Chương 127

Truyện: Truyen: {self.name}

Mạc Mạt rời đi như vậy.

Đám người trên đỉnh đầu tản ra mỗi người một ngả, người có liên hệ với Từ Tiểu Thụ dù sao không nhiều, tự nhiên chẳng có mấy ai nán lại lo lắng cho hắn.

Phía trên chỉ còn lại Viên Đầu, vẻ mặt hờ hững, nhưng lại là người mà Từ Tiểu Thụ luôn canh cánh trong lòng.

"Nhận ánh mắt chăm chú, giá trị bị động +1."

Đây đã là thông báo thứ n rồi, hắn dám chắc chắn tất cả đều là do tên kia trên kia "cống hiến".

Không biết gia hỏa này rốt cuộc muốn gì, Từ Tiểu Thụ cũng không để ý nhiều, hắn nhìn về phía Chu Thiên Tham, "Ngươi muốn đi đâu?"

Chu Thiên Tham vuốt ve thanh kim vàng bá đao của mình, ngập ngừng nói: "Đâu cũng được, mật độ linh khí của Thiên Huyền Môn đã đủ để ta tu luyện rồi, còn bí cảnh thì... tùy duyên vậy…"

Từ Tiểu Thụ biết tiên thiên thuộc tính chi lực của gia hỏa này rất đặc thù, đi theo con đường ý cảnh, thuần túy tu luyện linh khí kỳ thực không phải là cách phù hợp nhất với hắn.

Loại người này, thường thì khổ luyện rất nhiều năm, một khi ngộ đạo, trực tiếp phá cảnh Tông Sư cũng có thể!

Hắn không đáp lời, mà dán ngọc giản lên trán, tin tức bên trong lập tức được lĩnh hội.

Đây là một tấm bản đồ, đánh dấu vị trí cụ thể của các đại thí luyện bí cảnh, mười phần rõ ràng, có giá trị không nhỏ.

Từ Tiểu Thụ hơi kinh ngạc, nhìn về phía Mộc Tử Tịch nói: "Tang lão cho?"

"Ừm ạ!"

"Đây là muốn ép ta về hướng Hắc Lạc Nhai đây mà…" Từ Tiểu Thụ không khỏi thầm oán.

Hắn biết với những đệ tử nội viện mới như hắn, việc tìm kiếm thí luyện bí cảnh ngay khi vừa vào Thiên Huyền Môn là không được khuyến khích, có thể ở lại bên trong chờ đủ ba ngày đã là quá tốt rồi.

Sự tồn tại của thí luyện bí cảnh vốn là để chuẩn bị cho ba mươi ba người mới tấn cấp, nơi đó độ khó tu luyện cực cao, thậm chí có thể đi kèm với hiểm nguy chết người.

Hắn lại nhìn về phía Chu Thiên Tham: "Bách Binh Chi Địa' và 'Sát Lục Giác', ngươi muốn đi cái nào?"

Chu Thiên Tham khẽ giật mình, hai cái tên này đều là cách gọi bí cảnh thí luyện của Thiên Huyền Môn. Gã hỏi: "Ngươi biết địa điểm cụ thể sao?"

Từ Tiểu Thụ lắc lắc ngọc giản trong tay. Tên này cũng coi như tốt bụng, chịu chia sẻ tin tức, nhưng lựa chọn cuối cùng vẫn là do hắn quyết định.

"Phương hướng của ngôi sao kia là hướng bắc." Gã chỉ lên bầu trời. Bầu trời bên trong Thiên Huyền Môn một màu trắng xóa, chỉ có duy nhất một ngôi sao.

"Hướng Tây Bắc đi thẳng là 'Bách Binh Chi Địa', còn chính Nam là 'Sát Lục Giác'. Tự ngươi quyết định có muốn đi hay không thôi!"

Đây là hai nơi thích hợp nhất với Chu Thiên Tham trong bản đồ, những chỗ khác gã đi cũng vô dụng.

Chu Thiên Tham có chút kinh ngạc, không ngờ Từ Tiểu Thụ lại nói thẳng ra như vậy.

Loại tình báo này nếu đem ra ngoài bán, giá trị không hề nhỏ.

Ngoại viện của Thiên Tang Linh Cung bảo vệ đệ tử rất kỹ, nhưng khi vào nội viện, nơi này chẳng khác nào một xã hội thu nhỏ.

Tài nguyên sẽ được cung cấp, còn nếu muốn có thêm nhiều tin tức hơn, hãy trao đổi ngang giá.

Hoặc là trực tiếp tìm những người biết được tình báo, ví dụ như ba mươi ba người đi trao đổi địa điểm bí cảnh thí luyện lần trước.

"Vậy ta đi về phía nam vậy!" Chu Thiên Tham dừng một chút rồi nói: "Cảm ơn!"

