kiếm Tiên Ôn Đình hay không!

Ôn Đình...

Nghĩ đến nhân vật này, Từ Tiểu Thụ không khỏi có chút hiếu kỳ.

Hắn chỉ nghe danh tiếng mà chưa từng gặp mặt, thật sự không biết vị tiền bối này từng cùng Bát Tôn Am cùng nhau hành tẩu giang hồ năm xưa, một đời danh xưng lừng lẫy, song hào quang lại luôn bị Bát Tôn Am che lấp. Kiếm tiên kia rốt cuộc có thực lực đến đâu?

Từ Tiểu Thụ cũng không tiện hỏi.

Bởi lẽ hỏi ra, có chút thất lễ.

Trên đường đến Chân Hoàng Điện, Cố Thanh Nhất bước đi rất nhanh.

Hắn so với Cố Thanh Nhị càng hiểu rõ, ân nhân cứu mạng Trần Thứ thốt ra câu "Chỉ còn không đến bốn ngày tuổi thọ" nhẹ tựa mây gió kia mang ý nghĩa gì.

Từ Tiểu Thụ lặng lẽ theo sát phía sau.

Trên đường đi, ngoại trừ Cố Thanh Nhị không ngừng càm ràm, cả hai đều im lặng.

"Đại sư huynh, lần này huynh thấy ta, có nhận ra ta có gì khác thường không?"

"Thật không nhận ra sao? Huynh nhìn khí thế của ta này, cảm thụ một chút kiếm ý của ta đi... Hắc hắc, huynh đoán thử xem, ta đã lĩnh ngộ được điều gì?"

"Lão đại, huynh nói gì đi chứ! Bất quá dù huynh hỏi, ta cũng sẽ không cho huynh biết đâu, đây là tuyệt chiêu cuối cùng của ta, bây giờ huynh đánh không lại ta đâu... Ai da, huynh yếu quá đi!"

Kích tướng pháp vụng về đến cực điểm, Cố Thanh Nhất đến cả lời cũng chẳng buồn đáp, một đường cắm đầu chạy.

"Khoan đã, đợi một chút."

Từ Tiểu Thụ bỗng nhiên dừng lại.

"Có biến?"

Cố Thanh Nhị tai vểnh lên, chín thanh kiếm luân sau lưng khẽ run.

"Ông" một tiếng, tiếng kiếm reo du dương lan tỏa, đến cả vách đá mê cung cũng bắt đầu cộng hưởng theo, nhưng vẫn không phát hiện điều gì bất thường.

Trong ngực vuốt ve Tà Kiếm Việt Liên, Cố Thanh Nhất cũng dừng bước. Hắn cũng không hề cảm giác được kẻ địch.

Từ Tiểu Thụ trầm mặc đáp xuống mặt đất.

Hắn cảm ứng được một tia linh nguyên dao động cực kỳ yếu ớt. Tại Tội Nhất Điện, nơi giao chiến diễn ra khắp mọi ngóc ngách trong mê cung này, chuyện đó thực ra vô cùng phổ biến.

Chỉ là lần này không giống. Hắn cảm ứng được, là linh nguyên dao động của tiểu sư muội.

Nhặt một mầm cây dính đầy bụi đất trên mặt đất, bé xíu, chưa bằng đầu móng tay, Từ Tiểu Thụ rơi vào trầm tư.

Mầm cây của tiểu sư muội?

Nàng thông minh thật, còn biết nghĩ đến chuyện để lại tín hiệu cho ta?

Chỉ là, cái này giải mã thế nào đây...

Phải dùng cách đơn giản nhất, ngây ngô nhất!

Nếu ta là tiểu sư muội, ta sẽ dùng phương thức gì để lưu lại tín hiệu?

"Đây là cái gì?" Cố Thanh Nhị từ phía sau thò đầu ra, ghé sát lại gần.

Từ Tiểu Thụ im lặng, vận dụng phương thức đơn giản và sơ khai nhất, rót linh nguyên vào.

