"Tiếp nhận treo giải thưởng Hắc Kim?" Ba gã sát thủ Ba Nén Hương đều ngẩn người.
Từ khi Từ Tiểu Thụ kiếm trảm Nhiêu Yêu Yêu, thành danh "Thụ gia", thiên hạ sát thủ, ai còn dám không kiêng dè danh tiếng này?
Thời đại "Từ Tiểu Thụ dễ xơi" đã sớm qua rồi! Thực lực của hắn, ai nấy đều phải công nhận!
Nếu thời gian quay ngược lại, chắc chắn sẽ không có chuyện nhiều sát thủ tụ tập trên vách núi Cô Âm đến vậy.
Nghe thấy cái tên Thụ gia, bọn họ còn tránh không kịp, làm sao dám tiến thêm nửa bước?
Từ Tiểu Thụ, nổi tiếng là có thù tất báo!
Lịch sử đen của nhân vật này sau khi thành danh đều bị đào xới lên hết.
Khi ấy hắn còn nhỏ yếu, một kẻ tên Trương Tân Hùng đắc tội hắn, liên lụy toàn bộ Trương gia sau lưng đều bị diệt. Trong đó, Từ Tiểu Thụ thậm chí còn lợi dụng Hồng Y để đạt được mục đích.
Sát thủ đều tiếc mạng, bây giờ ai còn dám xem thường một nhân vật ngoan độc như vậy?
Cho dù có thật sự phát hiện tung tích của Từ Tiểu Thụ, e rằng đến báo cáo cũng không chắc dám, chỉ sợ Từ Tiểu Thụ giết không chết, sau này mình lại bị hắn ám toán.
Vậy mà cái tên Từ Cố Sinh này… Nên nói là nghé con mới đẻ không sợ cọp chăng?
Hay là hắn gan to bằng trời, không coi ai ra gì?
"Hắn ta thật sự định làm vậy à!"
"Đúng vậy, diệt nhiều sát thủ ở đây như vậy, sợ là chính hắn cũng cảm thấy mình ghê gớm lắm."
"Thật không biết, chỉ là hai gã Thái Hư, trong mắt Thụ gia căn bản chẳng là gì, còn đám Thái Hư trở xuống… Thậm chí không lọt nổi vào mắt Thụ gia."
"Không sai, đối thủ của Thụ gia ở Thiên Không thành, nghe nói Bán Thánh còn phải kiêng dè, phía trên không giới hạn, ngay cả Điện chủ Đạo Điện cũng bị hắn đánh bay rồi."
"Suỵt! Đừng truyền âm, ta nghi hắn có thể nghe thấy đấy, hắn… không, hộ vệ của hắn cũng không yếu đâu."
Trong đại sảnh im ắng. Nhưng kẻ vụng trộm châu đầu ghé tai thì không ít. Phát giác Từ Cố Sinh dường như đang liếc nhìn, mọi người thoáng cái liền an phận trở lại.
Đáng lẽ hôm nay có chúa tế chân chính của Ba Nén Hương là Di Ba đến đây, thì dù là Kim Túc hay đám người Song Ngốc kia, e rằng Từ Cố Sinh này căn bản không dám làm càn như vậy... Có người hậm hực nghĩ thầm.
"Từ công tử, mời lên lầu hai."
Quản lý của Ba Nén Hương cung kính cúi đầu.
Hắn vốn đã coi trọng Từ Cố Sinh này một chút, nay nghe những lời vừa rồi, lại càng thêm kinh ngạc.
Việc Từ Tiểu Thụ có thể nâng hắc kim treo thưởng lên mức độ phong phú như vậy trong thời gian ngắn, đâu phải là không có lý do.
Tên này còn khó chơi hơn cả đám sát thủ săn lệnh kim bài!
Cho nên, bất kể thông tin mà Từ Cố Sinh cung cấp có đáng tin hay không, chỉ riêng việc hắn dám mở miệng đòi tiếp hắc kim treo thưởng, cũng khiến gã quản lý này hết lòng khâm phục.
Trong khoảng thời gian qua, đám sát thủ săn lệnh kim bài hoặc là mất tích như Tà Lão, hoặc là không ngoại lệ đều rút lui khỏi vụ treo thưởng của Thụ gia.
"Dẫn đường."
