Nhan Vô Sắc?
Trong Hoa Rụng Giới, Từ Tiểu Thụ nghe cái tên này, lòng chợt thót một nhịp.
Trí nhớ hắn vốn tốt, lờ mờ nhớ ra mình từng nghe qua "Nhan Vô Sắc" hai lần!
Lần thứ nhất là ở Không Tha Sảnh, khi Nhiêu Yêu Yêu dùng kiếm giăng thiên la địa võng vây bắt Hàn gia. Sau khi được giải thoát, hắn đã hô lớn một câu: "Nhan Vô Sắc, Ngư Côn Bằng khốn kiếp, đại gia ta trở lại rồi đây! Các ngươi cứ chờ đấy, không còn bao lâu đâu!"
Hàn gia có độn thuật cao siêu, nơi phong ấn bình thường khó lòng giam giữ. Lão lại bị hai vị "Nhan lão", "Ngư lão" mà Nhiêu Yêu Yêu tôn xưng hợp lực vây bắt, mới phải trục xuất đến nội đảo Hư Không đảo.
Còn lần thứ hai, là khi trước, lúc Từ Tiểu Thụ hỏi Nhị Hào về đồng bọn, Nhị Hào đã đáp hai cái tên: Nhan Vô Sắc, Đạo Khung Thương.
"Cái tên Nhan Vô Sắc này là ai vậy?" Từ Tiểu Thụ sẽ không ngốc đến mức tự mình suy đoán, vì Mai Tị Nhân tiên sinh đang ở bên cạnh.
"Thành viên nghị sự đoàn mười người của Thánh Thần Điện Đường, một trong tam đế, Bán Thánh quang hệ." Sắc mặt Mai Tị Nhân nghiêm trọng hẳn, hắn đã đốt sạch kiếm trăm chữ Hư, nhưng tiếng cầu cứu của Nhị Hào vẫn truyền ra ngoài, không cách nào ngăn cản.
Tam đế... Từ Tiểu Thụ nhớ kỹ, cái tên ngồi trên xe lăn ở Quế Gây Thánh Sơn, chính là một trong tam đế. Tên kia từ Trung Vực một tiễn đã mang đi "Tang lão", hình ảnh kinh dị ấy đến giờ vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Chưa từng nghĩ, giờ đây một trong tam đế - Nhan Vô Sắc sắp nhập cuộc? Giáp mặt chiến đấu ư? Hiện tại, mình so với Nhan Phi, so với Ái Thương Sinh thì thế nào? Từ Tiểu Thụ không khỏi suy nghĩ vấn đề này, rồi nhanh chóng có được đáp án.
Thậm chí không thể so sánh! Hiện tại đánh một Bán Thánh bình thường hắn còn thấy quá sức, chỉ có thể ngấm ngầm tính kế mấy kẻ chiến lực bị hao tổn như Khương Bố Y mà thôi.
"Hắn cũng là thành viên Nghị Sự Đoàn mười người?" Từ Tiểu Thụ chỉ vào những ký tự cổ vỡ vụn đầy trời, nhớ ra điều gì đó, ánh mắt lộ thêm một chút chờ mong.
"Đúng." Mai Tị Nhân gật đầu, "Thánh Thần Điện phân chia một điện, hai chủ, tam đế, tứ thần sứ, gộp thành Nghị Sự Đoàn mười người. Trước mắt, chín phần mười, có lẽ là mười thành viên đều đã là Bán Thánh. Nhị Hào là Thiên Cơ Thần Sứ."
Mười vị Bán Thánh? Da gà Từ Tiểu Thụ nổi lên.
Nhưng nghe Tị Nhân tiên sinh nói vậy, hắn đã hoàn toàn nắm được cấu trúc chiến lực cao tầng của Quế Gãy Thánh Sơn. Một Điện, Đạo Khung Thương, tạm thời cứ coi như Bát Tôn Am, không thèm để ý đến nữa.
