Từ Tiểu Thụ tự nhận không phải là người tốt, trên tay đã vấy máu không ít người.
Nhưng chứng kiến sư muội nhà mình suýt chút nữa bị oanh sát ngay trước mắt, ngọn lửa vô danh bỗng nhiên bùng lên trong lòng hắn.
Dù biết rằng, lúc này, lựa chọn tốt nhất có lẽ là dẫn mọi người bỏ chạy.
Từ Tiểu Thụ đã không làm như vậy.
Sống một đời, ai mà chẳng cần chút can đảm, khi nhiệt huyết còn chưa nguội lạnh!
"Sâm La Bí Lâm" lúc này nóng rực đến cực điểm, những cây cối dưới chân hai người đã biến thành đất hoang. Không hề có dấu vết cháy đen, không hề có dấu hiệu bị lửa đốt, bởi vì tất cả đều đã bị nhiệt độ cao chôn vùi.
Niệm lực bình thường, sắc bén chi quang trong khoảnh khắc hội tụ trên hai tay, trên mỗi nắm đấm xuất hiện một viên hỏa chủng áp súc.
Từ Tiểu Thụ đã đưa trạng thái chiến đấu lên đến cực hạn.
"Rốt cuộc ngươi là ai?" Hắn trầm giọng hỏi, sẵn sàng nghênh chiến.
Sương mù xám trên người kẻ kia phun trào, như thể đang cười khẩy. Một lúc lâu sau, giọng nói mơ hồ lại vang lên: "Nói ra sợ là dọa ngươi đấy, ta chính là Phong Thiên..."
Vèo!
Thân hình Từ Tiểu Thụ trong chớp mắt xuất hiện phía sau Sương mù xám nhân. Hắn vốn không định thực sự lấy được câu trả lời, chỉ muốn lợi dụng lúc kẻ này trả lời mà sơ ý một chút.
Lồng ngực co lại mạnh mẽ, lực từ eo bộc phát, song quyền hung hăng oanh kích vào lưng và sau gáy đối phương.
"Ta mặc kệ ngươi là Toyota hay Honda, chết cho ông!"
Sương mù xám nhân không kịp phòng bị, thật sự mắc mưu. Thậm chí còn chưa kịp phòng bị, thân hình đã bị đánh bay lên không trung.
Từ Tiểu Thụ còn nghe được cả tiếng xương cốt "răng rắc" vỡ vụn.
"Tốt lắm, một quyền này, là thay sư muội ta đánh!"
Sương mù xám nhân phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn hoàn toàn ngây người!
Cái đ.mẹ nó, thằng này chơi không theo quy tắc gì cả!
"Ngươi không hiếu kỳ về thân phận thật sự của ta sao?"
"Hơn nữa... Ít nhất hãy để ta nói hết câu đã!"
"Chịu nguyền rủa, giá trị bị động tăng 1."
Dù tu vi của gã áo xám sương mù đã đột phá đến Tông Sư cảnh, nhưng Từ Tiểu Thụ cũng không phải là Tông Sư hữu danh vô thực.
Bị song quyền oanh kích, gã này ngây người một hồi lâu mới tỉnh táo lại.
Cũng may phong ấn chi khí vĩnh viễn bao phủ quanh thân đã triệt tiêu phần lớn tổn thương, nếu không sợ rằng gã đã quỳ gục sau một kích vừa rồi.
Đau nhức kịch liệt khắp thân thể khiến gã không kịp bận tâm, gã áo xám sương mù tâm niệm vừa động, lập tức xoay người, hai tay hướng về phía Từ Tiểu Thụ, điên cuồng phun ra một mảng sương mù xám.
Không phải tấn công, mà là phòng ngự!
Bởi vì Từ Tiểu Thụ ở phía xa kia, sau khi tung quyền, đã rút kiếm!
"Thiên Diệp Lưu, Bạt Kiếm Thức, Hắc Lạc Trảm!"
Vút! Vút! Vút!
Một kiếm vạch ngang bầu trời, kiếm khí tựa như thiên binh vạn mã, giẫm lên hư không lao nhanh tới, khiến gã áo xám sương mù cũng phải choáng váng.
Tốc độ nhanh chóng, như thể xé rách không gian, chớp mắt đã đến!
"Cái này..."
Uy lực này, sợ rằng không chỉ là linh kỹ Tông Sư!
Tiểu tử này rốt cuộc là thần thánh phương nào, vậy mà có thể đè mình ra đánh? !
Phong ấn chi khí của gã áo xám sương mù trào ra, lập tức tăng lên mấy cấp bậc.
"Tam Thương Huyền Giới!"
Sương mù đậm đặc bao bọc lấy gã, vô tận kiếm khí cuối cùng trảm đến, vậy mà không một đạo nào có thể xé mở lớp phòng hộ "Tam Thương Huyền Giới" này.
Kèn kẹt! Kèn kẹt! Kèn kẹt...
Những âm thanh kỳ quái bên tai không dứt, gã áo xám sương mù cuối cùng cũng nhếch miệng cười, ánh mắt xuyên qua cơn sóng kiếm khí, khinh miệt nói: "Trong thiên hạ này, không có thứ gì mà ta không thể phong ấn!"
"Ồ, thật sao?" Từ Tiểu Thụ nhàn nhạt cười, "Ngươi biết cái gì là nghệ thuật không?"
Sương mù xám sửng sốt một chút, nó phát hiện mình rất khó theo kịp tư duy của người trẻ tuổi này. Lẽ nào do ngủ say quá lâu, dẫn đến không theo kịp thời đại rồi sao?
