"A ~"
Từ Tiểu Thụ khẽ rên một tiếng, nắn lại khớp nắm tay vừa bị trật, hiệu quả của "Sinh sôi không ngừng" tức thì chữa lành vết thương.
Hắn có chút kinh ngạc.
Đây là sức mạnh của Tông Sư sao? Dù thân hình hắn có nhỏ hơn Viên Đầu một chút, nhưng lại không thể chiếm thế thượng phong trong sức mạnh thuần túy?
Giọt máu kia... khả năng tăng cường quá kinh khủng!
Có lẽ nó ẩn chứa sức mạnh vượt xa cả Tông Sư...
"Vương tọa?" Trong lòng Từ Tiểu Thụ trầm xuống, ý thức được mình đã hơi sơ suất, đáng lẽ không nên để tên kia nuốt lấy giọt huyết dịch kia.
Nhưng ép buộc hắn dùng thứ này, Viên Đầu chắc chắn sẽ không trụ được lâu!
"Sán sán sán..."
Tiếng cười của Viên Đầu nghe thật rợn người, hoàn toàn mất đi dáng vẻ của một con người.
Hắn biết mình không thể chống đỡ lâu dài, nhưng khoảng thời gian ngắn ngủi này cũng đủ để hắn hoàn thành nhiệm vụ, chém giết Từ Tiểu Thụ.
Tên này, sức mạnh thể xác lại có thể chống lại một kích của mình, xem ra tiên thiên nhục thân của hắn đã có đột phá... Nhưng rồi sao?
"Vạn Quân Chi Lực!"
Viên Đầu song quyền hung hăng nện xuống đất, cả người chìm xuống lòng đất một nửa, khiến Từ Tiểu Thụ giật mình.
"Gia hỏa này có thể thay đổi trọng lực, vạn quân... Chẳng lẽ đây là tiên thiên thuộc tính chi lực của hắn?"
Còn đang kinh ngạc trước thuộc tính kỳ lạ của Viên Đầu, thì gã cự nhân kia đã biến mất không dấu vết.
Từ Tiểu Thụ toàn thân căng cứng, dứt khoát nhắm mắt lại, "Cảm giác" kết hợp với "Nhanh nhẹn", để bản thân đạt được tốc độ phản ứng cao nhất.
Vèo vèo vèo!
Trong nháy mắt, hắn tránh được đòn chí mạng của Viên Đầu, rồi vung chân quét ngang, lên gối...
Nhưng tốc độ phản ứng của Viên Đầu hiển nhiên cũng được tăng cường gấp bội. Gã chớp lấy một sơ hở của Từ Tiểu Thụ, hai tay nộ kích, đánh tới như pháo oanh.
Ầm!
Máu bắn tung tóe.
Từ Tiểu Thụ như cánh diều đứt dây, bị đánh bay thẳng lên không trung. Nhưng kỳ lạ thay, những vết thương trên người gã, trong lúc mất khống chế, liên tục nhào lộn, vậy mà đã hồi phục hơn phân nửa...
Viên Đầu bị chấn ngược ra sau. Gã không biết Từ Tiểu Thụ vừa dùng kỹ năng quỷ quái gì, nhưng cảm giác... vô cùng buồn nôn!
Gã hoàn toàn không thể liên tục công kích đối phương, chỉ có thể chờ đợi lực phản chấn kết thúc, rồi mới xông lên tiếp.
"Đáng chết!"
Viên Đầu dồn lực vào bắp chân, định phóng vọt đi, nhưng lại vô thức cảm thấy có gì đó không ổn.
Đôi mắt đỏ như máu lập tức dán chặt vào hai bàn tay. Gã kinh hoàng phát hiện, không biết từ lúc nào, mỗi bên tay đã dính một viên hỏa chủng.
"Là lúc nãy?"
Lời giải thích duy nhất, là Từ Tiểu Thụ đã thừa dịp hai người chạm vào nhau, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, lén lút thi triển chiêu thức...
Vậy ra, hắn cố ý để mình đánh trúng?
Viên Đầu rợn tóc gáy. Gã vừa phát hiện ra hỏa chủng bị nén, thì năng lượng bạo tàn trên đó đã nổ tung.
Ầm!
Ầm!
Viên Đầu bị hất văng cả người.
Đôi bàn tay to lớn đầy lông lá bị xé toạc, xuyên thủng. Nhưng "Vương Tọa Tinh Huyết" trong cơ thể gã lập tức kích hoạt, vết thương bắt đầu dần hồi phục.
Chỉ lát sau, da thịt đã mọc lại như mới!
