"Ai bảo học sinh của lão phu không có cơ hội chứ?"
Lời vừa dứt, một tiếng kiếm minh vang vọng từ ngoài cõi, chấn động phạm vi vạn dặm quanh Chân Hoàng Điện, khiến không gian kiên cố như mặt gương cũng phải rạn nứt. Thế giới võ đạo vỡ vụn hóa thành những đóa mai đỏ diễm lệ, tàn lụi rực rỡ.
Mái tóc búi cẩn thận tỉ mỉ, kiếm bào chỉnh tề không vướng chút bụi trần, khuôn mặt vốn uy nghiêm mang theo vẻ rối bời, lời nói khoan thai xen lẫn một chút khó nhọc. Mai Tị Nhân, đường hoàng xuất hiện!
Trên đỉnh đầu hắn còn có song trọng thánh kiếp, kiếp vân cuồn cuộn cọ xát nhau trên đỉnh Cửu Tiêu, oanh minh nổ vang, đinh tai nhức óc. Tay phải cầm Thái Thành Kiếm, trên thân kiếm kiếm ý hư thực giao thoa, tung hoành vô tận; tay trái ôm chặt lấy Từ Tiểu Thụ, trên mặt hắn tràn ngập tuyệt vọng, kinh ngạc đan xen.
Ấy vậy mà, dù vội vàng chạy đến, Mai Tị Nhân vẫn kịp thời cứu học sinh của mình, đoạt lại Từ Tiểu Thụ vào tay! Kiếm ý hư không tan đi, như thể một tấm màn lớn vừa bị vén lên.
Cuồng Bạo Cự Nhân khổng lồ đang bay lên trời cao vốn bị Thánh Tài Chỉ Kiếm cách không chém giết, giờ lại hóa thành những cánh hoa mai nhẹ nhàng tàn úa, chỉ còn lại Thánh Tài Chỉ Kiếm lơ lửng giữa không trung.
Hết thảy vừa rồi, chẳng lẽ chỉ là ảo giác?
Ngay cả Nhị Hào, cũng không kịp phản ứng.
Cho đến khi nhìn thấy những cánh hoa mai tiêu nát, gã mới hiểu ra. "Huyễn Kiếm Thuật?"
"Là Huyễn Kiếm Thuật!"
Cũng chính vào khoảnh khắc đó, Từ Tiểu Thụ đang được Mai Tị Nhân ôm chặt mừng rỡ như điên.
Hắn vốn tưởng rằng trạng thái Cuồng Bạo Cự Nhân của mình bị giải trừ là do bị Thánh Tài Chỉ Kiếm đánh nát.
Nhưng không ngờ, đây chỉ là do chủ quan ý thức của hắn cho rằng "bị đánh nát", nên mới giải trừ Cuồng Bạo Cự Nhân. Thời khắc mấu chốt, là Tị Nhân tiên sinh xuất thủ, cứu hắn! Ngay tại thời điểm Thánh Tài Chỉ Kiếm sắp ghim trúng ngực hắn, khiến lồng ngực đau nhói? "Không đúng! Ta rõ ràng nhìn thấy ngực ta trúng kiếm, ta còn cảm nhận được thống khổ nữa kia mà."
Từ Tiểu Thụ vội vã sờ soạng ngực mình, phát hiện không hề bị thương!
Những vết thương do Tịch Tuyệt Hắc Quang gây ra trước đó đã sớm khép miệng. Sau đó, lưỡi kiếm thánh tài kia cũng không hề găm trúng hắn!
"Thật giả luân hồi, hư thực thoải mái, đây chính là chân nghĩa của Huyễn Kiếm Thuật."
Mai Tị Nhân khẽ nâng cằm, lặng lẽ hít thở sâu, ra vẻ ung dung tự tại. "Nhưng mà, không đúng! Sư phụ từng nói ngài không chuyên tu Huyễn Kiếm Thuật, cho nên trên con đường này, tạo nghệ còn chưa sâu cơ mà?" Từ Tiểu Thụ từ tay Tị Nhân tiên sinh nhảy xuống, vẫn khó nén được niềm vui sướng trong lòng.
