Dù Từ Tiểu Thụ đã vội vàng bịt miệng Cố Thanh Nhị, nhưng tất cả đều đã muộn màng.
Ba chữ "Khương Bố Y" vừa bật ra, tựa như nước hắt đi, không còn cơ hội vãn hồi.
"Long!"
Một tiếng nổ trầm đục vang vọng hư không, ba người chỉ cảm thấy đỉnh đầu trĩu nặng, một áp lực khổng lồ đè xuống, trong đó còn xen lẫn cả ý chí Bán Thánh.
Mái vòm dường như hóa thành một con mắt khổng lồ vô hình, ánh mắt sắc bén bắn xuống, quét qua khiến ba người dựng tóc gáy, da đầu tê rần.
"Đây là Bán Thánh?" Cố Thanh Nhị ngây người.
Hắn chưa từng nghĩ tới, chỉ là lỡ miệng niệm bừa, lại có thể đọc ra tên một vị Bán Thánh!
Điểm mấu chốt là, Tội Nhất Điện này thật sự có Bán Thánh, hơn nữa vị Bán Thánh kia dường như ở ngay gần đây, hiện tại theo lời dẫn của mình, từ phương xa ném tới ánh mắt dò xét?
"Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi..."
"Ta thật sự không cố ý!"
Cố Thanh Nhị hệt như con mèo xù lông, lập tức nhảy núp sau lưng đại sư huynh, túm chặt lấy vạt áo Cố Thanh Nhất.
Cái gọi là Bán Thánh...
Trong nhận thức của Cố Thanh Nhị, đều là những tồn tại ngang hàng với sư tôn, nói trắng ra chỉ có một câu đơn giản: Tuyệt đối không thể trêu vào, càng không thể chủ động đi trêu chọc!
Cố Thanh Nhất không kịp giáo huấn sư đệ nhà mình.
Một tay nắm chặt Tà Kiếm Việt Liên, một thân kiếm ý lạnh thấu xương bỗng bùng nổ như thanh kiếm chống trời, xé tan áp lực Bán Thánh.
Trong đôi mắt hắn ánh sáng lóe lên, xuất hiện hai thanh kiếm nhỏ u ám, sau đó hai thanh kiếm nhỏ này hướng vào nhau, ngay tại mi tâm hắn hóa thành một điểm hồng quang.
"Quỷ ấn màu đỏ?"
Trong mắt Từ Tiểu Thụ kinh ngạc chợt lóe.
Hắn giờ phút này cơ hồ chẳng khác nào con rùa đen, thu mình lại nhỏ nhất có thể, cố gắng làm nổi bật Cố Thanh Nhất càng nhiều càng tốt.
Người là Cố Thanh Nhị chọc giận, hắn sư huynh Cố Thanh Nhất đến lau mông, chuyện này quá bình thường còn gì?
Với Từ Tiểu Thụ, dung mạo hắn đang dùng cực kỳ xa lạ với Khương Bố Y, khí tức trên người cũng khác biệt hoàn toàn so với bản thân hắn.
Hơn nữa, trận chiến ở Rừng Kỳ Tích diễn ra vô cùng khốc liệt, nhưng Khương Bố Y xét cho cùng cũng chưa từng gặp mặt Từ Tiểu Thụ thật sự, cho nên hắn hoàn toàn không sợ bị nhận ra.
Từ khi bước ra khỏi "Màu đỏ quỷ ký", Cố Thanh Nhất trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Thánh ý nhàn nhạt đang tỏa ra trên người gã.
Thánh ý này rõ ràng không phải do gã tu luyện mà có, khác biệt hoàn toàn với thánh lực mà Từ Tiểu Thụ thu được sau khi nuốt Thánh Tích Quả. Nó thuộc về một loại ngoại lực chính thống!
Nhưng nhờ vào việc thu được khí tức Thánh cấp trong thời gian ngắn ngủ nhờ "Màu đỏ quỷ ký", Cố Thanh Nhất có thể ngẩng cao đầu, ưỡn ngực trước ánh mắt Bán Thánh dõi theo từ xa, không kiêu ngạo, không tự ti.
"Vô ý mạo phạm tiền bối, sự việc ở đây chỉ là một sự cố ngoài ý muốn. Tại hạ xin phép được thay mặt tạ lỗi với tiền bối."