Hai Chủ, chắc chắn là hai vị chấp đạo chủ tế Cấu Vô Nguyệt, Nhiêu Yêu Yêu. Hai người này mình đều từng chạm mặt, không, là từng đánh qua!
Tam Đế, Ái Thương Sinh hiển nhiên không cùng đẳng cấp chiến lực với Nhị Chủ, nói rõ Tam Đế còn mạnh hơn nữa. Nhưng Nhan Vô Sắc đến ngay cả mình còn chưa từng nghe qua, chứng tỏ hắn không nổi danh, chiến lực có lẽ cũng hơi kém.
Tứ Thần Sứ, Thiên Cơ Thần Sứ, đánh không lại Tị Nhân tiên sinh.
"Từ Tiểu Thụ, còn nhớ rõ lời lão hủ từng nói với ngươi không?" Mai Tị Nhân tựa hồ biết Từ Tiểu Thụ đang so sánh chiến lực, liền lên tiếng ngắt dòng suy nghĩ của hắn.
"Cái gì?" Từ Tiểu Thụ ngẩng đầu.
"Hiện tại, chúng ta đang ở trong hoàn cảnh lớn Hư Không Đảo."
"Nhị Hào, lão hủ là dùng Hồng Mai Tam Lưu kéo vào đánh, đây là sở trường của lão hủ, thuộc về lĩnh vực Tâm Kiếm Thuật."
"Nếu thật sự đấu một đối một, chiến hình thái tự do, Thiên Cơ Thần Sứ ở trong Tội Nhất Điện này, lão hủ làm thịt hắn xác suất, chưa tới một thành." Mai Tị Nhân nói xong, lại bổ sung: "Còn nữa, đừng quên, ván này đánh, chủ yếu là Tam Kiếp Nan Nhãn."
Từ Tiểu Thụ suy nghĩ có chút trì trệ, ý thức được có lẽ mình đã coi thường thực lực chân chính của Tứ Thần Sứ chỉ vì chứng kiến thảm trạng của Nhị Hào dưới tay Mai Tị Nhân. Đúng vậy, Nhị Hào từ đầu đến cuối bị Tị Nhân tiên sinh treo ngược lên đánh, nhưng hình thái ý thức của hắn hẳn là không thể địch lại Tâm Kiếm Thuật của Tị Nhân tiên sinh.
Chuyện này quá mức bình thường!
Kiếm thuật của Tị Nhân tiên sinh cực kỳ quỷ dị, có lẽ trước kia hiếm khi thi triển, thế nên Nhị Hào không nắm được những chi tiết này. Mà Nhị Hào mạnh đến đâu, đến cả Từ Tiểu Thụ còn không rõ.
Nhưng nếu hắn hóa thành hình thái ý thức quy tắc, chiến lực sẽ tăng lên gấp bao nhiêu lần so với ban đầu? Vẫn còn là một ẩn số. Tuy nhiên, Mai Tị Nhân lại chủ yếu đánh Tâm Kiếm Thuật!
Thắng khi đối thủ mạnh hơn, đánh cho tàn phế mới là bình thường, nếu không thắng, mới đáng sợ. Mấu chốt là Nhị Hào bị trúng bẫy, bị treo lên đánh trong hũ, tất cả cũng chỉ vì hắn tham Tam Kiếp Nan Nhãn!
Chiến cuộc đến nước này, Tị Nhân tiên sinh đã hoàn mỹ lợi dụng thiên thời địa lợi nhân hòa. Còn chiến lực chân chính của Thiên Cơ Thần Sứ, hình thái tự do của hắn, Từ Tiểu Thụ cũng chỉ được lĩnh giáo sơ qua một lần, khi cùng Thiên Nhân Ngũ Suy trong nháy mắt tan tác!
Việc so sánh chiến lực trên kết quả chiến cuộc hiện tại, từ căn bản đã không công bằng.
Không còn thời gian suy nghĩ quá nhiều, Từ Tiểu Thụ lại nhìn về phía Tị Nhân tiên sinh, "Vậy Không Có Nhan Sắc, một trong Tam Đế, chiến lực đến tột cùng là..."
