Chương 165

Truyện: Truyen: {self.name}

"Ha ha, chỉ là đùa một chút thôi mà."

Thấy hai nàng đồng thời biến sắc, Từ Tiểu Thụ lập tức rụt cổ lại.

Hắn tung hòn đá trắng lên rồi lại bắt lấy, kinh ngạc không ngờ rằng khối đá nhìn như tầm thường này, vậy mà lại là một bảo vật tương đương với vỏ kiếm Hắc Lạc.

Tính cả "Sinh Mệnh Linh Ấn" trong ngực, đây là món thứ ba rồi!

Trong Thiên Huyền Môn loại bảo vật này chắc hẳn chỉ có mười hai món, hắn đã có được một phần tư, còn một ngày nữa, cố gắng thêm chút nữa biết đâu lại vớ được một cái cũng nên.

"Cái đồ này dùng như thế nào?" Từ Tiểu Thụ hỏi, "Cùng là thuộc tính phong ấn, có thể phong ấn được cái gã sương mù xám đó không?"

Mạc Mạt đáp: "Không phong ấn được đâu, nhiều nhất chỉ có thể trì hoãn thời gian thức tỉnh của nó thôi, với lại thứ này muốn thực sự sử dụng được, còn cần một công đoạn nung đúc nữa..."

Nàng thở dài, Thiên Huyền Môn này làm sao có thể tìm được người nung đúc?

Coi như đợi đến khi ra khỏi nơi này, đồ vật dĩ nhiên là mang ra ngoài được, nhưng cũng không thể nhờ trưởng lão Linh Cung giúp đỡ được!

Dù sao cũng là đồ trộm cắp, sao có thể khoe khoang được?

Cho nên, "Phong Ấn Chi Thạch" này, muốn có tác dụng với gã sương mù xám, cơ bản là không thể.

Nàng đưa thứ này ra, kỳ thực càng nghĩ nhiều hơn là muốn thừa dịp gã sương mù xám ngủ say, đưa trực tiếp cho Từ Tiểu Thụ.

Lưu giữ trên tay mình, tai họa quá lớn.

"Nung đúc?" Từ Tiểu Thụ ngược lại có chút động lòng, hắn nghĩ đến Tẫn Chiếu Thiên Viêm của mình, "Cách nung đúc thế nào?"

Mạc Mạt lắc đầu nói: "Không làm được đâu, không chỉ cần thủ pháp đặc biệt, còn cần ngọn lửa có nhiệt độ cực cao nữa..."

Lời nàng chợt khựng lại, bỗng nhiên nhớ tới lúc chiến đấu với gã sương mù xám, khu rừng nhỏ bị Từ Tiểu Thụ thiêu rụi trong nháy mắt.

Vụt!

Từ Tiểu Thụ đưa tay ra, Tẫn Chiếu Thiên Viêm bùng cháy trên đó.

"Đừng nói những chuyện khác, riêng về nhiệt độ cao của hỏa diễm, ta, Từ Tiểu Thụ, dám nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất!"

Mộc Tử Tịch tò mò hỏi: "Không phải 'một người' sao?"

*Bốp!*

Từ Tiểu Thụ không chút khách khí gõ vào đầu nàng, tức giận nói: "Ngươi quên ai dạy ngươi rồi hả!"

Mộc Tử Tịch câm nín.

"Nhận phải nguyền rủa, giá trị bị động +1."

Mạc Mạt nhìn chằm chằm lòng bàn tay Từ Tiểu Thụ hồi lâu, cuối cùng vận dụng linh niệm quét qua, cảm nhận được khí tức cháy bỏng.

Ánh mắt nàng bừng lên vẻ vui mừng, giọng nói cũng cao hơn một chút: "Ngươi thật sự có thể nung chảy 'Phong Ấn Chi Thạch' này?"

"Không sai!"

Từ Tiểu Thụ gật đầu rồi nói tiếp: "Có điều, thủ pháp đặc biệt kia..."

Hắn có chút lo lắng, tư chất của mình thấp kém, liệu có học được không?

"Cái này không cần lo, ta sẽ lo liệu."

Mạc Mạt mỉm cười nói: "Ngươi chỉ cần nung chảy 'Phong Ấn Chi Thạch', đợi đến khi nó thành hình, ta sẽ phong cấm nó."

"Vậy thì tốt quá!"

Từ Tiểu Thụ mừng rỡ, có thể che đậy được lúc nào hay lúc ấy. Hắn thật sự sợ rằng khi ra khỏi Thiên Huyền Môn, đám sương xám kia sẽ tỉnh lại và một lần nữa tấn công mạnh mẽ.

