"Đây là Chân Hoàng Điện?"
Lần đầu tiên bước ra khỏi mê cung lối ra đầy rẫy cạm bẫy, Từ Tiểu Thụ cuối cùng cũng được thấy ánh sáng.
Nhưng nhìn chung, Tội Nhất Điện vẫn mang một vẻ u ám. Trước mặt hắn là một tòa đại điện hùng vĩ, trên tấm biển khắc ba chữ cổ "Chân Hoàng Điện", cao lớn sừng sững, rộng đến vô biên.
Giống như Không Tha Sảnh, nơi này cũng là một công trình kiến trúc khổng lồ, to lớn đến mức khó lòng tưởng tượng.
Vừa đến gần tòa đại điện hùng vĩ này, Từ Tiểu Thụ đã bị lớp trận pháp bao phủ bên ngoài thu hút.
Có tầng kết giới này, tình hình bên trong đại điện hoàn toàn không thể nhìn rõ, chìm trong màn sương mù dày đặc.
Hắn vô thức phân tích đại trận này, nhưng phát hiện dù tinh thông "Dệt", hắn cũng khó lòng tìm ra điểm yếu của nó.
Cuối cùng cũng gặp được đối thủ rồi.
Loại đại trận viễn cổ này, quả nhiên không dễ phá giải!
Thời gian dường như chẳng thể bào mòn dù chỉ một chút đại trận bảo vệ Chân Hoàng Điện, mà còn tăng thêm cho nó vẻ cổ kính, cùng khả năng tự cấp tự túc, dùng chính lực lượng của đại trận để duy trì sự sống cho nó.
"Trần huynh, nhường một chút."
Cố Thanh Nhất cũng thu hồi ánh mắt khỏi tấm biển đại điện, nghiêm túc cầm kiếm, dặn dò: "Lát nữa, nhớ tránh xa phạm vi phản kích của trận pháp."
Từ Tiểu Thụ khẽ giật mình, vô thức lùi lại.
Hắn còn chưa kịp phản ứng Cố Thanh Nhất định làm gì, đã thấy gã dùng ngón tay cái đẩy nhẹ bao tay Tà Kiếm Việt Liên.
"Khanh!"
Một tiếng vang lên, dưới lớp phong ấn chiếu sáng, thân kiếm tà chỉ lộ rõ hai ngón tay.
"Oanh!"
Vô số kiếm quang từ sau lưng Cố Thanh Nhất hội tụ lại, thành hình, cày nát mặt đất và xé toạc hư không, thẳng tắp chém về phía đại trận hộ vệ Chân Hoàng Điện, tại chỗ bổ ra một khe sâu hơn mười trượng.
"Á... Cái này..."
Từ Tiểu Thụ ngây người như phỗng.
Đây chính là kiếm tu cổ thuần túy sao, không cần nhiều lời, trực tiếp khai phá?
Đại trận bảo vệ Chân Hoàng Điện bị công kích, "Ông" một tiếng bừng sáng rực rỡ. Khoảnh khắc sau, nó tựa như hóa thành một con mãnh thú, từ trên trận pháp trút xuống vô số đạo linh quang, điên cuồng công kích.
"Xoát! Xoát! Xoát!"
Phản ứng của Từ Tiểu Thụ cực nhanh, hắn thoăn thoắt lách trái tránh phải.
Linh quang đan xen phóng tới, nhưng đến vạt áo của hắn cũng không chạm được.
"Quá yếu."
Với cường độ công kích này, ngay cả Từ Tiểu Thụ cũng phải nhíu mày.
Đừng nói là hắn, chỉ sợ tiểu sư muội đến đây cũng có thể dễ dàng né tránh.
Về cơ bản, một cường giả Vương Tọa Đạo Cảnh bình thường cũng có thể ung dung vượt qua đợt linh quang công kích này mà không hề tổn hao gì.
Đây thực sự là cường độ công kích mà một đại trận hộ vệ Chân Hoàng Điện nên có sao?
Từ Tiểu Thụ thầm nghĩ, không khỏi liếc nhìn hai người bên cạnh.
Hai huynh đệ nhà họ Cố đến từ Táng Kiếm Mộ lúc này động tác, thần thái và chiêu thức gần như không có sai biệt.
Cố Thanh Nhất ôm kiếm khách, ôm Tà Kiếm Việt Liên, vẻ mặt lạnh nhạt, thân thể gần như trong suốt. Mặc cho linh quang quét qua toàn thân, gã vẫn bất động như núi, không hề bị ảnh hưởng.
Cửu Kiếm Khách Cố Thanh Nhị trong ngực không có kiếm, chỉ đơn giản khoanh tay trước ngực, vẻ mặt cũng lạnh nhạt, thân thể cũng gần như trong suốt, và cũng mặc cho...
Từ Tiểu Thụ thấy khóe miệng giật giật.
Cái tên máy lặp lại... à không, phục chế này lại tái xuất giang hồ!
