Hư Vô Đảo, U Minh Quỷ Đô. Nơi nghĩa địa âm u này chẳng còn một ngọn cỏ, khắp nơi là những tấm bia đá vỡ vụn, trên đó những con rắn điện du tẩu chập chờn.
Trong màn sương mông lung, những u hồn hốt hoảng chạy trốn khỏi sự bao phủ của lôi kiếp, kêu gào thảm thiết rồi tan biến.
Bên ngoài vùng đất hoang tàn này, một bóng dáng màu cam đứng sừng sững, chăm chú nhìn về phương xa, mặc cho phong lôi đan xen.
"Oanh!"
Thánh kiếp giáng xuống.
Huyết Thế Châu khẽ rung lên, phát ra ánh huyết quang tiên diễm, tựa như đang nuốt lấy một liều thuốc bổ ngon lành nhất. Màn sương mù bao phủ xung quanh nhuộm một màu đỏ thẫm, càng thêm phần quỷ dị.
"Xoát xoát xoát..."
Một đợt năng lượng thánh kiếp bị Huyết Thế Châu nuốt chửng, đánh vào một quyển cổ tịch to lớn màu xanh u ám. Cổ tịch lật trang, giải phóng năng lượng, gánh chịu lên thân những vong hồn của U Minh Quỷ Đô.
"Thê..."
Lệ Quỷ gào thét, trong tiếng kêu thảm thiết cố kháng lại một phần lôi kiếp, rồi tan thành tro bụi.
Nhưng trang sách của cổ tịch màu xanh u ám lại khẽ động, mở ra nguồn năng lượng linh hồn vô cùng mỹ vị. Một nhóm vong hồn chịu kiếp mà chết, ngay lập tức, một nhóm vong hồn khác thuộc về U Minh Quỷ Đô lại theo nhau kéo đến.
Dưới hư không cổ tịch. Dạ Kiêu khoác áo choàng dài màu đen, cổ tay bị xâu cao, đầu lâu rũ xuống, tựa như bị giam cầm vĩnh viễn trong hư không.
Sau lưng nàng là một đạo tử thần hư ảnh trăm trượng, khoác áo choàng đen, đầu đội mũ trùm, hồn hỏa quỷ dị bốc cháy. Trong bàn tay xương xẩu to lớn của nó, nắm chặt một thanh liêm đao nhỏ màu đen như máu.
Lưỡi liềm lạnh lẽo hướng tới, chính là Dạ Kiêu, kẻ đã hoàn toàn mất đi dấu hiệu của sự sống.
"Oanh!"
Thánh kiếp lại giáng xuống.
Nhưng năng lượng đã trải qua Huyết Thế Châu hấp thu, trải qua cổ tịch màu xanh u ám phân tán, lại trải qua tử thần hư ảnh nuốt trọn, uy hiếp đã giảm đi đáng kể. Lôi kiếp còn sót lại quán thâu vào thể xác vô hồn của Dạ Kiêu, gây nên một trận co giật.
Dưới sự dẫn dắt của sức mạnh tử thần, thân thể Dạ Kiêu thậm chí còn không sụp đổ.
Không những vậy, chút sinh mệnh lực sót lại sau tai nạn kia, một chút xíu thôi, cũng đang cố gắng hồi phục, tỉnh lại sinh cơ cho Dạ Kiêu.
"Treo Mệnh Thư..."
"Di Vật Thần Bia thất lạc, cần tử thần chi lực mới có thể khởi động, có thể giữ lại một tia mạng người, trả lại sinh cơ."
"Còn có thể mượn nhờ u hồn chi lực, chia sẻ tổn thương, hấp thu năng lượng linh hồn để chữa lành bản thân."
"Chậc chậc! Không thể không nói, đây đúng là lợi khí mạnh nhất giúp Dạ Kiêu vượt kiếp!" Bên ngoài thánh kiếp, trên ngọn núi tàn tạ.
Thiên Nhân Ngũ Suy mang theo bộ đầu lâu vong linh thể hư ảo, không chớp mắt hưởng thụ quá trình Dạ Kiêu độ kiếp, độc nhãn tràn đầy vẻ tán thưởng. "Khó trách nói U Minh Quỷ Đô là nơi ngươi tuyệt tích phùng sinh, nơi nơi đều có tử thần chi lực có thể hấp thu năng lượng linh hồn."
"Ân, tử thần chi lực, Treo Mệnh Thư, Huyết Thế Châu... Ba thứ này cộng lại, xác thực đủ để độ kiếp rồi."
"Nhưng muốn tu thành bất tử chí thể, chỉ sợ còn thiếu một bước."
Thiên Nhân Ngũ Suy tạm gác lại đầu linh hồn thể trong tay, bước đến trước tế đàn đá cao lớn đã được dựng lên.
Trên tế đàn, bày biện ba khúc gỗ tròn thô to, cành cây đã được gọt sạch.
Ba khúc Phong Thanh Mộc này chỉ là thất phẩm tiên thiên linh mộc, đặc sản của U Minh Quỷ Đô.
Kích thước lần lượt là dài ba trượng, dài sáu trượng, dài chín trượng, chiều dài nguyên sinh, chưa qua xử lý đặc thù.
Trong mắt người ngoài, Phong Thanh Mộc có lẽ chỉ có tác dụng duy nhất là làm thuốc, nó là chủ dược của tiên thiên đan dược Thanh Hôn Đan, dùng để an dưỡng linh hồn.
