"Ngươi hiểu rõ về người này đến mức nào vậy, về Thiên Nhân Ngũ Suy ấy?" Thụ gia hỏi.
Lý Phú Quý cười đáp: "Thụ gia hỏi, chẳng lẽ là Diêm Vương, cái tên mang mặt nạ cam kia sao?"
"Đúng vậy."
"Nếu nói về gã thì ta biết. Diêm Vương là một nhân vật lão làng, khắc tinh của những kẻ cô độc, cũng là người của Nam Vực."
Nếu Thụ gia hỏi về những nhân vật lớn ở bốn vực còn lại, có lẽ Lý Phú Quý còn thiếu sót đôi chút. Nhưng nếu là người bước ra từ Nam Vực mà hắn không nắm rõ, thì Lý Phú Quý chẳng có tư cách nào để bước chân vào Hoa Cỏ Các dù chỉ nửa bước.
Bán Nguyệt Cư Hoa Cỏ Các, vốn chỉ có mười ba mỹ nhân tuyệt sắc được phép ra vào.
Việc Lý Phú Quý đường đường là nam nhi mà lại có thể gia nhập vào đó, có thể thấy năng lực của hắn mạnh đến nhường nào.
"Diêm Vương Thiên Nhân Ngũ Suy, phát tích từ Nam Vực."
"Tương truyền khi còn sống, gã đã khắc chết mẹ, cả nhà trên dưới, thân bằng quyến thuộc, mấy chục mạng người, đều ly kỳ mà chết chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi. Đến khi gã sáu tuổi, người trong toàn bộ thôn trấn kẻ chết người trốn, gần như không còn một ai sống sót."
"Thiên Nhân Ngũ Suy lưu lạc vào rừng sâu, sống bằng nghề săn bắn... à không, phải là nhặt xác thú."
Lý Phú Quý ngập ngừng, uốn nắn lại từ ngữ mình vừa dùng. Thiên Nhân Ngũ Suy đâu cần phải đi săn!
Dù khi đó gã chỉ mới sáu tuổi, tay không tấc sắt, chỉ cần bước chân vào rừng, chẳng mấy chốc sẽ tìm được vô số con mồi đã chết.
Chính nhờ vào điều đó, Thiên Nhân Ngũ Suy đã vượt qua được giai đoạn đầu của cuộc sống.
Từ Tiểu Thụ vô cùng nghiêm túc lắng nghe, đối với tình báo về Thiên Nhân Ngũ Suy, hắn không hề dám lơ là dù chỉ một chút.
Kẻ này, vô cùng đáng sợ, cần phải hết sức coi trọng.
"Sau đó thì sao?"
"Về sau... à ừm, phải nói là như vầy."
"Nếu Thiên Nhân Ngũ Suy sinh ra ở một trong bốn vực còn lại, có lẽ đã sớm chết yểu, bởi vì sẽ có người kiêng kỵ loại năng lực này.
"Nhưng gã lại sinh ra ở Nam Vực, nơi mà dị tượng dạng này rất nhanh đã thu hút vô số tà tu quái dị với đủ loại tính cách kỳ lạ và thủ đoạn quái đản đến dò xét."
"Bọn họ hoặc là bắt về nghiên cứu, hoặc là thu nhận làm đồ đệ truyền đạo... Há có luyện linh sư Nam Vực nào lại không thích thú nghiên cứu năng lực kỳ lạ này chứ?" Lý Phú Quý cười ha hả, lời nói đầy vẻ cảm thán.
Từ Tiểu Thụ rất đồng tình với điều này, nhìn vào Tà lão, Chu Nhất Viên, Phong Tiêu Sắt và những người khác, dù là nửa vời hay thuần túy là người Nam Vực, đều thế cả.
Có thể thấy được con đường tu tập của luyện linh sư Nam Vực, phần lớn không phải là chính đạo trong mắt những luyện linh sư bình thường.
Tà môn ngoại đạo, cái gì cũng có!
"Đều đã chết cả rồi sao?" Từ Tiểu Thụ đã có thể đoán trước cái kết cục của những kẻ có ý đồ nghiên cứu suy bại chi thể kia.
"Đúng vậy." Lý Phú Quý gật đầu, tiếp tục nói:
"Nghiên cứu, thu đồ... dù quá trình thế nào đi nữa, chỉ cần đã tiếp xúc với Thiên Nhân Ngũ Suy, đều không thoát khỏi cái chết."
"Nhưng luyện linh sư Nam Vực sẽ không dễ dàng từ bỏ. Dị tượng này kéo dài một thời gian rất dài, cuối cùng có thế lực lớn ra tay."
Giọng điệu của Lý Phú Quý trở nên trầm ngâm.
"Tại Nam Vực, đã từng có một thế lực rất lớn, tên là 'Thuật Kim Môn', địa vị chỉ xếp sau Tuất Nguyệt Hôi Cung, sức ảnh hưởng vô cùng lớn."
"Thuật Kim Môn thu thập vô số di tồn truyền thừa của Thuật Tổ, trong môn dung nạp đủ loại kiểu dáng luyện linh sư, nghiên cứu các loại năng lực cố quái kỳ lạ."
"Bọn họ tìm tới Thiên Nhân Ngũ Suy, thu nhận vào môn, vừa giúp đỡ dạy bảo, vừa ý đồ nắm giữ năng lực suy bại."
"Mười ba năm sau, Thuật Kim Môn liền biến mất không dấu vết."
Câu chuyện này vô cùng ngắn gọn, Từ Tiểu Thụ nghe mà kinh ngạc.
Thiên Nhân Ngũ Suy, một mình tiêu diệt cả một thế lực lớn như vậy ư? Lý Phú Quý nhìn ra vẻ hoài nghi của Thụ gia, lắc đầu nói:
"Chúng ta đã phân tích về Thiên Nhân Ngũ Suy, hắn không phải là một kẻ sát nhân cuồng bạo. Dù hồi nhỏ đã phải chịu nhiều bất công, nhưng bản chất của hắn vẫn là một người có tính cách ấm áp... Ừm, là trước kia."
Mang trong mình mệnh cách Thiên Sát Cô Tình, hắn càng khao khát được gần gũi, kết giao bạn bè. "Đáng tiếc thay, một Thuật Kim Môn lớn như vậy, truyền thừa mấy ngàn năm, vì suy bại chi thể xuất hiện mà lụi tàn, khí vận tông môn chỉ trụ được mười ba năm rồi tan." "Không phải Thiên Nhân Ngũ Suy ra tay, Thuật Kim Môn lại vì hắn mà diệt vong."
"Tĩnh thần, linh hồn, tạp đạo, thuật pháp... Thuật Kim Môn không còn, Thiên Nhân Ngũ Suy thu hết tàn dư, gom góp đủ loại thủ đoạn từ các phái Nam Vực." "Có lẽ vì nhiều nguyên nhân, hắn không còn dùng những năng lực đó nữa, trở nên quái gở, xa lánh mọi người, chỉ đơn độc trốn khỏi chốn hồng trần." "Nhưng khi bị người tìm ra, Thương lão hẳn phải biết, hắn đã gia nhập Diêm Vương."
Từ Tiểu Thụ trầm mặc.
Hóa ra Thiên Nhân Ngũ Suy từng trải qua những chuyện thảm đạm như vậy? Vậy nên suy bại chi thể, thật sự đã định sẵn là Thiên Sát Cô Tình trên mệnh cách, không thể nghịch thiên mà đi, cùng người thân thiết?
Dù là chủ động hay bị động... Kẻ nào có ý định thân cận suy bại chi thể, kết cục nhất định không tốt.
Từ Tiểu Thụ càng thêm kiên định, tuyệt đối không thể để tiểu sư muội...
Không! Là không thể để Lệ Tịch Nhi, nảy sinh tâm tư với tên quỷ dị kia. "Người của Thánh Thân Điện Đường đâu?"
Từ Tiểu Thụ bỗng nhiên nghĩ đến cái gốc rễ này.
