Một kiếm này thậm chí còn không thèm sử dụng kiếm kỹ nào...
Từ Tiểu Thụ, vậy mà lại có thể mạnh mẽ suy diễn ra, thậm chí còn xuất chiêu sau mà tới trước?
Kinh ngạc tràn ngập trong đôi mắt Cốc Vũ, xộc thẳng vào tâm hồn những cố kiếm tu xung quanh, tựa như gió lạnh thấu xương, đâm vào tận cốt tủy của đám người quan chiến từ năm vực.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều ghi nhớ, nhưng lại không ai có thể nhận ra được, kiếm chiêu vừa rồi kia bộc phát, và tốc độ thu kiếm của Thụ gia sau lưng Cốc Vũ... Đến tột cùng là nhanh đến mức nào?
Ngay cả Mai Tị Nhân cũng trợn tròn mắt nhìn cái tên vừa nâng bông tuyết, vừa thổi bông tuyết, còn nâng, còn thổi kia... Tốc độ phản ứng của hắn, cũng có chút không theo kịp!
'Không phải không theo kịp việc thổi bông tuyết, mà là không theo kịp chiêu "Tây Phong Điều Tuyết"!
"Cực hạn tốc độ, kinh khủng vận chuyển, thong dong thu kiếm... Thật là một chiêu 'Tây Phong Điều Tuyết', thật là Thụ gia!" Phong Trung Túy kêu lên liên tục, cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, toàn thân lỗ chân lông đều thư giãn.
Một kiếm này của Thụ gia, hoàn mỹ phù hợp với những gì hắn tưởng tượng về hai chữ "Kiếm Tiên".
Hắn tin rằng không chỉ riêng mình, mà tất cả những ai chứng kiến kiếm này, ấn tượng để lại chắc chắn phải sâu sắc hơn cả "Thiên Giải", cảnh giới thứ hai.
Bởi vì...
Thụ gia, đang đùa!
Khi cần dùng "Thiên Giải" đối đầu "Thiên Giải", lấy cảnh giới thứ hai địch lại cảnh giới thứ hai, Thụ gia dù kinh diễm đến đâu, thì vẫn là nghiêm túc.
Bởi vì nếu không xuất kiếm, hẳn là sẽ thất bại.
Nhưng giờ phút này, sau khi đã "hơi có chút tâm đắc", đổi diện các cảnh giới thứ nhất, vận dụng đến mức lô hỏa thuần thanh, thậm chí còn có thể kết hợp cả “Chủng Cốc Bát Môn Kiếm", Thụ gia lại dùng một thái độ đùa cợt như thế, tống táng kiệt tác đắc ý cả đời của Cốc lão... Điều này biểu hiện rõ sự thành thạo đến mức nào.
Phong Trung Túy thu hồi ánh mắt khỏi bóng lưng áo đen kia, nhìn về phía Cốc lão hai tay đứt đoạn, thân nhuốm máu, hít sâu một hơi: "Dù có chút bất kính, nhưng ta không thể không nói câu này..."
"Thụ gia thật cao tay, dùng Chủng Cốc Bát Môn Kiếm để thăm dò, đến cả vạt áo cũng không chạm được." "Cứ đánh thế này, Cốc lão chẳng còn chút hy vọng thắng nào... Ôi chao, lão gia chủ xin đừng đánh nữa."
Phong Thính Trần rất hiểu thời điểm nào nên ra tay.
Ông ta ngẩn người, để mặc thằng con ngốc nhà mình nói xong, mới vung tay bạo chụp vào đầu nó, cắt ngang tiếng rống kích động của nó.
Hiển nhiên, Phong Thính Trần cũng nghĩ như vậy. Hắn tin rằng Cốc lão cũng nhìn ra điều này. Những người quan chiến trước gương truyền đạo kinh hãi đến mức không thốt nên lời, chăm chăm nhìn Cốc Vũ mất hai tay trong gương.
Một kiếm tiên, nói sẽ tung ra ba kiếm, nhưng ngay kiếm đầu tiên đã bị phế đi cánh tay phải.
Vậy gã còn gì để tiếp tục chiến đấu? Ý chí sắt thép ư!
"Giỏi hơn thầy, thâm sâu hơn... Từ tiểu hữu, Cốc mỗ thừa nhận, ta đã xem thường ngươi."