Từ Tiểu Thụ không cần nhiều lời, dưới ánh mắt kính sợ của mọi người, đã đi theo người nọ lên lầu hai.
Cửa phòng vừa đóng.
Linh trận sáng lên, kết giới cách âm cũng được khởi động.
Từ Tiểu Thụ thậm chí không cần phá giải, chỉ liếc mắt một cái, liền biết linh trận này không thể gây ra tổn thương cho mình.
"Linh trận vương tọa tam phẩm, tiện tay có thể phá."
Việc ở đây đột nhiên trở mặt, hóa thành Đạo Khung Thương, khả năng ấy rất nhỏ.
Từ Tiểu Thụ nhìn như điên cuồng, kì thực biết Ba Nén Hương này nước rất sâu, luôn luôn cảnh giác.
"Từ công tử mời ngồi."
Quản lý khẽ cười, khom người rót trà, "Kẻ hèn này họ Chu, công tử cứ tùy ý xưng hô ta là được."
"Ừ, Tiểu Chu."
Chu quản lý suýt chút nữa run tay làm vãi nước trà ra ngoài, ổn định lại rồi ngẩng đầu cười nói: "Lời Từ công tử vừa rồi, là thật sao?"
Vừa dứt lời, hắn liền bắt gặp ánh mắt bất thiện của gã công tử bệnh hoạn kia quét tới, "Bản công tử ăn nói khó nghe, chẳng lẽ ta đang xả hơi đánh rắm hay sao?"
"Cái tên này đúng là đồ con nhím, mở miệng ra là chọc người ta ngay..." Khóe miệng Chu quản lý giật giật, vẫn cố giữ vẻ kính cẩn lễ phép, dâng trà lên, giọng đầy xin lỗi: "Là do Chu mỗ sơ suất, lời của Từ công tử có sức nặng ngàn cân, chỉ tại tai ta không được tốt, mong Từ công tử đừng để bụng."
Từ Tiểu Thụ nhận lấy chén trà, liếc qua một cái, trong đầu liền hiện ra vô số tư liệu về "trù nghệ tinh thông".
"Tổng kết: Không độc."
Hắn lúc này mới ngẩng đầu lên, nghiêm túc đánh giá Chu quản lý.
"Tai to mặt lớn, Thái Hư."
"Kẻ tiểu nhân hiếm thấy."
Sát khí ẩn sâu, xem chừng những năm gần đây không tiện ra tay giết người, nhưng trước kia chắc chắn cũng là một sát thủ. Một tên Thái Hư chấp nhận ủy khuất cầu toàn như vậy, Từ Tiểu Thụ cũng đã gặp đến lần thứ ba.
"Tai điếc thì đi mà chữa, không biết nói chuyện thì thay người khác đến hầu hạ bản công tử..."
Nhấp một ngụm trà, vẻ ngạo mạn hậm hực của bệnh công tử Từ Cố Sinh lúc này mới dường như được xoa dịu đi đôi chút: "Không tệ, đúng là trà ngon!"
"Ở Ba Nén Hương, Thái Hư như Chu quản lý còn nhiều không?" Hắn đột ngột chuyển chủ đề.
Chu quản lý vẫn giữ nụ cười trên môi, trong lòng thầm nghĩ, "Ngươi hỏi ta hay ta hỏi ngươi đây, đây có phải là chuyện nghiêm túc không vậy?".
Song, mặt ngoài hắn vẫn không hề dao động: "Không nhiều, chỉ là làm việc lặt vặt thôi."
"Không nhiều là bao nhiêu?"
"Ách..."
"Không thể nói? Không tiện nói? Hay là coi thường bản công tử, nghĩ ta dễ bị lừa?" Ánh mắt gã công tử bệnh hoạn trở nên lạnh lẽo.
Dù Chu quản lý bụng dạ thâm sâu, lúc này cũng bị khí thế bức người này dọa cho biến sắc, vội vàng nói: "Không, không, Từ công tử, quản lý như ta ở Ba Nén Hương còn có bảy, tám người."
"Bảy, tám người mà quản được cả một tổng bộ lớn như vậy? Quản được nhiều sát thủ kim bài thế kia? Ngươi coi ta là đồ ngốc dễ lừa hay sao?" Vẻ mặt công tử bệnh hoạn càng thêm băng giá.
"Ách..."