Suy bại chi thể có lẽ người khác không nhìn ra, nhưng động tĩnh lớn như vậy, ngay cả Thuật Kim Môn kia cũng bị làm cho biến mất. Thánh Thần Điện Đường, sao có thể thờ ơ?
Theo lời Lý Phú Quý nói, con Quỷ thú thôn phệ chi thể kia đã bị Thánh Đế thế gia bắt, dù chưa được xác minh, nhưng Thánh Thần Điện Đường khẳng định sẽ động tâm với những lực lượng này.
"Thánh Thân Điện Đường đương nhiên đã nhúng tay, ý đồ bắt lấy Thiên Nhân Ngũ Suy."
"Nhưng một khi Ngũ Đại Tuyệt Thể bắt đầu phát triển, tốc độ sẽ vượt mọi lẽ thường. Thiên Nhân Ngũ Suy rất nhanh đạt tới cấp độ Thái Hư, thực lực bản thân cũng không hề tầm thường."
"Hắn không chủ động gây sự, nhưng cũng không ngốc đến mức để người khác hãm hại."
"Thứ hai, khác với Quỹ thú thôn phệ thế giới mà ta từng kể, hắn vô cùng kín tiếng, hiếm khi ra tay."
"Dù những người xung quanh hắn chết một cách khó hiểu, nhưng thời gian luôn không trùng khớp, thường là sau khi tiếp xúc thì bất ngờ tử vong."
"Chuyện Thuật Kim Môn bị diệt vong, sau này chúng ta mới tổng kết được là do Suy Bại Chi Thể gây ra."
"Nhưng lúc đó, Thuật Kim Môn bị đánh sập vì nội loạn kết hợp với việc các thế lực khắp nơi cùng công phá, chia năm xẻ bảy. Nhìn bề ngoài, việc này chẳng liên quan gì đến Thiên Nhân Ngũ Suy!"
"Đây mới chính là 'Thiên Sát Cô Tinh' thực sự!" Lý Phú Quý dang tay ra vẻ bất lực:
"Việc này rõ ràng không lớn đến mức kinh động Ngũ Đại Thánh Đế Thế Gia. Chỉ là một nhà suy bại, các phái chia nhau, tình huống cực kỳ bình thường. Tại Thánh Thần Đại Lục, cảnh mạnh được yếu thua diễn ra từng giây từng phút."
"Thiên Nhân Ngũ Suy không phải Quỷ thú, thời đó Thánh Thần Điện Đường thậm chí còn không quá coi trọng, chỉ ra lệnh bắt người."
"Có thể tưởng tượng, việc nhắm vào một Suy Bại Chi Thể..."
Lý Phú Quý chế nhạo, cười hồi lâu mới ngừng. "Chưa tới gần, đủ loại tai ương đã mọc lên như nấm."
"...khi thật sự tiếp cận, người ta lại chết một cách khó hiểu."
"Hơn nữa, những chuyện này khi đó đều có nguyên nhân, không ai liên tưởng đến Thiên Nhân Ngũ Suy cả."
"Nghe nói đại quân Thánh Thần Điện Đường đi mấy trăm người, nhưng khi thật sự thấy mục tiêu thì chỉ còn lại chưa tới ba, năm chục, mà phần lớn đều tàn phế."
"Đừng nói bắt Thiên Nhân Ngũ Suy, bắt một Thái Hư bình thường thôi, xem chừng cũng có chút khó khăn đấy."
Lý Phú Quý thao thao bất tuyệt kể xong cuộc đời "Thiên Nhân Ngũ Suy", Từ Tiểu Thụ lại từ đó nghe ra những hồi ức thối nát đến buồn nôn. Cái này thì giải quyết thế nào đây a? Nếu không phải Bán Thánh hạ lệnh bắt buộc, hoặc do Thánh Đế thực sự muốn người này, thì ai có thể bắt được "Thiên Nhân Ngũ Suy" đây?
"Vô tình lơ đãng, hắn sẽ mang đến cho người khác vận rủi, như thể bị nguyền rủa vậy."
"Bản thân còn nắm giữ các loại tà thuật của Nam Vực. Hắn khác với kẻ thôn phệ chỉ thể kia, không người thân, không đồng bạn, cũng chẳng hề có nhược điểm."
"Thần thông quảng đại, xuất quỷ nhập thần, nhưng người này không phải Quỷ thú, mà Thánh Thân Điện Đường lại là chính nghĩa chi sư, không thể vô duyên vô cớ công khai bắt người."
"Khó ở chỗ, người ít thì không bắt được."
"Người đông, lại biến thành hành động công khai…"
Từ Tiểu Thụ tặc lưỡi lắc đầu, thở dài không thôi.
Loại quái vật này, gia nhập Diêm Vương có lẽ là quy túc tốt nhất của hắn?
Cũng chỉ có Hoàng Tuyền, loại sinh vật trân quý nắm giữ thuộc tính thời gian và không gian, mới có thể trấn áp được suy bại chỉ thể!
"Đúng rồi, Hoàng Tuyền đâu?" Từ Tiểu Thụ hỏi.
"Không biết." Lần này Lý Phú Quý quả quyết lắc đầu, "Ta chỉ hiểu sơ sơ, hẳn là không sai biệt lắm so với Thụ gia, cũng là thuộc tính thời gian và không gian, Thái Hư, Hồn Thiết, Thương Huyền Kiếm."
Từ Tiểu Thụ: "…"
Thần bí như vậy sao?
Có thể liều một trận với Không Dư Hận a!
Đều là thuộc tính thời gian, không gian, có khi nào là Bán Thánh hóa thân gì đó không đây?
Liếc xéo Lý Phú Quý một cái, Từ Tiểu Thụ mím môi, rất nhanh im miệng không nói.
Nực cười, vấn đề của hắn đến Bát Tôn Am còn không có đáp án, thì cái tổ chức tình báo nho nhỏ dưới trướng Thánh nô này, có thể hiểu được bao nhiêu chứ? Việc có thể moi móc được cuộc đời "Thiên Nhân Ngũ Suy" kỹ càng đến thế, đã là biểu hiện thần thông quảng đại của Bán Nguyệt Cư và Hoa Cỏ Các rồi.
"Ra ngoài đi."
Từ Tiểu Thụ tạm thời không suy nghĩ nhiều. Việc nhận biết Lý Phú Quý đã giúp hắn hiểu rõ tầm quan trọng của một tổ chức tình báo tốt, đối với cá nhân và thế lực lớn đến mức nào!
Nhưng chỉ dựa vào việc tự mình bồi dưỡng thì khó mà đào tạo ra được một tổ chức tình báo và nhân viên như vậy.
Về thời gian, hắn không thể chờ đợi lâu đến thế.
Từ Tiểu Thụ quyết định tìm cơ hội, đợi gặp lại Bát Tôn Am, sẽ xin hắn người như Lý Phú Quý này.
Đương nhiên, không thể trực tiếp xin người. Đến lúc đó cứ nói muốn thống lĩnh toàn bộ Bán Nguyệt Cư, dùng để làm việc.
Hoặc là giành lấy quyền chỉ huy tổ chức tình báo to lớn này, dù chỉ là chín thành cũng được. Bát Tôn Am chắc chắn sẽ không cho. Sau một hồi mặc cả, hai bên đều nhượng bộ một bước.
Ấy hắc, lúc này, chỉ là một Lý Phú Quý, lập tức trở nên không còn quá quan trọng, có thể tùy ý mà xin được.
Lý do này thật tuyệt... Từ Tiểu Thụ nghĩ đến đây vô cùng hài lòng, thầm khen ngợi đầu óc thông minh của mình, híp mắt gật gù.
"Sau khi Thụ gia rời khỏi đây, mong ngài khoan dung cho Phong Tiêu Sắt vì sự vô lễ trước đó," Lý Phú Quý nói đầy thiện ý, "Ngài chỉ cần lộ ra thân phận Tham Thần, lại điểm vài câu, hắn không ngốc, sẽ hiểu nên kết giao với Thụ gia ngài."