"Ngô, ra khỏi Thiên Huyền Môn, có Tang lão bọn họ ở đây, thứ kia cũng không dám làm gì."

Nhưng vẫn là câu nói kia, không sợ trộm, chỉ sợ kẻ trộm rình mò!

"Có phương pháp nào trừ tận gốc không, ví dụ như lấy nó ra khỏi cơ thể ngươi?" Từ Tiểu Thụ hỏi.

"Ta cũng muốn..." Mạc Mạt thoáng buồn.

"Ha ha, có thể phong ấn cũng tốt, từ từ rồi tính!" Từ Tiểu Thụ cũng không ôm hi vọng nhiều, có thể làm được thì cứ làm trước đã.

"Về việc nung chảy, phải làm thế nào?" Hắn xoa viên đá trong tay hỏi.

"Ngươi cứ dung luyện nó thành dịch thể, trước khi nó thành hình trở lại, ta sẽ đánh phong cấm thủ pháp vào." Mạc Mạt đáp.

"Cần ta giúp sao?" Mộc Tử Tịch lại lên tiếng, nàng phát hiện nếu mình không nói gì, hai người này thật sự xem mình như không khí.

Từ Tiểu Thụ lùi về phía sau một bước, dời cái bồn tắm nhỏ ra, đặt xuống đất, quay đầu lại nghiêm túc gật đầu với tiểu cô nương: "Cần!"

"Gấp gáp gì chứ?" Mộc Tử Tịch cong đuôi ngựa lên, có cảm giác được cần đến, trong lòng thỏa mãn.

Từ Tiểu Thụ ấn đầu nàng xuống: "Tránh qua một bên đi, đừng quấy rầy ta."

"Hứ!"

Tiểu cô nương tức giận, vung tay đá tới.

Đáng tiếc tay Từ Tiểu Thụ dài hơn nàng, hơn nữa còn đoán trước được mà đè lại, hoàn toàn không đánh trúng mục tiêu.

"Nhận nguyền rủa, giá trị bị động, +1."

"Đừng ồn ào."

Từ Tiểu Thụ đẩy nàng ra, lập tức đặt ngang cái bồn tắm nhỏ giữa hai người, trừng mắt cô nương nọ, rồi cúi đầu chỉ vào tảng đá trên tay, ra hiệu mình phải làm việc.

Mộc Tử Tịch chu miệng nhỏ, lẩm bẩm gì đó, Từ Tiểu Thụ chỉ thấy cột thông tin của mình liên tục nhảy lên, rất thú vị.

"Bắt đầu nhé?" Hắn nhìn Mạc Mạt, Mạc Mạt gật đầu.

Một quả cầu lửa nhỏ lập tức thành hình, hư diễm thiêu đốt bên dưới, Từ Tiểu Thụ đặt tảng đá màu trắng vào trong bồn tắm nhỏ.

"Không đủ." Mạc Mạt nhìn nhiệt độ ngọn lửa, lên tiếng.

Đúng rồi, tảng đá kia đâu phải dược liệu, làm gì dễ tan chảy như vậy… Từ Tiểu Thụ nghĩ thầm, lập tức rút hư diễm lại, nhiệt độ tăng vọt trong nháy mắt.

Xèo xèo xèo!

Bồn tắm nhỏ màu trắng lập tức đỏ rực, không gian phía trên vặn vẹo, nhưng tảng đá vẫn chưa có dấu hiệu nóng chảy.

"Nha a, được đấy chứ!"

Từ Tiểu Thụ cong ngón tay búng một cái, thêm một viên hỏa chủng nữa bay vào bên dưới, tảng đá bắt đầu rung động.

Vút!

Lại thêm một viên.

Lần này thì "Phong Ấn Chi Thạch" không chống nổi, trực tiếp răng rắc nứt ra vì bị nướng khô.

Mạc Mạt khẽ giật mình, nàng không ngờ quá trình đúc lại tùy ý đến vậy. Mới chớp mắt, mà "Phong Ấn Chi Thạch" đã bị nung cho nứt toác ra rồi sao?

Nhìn lại vẻ mặt Từ Tiểu Thụ, vẫn thản nhiên như không, rõ ràng đây chưa phải giới hạn của hắn.

"Hắn mạnh lên thật rồi..."

Trong lòng thầm than một tiếng, Mạc Mạt biết, nếu không có sương mù xám kia, nàng hẳn là sẽ bị bỏ lại ngày càng xa, thậm chí đến bước chân hắn nàng cũng chẳng đuổi kịp.

Không!

Nếu không có sương mù xám, nàng thậm chí còn không vào được linh cung, nói gì đến việc quen biết và trò chuyện với Từ Tiểu Thụ?