Cảm giác đại nạn không chết, từ địa ngục trở về thiên đường, khiến người ta ngỡ như đang mộng mị.
Nhưng mà, hình như đây chính là cảm giác mà Huyễn Kiếm Thuật mang lại... nhưng mà, có phải quá "tựa như ảo mộng" rồi không?
"Ta, còn sống thật sao?"
Từ Tiểu Thụ nhéo má mình, rồi lại tự tát mạnh một cái.
Tê! Đau thật!
Mai Tị Nhân thong thả liếc mắt, nhìn về phía cái "đồ chơi" hình người cao ba trượng mọc ra mười hai cánh quang, đỉnh đầu có quang hoàn thánh thần, thân mặc áo giáp trắng lóa, toàn thân phát ra vầng hào quang rực rỡ đằng sau lưng.
Tội Nhất Điện, cấm ký sinh vật ư? Khóe miệng Mai Tị Nhân khẽ co giật, da đầu nhẹ nhàng tê dại, sau đó như chợt nhớ ra điều gì, "A" một tiếng, trả lời câu hỏi của học sinh nhà mình:
"Lão hủ tạo nghệ Huyễn Kiếm Thuật quả thật không sâu."
"Người nói lớn tiếng, thường thường lòng đau sâu nhất."
"Cho nên, Từ Tiểu Thụ à, con người ta phải học cách khiêm tốn."
Nhị Hào chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Hắn lại không hề nhìn thấu được Huyễn Kiếm Thuật của Mai Tị Nhân ngay từ đầu!
Cho đến tận vừa rồi, hóa ra hắn đang giảng giải đạo lý cho một gã Cuồng Bạo Cự Nhân do hoa mai biến thành mà đối phương hư cấu ra ư?
"Khiêm tốn à..." Môi Từ Tiểu Thụ giật giật, không dám lên tiếng phản bác.
Khiêm tốn là tốt!
Cố kiếm tu, lẽ ra nên hư phí và khiêm tốn như thế!
"Chỉ cần người tới kịp thời, không dẫn đến chết người, dù ngài khiêm tốn thế nào, ta đều có thể chấp nhận!"
Từ Tiểu Thụ cuối cùng cũng nghiêng mắt, liếc nhìn Tị Nhân tiên sinh bên cạnh. Hắn vô tình thấy được trên đỉnh đầu vị lão sư, búi tóc được chải chuốt tỉ mỉ đến mức cẩn thận, nhưng bên trong lại xen lẫn vô số những sợi tóc xoăn khô khốc.
Ánh mắt dời xuống, bên trong chiếc ngoại bào của một kiếm khách không vướng bụi trần kia, là một chiếc áo lót cổ áo rách nát, vương những vết máu nhàn nhạt.
Ánh mắt Từ Tiểu Thụ dừng lại, dường như đã hiểu ra điều gì đó, hít một hơi thật sâu nói: "Lão sư, ngài đến chậm rồi..."
"Không muộn." Mai Tị Nhân ánh mắt chăm chú nhìn Nhị Hào, không hề quay đầu lại, đưa ra một cánh tay cháy đen, nói: "Lão hủ trên đường đi, kỳ thật đã toàn lực cứu chữa ngươi."
"Cuối cùng lại phát hiện, đây bất quá chỉ là một cánh tay, chỉ thế thôi, không phải là bản thân ngươi."
Từ Tiểu Thụ nhìn thấy cánh tay đến từ Thứ Hai Chân Thân này, chân như nhũn ra, suýt chút nữa rơi xuống không trung. Hắn vội bắt lấy nó, rồi nghiền nát tại chỗ! Tất cả chỉ vì cái này sao?