Khóe miệng Mai Tị Nhân khẽ nhếch lên. Gã biết Từ Tiểu Thụ không dám gọi thẳng thánh danh, nhưng không có tâm trạng đùa cợt, chậm rãi đáp:
"Không biết."
"Nhị Hào là một trong Tứ Thần Sứ, nhưng hắn là tạo vật chủ của Đạo Điện, hay nói đúng hơn là người được tạo ra."
"Hắn mạnh hơn, cũng là sản phẩm của thời đại mới, gần ngươi hơn, nhưng lại cách xa thời đại trước kia. Đừng nói đến lão hủ."
"Hắn từ đầu đã không được đặt lên bàn cân so sánh với lão già sắp mục như ta. Thật sự so ra thì, phần thắng của hắn cũng không nhất định là tuyệt đối."
Từ Tiểu Thụ nghe từng câu từng chữ, không câu nào không có Nhan Vô Sắc đáp lời, sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi. Run giọng, hắn hỏi: "Ý ngài là, cái tên Không Có Nhan Sắc kia, cũng là lão già từ thời đại trước?"
"Hựu Đồ cùng ta, còn có tiểu Đạo, tiểu Ôn, tiểu Bát." Mai Tị Nhân gật đầu khẳng định.
Từ Tiểu Thụ ngẩn người một lúc, mới kịp nhận ra tiểu Đạo là Đạo Khung Thương, tiểu Bát là Bát Tôn Am. Còn tiểu Ôn... ách, cái này là ai? Một giây sau, hắn trở lại với trọng điểm, hít một ngụm khí lạnh.
Vậy chẳng phải Nhan Vô Sắc, thật sự là lão quái vật từ thời đại của Tị Nhân tiên sinh hay sao?
Đáng chết, trên cái đại lục này, thứ khó đối phó nhất chính là mấy lão già nhiệt huyết này mà!
"Không Có Nhan Sắc, so với ngài thì chiến lực thế nào?"
"Hắn là Bán Thánh của thời đại ta, Luyện Linh Chí Quang!"
"Ách, cái danh hiệu Luyện Linh Chí Quang này, là chỉ thuộc tính Quang của hắn, hay là địa vị gì đó?"
"Đều là. Luyện Linh giới có hắn làm trụ cột vững chắc, chứng minh cho cái thời đại cố kiếm tu đã là cọc tiêu của quá khứ rồi." Từ Tiểu Thụ nghe vậy, nhịp tim như hẫng đi một nhịp.
Mẹ kiếp! Rắc rối rồi đây!
"Ngài đánh với hắn, có bao nhiêu phần trăm chắc thắng?"
"Không có cơ hội đâu."
Mai Tị Nhân thở dài một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng tới, không nói thêm gì nữa.
Từ Tiểu Thụ hiểu ra, ngay cả Tị Nhân cũng không thể dễ dàng đối phó được hắn!
Tị Nhân tiên sinh đã nói, số lần xuất thủ của ngài tại Tội Nhất Điện là có hạn. Xét cho cùng, nguyên nhân là do sự tồn tại của đếm ngược tử vong, cho nên hết thảy...
"Tị Nhân tiên sinh đã tung ra ba kiếm với Nhị Hào, vậy bây giờ, ngài còn lại bao nhiêu ngày thời gian?"
Từ Tiểu Thụ, kẻ đã từng được Thiên Tổ ý chí tán thành, phát hiện ra rằng thông qua giao tiếp có thể miễn trừ đếm ngược tử vong, nhưng hiện tại lại ra tay, vậy chẳng phải sẽ không còn bị đếm ngược nữa sao?
Hắn đích xác là kẻ đặc thù duy nhất trên Hư Không Đảo.
Nhưng hắn lại quên mất, những người khác căn bản không hề giống mình, từng được Thiên Tổ ý chí tán thành. Vậy nói trở lại, Nhị Hào đã xuất thủ nhiều lần như vậy ở đây, lẽ nào gã không bị "Quy tắc tử vong" trói buộc sao?