Cố Thanh Nhất nói vô cùng nhanh, dường như biết rằng nếu chậm trễ, có lẽ đời này sẽ không còn cơ hội nói. Sau khi nói xong lời xin lỗi, gã càng thêm liên tục tuôn ra như pháo:
"Vãn bối Cố Thanh Nhất, đến từ Táng Kiếm Mộ, đây là sư đệ của ta, Cố Thanh Nhị."
"Gia sư Ôn Đình đã nghe danh Khương Bán Thánh từ lâu, xin phép được thay mặt sư phụ vấn an."
"Trước đây, Bắc Vực Phổ Huyền Khương thị ít giao lưu với Táng Kiếm Mộ ở Đông Vực ta. Hôm nay, mượn cơ hội này, mong rằng sau này sẽ có nhiều qua lại. Ngày khác, vãn bối nhất định sẽ chuẩn bị hậu lễ, đích thân đến thăm để bày tỏ thành ý."
Một tràng lời nói này khiến ngay cả Từ Tiểu Thụ cũng phải kinh ngạc.
Cái tên Cố Thanh Nhất này, thật là phản ứng nhanh nhạy!
Đầu tiên là xin lỗi, sau đó giới thiệu sư môn, cuối cùng còn có thể dùng những lời lẽ tốt đẹp để kết thúc, biến nguy thành an, biến sự mạo phạm thành sự khởi đầu cho mối giao lưu có lợi cho cả hai thế lực.
Từ Tiểu Thụ không khỏi liếc nhìn Cố Thanh Nhị, kẻ vừa túm lấy vạt áo sau của Cố Thanh Nhất, đem cả đầu vùi gọn dưới mông sư huynh, rồi chìm vào trầm tư. Đây thực sự là đệ tử do cùng một sư phụ dạy dỗ nên sao?
Uy áp Bán Thánh từ chân trời lan tỏa một hồi lâu, mãi đến khi trán Cố Thanh Nhất lấm tấm mồ hôi, mới chịu dừng lại.
"Tốt rồi."
Âm thanh phiêu miểu từ bốn phương tám hướng vọng xuống, báo hiệu kiếp nạn này, Cố Thanh Nhất đã vượt qua!
"Hô ~"
Cố Thanh Nhất thở phào một hơi dài, đưa tay lau mồ hôi.
Ngay giây sau, sát ý toàn thân hắn bỗng bùng nổ, đột ngột quay người lại.
"Sư huynh, ta biết... Ơ?"
Cố Thanh Nhị chưa kịp dứt lời, đã thấy Cố Thanh Nhất đang nổi trận lôi đình đột ngột rút Tà Kiếm Việt Liên, vung liên hoàn đập, cứ thế mà một kiếm hung hăng quất ngang tới.
Ầm!
Một kích này mạnh mẽ dị thường, không gian cũng bị chấn nát.
"A!"
"Ta biết sai rồi mà!"
Cố Thanh Nhị lại rụt người xuống, hiểm hóc tránh được, không hề bị đánh trúng.
Một kích không thành, Cố Thanh Nhất như lửa cháy đổ thêm dầu, sát ý càng thêm nồng đậm, danh kiếm trong tay thuận thế xoay tròn, hắn nắm chặt chuôi kiếm, một nhát đâm tới.
Đông!
Từ khoảng cách rất xa, mũi kiếm chỉ, bức tường mê cung ở phương xa đột ngột bị chọc thủng một lỗ lớn, vô cùng kinh người.
Cố Thanh Nhị tựa hồ đã sớm đoán trước, kiếm luân sau lưng rung lên, chín thanh kiếm bay vút tứ tán về phía chân trời, tạo thành chín phương hướng truyền lực, giúp hắn hóa giải thương tổn.
"Ầm ầm ầm ầm ầm..."
Tường mê cung lập tức sụp đổ một mảng lớn, còn Cố Thanh Nhị... lông tóc chẳng hề bị tổn hại!
"Tên này, còn dám phản kháng!"
Ánh mắt Cố Thanh Nhất lạnh lẽo, khuỷu tay kéo lại, Việt Liên rơi về trước ngực.
Hắn siết chặt lòng bàn tay vào miệng vỏ kiếm, ngón cái chống đỡ bao tay danh kiếm, đẩy lên, thân kiếm lộ ra hai ngón tay rộng.
"Lão đại dừng tay, cái này sẽ chết người!"