Cũng chỉ vì Thứ Hai Chân Thân cắt ra một mảnh đến đưa tin, lại không thể truyền đến, cuối cùng bên kia tự bạo, mảnh đó cũng theo đó mất đi tất cả linh tính, trở về nguyên dạng là một cánh tay.
Ngài, vì thế mà chậm trễ nhiều thời gian như vậy? Từ Tiểu Thụ không tin.
Ánh mắt hắn không thể nào rời khỏi những lọn tóc xoăn, còn có chiếc áo trong nhuốm máu của Tị Nhân tiên sinh. Những thứ này, dù sao cũng quá chướng mắt!
Ngập ngừng một chút, Từ Tiểu Thụ nhịn không được hỏi: "Lão sư, phong độ thật sự quan trọng đến vậy sao?"
"Phong độ? Phong độ gì cơ?"
Ầm ầm!
Cửu thiên lôi kiếp vang vọng, Nhị Hào vội lách mình né tránh, muốn tránh đi thánh kiếp.
Mai Tị Nhân thậm chí không thèm ngẩng đầu, kiếm tượng bỗng nhiên trồi lên, Xanh Vô hai kiếm song song chém lên, thánh kiếp liền bị chém thành tro bụi. Trên trán Mai Tị Nhân, lại rơi xuống một sợi tóc xoăn khô khốc.
Hắn đưa tay chỉnh lại vạt áo, có chút khó hiểu nghiêng đầu nhìn, hỏi: "Ngươi đang nói gì vậy?"
"Ta nói, chính là chuyện này đấy! Từ Tiểu Thụ sắp bị dồn đến đường cùng rồi." Hắn đương nhiên không thể nói ra miệng những lời này.
"Lúc Thứ Hai Chân Thân đuổi tới hiện trường Mai Tị Nhân độ kiếp, ngươi vẫn còn là một huyết nhân bị thánh kiếp đánh cho không nhận ra hình dạng! Chớp mắt một cái đến đây, không chỉ máu không còn, mà quân áo cũng tinh tươm."
"Nhìn tình huống này, dọc đường đi, ngươi không chỉ thay mỗi quần áo đơn giản như vậy, ít nhất cũng phải tắm rửa một phen rồi mới đến được đây!"
"Chẳng lẽ, ngay cả nội y cũng đổi luôn sao?"
"Nhưng như vậy, sẽ lãng phí bao nhiêu thời gian? Nếu không làm những việc này, có lẽ đã sớm đuổi kịp."
Ý thức Từ Tiểu Thụ chợt lóe lên, tập trung vào trọng điểm... Thánh kiếp đâu? Sao lại biến mất không dấu vết rồi?
Hắn vội vàng kìm nén những cảm xúc lung tung, ngước mắt nhìn lên. Song trọng thánh kiếp kia lẽ nào là giả?
"Tị Nhân tiên sinh giơ tay nhấc chân, hắn còn chưa kịp động đậy, thánh kiếp đã bị chém tan rồi sao?"
Cần biết, Khương Bố Y dưới thánh kiếp, chỉ là nhất trọng thôi, đã bị đánh cho chiến lực mười phần chỉ còn một, cuối cùng bị mình thành công thu phục.
Tị Nhân tiên sinh phong thánh, song trọng thánh kiếp hóa thành mây khói? Cái này... ngay cả một gã Kiếm Tu Bán Thánh cấp độ chiến lực kia cũng không làm được! Trong mắt Từ Tiểu Thụ bùng lên hi vọng.
Lần đầu tiên hắn cảm nhận rõ ràng, hình thái tự do – Thiên Cơ thần sứ có lẽ không phải là vô địch, hắn cũng có khuyết điểm.
"Tị Nhân tiên sinh, chính là Nhị Hào điểm yếu!"
"Hắn là cái gì?" Mai Tị Nhân trong lòng sớm có đáp án, nhưng vẫn mở miệng hỏi một câu.