Thiên Nhân Ngũ Suy có tương tự như tình huống này không? Hay là Thiên Nhân Ngũ Suy sẽ xảy đến muộn hơn, vậy thì hắn vẫn còn thời gian xoay chuyển?"
"Lão sư, Nhị Hào có biện pháp!"
Từ Tiểu Thụ suy nghĩ đến đây, nhạy bén nắm bắt lấy điểm mấu chốt.
Nhị Hào ra tay đã nhiều lần, nhưng chưa từng thấy hắn dùng đến miễn tử lệnh. Vậy thì hẳn phải có phương pháp khác để loại bỏ đếm ngược tử vong.
"Hắn xác thực có."
Mai Tị Nhân gật đầu, nhìn lên ba cái văn tự cổ quái trên bầu trời, nói:
"Đây là ba cái hộp mê hoặc. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bên trong đều chứa Nhị Hào chuẩn bị sẵn, ví dụ như Bán Thánh Huyền Chỉ."
"Ngoài những thứ đó ra, bản thân hộp mê hoặc là sản phẩm Thiên Cơ Thuật của Đạo điện chủ. Lão hủ trước kia chỉ nghe nói chứ chưa từng thấy. Nhưng vừa rồi khi bị chém, ta cảm ứng được lực lượng của chúng, đó là loại che đậy quy tắc."
Nói cách khác, chỉ cần có được một trong ba hộp mê hoặc này, liền có thể che đậy quy tắc của Hư Không Đảo, tùy ý xuất thủ ở đây? Đạo Khung Thương, quả nhiên đáng sợ!
"Vậy thì lấy đi chứ!" Từ Tiểu Thụ sốt ruột. Ba cái hộp mê hoặc này đều đã bị chém hai lần, nhưng không hoàn toàn biến mất mà vẫn có thể tự chữa trị nhờ quy tắc thiên cơ.
"Vô dụng thôi, không được tán thành thì dù lấy được cũng vô dụng." Mai Tị Nhân lắc đầu.
Từ Tiểu Thụ nhất thời trầm mặc.
Đạo điện chủ, quả nhiên không hổ là Đạo điện chủ!
Thời gian giao lưu sau trận nội chiến Hoa Rụng Giới vô cùng ngắn ngủi. Ngay khi Từ Tiểu Thụ nảy ra ý định "Không xong thì hủy!" thì một vầng sáng chợt bừng lên từ phương xa.
Ánh mắt Mai Tị Nhân co lại. Sắc mặt Từ Tiểu Thụ phức tạp. Bọn họ đều biết, địch nhân đã đến!
Chiếc Hộp còn sót lại chút linh tính bỗng nhiên bật ra tiếng nói yếu ớt của Nhị Hào:
"Mai Tị Nhân, cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Hiện tại ra hàng, chuyện trước đây, chuyện cũ bỏ qua."
Mặt mũi lão sư, quả nhiên lớn thật!
Bị đánh cho thê thảm thế này rồi, Nhị Hào cũng không muốn đẩy lão già kia vào thế đối đầu với Thánh Thần Điện Đường. Lỡ đâu lại xuất hiện thêm một kẻ cô độc, một mình giết ngược lên Thánh Sơn thì sao?
Từ Tiểu Thụ cảm xúc phức tạp, thậm chí không biết Tị Nhân tiên sinh lúc này sẽ đưa ra lựa chọn gì.
"Im miệng."
Mai Tị Nhân tâm cảnh bình lặng như giếng cổ, không hề dao động mà nói: "Lão hủ ra thêm một kiếm nữa, xác thực sinh tử do trời, nhưng ngươi, chắc chắn phải chết!"
Tuyên ngôn bá đạo này khiến Nhị Hào im bặt.
