Tiếng cung chấn động vang vọng như sấm rền.
Trên khắp cả quảng trường Thánh Sơn Quế Gây, một vòng sóng đỏ thẫm lan tỏa ra xung quanh, khiến tất cả mọi người kinh ngạc.
"Quá đột ngột!"
"Thương Sinh Đại Đế sao lại ra tay?"
"Năm vực gần đây xáo động không ngừng, lại còn cả Tử Phật thành nữa... chẳng lẽ Thần Diệc đã trở lại?"
Việc Thương Sinh Đại Đế liên tiếp bắn mấy mũi tên về phía Tử Phật thành từ lâu đã không còn là bí mật. Hiện nay, ai cũng biết hắn đang dồn trọng điểm vào việc phòng thủ "Quỷ Môn Quan" cùng với Thập Tôn Tọa vị kia, người được xưng là "Thần".
Chỉ có điều, cảm giác hiện tại và ánh mắt của Ái Thương Sinh lại không hướng về nơi xa xôi đó. Ngược lại, là nhắm thẳng vào... ngay trước mắt!
Trong trạng thái Di Thế Độc Lập, Từ Tiểu Thụ chỉ khẽ nghiêng đầu, khóe miệng ngậm cười, bắt chước âm thanh xé gió.
Mũi tên Tà Tội Cung kia thực sự đã ma sát bên tai hắn, mang theo một âm thanh rít chói tai. Sau khi hất tung vài sợi tóc, nó lao vút đi phía sau.
"Cũng có chút đẹp trai..."
Bản thân Từ Tiểu Thụ cảm thấy vô cùng tuyệt vời.
Chỉ tiếc, không ai có thể chú ý đến khoảnh khắc này, dù sao tất cả mọi người đều đã quên lãng hắn.
Đương nhiên, việc nghiêng đầu này có thể mang đến giá trị bị động "+9999", nhưng nó chỉ tồn tại trong phán đoán của hệ thống.
"Oanh!"
Mũi tên sượt qua vai, nổ tung.
Trên không trung ầm ầm hiện ra một lĩnh vực tà tội lực bao trùm ngàn dặm, thứ sức mạnh đỏ thẫm uốn lượn như những con rắn, không ngừng tìm kiếm. Nhưng cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.
Vừa vặn vọt được lên quảng trường, Từ Tiểu Thụ có chút kinh ngạc. Phản ứng chiến đấu của hắn vẫn cao đến mức, có thể thong dong rời đi sau khi bày trò. Mà trong lòng, tự nhiên cũng đối với một mũi tên này, sinh ra càng nhiều suy nghĩ.
Quả nhiên, Ái Thương Sinh có thể cảm giác được "Dị thường", nhưng hắn không cách nào "Chú ý" đến căn nguyên của nó.
Thân ái, ngươi cuối cùng... vẫn là quên ta.
Cho nên, mũi tên này chỉ là thăm dò.
Đáng tiếc, "Di Thế Độc Lập" lại ở một đẳng cấp quá cao. Mặc kệ tiên tà tội lực của gã có tìm kiếm kiểu gì đi nữa, chỉ cần ta còn duy trì "Di Thế Độc Lập", tránh né vô cùng nhanh chóng, gã tuyệt đối không thể tìm ra ta.
Trong lúc những suy nghĩ vừa khó khăn lắm mới hiện lên, Từ Tiểu Thụ chợt thấy Ái Thương Sinh ngồi xe lăn trên bậc thang,
liếc nhìn về phương vị của mình.
"Nhận khóa chặt, bị động giá trị, +1."
Thông báo hiện lên, Từ Tiểu Thụ lập tức biến sắc.
"Có thể nhìn thấy ta?"
Nếu nói vừa rồi lúc vừa xuất hiện, Ái Thương Sinh khóa chặt đại khái vị trí của mình chỉ là trùng hợp, thì cũng là điều tất nhiên.
Dù sao mình cũng từ trong di tích tiến vào, Thập Tôn Tọa đã chuẩn bị hơn nửa tháng trời, việc có thể phát hiện ra mình cũng chẳng có gì đáng trách.
Nhưng hiện tại ta là thuần di đến quảng trường, gã vẫn có thể làm được việc dõi theo ánh mắt đại khái. Việc này...có gì đó không đúng.
Khứu giác của gã, chẳng lẽ nhạy cảm đến mức thái quá vậy sao?
