Từ Tiểu Thụ cưỡi gió đạp sóng truy đuổi đến nơi này, đã mất gần nửa ngày trời.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, việc không ngừng vận dụng "Phương pháp hô hấp" đã giúp hắn củng cố vững chắc cảnh giới Tiên Thiên vừa đạt, thậm chí còn không ngừng tiến gần đến tầng cao hơn.
Đây có lẽ chính là sự khác biệt giữa chủ động tu luyện và bị động bị khu trục đến tu luyện. Vừa đặt chân vào môi trường linh khí nồng độ cao như vậy, Từ Tiểu Thụ cho dù đứng yên bất động, tu vi vẫn có thể từ từ tăng lên.
"Sâm La Bí Lâm" vô cùng rộng lớn, nhưng việc tìm kiếm hai người kia lại vô cùng đơn giản.
Từ trên không trung nhìn xuống, một mảng xanh lục bao la, ở giữa lại trọc lóc một khoảng lớn, vô cùng dễ nhận thấy.
Từ Tiểu Thụ đứng trên ngọn cây cách đó không xa, một bên kinh ngạc nhìn Mạc Mạt, một bên lại muốn đoạt lại cái rương lại không dám nhúc nhích Mộc Tử Tịch.
"Từ Tiểu Thụ, cứu mạng! Nàng muốn cướp đồ của ta!"
Mộc Tử Tịch xem như tìm được cứu tinh, đây là sư huynh của mình mà, người một nhà a!
Từ Tiểu Thụ nhìn từ trên xuống dưới tiểu cô nương bích ngọc trong lớp sương xám... Chẳng lẽ là ảo giác? Sao lại nhỏ đi thế này?
Ánh mắt hắn nhanh chóng dừng lại trên con kim bích ấn tỉ trong tay Mộc Tử Tịch. Không ngoài dự đoán, hai người tranh đoạt chính là thứ này.
Lượng sinh mệnh khí tức bên trong quá mức dồi dào, đơn giản chẳng khác nào tiên đan. Chỉ cần nhìn vào thôi, người ta đã cảm thấy phiêu phiêu dục tiên, như thể muốn trẻ ra vài tuổi.
Ánh mắt Từ Tiểu Thụ lay chuyển, tay nâng vành tai, hô lớn: "Ngươi vừa gọi ta là gì?"
Mộc Tử Tịch sửng sốt một chút, không hề giữ chút sĩ diện nào, cất giọng ngọt lịm: "Sư huynh cứu em!"
Từ Tiểu Thụ hài lòng gật đầu: "Tốt, chỉ riêng vì câu nói này của ngươi, hôm nay ngươi nhất định không chết được."
Không chết được?
Mộc Tử Tịch có chút ngạc nhiên. Ta vốn dĩ cũng không có ý định chết mà, chỉ là Mạc Mạt muốn cướp đồ của ta, cùng lắm thì ta đổi với nàng thôi, sao lại thành phải chết?
Một giây sau, giọng Từ Tiểu Thụ lại vang lên: "Cái đồ trên tay cô ném ra được không? Sư huynh ta xem qua một chút đã."
Mộc Tử Tịch mặt mày tối sầm.
Nàng dù ngốc đến đâu, cũng nhận ra vị sư huynh "hời hợt" này chắc chắn có cùng ý đồ với Mạc Mạt, muốn chiếm đoạt "Sinh Mệnh Linh Ấn" trên tay mình.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động tăng lên +1."
"Cứu ta ra ngoài trước đi, ta cho ngươi xem kỹ càng!"
Haizz, quả nhiên người đầu óc đơn giản dễ bị lợi dụng... Từ Tiểu Thụ thầm nghĩ. Diệu kế đã bị nhìn thấu, vậy thì hết cách!
Hắn nhìn về phía phía đối diện.
Mạc Mạt cũng nhảy lên thân cây quan tài, đúng lúc nhìn thấy kẻ khách không mời mà đến đang muốn phá vỡ cục diện bế tắc này, cao giọng nói: "Từ Tiểu Thụ, chuyện này không liên quan đến ngươi, đừng có nhúng tay vào."
Nàng nào biết Từ Tiểu Thụ cũng là đồ đệ của Tang lão, vẫn tưởng rằng hai người chỉ là sư huynh muội quen xưng hô từ thời còn ở ngoại viện.
Mộc Tử Tịch nghe vậy suýt chút nữa bật cười, Từ Tiểu Thụ mà chịu khoanh tay đứng nhìn sao?
Chuyện đó là không thể!
Nàng liếc mắt đưa tình, lại thấy Từ sư huynh của mình sau khi nghe Mạc Mạt nói một câu liền lùi một bước, khoanh tay đứng nhìn.
"Được thôi, hai người cứ đánh trước đi, ta đứng bên xem là được." Từ Tiểu Thụ nghĩ bụng, đã không lấy được đồ mình muốn, dứt khoát làm ngư ông đắc lợi, an ổn ngồi trên Điếu Ngư Đài.
