Chương 164

Truyện: Truyen: {self.name}

"Bạch Quật ư?"

Từ Tiểu Thụ và Mộc Tử Tịch trao đổi ánh mắt, cả hai đều thấy sự xấu hổ trong mắt đối phương.

Rõ ràng, cái tên này, cả hai người bọn họ đều chưa từng nghe qua.

Mạc Mạt bất đắc dĩ giải thích: " 'Bạch Quật' là một không gian dị thứ nguyên cỡ lớn nằm trong Thiên Tang quận, cũng là nơi duy nhất trong mười mấy quận lân cận từng xuất hiện Quỷ thú, nên danh tiếng đặc biệt vang dội."

"Mấy năm trước, khi không gian bộc phát, Thánh Thần điện đường không kịp thời đến ứng cứu, dẫn đến vô số sinh vật dị thứ nguyên tràn ra, gây ra thương vong thảm khốc."

"Về sau, dù đã khống chế được tình hình bạo động, sinh vật dị thứ nguyên cũng bị tiêu diệt gần hết, thậm chí còn tuyên bố sẽ không còn hậu họa, nhưng mà..."

Nàng cười nhạt, không cần nói ai cũng hiểu.

Từ Tiểu Thụ hoàn toàn hiểu rõ, hỏi: "Vậy ra là lúc đó cô ở gần đó?"

"Tôi luôn ở đó..." Trong mắt Mạc Mạt thoáng hiện nỗi bi thương nhạt nhòa, vẻ mặt mang theo hồi ức, nàng nói: "Không phải ai sinh ra cũng được hưởng phú quý, có những người..."

"Có lẽ đây chính là số mệnh!" Nàng gượng cười, không muốn nói thêm gì nữa.

"Khu vực gần không gian dị thứ nguyên, vốn dĩ không thích hợp để ở, nhưng có những người... bọn họ thật sự không thể vào thành."

"Rừng núi hoang vu, một túp lều tranh, nửa mẫu ruộng, có thể sống qua ngày, đó đã là cả một thế giới xa hoa rồi."

"Không phải là lúc đó tôi ở gần đó..." Nàng nhìn về phía Từ Tiểu Thụ, trong mắt không còn chút gợn sóng nào.

"Nơi đó, là nhà của tôi."

Từ Tiểu Thụ nhất thời im lặng.

Lúc này, hắn mới nhận ra, dù ở bất kỳ thế giới nào, có những người, chỉ cần còn sống thôi, đã là cố gắng hết sức rồi.

Người bình thường là vậy, Luyện Linh sư lẽ nào không như thế sao?

Chỉ là phương thức khác biệt mà thôi.

Mộc Tử Tịch nghe vậy, gương mặt xinh đẹp thoáng tối sầm lại. Nàng chỉ vừa hé miệng định nói gì đó, Mạc Mạt đã nhìn sang, khẽ bảo: "Chuyện qua rồi."

Hai người đều hiểu Mạc Mạt không muốn nhắc lại chuyện cũ của mình.

Người bình thường nếu gặp phải dị thứ nguyên sinh vật tập kích, kết cục sẽ ra sao? Đáp án đã được miêu tả một cách sống động.

Từ Tiểu Thụ đứng phắt dậy, trịnh trọng nói: "Ta, Từ Tiểu Thụ, nhất ngôn cửu đỉnh, đã nói là làm!"

"Cái gì cơ?"

Mạc Mạt ngạc nhiên ngẩng đầu, không hiểu mạch suy nghĩ của hắn lại nhảy đến kênh nào rồi.

Mộc Tử Tịch thì hoàn toàn không theo kịp, nàng nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc.

"Ta xem các ngươi là bạn!" Từ Tiểu Thụ giải thích, ngập ngừng một chút rồi nói: "Có gì cần giúp đỡ thì cứ mở miệng."

"Vừa hay, ta rất hứng thú với Quỷ thú..."

Trong mắt Từ Tiểu Thụ ánh lên vẻ khao khát.

Nói là hứng thú với Quỷ thú, chẳng bằng nói hắn hứng thú với phong ấn chi lực từ sương mù xám kia hơn.