"Thiên Cơ thần sứ, Nhị Hào," Từ Tiểu Thụ nắm chặt vạt áo lão sư, cảm giác an toàn tràn đầy, nhìn về phía thiên sứ thánh khiết ở nơi xa nói.
"Lão hủ hiểu rồi..." Mai Tị Nhân hít sâu một hơi, "Ngươi làm sao dám chọc vào hắn?"
"Ta có trêu chọc ai đâu! Hân cứ như chó dại ấy, đột nhiên xông tới đòi giết ta." Từ Tiểu Thụ vừa nói vừa đỏ hoe mắt, oà khóc nức nở, "Lão sư ơi! Con suýt chút nữa là đi tong rồi! Ngài nhất định phải làm chủ cho con!"
"Buông ra." "Ừ."
Từ Tiểu Thụ vội vàng buông lỏng tay đang níu chặt vạt áo, lau vội khóe mắt dù chẳng hề có giọt nước mắt nào, hỏi: "Lão sư, ngài có mấy phần chắc chắn giết được gã?"
"Chưa đến một phần."
"Hả? Một chút xíu?"
Từ Tiểu Thụ hoảng sợ đến suýt lạc cả giọng.
Thiên Cơ Thần Sứ hình thái tự do mạnh đến vậy sao, mà Kiếm Thánh Mai TỊ Nhân cũng không nắm chắc phần thắng?
Bỗng nhiên, hắn ý thức được điều gì, sắc mặt tối sầm lại, nói: "Lão sư, một thành của ngài, rốt cuộc là mấy thành? Ngài đừng có khiêm tốn nữa!"
"Một thành, chính là một thành." Mai Tị Nhân sắc mặt nghiêm túc, "Lão hủ không đùa, đây không phải chuyện ngươi ta có thể nhúng tay."
"Vậy ngài cứu hắn trước đi." Từ Tiểu Thụ nhớ ra điều gì đó, vội quay sang một bên.
Thiên Nhân Ngũ Suy vẫn còn bị thanh kiếm thánh tài đâm trúng giữa không trung, ý thức mơ hồ, thống khổ run rẩy.
Từ Tiểu Thụ nuốt khan một tiếng, khó khăn hỏi: "Lão sư, nếu tự nhận mình chết trong huyễn cảnh, thì trong thực tế có chết thật không ạ?"
"Có."
"Vậy ngài còn không mau mở Huyễn Kiếm Thuật ra? Hắn là Thiên Nhân Ngũ Suy, là đồng đội của con, vừa rồi nhờ có hắn con mới có thể sống sót! Hắn không chịu nổi đâu!"
Mai Tị Nhân nhíu mày nhìn chăm chăm Từ Tiểu Thụ toàn thân đẫm máu. Lão không nhìn thấy bao nhiêu vết thương trên người hắn, bởi vì đã trải qua thời gian dài, những vết thương kia đều đã được chữa trị.
Nhưng lão biết rõ việc tiểu tử này một mình đối mặt với Thiên Cơ Thần Sứ Nhị Hảo có ý nghĩa gì, sống sót đến giờ phút này quả thực không dễ dàng, không biết đã phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ.
Chỉ là... "Huyễn Kiếm Thuật, đã sớm mở ra rồi." Mai Tị Nhân thở dài.
"Vậy còn hắn?" Từ Tiểu Thụ chỉ Thiên Nhân Ngũ Suy, thần sắc ngơ ngác.
"Ngươi nên biết, Huyễn Kiếm thuật của vi sư còn chưa tinh thông, không phải nói ngoa đâu. Vừa rồi có thể cứu được ngươi một mạng, đã phải dốc hết vốn liếng rồi đấy."
"Ầm ầm!"
Cửu Thiên Thánh Kiếp oanh minh, nhưng lại dễ dàng bị kiếm tượng chém tan.
Nhưng trong một sát na quang minh, chiếu rọi ra bóng dáng thảm bại của kẻ đeo mặt nạ màu cam đang bị treo trên Thánh Tài Chí Kiếm kia, chính là Thiên Nhân Ngũ Suy.