Nhưng nếu là người hiểu rõ về linh hồn, liền có thể lợi dụng thủ pháp đặc biệt, dựa vào nó để câu thông năng lượng linh tính của một người, chế tạo ra một vài đồ vật đặc thù.
Thiên Nhân Ngũ Suy bắt đầu xử lý ba khúc Phong Thanh Mộc này.
Hắn lần lượt lấy ra ba chiếc Chiêu Hồn Phiên lớn nhỏ khác nhau, căn cứ kích thước mà phối hợp, cẩn thận buộc vào ba cây Phong Thanh Mộc. Thức ấn được thi triển, trận pháp được bày bố, linh khoáng được sử dụng như nguồn cung cấp năng lượng...
Sau một hồi động tác, ba cây cờ chiêu hồn to lớn vô cùng đã được chế tạo xong.
Thiên Nhân Ngũ Suy liếc nhìn về phía thánh kiếp phía sau, tranh thủ thời gian, cắm ba cây cờ chiêu hồn vào bệ đá tế đàn. "Cạch, cạch, cạch!"
Ba giọt máu linh hồn nhỏ xuống, tế đàn rốt cục thành hình.
*Xoạt!*
Âm phong thổi đến, lá cờ chiêu hồn bắt đầu phần phật lay động. Vô số vong linh từ U Minh Quỷ Đô nhào về phía đám vong linh thuộc Treo Mệnh Thư, vào khoảnh khắc này bỗng khựng lại, đồng loạt quay đầu nhìn về phía tế đàn, trong mắt lóe lên tia u quang tham lam.
Nhưng so với Treo Mệnh Thư, năng lượng linh hồn từ tế đàn chẳng khác nào đom đóm so với trăng sáng.
Rất nhanh, đám vong linh lại từ bỏ ý định nhào về phía tế đàn, hóa thành đàn bướm lao về phía ngọn lửa cháy hừng hực trong mắt chúng - Treo Mệnh Thư. "Quả nhiên, không thể hấp dẫn chúng. Vượt qua bước này thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn."
Thiên Nhân Ngũ Suy mỉm cười, chăm chú theo dõi mọi chuyện.
Hắn tiếp tục chờ đợi, đợi đến khi thánh kiếp của Dạ Kiêu tiến vào giai đoạn cuối, xác nhận thời điểm lôi kiếp đếm ngược, hắn mới hành động.
"Đến lúc rồi!"
Khẽ vung tay, thủ cấp linh hồn thể dưới tế đàn bay tới.
Thiên Nhân Ngũ Suy cẩn thận nâng lấy, đặt lên bệ đá tế đàn, rồi điều chỉnh hốc mắt nó, nhắm thẳng về phía Dạ Kiêu đang độ kiếp. "Phá phong!"
Thiên Nhân Ngũ Suy kết ấn trong tay.
Phong ấn trên thủ cấp linh hồn thể ầm ầm vỡ tan.
Tại hốc mắt phải, một con mắt vật chất hóa mở ra, không phải được tạo thành từ năng lượng linh hồn.
Đây là một con mắt cực kỳ quỷ dị, không hề có xương sọ bao bọc, cho phép người ta nhìn thấy hình dáng bầu dục gần như tròn trịa của nó.
Đôi mắt hắn trắng dã, những tia máu giăng đầy như mạng nhện, chính giữa con ngươi là ba đốm xám loang lổ.
"Oanh!"
Sau lưng, lôi kiếp lại gầm vang giáng xuống.
Vẻ thong dong nhàn nhã của Thiên Nhân Ngũ Suy đã biến mất, động tác của gã tăng tốc.
"Mở!"
Gã lại bấm niệm pháp quyết, con mắt duy nhất trên thủ cấp linh hồn thể điên cuồng xoay chuyển, dòng chảy đạo tắc quỷ dị nhanh chóng rót vào trong con ngươi, bắt đầu phóng ra những chấn động kỳ lạ.
"Nhìn ta..." "Nhìn ta..."
"Nhìn ta..."
Linh hồn thể bắt đầu cất tiếng.
Thanh âm khàn đặc, nghẹn ngào của linh hồn cứ lặp đi lặp lại ba chữ này, vĩnh viễn không ngừng, luẩn quẩn không thôi.
Thiên Nhân Ngũ Suy dùng thân thể che chắn con mắt của linh hồn thể, từ trong giới chỉ lấy ra một tấm vải đen có văn quang lưu chuyển, trùm lên thủ cấp của linh hồn thể kia.
"Oanh!"
Thánh kiếp tiến vào cao trào cuối cùng.
Một đợt lôi kiếp giáng xuống, có thể thấy hàng trăm hàng ngàn đạo lôi đình xé nát hư không.
Những tia lôi kiếp phân tán này toàn bộ đánh lên Huyết Thế Châu, Treo Mệnh Thư, cùng thân xác Dạ Kiêu đang hôn mê.
"Nhìn ta..."
"Nhìn ta..."
Phương xa là tiếng lôi kiếp vang vọng, bên cạnh thân là những tiếng nỉ non u ám.
Những cơn gió quỷ dị từ nơi vô danh thổi đến, mang theo vô vàn mịt mờ cùng lạnh lẽo.
Sắc mặt Thiên Nhân Ngũ Suy trở nên ngưng trọng, khóe mắt phải khép chặt hơi giật, dường như đang cố nén một cơn đau.
Gã không bận tâm đến lôi kiếp, chỉ ngước mắt nhìn lên ba sào cờ chiêu hồn phía trước, đột nhiên trên thân tuôn trào linh nguyên cùng Quỷ thú chi lực bành trướng.