"Cái này ta rõ," Từ Tiểu Thụ không vui phất tay.
Lý Phú Quý đây là vẫn còn coi nhẹ người khác sao!
Việc của mình, còn cần hắn dạy? Bát Tôn Am cũng không dám!
Hắn chỉ cần phụ trách nhắc nhở, đề nghị, chỉ ra những chỗ bản thân làm chưa đúng là được, gây sự ở đâu, chỗ nào cần ngoại nhân chen chân vào?
Được Hàn gia đồng ý, băng sương thế giới ngăn cách nhanh chóng được giải trừ.
Một mực đợi ở bên ngoài, Hàn Gia cũng không thành thật, một mặt nấp trong ngực Mộc Tử Tịch, một mặt dựng thẳng tai nghe lén.
Hắn đâu phải loại chồn ngốc nghếch, chỉ là so với đám cáo già như Tam Tố, Bát Tôn Am kia kém một chút thông minh thôi. Nếu ngay cả năng lực suy tính cơ bản cũng không có, thì làm sao sống sót đến tận bây giờ trong Hư Không Đảo này chứ?
Hần gia hiểu rõ, dù sao mặc kệ gã có nghe hay không, Trần... ân, Thụ gia chắc chắn cũng sẽ cho rằng gã đã nghe. Vậy thì dại gì mà không nghe? Nhưng nghe cả buổi, ngoại trừ chẳng hiểu ra sao, gã chỉ còn lại sự rung động.
Cái gì đế vương thuật, ngăn được pháp, cục này cục nọ... một cái cũng không tài nào lĩnh hội được.
Cuối cùng, gã chỉ nhớ kỹ có một thứ gọi là Thiên Nhân Ngũ Suy, Thụ gia dường như cực kỳ đề phòng thứ này, tìm cơ hội phải hạ thủ với Hần gia mới được!
"Thụ gia."
Chu Nhất Viên canh giữ bên ngoài, thấy hai người rốt cục đi ra thì vội vàng hành lễ.
Gã hiện tại dù sao cũng là người của Đệ Nhất Lâu Trên Trời, còn trong thời gian thử việc, phải tranh thủ mọi cơ hội để thể hiện bản thân.
"Ừ."
Từ Tiểu Thụ gật đầu, không để ý đến Chu Nhất Viên, mà quay sang nhìn Phong Tiêu Sắt.
Phong Tiêu Sắt liếc mắt hết nhìn Từ Tiểu Thụ rồi lại nhìn Lý Phú Quý, dò xét.
Gã không biết hai người này trong Thánh Vực đã nói những gì, nhưng sau khi ra ngoài, hai người không hề tỏ ra thân cận, cũng không hề lạnh nhạt.
Trên người cả hai cũng không có nửa điểm dấu vết đánh nhau, chỉ là đầu gối của Lý Phú Quý có thêm chút bụi. Rõ ràng, gã đã phải khúm núm không chỉ một lần ở bên trong, không biết đã xảy ra chuyện gì mờ ám.
Hai người hiện tại vẫn duy trì trạng thái nửa sống nửa chín như trước khi tiến vào Thánh Vực.
"Nhưng chắc chắn đã nói cái gì đó!"
Phong Tiêu Sắt biết mình và Lý Phú Quý đã nghe được quá nhiều chuyện. Nếu không lấy ra chút gì có giá trị để trao đổi, Lý Phú Quý sẽ chẳng sống nổi. Đương nhiên, gã cũng vậy.
Chỉ là nếu Từ Tiểu Thụ thực sự muốn nhằm vào gã, cũng chẳng có quả ngọt nào để mà ăn đâu.
Phong Tiêu Sắt nghĩ bụng, gã đâu chỉ có kiếm đạo, đó chỉ là một trong số đó mà thôi.
"Ái chà, Tiêu Sắt huynh đệ!"
Từ Tiểu Thụ vừa mới còn căng thẳng, lập tức nở nụ cười tươi rói, tiến lên khoác vai Phong Tiêu Sắt một cách thân thiết.
Phong Tiêu Sắt: "?"
"Nhận hoài nghi, bị động giá trị, +1."
"Nhận kháng cự, bị lộng giá trị, +1."
Giờ khắc này, Phong Tiêu Sắt suýt chút nữa rút kiếm!
Nhưng Từ Tiểu Thụ vẫn giữ vẻ mặt vô hại, thậm chí còn tỏ ra nịnh nọt.
Bộ dáng vênh váo tự đắc trước đó của hắn đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là thần sắc của những kẻ a dua mà y từng gặp. Sự thay đổi lớn đến vậy sao?
"Ngươi muốn làm gì?"
Phong Tiêu Sắt giật tay Từ Tiểu Thụ ra, nhưng phát hiện bàn tay kia nặng tựa ngàn cân, căn bản không thể đẩy nổi!
Lý Phú Quý...
Đáng chết Lý Phú Quý!
Phong Tiêu Sắt lạnh lùng liếc nhìn Lý Phú Quý với vẻ mặt khó chịu, như muốn giết người.
Gã này, rốt cuộc đã nói gì với Từ Tiểu Thụ? Chẳng phải đã thỏa thuận là để cho ta sử dụng, sau này gia nhập Tuất Nguyệt Hôi Cung, giúp ta bày mưu tính kế sao?
"Tiêu Sắt huynh đệ làm gì mà xa cách vậy?"
Từ Tiểu Thụ cười ha hả, một tay ấn xuống chuôi kiếm của Phong Tiêu Sắt, tay còn lại vươn ra, nắm lấy cổ tay Phong Tiêu Sắt, như thể gặp lại bạn tốt lâu năm, vô cùng nhiệt tình.
"Trước đây không biết Tiêu Sắt huynh đệ là người của Tuất Nguyệt Hôi Cung, vừa rồi Lý Phú Quý vì mạng sống, đã khai ra lai lịch của huynh đệ."
"Bao gồm cả việc huynh đệ che giấu di quỹ Thú Chỉ Lực, là một phản đồ của Phong gia, thêm vào đó là lý niệm tu đạo của huynh đệ, muốn hợp nhất ba loại linh kiếm thú... Gia hỏa này dùng mọi thủ đoạn, chỉ cầu mạng sống."
"Từ mỗ đây mới giật mình, thì ra Tiêu Sắt huynh đệ có cùng chí hướng với ta, chúng ta nên trở thành bạn bè mới phải!"
Từ Tiểu Thụ lắc đầu cảm thán, không ngừng vỗ vào mu bàn tay Phong Tiêu Sắt, mạnh đến nỗi hằn cả vết máu.
"Nhận kinh ngạc, bị động giá trị, +1."
Phía sau, Lý Phú Quý nghe vậy thì biểu cảm cứng đờ, hóa đá tại chỗ, chỉ còn đôi mí mắt giật giật.
Thụ gia... Ngài không thể hố người như vậy chứ!
"Ta còn muốn sống yên ổn, ngài đây là muốn bức ta trốn xuống tận Nam Vực, đi nơi khác mà sống sao?"
"Nhận nguyền rủa, bị động giá trị +1."
Ánh mắt Phong Tiêu Sắt lạnh lẽo, liếc nhìn vết máu trên mu bàn tay, rồi chuyển sang Lý Phú Quý, vẻ băng giá như đang nhìn một kẻ đã chết. "A, ngài đây chính là Thụ gia đường đường chính chính đấy!"
"Phong mỗ không với cao nổi, đến cả giao tiếp với ngài, ta cũng phải quỳ xuống dập đầu ba cái, có phải không?"
Phong Tiêu Sắt định rút bàn tay đang đổ máu ra, nhưng Từ Tiểu Thụ nhất quyết không buông. Hắn ta vừa dùng sức, tay liền bị trật khớp!
Phong Tiêu Sắt: ...
"Nhận nguyền rủa, bị động giá trị +1."
Thấy vậy, Từ Tiểu Thụ vừa mừng vừa sợ, vội vàng buông tay ra. Vì quán tính, Phong Tiêu Sắt loạng choạng lùi lại hai bước, đầu óc quay cuồng, hoàn toàn phát điên.