"Nói thật tình đi, bản công tử chỉ là hiếu kỳ thôi, chuyện này chẳng liên quan gì đến cơ mật của Ba Nén Hương các ngươi cả. Đương nhiên, nếu thật sự không thể tiết lộ, bản công tử cũng không ép buộc."
Sắc mặt của Chu quản lý tái mét, không còn chút huyết sắc.
Cảm nhận được bầu không khí đột ngột trở nên lạnh lẽo xung quanh, hắn cảm giác như mình đang lạc vào hang sói chứ không phải phòng của mình! "Không ép buộc"? Thế này mà không ép buộc thì cái gì mới gọi là ép buộc?
"Ba mươi hai người..." Chu quản lý hậm hực đáp.
"Lợi hại! Đúng là nhiều hơn bản công tử dự liệu." Từ Tiếu Thụ âm thầm tặc lưỡi, nhưng chưa để lời nói rơi xuống, vẻ mặt hắn đã trở lại bình thường.
"Ba mươi hai người, vậy các ngươi mỗi người phụ trách bao nhiêu kim bài sát thủ?" Đây chính là tình báo Linh Hồn Độc Tâm vừa moi được.
*Nhận nguyền rủa, bị động giá trị, +1.*
"Không dám giấu Chu quản lý, bản công tử quen biết Tà lão, lão ta tiến cử ta đến tìm ngươi."
"Tà lão?"
Chu quản lý động dung.
Đây chính là một trong những sát thủ hắn phụ trách, lại là cao thủ hàng đầu, người ngoài không thể nào biết được.
"Vậy Tà lão hiện đang ở đâu? Chu mỗ từ khi về lầu đến giờ vẫn chưa thấy..."
"Chết rồi." Khóe môi Bệnh Công Tử khẽ nhếch, khiến giọng nói của Chu quản lý nghẹn lại.
Hắn đã đoán được kết quả này. Cái kẻ đó ngay cả Nhiêu Yêu Yêu còn dám giết, lại còn nhận nhiệm vụ treo thưởng hắc kim, chẳng phải là vội vàng xuống Diêm Vương diện kiến hay sao?
"Xem ra Chu quản lý rất hứng thú với cái chết của Tà lão?" Bệnh Công Tử thấy trong phòng im lặng quá lâu, đột ngột lên tiếng.
"Không, không, không!" Chu quản lý hoảng hốt kêu lên, "Từ công tử đừng dọa ta, Chu mỗ không hề hứng thú! Nếu ngài còn muốn hỏi gì nữa, ta thực sự phải đổi người khác đến tiếp đón ngài đấy!"
"Vậy cái vấn đề vừa rồi ngươi vẫn chưa trả lời đâu, ba mươi hai quản lý mỗi người phụ trách..."
"Từ công tử thật đừng làm khó ta mà!" Chu quản lý mặt mày ủ rũ, "Cái này thật sự không thể nói!"
Bệnh công tử tựa lưng vào ghế, vắt chéo chân, nheo mắt nhìn người đối diện thật lâu, giọng điệu nửa đùa nửa thật:
"Chu quản lý cho rằng, chúng ta đang thương lượng sao?"
Chu quản lý giật mình, tim đập hẫng một nhịp, đầu óc như có tia lửa điện xẹt qua, thoáng chốc rối bời.
Điên rồi?
Hắn còn muốn giết mình?
Mình đâu có đắc tội gì hắn đâu!
"Ba người!"
Chu quản lý lau vội mồ hôi lạnh, "Ngày thường, mỗi quản lý như tôi phụ trách hai mặt sáng tối, lại còn phải lo liệu đám sát thủ kim bài săn lệnh dưới trướng. Nhiều nhất cũng chỉ ba người, có khi còn chẳng có ai."
"Vậy mà có hơn ba mươi sát thủ kim bài săn lệnh cơ à..." Từ Tiểu Thụ tỏ vẻ ngạc nhiên, "Bản công tử nghe nói số lượng sát thủ đinh cao của Ba Nén Hương ít hơn nhiều chứ."
"Công tử nói đùa rồi, không tính đến đám ẩn cư không ló mặt, số sát thủ kim bài săn lệnh còn lại hoạt động trong thế giới ngầm Trung vực bây giờ, có được mười người đã là không tệ rồi."
"Mười người..."
Bệnh công tử lẩm bẩm rồi cúi đầu, khiến Chu quản lý lạnh toát cả sống lưng.