Cốc Vũ liếc nhìn hai bên, tặc lưỡi một tiếng, giọng có chút cảm khái.
Ngay lúc đó, sau lưng gã, thời tiết tướng chuyển, xuân sinh hạ trưởng nhập thể, huyết nhục hai tay liền mọc ra từng khúc.
Thương thế trên người gã nhanh chóng khép lại, vết máu cũng bong ra rất nhanh, trông như đã khôi phục nguyên trạng.
Người sáng mắt đều có thể thấy...
Tại chỗ cụt tay, cổ, lồng ngực, eo, vẫn lấp lánh ngân quang nhàn nhạt, đó là kiếm niệm lực lượng ngăn cản việc khép lại hoàn toàn.
Ước chiến đầu?
Từ Tiểu Thụ thu tay lại, cũng không ngăn cản Cốc Vũ khôi phục.
Phàm là trận này là sinh tử chiến, ai cũng biết, kẻ dám dùng Chủng Cốc Bát Môn Kiếm dò xét Thụ gia như Cốc Vũ, lúc này có lẽ đã thành tro bụi.
Vừa rồi còn ra vẻ ta đây chán ghét trò hề "hoa tuyết bay", Từ Tiểu Thụ nghe tiếng liền xoay người, không hề khách khí, nửa trêu chọc, nửa cười đùa nói:
"Cốc lão vẫn lợi hại thật, sớm bảo rồi ba kiếm, đủ đồ ăn chơi như ta đây thỏa mãn. Bằng không lúc này, Trên Trời Đệ Nhất Lâu chắc mở tiệc ăn mừng rồi."
Thật ngông cuồng!
Những cố kiếm tu quanh đó, người quan chiến từ năm vực, thậm chí đám lông dê trong Hạnh Giới, cùng nhau hiến dâng vô số điểm bị động giá trị.
Cốc Vũ mí mắt giật liên hồi, nhưng tu dưỡng của hắn vô cùng tốt, ha ha cười nói: "Yên tâm đi, Từ tiểu hữu, đã hứa ngươi có thu hoạch, quyết không nuốt lời đâu."
Từ Tiểu Thụ lau vết máu trên thân kiếm Tàng Khố, đầu cũng không ngẩng: "Nếu vẫn là cái gì Chủng Cốc Bát Môn Kiếm..."
Hắn nhướng mí mắt, ánh mắt sắc bén như kiếm chĩa tới: "Thôi đi."
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, "Oanh" một tiếng vang lên, đất bằng nổi sấm, riêng phần mình trong đầu như bị lôi minh tàn phá, chỉ còn lại trống rỗng.
Liễu Phù Ngọc mắt hiện kinh ngạc.
Tào Nhị Trụ nhịn không được tiến lên nửa bước, "Đây là..."
Qua truyền đạo kính, đám người quan chiến từ năm vực giờ phút này lại lần nữa nhìn lại, chỉ cảm thấy Thụ gia cúi đầu lau kiếm được phóng đại vô số lần.
Phía sau gã rõ ràng không có gì cả, tựa như đột nhiên vọt lên nửa người vào mây, cao lớn như Cự Nhân Cực Hạn nâng trời, ép tới mức người ta khó thở. Trái lại, Cốc Vũ đối diện, dưới khí thế ấy, cơ hồ mịt mù trong bụi bặm.
"Mẹ..."
Cố Thanh Nhị bên cạnh truyền đạo kính Tầng Kiếm Mộ kinh ngạc thốt lên, sau đó sửa lại: "Không, là Liễu Phù Ngọc như thế... Niệm?"
"Tiểu Thụ ca vậy mà đã dưỡng thành Thần Niệm áp bách hình rồi?"
Trên chiến trường, Tào Nhị Trụ rốt cục dám khẳng định cảm giác uy áp vừa lạ lẫm vừa quen thuộc kia.
Phụ thân từng nói, áp bách tinh thần, xây dựng trên nền tảng tự tin tuyệt đối, thậm chí là tự phụ.
Nó hoặc là được bồi dưỡng qua vô số trận chiến thắng lợi đổ máu, hoặc là hình thành từ vị trí cao trong lâu đài.
Nói tóm lại, trước tiên phải có khí thế "Duy ngã độc tôn", sau đó mới có thể nắm giữ cơ sở để hình thành tinh thần, khiến cho ý niệm gửi gắm trong ánh mắt, hóa vô hình thành hữu hình, tạo nên áp bức tinh thần, thậm chí là công kích.