Cái thằng này bị bệnh à!
"Nhận ánh mắt khinh bỉ, bị động giá trị +1."
"Nhận hoài nghi, bị động giá trị +3."
"Nhận kính ngưỡng, bị động giá trị +1."
Chu Nhất Viên ngơ ngác nhìn cảnh tượng vừa diễn ra trước mắt, trầm ngâm một lát rồi lùi về phía sau, xích lại gần chỗ Mộc Tử Tịch đang đứng. "Ngươi cũng là thuộc hạ của Thụ gia à? Hắn lúc nào cũng như vậy sao?" Chu Nhất Viên ghé sát vào một chút, thấp giọng hỏi.
"Không có nhân lực độc đáo, ta là tỷ tỷ của Từ Tiểu Thụ!" Mộc Tử Tịch trợn mắt đáp.
Chu Nhất Viên mở to mắt, rõ ràng là bị dọa sợ.
Hắn liếc nhìn về phía Hàn gia, cả người run lên bần bật, dường như đã hiểu ra điều gì, vội vàng khom lưng nói: "Gặp qua tỷ tỷ."
"Ấy hắc ~"
Nghe thấy tiếng "tỷ tỷ", mặt tiểu cô nương lập tức cong lên như vầng trăng khuyết, miệng nhỏ nhắn hơi nhếch lên, để lộ hai chiếc răng nanh bóng loáng, ánh mắt lấp lánh vẻ đắc ý. Hai sợi đăng dưới chân như được tiếp thêm sức mạnh, kéo cả người nàng cao thêm một chút, rồi nàng giơ tay vỗ vỗ đầu Chu Nhất Viên.
"Ngươi rất thú vị, sau này có chuyện gì cứ tìm ta, tỷ tỷ bảo kê ngươi." Vui quá đi a!
Mộc Tử Tịch rất lâu rồi mới cảm thấy vui vẻ như vậy.
Nàng không ngờ Từ Tiểu Thụ vừa chiêu mộ cái tên ngốc Thái Hư này, lại còn thú vị đến vậy, ai ngờ hắn lại tin sái cổ rằng nàng là tỷ tỷ của Từ Tiểu Thụ, đúng là ngốc hết phần thiên hạ!
"Từ xưa đến nay, nào có ai gọi ta là tỷ tỷ đâu chớ..." Mộc Tử Tịch cười tít mắt, mắt híp lại thành một đường chỉ, lòng tràn ngập niềm vui sướng khôn tả.
"Tỷ tỷ tốt."
Chu Nhất Viên gật đầu, tươi cười rạng rỡ.
'Đây chẳng phải sư muội của Thụ gia, nhị đồ đệ của Vô Tụ tiền bối, thành viên ngoại biên của Thánh Nô, Mộc Tử Tịch trong truyền thuyết sao?
Quả nhiên, y như lời đồn, ngực nhỏ mà đầu óc cũng chẳng lớn hơn là bao. Chỉ cần dỗ ngọt được vị này, gia nhập Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu thì có gì khó khăn nữa. Nghe nói, quyền hành của nàng còn lớn hơn cả Thụ gia ấy chứ...
Trong Thánh Nô, ngoại trừ Bát Tôn Am đại nhân ra, có lẽ chẳng ai ra lệnh được cho Thụ gia, nhưng Mộc Tử Tịch thì chắc chắn có thể.
Đây mới đúng là bảo vật sống, một bà cô tổ tông đích thực!'
"Ngươi rốt cuộc muốn gì hả?!"
Trong khi đôi vong niên tỷ đệ kia đang kết nghĩa trong bầu không khí nửa ngốc nghếch nửa khờ khạo, thì Phong Tiêu Sắt bên này lại hoàn toàn bị thái độ khiêu khích và mỉa mai, lúc nào cũng chỉ chăm chăm vào việc chọc giận mình của Từ Tiểu Thụ làm cho phát bực.
Hắn thật sự không thể nào hiểu nổi, cái gã Thụ gia này rốt cuộc là muốn thế nào.
"Ngươi muốn chiến thì chiến thôi!"
"Ngươi có ý đồ gì khác thì cứ nói thẳng ra!"
"Ta không thích quanh co lòng vòng, nếu một kiếm không giải quyết được chuyện gì, thì hai kiếm!" Phong Tiêu Sắt mặt lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào Từ Tiểu Thụ.
Kì thực, hắn đã có chút kiêng dè, nếu không cần động thủ thì tốt nhất là không động thủ, dù sao lúc này cũng chẳng có cái tên Lý Phú Quý nào đến lôi kéo hắn cả. Nhưng Từ Tiểu Thụ hết nịnh bợ lại trào phúng, vừa mới vài giây trước còn thuần khiết ngọt ngào, sau đó lại lập tức chuyển sang giọng điệu âm dương quái khí.
Phong Tiêu Sắt thật sự chẳng thể hiểu nổi cái gọi là Thụ gia này!
"Tiêu Sắt huynh, ta thành tâm muốn đến cùng huynh đàm một mối hợp tác."
Từ Tiểu Thụ thấy gã này vẫn còn nhẫn nhịn được, liền không ngừng công kích. Hắn thật sự có chút kích động.
Nếu Phong Tiêu Sắt chủ động ra tay, hắn có thể thử nghiệm sức mạnh pha trộn giữa Quỷ thú và Cố Kiếm tu. Đây là một lĩnh vực hắn chưa từng lĩnh giáo. Có đánh lại hay không là chuyện khác, nhưng có Hàn lão gia ở đây, chắc chắn hắn sẽ không chết được. Phong Tiêu Sắt cuối cùng cũng sẽ thất bại, nên Từ Tiểu Thụ cái gì cũng dám thử. Vừa hay, có lẽ cũng vì Hàn lão gia đã ra tay, Phong Tiêu Sắt không còn làm càn như trước, nhất quyết không chịu rút kiếm.
"Hợp tác gì?" Phong Tiêu Sắt không hề muốn bàn bạc, nhưng vẫn nể mặt Bán Thánh.
"Trên Trời Đệ Nhất Lâu, muốn hợp tác với phái chủ chiến của Tuất Nguyệt Hôi Cung các ngươi." Từ Tiểu Thụ nghiêm chỉnh lại, không đợi đối phương cự tuyệt, lại hỏi: "Tiêu Đường đâu?"
"Ngươi biết Tiêu Đường?"
Phong Tiêu Sắt nhướn mày, khẽ gật đầu.
"Trước đó, hắn đã đưa ta một con mèo." Lời còn chưa dứt, Phong Tiêu Sắt ngẩn người, rồi đột nhiên kịp phản ứng: "Tham Thần?"
"Tham Thần đại nhân ở trong tay ngươi?!"
Phong Tiêu Sắt lùi lại nửa bước, tay nắm chặt chuôi kiếm, trong mắt tràn ngập sát khí, trên người từng sợi từng sợi Quỷ thú chi lực màu đen vụt hiện lên.
"Nhận khóa chặt, bị động giá trị, +1."
Từ Tiểu Thụ không ngờ một câu nói ngắn ngủi lại có thể gây ra phản ứng kịch liệt như vậy, xem ra địa vị của Tham Thần ở Tuất Nguyệt Hôi Cung thực sự rất cao. Hơn nữa...
"An tâm, đừng vội."
Từ Tiểu Thụ ghìm tay lại, dưới ảnh hưởng của "Khí Thôn Sơn Hà", chỉ một ánh mắt đã dập tắt chiến ý của Phong Tiêu Sắt. Phong Tiêu Sắt bình tĩnh trở lại, trong khoảnh khắc lại giận tím mặt.
Bị ảnh hưởng! Gia hỏa này, đơn giản là khó lòng phòng bị!
"Xem ra, mâu thuẫn trong Tuất Nguyệt Hôi Cung các ngươi còn lớn hơn ta tưởng. Phái bảo thủ trộm mèo, phái chủ chiến các ngươi lại không biết?" Từ Tiểu Thụ suy đoán táo bạo.