Cố Thanh Nhị kinh hãi tột độ, vội vã hướng lên trời chộp lấy, huyết kiếm Tuyệt Sắc Yêu Cơ đã nằm gọn trong tay.
"Giết người rồi!"
Hắn vừa gào thét thảm thiết, vừa nắm chặt vỏ kiếm bằng một tay, tay còn lại siết chặt chuôi kiếm, xoạt một tiếng rút kiếm ngay tại chỗ, vung ngang trước ngực.
"Keng!"
Tiếng kiếm ngân vang vọng lên, tựa như có một con cự thú Hồng Hoang viễn cổ lao đến từ phía sau Cố Thanh Nhất. Một đạo kiếm quang rực rỡ như dải lụa xé tan vô số bức tường mê cung chắn lối, không chút lưu tình chém thẳng về phía Cố Thanh Nhị.
"Xoẹt!"
Máu tươi bắn tung tóe.
Cố Thanh Nhị, cả người lẫn kiếm, bị chém thành hai nửa.
Từ Tiểu Thụ ngây người.
Hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng Cây Lớn trong lòng lại rung động dữ dội.
"Gì thế này, sao lại thành ra thế này?"
Ngay lúc này, bảng thông báo hiện lên.
"Phát hiện ảo ảnh, giá trị bị động +1."
Lúc này Từ Tiểu Thụ mới chợt bừng tỉnh.
Hắn vừa quay đầu lại, liền thấy Cố Thanh Nhị hoàn chỉnh đã xuất hiện phía sau mình, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ ôm chặt lấy bắp đùi hắn.
"Trần huynh cứu ta!!!"
"Cứu một mạng người, hơn xây bảy tòa tháp!"
Gã này...
Da đầu Từ Tiểu Thụ tê rần. Vừa rồi là Huyễn Kiếm Thuật, lại tinh diệu đến mức ngay cả hắn cũng không kịp nhận ra.
Cố Thanh Nhị này, đúng là có vài món đồ hay ho!
Chỉ là, tên dở hơi này phải chịu bao nhiêu đòn rồi, mới có thể thuần thục đến mức dự đoán được toàn bộ chiêu số của sư huynh, mà sớm ra tay phòng bị như vậy?
Cố Thanh Nhị thất kinh ôm chặt lấy đùi ân nhân cứu mạng Trần huynh, bỗng cảm thấy có gì đó không ổn.
Hai tay hắn tê dại, vội vàng buông ra.
Nhìn kỹ lại, hắn phát hiện hai bàn tay mình đã bị chém đứt, máu me đầm đìa, lòng bàn tay càng rách nát tả tơi!
Cố Thanh Nhị không khỏi rơi vào trầm tư.
Không thể nào! Đại sư huynh lấy chiêu "Đức Phục Người Ba Kích Liên Tục" hắn đã lĩnh giáo không dưới ngàn lần, lần này sao lại thăng cấp?
Huyễn Kiếm Thuật gì kia, kiếm quang mà cũng có thể chém rách lòng bàn tay hắn được sao?
“Ta và đại sư huynh, chênh lệch lớn đến vậy sao?”
Cố Thanh Nhất giận dữ đùng đùng cầm kiếm quay người lại. Khi thấy Trần Thứ đứng rất gần sư đệ nhà mình, cơn giận mới hạ bớt đôi chút.
“Trần huynh, buông hắn ra! Hôm nay không chặt gã một cái chân, gã sẽ không nhớ bài học đâu!”
“Được thôi.” Từ Tiểu Thụ nghe vậy liền dứt khoát lách sang một bên.
Hắn vừa lách mình, Cố Thanh Nhất ngẩn người, Cố Thanh Nhị cũng trợn tròn mắt, trong đáy mắt tràn đầy ai oán và bất lực. Không đúng, Trần huynh, huynh làm cái trò gì vậy?
Lúc này huynh không nên đóng vai hòa giải, khuyên nhủ sư huynh ta, tiện thể cho gã một lối thoát sao? Cứ thế này gã tàn đời mất!
Mà nếu gã tàn đời, ta thật có khả năng bị phanh thây đó!
"Nhận u oán, điểm bị động +1."
Cố Thanh Nhất cũng bị làm choáng váng.
Hắn cầm danh kiếm, muốn chém nhưng lại không biết nên ra tay thế nào. Hắn bối rối liếc nhìn sư đệ nằm trên đất, lại nhìn Trần Thứ, rồi lại nhìn sư đệ, lại nhìn Trần Thứ.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động +1."