"Áp bách tinh thần" của Tảo Nhị Trụ là bị cưỡng ép tẩy não mà có, huấn luyện một cách mạnh mẽ.
Hắn biết, điều này hoàn toàn do hắn có một người cha tốt, người ngoài vĩnh viễn không thể phục chế phương thức này.
Hắn càng hiểu rõ, việc Liễu Phù Ngọc có thể nắm giữ điều này, chắc chắn có liên quan đến xuất thân Kiếm Lâu của nàng, đến truyền thừa của một trong mười tổ kia.
Nhưng Tiểu Thụ ca trước đó rõ ràng không biết, thậm chí khoảng cách tới cảnh giới này, còn một đoạn rất dài...
"Không! Tiểu Thụ ca mạnh mẽ là do thiên phú học tập, điều này có chút khác biệt với những gì Liễu Phù Ngọc thể hiện..."
“Thân cùng ý hợp, ý cùng khí hợp, hóa mà sinh niệm.”
Từ khi bắt đầu tu luyện ý niệm trên Hắc Lạc Nhai của Thiên Tang Linh Cung, từ khi rút ra Khí Thôn Sơn Hà, đến Thiên Tang thành, Bạch Quật, Vân Lôn dãy núi, Hư Không đảo, rồi đến bây giờ là kiểm tra Ngọc Kinh.
Từ bị động đối phó sát thủ Phong Không, Hồng Cấu, Kim Túc, Bán Thánh Nhiêu Yêu Yêu, Thánh Đế Nhiêu Vọng Tắc, đến chủ động đi chiến Thánh Đế Kỳ Lân, Thánh Đế Bắc Hòe, Ngư Phương Trọng, Đạo Toàn Cơ...
Có thể nói, chính là đoạn đường chinh chiến này, một đường thắng lợi, phối hợp với sự chuyển biến từ bị động tham gia đến chủ động xin đi giết giặc trong tâm tính, đã nuôi dưỡng nên bá khí duy ngã độc tôn của Từ Tiếu Thụ.
Trong khoảnh khắc ấy, kiếm niệm vô hình hóa, hòa nhập vào uy áp, hóa thành sự chấn nhiếp, mong muốn bức Cốc Vũ dùng đến át chủ bài một cách vô thức. Từ Tiểu Thụ lần đầu tiên cảm giác mình đã lĩnh hội.
Không thông qua Thiên Nhân Hợp Nhất, không thông qua bất kỳ đại đạo bàn nào, mà chỉ thuộc về "Đốn ngộ" của riêng mình!
"Áp bách hình triệt thần niệm?"
Tựa như có xiềng xích gông cùm vỡ tan trước mắt, Từ Tiểu Thụ cảm thấy tâm hồn mình như rồng về biển lớn, không còn chút cố kỵ nào, đắm chìm trong sự tự do thoải mái tột độ. Đây mới thực sự là cảm giác của "Ngộ"!
Đây chính là uy lực "Niệm" trong ánh mắt của Khôi Lỗi Hán kia?
Vừa mới lĩnh hội được năng lực mới, cảm giác quét qua đám người xung quanh với vẻ kinh diễm, Từ Tiểu Thụ chợt ngộ ra: Có lẽ không phải cứ trở thành Thất Kiếm Tiên, có danh tiếng vang dội, thì mọi chuyện mới có thể thành công.
Mà là bởi vì chém giết đến trình độ của Thất Kiếm Tiên, tất cả những gì hun đúc nên mới được bộc phát khi người khác chứng kiến.
Điều này tạo ra ảo giác, giống như chỉ cần một ánh mắt, một câu nói có thể hiểu thấu thần niệm, chỉ cần một lần nhắm mắt, một lần khoanh chân có thể vượt qua cả một thời đại.
Kỳ thật không phải vậy.
Không có chuyện một lần là xong, mà chỉ có nước chảy đá mòn.
Đây mới là chí lý.... Từ Tiểu Thụ rất tán thành, nhưng nhanh chóng dừng suy nghĩ, lặng lẽ bổ sung thêm một câu: Ngoại trừ thiên phú chó Bát Tôn Am.
"Đây rốt cuộc là quái vật gì vậy?"