"Không, không phải khứu giác, cũng không phải trực giác, mà là...con mắt của gã!"
Từ Tiểu Thụ lần đầu tiên chú ý đến con mắt của Ái Thương Sinh ở khoảng cách gần đến như vậy.
Đại Đạo Chi Nhãn, đã sớm nghe danh.
Lúc trước ở bên trong Bát Cung, bị một mũi tên của Tà Tội Cung dẫn dắt, tâm thần của Từ Tiểu Thụ còn bay xa đến
Quế Gãy Thánh Sơn một lần.
Nhưng khi đó hắn cái gì cũng đều không hiểu, dù có chú ý tới đôi mắt kia, cũng không nhìn ra được đạo lý ẩn chứa bên trong.
Hiện tại nhớ lại...
Không giống với việc Ái Thương Sinh bị một mũi tên bắn trúng, có được năng lực cực kỳ đặc thù có thể thôn phệ tâm thần người khác. Cái người đi đường này, khác biệt hoàn toàn so với những người sở hữu Lệ gia đồng tử mà ta đã gặp trước kia. Bọn hắn đều bị Lệ gia đồng tử khống chế.
Bọn hắn mới là người nắm trong tay Lệ gia đồng tử, chỉ đem ra để phụ trợ cho đạo tu chính của mình!
Ánh mắt chạm nhau, giờ phút này song đồng của Ái Thương Sinh tỏa ra ánh sáng rực rỡ, trong mắt có đạo vận hùng hậu lưu
chuyển.
Trong vô số đạo tắc ẩn chứa trong hơi thở, Từ Tiểu Thụ thoáng chốc bắt được hai đạo vết tích quen thuộc vừa lóe lên rồi biến mất.
"Đạo Không Gian và đạo Lãng Quên!" Ngay lập tức, Từ Tiểu Thụ hiểu ra cách thức Ái Thương Sinh định vị mình.
Đại Đạo Chi Nhãn không phải thấy được bản thân, cũng không phải phát giác ra điểm khởi đầu và kết thúc của Một Bước Trèo Lên Trời.
Mà là nhận thấy được sự chuyển biến từ "không người" thành "có người" tại vùng không gian mình vừa đặt chân tới sau khi thi triển Một Bước Trèo Lên Trời.
Sự thay đổi trạng thái của không gian gây ra chấn động cho đạo tắc không gian. Dù chấn động này vô cùng nhỏ bé, gần như bằng không trong mắt người khác, nhưng với những ai am hiểu áo nghĩa không gian, họ vẫn có thể cảm nhận được biến hóa. Từ Tiểu Thụ hiểu rằng điều này đã bị phát hiện.
Đại Đạo Chi Nhãn, loại đồng tử có khả năng trực tiếp nhìn thấu bản chất đại đạo, hoàn toàn có thể phát giác ra sự khác biệt mà không cần phải lĩnh ngộ sâu sắc các quy tắc không gian.
Ái Thương Sinh cũng nhận ra biến hóa này.
"Đây mới là nguyên nhân hắn nhìn chằm chằm vào mình!"
Nhưng ánh mắt y vẫn không có tiêu điểm, đó là do "Di Thế Độc Lập" đang quấy phá... à không, phát huy tác dụng. Vậy vấn đề lại nảy sinh: Khi Di Thế Độc Lập vẫn còn hiệu lực, làm sao Ái Thương Sinh có thể phát giác ra phương vị đại khái của mình?
"Là 'Đại đạo Lãng Quên'!"
Từ Tiểu Thụ nhanh chóng nghĩ ra.
Hắn chỉ nắm giữ "Di Thế Độc Lập" chứ không lĩnh ngộ được đạo tắc lãng quên, thậm chí cả đạo bàn lãng quên.
Bởi vậy, trước đây hắn không hề hay biết khi Di Thế Độc Lập được kích hoạt, đại đạo lãng quên trong không gian xung quanh sẽ tạo ra sóng chấn động. Hoặc có thể nói, dù có, loại dao động này vô cùng nhỏ bé.
Quá nhỏ bé đến nỗi ngay cả những kẻ đầu óc mạnh mẽ, chiến lực phi phàm như Đạo Khung Thương, Sùng Âm, nhưng lại không thể so sánh với những người đạt đến cấp bậc áo nghĩa, siêu đạo hóa trong việc cảm ngộ đại đạo lãng quên, cũng không thể phát hiện ra.