"Đại sư huynh, ta sai rồi, ta tự phạt! Không cần ngài động thủ, ta tự mình làm!"
Cố Thanh Nhị vội vàng nhận lỗi, thái độ vô cùng thành khẩn, bưng lấy kiếm mà hèn mọn đến mức chỉ thiếu nước quỳ xuống dập đầu.
"Ta tự nguyện phạt chép kiếm kinh năm… ách, mười… ách, năm mươi… thôi thôi thôi, một trăm lần! Ta tự nguyện phạt chép kiếm kinh một trăm lần, sau khi về tông môn sẽ diện bích sám hối!"
Cố Thanh Nhất hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn là buông kiếm xuống.
"Năm ngàn lần!"
"Còn nữa, ở Tội Nhất Điện, không được phép nói thêm gì. Dám nói thêm một chữ, ta chém ngươi!"
"Dễ nói, dễ nói..." Cố Thanh Nhị vội vàng gật đầu. Vừa nói xong, gã lại thấy đại sư huynh rút kiếm, ý thức được điều gì, gã vội vàng đưa tay che miệng lại, "Không nói, không nói... Ách, ta im miệng, im miệng."
Từ Tiểu Thụ đứng bên cạnh xem mà thấy buồn cười.
Tên dở hơi này đúng là không biết ngậm miệng mà!
Nhìn cái kiểu cà lơ phất phơ kia mà vẫn sống nhăn răng đến giờ, có lẽ cái tên "Ôn Đình" kia đã không ít lần cứu mạng hắn rồi.
Đương nhiên, loại người thích tự tìm đường chết này đến giờ vẫn chưa toi mạng, hẳn là do cực kỳ may mắn, hoặc là thực lực mạnh đến mức khiến người ta sôi máu – ngang ngửa cái miệng không biết điều của hắn.
Cố Thanh Nhị bực bội đứng dậy, ba chân bốn cẳng chạy đến sau lưng đại sư huynh đấm bóp vai, ai ngờ bị lườm cho một cái liền vội rụt tay lại, không dám manh động nữa.
"Hắc hắc," hắn cười hề hề, trong lòng lại đắc ý muốn chết.
Bị phạt chép kiếm kinh á? Thế thì tính là trừng phạt cái nỗi gì! Rõ ràng là ban thưởng thì có!
Đợi chép xong năm ngàn lượt, mình chắc chắn lại có thêm cảm ngộ.
Đến lúc đó đá văng tiểu sư đệ sang một bên, giẫm đại sư huynh dưới chân nghiền nát, thậm chí kiếm chỉ Ôn Đình, đoạt lấy danh hiệu Thất Kiếm Tiên, đều không còn là giấc mơ xa vời!
"Trần huynh, đi thôi, không thể chậm trễ thêm nữa."
Cố Thanh Nhất khắc ghi trong lòng ân nhân cứu mạng của nhị sư đệ chỉ còn lại không tới bốn ngày tuổi thọ. Chân Hoàng Điện, mới là chuyện cấp bách.
Từ Tiểu Thụ gật đầu, không nói thêm gì, chỉ mỉm cười thong thả theo sau.
Khung cảnh Tội Nhất Điện vẫn u ám như cũ. Cả tòa Hư Không đảo thuộc về vương quốc người khổng lồ mang đến cảm giác đè nén, vẫn còn nguyên vẹn.
Nhưng đi cùng hai anh em Cố gia này, Từ Tiểu Thụ lần đầu tiên cảm thấy nhẹ nhõm, kể từ khi đặt chân lên Hư Không đảo đến giờ.
Dù sự nhẹ nhõm này, chỉ thoáng xuất hiện trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Trên đường đến Chân Hoàng Điện, nửa điểm bất trắc cũng không xảy ra, yên tĩnh đến mức khiến người ta hốt hoảng.
Ngoại trừ tiếng thú gầm bỗng phát ra từ đâu đó, cùng với những tiếng đánh nhau thoang thoảng từ xa vọng lại, và cả những âm thanh ồn ào bị che giấu bên tai.
Từ Tiểu Thụ mỉm cười tận hưởng sự tĩnh lặng hiếm hoi này, chợt vô cùng ngưỡng mộ sự vô tư lự của Cố Thanh Nhị.
Hắn ta vui vẻ, không chút vướng bận.
