"Ha ha ha ha!" Lão cha cất tiếng cười sang sảng.
Tào Nhị Trụ phải rất vất vả mới nhấc được tay lên, lúc này mới phát hiện ra cái nắm đấm đồ văn trong khí hải, không biết từ lúc nào đã di chuyển theo luồng thần niệm bài xuất ra ngoài cơ thể.
"Lão cha, ngươi cười cái gì?" Lão cha cười một hồi lâu, mới co quắp trở lại mặt đất, ánh mắt liếc xéo xuống dưới chân, "Tự mình nhìn xem." Tào Nhị Trụ cúi đầu, nhìn xuống dưới chân mình, nơi đó có một vòng đồ văn vô cùng gai góc.
Trên đó khắc những hình nhìn bề ngoài phức tạp, nhưng thực tế lại dễ dàng lý giải, bao gồm "Bạo lực", "Chấn nhiếp", "Quyền hành", "Trừng phạt", "Phẫn nộ", "Cuồng hóa", "Kinh hãi"...
Tào Nhị Trụ ngây người như phỗng.
'Đồ văn đẹp quá, hơn xa cái nắm đấm kia cả trăm lần!'
Y nhìn trái nhìn phải, cẩn thận dò xét, hồi lâu sau mới ngộ ra, đây là lão cha giao cho y một mệnh lệnh bắt buộc, một nhiệm vụ chết, đã hoàn thành.
Lôi hệ áo nghĩa trận đồ!
"Lão cha, con thành công rồi?"
'Tào Nhị Trụ vô thức gãi đầu, không biết dây là một loại cảm giác gì.
Có chút vui vẻ, nhưng không nhiều.
Có chút cảm giác thành tựu, nhưng dường như mọi chuyện phải thế.
Dù sao y cũng ngày đêm khổ luyện, luyện lâu như vậy, tư chất lại ngu đần, luôn chọc lão cha giận gần chết, cuối cùng y vẫn có thể thành công.
Tại cái giới luyện linh nơi thiên tài lớp lớp xuất hiện kia, người khác chỉ cần bỏ ra một nửa nỗ lực của y thôi, có lẽ đã sớm tu thành áo nghĩa trận đồ rồi?
"Ừ, ngươi thành công rồi đấy, nhưng nhớ kỹ đừng để người khác thấy thứ này, nó có thể bị đoạt xá đấy, vẫn rất đáng tiền đấy." Lão cha thờ ơ lên tiếng. Nhìn vẻ mặt của lão, áo nghĩa quả nhiên không lợi hại như vậy, hơn nữa còn có thể bị đoạt xá... Chẳng phải đây là thân mang tội lỗi, có tài nhưng không gặp thời hay sao?
Tào Nhị Trụ sực nhớ tới "Phải rồi, hắn chính là muốn đoạt xá ngươi, bao gồm cả Phạt Thần Hình Kiếp và Lôi hệ áo nghĩa của ngươi nữa." Lão cha tỉnh thần lẩm bẩm.
"Cái gì, cái thúc thúc có đồ văn kia..."
Tào Nhị Trụ nghe xong, im lặng nghiến răng nghiến lợi. Hóa ra gã "thúc thúc" kia không phải người tốt lành gì, hắn cứ ngỡ gã là người tốt bụng.
"Nhưng gã nói đã ôm con…"
"Mày còn bé xíu, bị tao nhặt ngoài đường về. Ai mà chẳng từng ôm mày? Với lại, ai bảo người ta không được phép nói dối hả?" Lão cha chế nhạo. Tuy nhiên, Tào Nhị Trụ chắc chắn không phải bị nhặt về. Điểm này hắn có thể khẳng định.
Lão cha đối đãi người lạ và người nhà hoàn toàn khác biệt.
"Vậy… vậy gã thúc…"
"Đừng có gọi thúc với tiếc gì cả. Sau này gã có lôi kéo làm quen cũng đừng để ý. Tóm lại, đừng bao giờ nói chuyện hay tiếp xúc với gã nữa. Gã không phải loại tốt đẹp gì đâu."
