Chương 128

Truyện: Truyen: {self.name}

Từ Tiểu Thụ rảo bước về hướng đông.

Việc bảo gã Viên Đầu đi về phía tây chỉ là để đánh lạc hướng, gã ta thể nào cũng quay lại tìm hắn. Đến lúc đó, nếu tình báo sai lệch, e rằng ba ngày cũng chưa chắc tìm được người.

Thiên Huyền Môn rộng lớn vô cùng.

Khẽ ngân nga vài câu hát, thỉnh thoảng rút thanh kiếm nhỏ cắm trong lòng bàn tay ra để máu huyết lưu thông, Từ Tiểu Thụ cảm giác mình sắp thích ứng được với khoái cảm kỳ lạ của cơ thể này rồi.

Hắn thử không dùng thống khổ để tê liệt mình, hoàn toàn rút kiếm ra.

"Ư...!"

Vẫn còn chút khó chịu, cơ thể hắn dường như đang biến đổi theo một cách quái dị.

Cố nén sự khó chịu, Từ Tiểu Thụ tiếp tục bước đi, đồng thời chấm dứt hành vi tự ngược trước đó.

"Phương pháp hô hấp" là một kỹ năng bị động, sớm muộn gì hắn cũng phải tiếp xúc với môi trường linh khí nồng độ cao này thôi.

Đây mới chỉ là Thiên Huyền Môn, sau này ra khỏi linh cung, tiến vào những bí cảnh cường đại hơn, chẳng lẽ hắn lại từ chối tu luyện và tiến bộ chỉ vì khoái cảm quá mãnh liệt sao?

Không thể nào!

Chống cự là vô ích, cuộc sống không phải lúc nào cũng có thể chống cự, đôi khi phải học cách chấp nhận, thậm chí là tận hưởng nó.

"A ~ sảng khoái ~"

Mỗi khi chỉ có một mình, Từ Tiểu Thụ lại dần trở nên buông thả.

Theo thời gian trôi đi, hắn cũng từng bước tiến hóa, có thể đi lại bình thường.

Người khác vừa vào Thiên Huyền Môn đều tranh thủ từng giây từng phút, hoặc là tu luyện không ngừng nghỉ, hoặc là tìm kiếm bí cảnh để nhanh chóng tăng tiến tu vi.

Từ Tiểu Thụ lại khác.

Từ trước đến nay, việc tu luyện của hắn đều dựa vào bị động. Thậm chí, ngay cả khi nằm xuống ở Thiên Huyền Môn, hắn vẫn tu luyện không gián đoạn, hiệu quả còn tốt hơn so với những kẻ cố gắng kia.

Nhưng hắn vẫn không hề buông thả bản thân. Một mặt, hắn hướng "Hắc Lạc Nhai" mà đi, mặt khác, hắn lấy ra "Thập Đoạn Kiếm Chỉ".

Tuyệt học độc môn của Bát Tôn Am, kiếm tiên thứ tám, người được đồn đại là thiên tài số một của Ngũ Vực.

Biết được địa vị của thứ này, tựa hồ khối ngọc giản trên tay bỗng trở nên nặng trịch.

Hắn không rõ Tang lão kiếm đâu ra được bản đầy đủ này, nhưng để có được nó, hẳn đã phải trả một cái giá không nhỏ.

Trước kia không rảnh xem, giờ cuối cùng cũng có cơ hội xem cho thỏa!

Áp ngọc giản lên trán, ý niệm khẽ quét qua, vô vàn tin tức tràn vào trong đầu.

Quả nhiên không sai, đây là một môn linh kỹ đặc thù, chuyên tu mười ngón tay, không cần vận dụng linh nguyên, hơn nữa, từ trong đó có thể thấy rõ vô số dấu vết tư duy chiến đấu thuần túy kiếm ý.

"Chuyện gì xảy ra? Không phải kiếm ý phụ thể sao?"

Từ Tiểu Thụ có chút ngơ ngác, "Chiến đấu thuần túy kiếm ý" lại bị trộn lẫn với "kiếm ý phụ thể" hay sao?

Ừm, có vẻ cũng không phải là không được...

Từ Tiểu Thụ bỗng có cảm giác như được khai sáng.

Nhắc đến chiến đấu thuần túy kiếm ý, ngoài bản thân ra, hắn chỉ có thể nghĩ đến người bịt mặt đêm đó.

Hiện tại, trong ngọc giản lại có những dấu vết này... Điều đó khiến hắn không khỏi nhớ lại câu nói của người bịt mặt: "Con đường của ngươi sớm đã bị người khác đi nát rồi."

Đừng nói là, Đệ Bát Kiếm Tiên cũng là người góp nhặt con đường này đấy chứ?

Không dám suy nghĩ nhiều, hắn vội tập trung tinh thần, tiếp tục tìm hiểu nội dung bên trong ngọc giản.