"Đây không phải mèo!" Thái dương Phong Tiêu Sắt nổi đầy gân xanh. "Tham Thần, Tham Thần đại nhân..." Từ Tiểu Thụ cười hề hề, bụng nghĩ: Chẳng lẽ một con mèo luyện đan thì ghê gớm lắm sao? Bây giờ nó đang chơi đùa vui vẻ trong Nguyên Phủ của ta, ngươi mà thấy cảnh đó, có khi chết ngay tại chỗ đấy."
"Tiêu Sắt huynh, ngươi có từng nghĩ, vì sao Tiêu Đường Đường có thể mang Tham Thần ra đưa cho ta không?"
"Hừ!" Phong Tiêu Sắt hừ lạnh một tiếng. Nếu không phải nơi này có Bán Thánh tọa trấn, thì cái đầu Từ Tiểu Thụ ngươi đã rơi xuống đất rồi.
"Đây là ý của Lão Bạch!" Từ Tiểu Thụ nói một cách đầy thâm thúy.
Lão Bạch?
Tất cả mọi người ở hiện trường đều ngẩn ra. Lý Phú Quý là người phản ứng nhanh nhất, vội vàng cúi đầu nén cười.
Khóe mắt Phong Tiêu Sắt giật giật, có chút chần chờ nói: "Ngươi nói... là Bạch Trụ cung chủ?"
"Ngoài hắn ra, còn ai vào đây?" Từ Tiểu Thụ hừ một tiếng, tiếp lời:
"Hôm đó ta cùng Lão Bát, Lão Bạch uống rượu. Ngay trước mặt ta, Lão Bát không hề úp mở đề nghị hợp tác với Tuất Nguyệt Hôi Cung của các ngươi. Lão Bạch không chịu, từ chối vì nói mâu thuẫn nội bộ của Tuất Nguyệt Hôi Cung các ngươi còn chưa giải quyết xong, tạm thời không thể đối ngoại."
"Nhưng ta có thể dễ dàng nhận ra, Lão Bạch không chịu đáp ứng yêu cầu của Lão Bát, thực ra là vì nguyên nhân khác." Trong mắt Từ Tiểu Thụ hiện lên vẻ hồi ức, chậm rãi nói.
Hắn cứ mở miệng một tiếng "Lão Bạch", ngậm miệng một tiếng "Lão Bát", thực sự khiến tất cả mọi người bốc hỏa.
Phong Tiêu Sắt nghe được một nửa mới vỡ lẽ, Lão Bạch là Bạch Trụ cung chủ, Lão Bát là Bát Tôn Am. Từ Tiểu Thụ điên rồi sao?
Bịa chuyện mà cũng dám bịa đến mức này?
Hắn còn từng uống rượu với Bát Tôn Am, Bạch Trụ cung chủ? Nằm mơ thấy chắc!
"Nhận nguyền rủa, bị động giá trị, +1."
"Nhận khinh bỉ, bị động giá trị, +1." Lý Phú Quý đưa tay day trán.
"Thụ gia bịa chuyện, bao giờ cũng không thể nuốt trôi như vậy, đến một chút độ tin cậy cũng không có."
"Nhưng dường như Từ Tiểu Thụ chẳng mảy may bận tâm đến điều này, hắn chỉ cười nhìn Phong Tiêu Sắt, tiếp tục: "Quá trình thế nào, không quan trọng."
"Điều quan trọng là, vị cung chủ đại nhân của Bạch Trụ Cung các ngươi, hình như vô cùng e ngại việc bị Bát Tôn Am lợi dụng thì phải!"
Phong Tiêu Sắt nheo mắt, giọng điệu lạnh tanh: "Chúng ta sẽ không hợp tác với Thánh Nô. Điểm này, nội bộ chúng ta đã đạt được ý kiến thống nhất."
"Ngươi lầm rồi."
Từ Tiểu Thụ thâm ý nhìn hắn: "Không lâu sau vụ rượu độc, ở Bạch Quật, Tiêu Đường Đường đã mang theo mệnh lệnh của cung chủ Bạch Trụ Cung các ngươi, đến tìm ta."
Lý Phú Quý đang cúi đầu nhịn cười bỗng khựng lại. Cảnh tượng này, những lời này... sao lại quen thuộc đến thế? "Nhận nghi ngờ, giá trị bị động, +1." Phong Tiêu Sắt khẽ động đậy tai.
Bên trong Tuất Nguyệt Hôi Cung, phái chủ chiến và phái bảo thủ vốn bất hòa. Cung chủ Bạch Trụ Cung thuộc về phái sau, tuy rằng thường cân nhắc sự việc trên đại cục, nhưng xét cho cùng vẫn có tư tâm. Không phải tất cả mọi chuyện, cung chủ đều sẽ thẳng thắn với đông đảo trưởng lão trong cung.
Ví như lần Tham Thần đại nhân mất tích, chẳng một ai trong phái chủ chiến hay biết. Mãi đến khi phát giác ra thì Tham Thần đại nhân đã theo chân Tiêu Đường Đường và Tân Cô Cô, ở tận Đông Vực xa xôi rồi.
Từ Tiểu Thụ lục lọi một hồi lâu, mới lôi ra được một tờ khế ước Quỹ Thú từ trong đống bảo tàng của Nguyên Phủ thế giới. Hắn ném nó về phía Phong Tiêu Sắt: "Đây là thành ý của ta. Tham Thần đại nhân của các ngươi, ta đến giờ vẫn chưa khế ước."
Ánh mắt Phong Tiêu Sắt cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, trầm ngâm: "Rốt cuộc ngươi có ý gì?"
"Rất đơn giản."
"Cung chủ Bạch Trụ Cung các ngươi nhìn trúng tài năng của ta, biết ta không cam chịu lép vế dưới Bát Tôn Am, muốn cùng ta liên thủ... hoặc nói đúng hơn, cùng Trên Trời Đệ Nhất Lâu liên thủ, thực hiện ý đồ của hắn."
"Ngươi?" Phong Tiêu Sắt suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
"Ta!" Từ Tiểu Thụ bình tĩnh liếc nhìn gã, rồi bất chợt, dưới chân áo nghĩa trận đồ lại lóe lên, rồi lại lóe lên.
Kiểm Đạo Bàn, Linh Đạo Bàn, Thuật Đạo Bàn.
Chẳng nhiều nhặn gì, chỉ ba tầng áo nghĩa trận đồ này thoáng hiện qua, cả quảng trường lập tức im phăng phắc, chỉ còn tiếng hít thở nặng nề.
Từ Tiểu Thụ ngạo nghễ ưỡn ngực, ánh mắt khinh miệt. Giờ khắc này, khí thế nuốt trọn cả giang sơn được hắn vận dụng đến cực hạn, ánh mắt lướt qua, thực sự mang theo chút hương vị coi thường quần hùng.
"Bát Tôn Am ở Thiên Tang Linh Cung đã từng nhìn thấy ta, Từ Tiểu Thụ."
"Các ngươi, Bạch Trụ cung chủ kém chút, ở Bạch Quật, sau khi giao lưu với ta mới nhìn rõ ta, Từ Tiểu Thụ."
"Hiện tại, ta, Từ Tiểu Thụ, sáng loáng đứng trước mặt Phong Tiêu Sắt ngươi... Mắt ngươi sáng tỏ, vậy mà trong mắt lại không có ai."
"Rốt cuộc, ta, Từ mỗ, phải làm đến mức nào, ngươi mới bằng lòng buông bỏ chút tự phụ đáng thương kia, ngẩng đầu lên mà thấy, ngoài trời còn có trời, người ngoài còn có người?"
Biểu lộ của Lý Phú Quý đã hoàn toàn cứng đờ, trong mắt tràn ngập vẻ rung động.
Chu Nhất Viên nhìn chằm chằm xuống dưới chân Thụ gia, nơi áo nghĩa trận đồ đã biến mất, đáy mắt bùng cháy ngọn lửa hừng hực.
Phong Tiêu Sắt nắm chặt kiếm trong tay, tâm tình vô cùng nặng nề.