Người này có ý gì?
Vừa vào phòng đã thao thao bất tuyệt, toàn là hắn hỏi.
Hỏi nhiều như vậy để làm gì?
Sau khi thăm dò rõ cơ cấu của Ba Nén Hương, sẽ bảo hộ vệ ám sát tất cả mọi người sao?
Thật là lời nói vô căn cứ!
"Nói chuyện nhiều như vậy, ngươi sẽ không bị mất chức quản lý đấy chứ?" Bệnh công tử ngước mắt, trêu chọc, giọng không giấu vẻ lo lắng.
"Ha ha, công tử nói đùa, tính mạng nhỏ quan trọng hơn nhiệm vụ." Chu quản lý hiểu rõ, vị gia này tuyệt đối không thể đắc tội.
"Vậy thì nói thêm chút nữa đi!" Từ Tiểu Thụ nắm bắt cơ hội cực nhanh, "Bản công tử nghe người ta nói, Ba Nén Hương các ngươi dựa vào Thánh Thần Điện Đường, kẻ chống lưng là ai?"
"..." Chu quản lý tối sầm mặt, suýt chút nữa đã xông ra ngoài, trực tiếp vậy sao?
”Không thể nói?"
“Sao cái này có thể nói được chứ?!"
"Thật sự không thể nói?"
"Từ công tử, xin đừng ép..."
"Tân Nhân!"
"Ám Bộ!"
Chu quản lý thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vội vã lắp bắp: "Ba Nén Hương dựa vào Ám Bộ, tình báo nơi phát ra cao nhất có thể thông đến Dị Bộ, còn cao hơn nữa thì tiểu nhân thật sự không biết."
"Còn có thể cao hơn nữa sao? Ngươi nói thử xem."
"Ta..." Chu quản lý gần như khóc ra, "Ta thật sự không biết mà!"
"Hỏi gì cũng không biết, giữ ngươi lại làm gì?"
"Không phải vậy mà..." Chu quản lý ngã xuống đất, môi trắng bệch.
"Ngươi diễn cũng không tệ, cho ngươi ba hơi thời gian biểu diễn." Từ Tiểu Thụ nhướn mày, hứng thú nói.
"Ba..."
"Hai..."
"Một..."
"Có thể nói rồi."
Chu quản lý vừa giận vừa thẹn, nghiến răng ngẩng đầu, đáy mắt lóe lên một tia hung ác.
"Bốp."
Bệnh công tử quạt giấy gõ vào lòng bàn tay, ánh mắt lộ vẻ vui thích, chân thành nói: "Ngươi vừa rồi, muốn giết ta! Bản công tử không nhìn lầm!"
Chu quản lý nhìn ánh mắt điên cuồng kia, từ ý lạnh biến thành kinh hãi: "Từ công tử, Chu mỗ sao dám..."
"Vậy ngươi không nói, là muốn chọn cái chết?" Từ Tiểu Thụ chẳng thèm lý lẽ, đối phó loại người này, phải cứng rắn từ đầu đến cuối.
Chu quản lý cuối cùng vẫn mềm lòng, run rẩy môi nói: "Không thể nói, thật không thể nói..."
"Tân Nhân!"
"Tha cho ta!"
Chu quản lý hét lớn một tiếng, rồi gục đầu xuống.
Nhìn quanh một lượt, phát hiện kết giới cách âm vẫn còn, hắn thấp giọng, nghẹn ngào nói: "Từ công tử, chỉ có thể đến mức này thôi, ta thật sự không thể nói..."
"Tha?"
"Ừ." Chu quản lý thật sự khóc rồi, lau nước mắt, đường đường một nam nhi bảy thước, lần đầu tiên hắn bị một người đàn ông khác dồn đến rơi lệ trong căn phòng cách âm này.
"Nguyệt Bắc Hoa, tha hay không tha?"
"Ô ô, ta không muốn chết..." Chu quản lý nhắm chặt mắt, "Từ công tử, ngươi hỏi nhiều như vậy, rốt cuộc muốn làm gì?"
Từ Tiểu Thụ buồn cười nhìn người này, đến cả khăn tay lau nước mắt cũng có, đợi một hồi mới lên tiếng: "Hỏi chút thôi, xem xem các ngươi, Ba Nén Hương, có vượt qua được vòng phản sát của Từ Tiểu Thụ hay không."