Cốc Vũ toàn thân run rẩy trong khoảnh khắc ấy, hắn đã nhận ra thứ lực lượng hoàn toàn mới trên người Từ Tiểu Thụ.
Thứ này so với niệm của Liêu Phù Ngọc mà hắn gặp khi giao chiến ở Hàn Quan còn khoa trương hơn, bởi vì Từ Tiểu Thụ còn kiêm tu đủ loại đại đạo, đại hệ khác. "Niệm" của hắn mạnh hơn người khác không chỉ một bậc.
Thứ này phối hợp với "Thế" có thể trưởng thành mà hắn lĩnh ngộ được trong trận đại chiến với vô số Bán Thánh của Thánh Thần Điện Đường trước kia, nghĩ thôi cũng đã thấy có thể tạo ra nhiều biến hóa hơn nữa.
Nhưng áp bức nghiền nát thần niệm vừa lóe lên rồi biến mất, rõ ràng là Từ Tiểu Thụ không muốn phô trương quá nhiều. Cốc Vũ tất nhiên không muốn tự chuốc lấy nhục nhã, phải dùng đến át chủ bài mới mong dò xét được thực hư của Từ Tiểu Thụ.
Gã này, chỉ riêng những gì thể hiện ra bên ngoài thôi, đã đủ khiến người ta nghẹt thở rồi!
"Ông..."
Không nói hai lời.
Ý thức được đối phương căn bản không phải người, không thể lưu thủ, Cốc Vũ liền tung ra áo nghĩa trận đồ dưới chân. Cùng lúc đó, trên thanh Mai Tử Vũ hắn cầm, từng tia từng sợi mưa bụi bốc lên.
"Tới đi!"
"Cửu Kiếm Thuật Cực Ý sao?"
Phong Trung Túy sốt ruột nhìn, thể hệ Thất Kiếm Tiên của Cốc Vũ cơ bản là cảnh giới thứ hai đã tương đối hoàn thiện, quả nhiên lời đồn không sai. "Chờ chút..."
Ánh mắt hắn bỗng nhiên tập trung vào trận đồ kia, kinh ngạc nói: "Hình như còn có dấu vết của kiếm thuật khác?” Cửu Kiếm Thuật, Quy Nhất Cực Kiếm à?
Từ Tiểu Thụ im lặng chờ đợi, trong đầu lại hiện lên danh xưng của các đại kiếm lưu.
Đến giờ phút này, từ Huyễn Cửu Vạn, Mạc Vô Tâm, Quỹ Tàng Tình sắp xếp theo thứ tự, hắn đã kiến thức qua Thế Giới Thứ Hai Không, Đại Hồng Thần Chỉ Nộ Không, Thiên Khí Chỉ, Bàn Nhược Vô Không, Không, Sơn Hải Bằng.
Trong đó chưa từng gặp qua "Tứ đại giai không", theo thứ tự là Cửu chỉ Quy Nhất Cực Kiếm, Mạc chỉ Vô Dục Vọng Vĩ Kiếm, Quỷ chỉ Phong Đô Chi Chủ, cùng Tình Kiếm Thuật cảnh giới thứ ba Bất Thế Kiếm.
Tần Kiếm Thuật không có cảnh giới thứ hai, cho nên không vào hàng ngũ "Không".
Tầng Kiếm Thuật cơ bản đã giúp hắn đi đến giai đoạn nhập môn, muốn dùng là có thể dùng được.
Nhưng cũng như ví dụ thường thấy trong sách vở, chưa tự mình dùng qua, hoặc chưa thấy người khác suy một ra ba thi triển, ấn tượng vĩnh viễn không khắc sâu bằng việc thực tiễn.
Phong Đô Chỉ Chủ, nghĩ ngợi thì Liễu Phù Ngọc cũng không nắm giữ sâu sắc, chỉ có thể xuất kiếm. Còn Từ Tiểu Thụ biết, cũng chỉ còn lại Hoa Trường Đăng chủ tu Quỷ Kiếm thuật, hắn không định đến khiêu chiến hay học kiếm, dù sao người sau hư hư thực thực đã phong Thánh Đế.
Bất Thế Kiếm thì càng không cần nói, dường như không ai hay biết, có lẽ Bát Tôn Am thì có thể? Có cơ hội lại đi hỏi một chút!