Trên đường đi, hắn thường nhặt được vài mầm cây, thông tin bên trong đều nhất quán ghi "Chân Hoàng Điện, Khương Bố Y".
Khóe miệng Từ Tiểu Thụ dần dần tắt hẳn nụ cười.
Yên tĩnh.
Sự tĩnh lặng xa xỉ này có thể kéo dài bao lâu?
"Oanh!"
Khương Bố Y hất tay đẩy lui một đám tùy tùng từ hư không tràn ra, lão không trực tiếp ra tay mà dẫn theo con rối cấm kỵ sau lưng, canh giữ ở khoảng không mong manh nhất của Tội Nhất Điện.
Giọt nước màu vàng trên tay lão tỏa ra ánh sáng, phóng về phía con quạ đen đang chạy trốn kia.
Con quạ lướt dọc theo một con đường không hề liên quan đến vị trí của Khương Bố Y, thậm chí không phải con đường lão đã đi qua.
Nhưng Khương Bố Y hết sức trầm ổn, chẳng hề nóng vội.
Bán Thánh và người dưới Bán Thánh khác nhau một trời một vực, kẻ tu thánh đạo, người luyện thiên đạo.
Thánh đạo sở dĩ vượt trên thiên đạo, là bởi vì sức mạnh của Bán Thánh không còn nằm trong thiên đạo. Thiên đạo có thường mà vô hình, thánh đạo vô thường mà hữu hình.
Thánh đạo mà mỗi vị Bán Thánh tu luyện, chính là bản thân, là con đường mà họ đã chọn.
Trong thánh đạo mà Khương Bố Y tu luyện, "hình" có thể gọi là "mây".
Vận mệnh như mây trôi, hoặc xoay về hướng đông, hoặc lật sang hướng tây. Ngoại trừ cái chết, không một ai có thể vĩnh viễn đứng im.
Đạt đến cảnh giới Bán Thánh, Khương Bố Y có thể thông qua quỹ tích mây trôi, khuếch đại trực giác, biến nó thành năng lực tựa như tiên đoán.
Năng lực này rất nhỏ, rất yếu, cơ bản không phát huy được tác dụng.
Nhưng nếu lấy tối đối minh, khi mục tiêu không hề phòng bị, đôi khi nó có thể phát huy hiệu quả bất ngờ.
Giờ phút này, Khương Bố Y trực giác mách bảo Hắc Nha trong giọt nước màu vàng, cũng chính là mục tiêu nhiệm vụ của lão, sẽ xuất hiện ở nơi này. Vì vậy, lão đã đến trước, thay vì chọn đuổi theo phía sau mục tiêu.
Dốc sức tận lực, ắt sẽ có gặt hái.
Còn về đoạn nhạc dạo ngắn trước đó...
Nói thật, khi bị gọi tên, Khương Bố Y giật mình thon thót.
Hắn hiện tại không thể ra tay, nên khi thấy chỉ là ba tên tiểu bối vô tri, xem như trút được gánh nặng, rồi lý trí lựa chọn không đối kháng.
Trước khi "Trục xuất lệnh" được gỡ bỏ, hắn đã sớm quyết định, không được phép gây thêm rắc rối.
Chờ đợi.
Chờ đợi mòn mỏi.
Cuối cùng, đến một khoảnh khắc, ánh mắt Khương Bố Y rời khỏi con rối cấm kỵ trắng bệch, không chút huyết sắc kia, nhìn về phía chân trời.
"Giới!"
Một đạo thân ảnh từ chân trời xuyên phá màn sương mờ ảo, lao vào Thánh Vực của Khương Bố Y.
Khóe môi Khương Bố Y khẽ nhếch lên.
Thân ảnh kia đột ngột dừng lại giữa không trung, xoay phắt người bỏ chạy như gặp quỷ.
"Đã đến đây rồi, cứ an phận ở lại thôi, có gì phải sợ?"
Khương Bố Y thậm chí không cần dùng đến nửa phần lực lượng, miệng ngậm thánh âm, một lời thốt ra, khiến người ta cảm thấy dễ chịu như được tắm mình trong gió xuân.
Thân ảnh trên trời khựng lại, lại lần nữa quay đầu, xông vào Thánh Vực, một giây sau tựa hồ bừng tỉnh, lại quay đầu bỏ chạy thục mạng.