Cứ hễ đi theo đại sư huynh của hắn, cái gì cũng muốn bắt chước, thậm chí còn làm lố hơn.
Chẳng phải đã thấy rồi sao? Cố Thanh Nhị lúc này còn ngậm một nụ cười mỉa mai, dường như khịt mũi coi thường sự phản kích của đại trận này. Vẻ mặt gã viết rõ bốn chữ lớn: "Chẳng thèm ngó tới!"
"Vô Kiếm Thuật sao..."
Từ Tiểu Thụ nhất thời cảm thấy mình bị lép vế.
Dường như thuần túy cổ kiếm tu đều khiến cho người ta có cảm giác này, cường đại mà khiêm tốn, nhưng mỗi lần xuất thủ lại cực kỳ cao điệu, khí phách ngút trời!
Nói đơn giản, chính là gã này trang bức quá giỏi, Từ Tiểu Thụ cam bái hạ phong.
Cái điều đó không ngừng thể hiện rõ trên hai huynh đệ nhà họ Cố, thậm chí Tị Nhân tiên sinh đôi lúc lơ đãng cũng cảm nhận được.
Nhưng nồng đậm nhất, vẫn là từ Bát Tôn Am!
Phản kích của đại trận Chân Hoàng Điện không kéo dài lâu thì tắt lịm.
Mà ngay lúc này, vết nứt do kiếm của Cố Thanh Nhất chém ra vẫn chưa khép lại, còn cao chừng một trượng.
Khi đợt phản kích chấm dứt, Cố Thanh Nhất quay phắt người lại, kinh ngạc liếc nhìn nhị sư đệ, "Ngươi có tiến bộ."
"Hắc!" Được khen, Cố Thanh Nhị vô cùng đắc ý, vênh váo tự đắc nói, "Tiến bộ của ta nhiều lắm đó, chỉ một ngày không gặp, sư đệ ta đã tiến bộ vượt bậc, sắp tiến hóa thành sư..."
"Ai cho phép ngươi lắm lời?"
"Ách, ngậm miệng, ta ngậm miệng..."
Cố Thanh Nhất trấn áp sư đệ xong, mới mỉm cười quay đầu.
"Trần huynh, mời."
Đến gần đại trận, Từ Tiểu Thụ mới cảm nhận rõ ràng khí thế mênh mông như biển, ẩn giấu kiếm ý sắc bén của Cố Thanh Nhất phát ra từ vết rách.
Khác với cảm giác từ kiếm niệm, đây là thuần túy kiếm ý.
Theo lý thuyết, chỉ dựa vào loại kiếm ý này, dù cấp độ có cao hơn, cũng khó lòng phá được trận pháp này.
Từ Tiểu Thụ biết rõ đại trận này phòng ngự cao đến mức nào, Thái Hư bình thường e rằng oanh tạc mạnh mẽ cũng chưa chắc phá nát được.
Nhưng Cố Thanh Nhất, chỉ một kiếm có thể xé toạc.
"Đây là chiêu gì?"
Từ Tiểu Thụ tò mò về chiêu thức của Cố Thanh Nhất.
Hắn đã thấy ba lần, nhưng chỉ lần này, Cố Thanh Nhất mới dùng kiếm trước mặt hắn, và có phản hồi rõ ràng nhất.
Chạm vào lỗ hổng trên đại trận Chân Hoàng Điện, Từ Tiểu Thụ cảm nhận được một luồng tà khí màu xám nhạt thuộc về kiếm ý.
Tà khí này cực kỳ quỷ dị, vị cách cực cao, nhưng lại không có thánh ý.
Tuy nhiên, cảm giác đó không hề thua kém lực lượng Thánh cấp bao nhiêu, rõ ràng là loại sức mạnh chuyên biệt của Tà Kiếm Việt Liên.
"Thứ này gọi là 'Kiếm Khải'!"
Cố Thanh Nhị bỗng phấn chấn hẳn lên, dường như quên béng mình còn đang chịu lệnh cấm khẩu từ sư huynh, líu lo không ngừng:
"Cái 'Kiếm Khải' này do sư tôn nhà ta tự mình sáng tạo, vận dụng lực lượng cảnh giới thứ nhất của Tàng Kiếm Thuật: 'Ra Khỏi Vỏ Kiếm'."
"Nhưng kỳ thực, nó vẫn chưa được coi là 'Ra Khỏi Vỏ Kiếm' thực sự, chỉ là vận dụng đơn giản 'Ra Khỏi Vỏ Kiếm' thôi. Đương nhiên, bên trong cũng đã bao hàm rất nhiều kiến thức uyên thâm."
"Ví dụ như súc đạo, tập đạo, truyền đạo, phá đạo,... các loại tri thức liên quan đến ba ngàn kiếm đạo. Quan trọng nhất vẫn là 'Ôn Kiếm Thuật'."
Tàng Kiếm Thuật, Ra Khỏi Vỏ Kiếm?
Ánh mắt Từ Tiểu Thụ kinh ngạc, hắn chỉ có hai ấn tượng về Tàng Kiếm Thuật, dường như chỉ có Bát Tôn Am và Tiêu Vãn Phong...