Hắn dù sao chỉ còn chút ý thức cuối cùng gửi gắm trong hộp mê hoặc, dù vậy cũng rất khó triệt để chết đi. Nhưng Mai Tị Nhân thì khác!
Hắn thật sự có năng lực khiến Bán Thánh hoàn toàn biến mất, bởi lẽ từ khi giao chiến tới giờ, hắn vẫn chưa từng thi triển Cổ Kiếm Thuật cảnh thứ hai.
Mai Tị Nhân có ổn không? Chắc chắn là không!
Trong ký ức của Nhị Hào, Mai Tị Nhân vốn dĩ đã nắm giữ chiêu thức kia từ lâu rồi!
Lý do hắn còn chưa chém ra một kiếm cuối cùng, hoàn toàn bởi vì hắn không muốn bị trục xuất, chứ không phải không thể. Dù sao, cổ kiếm tu đều là những kẻ điên, không chừng lúc nào sẽ nổi điên lên mất.
Lúc này, vẫn là không nên kích thích đối phương thì hơn.
"Lão sư, nên chạy thôi." Từ Tiểu Thụ bất đắc dĩ khuyên nhủ, một lựa chọn mà hiện tại dù không muốn cũng phải làm.
"Chạy đi đâu?" Mai Tị Nhân lại cười mỉm, xem ra chẳng hề lo lắng cho an nguy của mình, "Ngươi phán đoán đúng đấy, ngay từ đầu, chúng ta đã chạy trốn rồi. Hiện tại còn đang bóp cái Nhị Hào trong tay đây này."
Từ Tiểu Thụ không hề tự đắc, chỉ còn thở dài.
Tội Nhất Điện quả thực không phải sân nhà, Tị Nhân tiên sinh bị hạn chế quá lớn. Trời mới biết trên người Nhan Vô Sắc, liệu có mang theo một cái hộp mê hoặc nào không nữa? 'Đem Nhị Hào đánh cho tơi tả thế này đã là quá sức rồi, lại còn phải đối mặt với Nhan Vô Sắc Bán Thánh trạng thái đỉnh phong hoàn toàn khỏe mạnh...'
Đối phương thậm chí không cần tốn nhiều sức, tùy ý tung ra vài chiêu, Tị Nhân tiên sinh chẳng những không thể chống cự, mà còn phải gánh chịu quy tắc tử vong vì ra tay.
Chết tiệt!
Nếu Nhị Hào cầu viện, Nhan Vô Sắc thật sự có thể đáp lại, vậy gã từng nhắc đến một đồng bọn khác, Đạo Khung Thương, liệu có thật sự ở Hư Không đảo này không?
Vấn đề này, căn bản không thể nghĩ sâu.
Càng nghĩ sâu, Từ Tiểu Thụ càng thấy Bát Tôn Am kia không đáng tin cậy.
Hắn nói sẽ lo liệu hậu sự, chẳng lẽ lại quên thật rồi sao?
Nhị Hào đã dùng Tị Nhân tiên sinh làm quân cờ để trì hoãn, giờ Nhan Vô Sắc lại đến, lão Bát không xuất hiện, ai sẽ ra mặt tranh phong đây?
"Ta có phải đã quá tin tưởng hắn rồi không?" Từ Tiểu Thụ nhìn chằm chằm tia sáng thờ ơ của Tị Nhân tiên sinh, nghiêng đầu hỏi: "Lão sư, ngài có phải là con át chủ bài mà Bát Tôn Am chuẩn bị không?"
"Át chủ bài? Át chủ bài gì?" Mai Tị Nhân đang đối mặt tình thế cực kỳ nghiêm trọng, cũng không ngoảnh đầu lại.
"Xem ra không phải..." Từ Tiểu Thụ ngược lại dấy lên một tia hi vọng, hẳn là cũng cảm thấy không phải. Nhưng nếu ngay cả Tị Nhân tiên sinh cũng không phải, vậy con át chủ bài thực sự của Bát Tôn Am, ở nơi nào? Mẹ kiếp, mau ra đây đi, ta không chống nổi nữa rồi!