Bên cạnh, Mộc Tử Tịch nhìn Mạc Mạt chăm chú quan sát Từ Tiểu Thụ, sắc mặt dần trở nên cổ quái.

Không lẽ nào...

"Khụ khụ!"

Bàn tay nhỏ nhắn che miệng, nàng khẽ ho vài tiếng.

Từ Tiểu Thụ ngẩng đầu, hỏi: "Đau họng à?"

"..."

"Chịu nguyền rủa, nhận thêm bị động, +1."

Từ Tiểu Thụ ngẩn người, cô nàng này sao cái gì cũng nguyền rủa được vậy, mình quan tâm một chút cũng không xong?

Chẳng lẽ ngài chính là nguyền rủa phiên bản đời thực trong truyền thuyết?

Mạc Mạt nhờ tiếng ho khẽ này mà bừng tỉnh, ánh mắt thoáng phiêu hốt, rồi trở lại tập trung vào tảng đá.

"Tăng nhiệt độ lên một chút, vận chuyển linh nguyên, nó sắp hóa lỏng rồi."

"À."

Từ Tiểu Thụ đáp lời, vô cùng trôi chảy thao túng quá trình đúc.

Việc này so với luyện đan nhẹ nhàng hơn nhiều, không cần cân nhắc dược tính dung hợp, càng không cần đan phương gì cả, tựa như hầm sườn, cứ hầm là được.

Đáng tiếc thứ này không phải thịt thăn xương, nếu không Từ Tiểu Thụ thật muốn ném vài cọng dược liệu vào nêm nếm gia vị.

Rất nhanh, tảng đá vỡ ra, hóa thành chất lỏng màu trắng.

Ngón tay Mạc Mạt như múa, mấy đạo ấn quyết trong nháy mắt được thi triển, đánh vào dòng thạch dịch.

"Nhanh, tạo khuôn!" Giọng nàng có chút vội vàng.

Từ Tiểu Thụ ngẩn người: "Hình gì?"

Mạc Mạt nhìn xuống cánh tay phải của mình. Với thể tích của khối Phong Ấn Chi Thạch này, muốn phong bế được sương mù xám kia, kích thước lớn như tảng đá là điều không thể.

"Vòng tay nhỉ!"

"Hả?" Vừa nghe nàng nói vậy, đôi mắt to của Mộc Tử Tịch lập tức mở lớn, không thể tin nhìn Mạc Mạt.

Lời vừa thốt ra, Mạc Mạt đã ý thức được không ổn. Bảo Từ Tiểu Thụ đúc cho mình một cái vòng tay ư?

Chẳng phải là...

Mặt nàng đỏ bừng, liếc nhìn Mộc Tử Tịch, vội nói: "Không phải ý đó đâu."

Mộc Tử Tịch vô tội chớp mắt: "Ý gì cơ?"

"..."

"Ngươi nghĩ nhiều rồi." Tiểu cô nương không mấy quan trọng khoát tay áo.

Mạc Mạt thở phào nhẹ nhõm.

"Nhận nguyền rủa, bị động giá trị, +1."

Từ Tiểu Thụ ngẩn người, nhất thời không rõ nguyền rủa này từ ai phát ra, nhưng một giây sau hắn liền hiểu.

"Nhận ghen ghét, bị động giá trị, +1."

Nha, nha đầu này cũng biết ghen cơ đấy!

"Nghĩ gì thế hả!" Hắn bực mình liếc xéo Mộc Tử Tịch một cái, "Hòn đá to như vậy, không làm vòng tay thì làm cái gì?"

"Ta có nói gì đâu!" Mộc Tử Tịch chống hai tay lên hông, cái miệng nhỏ nhắn bĩu ra.

Ta còn chưa nói gì hết, ngươi đã mắng ta rồi?

"Nhận mạnh miệng, bị động giá trị, +1."

"Nhận nhớ thương, bị động giá trị, +1."

"Ha ha." Từ Tiểu Thụ đáp lại bằng tràng cười ha ha, ngươi thì không nói gì, nhưng thật muốn giấu giếm lời trong lòng, ta đừng hòng nghĩ lung tung à!

Còn nhớ thương nữa cơ à?

Hình như đây không phải lần đầu, có bản lĩnh thì đưa cái quyển sổ nhỏ kia ra đây xem nào!

"Tuổi nhỏ mà ranh ma!" Từ Tiểu Thụ cười mắng một tiếng.

Mộc Tử Tịch cúi gằm mặt, phát hiện mình vậy mà không thể phản bác.

"Nhận nguyền rủa, bị động giá trị, +1, +1, +1, +1..."

(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)

Previous Chapter Next Chapter
Page 1 of 1