Nhưng Tàng Kiếm Thuật này, không phải khi giấu kiếm thì không thể xuất kiếm sao?
Còn có...
"Ôn Kiếm Thuật, lại là cái gì?" Từ Tiểu Thụ tò mò hỏi.
Cổ Kiếm Thuật thật sự quá rộng lớn và tinh thâm, hắn theo Tị Nhân tiên sinh thời gian ngắn ngủi, còn quá nhiều điều chưa hiểu.
Cố Thanh Nhị liếc trộm đại sư huynh một cái, thấy đại sư huynh không có ý ngăn cản mình nói tiếp, y liền bạo gan hẳn lên.
"Hắc hắc, Trần huynh thử nghĩ xem, sư tôn ta họ gì, tên gì." Ôn Đình.
Ôn...
Lông mày Từ Tiểu Thụ khẽ nhíu lại, "Cho nên?"
Cố Thanh Nhị hắng giọng, chắp tay sau lưng, ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên sâu xa, giọng điệu cũng mang chút vẻ già dặn.
"Cái gọi là... người! Người ta đó mà..."
Khóe miệng Cố Thanh Nhất khẽ giật, suýt chút nữa rút kiếm bổ tới, "Nghiêm túc chút đi!"
Đối với ân nhân cứu mạng đặt câu hỏi, hắn không ngại Cố Thanh Nhị tự mình đáp lời.
Giao lưu về Cổ Kiếm Thuật, đối với những cổ kiếm tu số lượng ít ỏi trên thế giới này mà nói, là một điều tốt, có lợi cho sự trưởng thành của cả hai, cũng như sự phát triển của Cổ Kiếm Thuật.
Cố Thanh Nhị có phần hoảng sợ, vội vàng giải trừ trạng thái bắt chước sư tôn, giải thích:
"Trần huynh có thể hiểu 'Ôn Kiếm Thuật' như thế này: Người ở trong đình thì dưỡng tính, kiếm trong vỏ lại ôn dưỡng kiếm linh."
"Đây là một loại Tàng Kiếm Thuật đặc thù, không đơn thuần chỉ là 'Súc', mà cần hao phí mấy năm, thậm chí mấy chục năm, để rồi đến lúc rút kiếm chém ra một kiếm kinh thiên."
"Nó ví kiếm như một đứa trẻ tinh nghịch, ôn dưỡng trong đình, tức là trong vỏ kiếm, không ngừng tích lũy tinh lực cho đứa trẻ ấy."
"Đợi khi cần dùng, chỉ cần thân kiếm xuất vỏ, liền có thể giải phóng toàn bộ tinh lực mà nó đã tích góp bấy lâu nay."
"Đó chính là 'Kiếm Khải'!"
Cố Thanh Nhị say sưa giảng giải về kiến thức Cổ Kiếm Thuật, sau cùng nghiêm túc bổ sung:
"Nhưng không phải kiếm tu nào, kiếm nào cũng có thể sử dụng 'Kiếm Khải'."
"Việc này liên quan đến tu vi của người cầm kiếm, sự lý giải của y về Tàng Kiếm Thuật, và cả yêu cầu đối với bội kiếm."
"Ví dụ như linh kiếm bình thường, nó giống như một đứa trẻ không có bao nhiêu tinh lực. Dù ngươi có ôn dưỡng thế nào, nó cũng chỉ có thế, 'Kiếm Khải' lúc xuất ra cũng chẳng gây tổn thương bao nhiêu."
"Nhưng danh kiếm lại khác, nó như một đứa trẻ tràn đầy tinh lực, ngày thường ngươi giam giữ, không dùng đến nó, nó thậm chí còn phẫn nộ."
"'Kiếm Khải', theo lý giải của sư tôn ta, là tùy thời thế mà sinh."
"Nó không trói buộc linh tính của danh kiếm, để nó luôn hoạt động ngay cả khi ở trong đình, tức là trong vỏ kiếm, đồng thời thu thập, ôn dưỡng linh tính ấy."
Nói đến đây, Cố Thanh Nhị trở nên kích động, rút mạnh huyết kiếm Tuyệt Sắc Yêu Cơ từ sau lưng ra, vung vẩy một đường: "Đợi đến lúc cần, rút kiếm chém ra, có thể trảm tinh hà!"
Từ Tiểu Thụ gật đầu, hắn đã hiểu.
"Kiếm Khải" của Cố Thanh Nhất, so với Bạt Kiếm Thuật ban đầu của hắn cũng không khác biệt lắm, nhưng lại vận dụng nhiều kiến thức chính thống về Cổ Kiếm Thuật hơn hẳn, so với việc hắn mù quáng vung vẩy mấy thanh kiếm một cách tùy tiện thì cao minh hơn nhiều.
Tàng Kiếm Thuật, Ra Khỏi Vỏ Kiếm, còn có thể dùng như vậy sao?
