Chương 134

Truyện: Truyen: {self.name}

"Thức Tỉnh Ao: Cho phép thức tỉnh các kỹ năng bị động thuộc loại 'kéo dài'."

Dòng giới thiệu ngắn ngủi này khiến Từ Tiểu Thụ kích động đến run người.

Kỹ năng bị động... Thức tỉnh?

Một thân kỹ năng bị động của hắn đã cường hãn đến vậy, lại còn có thể thức tỉnh, chẳng phải là muốn nghịch thiên hay sao?

Rất nhanh, hắn trấn tĩnh lại, chú ý đến hai chữ "kéo dài" trong phần giới thiệu.

"Chỉ có kỹ năng bị động 'kéo dài' mới có thể thức tỉnh?"

Thông tin không đề cập đến bất kỳ hạn chế nào khác, nhưng việc cố tình nhấn mạnh hai chữ "kéo dài" cho thấy rõ ràng các kỹ năng bị động thuộc loại "cơ sở" và "tinh thông" đều bị loại bỏ.

Đương nhiên, "kỹ năng bị động đặc thù" chắc chắn cũng không thể thức tỉnh. Loại kỹ năng này đến việc thăng cấp còn không có cách nào, nói gì đến thức tỉnh?

Từ Tiểu Thụ chuyển ánh mắt khỏi "Thức Tỉnh Ao", nhìn sang khu Thương thành. Ở đó có bốn vật phẩm:

"Điểm kỹ năng giai một (giá: 1000 điểm Bị động)"

"Điểm kỹ năng giai hai (giá: 5000 điểm Bị động)"

"Chìa Khóa Bị Động (giá: 5000 điểm Bị động)"

"Thức Tỉnh Thạch (giá: 10.000 điểm Bị động)"

Gã keo kiệt Từ Tiểu Thụ lập tức trợn mắt. Thứ mà hắn để ý hơn cả dĩ nhiên là chiếc Chìa Khóa Bị Động bị đội giá lên gấp năm lần.

"Đây là đang đào hố người khác à? Mấy thứ trước kia chỉ có giá ngàn điểm Bị động... Giá cả leo thang còn hơn giá thịt heo, đến cả ngươi cũng muốn góp một chân vào sao?"

Một giây sau, hắn thấy giá 10.000 điểm Bị động của Thức Tỉnh Thạch, cảm giác như tim mình trúng phải 10.000 điểm bạo kích, mặt mày tái mét.

"Cái...?"

"Ta liều sống liều chết kiếm được 60.000 điểm Bị động, chỉ đủ thức tỉnh sáu lần?"

Nếu có thể thành công dù chỉ một lần cũng tốt, nhưng nghĩ đến tỷ lệ hố cha nhất quán của hệ thống, xem chừng mình lại sắp bị chém đẹp một vố.

"Nhịn, tích cóp thêm đã!"

Từ Tiểu Thụ âm thầm tự động viên mình, ánh mắt lại hướng về "Nhị giai điểm kỹ năng" mà hắn hằng mong đợi.

So với cái thứ đồ bỏ đi kia, chí ít kỹ năng điểm này không có vấn đề về xác suất.

Nhị giai điểm kỹ năng, năm ngàn điểm bị động giá trị, nhớ đến uy lực của Tông sư chi thân trong tưởng tượng...

Từ Tiểu Thụ cảm thấy cái giá này thập phần hợp lý, thậm chí còn thấy hệ thống hào phóng, vậy mà chỉ bán năm ngàn bị động giá trị, đúng là hàng ế ẩm!

Bỗng nhiên, hắn nghĩ tới mình có chín loại bị động kỹ, một cái thăng cấp đến Tông sư, vừa vặn tốn năm vạn bị động giá trị.

Chín cái...

Bốn mươi lăm vạn!

"Khỉ gió!" Từ Tiểu Thụ co quắp ngã xuống bên cạnh hắc đàm trên nền đất cát.

"Hệ thống hố người, đắt quá vậy!"