"Bang! Bang! Bang!"
Thiên Nhân Ngũ Suy liên tiếp vỗ ba chưởng lên đỉnh đầu, sắc mặt dưới lớp vải hé mở cũng trở nên dữ tợn.
Bàn tay gã co lại, mô phỏng động tác xé thứ gì đó từ trong cơ thể ra, rồi ném mạnh lên ba sào cờ chiêu hồn phía trước.
"Tam Thi Hành Quyết!"
Hai tay chắp trước ngực, sắc mặt Thiên Nhân Ngũ Suy đang vặn vẹo bỗng thêm một phần thành kính.
"Hoắc!"
Một tiếng vang lạ vang lên, lá cờ chiêu hồn ngắn nhất trên tế đàn bừng sáng ánh u quang, năng lượng linh hồn tăng vọt dữ dội, thu hút sự chú ý của vô số thế lực vong linh xung quanh.
Lại một tiếng động khác, lá cờ chiêu hồn ở vị trí trung tâm cũng phát sáng rực rỡ, năng lượng linh hồn bành trướng hóa thành bão táp, thổi tung đá vụn và cành cây khô xung quanh tế đàn, vương vãi cả máu tươi.
Cuối cùng, một tiếng vang lạ nữa vang lên, lá cờ chiêu hồn dài nhất bên phải cũng bừng sáng, Thiên Nhân Ngũ Suy dường như bị rút khô toàn bộ sinh lực, mềm oặt ngã xuống trên tế đàn. Trên ba lá cờ chiêu hồn, ba đạo u quang hội tụ lại một chỗ, khí tức ngút trời.
Năng lượng linh hồn tràn đầy vào lúc này thậm chí còn lấn át cả Treo Mệnh Thư ở phương xa, thu hút vô số vong linh thể từ U Minh Quỷ Đô ùn ùn kéo đến.
"Ầm ầm..."
Cùng lúc đó, Dạ Kiêu đón nhận đợt lôi đình cuối cùng của thánh kiếp.
Không gian xung quanh bỗng nhiên nổ tung thành vô số mảnh vụn, thế lực vong linh trong phạm vi mấy ngàn dặm chưa kịp động đậy đã bị rút khô năng lượng linh hồn mà tiêu vong sạch sẽ.
Gió âm rít gào. Trên tế đàn, Thiên Nhân Ngũ Suy gắng gượng chống đỡ thân thể. Hắn phảng phất như bị rút cạn tất cả sinh mệnh lực, già nua đi mấy chục tuổi, toàn thân trở nên tiều tụy như củi khô, ngay cả ánh mắt cũng lộ ra vẻ gần đất xa trời.
"Cạch..."
Một bước, một bước... Thiên Nhân Ngũ Suy tập tễnh bước xuống tế đàn, hướng về phía Dạ Kiêu đang độ kiếp.
Nơi đó, lôi kiếp đã tiêu tán, từ trên trời giáng xuống thánh quang, bao phủ Huyết Thế Châu, Treo Mệnh Thư và bản thể của Dạ Kiêu. Thân xác Dạ Kiêu cuối cùng cũng sinh ra tia sinh cơ hoàn chỉnh đầu tiên, hàng mi dài khẽ run lên.
Tử thân hư ảnh sau lưng nàng khẽ rung động, hóa thành lưu quang, rót vào trong bản thể.
"Hoa!"
Khoảnh khắc Dạ Kiêu mở mắt ra, cả tòa U Minh Quỷ Đô tràn ngập tử thần chi lực nồng đậm, giống như mặt hồ dậy sóng. Bán Thánh chấn động, cuốn lên toàn trường!
Huyết Thế Châu cuộn trào dâng lên không trung, tuôn ra vô tận huyết quang, hóa thành một dạng vật chất thay thế cho thánh vị Bán Thánh, dung nhập vào bên trong đầu lâu Dạ Kiêu. Thương thế được chữa trị, linh nguyên chuyển đổi, thánh lực cuồn cuộn không ngừng.
"Giới!"
Giờ khắc này, toàn bộ Hư Không đảo vang vọng thanh âm phong thánh.
Chỉ có điều lần này, thanh âm dường như vọng đến từ chín đại tuyệt địa, tràn ngập u ám cùng tà dị. Người nghe thấy đều mắt bốc huyết quang, lâm vào trạng thái mất đi tri giác.
"Ta..."
Con ngươi Dạ Kiêu khôi phục tiêu cự, ý thức cuối cùng cũng trở về.
Nàng dùng Treo Mệnh Thư kéo lại hơi tàn cuối cùng, lấy vô số vong linh thể của U Minh Quỷ Đô làm nguồn năng lượng, lấy Huyết Thế Châu làm vị cách Bán Thánh. Tỷ lệ thành công của việc độ kiếp này không thể nói là cao, thậm chí nên gọi là xa vời!
Nhưng giờ phút này, Dạ Kiêu phát hiện, mình đã thành công!
Bán Thánh!
Dưới sự run rủi của số phận, mình lại thật sự bước vào cảnh giới này.
Kể từ hôm nay, Dạ Kiêu, thủ tọa Ám bộ, liền trở thành người đầu tiên trong lục bộ phong thánh!
Trong óc hình như có một tiếng nứt vỡ, giống như thể có thứ gì đó vỡ tan tành.
Những mảnh vỡ ký ức phủ bụi, bị bóp méo, vào thời khắc này đã hoàn toàn trở về.