Từ Tiểu Thụ vừa kinh ngạc tột độ, đồng thời cũng có một nhận thức mới về sự lý giải Cổ Kiếm Thuật của đám kiếm tiên này.
Hắn suy nghĩ một chút, nhìn về phía khe hở đại trận phía trước không ngừng thu nhỏ lại, lật tay lấy ra một thanh linh kiếm thất phẩm.
Không phải Tàng Khổ.
Tàng Khổ vẫn còn yếu, hắn sợ làm hỏng mất nó.
Thanh linh kiếm này là chiến lợi phẩm không biết từ tên địch nhân nào.
Từ Tiểu Thụ muốn thử một lần.
Nghe xong lời của Cố Thanh Nhị, hắn cảm thấy mình đã nắm giữ được "Kiếm Khải".
Đây không phải nói đùa, trong "Kiếm Thuật Tinh Thông" có vô số kiến thức kiếm đạo căn bản.
Lời của Cố Thanh Nhị tựa như một cái ống dẫn nước, khơi thông một thứ gì đó bị phong bế trong ao nước, khiến người ta bừng tỉnh ngộ.
"Trần huynh, điều này có hơi quá rồi..."
Cố Thanh Nhị liếc nhìn ân nhân cứu mạng, thấy trên tay hắn đột nhiên xuất hiện một thanh tiên thiên linh kiếm thất phẩm, lập tức hiểu rõ hắn muốn làm gì, bật cười lắc đầu.
"Đừng tưởng rằng linh kiếm thất phẩm có chút linh tính thì có thể chống đỡ được 'Kiếm Khải'."
"Nhất chiêu này xem như tuyệt học độc môn của Táng Kiếm gia ta, cần phải có tạo nghệ rất sâu trong Tàng Kiếm Thuật."
"Trần huynh không biết đó thôi, Táng Kiếm gia lớn như vậy, ngoại trừ sư tôn và đại sư huynh nhà ta, còn không ai học được chiêu này, ta cũng vậy, tiểu sư đệ của ta cũng vậy."
"Nếu bây giờ huynh có thể lĩnh ngộ được, ta lập tức quỳ xuống ăn..."
"Câm miệng!" Cố Thanh Nhất lạnh lùng trừng mắt liếc hắn một cái.
"Úc úc." Cố Thanh Nhị tự biết lỡ lời, vội vàng che miệng lại.
"Lùi lại." Cố Thanh Nhất kéo nhị sư đệ ra, nhường chỗ trống cho Trần Thứ.
Hắn luôn mang một tia hiếu kỳ về vị khách này. Hắn có thể trực tiếp cảm nhận được kiếm ý nồng đậm trên người Trần huynh, đoán chừng người này tạo nghệ kiếm đạo cũng không hề tầm thường.
Thế nhưng, Cố Thanh Nhất chưa từng thấy Trần Thứ xuất kiếm.
Thậm chí đến tận bây giờ, Trần huynh chỉ vừa lấy ra một thanh thất phẩm linh kiếm liền biết không phải là kiếm thường dùng của gã. Thực lực của gã đến đâu, khó mà đoán biết.
Nhưng có một điều mà nhị sư đệ nói không sai, Táng Kiếm gia hiện tại chỉ có bốn người chính thức truyền thừa. À, phải rồi, có thêm tiểu sư muội nữa là năm người.
Năm người này, không nói thiên phú tuyệt đỉnh, thì đặt ở năm vực đại lục cũng thuộc hàng phượng mao lân giác.
Ngay cả nhị sư đệ và tiểu sư đệ còn chưa nắm vững Kiếm Khải, Cố Thanh Nhất không tin rằng Trần Thứ có thể trong một sớm một chiều, chỉ thông qua miêu tả của nhị sư đệ mà lĩnh hội được thức kiếm này.
Từ Tiểu Thụ ngược lại không giải thích nhiều.
Y chỉ bắt chước động tác của Cố Thanh Nhất, khẽ nắm lấy miệng vỏ kiếm, ngón tay cái đặt lên phần bao tay của linh kiếm, dồn hết tâm trí suy ngẫm.
Một hồi lâu sau, y nhẹ nhàng đẩy.
"Két."
Thân kiếm đẩy ra chỉ rộng hai ngón tay, không khí yên tĩnh đến lạ thường, cứ như sự tĩnh lặng trước cơn bão táp.
Cố Thanh Nhị mặt mày ngưng trọng nhìn chằm chằm, chờ đợi.
Một giây sau, tròng mắt gã đảo liên tục, ngó nghiêng xung quanh, phát hiện đến tiếng kiếm reo cũng không có, đừng nói là kiếm khí.
Chỉ có sự trầm tĩnh?
Không có bão táp nào sao?
"Phốc ha, ách!"
Cố Thanh Nhị cười vang, nhưng liền bị đại sư huynh trừng cho một cái, lập tức che miệng, nín nhịn.