Việc Thập Tôn Tọa và tổ thần đều không thể thông hiểu đạo này cho thấy rằng trên thế giới này, số người có thể...
Người có thể lĩnh hội được đạo này, e rằng đếm trên đầu ngón tay, thậm chí là không có ai.
Ấy vậy mà Đại Đạo Chi Nhãn lại có thể!
Vẫn là câu nói kia, "Không cần lĩnh hội, chỉ cần có thể nhìn thấy" là đủ rồi.
Đối với cung tiễn thủ mà nói, một đôi mắt sắc bén có thể phát hiện ra nhược điểm, có thể giúp tăng cao chiến lực ít nhất năm thành!
Mà lấy người làm gương, Từ Tiểu Thụ cũng có thể từ trong mắt Ái Thương Sinh nhìn ra, "Di Thế Độc Lập" của mình không phải là siêu thoát khỏi thiên đạo nơi này.
Quả nhiên, nó chỉ là chạm đến một loại quy tắc đại đạo nào đó, gia tăng thêm sức mạnh cho đạo đó, tạo nên một loại "cực hạn" mà thôi. "Cực kỳ hợp lý." Từ Tiểu Thụ nhanh chóng xoa dịu tâm tình.
Từ khi tu đạo đến nay, hắn vẫn luôn tìm tòi căn nguyên sức mạnh của hệ thống bị động, và đến nay, mọi thứ đều có thể hợp lý hóa bằng ba chữ "Cùng đại đạo".
"Ông!"
Ở phía bên kia, Tà Tội Cung lại một lần nữa kéo căng.
Ái Thương Sinh đương nhiên không biết người đang đứng ở đó là ai, càng không biết hắn đang suy nghĩ những "hợp lý hóa" gì. Gã tin chắc vào những gì đôi mắt mình nhìn thấy.
Trên Quế Gãy Thánh Sơn này, cảnh tượng đã tồn tại ba mươi năm, hễ có bất kỳ một tia không hợp lý nào xuất hiện, đều nên bị tiêu diệt.
Thực chất, ngay cả bản thân Ái Thương Sinh cũng không biết mình muốn tiêu diệt ai, và nguyên nhân của sự không hợp lý này nằm ở đâu.
Nhưng chỉ bằng trực giác của Thập Tôn Tọa, gã biết mình nên ra tay. Ngay từ ba mươi năm trước, gã đã tiếp xúc với lãng quên lực...
Trong những năm nhậm chức tam đế, gã càng lĩnh giáo được bản lĩnh của Đạo Khung Thương và các đại thánh đế trên thang trời...
Lùi vạn bước mà nói, trừ phi gã cũng điên như lão đạo sĩ kia, bằng không việc triệu tập nhiều người như vậy vây quanh quảng trường thảo luận chuyện "Ngư lão có đang câu cá hay không", từ gốc rễ là chuyện không thể xảy ra.
Vậy thì...
Trên chủ quan, mọi chuyện đều không rõ ràng.
Từ góc độ đến cách đối đãi, kết luận duy nhất có thể rút ra là:
"Quân địch, đến rồi!"
Ái Thương Sinh đảo mắt nhìn quanh, nhưng không phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu bất thường nào.
Hắn lại lần nữa tập trung vào điểm dị thường kia. Nó vẫn còn ở đó, ngay tại vị trí mà Đại Đạo Chỉ Nhãn của hắn nhìn không rõ. Là ai?
Linh kỹ gì vậy?
Có lẽ, trong mắt các Bán Thánh của năm vực, vẫn còn những linh kỹ, năng lực, hay tổ hợp "vô địch". Ví dụ như Ái Thương Sinh và Tà Tội Cung.
Nhưng với Ái Thương Sinh mà nói, trên đời này vốn không tồn tại thứ gì "vô địch" thật sự. Nếu có, chỉ là do nhận thức của người đó còn hạn hẹp mà thôi.
Tựa như lúc này!
Khi Tà Tội Cung kéo căng, nhắm chuẩn vào gốc Cửu Tế Quế dưới bóng râm kia, tất cả mọi người trên quảng trường gần như phát điên.
"Thương Sinh Đại Đế?"
Bắc Bắc, người vừa còn đang nói chuyện phiếm, bỗng giật mình, đứng phắt dậy và lao thẳng tới chỗ đế kiểm. "Ái Thương Sinh?"