Tâm trạng lão cha có vẻ khá hơn, lại còn nói mấy câu mà không chửi mắng hắn. Tào Nhị Trụ "A" một tiếng, rồi nghe lão cha dặn tiếp:
"Còn nữa, sau này thấy ai chơi mấy trò đồ văn ấy, thì lượn xa ra. Đầu óc mày không nhanh nhạy đâu, chơi không lại bọn họ, dễ bị chúng nó lừa chết đó."
"Cho mày nghỉ một tháng, lên núi ở đi. Vừa hay dạo này tao không muốn nhìn thấy mày."
"Hả… hả?" Tào Nhị Trụ lại ngơ ngác, "Vậy tiệm rèn thì sao?"
"Đóng cửa là được." Lão cha nhắm mắt lại, hiển nhiên không muốn nói nhiều.
Tào Nhị Trụ cảm thấy tinh lực vừa tiêu hao đã hồi phục được bảy tám phần, liền đứng dậy vớ lấy cái bọc, đi ra ngoài cửa.
Cũng chẳng cần thu dọn gì nhiều.
Lão cha đuổi người thường có việc.
"Tuy lần này hơi lâu, nhưng một tháng không ai nấu cơm, chắc lão cha cũng không chết đói đâu. Dù sao lão còn có rượu mà…"
"Két."
Khi cánh cửa gỗ vừa khép lại, hậu viện lại vọng ra một câu: "Thời buổi loạn lạc, gặp người lạ thì đừng có giao du, đặc biệt là cái loại mày thấy có vẻ tốt bụng ấy. Tránh xa ra là hơn. Nhớ về mang nhiều thịt hươu đấy!"
"À, còn cái gã xấu xa kia thì sao?"
"Hử?"
"À, không nói, không nói gì hết."
Tào Nhị Trụ vội vàng khép cửa lại, bước ra đường phố.
Mây đen tan đi, tuyết vẫn lả tả bay, thời tiết lạnh thấu xương. Tuyết rơi trên người mang lại cảm giác vô cùng dễ chịu, không hề có cảm giác khô nóng, bức bối.
Rõ ràng đã vào đông.
Lão cha hẳn là ở trong phòng buồn bực quá lâu, còn tưởng rằng vẫn đang độ thu, thật ngốc!
Về phần việc không nói lời nào...
Làm một người câm điếc, Tào Nhị Trụ đã quá quen thuộc, dù sao hắn đã làm việc này hơn mười năm rồi. Mỗi lần lên núi gặp người lạ, hắn đều giả câm điếc.
Lời lão cha dặn, hắn khắc cốt ghi tâm từ lâu.
Bên ngoài nhiều người thì người xấu cũng nhiều.
Không giao tiếp là phương pháp tốt nhất để tránh gây chuyện, lão cha đã dạy hắn từ khi còn bé.
"Hắc."
Thu dọn tâm tình, lên đường gọn gàng.
Tào Nhị Trụ ước lượng những thứ vũ khí như chùy, búa, đao trong bọc. Hắn cái gì cũng học, chủ yếu là lão cha cái gì cũng dạy.
Lại một lần nữa lên đường, tâm tình của hắn cũng vô cùng nhẹ nhõm, cảm giác không khác biệt so với những lần lên núi đi săn trước kia.
"Trương thẩm."
"Dương thúc."
"Lý đại ca..." Trên đường, hắn thân mật hỏi thăm những người hàng xóm thức dậy sớm.
"Nhị Trụ à, lại lên núi đấy à? Cái lão cha nghiện rượu của ngươi lại hết rượu rồi à?"
"Hắc! Là Nhị Trụ, lần này ngươi nhớ mang cho thúc ít thịt sói nhé, thúc thèm món này lắm, giá cả trên thị trường thế nào ta mua thế ấy..."
"Thịt sói có gì ngon đâu chứ..." Tào Nhị Trụ lầu bầu.
"Mang một cái về đây! Lần trước cái da hố của ngươi bán được khối tiền đấy!"