Gân cốt Thiên Nhân Ngũ Suy co rút như sắp lìa đời, hơi thở thoi thóp. Dưới tác dụng của Tịnh Hóa Chỉ Lực, toàn thân gã thống khổ run rẩy.
Tất cả những điều này, hóa ra không phải là ảo ảnh! Tất cả đều là thật!
Vẻ vui mừng trong mắt Từ Tiểu Thụ tan biến, sắc mặt trở nên vô cùng ngưng trọng. Hắn không còn dám tự lừa dối mình, vô thức bước lên một bước, mong muốn cứu lấy Thiên Nhân Ngũ Suy.
"Trở về!"
Mai Tị Nhân con ngươi co rút lại, nhanh chóng xuất thủ, kéo chặt lấy tên học sinh nhà mình trở về.
Cùng lúc đó, vị trí vừa rồi Từ Tiểu Thụ đứng, cùng với vị trí trước người Thiên Nhân Ngũ Suy, hai đạo thánh tịnh chỉ quang đã trảm kích quét qua. Nếu không phải Mai Tị Nhân kéo lại kịp thời, lúc này có lẽ Từ Tiểu Thụ đã bị chém trúng rồi.
"Hắn..." Từ Tiểu Thụ hoàn toàn không để ý đến điều đó.
'Có Tị Nhân tiên sinh ở đây, hắn căn bản không lo lắng cho an nguy của bản thân, nhưng Thiên Nhân Ngũ Suy với bộ dạng này...'
"Không cứu được đâu."
Mai Tị Nhân thậm chí không cần nhìn thêm, đã đoán được kết cục của vị ân nhân cứu mạng Từ Tiểu Thụ này.
"Lực lượng Tổ Nguyên cô đọng đến mức này, hắn cũng không phải loại thể chất đặc thù như ngươi, đến ngươi còn chưa chắc khôi phục được."
"Khoảng cách đến khi hắn thực sự chết đi, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."
"Thần tiên cũng không cứu được."
Từ Tiểu Thụ không tin.
Hắn chỉ cần gỡ Thiên Nhân Ngũ Suy xuống khỏi Thánh Tài Chí Kiếm, nhất định sẽ có biện pháp cứu sống người này.
"Lão sư..."
"Không có cách nào!"
Mai Tị Nhân thần tình nghiêm túc nhìn chằm chằm vào tên học sinh nhà mình, "Ngươi nên hiểu rõ, hắn đã trở thành một con tin. Nhị Hào theo dõi hắn, liền có thể tiếp cận bất kỳ ai."
Từ Tiểu Thụ đương nhiên hiểu rõ đạo lý này.
Trước kia, hắn cũng dùng đúng chiêu này, lấy Tư Đồ Dung Nhân và Vũ Linh Tích làm con tin, khiến Nhị Hào thân bại danh liệt.
Nhưng hắn vẫn ôm chút chờ mong, hỏi: "Ngài ra tay..."
"Vì sư, chỉ lo lắng cho mỗi mình ngươi thôi." Mai Tị Nhân thề thốt từ chối, vô cùng nghiêm túc.
'Thiên Cơ Thần Sứ hình thái tự do' sẽ không đùa giỡn với bất kỳ ai, hắn – Mai Tị Nhân – muốn chiến đấu, cũng phải dốc toàn lực ứng phó. Mang theo hai kẻ vướng víu, làm sao mà đánh?
Cho dù Thiên Nhân Ngũ Suy cuối cùng có thể cứu chữa thì sao?
Cái thứ sắp mất kiểm soát, suy bại này, còn có thể để bên cạnh dưỡng thương sao?
Nói không chừng, nuôi dưỡng một thời gian, bản thân Mai Tị Nhân liền gặp phải thánh kiếp biến dị, từ nhị trọng, tách ra thành tứ trọng!