Thần sứ Cửu Tế càng kinh hoàng hơn, không hiểu vì sao vị bằng hữu nhỏ này lại đột nhiên nhắm vào mình. Bản thể của nàng ở ngay đây, to lớn đến mức có thể che khuất hơn nửa quảng trường.
Một khi mũi tên kia bắn ra, dù có sai lệch, bản thể của nàng cũng sẽ bị bắn nát một nửa ư?
Vấn đề mấu chốt nhất là...
Vô duyên vô cớ, vì sao lại muốn bắn bản cung?
Là ta có vấn đề, hay là ngươi, Ái Thương Sinh tiểu bằng hữu, có vấn đề?
"Ái điện chủ, ngươi làm gì vậy?"
"Thương Sinh Đại Đế, tuyệt đối không thể!"
"Tiểu Ái!"
Phương lão, Trọng lão, Tần Đoạn, Cầu Cố, thậm chí những người khác của Thánh Thần Điện Đường, các thánh ngoại viện, ai nấy đều kêu gào "Không thể nào", chân vừa bôi mỡ, trượt đi nhanh hơn bất kỳ ai. Hộ sơn đại trận lần trước xảy ra chuyện, ai làm?
Ái Thương Sinh!
Thánh Hoàn Điện lần trước bị phá nát, ai làm?
Ái Thương Sinh!
Điện chủ đời trước của Thánh Thần Điện Đường, ai giết?
Vẫn là Ái Thương Sinh!
Hay là hắn ngay trước mặt mọi người, cường thế bắn nát các loại chướng ngại vật của Ngư lão, đem Đạo Toàn Cơ mạnh mẽ bắn chết trước muôn người trên dưới Thánh sơn.
Gã này nghe theo triệu chứng, không gia hỏa, ngày thường không nói nhiều, một khi đã quyết định xuất thủ thì bất chấp tất cả, dù là nổi điên hay là có ý nghĩ riêng...
Hắn cả đời đều đang thực hiện một điều:
Tên đã lên dây, ta liền phải bắn!
"Oanh!"
Trên quảng trường, chư thánh tan tác như ong vỡ tổ.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của đám người, mông còn chưa kịp chạm đất, Ái Thương Sinh căn bản vốn không để ý trường hợp...
"Băng!!!"
Mũi tên thứ hai phóng ra, ngay trước mặt mọi người hung hăng nhắm thẳng vào tổ thụ Cửu Tế Quế.
"Ngươi điên rồi sao?" Trọng Nguyên Tử vừa dứt lời liền lóe mình ra ngoài ngàn dặm, đại đạo không gian dưới chân đổ sụp, xoáy trào ra.
Phản ứng của lão cực nhanh. Nhanh đến mức trước tiên đã đánh giá ra, với ý thức chiến đấu rác rưởi của Cửu Tế thần sứ, căn bản không thể kịp phản ứng, sau đó chuyển dời bản thể.
"Đị..."
Hư không không gian xê dịch.
Mũi tên của Ái Thương Sinh vừa mới tiếp xúc được đến bản thể Cửu Tế Quế thì đã ầm vang nổ tung ở bầu trời ngoài ngàn dặm. Lần này, không gian, đạo tắc đổ sụp vào bên trong, tà tội lực điên cuồng tuôn ra, nổ mạnh, rõ ràng là một mũi tên chất chứa tâm tính muốn giết chết tất cả mọi người.
"Vì sao a!"
Đem công kích di chuyển đi, Trọng Nguyên Tử sợ hãi buông tay khỏi linh thể Cửu Tế thần sứ, cũng chẳng buồn để ý đến ánh mắt cảm kích của nàng, chất vấn người ngồi trên xe lăn ở bậc thang.
Ái Thương Sinh híp mắt lại, không đáp lời.
"Còn chưa được sao?"
Tất cả mọi người đều theo dõi hắn, mười mấy vị Bán Thánh nhìn chằm chằm, nhưng hắn không hề cảm thấy áp lực. Trầm ngâm ba hơi, Ái Thương Sinh xua tay về phía Trọng Nguyên Tử:
"Đừng ra tay."
Trong chốc lát, sống lưng mọi người đều lạnh toát.
Ái Thương Sinh đột nhiên phát bệnh có lẽ không cao, xem ra, chỉ có thể là...
Gặp nguy hiểm?
"Chúng ta phải đợi người đến."