Hắn cảm thấy đầu óc mình mới úng nước, vậy mà lại thấy hệ thống rộng lượng? Đúng là đột phá liên tục nên choáng váng rồi.

Gánh trên vai gánh nặng gần năm trăm ngàn bị động giá trị, Từ Tiểu Thụ một lần nữa nhìn về phía Hắc Lạc thác nước, cảm giác tiếng sấm ầm ầm bên tai cũng trở nên thanh thúy êm tai hơn rất nhiều.

Ban đầu hắn thấy mình rất có khí phách, đau đớn đổi lấy bị động giá trị, không hợp với con đường bản thân, nhưng bây giờ...

Từ Tiểu Thụ nhào thẳng vào Hắc Lạc thác nước.

Đến đi!

Mời thỏa thích quất roi ta đi!

Hôm nay không đánh Từ Tiểu Thụ ta gục ngã, các ngươi không được đổi họ thành "Trợn Trừng"!

Kiếm khí gào thét lao đến khiến Từ Tiểu Thụ tinh thần chấn động, máu lập tức lạnh toát, vội vàng dựng lên các biện pháp phòng hộ.

"Không chịu nổi, không chịu nổi."

"Trước nâng cấp cái... Sinh Sôi Không Ngừng?"

Từ Tiểu Thụ nhướng mày, ban đầu hắn đúng là nghĩ sức khôi phục nhanh chóng có thể giúp hắn kiếm thêm bị động giá trị.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, việc này còn không bằng trực tiếp tăng "Cường Tráng"!

Chỉ cần cường độ nhục thân tăng lên, tổn thương do kiếm khí gây ra chắc chắn sẽ giảm xuống.

Điều khiến hắn phải lo lắng lúc này, ngược lại là việc không thể lập tức thăng cấp lên bậc tông sư. Nhỡ đâu khi Tông Sư chi thân thành công, kiếm khí này không còn gây tổn thương cho hắn, thì thật sự là chẳng biết kêu ai!

Chín đại bị động kỹ năng của hắn đang kêu gào đòi ăn đây này!

Từ Tiểu Thụ đổi "Nhị giai điểm kỹ năng". Hiện tại hắn có hơn sáu mươi ngàn điểm bị động, đổi mười cái cũng dư sức, nhưng hắn vẫn cẩn thận từng li từng tí mà thăng cấp.

Mấy kỹ năng "mãng" kia quả thực rất thoải mái, nhưng lúc này thôi vậy, không thích hợp.

"Cường tráng (Tiên thiên lv. 6)."

Khi còn cấp năm, một chiêu kiếm khí trắng xóa có thể chém ra một vết thương lớn trên vai hắn. Giờ đây, nó chỉ có thể rạch ra một chút da thịt.

Vừa hay kẹt ở mức có thể gây tổn thương, giúp hắn cọ điểm bị động, lại không ảnh hưởng đến phạm trù hành động.

Phối hợp thêm "Sinh sôi không ngừng"... Cứ thế mà thoải mái cọ giá trị!

"Sướng!"

Từ Tiểu Thụ đứng chắp tay sau lưng giữa dòng thác Hắc Lạc, nhàn nhã tản bộ, thoải mái vô cùng!

Đi được một lát, hắn chợt nhớ ra Tiên thiên là có thể bay, lập tức cảm ngộ thiên địa, và rất nhanh, thân thể hắn lại vọt lên không trung.

"Phi hành!"

Không cần "Tàng Khổ", chỉ dựa vào tự thân liền có thể bay lượn, đây mới là ước mơ!

Từ Tiểu Thụ vui mừng khôn xiết, hớn hở ra mặt. Thật sự quá thoải mái, vừa cọ điểm vừa quen với Tiên Thiên lực lượng, rèn luyện thêm kỹ xảo phi hành.

Tiện thể, việc tu luyện của hắn vĩnh viễn không bao giờ gián đoạn...

"Trời ạ, vừa vào Tiên thiên Nguyên Đình cảnh, đây là muốn cất cánh bay cao!"

Hắn lại nhớ đến Viên Đầu...