"Chuyện gì thế này?"
Gã chẳng buồn quan tâm đến vết thương của mình, mà khó hiểu nhìn lên Từ Tiểu Thụ trên trời. Vì sao... tên tiểu tử này lại bỏ lỡ cơ hội thừa thắng xông lên?
Ở đằng xa, Từ Tiểu Thụ nghiêng đầu, nhìn hai nắm đấm của mình, không biết đang ngẩn ngơ điều gì.
"Hắn bị bệnh à, đang đánh nhau mà lại xuất thần?"
Viên Đầu cười khẩy trong bụng, nhưng gã nhanh chóng nhận ra điều bất thường.
Trên hai nắm đấm của Từ Tiểu Thụ, dường như có năng lượng kinh khủng đang dao động?
Linh niệm quét qua, con ngươi Viên Đầu rung động dữ dội.
Thằng nhãi này...
Hai nắm đấm của hắn, mỗi bên lại xuất hiện thêm một viên hỏa chủng nén lại... Hắn định dùng cách này để đấu quyền với mình, người mang trong mình Vạn Quân Chi Lực sao?
Viên Đầu cảm thấy không ổn.
Thật không công bằng!
Hắn có thể thấy rõ, cú đấm vừa rồi của mình đã gây ra thương tích không nhỏ cho Từ Tiểu Thụ, nhưng chỉ trong chớp mắt, tên kia lại nhảy nhót tưng bừng.
Còn hỏa chủng nén lại của hắn, mỗi lần công kích đều cần thời gian để mình khôi phục!
"Đánh kiểu gì đây?"
Suy nghĩ đến đây, gã khổng lồ Viên Đầu lần đầu tiên cảm thấy e ngại. Tên này quá hiểm độc, không thể tiếp tục giao chiến, nếu không sẽ chết chắc!
Nhưng gã còn chưa kịp lùi, Từ Tiểu Thụ đã bùng nổ Tẫn Chiếu Thiên Viêm từ lòng bàn chân, trực tiếp lao tới.
"Tiểu Đầu Tròn, lực lượng của ngươi cũng không tệ!"
Trên mặt Từ Tiểu Thụ hiện lên vẻ hưng phấn, quả nhiên chiến đấu là phương thức nhanh nhất để tăng cường sức mạnh.
"Ta lại vừa nghĩ ra chiêu mới, thử xem nhé!"
"Tiểu Hỏa Cầu Chi Quyền!"
"Uống!"
Một tiếng quát lớn vang lên, Từ Tiểu Thụ vung quyền xông tới. Viên Đầu đã nếm đủ trái đắng từ hỏa chủng nén lại, làm sao dám đối quyền với hắn?
Gã vội vàng vung cả hai tay đập mạnh xuống đất, cả thân người bắn lên, né tránh cú đấm của Từ Tiểu Thụ.
Biểu cảm của Viên Đầu có chút vặn vẹo.
Vì sao chứ?
Vì sao mình rõ ràng có lợi thế về lực lượng, lại vẫn phải tránh né mũi nhọn? Trận chiến này thật là quá oan uổng!
Gã rất muốn rút ra "Huyền Minh Bá Vương Thương" của mình, nhưng thứ đó đã nát bấy rồi...
Càng thêm bực bội!
Ầm!
Trong lúc oán thầm, Từ Tiểu Thụ đánh hụt một quyền, vậy mà không thu thế, mặc cho hỏa chủng nổ tung.
Viên Đầu vừa định cười nhạo, chợt thấy tên kia dù nhất thời phun máu, nhưng cả người vẫn lao về phía mình.
"Cơ hội tốt!"
Ý nghĩ đầu tiên của gã là thừa dịp Từ Tiểu Thụ bị thương, hạ thủ một đòn trí mạng.
Hắn thấy rõ, tên tiểu tử kia, dù đang trên đường bị đánh bay, vẫn kịp thời khôi phục hành động. Thậm chí, gã còn mượn lực đẩy ngược ấy để gia tăng tốc độ cho cú đấm như trời giáng.
"Tránh!"
Viên Đầu phản ứng cực nhanh, ngay lập tức gã nghiêng đầu né tránh.
"Xoẹt!"
Tiếng gió xé rít bên tai. Từ Tiểu Thụ đấm hụt, lập tức xoay người, khi Viên Đầu còn chưa kịp mượn lực, hắn tung một cước đá thẳng tới.
"Tiểu Hỏa Cầu Chi Cước!"
"Phanh!"
Viên Đầu cả người bị chôn sâu dưới lòng đất. Cú đá này không gây ra nhiều sát thương, nhưng cái tên...