"Thịt! Nhị Trụ, ta cần nhiều thịt, có bao nhiêu ta lấy bấy nhiêu. Đúng rồi, đao của ngươi dùng tốt thật! Ha ha!"
"Dùng tốt là được." Tào Nhị Trụ gật đầu. Càng có nhiều người hỏi han, hắn lại càng rụt rè, bước nhanh hơn rời đi.
Bước ra khỏi cửa thôn, hắn đặt chân lên một gò đất nhỏ.
Quay đầu nhìn lại, Thường Đức trấn kỳ thật không giống trấn mà chỉ là một tiểu sơn thôn. So với ngọn núi tuyết lớn kia, nó chẳng khác nào hạt mè.
"Đi thôi."
Tào Nhị Trụ nắm chặt cái bọc trên vai, quay đầu nhìn về phía Thanh Nguyên Sơn, trong mắt lộ rõ vẻ nóng nảy.
"Thử xem tốc độ thế nào đã!"
"Ừm, so với một bông tuyết đi... Nếu nó rơi xuống đất mà ta còn chưa lên núi, thì toi đời."
Ầm!
Một tiếng sấm vang dội xé toạc không gian trên nền tuyết.
Tốc độ lên núi đương nhiên phải nhanh hơn tốc độ tuyết rơi, đây là cách dùng thần niệm để tránh né cái chết.
Tào Nhị Trụ vội vàng dừng lại, hai tay xoa xoa bắp tay, vẻ mặt đầy lo lắng.
"Chết rồi, quên mặc thêm quần áo. Hình như Tiền thúc cũng vì lên núi giữa trời tuyết lớn mà bị đông cứng đến chết..."
Phía bắc Thường Đức trấn, khu phố chợ dưới chân núi. Chu Nhất Viên vội vã tiến lên, cố gắng đuổi theo, hết rẽ trái lại rẽ phải, cuối cùng vẫn quanh quẩn gần khu Thanh Nguyên Sơn dành cho phàm nhân.
Cũng may hắn đã dùng chiêu "vãi đậu thành binh" để dò đường hỏi lối, hầu như đều bị chặn lại, chỉ có hướng khu phàm nhân là thông thoáng, xem ra đám người Đạo Điện chủ bố trí phòng thủ không được nghiêm ngặt cho lắm.
Sau khi hi sinh gần trăm hạt đậu phộng, hắn thành công vượt qua vòng vây.
"Đến rồi."
Đứng trước một cửa hàng da thú, Chu Nhất Viên quay đầu nhìn Hương di:
"Các ngươi vào trong xem đồ trước đi, ta đi tìm một người, lát nữa sẽ quay lại, nhớ kỹ đừng đi quá xa khỏi cửa hàng này."
Đông Đông và A Diêu vẫn còn lảng vảng phía sau.
Một nhóm bốn người, một nam ba nữ, đi trên phố lúc này quả thực quá phô trương, bọn họ đành phải giãn đội hình ra. Cũng may Thái Hư di đã hóa phàm, trăm dặm mới gặp được một luyện linh sư.
Mà cho dù có gặp được, chỉ cần cảnh giới cao hơn một chút, cơ bản sẽ không có vấn đề gì.
Chu Nhất Viên dẫn theo Hương di, phía sau lôi kéo hai cái đuôi vướng víu, nếu tình hình thực sự không ổn, hắn còn có thể tùy thời vứt bỏ, tự cứu lấy mình.
"Vâng."
Hương di liếc mắt ra hiệu với Đường di, rồi cùng nhau bước vào cửa hàng.
Chu Nhất Viên đi thẳng vào bên trong, gõ lên quầy hàng, nhìn người quản lý:
"Ta đến lấy tiền."
Lão chưởng quỹ kia mặt đầy những nếp nhăn, chống một cây quải trượng, khoác trên mình chiếc áo vải thô, đôi mắt có phần mờ đục. Lão ta chậm chạp di chuyển, khó nhọc bước tới gần nhìn rõ vị thiếu gia giàu có này, rồi lắc đầu nguầy nguậy, giơ ngón tay lên:
"Không có, không có đâu."