Từ khi bước chân vào con đường tu luyện đến giờ, thứ duy nhất có thể uy hiếp đến bị động kỹ của hắn, cũng chỉ có thuộc tính "Phong ấn" này.

Mà dù cường đại như Tang lão hay đám người bịt mặt, khi đối mặt với bị động kỹ của hắn, vẫn phải tốn không ít công sức.

Điều này khiến hắn nảy ra một ý nghĩ: Nếu có thể tìm ra phương pháp phá giải phong ấn chi lực, thậm chí là học được nó, chẳng phải mình sẽ vô địch sao?

Từ Tiểu Thụ nghĩ đến chiếc đĩa quay màu đỏ. Tỉ lệ rút trúng thứ này đúng là ngày càng thấp, nhưng mỗi lần rút ra bị động kỹ, cơ bản đều cực kỳ phù hợp với hắn.

Giống như "Sinh sôi không ngừng", "Trù nghệ tinh thông", "Nhanh nhẹn"...

Trình tự và thời gian xuất hiện của từng bị động kỹ này, cứ như thể đang nghênh hợp nhu cầu của hắn, thiếu gì bù nấy.

Liên tưởng đến cảnh tượng giao diện màu đỏ oanh tạc Thương Long trong nguyên đình trước đó, Từ Tiểu Thụ càng thêm khẳng định hệ thống này thực sự có chút linh trí.

Tuy rằng hay "hố", nhưng quả thực nó biết rõ nhu cầu của hắn.

Có lẽ, lần này bị sức mạnh phong ấn khắc chế, lần tiếp theo rút thưởng, sẽ ra cái "Phong Ấn Tinh Thông" chăng?

"A ha ha ~"

Nghĩ đến đây, Từ Tiểu Thụ nhịn không được bật cười thành tiếng, chợt ý thức được trước mặt còn có người, vội vàng bịt miệng lại.

Hai nàng kinh ngạc nhìn hắn.

Từ Tiểu Thụ vội vàng đổi chủ đề, thành khẩn nhìn Mạc Mạt: "Tin ta đi, có yêu cầu gì nhất định phải nói với ta, về sau tiếp xúc nhiều..."

Hắn đột nhiên ngừng lại, tiếp xúc nhiều chẳng phải tương đương với qua lại với sương mù xám?

Tự tìm đường chết à!

"Ừm, không cần tiếp xúc, dùng bồ câu đưa tin cũng được." Từ Tiểu Thụ trịnh trọng gật đầu, cảm thấy ý này rất hay.

Mộc Tử Tịch ở phía sau cười mỉa mai: "Từ Tiểu Thụ, chẳng phải vừa nãy ngươi còn nói với ta, trên đời này ai cũng không thể tin, chỉ có thể tin tưởng bản thân thôi sao?"

Từ Tiểu Thụ: "..."

Sao ngươi thù dai thế?

Không học cái tốt lại đi học cái xấu, nhớ mấy thứ vô dụng này làm gì?

"Lời này là do sư phụ ta lão nhân gia dạy, ta chỉ là nhắc lại thôi, nào dám gật bừa."

Từ Tiểu Thụ phất tay áo, nói: "Trên đời này điều quan trọng nhất là bạn bè, tục ngữ có câu, 'Không huynh đệ, không giang hồ'!"

Mộc Tử Tịch: "..."

Ha ha, lời hay lời dở ngươi đều nói hết rồi, còn ai dám phản bác?

"Nhận nguyền rủa, bị động giá trị +1."

"Đúng rồi, nó khi nào thức tỉnh?" Từ Tiểu Thụ giật mình hỏi.

"Không biết, nhưng chắc không lâu đâu." Mạc Mạt chau mày nói, "Nhanh thì ba đến năm ngày, chậm thì một tuần."

Một tuần? Thế là lâu à?

Từ Tiểu Thụ thấy đau hết cả đầu, lâu chẳng phải là ba năm năm sao? Gia hỏa này nát bét rồi còn gì!