"Két."
Ngay khi tất cả mọi người dồn sự chú ý vào, nơi chân trời xa xôi bỗng nhiên vang lên một tiếng động lạ, như kim đồng hồ thời gian khẽ động một nhịp. Ngay sau đó, tia sáng thoáng qua trước đó đến Tội Nhất Điện, bỗng nhiên rút lui trở về.
"3..." Từ Tiểu Thụ ngây người như phỗng. Mai Tị Nhân cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đang lúc chờ đợi tia sáng cứu viện, ý thức của Nhị Hào đồng thời rung động kịch liệt.
"Không thể nào..."
Dù không thể nào, tia sáng vẫn biến mất.
Trên di chỉ Chân Hoàng Điện, xuất hiện một bóng dáng màu vàng. Không phải Nhan Vô Sắc, mà là Diêm Vương đoạt mệnh Hoàng Tuyền!
Hoàng Tuyền không phải dùng ý thức thể giáng lâm xuống Hoa Rụng Giới, mà là chân thân xuất hiện ở thế giới này!
Hắn nhìn thấy trong thế giới hình ảnh hoa tàn rực rỡ, phiêu đãng vô số ý thức thể cực kỳ thú vị, cùng với hai vị chân nhân Mai Tị Nhân, Từ Tiếu Thụ. Nhưng đó chỉ là thứ yếu, là ảo ảnh hé lộ một phần hình dáng của thế giới ý thức.
Trong thế giới chân thực, những người thực sự tồn tại gồm: một người đeo mặt nạ màu cam bị kiếm "Thánh Tài Chỉ" đóng đinh giữa không trung; một con chồn trắng nhỏ mắt trợn tròn đang hồi phục nhục thân; một cái đỉnh đồng thau và một nửa thân người bên trong đỉnh.
"Thiên Nhân Ngũ Suy?" Hoàng Tuyền không nói lời thừa thãi, dẫn đầu tiến đến trước mặt Thiên Nhân Ngũ Suy không chút sinh cơ.
Hắn đưa tay định gỡ chiếc mặt nạ của Thiên Nhân Ngũ Suy xuống, xem thử đối phương đã chết thật hay chưa. Đúng lúc này, Thiên Nhân Ngũ Suy khẽ "ừm" một tiếng, mở mắt dưới lớp mặt nạ.
"Hoàng Tuyền đại nhân..." Hoàng Tuyền thở dài một hơi, "Xem ra bản tọa đuổi tới vừa lúc, ngươi quả nhiên chưa chết."
"Lão phu đã chết một lần rồi." Thiên Nhân Ngũ Suy đáp, giọng điệu không hề có chút cảm xúc nào, "Hãy xem những người khác đi. Tam Kiếp Nan Nhãn, Thứ Diện Chỉ Môn, toàn bộ đều ở đây, không ai bị bỏ lại cả!"
Toàn bộ đều ở đây? Thật quá tuyệt vời! Một khởi đầu hoàn mỹ!
Dưới trạng thái toàn thịnh, ánh mắt Hoàng Tuyền giao hội với ánh mắt kinh ngạc của Mai Tị Nhân trong Hoa Rụng Giới, khẽ gật đầu.
Hắn quay đầu, nhìn về phía Bán Thánh duy nhất còn khả năng chiến đấu ở đây, "Ngươi là cá của Thánh Thần Điện Đường sao?"
Bị quăng ra khỏi Hoa Rụng Giới, chỉ mới chữa trị được chưa đến một nửa vết thương, Hàn gia nghe thấy tiếng kêu quái dị kia, như thể bị tử thần để mắt tới, áp lực đè nặng như núi, lắp bắp liên hồi:
"Đừng động vào bản đại gia! Ta chủ là Từ Tiểu Thụ, ta chủ chỉ chủ Bát Tôn Am, bản đại gia không phải người của Thánh Thần Điện Đường!"
Thật đáng sợ...
Rốt cuộc đây là cái cục diện gì?