"Nghệ thuật... Không gì hơn 'Phong ấn'." Nó nhìn "Tam Thương Huyền Giới" của mình ngăn cách tất cả kiếm khí bên ngoài, ngữ khí tự hào.
Từ Tiểu Thụ chậm rãi lắc đầu, vung kiếm lên.
"Ngươi sai rồi!"
"Nghệ thuật, chính là bạo tạc!"
Lời vừa dứt, sương mù xám người trong "Tam Thương Huyền Giới" đột nhiên giật mình, phát giác sau lưng ngoài đau đớn, dường như còn có một loại năng lượng kỳ lạ đang lan tỏa?
"Tiểu Hỏa Cầu Chi Thuật, bạo!"
Từ Tiểu Thụ vỗ tay.
Ầm!
Ầm!
Âm thanh chấn động như sấm.
Bạo tạc từ bên trong kết giới phòng hộ lan ra, trực tiếp đẩy kiếm khí lên trời cao, sương mù xám người kinh hãi, lại một lần nữa bị đánh lên không trung.
Máu bắn tung tóe.
Từ Tiểu Thụ cuối cùng cũng thấy gia hỏa này bị thương, quả nhiên như hắn dự liệu, phong ấn chi lực chủ động thi triển rất mạnh, nhưng nếu là bị động phòng ngự, hắn vẫn có thể làm nó bị thương.
Bất quá...
Gia hỏa này đang dùng thân thể của Mạc Mạt...
Từ Tiểu Thụ đón lấy "Tàng Khổ" từ trên trời rơi xuống, nhướng mày, cảm thấy không tiện ra tay.
Mây hình nấm tan đi, lộ ra sương mù xám người với vẻ mặt dữ tợn.
Nó hoàn toàn không ngờ rằng, chỉ sơ hở trong một câu trả lời, lại bị dính liên chiêu đến mất máu!
Chuyện này đã bao nhiêu năm chưa từng xảy ra?
Một tiểu bối Tiên Thiên nho nhỏ, vậy mà dám làm mình bị thương?
Nhất định phải cho hắn biết tay!
"Từ Tiểu Thụ đúng không, ngươi xong đời rồi..."
"Ngô!"
Lời còn chưa dứt, thân thể sương mù xám người run lên, máu tươi tràn ra khóe môi.
Nó ngẩng lên... Không một bóng người.
Chậm rãi quay đầu lại.
"Rắc!"
Từ phía sau lưng, Từ Tiểu Thụ thu kiếm vào vỏ, tiếng động khẽ khàng vang lên như một lời tuyên cáo chấm dứt.
"Tây Phong Điêu Tuyết!"
"? ? ?"
Kẻ sương mù xám kinh hoàng ôm chặt lấy cổ, đôi mắt không thể tin nổi, nhưng mọi nỗ lực đều vô vọng.
Xoẹt!
Máu tuôn ra như suối.
Hắn cảm giác như đầu mình đã bị chém đứt một nửa!
Phong ấn chi lực hội tụ, vội vàng phong bế vết thương, nhưng cơn đau xé thịt vẫn dồn dập truyền đến. Thân thể kẻ sương mù xám chao đảo, đầu óc quay cuồng, suýt chút nữa ngã quỵ.
"Hắc Văn - Trói Mình Chi Thuật!"
Một ấn ký khắc sâu lên ngực, trong khoảnh khắc, những đường vân đen kịt lan ra, bò kín thân thể hắn, trông vô cùng đáng sợ.
Thật kỳ lạ, thương thế của hắn, khi những đường vằn đen phủ kín, lại hoàn toàn ngừng lại.
Không, chính xác hơn là tạm ngưng, chứ không phải khỏi hẳn.
Giống như hắn tự nhủ với bản thân: "Đừng làm ồn, để ta chịu đựng thêm một chút. Chờ lát nữa muốn chảy máu thì cứ chảy." Và kỳ diệu thay, máu ngừng chảy thật.
Từ Tiểu Thụ chậm rãi thu kiếm, quay người chứng kiến cảnh này, tròng mắt lập tức trợn tròn.
Hắn biết rõ thân thể này là của Mạc Mạt, vậy nên mới không chọn cách xử lý trực tiếp là chém đầu. Nhưng cái cách tên này ngăn vết thương... thật quá dị hợm!
Sống lâu mới thấy!
"Phong ấn chi lực, thật sự không có gì mà không phong được sao? Ngay cả thương thế cũng có thể tạm dừng?" Từ Tiểu Thụ nuốt khan một ngụm nước bọt, ý thức được tình hình có chút không ổn.
Kẻ đáng lẽ phải tàn phế, ôm cái cổ đứt gãy, trông chẳng khác gì lúc ban đầu?
Không!
Nếu nói có khác, thì chính là có!
Từ Tiểu Thụ có thể nhìn ra được, sự phẫn nộ trong mắt hắn đã ngưng tụ thành một thứ gì đó hữu hình.
"Ha ha, chỉ đùa chút thôi mà, đừng để bụng!"
Từ Tiểu Thụ hai tay che trước ngực, cười hì hì: "Nguyên lai các hạ lợi hại như vậy, hay là chúng ta tiếp tục bàn về chủ đề lúc nãy..."
"Ừm, ngươi nói đến Toyota? Rồi sao nữa?"
"..."
Toàn thân kẻ sương mù xám run rẩy dữ dội, không nhịn được, cổ lại ứa máu. Cảnh tượng đó khiến tim Từ Tiểu Thụ run lên bần bật.
"Ái da, đây đâu phải là ý nguyện thật lòng của ta!"
"Quân tử động khẩu chứ không động thủ, có gì thì từ từ nói chuyện, nóng nảy là hỏng việc..."
"XXX?"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)