Lời nói của Từ Tiểu Thụ, giống như lần đầu tiên gã gặp hắn, hệt như một công tử bột cuồng ngạo tự phụ, cao cao tại thượng.
Thế nhưng... khi tận mắt chứng kiến tam trọng áo nghĩa trận đồ bị cố tình lãng quên, khiến gã vắt óc suy nghĩ cũng không thể hiểu nổi nguồn gốc... Phong Tiêu Sắt không thể không suy nghĩ sâu xa.
Nhưng mà... càng suy nghĩ tỉ mỉ, gã càng thấy kinh hãi!
Phong Tiêu Sắt bỗng nhiên phát hiện, có lẽ Bạch Trụ cung chủ, thật sự đã coi trọng Từ Tiểu Thụ từ khi hắn còn rất nhỏ!
Nếu như Từ Tiểu Thụ lúc trước không xuất hiện với dáng vẻ của một công tử bột, để lại trong lòng gã ấn tượng xấu "vào trước là chủ" thì... chỉ xét trên góc độ khách quan...
Tuổi còn trẻ mà đã lĩnh ngộ được sức mạnh của Tam Trọng Áo Nghĩa, Cố Kiếm Thuật nắm giữ không chỉ một trọng cảnh giới, lại còn có Thánh Nô chống lưng, Chữ Bát Lệnh hộ thân, Bán Thánh theo hầu...
Vừa mới xuất hiện, chưa kịp phô diễn bao nhiêu, thoạt nhìn cứ như đang đùa bỡn, kết quả tiểu đội mình người chết kẻ tan. Còn hắn, ngược lại thành công!
"Tiểu đội còn lại hai người, đều thành thủ hạ của hắn cả rồi..."
Ngược lại bản thân, biến thành kẻ cô độc!
Lòng Phong Tiêu Sắt nặng trĩu như đeo chì, cố gắng kìm nén không suy nghĩ thêm nữa. Nhưng Từ Tiểu Thụ kia lại sáng tạo ra Tam Trọng Áo Nghĩa, còn được Bạch Trụ cung chủ nâng đỡ, uy danh lẫy lừng...
Phong Tiêu Sắt rốt cục không thể xem thường được nữa. Người như Từ Tiểu Thụ, một thiên tài quỷ dị, thật sự phải suy xét kỹ càng, e rằng không ngán bất cứ điều gì!
"Thụ gia muốn nói gì, hiện tại ta đều lắng nghe... Xin lỗi, trước đó thần trí mơ hồ, cái gì cũng không hiểu, nghe không rõ." Phong Tiêu Sắt bỗng ôm quyền, hạ mình xuống, khôi phục lý trí, chủ động cúi đầu.
Bỏ qua sự tự ngạo của Từ Tiểu Thụ, người này vốn dĩ đáng để chủ chiến phái kết giao. Huống hồ, tuổi còn trẻ mà đã đạt được thành tựu như vậy...
Phong Tiêu Sắt tự đặt mình vào vị trí của Từ Tiểu Thụ, phát hiện nếu là mình thì chỉ có thể còn cuồng ngạo hơn, thậm chí không thèm thu liễm chút nào. Ngang ngược kẻ làm ta phật ý, nghịch ta ắt phải chết!
Có Bán Thánh trong tay, Thánh Nô làm chỗ dựa, quản ngươi là Tuất Nguyệt Hôi Cung hay Phong gia hậu nhân, giờ giết hết, sau này ta, Từ Tiểu Thụ, vẫn cứ có thể đứng vững gót chân, không sợ bất kỳ ai trên đời này!
Vốn dĩ đã là một trong những chúa tể trong bóng tối, còn cần nể mặt ai? Trường hợp này, thật khó mà nể nang ai được!
Phong Tiêu Sắt ngẫm lại mà kinh hồn bạt vía, mồ hôi lạnh tuôn ra ướt đẫm cả người. Đến giờ còn sống sót, thật sự là một điều khó tin. Từ Tiểu Thụ nói rất đúng, Tuất Nguyệt Hôi Cung và đám Thánh Nô, từ trước đến nay vốn không phải là địch nhân của mình!
"Tình hình thế nào vậy a…?"
Mộc Tử Tịch đứng phía sau vừa vuốt ve con chồn trắng nhỏ, vừa kinh ngạc nhìn Phong Tiêu Sắt cao ngạo bỗng dưng ngoan ngoãn dịu dàng như một chú sóc nhỏ, không khỏi lén liếc nhìn Từ Tiểu Thụ mấy cái.
Thật lợi hại!
Nhưng mà trước đây Thụ ca đâu có dùng trận đồ áo nghĩa gì đâu?
Sao mới biến mất một thời gian, đột phá lên Vương Tọa trở về, cái gì cũng biết vậy?
Kỳ diệu thật!
Từ Tiểu Thụ thấy Phong Tiêu Sắt dưới sự "cao ngạo" của mình, cuối cùng cũng từ bỏ vẻ ngạo nghễ, trở thành một người bình thường, hắn biết mình đã thành công. Bát Tôn Am từng nói, khi còn trẻ thì phải ngông cuồng.
Có vốn liếng và sức mạnh, thì phải bung hết ra!
Trước kia Từ Tiểu Thụ luôn thu mình lại, là vì hắn từng gặp quá nhiều nhân vật lớn, bộc lộ ra ngoài sẽ chết. Bây giờ thì khác.
Bây giờ hắn nắm giữ chiến lực Thái Hư phổ thông, điều này đã cho hắn một quyền lên tiếng nhất định trong toàn bộ đại lục Ngũ Vực, cũng như quyền tự chủ hành động.
Mà muốn thực sự xây dựng nên "Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu", chỉ dựa vào âm mưu quỷ kế cùng những thủ đoạn hèn hạ lén lút trước kia là hoàn toàn không đủ. Cần phải có chiêu bài!
Cần một chiêu bài giống như ba chữ "Bát Tôn Am", chỉ cần khiến người ta nghĩ đến tên thôi, liền phải quỳ xuống thần phục. Khi có một chiêu bài, hoặc nói là một tín ngưỡng như vậy,
Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu thậm chí còn không cần đi tìm người, người sẽ tự động tìm đến cửa!
Ai có thể trở thành chiêu bài, thậm chí là tín ngưỡng của Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu? Bán Thánh cũng không đủ!
Nhưng một người trẻ tuổi có tiềm lực vô cùng lớn, cái gì cũng biết, thiên phú còn mạnh hơn cả Bát Tôn Am năm đó, lại còn tên là Từ Tiểu Thụ… Vậy thì hắn có thể!
Từ Tiểu Thụ nhìn Phong Tiêu Sắt, giọng điệu trầm tĩnh:
"Cung chủ Bạch Trụ lo sợ Bát Tôn Am, bởi danh tiếng của Bát Tôn Am vang dội, hắn sợ bị lợi dụng, sợ bị biến thành công cụ, ta hiểu được điều đó." Hắn tìm đến ta, mong muốn kết minh với Trên Trời Đệ Nhất Lâu, coi trọng tiềm lực tương lai của ta, điểm này ta cũng hiểu."
"Nhưng ta không dễ dàng gì mà tùy tiện trói buộc mình với Tham Thần đại nhân. Tuất Nguyệt Hôi Cung, ta mới chỉ tiếp xúc một nửa."
"Nửa còn lại kia chính là các vị, những người chủ chiến." Từ Tiểu Thụ thu hồi Quỹ Thú Khế Ước, kéo mọi ánh mắt về phía mình, tiếp tục: "Ta cũng muốn cùng phái chủ chiến các vị làm một vụ giao dịch, con bài đặt cược là ta, chính là Từ Tiểu Thụ này!"
"Giá trị của ta lớn đến đâu... lớn hơn trời, hay nhỏ bé hơn hạt bụi, tự các vị cứ cân nhắc."
"Nhưng Cung chủ Bạch Trụ dám đặt cược vào ta, ta không tin phái chủ chiến các vị lại không có dũng khí ấy."