Ngay cả Bán Thánh sở hữu thuộc tính thời gian, không gian cũng đến đây?
Sau khi bị Hần gia ném đi, nó đã tỉnh lại được một lúc lâu. Việc đi theo Thụ gia có phải là con đường tốt nhất hay không, nó suýt chút nữa thì lỡ một bước, hối hận không kịp!
Giờ đây, nó lại phát hiện mình rơi vào một cái hố sâu không lường trước, còn sâu hơn cả tưởng tượng! Thánh Thần Điện Đường, Thiên Cơ Thần Sứ...
Tương tự như Cổ Kiếm Tu đại nhân của Bát Tôn Am, Cổ Kiếm Tu đều là những kẻ điên! Còn có cái tên đáng chết Nhan Vô Sắc kia, hắn... lại rất có thể chạy tới! Trời ạ!
Bản đại gia chỉ là lỡ lời thôi mà, đâu có nghĩ sau khi chạy ra khỏi nội đảo lại phải đánh nhau với cái tên Nhan Vô Sắc mà trốn còn không kịp kia chứ! Nguy cấp nhất là đến cuối cùng, Nhan Vô Sắc mới chỉ chạy được một nửa!
Cái tên Bán Thánh quang hệ có tốc độ tuyệt đối kia, còn có thể bị người cưỡng ép quay ngược thời gian, đổi lấy một Bán Thánh thuộc tính không gian thời gian khác xuất hiện. Hần gia bó tay rồi.
Chỉ là Hư Không đảo ngoài đảo, chỗ đó có đủ chỗ cho nhiều vị đại phật như vậy dung thân sao?
Các ngươi đánh nhau, phải mang đến nội đảo mà đánh, đó mới là đỉnh phong chi chiến a!
Một con Hàn Thiên Chí Chồn nhỏ bé như ta, có đức hạnh gì, có tư cách gì mà được quan chiến ở cự ly gần như vậy chứ? Ở nội đảo, ta thậm chí chỉ có thể làm bia đỡ đạn thôi.
Hần gia cảnh giác vô cùng, nhìn chằm chằm vào người đeo mặt nạ vàng kim kia, trong lòng gào thét muốn nổ tung nhưng vẫn không dám biểu lộ nửa điểm, chỉ lo lại bị người ta đá cho phế.
"Bản chồn sóc hoảng rồi."
Thậm chí Thụ gia cũng không cho nó cảm giác an toàn! Cảm giác an toàn của Thụ gia, thậm chí còn phải dựa vào vị Cổ Kiếm Tu kia mới có được! Hoàng Tuyền thì không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Mai Tị Nhân, ánh mắt dò hỏi.
Từ khi Tiểu Thụ phát hiện Hoàng Tuyền và Tị Nhân tiên sinh có ánh mắt giao nhau, lập tức liên tưởng đến suy đoán trước đây của mình. Hai người này từng cùng nhau đối phó Khương Bố Y, nói cách khác, Hoàng Tuyền trước mắt là người của phe mình. Chuyện tốt!
Bát Tôn Am, có phải ngươi đang thao túng tất cả mọi chuyện hay không, đây chính là chiêu chuẩn bị ở sau của ngươi sao?
Dù thế nào đi nữa, Từ Tiểu Thụ không thể để Hoàng Tuyền làm tổn thương người của mình.
"Đây là người của ta và tiên sinh Tị Nhân, cũng là đồng bạn của ngươi, không được làm hại hắn." Hắn nhắc đến mối quan hệ với lão sư.
Bát Tôn Am có danh tiếng lớn.
Nhưng hiện tại, thật không biết vị Hoàng Tuyền phong thánh này, có nể mặt hay không!
Hoàng Tuyền không nhận được sự phủ nhận của Mai Tị Nhân, ánh mắt lướt qua Từ Tiểu Thụ quỷ dị một thân hắc y, lộ vẻ hứng thú. Nhưng lúc này, chưa phải thời điểm chiêu mộ người, ánh mắt hắn dừng trên Hàn gia có vẻ hoảng sợ, mỉm cười nói: "Chủ nhân của ngươi còn nợ bản tọa một cái nhân tình đấy, nhớ kỹ nhắc nhở hắn trả."