Đến lúc đó, mọi vận rủi kéo đến, chỉ một lần sơ suất, cả bàn cờ liền thua sạch.
Ngay cả Từ Tiểu Thụ vừa được cứu ra từ hiểm cảnh, cũng có thể chắp tay nhường cho kẻ khác.
Mai Tị Nhân, tuyệt đối không thể để những chuyện này xảy ra, càng không thể trở thành Nhị Hào thứ hai, bị người khác chế trụ.
"Từ..."
Thiên Nhân Ngũ Suy treo trên thanh thánh tài chỉ kiếm bỗng nhiên động đậy, gian nan ngước mắt nhìn.
Từ Tiểu Thụ nghe ra, y đang gọi mình, vội vàng nhìn lại.
Cùng lúc đó, con mắt phải dưới mặt nạ Thiên Nhân Ngũ Suy, tam hoa xoay chuyển, cấp tốc chảy vào trong con ngươi.
Sắc mặt Từ Tiểu Thụ thoáng biến đổi, nháy mắt một cái rồi vội vàng quay đầu, túm lấy cánh tay tiên sinh Tị Nhân nói:
"Lão sư, hai ta chuồn lẹ thôi, ít nhất rời khỏi cái Tội..."
Ầm ầm!
“Thánh kiếp diệu đêm, Chân Hoàng Điện phế tích một sát quang minh, kiếm tượng thì chém chết tất cả. Tình thần thức tỉnh phát động.”
Tiếng nói ngừng lại.
Từ Tiểu Thụ mở mắt, ngây người tại chỗ.
"Ôi."
Thiên Nhân Ngũ Suy cười thảm một tiếng, con mắt phải trào ra dòng máu đen, Tam Yếm Đồng Mục bị ép biến mất. Hắn nặng nề nhắm nghiền mắt, trong cổ họng phát ra một tràng âm thanh quái dị, khó khăn lắm mới phun ra được một chữ:
"Chạy..."
Từ Tiểu Thụ như bị sét đánh trúng.
Từ phương xa, Nhị Hào liếc nhìn thánh kiếp vừa dứt, cất giọng: “Trò chuyện đủ rồi chứ?”
Lời này kéo toàn bộ sự chú ý của Mai Tị Nhân trở lại, cơn đại địch ập đến đầu, không cho phép bất kỳ sự sơ suất nào.
"Mai Tị Nhân, ta đã đợi ngươi rất lâu, nhưng không ngờ ngươi thật sự sẽ đến." Nhị Hào bình thản nhìn thẳng.
"Đúng vậy." Mai Tị Nhân gật đầu.
“Ngươi cùng Thánh Nô lúc nào thì bắt đầu liên hệ? Từ Tiểu Thụ là gì của ngươi?”
“Hắn là đồ đệ của ta.”
"Vì sao phải thế?"
“Đã sinh ra ở cõi đất trời này, vốn là quân cờ; sớm muộn gì cũng phải nhập cuộc, không cần hỏi nhiều.”
Nhị Hào trầm mặc, đôi quang dực sau lưng khẽ rung động, im bặt trong tiếng sấm rền.
Đến khi kiếm ảnh của Mai Tị Nhân chém tan thánh kiếp, bầu trời khôi phục lại vẻ thanh tĩnh, hắn mới cất tiếng lần nữa.
“Ngươi không màng danh lợi suốt trăm năm, ta không hiểu Thánh Nô cho ngươi chỗ tốt gì, mà có thể mời được ngươi rời núi.”
"Ngươi hiểu."
“Ngươi làm không được!”
“Dù sao cũng nên thử một chút.”
“Hựu Đồ còn không làm được, ngươi so với hắn, thì thế nào?” Nhị Hào khuyên nhủ.
Mai Tị Nhân khẽ thở dài, chậm rãi dựng Thái Thành Kiếm trước ngực, ánh mắt từ xa xăm điềm nhiên biến thành vô cùng kiên định: “Hắn chấp ý chí, lão hủ chấp chỉ."