Dưới vĩ lực Bán Thánh, Dạ Kiêu nhớ lại tất cả!
Nàng thấy được cảnh tượng lúc ấy tại Tội Nhất Điện giao chiến với Thiên Nhân Ngũ Suy, một đợt lưỡi hái tử thần cuối cùng không thể tước đoạt tính mạng lão ta, mà ả lại bị Tam Yếm Đồng Mục điều khiển.
Không chỉ như vậy. Hết thảy mệnh lệnh mà Thiên Nhân Ngũ Suy truyền đạt cho ả, từ việc Từ Tiểu Thụ đăng tràng, Vũ Linh Tích biểu diễn, Mộc Tử Tịch xuất thủ... Đủ loại hành động khi ả bị khống chế, không có ý thức, những ký ức đã bị lãng quên lúc ấy, toàn bộ đều trở về!
"Thiên Nhân Ngũ Suy..."
Ánh mắt Dạ Kiêu ẩn chứa sự thù hận.
Nhưng rất nhanh, nàng đè nén dục vọng báo thù.
Thương thế trên người sau khi trải qua thánh kiếp đã hoàn toàn chữa trị, hiện tại, Dạ Kiêu đang ở trạng thái toàn thịnh nhất.
Khi Dạ Kiêu hiểu ra điều quan trọng nhất, nàng liền gạt phăng mọi suy nghĩ về Từ Tiểu Thụ và Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, Mộc Tử Tịch và Chí Sinh Ma Thể, Thân Ma Đồng, hay thậm chí là Thiên Nhân Ngũ Suy, Huyết Thế Châu, Tam Yếm Đồng Mục sang một bên.
Điều cấp thiết nhất là phải trở về Thánh Thần Điện Đường ở Thánh Sơn, thuật lại tất cả những gì đã xảy ra trên Hư Không Đảo cho Điện chủ Đạo Điện. Sau đó, nàng sẽ xin phong Bán Thánh, lấy Huyết Thế Châu ra, chính thức thành Thánh!
“Nhưng đúng lúc này, từ phương xa lại truyền đến một tiếng động nhỏ.”
"Cạch."
Thanh âm thập phần khẽ, tựa như tiếng bước chân của một người hấp hối sắp chết, song với một Bán Thánh như Dạ Kiêu, nó lại vô cùng rõ ràng. U Minh Quỷ Đô không một bóng người sống, chỉ có vong linh.
Vậy mà, thanh âm này lại đích xác là của một sinh vật sống phát ra! Nàng lập tức phóng tầm mắt tới, cách xa mấy ngàn dặm, dễ dàng nhìn thấy một bóng dáng. Con ngươi Dạ Kiêu lập tức co rụt lại.
Đó là một bóng người màu cam gầy trơ xương, khuôn mặt bị che khuất gần hết bởi chiếc mặt nạ, loạng choạng bước đi, hơi tàn lay lắt.
Thế nhưng, bóng dáng này lại chính là kẻ cầm đầu đã đẩy nàng vào tình thế nguy nan, hắn lấy tu vi Thái Hư Chỉ Cảnh, thao túng một vị Bán Thánh sinh ra. "Thiên Nhân Ngũ Suy!"
Đôi mày Dạ Kiêu khẽ chau lại.
Trong nháy mắt, nàng nhớ lại những đoạn đối thoại tại Tội Nhất Điện, khi bị Thiên Nhân Ngũ Suy và Tam Yếm Đồng Mục thao túng.
Tóm lại...
Thiên Nhân Ngũ Suy muốn nàng tiến vào U Minh Quỷ Đô, muốn nàng bước ra bước cuối cùng, thành tựu bất tử chi thể.
Thành tựu bằng cách nào? Dạ Kiêu vào khoảnh khắc này đã hiểu rõ.
Tử vong chi thể của nàng dưới sự tôi luyện của thánh kiếp, dưới sự phụ tá của Treo Mệnh Thư, đã vỡ vụn, nhưng cũng đã tiến hóa một bước. Chỉ là, còn thiếu một bước cuối cùng để hoàn thành!
Một cước này, chính là cùng Thiên Nhân Ngũ Suy ngọc thạch câu phần, cùng đến chỗ chết. Lại lấy Huyết Thế Châu làm dẫn, thôn phệ cả hai toàn bộ thể chất và năng lượng. Suy bại chi thể chuyển hóa thành thuần túy năng lượng, có thể lấy phương thức trực tiếp nhất, chuyển vận cho tử vong chi thể, trợ giúp tiến hóa.
Mà Huyết Thế Châu là Bán Thánh vị cách của ta, cuối cùng khởi tử hoàn sinh trở về, tất nhiên sẽ mang theo bất tử chi thể.
'Đây là một loại đoạt xá khác lạ!'
Giết chết Thiên Nhân Ngũ Suy, bất tử chi thể liền có thể đại thành!
"Phanh phanh."
Không hề nghi ngờ, Dạ Kiêu động tâm.
Nàng đã đạt đến Bán Thánh, căn bản vốn không sợ Thái Hư.
Bất tử chi thể có thể nói là chấp niệm lớn nhất của nàng, thử nhiều năm như vậy vẫn chưa thành công.
Nếu hôm nay có thể tu thành...
Bán Thánh cộng thêm bất tử chi thể, thêm tử thần chỉ lực, Thánh Đế cũng có thể chiến!
Bây giờ hy vọng ngay trước mắt, thậm chí từng bước một, hướng về phía nàng di tới.