Về phần Vô Dục Vọng Vì Kiếm, người nghiên cứu sâu nhất về nó, chỉ sợ chỉ có ở Thánh Thần Điện Đường, một thế lực quy củ nghiêm ngặt như vậy, còn Cấu Vô Nguyệt thì lại ý đồ tự do, có cơ hội sẽ di học hắn.
Còn như Quy Nhất Cực Kiếm...
Trong ấn tượng, Táng Kiếm Mộ Cố Thanh Nhị chủ tu Cửu Kiếm thuật, sư tôn Ôn Đình của hắn có lẽ biết, nghiên cứu có lẽ cũng sâu, nhưng trong thời gian ngắn vô duyên gặp mặt. "Hôm nay có Cốc Vũ, vừa vặn cũng tu Cửu Kiếm thuật, cứ sờ soạng phương hướng từ trên người hắn trước đã."
Chỉ là...
"Cái này Cửu Kiếm thuật, xem ra sao chín không chín, huyễn không huyễn, tình không tình vậy?"
Từ Tiểu Thụ nhướng mày, ý thức được có hố to.
"Từ tiểu hữu, đây là kiếm thứ hai."
"Lấy năng lực của ngươi, hẳn là không cần Cốc mỗ dư thừa nói ra, cũng có thể nhìn ra một hai."
Cốc Vũ ngậm cười nói, lần này không có ý định giải thích, hiển nhiên muốn ra một nan đề.
Hắn chân đạp áo nghĩa trận đồ. Nếu không nhìn độ phức tạp của trận văn, chỉ nhìn số lượng chín đại kiếm thuật nắm giữ nhiều hay ít, mà chỉ nhìn độ rực rỡ mà nói, thì so với những gì Từ Tiểu Thụ đã lộ ra trước đó, cũng không kém bao nhiêu!
"Một cái áo nghĩa trận đồ, đạt đến độ luyện cực cao, tiếp cận 70%, 80%?" "Như Bàn Nhược Vô của tiên sinh Tị Nhân vậy?"
Từ Tiểu Thụ kinh ngạc, nhưng nhanh chóng phát giác không đúng.
Mạnh như vậy, Cốc Vũ lúc ấy còn phải bế quan cái chim a?
"Đời trước Thất Kiếm Tiên, hắn thần cản giết thần, phật cản giết phật, tội gì cùng đời sau tranh?"
Dù nắm chắc đến 80% kiểm đạo, Từ Tiểu Thụ với cảnh giới cao vời của mình vẫn ý thức được kiếm thuật Cốc Vũ rõ ràng chưa đạt đến trình độ mà hắn lĩnh hội được.
Nhưng phải dùng biện pháp gì để Cốc Vũ đột phá, không chỉ một cấp độ, mà ngắn ngủi đạt tới 70%, 80%? Vậy thì...
Là gì nhỉ? Mưa bụi quanh thanh kiếm trong tay Cốc Vũ càng lúc càng dày đặc, cuối cùng bao phủ cả thanh kiếm trong màn sương ảo, dần dần tan biến...
Ngay lúc đó, cả người Cốc Vũ lay động, hóa thành một sợi mây, hòa mình vào giữa đất trời.
"Đây là!"
Phong Trung Túy, kẻ dẫn đầu truyền đạo, kinh hãi thốt lên, rồi lại ngập ngừng, "... Là cái gì?"
Từ Tiểu Thụ sắc mặt chấn động: "Thiên Giải?"
Hắn vội vàng phủ nhận suy nghĩ của mình, "Không phải... Không, không chỉ vậy!"
Ngay tại chiến trường nơi Cốc Vũ đã biến mất, một thanh âm du dương vang lên, xuyên thấu qua kính truyền đạo: "Giang Nam mưa bụi, cây mơ khô khốc. Luồng mây bay đợi, sơn thủy về..."
Thanh âm dừng lại, giữa lúc mọi người dâng trào kỳ vọng, một chữ cuối cùng vang lên: "Thôn quê."
Từ Tiểu Thụ loạng choạng dưới chân, cảm thấy vô cùng khó chịu.
Ngữ nghĩa chẳng thông suốt, vần chân cũng không vần, ý tưởng thì lan man không trọng điểm, nói không có ý gì thì lại có vài thứ... Rốt cuộc là có ý gì?
Cốc Vũ muốn biểu đạt cái gì?