Nhưng vẻ buồn cười trong mắt thì không sao giấu diếm được. Cố Thanh Nhị rốt cục không nhịn được nữa, mang theo ý cười mở miệng:
"Trần huynh, đừng cố gắng nữa. Chuyện này mà bẩm báo sư tôn, chỉ e sẽ bị phán cho một câu "Mơ tưởng hão huyền" thôi. Huynh ít nhất cũng phải học qua Tàng Kiếm thuật đã chứ. Ách, được rồi, im miệng, ta im miệng."
Cố Thanh Nhất trừng sư đệ, nhưng gã không hề cười nhạo, chỉ nghiêm túc nhìn Trần Thứ.
Bất kỳ ai dốc lòng chuyên chú vào một việc, đều không đáng bị người ngoài chế giễu.
Tâm cảnh Từ Tiểu Thụ vô cùng vững vàng, đương nhiên chẳng hề lay động bởi lời của Cố Thanh Nhị. Hắn quay đầu, nhíu mày hỏi:
"Cần 'Thế' sao?"
Hai chữ này vừa thốt ra, biểu cảm Cố Thanh Nhị cứng đờ, trong mắt hiện vẻ khó tin.
Cố Thanh Nhất hai mắt sáng lên, vội vàng gật đầu, như gặp tri kỷ, mừng rỡ ra mặt.
"Đúng vậy, không chỉ cần 'Thế', còn cần cả 'Ý'!"
"Linh kiếm chỉ là vật dẫn, yếu tố cốt lõi của 'Kiếm Khải' nằm ở kiếm ý của người cầm kiếm, kiếm thế có thể đồng thời ấp ủ trong kiếm đình hay không. Ân, trong vỏ kiếm."
"Nếu không, chỉ dựa vào bản thân linh kiếm, cho dù là danh kiếm, linh tính có mạnh mẽ đến đâu, khi ra khỏi vỏ cũng chẳng thể gây ra tổn thương đáng kể nào."
Từ Tiểu Thụ trầm ngâm gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Hắn còn tưởng rằng tất cả đều nhờ vào bản thân linh kiếm!
Vừa thử một chút, kết quả đẩy phong ấn linh kiếm ra, tựa như người ta xì hơi, ngoài việc khiến người khác bật cười, chẳng tạo ra được chút động tĩnh nào.
"Cần 'Thế' và 'Ý', quả nhiên vẫn phải xem người cầm kiếm. Điều này rất giống với 'Bạt Kiếm Thức' của ta, chỉ là phiên bản cao cấp hơn mà thôi."
Từ Tiểu Thụ thử nghiệm dung hòa kiếm ý và thế của bản thân vào thanh linh kiếm trong tay.
Rất nhanh, thanh linh kiếm thất phẩm này ong ong rung mạnh, giống như một cái thùng gỗ nhỏ đựng nước đột nhiên bị đổ vào cả đại dương mênh mông, hoàn toàn không chịu nổi.
"Cái này..."
Cố Thanh Nhị kinh ngạc trừng mắt nhìn.
Trần huynh thật mạnh mẽ! Kiếm ý và thế này, cách lớp vỏ kiếm, từ xa đã có thể cảm nhận được một cỗ bá đạo và bất khả chiến bại.
Quả nhiên những kẻ có thể tiến vào Tội Nhất Điện, còn trẻ tuổi như vậy, đều là lũ sói đội lốt cừu, giống hệt ta!
"Đại sư huynh, hắn cao bao nhiêu?" Cố Thanh Nhị lặng lẽ nghiêng đầu, hỏi nhỏ.
"Nếu chỉ xét kiếm ý và thế, e rằng còn cao hơn ngươi."
"Không thể nào! Sao đại sư huynh lại không biết, ta bây giờ đã đột phá, ta nắm giữ... ách, ta không nói cho huynh đâu!"
"Đơn thuần." Cố Thanh Nhất không phủ nhận thành quả tu luyện của sư đệ, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Trần Thứ và thanh kiếm của gã.
Nếu như nói việc thân kiếm rung động dữ dội đại diện cho lần đầu tiên còn bỡ ngỡ, thì theo thời gian, khi chất bôi trơn kia thấm vào, cảm nhận được điểm tương hợp giữa người và kiếm, Từ Tiểu Thụ rốt cục hiểu rõ thế nào là trôi chảy. Trong khoảnh khắc ấy, linh kiếm ngừng rung động, toàn thân Từ Tiểu Thụ dường như cũng rơi vào trạng thái tĩnh lặng. Đến rồi!
Chính là điểm này!
Đã đến lúc bộc phát!
Ánh mắt Từ Tiểu Thụ sắc bén, ngón tay cái đẩy mạnh lên, thất phẩm linh kiếm lại bị banh ra thêm hai ngón tay.
"Khanh..."
Tiếng kiếm ngân nga du dương vang vọng.
Bão cát bên ngoài Chân Hoàng Điện xoáy tròn, tựa hồ tiến vào một kiếm giới độc nhất vô nhị.