Mộc Tử Tịch: ơ hay???
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động tăng lên +1."
Nàng tức giận đến độ hai bím tóc dựng ngược lên trời, suýt chút nữa xông ra khỏi tinh thể sương xám để liều mạng với Từ Tiểu Thụ, may mà chút lý trí còn sót lại đã kiềm chế được cơn xúc động trong lòng.
"Từ Tiểu Thụ, ngươi điên rồi!"
"Nhanh phá vỡ cái tinh thể sương xám này đi, dùng kiếm khí của ngươi." Trước mắt, người có thể phá nát tinh thể này chỉ có công kích tầm xa với khả năng xuyên thấu cao.
Cận chiến gặp phải phong ấn chi lực, đều vô dụng.
Từ Tiểu Thụ cười hề hề nói: "Sao ta phải giúp cô?"
"Đúng vậy, vì sao lại như vậy chứ?" Mộc Tử Tịch vẫn còn ngơ ngác, một giây sau liền nổi giận đùng đùng.
"Các ngươi đều là sư huynh của ta, sao có thể trơ mắt nhìn Tiểu sư muội bị người bắt nạt chứ hả?"
Đáng giận!
"Nhận nguyền rủa, giá trị bị động +1, +1, +1, +1..."
Mộc Tử Tịch tuyệt vọng nhìn về phía tinh thể sương xám lần nữa, có chút do dự.
Tuy rằng vừa rồi thử một lần, có "Sinh Mệnh Linh Ấn" che chở, có lẽ có thể cưỡng ép xông ra khỏi "Trần Phong Chi Môn" này, nhưng nhỡ đâu?
Nàng không dám đánh cược!
Sơ sẩy một chút là hóa đá rồi mất mạng như chơi!
Trái lại, cả ba người đều muốn Linh ấn này, vậy khẳng định ai động thủ trước, kẻ đó ngã xuống trước tiên.
Chi bằng cứ để hai người kia tranh nhau, mình làm con chim sẻ vàng rình mò...
Mắt láo liên đảo quanh, Mộc Tử Tịch ánh lên vẻ giảo hoạt, nàng nhìn Mạc Mạt nói: "Mạc sư tỷ, tỷ giúp ta giải phong ấn, ta sẽ đưa Linh ấn cho tỷ!"
Từ Tiểu Thụ nhướng mày, không biết cô nương này lại muốn giở trò quỷ gì.
Mạc Mạt chậm rãi lắc đầu: "Ngươi ném đồ cho ta trước, ta sẽ mở phong ấn sau."
"Hì hì, cũng được thôi." Mộc Tử Tịch lại nở nụ cười tươi như ác ma, vậy mà thật sự ném Linh ấn đi như thế: "Nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy đó nha!"
"Sinh Mệnh Linh Ấn" xuyên qua cánh cổng ánh sáng sương xám, trong nháy mắt bị hóa đá hoàn toàn, nhưng một giây sau, tiếng răng rắc vang lên, tảng đá vỡ tan, khí tức sinh mệnh nồng đậm tỏa ra.
Một đường vòng cung ưu nhã lướt xuống, điểm đến không phải Mạc Mạt, cũng không phải Từ Tiểu Thụ, mà là khoảng giữa hai người.
Từ Tiểu Thụ lập tức hiểu ra.
"Cô gái nhỏ này được đấy chứ, còn muốn cùng ta đổi vị trí, làm con chim sẻ vàng?"
Một khi mình và Mạc Mạt tranh nhau, cô nương này sẽ biến thành thân phận của mình bây giờ, chiếm lấy Điếu Ngư Đài.
Nhưng mà...
Sắc mặt Từ Tiểu Thụ trở nên cổ quái, "Ngươi chắc chắn có thể câu được con cá lớn như ta sao?"
*Vù!*
Từ Mạc gần như đồng thời xuất phát, nhưng Mạc Mạt kinh ngạc phát hiện tốc độ của Từ Tiểu Thụ so với trận chiến trước đó nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.
"Cái này..."
Nàng lập tức chuyển mục tiêu, hội tụ phong ấn chi lực nồng đậm, vỗ một chưởng về phía sau lưng Từ Tiểu Thụ. Nếu hắn khăng khăng muốn lấy ấn, ắt phải hứng chịu một kích này của nàng.
"Từ Tiểu Thụ, đừng có nhúng tay vào!" Nàng khuyên nhủ.
"Hắc hắc, bảo vật mà, luôn dành cho người hữu duyên nhất."
Từ Tiểu Thụ dĩ nhiên thấy được một kích phía sau, nhưng lại không mấy để ý, trực tiếp vượt lên trước đoạt lấy ấn tỉ vào tay.
Quả nhiên, đúng như hắn dự đoán, thứ này vẫn chưa có linh tính thuần túy.