"Lão già này không nhớ đã từng gặp vị khách quan nào như ngài, ngài chắc hẳn chưa từng gửi tiền ở đây rồi."
Chu Nhất Viên liếc nhìn cây quải trượng của lão chưởng quỹ, thấy ở giữa khắc một chữ "Thiên", bèn nói: "Hoa nở Phú Quý."
Lão chưởng quỹ ngẩn người một chút, vỗ ót một cái:
"À, nhớ ra rồi! Khách quan tháng trước đã gửi bán ba tấm da hổ ở chỗ này, đúng không? Ai, già rồi nên lẩm cẩm!"
"Khách quan, mau theo lão tới đây."
Lão đầu khập khiễng bước ra phía sau bức tường.
Chu Nhất Viên chẳng thèm để ý lối đi, cũng chẳng vòng vèo gì, cứ thế xuyên qua quầy hàng, nhanh chân đi theo. Hương Di thu hồi ánh mắt.
Linh niệm không thể sử dụng, nàng chẳng nghe thấy gì cả.
"Đông Đông đâu?"
Đang chọn da thú trên tường cửa hàng, Hương Di liếc mắt thấy A Diêu bước vào.
"Ở phía sau ạ, nàng nói đến sau một chút để tránh bị người khác nhìn thấy."
A Diêu vừa nói vừa bắt đầu chọn lựa da thú.
Phải nói, tơ lụa thì nhiều, chứ con gái chọn da thú quả là chuyện hiếm có!
Khi lão chưởng quỹ đóng cửa phòng lại, lưng eo thẳng lên, trở tay kéo xuống cả khuôn mặt nạ da, Chu Nhất Viên ngây người.
"Lý Phú Quý?"
Khuôn mặt môi hồng răng trắng, khí sắc tuyệt hảo, tướng mạo hơn lão Chu một bậc, miễn cưỡng xem như đạt đến mức bình thường ấy...
Chu Nhất Viên sao có thể không biết?
Khi ở Hư Không Đảo, hắn từng tổ đội với gã này, cùng nhau trải qua một đoạn đường. Lý Phú Quý còn thường xuyên hiến kế cho Phong Tiêu Sắt, ra dáng một quân sư.
Sau khi gặp Thụ gia, cái gã này lập tức trở nên khúm núm, hoàn toàn biến mất vẻ ngông nghênh của Thái Hư trước đây. Ai ngờ, chính vì vậy mà gã đã trước ta một bước, âm thầm trà trộn vào Thụ gia, trở thành người đại diện cho họ. Chu Nhất Viên còn nhớ rõ cái tên tiểu nhân cáo mượn oai hùm này, ỷ vào việc quen thuộc Hư Không đảo, đã liên lạc với Thụ gia trước, rồi ra lệnh cho mình.
Trên Thiên Nhất Lâu, vị trí thứ hai kia, ai cũng không có tư cách tranh giành, ngoại trừ Lý Phú Quý, kẻ mà lão Chu ta muốn so tài một phen. "Tốt lắm Lý Phú Quý!"
"Hóa ra là ngươi biến thành bộ dạng này, lại còn ẩn giấu linh nguyên, ta suýt nữa không nhận ra. Thật không hổ là kẻ chuyên làm tình báo!"
Vừa nói, Chu Nhất Viên vừa âm thầm kinh hãi.
Đây là loại liễm tức thuật gì vậy?
Mình đã đủ cảnh giác rồi mà.
Lý Phú Quý nhập vai lão già kia đến mức hoàn hảo, hòa mình vào nhân vật, khiến cho Chu Nhất Viên suýt chút nữa đã tưởng rằng gã chỉ là một người dẫn đường bình thường, muốn dẫn mình đi gặp Thụ gia.
Nào ngờ, chưởng quỹ lão già kia lại chính là Lý Phú Quý!
"Ngươi cứu người như thế đấy à?"
Trong căn phòng mờ tối, Lý Phú Quý xé lớp da mặt xong, trực tiếp vỗ từng tấm lệnh treo giải thưởng lên bàn, sắc mặt vô cùng khó coi.