Hai huynh đệ nhà họ Cố chỉ cảm thấy trước mắt lóe sáng, một đạo kiếm quang hình tròn từ thân kiếm Trần Thứ bạo phát mạnh mẽ, với tốc độ mắt thường khó nhận ra, chém về phía tứ phương tám hướng.
"Á!"
Cố Thanh Nhị hoảng sợ kêu lên.
Kiếm quang của đại sư huynh là từ sau ra trước, chém thẳng một đường.
Còn kiếm quang của Trần Thứ lại là hình tròn, chém ngang, chẳng lẽ muốn chặt đứt cả hai người bọn họ? Thời khắc mấu chốt, Cố Thanh Nhất phản ứng cực nhanh.
Y lập tức tiến lên nửa bước, hai tay giương lên, thanh danh kiếm trong ngực xoáy lên cao vút.
Y chưa từng rút kiếm, chỉ là tay trái kéo nhị sư đệ ra sau lưng, tay phải khép hai ngón tay, cản một nhát trước ngực. "Bang!"
Âm thanh binh khí chói tai vang lên.
Một thức kiếm chỉ của Cố Thanh Nhất bị kiếm quang đẩy lùi nửa bước, nhưng đã chặn hoàn toàn thương tổn.
Lúc này y mới vòng hai tay lên, ôm chặt lấy Tà Kiếm Việt Liên, trong mắt tràn ngập vẻ chấn động.
"Kiếm ý thật mạnh! Quả là cường thế!"
Nếu nói tiểu sư đệ Cố Thanh Tam là một kẻ yêu nghiệt trời sinh, vừa lọt lòng đã mang trong mình tư chất tu kiếm tuyệt đỉnh cùng "Chí Kiếm Đạo Thể" hiếm có,
thì nhị sư đệ Cố Thanh Nhị lại là một thiên tài cần cù, ngày đêm miệt mài luyện kiếm, cho thấy độ nhạy bén phi thường với kiếm đạo.
Vậy Cố Thanh Nhất là ai? Hắn chỉ là một người bình thường.
Hắn chưa từng sở hữu bất kỳ thiên phú kiếm đạo kinh diễm nào, chỉ đơn thuần có hứng thú và sự chuyên chú với kiếm.
Việc hắn có thể lọt vào mắt xanh của sư tôn Ôn Đình, cũng chỉ bởi vì điều này.
Để không bị các sư đệ bỏ lại phía sau, Cố Thanh Nhất cần phải tốn nhiều thời gian hơn bọn họ để tu luyện, để nghiên cứu.
Các sư đệ có lẽ chỉ cần chép phạt một trăm lần kiếm kinh, liền có thể lĩnh hội được điều gì đó.
Còn Cố Thanh Nhất, dù có chép đến mười ngàn lần, cũng chưa chắc ngộ ra được chút gì.
Thế nhưng, cũng chính nhờ môi trường đặc thù của Táng Kiếm Mộ, cùng với sự si mê dành cho kiếm đạo, Cố Thanh Nhất đã tự mình bồi dưỡng nên một loại thể chất đặc biệt mà ngay cả sư tôn Ôn Đình cũng không thể nhìn thấu.
Bất kỳ vật gì có liên quan đến kiếm, hắn chỉ cần ngửi qua, không giống như người thường chỉ ngửi thấy mùi hương đơn thuần, Cố Thanh Nhất chỉ cần khẽ ngửi, liền có thể nắm bắt được rõ ràng phẩm cấp của món đồ đó đến đâu.
Liệu đây có được xem là hậu thiên luyện thành một loại kiếm thể đặc thù hay không, Cố Thanh Nhất cũng không biết.
Nhưng loại năng lực này, bất kể là trong tu luyện, đối chiến, hay là tìm người, kiếm địch, đều vô cùng hữu dụng.
Ngay lập tức, mượn vào năng lực đặc biệt này, Cố Thanh Nhất có thể cảm nhận rõ ràng, kiếm ý của Trần Thứ đạt cấp độ rất cao, gần như tương đương với hắn.
Còn về cái "thế" kia...
Thứ "thế" này căn bản không giống như thứ mà một người trẻ tuổi có thể bồi dưỡng ra được!
Nó còn cao hơn cả hắn, gần như là áp đảo hoàn toàn. Ngay cả khi xưa gặp Thái Hư, cũng không hề cảm nhận được loại "thế" đáng sợ này!
"Ông!"
Từ Tiểu Thụ ngước mắt nhìn hộ điện đại trận khép kín trước mặt. Một kiếm vừa rồi của gã chỉ khẽ lay động lớp phòng ngự, gợn sóng lăn tăn rồi im bặt, không hề phản ứng gì thêm. Gã lập tức hiểu ra, một kiếm này của mình so với Cố Thanh Nhất còn kém xa vạn lần.
Hơi thất vọng, gã nhấc thanh linh kiếm trong tay lên.
"Ba!"
Thanh tiên thiên linh kiếm thất phẩm đường đường lại vỡ tan tành. Thân kiếm gãy vụn, đến cả vỏ kiếm cũng thành từng mảnh nhỏ. Từ Tiểu Thụ câm lặng: "..."