Chỉ cần khẽ động đầu ngón tay, lập tức Thiên Nhân Ngũ Suy ở trạng thái yếu ớt, thậm chí không cách nào phản kháng, chỉ có thể nghênh cổ chịu chết!
"Giết hắn!"
Sát ý bắn ra trong mắt Dạ Kiêu.
Nếu nàng còn chưa đột phá, có lẽ thật sự đã làm theo ý nghĩ lập tức.
Nhưng nàng hiện đã đạt đến Bán Thánh, nhạy cảm nhận ra tự thân có chỗ không thích hợp, loại ý nghĩ này xuất hiện...
"Ảnh hưởng ý chí do Tam Yếm Đồng Mục lưu lại?"
Dạ Kiêu liền tìm thấy trong thế giới tinh thần của mình ấn ký chỉ dẫn mà Thiên Nhân Ngũ Suy đã khắc xuống bằng Tam Yếm Đồng Mục.
Ngoài ra, nàng còn phát hiện, trước đây hoàn toàn chưa từng nhận ra, tự thân mệnh cách đã phải nhận bùa nguyền. Trên cột sáng đại biểu khí vận và tinh thần, nhiều thêm một cái bàn, ba chén rượu, ba nén hương!
"Ọe..." Một loại khó chịu mãnh liệt đánh tới, Dạ Kiêu nôn khan một tiếng.
Nàng phát hiện, mình thành tựu Bán Thánh rồi, mà vẫn còn chút nhìn không thấu thủ đoạn buồn nôn của Thiên Nhân Ngũ Suy!
Lời nguyền rủa trong mệnh cách hắn không thể diệt trừ tận gốc trong thời gian ngắn, chỉ có thể tìm cơ hội sau này để giải quyết. Cho nên...
"Không thể chạm vào hắn!"
"Tuyệt đối không thể đụng vào hắn!"
Từ xa, bóng dáng màu cam tiều tụy như sắp ngã đến nơi bởi một cơn gió thoảng, từng bước chậm chạp tiến đến. Bán Thánh Dạ Kiêu càng thêm hoảng sợ. Nàng tỉ mỉ suy xét lại mọi chuyện, phát hiện bản thân đã bị ý chí vặn vẹo của Tam Yếm Đông Mục Chuyển Ý Lỗ chi phối.
Tất cả hành động, đều đang phát triển theo hướng Thiên Nhân Ngũ Suy vạch ra! Dùng Huyết Thế Châu phong thánh.
Mang theo thánh kiếp tiến về U Minh Quỷ Đô.
Sau khi phong thánh thành công thì gặp phải Thiên Nhân Ngũ Suy, còn nảy sinh ý nghĩ giết hắn, đoạt xá, tiến hóa thành bất tử chi thể.
Hai bước đầu, mình đã hoàn thành!
Bước cuối cùng này, nếu vẫn bị Tam Yếm Đông Mục khống chế?
Vậy chẳng phải dù đã phong thánh, dù đã thanh tỉnh, mình vẫn mãi mãi nằm trong lòng bàn tay Thiên Nhân Ngũ Suy?
"Chạy!"
Dạ Kiêu đường đường là một Bán Thánh, đối mặt với những điều không thể lý giải, cũng chỉ có thể nghĩ đến việc bỏ chạy.
Nỗi sợ hãi Thiên Nhân Ngũ Suy này dường như đã bắt rễ từ lần đầu tiên cả hai gặp nhau ở Tội Nhất Điện. Không phải Dạ Kiêu sợ Thiên Nhân Ngũ Suy về mặt thực lực. Nàng chỉ là hoàn toàn không thể hiểu nổi những hành động của hắn!
Không thể nào hắn thực sự muốn chết, nhưng hắn vẫn đang tiến về phía này.
Vậy thì cách giải thích duy nhất là, sau khi mình giết hắn, hắn sẽ không chết, ước muốn của hắn ngược lại sẽ trở thành hiện thực!
"Hắn là cái quái gì vậy?"
"Ta giết hắn xong... ta, ngược lại sẽ chết?"
Dạ Kiêu hoàn toàn không thể nghĩ ra năng lực của Thiên Nhân Ngũ Suy này dường như đã vượt qua phạm trù suy bại chi thể.
Hơn nữa, hắn còn có Quỷ thú!
Vậy nên, việc hắn nắm giữ một con át chủ bài cuối cùng, không phải là hoàn toàn không có khả năng.
"Dừng lại!" Dạ Kiều hét lớn về phía bóng dáng đang dần khuất xa, thân thể mềm mại khẽ run rẩy.
"Cạch, cạch, cạch..." Thiên Nhân Ngũ Suy vẫn thờ ơ, chậm rãi tiến bước, kiên định thực hiện ý muốn tìm đến cái chết.
"Ta bảo ngươi dừng lại!" Dạ Kiều lạnh lùng quát, uy áp Bán Thánh trút xuống, Thiên Nhân Ngũ Suy oanh một tiếng ngã nhào xuống đất. Thân thể hắn suy yếu đến mức đáng thương.
Cú ngã này khiến hắn bị thương không nhẹ, hấp hối nằm đó. Dạ Kiều dường như bị ai bóp nghẹt cổ, da gà nổi lên khắp người, vội vàng thu hồi uy áp Bán Thánh. Con người này...
Hắn vậy mà vì tìm đến cái chết, tự hủy hoại bản thân đến mức này!
Chỉ một đợt khí thế áp chế, suýt chút nữa đã tước đoạt mạng sống của hắn?