Ngồi trên xe lăn, Ái Thương Sinh nói một câu xong liền không nhiều lời thêm nữa, lại lần nữa giơ Tà Tội Cung lên. Hắn lần thứ ba nhắm chuẩn vị trí, lần này vẫn là Cửu Tế Quế!
Không!
Cửu Tế thần sứ lui liên tục, trâm cài tóc lắc lư không ngừng, vẻ quý phái trên khuôn mặt lộ rõ vẻ bối rối.
"Bản cung là địch nhân của ngươi sao, Ái Thương Sinh tiểu bằng hữu? Vì sao ngươi cứ nhắm chuẩn bản cung mãi vậy?"
"Người ở đâu bên trong?"
"Địch nhân ở đâu bên trong?"
Bán Thánh Cầu Cố khàn giọng rống to, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin.
Hắn từng nghe kể về chuyện Ái Thương Sinh bắn giết Đạo Toàn Cơ, nhưng đó chỉ là nghe nói, hôm nay tận mắt chứng kiến tên điên này nổi khùng mới hiểu được thiên hạ rộng lớn, chuyện lạ nào cũng có. Tự dưng nắm lấy một tín niệm hư vô, rồi muốn bắn ai thì bắn?
Nếu làm vậy, chẳng phải sau này chỉ cần có người phản đối mệnh lệnh của ngươi, ngươi cũng có thể móc Tà Tội Cung ra, nói một câu "Địch nhân đến" rồi bắn chết hắn sao?
"Cố tình gây sự!"
"Quả thực là cố tình gây sự!"
Cầu Cố liên tục khoát tay, nhìn về phía mười người nghị sự đoàn Trọng lão cùng Cửu Tế thần sứ, "Các vị, lão phu đề nghị tạm thời tước bỏ quyền lực Điện chủ của Ái Thương Sinh, hắn làm Điện chủ hoàn toàn là..." Lời còn chưa dứt.
"Tư!"
Thân thể Cầu Cố đột nhiên căng lên, lòng bàn tay và gan bàn chân đều đổ mồ hôi lạnh.
Hắn giật mình quay đầu, kinh hãi nhìn thấy Ái Thương Sinh đang chĩa Tà Tội Cung vào mình!
"Thương Sinh Đại Đề?"
"Chờ chút, chờ đã..."
Huyết quang trên người Cầu Cố lập tức lóe lên, vừa hốt hoảng huyết độn bỏ chạy, vừa cao giọng cầu xin tha thứ: "Ta sai rồi! Ta không có đề nghị! Dừng tay, xin đừng bắn ta... Mẹ kiếp, đã bảo dừng tay mà!"
Băng!!!
Tiếng bạc xé gió, tiếng dây cung vang vọng như sấm.
Đồng tử Từ Tiểu Thụ đột nhiên co rút lại. Tựa như con giòi bám trong xương, hắn theo đuôi gã Bán Thánh tạp binh vô danh kia, chợt bừng tỉnh một nhận thức sâu sắc hơn về cái luận điệu "Thập Tôn Tọa toàn là lũ điên".
Thật sự giết luôn à?
Ta chỉ là lẽo đẽo theo sau hắn thôi mà? Nhìn kiểu gì cũng biết gã là "người mình" ngươi mời tới để đối phó ta, vậy mà cũng bắn?
Mũi tên Tà Tội Cung biến mất khỏi không gian bên ngoài, vượt qua hư không, lần nữa hiện thân đã găm trúng sau lưng Cầu Cố.
"Kim Chi Quốc" Bán Thánh Cầu Cố chợt bừng lên kim quang. Không gian đột ngột nứt toác, từ quanh thân gã triển khai một tòa quốc gia màu vàng hư ảo, bên trong vọng lại những tiếng ngâm nga của vô số linh thể vô hình, ca tụng thiên long.
"Thiên Long Bảo Vệ!"
Một tiếng quát lớn vang lên, "Kim Chi Quốc" quanh người Cầu Cố trong nháy mắt bị mũi tên Tà Tội Cung xuyên nát. Nhưng chín đạo thiên long trong đầu gã hóa hình, phút chốc xuất thế, biến thành ánh sáng bảo vệ màu vàng, cố gắng bảo vệ thân thể Cầu Cố khỏi bị bắn bay mất kiểm soát.
"Ngao!..."
Chín đầu rồng khổng lồ ngậm cắn lấy đầu mũi tên, nhưng vẫn bị mũi tên nhỏ bé này đẩy đi. Ngàn dặm, vạn dặm, ba vạn dặm, năm vạn dặm...