Mạc Mạt khổ sở nói: "Nó hồi phục rất nhanh, dù hành động không thể như lúc ban đầu, nhưng ý thức thức tỉnh, thời gian sử dụng chỉ e còn ngắn hơn dự đoán của ta."

"Có lẽ, nó lúc này đã tỉnh..."

Từ Tiểu Thụ chỉ thấy da đầu tê rần, vội vàng lùi lại hai bước.

Cái thứ quái dị này... Mẹ nó, đúng là một con quái vật! Loại đồ vật biến thái này, rốt cuộc làm thế nào mà tồn tại được trên thế gian này chứ?

"Ngươi đừng có hù ta!"

"Ta nói thật mà."

Mạc Mạt bật cười, dù sao nàng đã quen rồi.

Ngược lại, vẻ mặt sợ hãi của Từ Tiểu Thụ dường như là kiến thức hiếm có đối với nàng.

Sau khi bị sương mù xám nhập vào người, nàng cũng không hoàn toàn mất đi ý thức, mà giống như một người đứng xem, luôn quan sát cuộc chiến giữa hai người.

Tuy rằng hình ảnh mơ hồ và đứt quãng.

Nhưng quá trình Từ Tiểu Thụ từng bước dụ địch xâm nhập, rồi súc thế phản kích, cuối cùng cường thế oanh sát, nàng vẫn đại khái biết được.

Cái kia người khổng lồ màu vàng, cho nàng cảm giác chỉ có rung động!

Mà khi thoát khỏi trạng thái chiến đấu, thật khó tưởng tượng người thanh niên trước mặt lại sợ hãi đến như vậy...

"Có phương pháp giải quyết nào không?" Từ Tiểu Thụ có chút nóng nảy, "Loại ngăn cản nó thức tỉnh ấy."

"Có!"

Từ Tiểu Thụ vốn chỉ hỏi vu vơ, không ngờ lại nhận được câu trả lời khẳng định, có chút kinh ngạc nói: "Phương pháp gì?"

Mạc Mạt từ trong giới chỉ lấy ra một viên đá màu trắng, to bằng nắm tay, không hề có chút sóng linh khí nào.

"Đây là 'Phong Ấn Chi Thạch', nó gọi ta đến đây, là một trong hai nhiệm vụ."

"Một cái khác, là 'Sinh Mệnh Linh Ấn' trên tay ngươi."

Từ Tiểu Thụ ngẩn người, nhặt lấy viên đá, cẩn thận xem xét, nhưng vẫn không nhìn ra điều gì đặc biệt.

Nhưng khi linh nguyên vừa rót vào, bên trên nó lập tức xuất hiện phong ấn chi khí quen thuộc.

Từ Tiểu Thụ hơi động ý nghĩ, đám sương mù trực tiếp trùm lên Mộc Tử Tịch, khiến thân thể mềm nhũn của tiểu cô nương suýt chút nữa ngã xuống đất.

"Từ Tiểu Thụ! Ngươi làm gì vậy hả?"

Bị tấn công bất ngờ khiến Mộc Tử Tịch tức giận, nàng vung một quyền tới.

Phản ứng của Từ Tiểu Thụ cực nhanh, hắn chộp lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, nhẹ nhàng đẩy một cái, khiến cô nương kia lảo đảo lui về phía sau.

"Nhận nguyền rủa, giá trị bị động +1."

"Ha ha, thử một chút thôi mà, làm gì dữ vậy?"

Mộc Tử Tịch trừng mắt.

"Nhận nguyền rủa, giá trị bị động +1."

Từ Tiểu Thụ không thèm để ý tới nàng, hắn quay lại nhìn "Phong Ấn Chi Thạch", ánh mắt nóng rực.

Đây quả là một bảo bối!

Hắn vừa nghĩ đến việc nắm giữ phong ấn chi lực, chẳng phải sẽ vô địch thiên hạ sao, giờ bảo vật này đã tự tìm đến cửa rồi?

"Cảm ơn." Từ Tiểu Thụ xoay người, chắp tay với Mạc Mạt.

"..."

Mạc Mạt nhất thời ngơ ngác, không kịp phản ứng.

(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)

Previous Chapter Next Chapter
Page 1 of 1