Dừng một lát, Từ Tiểu Thụ cười khẽ, đảo mắt nhìn khắp hội trường, lớn tiếng nói: "Cung chủ Bạch Trụ đang tìm kiếm một khả năng, hắn trước hết là người của Tuất Nguyệt Hôi Cung, sau mới là phái bảo thủ."
"Hắn không phải là địch nhân của phái chủ chiến, chỉ là muốn tìm một phương thức ôn hòa để duy trì lý niệm xây cung của Tuất Nguyệt Hôi Cung... Lý niệm ấy là gì, hẳn không cần ta phải nói thêm."
"Bát Tôn Am là một khả năng, nhưng thanh kiếm này quá sắc bén, khó ai có thể sử dụng." "Ta thì khác, ta vẫn còn nằm trong vỏ kiếm."
"Tư tưởng, lựa chọn, phương hướng của Tuất Nguyệt Hôi Cung cũng chính là những điều mà Trên Trời Đệ Nhất Lâu đang cân nhắc, bởi vì ta hiện tại còn thiếu kinh nghiệm, rất cần sự giúp đỡ."
"**Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi** và **dệt hoa trên gấm** là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, ta tự tin Trên Trời Đệ Nhất Lâu có thể lớn mạnh, trở thành chỗ dựa vững chắc cho Thánh Nô."
"Hiện tại, ta cho các ngươi bên phái chủ chiến một cơ hội nhập bọn. Có muốn ta, kẻ minh hữu này, hay không?" Từ Tiểu Thụ tiến đến trước mặt Phong Tiêu Sắt, giọng điệu vẫn cao ngạo như cũ, chưa từng hạ mình.
Hắn bình tĩnh nhìn sâu vào mắt Phong Tiêu Sắt, dùng giọng điệu thản nhiên nhất, nói ra những lời kiên quyết nhất: "Không cần, ta chọn theo lão Bạch, chọn phái bảo thủ."
"Vậy thì, phái chủ chiến các ngươi có thể tuyên chiến với ta ngay bây giờ, thậm chí giết ta tại đây, vì chậm trễ một chút thôi, chẳng bao lâu nữa các ngươi sẽ tiêu tùng." Từ Tiểu Thụ híp mắt, ánh nhìn sắc lẹm lướt qua từng gương mặt. "Còn nếu muốn, ta sẽ giúp các ngươi một tay đấy!"
"Bởi vì Hồng Y, cũng là mục tiêu của ta!"
Lời vừa dứt, toàn trường tĩnh lặng như tờ, đến tiếng kim rơi cũng nghe rõ mồn một.
Thực ra, từ khi nhận ra Từ Tiểu Thụ là Thánh Nô, mọi người ở đây đã đoán ra gã này đang cố tình làm ra vẻ, chỉ là ngụy trang mà thôi.
Nhưng giờ khắc này, bọn họ phát hiện, có lẽ Từ Tiểu Thụ từ đầu đến cuối đều mang dáng vẻ phong tao, thích khoe khoang. Song, gã thực sự có năng lực và vốn liếng để khoe khoang như vậy!
Ít nhất, chỉ riêng những lời này thôi, Phong Tiêu Sắt đã cảm thấy bị uy hiếp nghiêm trọng!
Hắn nhìn vào mắt Từ Tiểu Thụ, biết rằng hôm nay nếu không hợp tác với gã, chỉ có thể giết gã ở đây.
Nếu không, ngày khác, gã này chắc chắn sẽ trở thành ngoại viện mạnh nhất của Bạch Trụ Cung, thậm chí dẫn dắt Thánh Nô đến tiêu diệt toàn bộ phái chủ chiến. Thế nhưng, giết sao...?
Bát Tôn Am, Bạch Trụ Cung chủ không dám dùng. Nhưng ở Bạch Quật, Bạch Trụ Cung chủ đã dùng Tiêu Đường Đường và Tham Thần, cột Từ Tiểu Thụ vào chiến thuyền của phái bảo thủ.
Loại tình cảm sớm ký kết như vậy, phái chủ chiến hiện tại căn bản không thể nào có được.
Mà Từ Tiểu Thụ, đã ở trên con đường quật khởi, hắn không còn là kẻ không quan trọng nữa.
"Đến muộn đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi sao..." Phong Tiêu Sắt lẩm bẩm.
"Nhưng lời than muộn màng cũng vẫn là than, chẳng phải gấm thêm hoa. Bởi lẽ Từ Tiếu Thụ ta hiện tại, cần nhất là những phái cấp tiến như các ngươi, cần chiến lực của các ngươi."
"Ta cho các ngươi sử dụng, các ngươi cũng có thể cống hiến tất cả vì ta. Hợp tác đôi bên cùng có lợi, giá chỉ một tệ."
Từ Tiểu Thụ cười khẽ.
Phong Tiêu Sắt nghe vậy, khóe môi giật giật. Một tệ...
Nói ra thì đúng là như vậy thật!
Dù thế nào đi nữa, Từ Tiểu Thụ đã nắm chắc con át chủ bài, chức cung chủ Bạch Trụ, gã vĩnh viễn không thể đánh mất.
Nhưng nếu phái chủ chiến mất đi minh hữu là người của Tiên Trù Đệ Nhất Lâu này, rất có thể sẽ chìm sâu hơn nữa, thậm chí còn bị tiêu diệt. Phong Tiêu Sắt nhất thời có chút khó hiểu.
Rõ ràng gã cũng biết Tiên Trù Đệ Nhất Lâu chỉ là một tổ chức nhỏ, ngay cả xách giày cho Tuất Nguyệt Hôi Cung cũng không xứng. Nhưng sau khi thấy Từ Tiểu Thụ, giá trị của tổ chức này đột nhiên tăng vọt, thậm chí có thể cao đến mức Thánh Nô! Cược không đây? Phong Tiêu Sắt đã động lòng.
"Ngươi không cần trả lời ta ngay bây giờ."
Từ Tiểu Thụ lại hợp thời lùi một bước, bày ra vẻ lạnh nhạt hờ hững, như thể chẳng thiết tha gì.
"Nếu ngươi có lời muốn nói, chỉ cần không chết trên đường đến Hư Không Đảo, thì sau khi trở về Tuất Nguyệt Hôi Cung, hãy thuật lại những lời ta vừa nói cho những người bên phái chủ chiến của các ngươi nghe."
"Bọn họ sẽ hiểu giá trị của Tiên Trù Đệ Nhất Lâu thôi, dù sao ngươi cũng chỉ là kẻ mắt mù, chẳng coi ai ra gì."
Phong Tiêu Sắt lại bị châm biếm. Nhưng gã không ngốc, hiểu rằng nếu bây giờ không đáp ứng, đợi sau khi đến Hư Không Đảo, Từ Tiểu Thụ lại trưởng thành thêm một bậc, rồi mới bàn chuyện hợp tác thì phái chủ chiến sẽ phải trả cái giá còn cao hơn gấp bội!
"Ta có thể thay mặt Tuất Nguyệt Hôi Cung quyết định về một bộ phận nhân sự. Vậy chính là, nếu phe phái của chúng ta đồng ý liên minh với Trên Trời Đệ Nhất Lâu các ngươi, thì thỏa thuận có thể có hiệu lực ngay lập tức!" Phong Tiêu Sắt dứt khoát nói.
Phải biết, để trưởng thành đến cảnh giới này, lại còn được cử đi Hư Không đảo, mà chỉ với thân phận một người một ngựa... Kẻ này không hề đơn giản chút nào! "Rất quyết đoán." Từ Tiếu Thụ tán thưởng.
"Vậy chúng ta cần phải bỏ ra những gì?" Phong Tiêu Sắt hỏi.
"Rất ít, rất ít..." Từ Tiểu Thụ cười lắc đầu, quay người bước qua Lý Phú Quý, tiến đến gần Mộc Tử Tịch, vừa đi vừa nói: "Ta chỉ là một sợi dây liên hệ giữa phái chủ chiến và phái bảo thủ trong Tuất Nguyệt Hôi Cung các ngươi mà thôi."