Nhưng có vết xe đổ, Từ Tiểu Thụ dại gì mà đem ấn tỉ này ném vào trong giới chỉ lần nữa. Nếu lại chạy mất một lần nữa, thì hắn thật sự chỉ biết khóc ròng.
Thân thể cuộn tròn lại, ngay khi Mạc Mạt tới gần, một cái bồn tắm lớn đột ngột bao phủ lấy hắn.
"Keng!"
Thanh âm du dương vọng khắp bí lâm, tựa như tiếng chuông cổ xưa bị gõ vào, đầu óc Từ Tiểu Thụ chấn động mạnh, suýt chút nữa thì thăng thiên tại chỗ.
Nhưng hắn cưỡng ép xuất thủ, cách vách bồn tắm lớn, vỗ một chưởng ra ngoài.
*Khoảng!*
*Keng!*
Tiếng vang quỷ dị xen lẫn, từ phía Mộc Tử Tịch nhìn lại, chỉ thấy Mạc Mạt bị một chưởng đánh vào thành bồn tắm lớn, cả người trực tiếp bị đẩy lùi.
Đôi mắt nàng trừng lớn hết cỡ, cái này...
Đây chẳng phải là bồn tắm lớn... Phi, đan đỉnh trong Linh Tàng Các sao?
Không đúng, đây là cái đan đỉnh nhỏ hơn một chút!
"Nguyên lai đan đỉnh này có thể đem ra chiến đấu à? Uy lực còn mạnh như vậy?"
Trong lòng nàng hối hận khôn nguôi, biết vậy mấy ngày trước ở Linh Tàng Các tinh luyện dược dịch, mình đã phải tranh thủ "mượn gió bẻ măng" một phen mới phải!
Không kịp nghĩ nhiều, tình huống diễn ra đúng như dự đoán, Mạc Mạt thất thủ, rõ ràng đã mất đi sự khống chế hoàn mỹ đối với tinh thể sương mù xám này.
Vẩy những hạt giống trong tay, Mộc Tử Tịch ôm vòng ra phía trước, một khắc sau, hạt giống vỡ tan, hóa thành một gốc cổ mộc to lớn, khó khăn lắm mới ôm hết.
Mộc Tử Tịch ôm lấy thứ đồ sộ tựa cây cột này, vung ngang một cái. "Oanh" một tiếng vang lên, không gian sương mù xám vỡ vụn.
"Xoát!"
Nàng lập tức nhảy ra khỏi vòng vây, cảm giác được sự liên hệ giữa bản thân và thiên địa đã được khôi phục.
"Ta ra được rồi!" Tiểu cô nương lại lần nữa vui mừng.
"Từ Tiểu Thụ, mau đưa 'Sinh Mệnh Linh Ấn' cho ta, ta giúp ngươi cản Mạc sư tỷ!" Mộc Tử Tịch gào lớn.
Từ Tiểu Thụ vừa thu hồi đan đỉnh, liền thấy một kích rung động lòng người này, thầm nghĩ không hổ danh là bạo lực thiếu nữ.
Hắn bay lên, một đạo bạch quang từ trên người bắn ra, đáp lời: "Được, vừa rồi sư huynh chỉ là thăm dò thực lực của ngươi thôi, giờ thì nhờ ngươi đó."
Mạc Mạt thấy bạch quang bay về phía Mộc Tử Tịch, vừa mới ổn định thân hình đã lập tức lao ra.
"Giao cho ta!" Mộc Tử Tịch vui mừng hô lớn, vội vàng chộp lấy bạch quang. Nàng không hiểu vì sao Từ Tiểu Thụ vừa ném đồ vật xong đã quay đầu bỏ chạy.
Không kịp suy nghĩ nhiều!
Mạc Mạt đã đuổi tới!
Nàng cầm lấy vật kia định bỏ chạy, bỗng nhiên phát hiện xúc cảm không đúng, liền cúi đầu...
Một viên Linh Tinh!
Mộc Tử Tịch: ? ? ?
Nàng kinh ngạc nhìn Từ Tiểu Thụ càng lúc càng bay xa, cả người hóa đá tại chỗ.
"Nhận nguyền rủa, giá trị bị động, +1, +1, +1, +1..."
"Nhận nhớ thương, giá trị bị động, +1, +1, +1, +1..."
Mạc Mạt khựng lại chưởng pháp, cũng đã thấy viên Linh Tinh trong tay Mộc Tử Tịch, cả người chao đảo trên không trung.
Khẽ nghiêng đầu, Thẻ Thẻ nhìn về phía gã thanh niên đang tung tăng bay nhảy ở phương xa, trên mặt nàng tràn ngập vẻ hoài nghi nhân sinh.
"Nhận nguyền rủa, giá trị bị động tăng thêm 1."
(Giấy Trắng kính bút: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người mình yêu quý.)