Một kiếm này hoặc là quá yếu, hoặc là quá mạnh, tiên thiên linh kiếm làm vật dẫn rõ ràng không chịu nổi.
Bên hông, Cố Thanh Nhị đã trợn tròn mắt, há hốc mồm kinh ngạc.
Hắn hoàn toàn không ngờ tới, lại có người nghe mình chỉ dẫn qua loa một phen liền tu thành "Kiếm Khải".
Chẳng lẽ bản thân hắn quá mạnh, có thiên phú sư phạm hiếm thấy, hay là...?
"Điều đó không thể nào!"
Cố Thanh Nhị từ sau lưng đại sư huynh chạy tới, nhặt mảnh vỡ thanh Trần Thứ kiếm lên, bắt đầu nghiên cứu tỉ mỉ.
"Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra."
"Nhận hoài nghi, bị động giá trị +1."
"Nhận kính sợ, bị động giá trị +1."
"Còn yếu quá." Từ Tiểu Thụ bất đắc dĩ nhìn Cố Thanh Nhất, ra hiệu có lẽ cần chém thêm một lần vào đại trận.
Cố Thanh Nhất hít sâu một hơi rồi nói: "Trần huynh, thật ra huynh có thể rút bội kiếm của mình ra. Ta nhìn ra được, nếu dùng bội kiếm chuyên dụng của huynh, thức kiếm này sẽ không chỉ có vậy."
Bội kiếm?
Tàng Khổ?
Tình hình hiện tại, Tàng Khổ e là không giấu nổi ý cùng thế của ta.
Còn về Hữu Tứ Kiếm và Diễm Mãng, hai thanh kiếm này vừa ra, hẳn là có thể cùng Tà Kiếm Việt Liên của Cố Thanh Nhất tranh phong.
Chỉ có điều, tính biểu tượng của chúng quá mạnh, Từ Tiểu Thụ hiện tại còn chưa có ý định bại lộ thân phận trước hai huynh đệ Cố gia này.
"Trần huynh dạy ta!" Cố Thanh Nhị nghiên cứu mãi không ra cái mảnh vỡ linh kiếm thất phẩm, lại một lần nữa ôm lấy đùi Trần huynh, sau đó đau đớn buông tay.
Hắn xòe bàn tay ra, nhìn vết máu quen thuộc trong lòng bàn tay, lâm vào trầm tư.
Thì ra, lúc ấy đâu phải đại sư huynh mạnh lên, mà là ta ôm phải một con nhím đầy gai?
"Nhận nguyền rủa, giá trị bị động +1."
"Sư tôn và sư huynh của ngươi đều hơn ta xa, ta sao dám nói là dạy dỗ? Thật ra mà nói, chiêu kiếm này vẫn là do ngươi chỉ điểm cho ta." Từ Tiểu Thụ cười gượng.
Cố Thanh Nhị nghe xong giận tím mặt.
Hắn cực kỳ phiền cái kiểu của đám cổ kiếm tu này.
Hắn ghét cay ghét đắng cái đức tính khiêm tốn quá lố của đám người này.
Rõ ràng là người làm thầy thành đạt...
Kết quả, sư tôn thì thế, đại sư huynh thì thế, đến cả Trần huynh này cũng vậy, đều quá mức khiêm nhường!
"Ngươi không tụ đạo ư?" Cố Thanh Nhị đổi chủ đề. Nếu tụ đạo, lực lượng của Trần huynh sẽ tập trung vào một điểm, không đến mức chém "Kiếm Khải" thành một vòng tròn tổn thương lớn như vậy.
Từ Tiểu Thụ lắc đầu.
Hắn dùng phương pháp Bạt Kiếm Thức, kiếm quang là vạch ngang một vòng, không thể làm được như Cố Thanh Nhất, dồn hết sức vào một kiếm chém thẳng phía trước.
"Tụ đạo gì chứ, có lẽ ta biết, nhưng hiện tại không dùng ra được..."
Cố Thanh Nhị: "?"
Cái gì mà ngươi biết, nhưng không dùng ra được chứ?
"Đừng nói là, Trần huynh là loại cao nhân? Trước kia rất lợi hại, nhưng bây giờ quên hết kiến thức Cổ Kiếm Thuật? Ta chỉ là thuận miệng nói ra, ngươi liền nhớ tới?" Cố Thanh Nhị nghĩ đến những lúc mình bị phạt chép kiếm kinh, tranh thủ mò cá, cùng tiểu sư đệ cùng nhau đọc mấy cuốn tiểu thuyết kiếm khách.
"Ngô!" Từ Tiểu Thụ sững sờ, hình như có thể hiểu theo cách đó thật, hắn chần chờ mở miệng: "Sao lại không tính chứ?"
Ngay lập tức, thái dương Cố Thanh Nhị nổi gân xanh, hai nắm tay siết chặt, kêu răng rắc.
Đáng giận!
Muốn đấm chết hắn quá!