"Ta không thể giết hắn."
"Hoặc nên nói, hắn có thể chết, nhưng tuyệt đối không thể chết dưới tay ta lúc này!"
Nếu thật sự muốn giải thích tất cả những gì đang xảy ra trước mắt, sau khi tự thân suy nghĩ kỹ càng, Dạ Kiều chỉ có thể tìm ra một đáp án hợp lý: bản thân nàng hiện tại mang theo lời nguyền rủa, vận rủi.
Nàng không thể, cũng không dám thật sự giết Thiên Nhân Ngũ Suy. Bởi đó chính là điều hắn khát khao.
*Xoát* một tiếng, Dạ Kiều xoay người bỏ chạy.
Không thể trêu vào, ta tránh còn hơn, cẩn tắc vô áy náy!
Chỉ cần lời nguyền rủa trong mệnh cách được loại bỏ hoàn toàn sau khi nàng trở lại Quế Gãy Thánh Sơn, đến khi nàng một lần nữa tiếp nhận mệnh của Thiên Nhân Ngũ Suy, nàng Dạ Kiều sẽ không còn bị cản trở.
"Tội Nhất Điện!"
"Trực tiếp trở về Tội Nhất Điện, thông qua Thứ Diện Chi Môn trên tay Vũ Linh Tích. Ta hiện tại đã là Bán Thánh, có thể bắt đầu sử dụng nó."
"Đây là phương thức nhanh nhất để thoát khỏi Hư Không Đảo, trở về Thánh Thần Đại Lục!"
Hoàn toàn không để ý đến Thiên Nhân Ngũ Suy đang càng chạy càng nhanh, rõ ràng là đang chịu chết, nhưng lại như kẻ đuối nước vớ được cọc, cố gắng lao về phía nàng. Dạ Kiều khẽ phun thánh niệm, nhanh chóng xác định phương hướng rồi bay vút về phía Tội Nhất Điện.
Quá mức quỷ dị, kinh dị, khó hiểu...
Kẻ đeo mặt nạ màu cam quỷ dị, đến từ chốn Diêm Vương nào đó, đã gieo rắc nỗi kinh hoàng cho tân sinh Bán Thánh Dạ Kiêu. Giờ khắc này, sự sợ hãi hắn mang đến thậm chí còn lấn át cả năng lực nghiền ép Thái Hư mà Bán Thánh vốn có. Trong đầu Dạ Kiêu chỉ còn lại một ý niệm duy nhất:
*Nhanh lên! Nhanh hơn nữa!*
*Rời khỏi cái địa phương quỷ quái này!*
Giây lát ngàn dặm, lăng không xé gió. Dưới gót chân hắn, một tiếng âm gào rợn người vang lên, tựa hồ còn lẫn cả những âm thanh như lời nguyền rủa thầm thì. Dạ Kiêu muốn cúi đầu, dùng thánh niệm quét qua một lượt.
*Xoẹt...*
Cảm giác khó chịu tột độ lại một lần nữa ập đến, Dạ Kiêu lại nôn khan.
Hắn rốt cục ý thức được đây là sự trào dâng của tâm huyết Bán Thánh!
Không ai nhắc nhở hắn về việc phong ấn năng lực, Bán Thánh lại có thể sơ hở đến mức này, điều đó chứng tỏ những kẻ bên dưới có lẽ không biết gì. Tuyệt đối không thể để lộ bất kỳ sơ hở nào... Lòng hiếu kỳ, nhất định phải dập tắt!
*Tách...*
Nhưng đúng lúc này, trong ý thức hắn vang lên một tiếng rung động nhẹ, trong mắt Dạ Kiêu bùng lên hồng quang.
Huyết Thế Châu, thứ mang danh "Họa thế căn nguyên, tử vong ngón tay dẫn", đã đưa ra chỉ thị cho ký chủ mới. Tựa như ngày xưa, nó dẫn dắt Hoàng Dương chân nhân đến Tội Nhất Điện chịu chết.
"Không sao, chỉ cần liếc nhìn một cái..." "Ta là Bán Thánh!"
Dạ Kiêu cúi đầu, ánh mắt hồng quang đúng lúc lụi tắt, nhưng thánh niệm của hắn đã quét xuống phía dưới. Một tế đàn đá cao lớn hiện ra!
Bên ngoài tế đàn la liệt những mảnh vỡ linh hồn, những mảng huyết nhục thân thể tàn phế.
Trên tế đàn, ba cột buồm đón gió chập chờn, treo những lá cờ chiêu hồn lớn nhỏ khác nhau, mang theo u quang mờ ảo.
Ngay chính giữa tế đàn, thánh niệm vừa chạm vào đã bị trận pháp kinh động, một mảnh vải đen lay động dữ dội trong gió.
Bên dưới mảnh vải đen, đột nhiên lộ ra vị trí nhãn cầu trên thủ cấp linh hồn thể, Tam Yếm Đồng Mục đang không ngừng xoay chuyển những bụi hoa, huyền dị trào ra.
"Hãy nhìn ta..."
Dạ Kiêu rốt cục nghe rõ ràng tiếng lẩm bẩm kia.
Giờ khắc này, kinh hãi tột độ bò kín trên gương mặt nàng, Dạ Kiêu đột ngột nghiêng đầu, cố sức vung mạnh đầu lâu về phía bầu trời.
Lực đạo quá mạnh khiến khớp xương kêu lên răng rắc, như sắp lìa khỏi cổ!
Mặt Dạ Kiêu ngửa lên trời.