Để tu tập "Thập Đoạn Kiếm Chỉ", cần có chỉ công cực mạnh, điều kiện tiên quyết này hắn đã có thể thỏa mãn nhờ vào Tiên Thiên Nhục Thân. Cho dù chưa đủ, vẫn còn "Sắc Bén" hỗ trợ mà!

Chắc chắn không thành vấn đề.

Cánh cửa ngăn cản chín phần mười người tu luyện cứ vậy bị hắn tùy tiện vượt qua. Từ Tiểu Thụ bắt đầu tìm hiểu bước thứ hai:

Kiếm ý bộc lộ, bao phủ bên ngoài cơ thể.

"Ý gì đây?"

"Không phải kiếm ý rất dễ bộc lộ hay sao? Mấy luồng kiếm khí của mình chẳng phải là..."

Từ Tiểu Thụ càng đọc xuống dưới càng kinh hãi, từ phần giới thiệu đầu tiên có thể thấy, nó thực sự phân biệt rõ ràng giữa kiếm ý và kiếm khí.

Sau khi xem xong toàn bộ ngọc giản, hắn mới nhận ra dường như mình đã đi sai đường.

Trong những ngày luyện tập thường nhật, những tuyệt kỹ như Vạn Vật Giai Kiếm, Bạt Kiếm Thuật, hay các phương pháp dùng kiếm khí chế ngự đối thủ... đều được xếp vào hàng ngũ những kỹ năng kiếm khí cơ bản.

Nhưng đó không phải kiếm ý!

Nói cách khác, con đường mà Từ Tiểu Thụ đã đi trước đây, xét cho cùng, chỉ có thể coi là "Con đường chiến đấu thuần kiếm khí", chứ không phải là "Con đường chiến đấu thuần kiếm ý"!

"Thật thú vị..."

"Nếu ý cảnh không thể chuyển hóa từ hư sang thực, làm sao có thể phát huy tác dụng?"

Từ Tiểu Thụ chìm trong suy tư. Rất nhanh, hắn nhớ tới "Bát Kiếm Thức" của mình.

Đây là chiêu thức mà hắn ngộ ra khi giao đấu với Chu Thiên Tham, sau lần đầu tiên thăng cấp "Kiếm thuật tinh thông", lĩnh hội được Tứ Lạng Bạt Thiên Cân, nghịch chuyển "Tiên Nhân Bạt Sơn Thức", đặt nền móng cho chiến thắng.

Nhưng về sau, chiêu thức này gần như không thể phát huy tác dụng.

Lý do là vì quá nhiều hạn chế, không có chiêu thức cố định. Thậm chí nhiều lần Từ Tiểu Thụ lãng quên nó, trực tiếp sử dụng "Bạt Kiếm Thức" thay thế.

Nhưng sau khi đọc xong ngọc giản này, hắn mới hiểu, toàn thân trên dưới hắn, tính gộp lại, có thể nói là dùng kiếm ý chiến đấu, chỉ có chiêu thức này!

Những nỗ lực lĩnh ngộ về sau, cố ép ý cảnh thành chiêu, ngược lại trở nên tầm thường.

Tuy rằng đã hoàn thành chuyển biến từ ý sang hình, nhưng cứ tiếp tục như vậy, thực sự là lạc lối.

"Chiến đấu kiếm ý chân chính, vô hình vô chất, vô chiêu vô thức, một kiếm tức vạn kiếm, chẳng cần kiếm phá vạn pháp."

Đọc những lời này trong ngọc giản, lòng Từ Tiểu Thụ trào dâng như sóng lớn vạn trượng.

"Một kiếm tức vạn kiếm" Cảnh giới này ngay lập tức mở mang trí óc hắn, câu nói sau "Chẳng cần kiếm phá vạn pháp", lại càng như mở ra cánh cửa một thế giới mới cho hắn.

Quá hay!

Đây quả thực là cảnh giới mà hắn tha thiết ước mơ!

Quả nhiên, một mình suy nghĩ rất dễ đi nhầm đường!

Không đúng...

"Câu này... sao nghe quen tai vậy?"

Hắn chợt nhớ ra, hôm ấy, người bịt mặt dường như đã dùng chính phương thức của hắn để chiến đấu, sau khi kết thúc, cũng đã nói một câu tương tự như vậy?

"Kiếm ý chân chính, không phân đẳng cấp, chẳng màng hình chất, lấy đạo của người trả lại cho người."

Đúng, chính là câu này!

Sau khi cường khống kiếm của Tiếu Thất Tu, phản đâm mà đi thì nói ra những lời này!

Từ khi "Cảm Giác" của Từ Tiểu Thụ xuất hiện, trí nhớ của hắn trở nên cực kỳ tốt, chỉ cần suy nghĩ một lát liền nhớ ra ngay. Thậm chí, hắn còn nhớ rõ mỗi lần ra tay xong, người kia đều cố ý nhấn mạnh...