"Bản thánh bảo ngươi dừng lại!" Khương Bố Y cuối cùng cũng đứng lên từ đống đá vụn, sắc mặt lạnh lẽo, thánh ý trên người bừng bừng phấn chấn.
Oanh một tiếng, không gian trong phạm vi mấy trăm dặm hoàn toàn ngưng trệ, hết thảy phảng phất như bị giam cầm.
Mộc Tử Tịch run rẩy bần bật, động đậy cũng không thể, ánh mắt ngốc trệ gần như không còn là người, hoàn toàn tuyệt vọng, bất chấp tất cả.
"Dưa hấu, dưa hấu, dưa hấu..."
"Ta là dưa hấu, ta không thấy gì cả, ta không nghe thấy gì cả..."
Thân ảnh trên trời bị kìm hãm, cuối cùng cũng lộ ra chân thân.
Đó là một con quạ đen ba chân, toàn thân đen nhánh như mực, không thể phân biệt rõ.
Nhưng giờ đây, nó đã bị ô nhiễm một cách kỳ lạ, khí tức trở nên vô cùng quái dị. Đến cả bộ lông vũ cũng mất đi vẻ rực rỡ, chỉ cần vỗ cánh là lông đã muốn rụng tơi tả.
Khương Bố Y ngây người ra.
Cái thứ này, hắn biết!
Cú đen ba chân!
Danh xưng của thủ tọa Đạo Bộ, Dạ Kiêu!
"Dạ Kiêu?"
Dạ Kiêu rốt cục hóa thành hình người.
Toàn thân nàng vô cùng hư ảo, khí tức suy yếu đến cực điểm. Chiếc áo khoác dài làm từ lông vũ đen đã gần như rụng hết, đến cả khóe môi dưới mũ trùm cũng không ngừng rỉ máu.
Từ Tiểu Thụ suy đoán không sai, Thời Không Kim Phù chỉ là một lớp vỏ bọc bên ngoài.
Dạ Kiêu đã chết đi, chỉ là một bộ khôi lỗi thân không mấy quan trọng.
Nhưng sự đáng sợ của suy bại chi thể lại nằm ở chỗ này.
Thiên Nhân Ngũ Suy mượn cỗ nhục thân khôi lỗi kia cùng với liên hệ giữa bản thể Dạ Kiêu, phát huy đến cực hạn ảnh hưởng của "Chú Sát" chi thuật, tác động đến cả bản thể Dạ Kiêu!
Hiện tại, dưới đủ loại kiếp nạn, nguyền rủa, vận rủi liên miên của Thiên Nhân Ngũ Suy, chiến lực của Dạ Kiêu cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Đây cũng là lý do nàng phát hiện tiến vào một khu vực đặc thù, liền lập tức chọn đường quay đầu.
Đến cả nhìn người nàng cũng không dám nhìn lâu.
Việc cấp bách là tranh thủ thời gian tìm một nơi để giải trừ Thiên Nhân Ngũ Suy chi kiếp. Nếu cứ kéo dài, Dạ Kiêu nàng nhất định phải chết, mà còn chết oan chết uổng!
Không ngờ rằng, đó lại là Thánh Vực, nàng không thể đi vào.
Sau khi bị Bán Thánh trong Thánh Vực gọi lại, Dạ Kiêu không còn cách nào khác ngoài việc dừng lại. Cái lần dừng lại này, nàng chỉ có thể cẩn trọng chờ đợi.
Vừa nhìn, nàng đột nhiên vui mừng khôn xiết.
"Khương Bố Y?!"
Hai mắt Dạ Kiêu sáng rực lên, cảm giác vận may của mình đã đến, cơ hội sống đã chờ được.
Khương thị Phổ Huyền ở Bắc Vực, dù bên ngoài không hợp tác nhiều với Thánh Thần Điện Đường, nhưng những liên hệ bí mật thì lại không hề ít.
Dù sao, Khương Bố Y năm đó cũng từng theo chân Đạo Toàn Cơ tham gia vào vụ thảm án của Lệ gia.
Mối liên hệ giữa Khương thị ở Bắc Vực và Thánh Thần Điện Đường không thể gọi là thân mật, nhưng ở một phương diện nào đó, cả hai cùng chung một chiến tuyến.
Đặc biệt là...
Ánh mắt Dạ Kiêu khẽ động, liếc thấy giọt nước màu vàng trong tay Khương Bố Y.
"Khương Bán Thánh đến giúp ta sao?" Dạ Kiêu không vội mở miệng cầu cứu.