"Nói rồi, không cần hỏi lại nữa.” Lời không hợp ý thì thôi, Mai Tị Nhân không muốn lãng phí thêm lời vô nghĩa.
Thái Thành Kiếm trong tay bỗng nhiên nghiêng đi, toàn thân kiếm ý xông thẳng lên trời, đem thánh kiếp từ cửu thiên giáng xuống xâu xé tiêu diệt.
"Oanh!"
Phế tích Chân Hoàng Điện bị kiếm khí cuồng bạo oanh kích tại chỗ, dẫn đến nổ tung. Khi ánh sáng mờ ảo của Thái Thành Kiếm lóe lên, hư không lại hiện ra một tòa thành cổ nguy nga hùng vĩ.
Phía sau Mai Tị Nhân, kiếm tượng trên đỉnh đầu bỗng bừng sáng, vạn kiếm đồng loạt hướng xuống trấn áp. Đây chính là ý của Thái Thành Kiếm, vạn kiếm triều bái!
"Tuyệt Đối Đế Chế."
Mai Tị Nhân khẽ lẩm bẩm, vung kiếm chém tới.
Thái Thành Kiếm chỉ xuất, kiếm tượng cũng theo đó mà động, cả hai hòa quyện vào nhau, hóa thành kiếm khí màu vàng rực rỡ.
Chỉ một kiếm!
Oanh một tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng khắp nơi, thứ lệ thuộc vào Nhị Hào, giam cầm toàn bộ Tội Nhất Điện, cùng với thiên đạo, thánh đạo, không gian và các loại quy tắc lực lượng phụ cận Chân Hoàng Điện này, bỗng chốc tan rữa.
Vạn dặm khói trắng, nhuộm đẫm một điện. Mai Tị Nhân đỉnh đầu thánh kiếp, gánh vác kiếm tượng cùng hung, tay cầm Thái Thành Kiếm, hỗn độn thần khí.
Hắn nheo mắt nhìn về phía trước, sát ý ngập trời dường như có thể khiến cho Thiên Cơ thần sứ đang mang hình thái tự do phải run rẩy cả người, nhưng giọng điệu lại mang theo vẻ thương lượng:
"Lão hủ muốn mang một người rời khỏi nơi này, ngươi có bằng lòng không?"
Thánh tài chi kiếm trong tay Nhị Hào hơi nghiêng, đôi quang dực phía sau vỗ nhẹ.
Khí thế bỗng nhiên bộc phát, mạnh mẽ đẩy lùi Tuyệt Đối Đế Chế đáng sợ hơn Phong Tiêu Sắt vô số lần!
"Nếu như, ta không đồng ý thì sao?"
Nghe vậy, Mai Tị Nhân ha ha cười lớn, tay cầm kiếm đứng sừng sững, không nhúc nhích, nhưng kiếm ý đã từ bốn phương tám hướng hội tụ về, rót vào kiếm tượng. Kiếm tượng không ngừng kéo lên, tựa như một gã cự nhân man dại sinh trưởng mãi không thôi, chẳng mấy chốc đã phá tan cả mái vòm Tội Nhất Điện.
Trên Hư Không đảo, Tội Nhất Điện, bỗng nhiên lại hiện ra nửa thân quái vật dữ tợn.
Quái vật này to lớn vô cùng, hai thanh Xanh Vô kiếm trong tay vắt ngang gần như mấy vạn dặm, song song chém về phía chân trời.
Soạt hai tiếng, thánh kiếp bị chém nát, tại chỗ tiêu vong. Ác quỷ trảm kiếp!
Dị tượng này, dù ở các đại tuyệt địa xa xôi, vẫn khiến người ta phải chú mục, kinh hãi tột độ.