Đoạn lời khó hiểu này khiến tất cả mọi người, kể cả những người quan chiến từ năm vực, đều chìm trong nghi hoặc, tự hỏi liệu trình độ văn hóa của mình có quá thấp kém để lý giải được chăng.
Giữa đất trời, cuối cùng cũng vang lên thanh âm mà mọi người đều hiểu được.
"Mai Tử Vũ – Thiên Giải!"
"Thật sự là Thiên Giải? "Phong Trung Túy lập tức từ bỏ việc nghiên cứu đoạn từ ngữ khó hiểu kia, quay trở lại theo dõi trận chiến.
Nhưng khi những hạt mưa phùn của gió xuân từ trên trời rơi xuống, ngẫu nhiên một giọt chạm vào cánh tay hắn...
"Xùy!" Da thịt lập tức nhăn lại.
"Tựa như hàm lượng nước bị rút kiệt, hay đúng hơn, là bị lão hóa!" Giọng Mai Tị Nhân the thé. "Rời khỏi phạm vi Thiên Giải!"
Khóe mắt Mai Tị Nhân giật giật, không rõ rốt cuộc đã rút đi thứ gì, nhưng gã bật dậy, quát lớn rồi phi tốc tháo lui.
Phong Trung Túy không dám chậm trễ, vội vã rời xa chiến trường.
Từ Tiểu Thụ vươn tay, một giọt Mai Tử Vũ rơi vào lòng bàn tay, trong nháy mắt biến chất rồi lại phục hồi như cũ.
Tí tách, tí tách...
Mưa ngày càng nặng hạt, điểm điểm rơi xuống, tựa như Vũ Linh Tích đã lâu không thấy cũng tham dự vào trận chiến này, khiến người ta cảm thấy thân thiết. Nhưng sức mạnh lại hoàn toàn khác biệt.
"Khô... quang vinh..."
Từ Tiểu Thụ cảm thụ được sức mạnh vĩ đại của thời gian và sinh mệnh, không trốn tránh.
Hắn biết, chỉ một thanh nhị phẩm linh kiếm Thiên Giải, dù mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể khiến Cốc Vũ đạt đến cảnh giới này.
Chắc chắn còn có gì khác!
Quả nhiên, sau một hồi im lặng, thanh âm phiêu miểu kia lại nương theo tiếng tí tách của Mai Tử Vũ, tung bay rơi xuống: "Hồng trần hữu tình, mây bay thành..."
Từ Tiểu Thụ nhíu mày, mang theo mong đợi nhìn về tứ phương, nhưng đợi một hồi lâu, thanh âm kia mới chậm rãi vọng lại: "...lấy mây làm băng!"
"Cho… nên?" Từ Tiểu Thụ há hốc mồm, sắc mặt càng thêm cổ quái.
Vô số người ở năm vực quan chiến cũng trợn tròn mắt, chờ đợi, chờ đợi... Cốc lão cuối cùng cũng cất tiếng: "Hồng trần hữu tình..."
Ách... Từ Tiểu Thụ tặc lưỡi, cảm giác Mai Tử Vũ hơi đắng chát, tâm tình cũng theo đó trở nên kỳ lạ.
Cái quái gì vậy! Chờ lâu như vậy...
Hắn còn tưởng rằng Cốc lão sẽ tuôn ra điều gì kinh thiên động địa, ai ngờ lại "tào lao" một tràng? Mấy thứ này là cái quỷ gì vậy? Nếu không biết nói thì đừng cố, thật không cần thiết!
"Ân..."
Phong Trung Túy câm nín, nửa ngày không thốt nên lời, căn bản không dám bình phẩm.
Ngay lúc này, trong phạm vi mấy ngàn dặm bị bao phủ bởi Mai Tử Vũ, những đám mây khói mơ hồ bỗng ứng thanh, du dương chuyển động.
Đám mây trôi kia xâm nhập vào đạo tắc, dựa vào sự ổn định của thiên địa, lại đem nơi đây, một phương thế giới, hoàn toàn phong tỏa.
Ầm!
Kiếm đạo áo nghĩa trận đồ lóe lên rồi biến mất.
Hòa mình vào đám mây trôi, Từ Tiểu Thụ cảm nhận được một cỗ lực lượng quen thuộc, chính là Tình Kiếm thuật "Bằng" lực.
Hắn rốt cục hiểu ra, Cốc Vũ Thiên Giải từ, cảnh giới thứ hai tất cả đều là lừa dối mình, hóa ra là Tình Kiếm thuật: Vong Tình Kiếm - Mây Bay.