Ha ha, lũ chuột chết sao đủ sức mà đấu với ta!

Trương Tân Hùng, đúng không, dám nhiều lần ám sát Từ Tiểu Thụ ta, đợi ta ra khỏi Thiên Huyền Môn, sẽ cho ngươi thấy bộ mặt thật của ta...

Từ thú nhỏ sao?

Á phi, Từ mãnh thú mới đúng!

Từ Tiểu Thụ cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, thập phần bành trướng, trong lòng thầm kêu không ổn. Không hiểu vì sao, sự táo bạo trong lòng hắn lại không thể nào kiềm chế được.

Kiếm ý mãnh liệt khuếch tán. Lần này hắn chủ động "sờ gáy", phía trên quả nhiên nổi giận, vô số kiếm khí lít nha lít nhít chém xuống tới tấp.

"Xuy xuy xuy..."

Từng vệt máu xuất hiện rồi lại nhanh chóng lành lại.

Từ Tiểu Thụ mừng rỡ. So với thứ kiếm khí màu trắng khiến người ta "dục tiên dục tử" trước đó vài canh giờ, lần đột phá này của hắn hoàn toàn không đáng nhắc tới!

Mỗi giây kiếm được 30, 50 điểm Bị Động Giá Trị, cũng theo đó tăng gấp bội, bạo tăng lên đến trên trăm mỗi giây!

Hơn nữa, lần này còn trực tiếp rút ngắn thời gian hồi phục!

"Để ta tính xem đã..." Trong lòng kích động, tay run run, Từ Tiểu Thụ lại xòe các ngón tay ra tính toán. Đầu hắn bị kiếm khí đánh cho tơi tả, miệng cũng run rẩy theo.

Sáu sáu ba mươi sáu, một giờ có ba ngàn sáu trăm giây, mỗi giây tính mức thấp nhất là một trăm điểm Bị Động Giá Trị...

Tổng cộng là 360 ngàn!

Mẹ kiếp, một canh giờ liền có thể "tẩy trắng" đám con nuôi rồi!

Toàn thân Từ Tiểu Thụ phấn chấn, cổ tay dán vào đùi, lật người một cái, giống như Ironman bay vút lên không trung.

"Tới đi, một canh giờ, ai ngã xuống trước người đó thua!"

Hắn càng bay càng cao, kiếm khí màu trắng cũng càng lúc càng táo bạo, số lượng không ngừng tăng lên.

Từ mỗi giây một trăm đến hai trăm, ba trăm…

Mặt Từ Tiểu Thụ gần như nở hoa. Ngươi chỉ tăng số lượng kiếm khí mà không tăng công kích thì có ý nghĩa gì chứ?

"Xùy!"

Ý nghĩ vừa mới lóe lên trong đầu, một đạo kiếm khí màu trắng cực lớn ẩn mình trong đám kiếm khí lít nha lít nhít kia suýt chút nữa đã chém đứt cánh tay hắn.

Cả người Từ Tiểu Thụ kinh ngạc.

"Ta đi, có gian lận hả?"

Hắn vội vàng tập trung tinh thần. Linh niệm quả thực không quét được đạo kiếm khí cực lớn đang ẩn mình kia, nhưng "cảm giác" thì có thể.

Kết quả là...

"Ta né! Ta né!"

"Hắc ~ đánh không tới!"

Từ Tiểu Thụ cựa mình liên hồi, chỉ dám ăn dè, chẳng dám ăn to, kiểu chơi bóp mồm bóp miệng này lại khiến hắn thấy thú vị vô cùng.

Phía trên, kiếm khí màu trắng càng thêm cuồng bạo. Từ Tiểu Thụ nhìn cột thông báo nhấp nháy dữ dội, trong lòng không khỏi lo lắng, liệu hệ thống có bị lỗi không, lỡ đâu thứ này nổ tung thì sao!

"Chắc là không đâu nhỉ, dù sao nó cũng là hệ thống."

"Tới đi... Cho ta giàu nhanh đi mà!"

(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)

Previous Chapter Next Chapter
Page 1 of 1