Gã hoàn toàn mất hết vẻ khúm núm trong Hạnh Giới, giống như cấp trên của Chu Nhất Viên, chỉ tay vào bàn mà quát mắng:
"Ngươi giỏi lắm, Kim Môn trộm thuật, trộm mà cứ như quang minh chính đại!"
"Ngươi thật sự không sợ chết à? Ngươi có biết Thiên Cơ thuật của Đạo Điện lợi hại đến mức nào không? Ta đã dặn đi dặn lại, bảo ngươi cẩn thận một chút, cẩn thận một chút..."
"Ngươi để lộ nhiều sơ hở như vậy, là vội vàng đi đầu thai sao?"
Chu Nhất Viên "Nha hoắc" một tiếng, khóe miệng nhếch lên, kéo ghế ngồi xuống, chân vung mạnh ra.
"Hưu" một tiếng, cái tư thế kia, không giống như là muốn đặt chân lên bàn, mà ngược lại giống như muốn tặng cho Lý Phú Quý một cước ngang. "Ngươi nói xem người ta có cứu được không?"
Lý Phú Quý vội vã cúi người né tránh, nghe cái giọng điệu lười biếng kia, lửa giận bùng lên: "Ngươi cứu người kiểu đó hả?"
Chu Nhất Viên ngồi trên ghế, khoanh tay trước ngực, liếc mắt một cái, cười lạnh lùng: "Ngươi có biết, hiện tại đang nói chuyện với ai không?" Lý Phú Quý ngẩn người, chẳng lẽ mình nhận lầm người, ngươi không phải Chu Nhất Viên?
Chu Nhất Viên đột nhiên gác chân lên, vỗ mạnh xuống mặt bàn, trợn trừng mắt quát lớn:
"Ngươi đang nói chuyện với đệ nhất công thần của Tội Nhất Điện!"
"Ngươi đang nói chuyện với người đứng thứ hai mà Thụ gia đích thân thừa nhận ở Trên Trời Đệ Nhất Lâu!"
"Ngươi đang nói chuyện với một chiến sĩ tiền tuyến lòng son dạ sắt, người đã mạo hiểm cả tính mạng để hoàn thành nhiệm vụ của Thụ gia, cần nhớ kỹ, không phải cái nhiệm vụ vớ vẩn của ngươi, Lý Phú Quý!"
Giọng Chu Nhất Viên dịu xuống: "Tôn trọng chút đi."
Lý Phú Quý ngây ra một lúc, khóe môi nhếch lên, vội vàng kìm nén, "Đây là ý của Thụ gia."
Chu Nhất Viên giận tím mặt, đập bàn đứng dậy, lại quát:
"Ta thấy đây là ý của ngươi, Lý Phú Quý!"
"Ta thấy ngươi, Lý Phú Quý, đang cầm lông gà làm lệnh tiễn, lên mặt sai bảo ta đấy!"
"Dùng cái Thông Tin Châu kia thì thôi đi."
"Thật cho rằng gặp mặt rồi, ngươi cũng có thể vênh mặt hất hàm sai khiến với ta?"
"Lão tử không thấy được ngươi, đánh không tới ngươi, hiện tại mặt ở trước mặt, nói thẳng vào mặt, ngươi dám cho lão tử sắc mặt nhìn hả? Ngươi là cái thá gì?"
Chu Nhất Viên nhếch tay lấy chén trà, ngón tay khẽ động.
Lý Phú Quý thậm chí chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy trên thân mình mất đi cái gì đó, hai chân lạnh toát, vội vàng kẹp chặt.
Chén trà trên tay Chu Nhất Viên biến mất, thay vào đó, trên đầu ngón tay hắn là một chiếc quần lót màu đỏ. "Nha, thích tam giác à?"
"Ngươi còn năm bà vợ bé? Năm thê bảy thiếp thì chú ý một chút, cẩn trọng từ lời nói đến việc làm!" Trong phòng khách trong nháy mắt trở nên tĩnh mịch đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Lý Phú Quý mép giật giật, mí mắt không ngừng co quắp, run rẩy đưa tay ra...
"Hay! Hay! Hay!"