"Nhận được cảm kích, giá trị bị động +1."

"Cám ơn cái gì, coi như là thù lao cho tình báo mà ngươi báo cho ta ngoài cửa lần trước đi!" Từ Tiểu Thụ chẳng hề để ý.

Chu Thiên Tham người này có vẻ ngốc nghếch, nhưng lại rất dễ gần. Từ Tiểu Thụ không có nhiều bạn bè, nhưng gã vẫn sẵn lòng kéo dài quan hệ với Chu Thiên Tham, dù chỉ để đổi lấy thông tin trong vài ngày tới.

Người cao lớn nghe vậy thì cười hắc hắc, quả nhiên lời gia gia nói "người tốt sẽ có báo đáp" là đúng.

"Đúng rồi, ngươi định đi đâu?" Gã hỏi.

"Ta á?" Từ Tiểu Thụ liếc nhìn Viên Đầu đang khoanh chân tu luyện trong hư không. Tên kia nhìn như đang giành giật từng giây...

Ngươi không đi thử luyện ở bí cảnh, còn lẩn quẩn ở đây làm gì?
"Ta đi hướng tây kia!"

Phía đông chính là Hắc Lạc Nhai, Tang lão đã nói đến nước này, hẳn là mau chóng đến xem tình hình.

"Tốt!"

Chu Thiên Tham trong mắt bừng bừng lửa chiến, rút đao khiêu chiến, khí phách ngút trời nói: "Đợi khi ngươi tu luyện thành tài, ta nhất định sẽ lần nữa hướng ngươi phát ra khiêu chiến, trước mặt mọi người đánh bại ngươi!"

Tiếng quát này làm Mộc Tử Tịch giật mình, nàng mắt to láo liên đánh giá hai người, tựa hồ nhìn ra chút gì đó.

Từ Tiểu Thụ dùng hai ngón tay đẩy lưỡi đao ra, vỗ vỗ vai hắn.

"Cực kỳ tự kỷ, ta cực kỳ thích!"

"Đi thôi, Pikachu à!"

Hắn quay đầu nhìn Mộc Tử Tịch: "Ngươi đi 'Sâm La Bí Lâm'?"

Đây là nơi duy nhất được đánh dấu trên bản đồ, hơn nữa xem xét địa thế thì đây rõ ràng là bảo địa thuộc tính Mộc, khẳng định cô nương này không đi nơi khác.

Mộc Tử Tịch gật cái đầu nhỏ: "Đúng vậy, làm sao?"

Từ Tiểu Thụ trợn mắt, nói: "Vậy còn ngẩn người ở đây làm gì? Đi thôi!"

Mộc Tử Tịch: "..."

Ta vừa đưa ngọc giản cho ngươi, ngươi liền thay đổi thái độ?

"Nhận nguyền rủa, giá trị bị động, +1."

"Đi thì đi, hung dữ cái gì!" Tiểu cô nương bĩu môi, giận dỗi quay đầu bỏ đi, "Ngươi tưởng ta muốn đợi ở chỗ này lắm chắc!"

Á đù, thế này cũng giận được à!

Từ Tiểu Thụ khoái trá, lớn tiếng nói: "Ta đây chẳng phải sợ ngươi coi ta thành bảo địa, lại muốn hút máu ta đấy thôi!"

Mộc Tử Tịch khựng bước, lủi thẳng một mạch.

"Nhận nguyền rủa, giá trị bị động, +1, +1, +1, +1..."

Rất tốt, người đã đưa đi, bước tiếp theo...

Từ Tiểu Thụ ngẩng đầu nhìn trời: "Ê, anh bạn, vắng vẻ thế này, đánh nhau một trận không?"

Viên Đầu nghe vậy, khí tức chợt ngưng trệ, giờ này mà cũng đòi đánh?

Đùa kiểu gì thế, người ta còn chưa đi xa đâu, giờ ngươi chết thì chẳng phải ta thành kẻ giết người diệt khẩu à?

Ba ngày sau, khi ngươi lạc vào mê thất bí cảnh mới là lúc ngươi tận số!

Hắn khẽ cười nhạt, dứt khoát kết thúc trạng thái tu luyện. Bỗng nhiên, da gà hắn nổi lên, một luồng khí tức tử vong bao trùm lấy toàn thân.

Linh niệm quét qua, hắn thấy dưới mặt đất hai vật thể lạ không rõ hình dạng đang vẽ nên hai đường đen song song, giao nhau tại một điểm.

"Ầm ầm!"

Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên ngay dưới chân, sóng nhiệt khủng khiếp ập đến. Không kịp trở tay, Viên Đầu trực tiếp bị hất tung lên không trung, toàn thân cháy đen như than, mặt mày lấm lem.