"Ta là kiếm của các ngươi, các ngươi có thể sử dụng ta để hoàn thành những mục tiêu mà các ngươi mong muốn."
"Nếu có nhu cầu, ta sẽ báo tin riêng cho cả hai bên. Tuy nhiên, các ngươi là thế lực lớn, ta cần các ngươi nỗ lực về nhân lực, vật lực, tài lực, nhưng tuyệt đối sẽ không vượt quá sức chịu đựng của các ngươi."
"Hợp tác, đôi bên cùng có lợi... chẳng phải sao?" Từ Tiểu Thụ đứng bên cạnh sư muội, dang rộng hai tay, mỉm cười.
"Mà nếu ngay cả tín nhiệm cũng không có, ta sẽ không cùng các ngươi kết minh, bởi vì Bạch Trụ cung chủ ủng hộ ta vô điều kiện." Mộc Tử Tịch né sang một bước, ngước mắt nhìn sư huynh đang tỏa sáng hào quang bên hông, đôi mắt to chớp chớp đầy vẻ ngưỡng mộ. 'Không thể không nói, Thụ ca lúc này quá quyến rũ rồi!'
Mộc Tử Tịch cực kỳ thích bộ dạng này của Từ Tiểu Thụ, đây chính là con người mà nàng yêu thích.
Nàng không ghét những âm mưu quỷ kế mà Từ Tiểu Thụ bày ra, bởi vì nghiền ép một tên tiểu bối, vương tọa Đạo cảnh, khắp nơi chèn ép một kẻ xuất thân từ thế lực lớn Thái Hư, y rất lợi hại. Nhưng so với những điều đó, ai mà không thích vẻ ngoài này cơ chứ?
"Tê..." Mộc Tử Tịch vụt vội lau khóe miệng. Ánh mắt Lý Phú Quý cứ thế dõi theo bóng dáng Thụ gia đang di chuyển.
Qua lần giao dịch này, hắn đã hoàn toàn nhìn thấu giá trị của Thụ gia, cũng hiểu rõ vì sao Bát Tôn Am đại nhân lại coi trọng đến vậy. Thụ gia, quả thực là vô giá chi bảo! Rõ ràng, trước khi nói chuyện với mình, Thụ gia còn chẳng biết ai là cung chủ Tuất Nguyệt Hôi Cung.
Hắn rõ ràng cái gì cũng không hay biết!
Nhưng chỉ sau một phen nói chuyện cùng mình… Hắn rõ ràng đã nắm bắt được mấu chốt của mớ tình báo hỗn độn kia!
Ngay cả việc dùng Phong Tiêu Sắt, cũng chỉ là do mình đưa ra một gợi ý về phương hướng chung chung.
Những chi tiết cụ thể, Lý Phú Quý thậm chí còn chưa kịp nghĩ ra.
Nhưng từ khi cả hai rời khỏi Thánh Vực, Thụ gia đã có thể đem những tình báo thu thập được trước đó, toàn bộ vận dụng một cách hiệu quả!
Hắn thậm chí còn phát động một cuộc chiến thông tin, và Phong Tiêu Sắt đã hoàn toàn bại trận!
Lý Phú Quý nhớ lại hai năm sau khi gia nhập Bán Nguyệt Cư, khi hắn nhận được "Hoa Cỏ Lệnh" và diện kiến Hắc Dạ Tử, Bạch Dạ Tử đại nhân, Hắc Dạ Tử đại nhân từng nói:
“Trong mắt phần lớn mọi người, giá trị của tình báo chỉ đơn thuần là tình báo, là tin tức, là sự chuẩn bị trước, là né tránh rủi ro.” “Nhưng trong mắt một số ít người, tình báo là kiếm, là không đánh mà thắng, là thanh kiếm giết người vô hình.” "Lợi dụng sự chênh lệch thông tin, người thông minh có thể sử dụng tình báo để thao túng ngươi, ta và cả tam phương, tất cả đều bị đùa bỡn trong lòng bàn tay, xua hổ nuốt sói, bàng quan thủ lợi.”
“Khiến người mất rồi lại được, hào tổn người thuế ruộng mà lại khiến người ta vui thích, tận dụng sức lực của kẻ khác để thực hiện ý đồ của ta, tập hợp bảo vật của các nhà, tay không bắt bạch lang… Đó mới là sự vận dụng tình báo ở cấp độ cao nhất.”
Trước kia, Lý Phú Quý còn chưa hiểu rõ loại cảnh giới này.
Giờ đây, hắn phát hiện cảnh giới đó, ngay cả Hắc Dạ Tử, Bạch Dạ Tử đại nhân, cũng khó lòng đạt tới.
Nhưng ngay lúc này, Thụ gia mà mình vừa mới quen biết, đã dễ dàng sử dụng nó!
Đây, có phải là thiên phú?
Lý Phú Quý cúi gằm mặt, ánh mắt lấp lóe, trong lòng hiểu rõ.
Thụ gia không phải phường tay không bắt giặc, hắn đã đưa ra cái giá của mình.
Nhưng thứ hắn bỏ ra là tình báo, một loại thông tin không quá quan trọng, nhưng lại vô cùng cần thiết.
Có lẽ, còn có một con át chủ bài khác, chính là bản thân hắn.
Nhưng kẻ nào chịu dùng người như vậy, mà không phải cáo già thành tinh, hoặc đại lão một phương? Người như thế, bản thân chẳng phải là con át chủ bài lớn nhất hay sao?
Thụ gia không giống vậy, hắn còn chưa trọng yếu, những gì hắn bàn đều là chuyện tương lai.
Nhưng chính những lời về tương lai ấy, lại có sức thuyết phục lạ kỳ khi thốt ra từ miệng hắn. Hắn đang bán giá trị bản thân, bằng hình thức vô hình, với cái giá trên trời!
Lý Phú Quý khó nén được sự rung động trước "Trên Trời Đệ Nhất Lâu".
Hắn vẫn luôn rung động, vẫn luôn cố gắng kìm nén. Nếu không, hắn đã không biểu hiện nhiều như vậy trước mặt Thụ gia.
Nhưng đến giờ phút này, sau khi nghe Thụ gia nói, hắn mới phát hiện, hóa ra sự rung động của mình căn bản không thể kìm nén. Hóa ra, "Trên Trời Đệ Nhất Lâu" còn tốt hơn cả những gì hắn tưởng tượng. Nếu như không phải xuất thân từ Hoa Cỏ Các, nếu như ta cũng chỉ là một lãng nhân…
Lý Phú Quý liếc nhìn Chu Nhất Viên đang giả ngây giả ngô.
Gã này, thậm chí có tư cách, ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy Thụ gia, xác minh thân phận, đã mắt bốc sao.
Lần đầu tiên, Lý Phú Quý hâm mộ một người như vậy, một kẻ mà ban đầu hắn cực kỳ chướng mắt.
"Ta vô điều kiện đồng ý!"
Phong Tiêu Sắt cuối cùng cũng ngẩng đầu, mỉm cười đưa tay ra về phía Từ Tiểu Thụ.
"Về phía Tuất Nguyệt Hôi Cung, ta sẽ nói với người của chúng ta. Chắc chắn có thể thu được đáp án ngươi mong muốn, điểm này ta có thể đảm bảo. Sau này, bất cứ thứ gì ngươi cần, Tuất Nguyệt Hôi Cung đều sẽ hỗ trợ. Và khi cần đến ngươi, chúng ta cũng sẽ không khách khí."
Từ Tiểu Thụ nhếch mép cười, cũng đưa tay ra bắt lấy.
Cuối cùng hắn cũng có quân bài trong tay, đủ tư cách để đàm phán với vị Bạch Trụ cung chủ chưa từng gặp mặt kia... Không, phải nói là đàm phán vô điều kiện mới đúng.
"Hợp tác vui vẻ!"
(Giấy Trắng: Xin chúc các đạo hữu luôn vui vẻ bên cạnh những người bạn дорога yêu quý.)