Khương Bố Y đã không tỏ ác ý, dựa vào quan hệ giữa Khương thị và Thánh Thần Điện Đường, hẳn là không thể làm ngơ trước tình cảnh của nàng.
Kẻ phía sau vẫn chưa từ bỏ ý định, còn đang truy đuổi ráo riết.
Lần này có Bán Thánh ra tay, lại thêm tử thần chi lực của mình, không cần chạy trốn nữa, trực tiếp phản kích, chôn thây hắn tại đây!
Vị Ám bộ thủ tọa này hiển nhiên không biết, quan hệ giữa Khương Bố Y và Thánh Thần Điện Đường đã không còn bền chặt như nàng nghĩ.
Không lâu trước đó, Khương Bố Y vừa mới đích thân đâm Chiến bộ thủ tọa Đằng Sơn Hải, ngay trước mặt Nhiêu Yêu Yêu.
Cho nên, khi Khương Bố Y nhận ra con quạ đen kia không phải sinh vật bản địa của Tội Nhất Điện, mà là Ám bộ thủ tọa Dạ Kiêu, sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi.
Khương Bố Y nhìn ra được, Dạ Kiêu đang bị truy sát.
Hắn thậm chí cảm nhận được rõ ràng ai là kẻ đang truy sát Dạ Kiêu. Điều này chẳng có gì lạ, khí tức trên người Dạ Kiêu gần như không còn sót lại gì của nàng, tràn ngập toàn bộ là suy bại chi lực, Thiên Nhân Ngũ Suy chi kiếp!
"Bản thánh nhận lầm người, ngươi có thể đi."
Khương Bố Y phất tay ý bảo Dạ Kiêu rời đi. Thấy người kia không nhúc nhích, hắn cảm thấy mất mặt, liếc nhìn con rối cấm kỵ hình người một cái, "Chúng ta đi!"
Dạ Kiêu mặt lạnh như tiền, đến nửa câu dư thừa cũng không nói.
"Nhiêu Yêu Yêu thành thánh, hiện đang trên đường đến đây. Khương Bán Thánh có thể chọn rời đi, hoặc ở lại giúp ta một tay."
Nhiêu Yêu Yêu thành thánh?
Khương Bố Y rõ ràng ngơ ngác.
Hắn chợt nhớ lại dao động thánh kiếp trước khi tiến vào Chân Hoàng Điện.
Thì ra, lúc đó, người thành thánh không phải Mai Tị Nhân, mà là Nhiêu Yêu Yêu?
Không đúng!
Sao Nhiêu Yêu Yêu lại nhanh như vậy?
Nàng rõ ràng còn thiếu một chút... hóa ra bước cuối cùng ấy lại là thành thánh?
Khương Bố Y bừng tỉnh, nhất thời có chút tiến thoái lưỡng nan.
Không phải hắn không muốn giúp Dạ Kiêu, mà là hiện tại hắn đã tìm được Chân Hoàng Điện, lại không cần đến Thiên Nhân Ngũ Suy, hắn thật sự không muốn gặp lại gã nữa.
Nếu phải chọn ra người mà Khương Bố Y không muốn gặp nhất trên Hư Không Đảo này, thì Thiên Nhân Ngũ Suy xếp thứ hai, không ai dám tranh vị trí số một.
Năng lực của tên kia đơn giản là buồn nôn đến cực hạn!
Nhưng tình huống dường như không cho phép Khương Bố Y suy nghĩ nhiều.
Ngay khi cục diện lâm vào bế tắc, từ xa xăm vọng lại tiếng cười khặc khặc, tràn đầy vẻ hoang đường và trêu tức.
"Dạ Kiêu thủ tọa, lão phu vô cùng muốn biết..."
"Rốt cuộc ngươi lấy đâu ra sự tự tin để sau khi trúng Chú Sát Chi Thuật của lão phu, vẫn còn cảm thấy mình may mắn, có hy vọng gặp được người giúp đỡ?"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
"Máu đã đổ quá nhiều trên mảnh đất này! Nhưng để có được thái bình, ta cũng không ngại để bàn tay này vấy máu."
"Chỉ cần con dân Đại Hán trở thành con dân Đại Việt, thánh ân của ta sẽ soi sáng Trung Nguyên. Thiên hạ sẽ thái bình, máu sẽ ngừng chảy, đầu sẽ không rơi."