Trong Tội Nhất Điện, trên Chân Hoàng Điện, Mai Tị Nhân thờ ơ, dường như kiếm vừa rồi không phải do hắn xuất ra, chỉ lãnh đạm nói không chút rung động:
"Nếu không..."
"Lão hủ sống chết có số, ngươi thì nhất định không thể an nhàn." Nhị Hào rõ ràng cũng bị sức chiến đấu của tên cố kiếm tu điên cuồng này làm cho chấn động.
Khác với phần lớn Thánh cấp luyện linh sư, cố kiếm tu một khi phong thánh, hầu như không thể phân biệt thành chủ chiến hệ, chủ điều khiển hệ, hay thuần hệ phụ trợ.
Bọn quái thai này, sức chiến đấu chỉ có mạnh hơn, càng lúc càng không hợp lẽ thường, không thể dùng lý lẽ thông thường của luyện linh để dụ dỗ, ngay cả thiên cơ chỉ đạo cũng vô dụng!
Song trọng thánh kiếp? Nếu Mai Tị Nhân thật sự phá kiếp, một kiếm có thể điểm tan? Nếu vậy, hắn còn gánh cái thánh kiếp này để làm gì, chẳng lẽ chỉ vì đẹp mắt? Nhị Hào suýt chút nữa bị chập mạch tư duy.
"Ngươi đang uy hiếp ta?" Rất lâu sau, hắn mới lên tiếng.
"Không khó hiểu." Mai Tị Nhân đạm mạc gật đầu, "Đây, chính là uy hiếp."
Thừa dịp Nhị Hào im lặng, Mai Tị Nhân duỗi tay nắm lấy Từ Tiểu Thụ.
Hắn miệng hùm gan thỏ, trong đầu còn có đếm ngược trục xuất, căn bản không kéo dài được bao lâu.
Nhị Hào chắc chắn cũng biết điểm này.
Nhưng chính vì thế, hắn càng sợ mình làm chó cùng rứt giậu!
Kiếm Thánh liều chết phản công, một kiếm thôi, liền có thể bộc phát vô tận vĩ lực, ai cũng không muốn thử!
Tay vừa dùng lực...
Mai Tị Nhân phát hiện mình không kéo nổi Từ Tiểu Thụ, không khỏi cúi đầu. Từ Tiểu Thụ vẫn đang xuất thần.
Vừa nãy rõ ràng đã nói, muốn cùng mình một đường, trước thoát khỏi nơi này.
Lúc này, lại nhìn chằm chằm vào Thiên Nhân Ngũ Suy kia, đang suy tư điều gì?
"Từ Tiểu Thụ?" Mai Tị Nhân khẽ gọi.
Đúng lúc này, hắn cảm động lây trước lựa chọn của học sinh nhà mình.
Những lời Từ Tiểu Thụ vừa thốt ra nghe nhẹ nhàng, linh hoạt, nhưng ngẫm kỹ lại câu "Vừa rồi toàn bộ nhờ hắn ta mới có thể sống sót" lại ẩn chứa một nỗi nặng nề khó tả!
Tiểu tử này bề ngoài thì trêu đùa, nhưng sao có thể bội bạc sư phụ mình như vậy? Lúc này, Mai Tị Nhân dồn kiếm ý lan tỏa khắp trường, đặt trọn tâm tư vào thiên địa, tay nắm chặt lấy thanh Thái Thành Kiếm.
Ánh mắt Từ Tiểu Thụ vẫn dán chặt vào thân thể Thiên Nhân Ngũ Suy đang treo trên thanh Thánh Tài Chi Kiếm. Hắn đã ngừng giãy giụa, mất đi hoàn toàn dấu vết của sự sống.
Một tiếng thở dài khe khẽ bật ra, Từ Tiểu Thụ cắn chặt môi, run giọng nói:
"Tị Nhân tiên sinh, ta, ta có thể tùy hứng một lần không?"
"Nói, gọi là Lão sư."
"Lão sư."
"Ừ?"
"Ta muốn học kiếm."
*(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)*