Chu quản lý chỉ cảm thấy thế giới tăm tối không mặt trời bỗng đón một tia rạng đông, gã trừng lớn mắt, vội vã xích lại gần:
"Từ công tử... ý gì?"
"Bản công tử biết vị trí của Từ Tiểu Thụ... Nói đúng hơn, là khi ta hộ vệ tân nhân làm nhiệm vụ, vô tình gặp được hắn."
"A cái gì mà a, cứ thế đi thôi."
Chu quản lý ngơ ngác.
Thằng Từ Cố Sinh này bày ra toàn chiêu trò gì thế, khiến người ta chẳng biết đường nào mà lần cả. Gã há miệng, còn định tra hỏi.
Nhưng Từ Tiểu Thụ nào cho gã cơ hội, vỗ tay mấy cái thưởng cho gã quả táo, lại tiếp tục hỏi:
"Ngươi cứ nói xem, cái Nhiêu Đạo là chuyện gì? Yên tâm, chỗ dựa của các ngươi cứng như vậy, vụ này chắc chắn ngươi không chết được đâu, lời to chứ lỗ gì!"
Chu quản lý lại câm nín.
Gã chợt rụt tay, nhận ra từ khi bước chân vào căn phòng này, gã đã bị Từ Cố Sinh nắm chặt trong lòng bàn tay.
Người này thông qua gã, cấp tốc moi móc tình báo về Ba Nén Hương, mà phải nói là "đào" mới đúng. Gã không thể nào không tin cái "lời to chứ lỗ gì" kia, vì gã không còn đường lui nữa rồi.
Một là tin lời hắn, hai là chết.
Rút lui cũng là chết.
Nói ra rồi mà tên Từ Cố Sinh này cung cấp tin tức giả, về sau Ba Nén Hương tự khắc sẽ xử tử gã!
Chu quản lý thở dài một tiếng, từ bỏ giãy giụa: "Từ công tử có biết Thánh Đế thế gia?"
"Nguyệt Bắc Hoa Nhiêu Đạo ấy à, bản công tử là ai ngươi còn lạ gì? Nói tiếp đi."
Chu quản lý cũng không cảm thấy bất ngờ.
Người này từ khi xuất hiện ở Ba Nén Hương đã hành sự quái gở, đằng sau mà không có ai mới là chuyện lạ.
Là hắn, có lẽ thật có thể tóm được Từ Tiểu Thụ...
Chu quản lý hối hận không kịp, giá mà lúc ấy đừng tham lam dẫn gã Từ Cố Sinh kia xuống cầu thang này thì đâu đến nỗi. Giờ đây, tả hữu đều là tử cục, khao khát sống sót thôi thúc hắn, chỉ còn cách bám lấy con đường sống duy nhất trước mắt.
Hắn xích lại gần Từ Cố Sinh, trên mặt nở một nụ cười nịnh nọt: "Chuyện trước kia là vậy, hiện tại chưa chắc đã vậy."
"Ồ, ngươi nói thử xem." Từ Cố Sinh nhướng mày.
"Từ công tử có biết về chuyện các Thánh Đế thế gia lưu lại không?"
"Biết sơ sơ, cứ nói đi."
"Chuyện là thế này, Chu mỗ nghe nói mỗi đời trong ngũ đại Thánh Đế thế gia đều có người luân phiên cái kia cái gì 'Số định mức', có thể hạ xuống Luyện Linh Giới. Ân, đối với bọn họ mà nói, chẳng phải là từ trên trời giáng xuống nhân gian sao! Trước đây, người họ Nhiêu từng đến đây, chính là Nhiêu Yêu Yêu."
"Ân, Nhiêu đáng yêu."
"Đúng vậy, nghe nói trước kia đám Thánh Nô Thụ gia rất thích gọi nàng như vậy, ha ha... Người họ Nhiêu ở ngoại giới là Nhiêu đáng yêu, còn là Hồng Y chấp đạo chúa tế, giữ vị trí rất cao. Chu mỗ còn biết, người có liên kết năng lượng cao nhất với Ba Nén Hương chúng ta, cũng là người họ Nhiêu này."
"Là họ Nhiêu, hay là cái Nhiêu đáng yêu kia?" Từ Cố Sinh hỏi lại.
"Họ Nhiêu! Nhiêu đáng yêu chỉ là Hồng Y chấp đạo chúa tế, một lòng tu kiếm."