"Xùy ~"

Mầm cây phảng phất hóa thành một cơn lốc xoáy, điên cuồng hấp thu sinh mệnh lực trong cơ thể hắn.

Cố Thanh Nhị giật mình kinh hãi, bằng mắt thường cũng thấy rõ, sắc mặt Trần huynh bỗng chốc trắng bệch như không còn giọt máu.

Cứ để nó hút thế này, không quá mười hơi thở, một người khỏe mạnh sẽ bị mầm cây quỷ dị này hút thành xác khô mất!

"Trần huynh, mau bỏ xuống, mầm cây ven đường đâu thể nhặt bừa bãi!"

Cố Thanh Nhị cuống lên, nơi Tội Nhất Điện này chỗ nào cũng đầy rẫy nguy hiểm.

Sao lại nhặt mầm cây chứ, nhỡ đâu nó nảy ra cái Mộc hệ hư không tùy tùng thì biết làm sao?

Từ Tiểu Thụ vẫn không nói gì, cứ để nó hút sinh mệnh lực, vậy là hắn đã đoán đúng rồi!

Đây là ám hiệu độc môn của hai sư huynh muội hắn, không cần nói trước, một người Chí Sinh Ma Thể, vô tận vô cùng hút sinh mệnh lực, một người vĩnh không hư nhược thể chất, sinh mệnh lực vô tận vô cùng cung ứng.

Mầm cây này mà người khác nhặt được, phát hiện nó hút sinh mệnh lực, lại còn điên cuồng như vậy, chắc chắn sẽ vứt ngay lập tức.

Từ Tiểu Thụ thì khác, hắn liều mạng chuyển vận, ba đại bị động kỹ trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, gắng gượng duy trì được năm, sáu phút.

Mầm cây kia căng phồng lên, to bằng đầu người mà vẫn chưa nổ tung.

Cố Thanh Nhị trợn mắt há hốc mồm, hắn chưa từng thấy ai có sức sống ngoan cường đến vậy, lại còn biểu hiện một cách trực quan như thế!

Vị Trần huynh này có phải thuộc loài mèo không, mang tận chín cái mạng?

Chẳng lẽ hắn đã bị hút đến chết đến chín lần rồi ư?

Ngay cả Cố Thanh Nhất cũng động dung. Hắn sớm đã nhận ra Trần Thứ này không hề đơn giản, nhưng không ngờ một gã cổ kiếm tu lại có thể sở hữu sức sống tràn trề đến mức này.

Chỉ là, hắn kiên trì không ngừng dùng sinh mệnh lực của mình để bồi đắp một mầm cây có lai lịch không rõ... Vì sao?

"Ầm!"

Một tiếng nổ vang dội.

Khi vượt qua giới hạn cuối cùng, mầm cây cuối cùng cũng nổ tung, hóa thành mấy ký tự méo mó, vặn vẹo, tựa như những viên minh châu.

Ánh mắt Từ Tiểu Thụ run lên khi nhìn thấy những ký tự kia, tim hắn đột ngột ngừng đập.

Hắn còn chưa kịp tiêu hủy, Cố Thanh Nhị phía sau đã nhoài người tới, cố gắng phân biệt rồi kinh ngạc đọc lên thành tiếng:

"Cái gì thế này? Chữ viết? Viết gì vậy?"

"Chân... Hoàng... Điện... Khương... Bố… Y…"

"Bốp!"

"Ư... Ư... Khốn kiếp... Ứ hừm..."

(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)

"Máu đã đổ quá nhiều trên mảnh đất này! Nhưng để có được Thái Bình, ta cũng không ngại để bàn tay này vấy máu."

"Chỉ cần con dân Đại Hán trở thành con dân Đại Việt, Thánh Ân của ta sẽ soi sáng Trung Nguyên. Thiên hạ sẽ thái bình, máu sẽ ngừng chảy, đầu sẽ không rơi."

Previous Chapter Next Chapter
Page 1 of 1