"Phốc!" Một ngụm máu trào lên, hắn phun ra.

"Ngươi điên à!" Viên Đầu tức giận gầm lên, cái quái gì vậy, nói đánh là đánh?

"Đây là Thiên Huyền Môn, cấm chỉ tư đấu!!!"

"Nhận nhục mạ, giá trị bị động +1."

"Nhận cảnh cáo, giá trị bị động +1."

"Cấm chỉ tư đấu?" Từ Tiểu Thụ nhếch mép, hai đầu ngón tay lại lóe lên hai viên hỏa chủng áp súc. Hắn cười lạnh một tiếng: "Ngươi thật sự nghĩ vậy sao? Nếu không đi tìm bí cảnh thí luyện của ngươi, còn lượn lờ ở đây làm gì?"

Hắn dừng một chút, nói tiếp: "Ta là thiên nga của ngươi chắc? Ngươi muốn nuốt chửng ta?"

"Đồ thần kinh!" Viên Đầu tái mặt, dù lớp than đen sì phủ kín cũng không che nổi.

Hắn... hắn đang mắng ta là cóc ghẻ?

Không đúng, cái này không quan trọng... Cái tên này điên thật rồi, đám nhân tài kia vừa mới rời đi được bao lâu mà hắn đã dám động thủ?

Hắn đột phá nên sinh ra ảo giác mình vô địch rồi chắc?!

Cho dù đột phá, thì cũng chỉ là Luyện Linh thập cảnh, có thần khí vào cái mả tổ nhà ngươi à!

"Nhịn! Phải nhịn!"

Viên Đầu cảm nhận được linh niệm đang có người tới gần. Hắn thầm nghĩ lúc này không thể manh động, nhẫn một chút... Phi! Gió êm sóng lặng!

Ba ngày, chỉ cần ba ngày nữa thôi.

Người đều đã lộ diện, tiểu tử này nhất định phải bị "Mê Thất" (*)!

Từ Tiểu Thụ nhìn Viên Đầu bay càng lúc càng cao, lập tức giẫm lên "Tàng Khổ", nhưng tốc độ "Đảo Ngược Ngự Kiếm Thuật" của hắn thực sự quá tệ, căn bản không theo kịp tốc độ phi hành bẩm sinh.

"Có ngon thì xuống đây đánh một trận!"

(*): Mê Thất (迷失): Mất phương hướng, lạc lối. Ở đây chỉ việc bị lừa gạt, dụ dỗ.

"Ha ha, đồ ngu không biết bay!" Viên Đầu cũng không thèm ngoái đầu, vội vã chuồn mất.

Từ Tiểu Thụ lần nữa đáp xuống đất, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Tốt rồi, cuối cùng cũng tống được gã đáng ghét này đi.

Thực ra, qua "Cảm giác", hắn đã thấy rõ sau khi mọi người rời đi, tên kia đã rục rịch ý định ra tay. Bản thân hiện tại còn chưa nắm chắc phần thắng tuyệt đối, sao có thể để gã ra tay?

Chẳng lẽ đợi hắn đột phá đến Tiên Thiên rồi tính không thơm sao? Vì vậy mới có màn kịch vừa rồi, giả vờ yếu thế để câu giờ.

Quả nhiên, gã đúng là đồ ngốc, ngoan ngoãn cho hắn thời gian.

Chắc hẳn gã định ba ngày sau quay lại cạo trọc hắn đi, nhưng chờ đến ba ngày sau... "Món ăn" đã nguội ngắt rồi!

"Ha ha, ngu xuẩn!"

Từ xa, bóng dáng Mộc Tử Tịch bay tới. Từ Tiểu Thụ mừng rỡ, vẫn còn biết lo lắng cho sư huynh đây mà, không tệ không tệ, không như gã Bạch Nhãn Lang Chu Thiên Tham kia, đi một mạch không thèm ngoái lại.

"Ngươi quay lại làm gì?"

Mộc Tử Tịch ngẩn người, "Ngươi không phải đang đánh khung sao?"

"Đánh cái khung gì chứ!" Từ Tiểu Thụ vung tay lên, hai viên hỏa chủng liền bay lên trời cao, "Đang đốt pháo hoa đấy! Ngươi xem này..."

Ầm ầm!

Hư không nổ tung một tiếng, khí lưu cuộn trào.

"Đẹp không?"

Mộc Tử Tịch im lặng.

Nàng không thèm quay đầu lại, bỏ đi. Quả nhiên, mình không nên lo lắng cho tên này. Hắn mà có chuyện mới là lạ!

"Nhận nguyền rủa, bị động tăng lên, +1, +1, +1, +1..."

(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)

Previous Chapter Next Chapter
Page 1 of 1