"Cũng đúng, không phải kiếm thì sao lợi hại được như vậy... Vậy hiện tại thế nào?"
"Hiện tại thì khác, giống như ngũ đại Thánh Đế thế gia trước kia cũng có phân tranh, mười người nghị sự đoàn của Thánh Thần Điện Đường cũng đã thay đổi triều đại. Lần này người tiếp nhận vị trí của Nhiêu Yêu Yêu là người Nguyệt thị tộc, người có liên kết năng lượng cao nhất với 'Số định mức' của Ba Nén Hương chúng ta, cũng đã sớm bị người Nguyệt thị tộc kia chiếm lấy."
"Thú vị..." Từ Cố Sinh khẽ phe phẩy quạt giấy, gõ nhẹ lên chén trà. Chu quản lý vô cùng lanh lợi, vội vàng khom lưng rót trà. Từ Cố Sinh suy tư miên man.
Nguyệt thị...
Nguyệt Cung Nô Nguyệt?
Chuyện này liệu có kẽ hở nào để mình lợi dụng không? Bát Tôn Am có biết chuyện này không nhỉ?
"Nền Hương Ba Ngọn lại có nội tình sâu đến mức có thể lôi kéo cả Nguyệt Chi nhất tộc ủng hộ sao?"
Từ Tiểu Thụ thầm nghĩ, "Xem ra vừa rồi mình chỉ giết mấy tên tép riu, còn may chưa san bằng cái tổng bộ này..."
Hắn cảm thấy chuyến đi này thật đáng giá, nhấp một ngụm trà, hứng thú hỏi: "Vậy xem ra, các ngươi thật sự có khả năng đối phó được Từ Tiểu Thụ? Nguyệt Chi nhất tộc, các ngươi chắc chắn tìm được chứ?"
Ánh mắt Chu quản lý lộ vẻ ngưng trọng: "Nếu là Từ Tiểu Thụ thật, nếu tình báo là chính xác..."
Thấy Từ Cố Sinh nói nghiêm trọng như vậy, ngay cả chỗ dựa phía sau Nền Hương Ba Ngọn cũng phải xác minh lại, Chu quản lý cảm thấy cơ hội lớn đã đến.
Lần này họa phúc tương y, có thể vượt qua được hay không, phải dựa vào bản lĩnh của mình.
Từ Tiểu Thụ nhìn về phía Tân Nhân vô hình trong hư không, nén ý cười, nói: "Ta chỉ có bảy phần mười nắm chắc tìm được Từ Tiểu Thụ. Ta muốn vị trí Bán Thánh, nhưng lại không muốn bị Từ Tiểu Thụ trả thù. Chu quản lý, ngươi nói ta nên làm gì?"
Bảy phần mười... Chu quản lý hít một hơi khí lạnh, ánh mắt lấp lánh.
Đây chính là Từ Tiểu Thụ!
Đến như bóng, đi như gió. Biến hóa khôn lường, giết người vô hình.
Ngay cả khi hắn đứng trước mặt mình, Chu quản lý cũng không chắc chắn nhận ra đó là Từ Tiểu Thụ. Vậy mà cái tên công tử bột này lại nói có bảy phần mười nắm chắc?
"Từ công tử, ngươi nắm giữ thứ gì trong tay vậy?" Chu quản lý nhìn sâu vào người trước mặt.
Từ Tiểu Thụ biết rõ điển cố "Đầu cơ trục lợi", cũng hiểu rằng có những người vì mạng sống, chỉ cần một chút kế nhỏ cũng có thể trở thành người của mình.
Hắn ngả người ra sau, hai tay khoác lên lưng ghế gỗ, cười nói: "Bản công tử có thể nói, nhưng ngươi chắc chắn, ngươi có thể đỡ được những lời ta nói tiếp theo không?"
Chu quản lý nuốt khan, muốn nói lại thôi.
Từ Tiểu Thụ bèn lùi lại thêm bước nữa, nói: "Ngươi không đủ khả năng tiếp chuyện, thì đi gọi người có thể tiếp xúc đến cấp bậc cao nhất tới đây. Chỗ linh trận ta bảo vệ, nếu động tay động chân vào, sẽ không ghi lại nội dung cuộc nói chuyện giữa ta và ngươi vừa rồi. Ngươi có thể trở thành một người ngoài cuộc không biết gì cả."