Nhưng hai con ngươi ngập tràn sợ hãi lại cố chấp hướng xuống trừng trừng, trừng đến đau nhức, chỉ mong nhìn rõ cảnh tượng bên dưới.
"Không!" Khoảnh khắc thánh niệm quét trúng Tam Yếm Đồng Mục, Dạ Kiêu cứng đờ cả người, ba đóa hoa văn xám xịt nở rộ trong đáy mắt.
Nàng vẫn giãy giụa, liều mạng chống cự bằng sức mạnh của Bán Thánh.
Nhưng Huyết Thế Châu chung quy không phải vị cách Bán Thánh, nó cũng không chỉ dẫn đến thành công.
Ngược lại, nó chỉ dẫn đến tử vong. Lại một trận run rẩy khẽ khàng, hồng quang bừng lên trên người Dạ Kiêu, suy nghĩ nàng hoàn toàn hỗn loạn, đầu óc trống rỗng. "Vút!"
Bóng đen từ trên trời giáng xuống.
Như cờ chiêu hồn đón gió lay động, Dạ Kiêu đập thẳng xuống tế đàn.
Nàng nằm nghiêng, hai tay gắt gao ôm lấy đùi, run rẩy không ngừng, hai mắt trừng trừng nhìn chằm chằm vào thủ cấp linh hồn kia. Ngoài vẻ kinh hoàng tột độ, nàng hoàn toàn bất động.
"Nhìn ta..." Gió mang theo thanh âm trầm thấp, lan về phương xa.
U Minh Quỷ Đô, nơi phong thánh, lúc này chỉ còn lại vô tận tiếng vọng ô ô, đó là vong linh đang hát vang.
"Cạch..."
Không biết từ lúc nào tiếng bước chân cuối cùng vang lên từ dưới tế đàn.
Kẻ còn sót lại chút hơi tàn Thiên Nhân Ngũ Suy gian nan bò lên tế đàn, hắn mặc kệ hai chân đã gãy rời, chỉ lo bò trườn. Cho đến khi bò tới trước mặt Dạ Kiêu, Thiên Nhân Ngũ Suy kiệt sức nằm vật xuống.
Hai người nằm nghiêng đối diện nhau, giữa họ là cái đầu linh hồn lơ lửng, gang tấc tương vọng.
Từ góc nhìn của Dạ Kiêu, bỏ qua cái đầu linh hồn trong suốt kia, Tam Yếm Đồng Mục vừa vặn khảm vào vị trí mắt phải đã nhắm nghiền của Thiên Nhân Ngũ Suy.
"Nhìn ta..." Thanh âm lẩm bẩm đứt quãng vang vọng, lặp đi lặp lại. "Giết ta..." Thiên Nhân Ngũ Suy cũng đồng dạng phát ra mệnh lệnh.
Tế đàn bừng sáng.
Những linh khuyết từng lưu lại trước đây phát ra ánh sáng chói mắt, nhưng hơn phân nửa năng lượng đã bị rút đi.
Trận pháp được kích hoạt, linh hồn thế thủ cấp hồn âm cũng theo đó biến đổi.
"Giết hắn."
Dạ Kiêu tuân lệnh, máy móc giơ tay, vung mạnh một đường vòng cung, chém phăng đầu lâu của Thiên Nhân Ngũ Suy.
Máu tươi phun trào, tí tách rơi xuống tế đàn.
Dạ Kiêu không thể tự chủ điều khiển, thi thể lìa khỏi thân, đầu lìa khỏi cổ của Thiên Nhân Ngũ Suy... Hai cỗ thân thể nhìn nhau trong câm lặng. "Ông!"
Chẳng bao lâu, Huyết Thế Châu như một đứa trẻ hiếu kỳ, từ đỉnh đầu Dạ Kiêu ló ra.
Nhận thấy xung quanh tĩnh lặng, hai người đều bất động, Huyết Thế Châu phun ra một vệt hồng quang, tham lam nuốt trọn cả hai vào trong. Âm phong vẫn thổi, cờ chiêu hồn phất phới lay động.
Dưới tế đàn, vong linh chen chúc, từng con tranh nhau trèo lên, nhưng khi phát hiện trên tế đàn chỉ còn lại máu, không một bóng người, ngoài linh hồn thế thủ đã mất tiếng kia, thì chẳng còn gì khác.
Rất nhanh, đám vong linh bị Huyết Thế Châu hấp dẫn, nhao nhao lao vào, hóa thành chất dinh dưỡng.
Yên tĩnh.
Kéo dài thật lâu, thật lâu...
"Ông!"
Không biết từ lúc nào, Huyết Thế Châu lại run lên, ánh sáng đỏ lóng lánh.
Nó dường như vừa nuốt phải thứ gì đó khó tiêu hóa, gian nan nhả ra.
"Ọe..."
Dạ Kiêu toàn thân mềm nhũn, nôn khan một tiếng, nằm vật ra tế đàn, trong mắt mơ màng. "Thiên Nhân Ngũ Suy..."
Thanh âm trung tính, trầm thấp này là của Dạ Kiêu. Theo tiếng gọi, nàng dường như đã khôi phục thần trí, nhớ lại mọi chuyện, gian nan cử động tay, xem xét thân thể mình. Rất nhanh, giữa dòng thánh lực lưu chuyển, trên người Dạ Kiêu lại tỏa ra tử vong chi khí thuần túy.
“Bất tử chi thân!”