Nói xong, hắn lướt đi, lao đến trước đỉnh đồng thau.
Người bên trong đỉnh đồng thau đã có sinh cơ, cực kỳ yếu ớt, nhưng vẫn còn sống, ừm, rõ ràng là đang giả chết. "Đừng giả bộ, ngưng tụ đầu ra đi." Hoàng Tuyền nói.
Thân thể Vũ Linh Tích trong đỉnh đồng thau run lên, đầu lâu liền mọc ra.
Trong khoảng thời gian Mai Tị Nhân đánh Nhị Hào, hẳn là đã mượn sức mạnh còn sót lại từ giọt thánh huyết phục sinh trước đây của Nhị Hào, vụng trộm chữa trị tốt bản thân.
Nhưng hắn không dám tiết lộ nửa phần lực lượng, ngay cả chiến trường cũng không dám nhìn trộm, như thể sợ bị người phát hiện.
Giờ phút này, thanh âm kia vang lên bên tai, rõ ràng là đang nói chuyện với mình. Vũ Linh Tích chỉ có thể bất đắc dĩ ngưng tụ đầu ra, trợn mắt nhìn về phía trước.
Thế giới trước mắt một màu u ám.
Trong mắt Vũ Linh Tích thậm chí đã mất đi ánh sáng.
Mai Tị Nhân đã thành tựu Cổ Kiếm Thánh, hình thái tự do Thiên Cơ Thần Sứ bị đánh đến phát nổ, Hoàng Tuyền cũng phong thánh thành công, Thiên Nhân Ngũ Suy vẫn chưa chết!
Còn Nhiêu Yêu Yêu đâu? Nàng chẳng phải đi theo Hoàng Tuyền ra ngoài sao? Người đâu?
"Nhan Vô Sắc đâu? Vừa rồi ta nghe thấy giọng hắn, sao không thấy đến? Điện Thánh Thần đã bại một trận mất mặt lắm rồi!" Vũ Linh Tích dời ánh mắt về phía người đeo mặt nạ vàng kim trước mặt, ngập ngừng hỏi: "Hoàng Tuyền thủ tọa."
"Đánh đấm kiểu gì đây!"
Một Bán Thánh nắm giữ thuộc tính thời gian và không gian, lại còn là Linh Bộ thủ tọa, ta có tư cách phản kháng chứ! Dù chỉ là một chút thôi cũng được!"
"Thứ Diện Chỉ Môn, ở trên người hắn." Thiên Nhân Ngũ Suy phía sau gian nan lên tiếng.
Ánh mắt Hoàng Tuyền ngưng lại, như chợt nhớ ra điều gì.
Thì ra đánh nhau lâu như vậy, Thứ Diện Chỉ Môn vẫn chưa tìm được chủ nhân, còn ở trên người thanh niên này sao? Gã vung tay lên, "bành" một tiếng, đánh nát đầu Vũ Linh Tích.
"Đây là cảnh cáo, cũng là trừng phạt cho việc ngươi không nghe lời lúc trước. Nhưng lần sau ra tay, sẽ không đơn giản như vậy đâu."
"Thứ Diện Chỉ Môn, giao ra!"
Bên dưới đỉnh đồng, ánh sáng yếu ớt của trận đồ áo nghĩa hệ thủy rung động phát ra, đầu của Vũ Linh Tích chậm rãi khôi phục.
Đến khi ngưng tụ lại hoàn toàn, cả khuôn mặt hắn đều vặn vẹo vì đau đớn, toàn thân bốc lên khí nóng liều lĩnh vì phẫn nộ, hắn khàn giọng gầm lên: "Có thể đừng có bạo đầu ta nữa không? Ai cũng thích làm thế!"
"Ta giao, được chưa!"
*(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)*