Sẽ không ghi lại?
Nói cách khác, cuộc nói chuyện vừa rồi, chỉ có trời biết đất biết ngươi biết ta biết thôi sao?
Chu quản lý cảm thấy mình bị coi thường, cái tên Từ Cố Sinh này cố ý xa lánh mình.
Cơ hội thoát khỏi vụ này tuy đáng quý.
Nhưng hy vọng từ một quản lý nhỏ của Ba Nén Hương nhảy lên thành chủ sự lại càng khiến người ta thèm thuồng không thôi.
Chu quản lý chỉ trong nháy mắt đã quyết đoán, nắm chặt tay, quả quyết nói:
"Từ công tử, hôm nay hàn huyên nhiều như vậy, Chu mỗ đã không thể thoát ra khỏi sự tình này được nữa. Ngài đối với ta cũng coi như có hiểu biết..."
"Không bằng thế này, chuyện Thánh Nô Thụ gia, ngài đơn phương liên hệ với ta."
"Ta nhất định vì ngài xin được tài nguyên và trợ giúp cấp bậc cao nhất của Ba Nén Hương, đồng thời tuyệt đối giữ kín thông tin cá nhân của ngài trong quá trình hành động, không để người thứ ba biết ngài tồn tại."
"Như vậy, trừ phi Từ Tiểu Thụ tìm tới ta, giết ta, nếu không ngài vĩnh viễn sẽ không bị bại lộ! Thế nào?"
Bệnh công tử nghe xong, cười như không cười, nói trúng tim đen: "Như vậy, bản công tử sẽ không bị bại lộ, nhưng không thể tiếp xúc đến người của Nguyệt thị tộc, còn ngươi, với tư cách một tuyến liên lạc viên, có thể thu được lợi ích lớn nhất."
Chu quản lý cười hắc hắc, người này thật không dễ lừa gạt a.
"Từ công tử, Chu mỗ cũng xin nói thẳng, ngoại trừ phần thưởng ngài đáng được nhận, việc này qua đi ta có thể được ban thưởng, một nửa thuộc về ngài, một nửa thuộc về ta."
"Đồng thời, sau này nếu Chu mỗ có thể trở thành một trong những người quản lý Ba Nén Hương, với năng lực của Từ công tử, lại thêm sự hợp tác này, thì chúng ta..." Chu quản lý ngập ngừng, làm động tác buông cần câu.
"Thả dây dài, câu cá lớn, đường hướng sáng suốt." Bệnh công tử gật đầu, lời lẽ xoay chuyển, "Ta bảy, ngươi ba."
"Tê!" Chu quản lý không khỏi hít một ngụm khí lạnh, Từ Cố Sinh này quả thực quá độc ác!
Càng thanh tỉnh, thế giới sẽ càng chân thực... Từ Tiểu Thụ cười đầy ẩn ý nhìn Chu quản lý, biết rằng sau ngày hôm nay, dù việc hắn muốn làm là giả, Chu quản lý cũng sẽ dốc hết mọi thủ đoạn để biến nó thành sự thật. "Quả nhiên có chút tâm đắc," Từ Tiểu Thụ thầm nghĩ.
"Ngự hạ chỉ thuật, quả là cái lòng tham không đáy rắn nuốt voi!"
"Bản công tử có thể thành tựu ngươi, cũng có thể hủy diệt ngươi." Hắn phe phẩy quạt, thản nhiên mở miệng.
"Thành giao!" Chu quản lý không do dự nữa, lập tức đáp ứng, cuối cùng mới nói:
"Vậy chúng ta bây giờ chính là người một nhà giúp đỡ lẫn nhau..."
"Xin hỏi Từ công tử, vị hộ vệ Tẫn Nhân của ngài, đã nhìn thấy Từ Tiểu Thụ ở đâu?"
Giờ khắc này, trong mắt Chu quản lý, Từ Tiểu Thụ không còn là Thụ gia, mà là bàn đạp tiến lên, là bàn đạp để vươn cao, là tiền đồ một bước lên mây!
Từ Tiểu Thụ nhìn người này, khẽ cười, không nói gì.
Hắn rốt cục dời ánh mắt, đầu ngón tay khẽ chấm vào nước trà, để lại trên bàn hai chữ không dấu vết:
"Hạc Đình."
_(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)_