Tiên thiên cấp bậc!

Tiên thiên cấp bậc "Vạn Vật Đều Là Kiếm", tiên thiên cấp bậc "Người Tức Là Kiếm"...

Lúc đó, hắn còn tưởng rằng người bịt mặt đang khoe khoang, bây giờ hồi tưởng lại, quả thật có chút kinh ngạc.

"Hắn đang chỉ điểm ta?" Từ Tiểu Thụ bừng tỉnh, dừng bước, lâm vào suy tư sâu sắc.

Người bịt mặt kia, rốt cuộc là ai?

Chẳng lẽ thật sự là Kiếm Tiên thứ tám?

Trời ạ, không thể nào, Tang lão đã nói là y đã bỏ mình rồi mà!

Không đúng, nói là vẫn lạc...

Thiên tài vẫn lạc, có lẽ chỉ là nói y không còn là thiên tài nữa thôi?

Đột nhiên, con ngươi Từ Tiểu Thụ co rụt lại, hắn nghĩ đến Tiếu Thất Tu!

Gã này hôm đó bị phản đâm một kiếm, sau khi chiến đấu kết thúc thì thần sắc lại cực kỳ phấn khởi, bây giờ nghĩ lại, quá bất thường!

Ai mà bị đâm một kiếm xong lại hưng phấn đến thế chứ? Hơn nữa cái thần tình kia, hiện tại hồi tưởng lại...

Rõ ràng không khác gì biểu hiện của Phấn Tia khi nhìn thấy mình là bao!

Tiếu Thất Tu... Phấn Tia...

"Ớn lạnh!" Từ Tiểu Thụ rùng mình một cái.

Hắn đột nhiên cảm thấy, người bịt mặt kia cho dù không phải là Kiếm Tiên thứ tám, xem chừng cũng có chút quan hệ với y. Không loại trừ khả năng là đồ đệ, hay thậm chí là hậu duệ gì đó.

"Hô ~"

Có chút chấn kinh rồi!

Từ Tiểu Thụ thu hồi tâm thần, cẩn thận cất kỹ ngọc giản, xem xong hắn mới biết đây quả thực là một bảo bối!

Cũng may vật này chỉ rõ con đường cho hắn, nếu không, hắn đoán chừng khó mà tìm được lối đi trong việc tự sáng tạo linh kỹ.

Dù sao, "Bạt Kiếm Thức" uy lực xác thực có chút lớn!

Nhưng nếu từ bỏ nó, sau này hắn sẽ không có chiêu thức uy lực nào ra hồn cả!

"Ừm, không nên câu nệ tiểu tiết…"

Từ Tiểu Thụ chỉ thoáng bối rối một cái chớp mắt rồi khôi phục ngay.

Con đường kiếm ý tự nhiên là muốn đi, nhưng tự sáng tạo linh kỹ, ai nói nhất định phải đi ngược lại con đường kiếm ý?

"Ha ha, ta đúng là một thiên tài!"

Từ Tiểu Thụ nhìn về phía chân trời, trong mắt ánh lên vẻ nóng bỏng.

Nếu như trước khi xem ngọc giản, hắn còn mang tâm lý có cũng được, không có cũng chẳng sao với "Thập Đoạn Kiếm Chỉ", thì bây giờ đã hoàn toàn thay đổi.

Thứ này có thể được đệ bát kiếm tiên coi là niềm kiêu hãnh, khẳng định có điểm đặc biệt của nó. Chỉ một câu thôi đã có thể khiến hắn cảm ngộ sâu sắc như vậy, nếu thật sự luyện thành…

Không chừng sẽ gia tăng thêm một phương thức chiến đấu đáng sợ đến mức nào đó!

Mục tiêu: Hắc Lạc Nhai!

Bắp chân hắn căng lên, mặt đất lõm xuống thành một cái hố to, mượn lực phản chấn, toàn bộ người Từ Tiểu Thụ bắn vọt lên không trung.

Chỉ một thoáng rơi xuống đất, đã là ở bên ngoài mấy trăm mét.

"Phanh!"

Lại một cái hố to, lần nữa bắn ra…

Tốc độ di chuyển kiểu bật nhảy này, đúng là còn nhanh hơn cả Tiên Thiên phi hành một chút!

"Ơ?"

"Sao cảm giác hình tượng này có chút quen thuộc?"

Từ Tiểu Thụ vừa nhảy vừa ngẫm, bỗng nhiên phát giác có chút không đúng.

Nếu như da hắn lại xanh thêm một chút, thể trạng lại tráng kiện hơn một chút, chẳng phải là…

"Người khổng lồ xanh?"

(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)

Previous Chapter Next Chapter
Page 1 of 1