Trong mắt nàng ánh lên vẻ vui mừng khôn xiết, cuối cùng cũng xác định được người kia vẫn còn sống, và đó chính là mình! Thiên Nhân Ngũ Suy đã thất bại, ý chí Thái Hư rốt cuộc vẫn không thể chống lại được ý chí Bán Thánh! Tại bên trong Huyết Thế Châu, Dạ Kiêu đã hao phí toàn bộ linh hồn năng lượng để trấn áp, thôn phệ ý chí Thiên Nhân Ngũ Suy, triệt để đoạt xá thành công!
"Vậy là..."
Nhưng đột nhiên, một thoáng thánh lực khẽ lay động, kéo theo đó là màn sương mù xám xịt bỗng trỗi dậy.
Dạ Kiêu ngẩn người, đồng tử chợt rung động dữ dội. Đây là tử khí suy bại!
"Vì sao chứ?"
Rõ ràng đây không phải là đoạt xá thông thường, mà là thông qua Huyết Thế Châu, chuyển hóa và hấp thu toàn bộ thể chất, năng lượng của Thiên Nhân Ngũ Suy.
Vì sao sau khi tu thành bất tử chi thể, mình vẫn còn mang theo khí tức suy bại đặc trưng của Thiên Nhân Ngũ Suy?
"Nhìn ta..."
Bên tai, thanh âm nỉ non mà nàng vừa lãng quên không lâu lại một lần nữa vang lên.
Da đầu Dạ Kiêu nổ tung, trong đôi mắt tràn ngập sự kinh hoàng tột độ. Như bị điện giật, nàng bật người lên, hoảng loạn bỏ chạy, nửa điểm cũng không dám ngoái đầu nhìn lại.
Thế nhưng, tế đàn bỗng bừng sáng một đạo kết giới, giam cầm nàng ở bên trong. Dạ Kiêu khi chống lại trong Huyết Thế Châu đã hao hết toàn bộ năng lượng.
Nhưng dù sao nàng cũng là Bán Thánh, gian nan oanh phá cái kết giới tế đàn này.
"Nhìn ta..."
Thanh âm như đòi mạng lại vang lên.
Dạ Kiêu nghiến chặt hai mắt, phong bế thánh niệm, run rẩy nhảy xuống tế đàn, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm duy nhất: "Chạy! !!!"
Thế nhưng, khi kết giới tế đàn bị phá, trận pháp cũng đồng thời được kích hoạt.
Ba mươi sáu cây chiêu hồn đồng loạt rung động, rút cạn những năng lượng cuối cùng còn sót lại trong linh khuyết, trào ra những đợt chấn động linh hồn kinh hoàng. Cùng lúc đó, thanh âm cuối cùng còn sót lại của Thiên Nhân Ngũ Suy cũng vang lên:
"Tam Thi Hành Quyết!"
Từ lá cờ chiêu hồn, ba đạo u quang linh hồn to lớn bắn ra dữ dội, vượt qua đầu Dạ Kiêu khi nó còn đang nhảy dựng lên giữa không trung, trước khi kịp rơi xuống đất. Những u quang này thô bạo rót thẳng vào mũi miệng Dạ Kiêu, điên cuồng khuấy đảo.
"Ách ách ách!"
Thiên Nhân Ngũ Suy lưu lại Tam Thi chỉ lực tựa như xiềng xích, trói buộc thân thể Dạ Kiêu giữa không trung, chỉ còn lại những cơn co rút vô tận. "Nhìn ta..."
Trên tế đàn, thủ cấp linh hồn thể lại cất tiếng.
Lần này, không còn bất kỳ sự ngập ngừng nào. Thân thể Dạ Kiêu vẫn hướng về phía trước, nhưng đầu lâu lại "két" lên một tiếng, xoay một trăm tám mươi độ, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Tam Yếm Đông Mục phía sau lưng!
Trong đôi mắt hắn, cùng con mắt đối diện kia, tam hoa xoay chuyển, dung nhập vào con ngươi.
Tam Thi chỉ lực rốt cục rót toàn bộ vào trong thân thể Dạ Kiêu. Dạ Kiêu ngừng rung động, đầu lâu bất động giữa không trung. "Cầm lấy ta."
Dạ Kiêu cầm lấy thủ cấp linh hồn thể, đào ra Tam Yếm Đồng Mục.
"Hồn về đi."
Thủ cấp linh hồn thể phát ra tiếng cuối cùng rồi triệt để phong hóa, tan biến.
"Hồn về đi."
Thân thể Dạ Kiêu bắt đầu vặn vẹo, biến ảo. Trong miệng nàng, thốt ra những lời giống hệt như thủ cấp linh hồn thể. Chỉ bất quá lần này, thanh âm phát ra khàn khàn trầm thấp, rõ ràng là giọng nam tính.
"Xoay!"
Đầu lâu lại xoay một trăm tám mươi độ, tự động trở về vị trí cũ.
Mặt Dạ Kiêu rũ xuống, cùng thân thể, bắt đầu phát sinh biến hóa. Hắn rốt cục có thể động đậy.
Hắn run rẩy thân thể, hiển nhiên hết sức yếu ớt.
Hắn tìm kiếm hồi lâu, từ dưới tế đàn tìm được chiếc mặt nạ màu cam rách rưới hé mở thuộc về mình.
Hắn nhẹ nhàng đeo mặt nạ lên, rồi dùng tay nhét con mắt vào hốc mắt. Lúc mở mắt ra, một bên là máu, một bên là nước mắt. "Thứ nhất, nhưng không phải cuối cùng."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)