"Dám ăn trộm quần lót của ta, ngươi tự tìm đường chết!"
"Thụ Gia!"
Hắn rên lên một tiếng, dụi dụi mắt, chực khóc mếu máo nói: "Ngươi xem Chu Nhất Viên đang làm cái gì kìa!"
Thụ Gia?
Chu Nhất Viên vội vàng giấu kỹ chiếc quần lót, nhìn quanh tứ phía, kinh hãi kêu lên một tiếng.
Nhưng trong cái gian phòng tồi tàn này làm gì có bóng dáng Thụ Gia?
Lý Phú Quý nói như thể có khả năng nhỏ nhoi được diện kiến Thụ Gia vậy.
Nhưng sau trận chiến với Thánh Đế, Thụ Gia hẳn là còn đang dưỡng thương mới phải.
Chắc không ra mặt cứu người đâu, cùng lắm chỉ là thi triển Không Gian Đại Na Di thôi.
"Ngươi gạt ta?"
Chu Nhất Viên tức đến sôi máu.
Cái tên Lý nương pháo này còn khóc, còn ra thể thống gì nữa?
Hôm nay không trị cho hắn một trận nhừ tử, thật sự cho rằng Thụ Gia của Trên Trời Đệ Nhất Lâu không có ở đây thì hắn làm trùm chắc?
"Tốt!"
Lúc này, từ trong người Lý Phú Quý vang ra giọng của Thụ Gia, âm thanh như được truyền qua trận pháp: "Mèo trắng mèo đen không quan trọng, bắt được chuột mới là mèo giỏi."
"Chu Nhất Viên không yếu, Lý Phú Quý cũng rất tốt, các ngươi đều là Ngọa Long Phượng Sồ của Trên Trời Đệ Nhất Lâu ta, tranh giành cái gì?"
"Dạ dạ dạ." Lý Phú Quý vội vàng cúi đầu cung kính.
"Ngươi...ngươi...ngươi..." Chu Nhất Viên trợn trừng mắt, chỉ vào lão Lý gian trá độc ác kia, nửa ngày không thốt nên lời.
Thụ Gia lại ở trên người hắn?
Không nói sớm!
"Thụ Gia?" Gã không chắc chắn, lại gọi một tiếng.
"Mau trả quần lót lại đây." Lý Phú Quý vênh mặt lên đắc ý, giọng nói vừa rồi cũng từ trong cơ thể hắn vang ra, khớp đến từng li. Cáo mượn oai hùm!
Đây mới đúng là cáo mượn oai hùm!
Lý Phú Quý, đồ Lý Phú Quý chết tiệt, ngươi đáng chết lắm!
Chu Nhất Viên suýt chút nữa hộc máu, chỉ đành bất đắc dĩ trả lại cái quần.
Mối thù hôm nay, ta nhất định phải nhớ kỹ. Dám giấu chuyện Thụ Gia, không nói cho mình biết, đồ chuột chuyên đi trộm đạo tin tức!
"Giao vật phẩm trước đã." Thụ gia không còn cùng Ngọa Long Phượng Sồ đùa giỡn ầm ĩ, nhanh chóng kéo về chủ đề chính, "Người có thể đưa đến nơi này, xem như đã thành công hơn phân nửa, về sau hẳn là không thành vấn đề."
"Đúng vậy."
Lý Phú Quý vừa đáp lời, liền bắt đầu lục lọi không gian giới chỉ, lấy đồ vật ra.
Thứ hắn lấy ra đầu tiên chính là ngọc phù mà Thụ gia đã đưa, ngọc phù thông hành Hạnh Giới...
Ôi, thật sự không muốn giao a!
Cùng thời gian đó, trên đường phố dòng người tấp nập.
Đông Đông nhìn tấm biển "Cửa hàng da thú Xấu Lợn" cách đó không xa, do dự một chút rồi lấy ra một tấm lệnh bài từ trong ngực. Đó là lệnh bài Ngọc Kinh Thành, cửa thành Nam, ra khỏi thành.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn an vui bên những người đạo hữu yêu quý.)