Lấy Mai Tử Vũ Thiên Giải làm dẫn, lấy mây bay làm nền tảng, hòa mình vào vô hình, có thể hóa vạn thái, rồi kiến tạo ra phương thế giới này. Hắn muốn dùng cái này dẫn dắt ra cảnh giới thứ hai của Cửu Kiếm thuật mà hắn chủ tu?
Áo nghĩa trận đồ lại lóe lên.
Nhưng bên trong khí tức, lại không phải Cửu Kiếm thuật, mà là Huyễn Kiếm thuật mà Từ Tiểu Thụ quen thuộc.
Thanh âm "Phiêu miễu đạo âm" quen thuộc, lần nữa từ trong thiên địa hạ xuống, vẫn là công kích bằng âm ba bốn phương tám hướng, mang theo một vận vị đặc biệt: "Mây bay..."
Không phải chứ, tại sao lại "Mây bay" vậy, ngươi chỉ còn lại mỗi "Mây bay" thôi sao?
Từ Tiểu Thụ tâm tính vốn rất tốt, lúc này đều sắp không nhịn được nữa, há to miệng muốn nói gì đó, nhưng nghĩ đến đây là bằng hữu của Tị Nhân tiên sinh... Thôi vậy.
Hắn "cảm giác" liếc nhìn Tị Nhân tiên sinh, phát hiện không biết từ lúc nào, lão kiếm thánh đã lấy quạt che mặt, sử dụng Tàng Kiếm thuật, hạ thấp sự tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.
Phảng phất sợ Phong Trung Túy túm lấy truyền đạo gương muốn đi hỏi hắn, Cốc lão cảnh giới thứ hai có ý gì vậy.
"Mây bay làm khế, huyễn thời vi t..."
"Khoan đã, cho hắn thêm một chút gia vị đi!"
Nhưng thế nhân Ngũ Vực vẫn đang mong mỏi và trông chờ, Cốc lão tựa như bị táo bón, hai câu liền móc rỗng, sửng sốt một thời gian dài không thể nặn ra thêm một chữ nào nữa.
Những hạt băng lạnh lẽo không ngừng va vào mặt, Từ Tiểu Thụ triệt để không nhịn được nữa, lớn tiếng nói: "Thừa nhận mình không có tài hoa khó lắm à, chúng ta để sang năm rồi đánh tiếp có được không?"
"Không có tài thì thôi đi Cốc lão, ta đợi ngươi mà đến cả cây thụ Long Hạnh cũng phải cảm ơn vì được bón phân!"
Giữa không trung, những hạt bụi mưa lất phất rơi xuống một cách khó nhọc, rồi một giọng nói giận dữ vang lên:
"Huyễn Kiếm thuật, Thế Giới Thứ Hai!"
Lúc này, mọi thứ mới trở nên trôi chảy, vô cùng thông suốt.
Ầm một tiếng, màn mưa bụi huyền ảo biến hóa, tạo thành một khung cảnh sơn thủy điền viên vô cùng sống động bao quanh bốn phía.
'Thế giới thứ hai lại ra thế này sao?'
Từ Tiểu Thụ ngẩn người, bởi vì hắn không hề cảm nhận được những gì mình mong muốn từ khung cảnh này. Nhìn đi nhìn lại, ngược lại nó giống như sở thích của lão đầu tài hoa có hạn kia hơn.
Nhưng rất nhanh, Từ Tiểu Thụ đã phát hiện ra vấn đề...
Xung quanh bức tranh sơn thủy Giang Nam này lại có tới chín thanh kình thiên kiếm hư ảo đứng sừng sững!
"Cửu hạn chỉ đạo.... Mây bay....."
Còn mây bay nữa cơ á? Bệnh à!
'"Vô Hạn Cùng Số thì cứ Vô Hạn Cùng Số đi, Cửu Kiếm thuật thì cứ Cửu Kiếm thuật, cửu hạn là cái quái gì, mây bay là cái thá gì?" Từ Tiểu Thụ chẳng nghe lọt tai chữ nào nữa, "Làm lẹ lên!"
Khung cảnh sơn thủy rung lên một hồi, giọng nói như sắp tắt thở vang lên: “Ba cảnh quy nhất, Quy Nhất Cực Kiếm!"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)