"Nhận ghi hận, giá trị bị động +1."
Cố Thanh Nhất nhìn mà bật cười, có lẽ chỉ có cái tên Trần Thứ này mới trị được cái thằng nhị sư đệ nhảy số liên tục như này.
"Trần huynh, mạo muội hỏi một chút, ngươi sư thừa ai?" Hắn lên tiếng.
"Nam Vực, Phong gia."
"Người của Phong gia sao?" Lúc này, Cố Thanh Nhất không còn giữ vẻ lễ phép, hỏi thẳng một cách mạo muội, "Có phải tiền bối Phong Thính Trần?"
"Không phải." Từ Tiểu Thụ lắc đầu, hiển nhiên hiểu rõ Cố Thanh Nhất đang nghĩ gì, "Thật ra ta sư thừa một vị tiền bối đã khuất của Phong gia. Ta lấy được truyền thừa từ di chỉ của người đó, chỉ là một truyền nhân không được Phong gia thừa nhận."
Cố Thanh Nhị nghe vậy liền nổi nóng, bất bình nói: "Trần huynh lợi hại như vậy, hoàn toàn có thể trở về Phong gia, nhất định sẽ được chấp nhận thôi. Nếu bọn họ không nhận, vậy thì thôi đi!"
Cố Thanh Nhị dường như nghĩ đến điều gì, mặt đỏ bừng, cảm xúc dâng trào, "Trần huynh còn có thể đến Táng Kiếm Mộ của chúng ta tu luyện mà. Đợi đến khi mười năm ước hẹn kết thúc, huynh cứ giết ngược trở lại Phong gia, để bọn chúng thấy một kiếm tiên tái thế..."
*Bốp!*
"Ái da~"
Từ Tiểu Thụ trợn mắt há hốc mồm.
Gia hỏa này tự tin thái quá rồi!
"Hắc hắc, ta im miệng, im miệng." Dưới ánh mắt lạnh lùng và cái gõ đầu của sư huynh, Cố Thanh Nhị nhanh chóng rụt người lại.
Nhưng hắn hiển nhiên không thể ngồi yên, lại thò đầu ra, "Sư huynh ta muốn hỏi Trần huynh một chút, sư tôn của ngài tên gì vậy? Đây là huynh ấy muốn hỏi, không phải ta đâu."
*Bốp!*
Cố Thanh Nhất vung kiếm gõ xuống.
Cố Thanh Nhị uốn éo người né tránh như rắn, còn lớn tiếng kêu: "Huynh ấy đang đợi ta hỏi đó, huynh ấy chỉ là ngạo kiều thôi!"
Mặt Cố Thanh Nhất đen như than.
Từ Tiểu Thụ suýt chút nữa bật cười thành tiếng. Hắn cố gắng ổn định cảm xúc, khiêm tốn đáp: "Hành tẩu giang hồ, chưa có chút thành tựu nào, nói ra tôn danh sư phụ, chỉ thêm hổ thẹn, xin được giấu kín."
Cố Thanh Nhất thở dài, trong mắt lộ vẻ tiếc nuối. Sư đệ nói không sai, hắn thật sự rất muốn biết.
Cố Thanh Nhị nghe vậy thì ngẩn người, sắc mặt tái mét, lại một lần nữa siết chặt nắm đấm.
Đáng giận!
Lại là cái kiểu này!
Ngươi đã lĩnh ngộ "Kiếm Khải", còn bảo chưa có chút thành tựu nào sao?
Thứ này không phải "khiêm tốn", mà đích thị là "giả dối"! Chẳng khác gì đại sư huynh hay sư tôn, đúng là dối trá! Vô cùng dối trá!
Rõ ràng ngươi đang sỉ nhục ta, Cố Thanh Nhị!
Nhưng nghĩ đến hắn là ân nhân cứu mạng, Cố Thanh Nhị đành bất lực, không thể ra tay.
Y chỉ có thể tức giận nắm chặt nắm đấm, điên cuồng xoay người, mượn thân hình đại sư huynh che chắn Trần Thứ, để bản thân không phải nhìn thấy Trần Thứ, tránh việc lỡ tay làm tổn thương ân nhân cứu mạng.
Nhẫn nhịn một hồi, càng nghĩ càng giận.
"Xoẹt" một tiếng, Cố Thanh Nhị chụm hai ngón tay, kéo áo sư huynh, hung hăng cắt phăng một góc.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Hắn không phải thần, cũng chẳng phải thánh mẫu, không thể tính toán hết mọi chuyện. Bởi lẽ, kẻ thông minh, lợi hại hơn hắn trên đời này không thiếu. Hắn từng bước gian nan trên con đường trở nên mạnh mẽ, cố gắng tăng cường thực lực của mình, đồng thời lại dấn thân sâu vào vô số âm mưu, kiếp nạn.
Ta chính là kiếp nạn của Chư Thiên Vạn Tộc.
Mời các bạn đón đọc và chứng kiến cuộc hành trình của Hắn trở thành kẻ mạnh nhất.