Gã cúi đầu, quả nhiên ngay giữa lồng ngực, nơi hằn dấu chân có một hoa văn hỏa chủng áp súc.
"Mẹ kiếp!"
"Oanh!"
Một đám mây hình nấm bùng lên, giữa khói lửa mịt mù, dường như còn lẫn cả những mảnh huyết nhục.
"Tôi lạy hồn..."
Từ Tiểu Thụ trên không trung giật mình, rụt cả vai. Viên Đầu bị ghim chặt xuống đất, không thể lùi lại để giảm chấn, xem ra lần này ăn đủ rồi.
Nhưng hắn không muốn vết xe đổ.
"Ngũ Chỉ Văn Chủng Chi Thuật!"
Năm ngón tay hắn dựng thẳng, đầu ngón tay không ngừng bắn ra hỏa chủng, chẳng mấy chốc đã có năm viên.
Đúng vậy, sau lần trước, Từ Tiểu Thụ đã thuần thục hơn trong việc khống chế môn linh kỹ tự sáng tạo này.
Số lượng hỏa chủng điều khiển đạt đến cực hạn, không còn là ba viên rưỡi, mà là trọn vẹn năm viên!
"Ba!"
Hắn búng tay, năm viên hỏa chủng áp súc tựa như sao băng từ trên trời giáng xuống, vẽ nên những đường vòng cung tuyệt đẹp, rơi thẳng xuống phía dưới.
"Từ... Tiểu... Thụ..."
Ngực Viên Đầu có một lỗ thủng lớn, nhưng gã vẫn gắng gượng gượng dậy. Trải qua trận chiến giằng co, tâm tính của gã đã đến bờ vực bùng nổ. Từ trong hố sâu, gã vỗ mạnh tay xuống đất, bật người lên.
Ngẩng đầu.
Vừa vặn trông thấy năm viên hỏa chủng áp súc đang rơi xuống.
Viên Đầu: ???
"Nhận nguyền rủa, giá trị bị động +1."
"Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!"
Những đám mây hình nấm nối nhau trồi lên, vươn thẳng lên đỉnh trời, khiến vùng đất rộng mấy trăm trượng xung quanh bỗng chốc nóng rực, đến cả linh vụ cũng chẳng còn sót lại chút nào.
Tất cả đều tan biến!
Nhìn xuống cái hố sâu hun hút, thịt nát xương tan vương vãi khắp nơi, cảnh tượng thật sự không nỡ nhìn.
"Khục… Khụ khụ… Khục!"
Rất lâu sau, phía dưới mới vọng lên tiếng động.
Viên Đầu thân thể tan nát, nhưng nhờ sức mạnh tinh huyết mà dần khôi phục. Gã biết mình khó lòng còn sống sót rời khỏi Thiên Huyền Môn.
Hận!
Gã chỉ có thể hận bản thân mình, hận sao lại chần chừ thêm một ngày?
Vì sao khi ấy, lúc trông thấy Từ Tiểu Thụ đột phá Luyện Linh thập cảnh, gã không nghe theo tiếng lòng, dứt khoát nghiền nát hắn?
"A a a!"
Đôi mắt Viên Đầu đỏ ngầu, gào thét lên trời, lê thân tàn đứng dậy.
"Ta không cam lòng…"
Đồng tử gã đột ngột co lại, tiếng nói nghẹn ứ, vội vàng ôm lấy cổ mình.
Trong tầm mắt, bóng dáng Từ Tiểu Thụ đã biến mất tự bao giờ.
"Ta đã cho ngươi cơ hội rồi, tiếc rằng ngươi không biết trân trọng." Thanh âm khiến người ta căm hận kia vang lên từ phía sau.
Viên Đầu khó khăn quay đầu lại, khắp thân truyền đến những cơn đau xé thịt, khiến gã quên mất mình vừa thực hiện một động tác… quay đầu một trăm tám mươi độ!
"Cạch!"
Từ Tiểu Thụ chậm rãi thu kiếm, bàn tay đeo "Tàng Khổ" nhẹ nhàng vuốt lên vỏ kiếm Hắc Lạc.
"Bạch Vân Du Du năm: Tây Phong Điêu Tuyết!"
Một bông tuyết từ trên cao rơi xuống, bỗng khựng lại, tựa như bị lưỡi dao sắc bén cắt qua, chia thành hai nửa, nhưng linh khí thì chẳng hề tiêu tán.
"Đông!"
Cái đầu to của Viên Đầu lìa khỏi cổ, lăn lông lốc trên mặt đất.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)