Từ trung tâm thế giới này, đẩy qua phế tích Ngọc Kinh Thành, đẩy đến cực nam của một giới khác.
"Ầm!"
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng chân trời.
Dưới chân Quế Gãy Thánh Sơn, vô số luyện linh sư ngước mắt nhìn lên, kinh hãi tột độ.
Chỉ thấy chín con rồng bị xé nát thành từng mảnh, thân thể kim cốt của Bán Thánh Cầu Cố bị bắn đến da tróc thịt bong, nện vào đống đổ nát, biến mất không tăm hơi.
"Chuyện gì xảy ra?"
Người dưới núi ai nấy đều hoảng sợ.
Đột nhiên bùng nổ đại chiến Bán Thánh? Chẳng lẽ có người giết lên Thánh Sơn? Nhưng không đúng! Kim thân thánh cốt Cầu Cố lão tổ này, chẳng phải là người mà Thánh Sơn mượn từ bên ngoài để đối phó với ai đó sao?
Sao lại thành "người mình" đánh nhau rồi?
Phong Trung Túy nắm chặt tấm gương truyền đạo, đột ngột đứng lên, đem một màn này thu hết vào trong. Gương mặt gã...
Nhướng mày mừng rỡ, gã thốt lên: "Đến rồi! Đợi lâu như vậy, đại chiến cuối cùng cũng đến... Khoan đã!"
Gã vừa định khởi động mẫu hạm, đem những hình ảnh này truyền về Phong gia ở Nam Vực, truyền cho thế nhân chiêm ngưỡng, bỗng khựng lại, vẻ mặt chần chừ.
Không đúng!
Ta đang đợi... ta đang đợi một trận chiến giữa các cổ kiếm tu cơ mà?
Sao giờ lại thành Thương Sinh Đại Đế cùng lão tổ nhà họ Cầu quần nhau, thành trận thánh chiến của các luyện linh sư thế này? "Rốt cuộc ta đang chờ cái gì?"
Ôm cây đợi thỏ hơn nửa tháng trời, Phong Trung Túy đột nhiên mất phương hướng, cảm thấy những việc mình làm suốt nửa tháng qua chẳng khác nào mộng du, vô vị đến cùng cực.
Không chỉ Phong Trung Túy cảm thấy vậy, mà hàng vạn hàng nghìn luyện linh sư đang canh giữ dưới Thánh Sơn, mong muốn được một lần "thấy tận mắt" cũng chung cảm xúc ấy.
Bao gồm cả đám thủ sơn nhân, Bán Thánh, mỗi người đều cảm thấy Thương Sinh Đại Đế phát điên rồi. Chẳng dưng lại ra tay với người mình?
Ngoại trừ khả năng bị đoạt xá để giải thích ra, chẳng lẽ Thương Sinh Đại Đế đang dùng Tà Tội Cung bắn lén một kẻ mà ngay cả Đại Đạo Chi Nhãn của hắn cũng không nhìn thấy?
"Ái Thương Sinh!" Bắc Bắc vác đế kiếm bước ra.
Cổ kiếm tu chính là trực tiếp như vậy, dù cho nàng hiện tại có chút không hiểu ra sao, nhưng hành động của Thương Sinh Đại Đế chắc chắn là sai lầm!
Cho dù hắn thật sự đang bắn lén một kẻ địch vô hình...
Nhưng nếu kẻ địch kia cứ bám theo người mình, chẳng lẽ Ái Thương Sinh cũng muốn từng người bắn giết? Vậy khác gì bị lợi dụng?
Mượn đao giết người, Ái Thương Sinh cam tâm làm con dao kia, vậy còn gì khác biệt với việc phản bội Thánh Sơn?
"Ngươi rốt cuộc..."
Lời còn chưa dứt.
Thương Sinh Đại Đế đang ngồi trên xe lăn, đột nhiên kéo căng Tà Tội Cung, quay đầu nhắm thẳng vào nàng.
"TÀI?"
Bắc Bắc nghiêng đầu.
Bỗng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy.
Không muốn! Không muốn! Chuyện gì đang xảy ra? Vì sao... ta lại đứng dậy?
Tình huống hiện tại là thế nào? Không đúng, không đúng chút nào, cực kỳ không ổn thỏa... Ta không phù hợp!
Bắc Bắc kinh hoàng.
Phải, chỉ có kẻ bị thứ kia nhắm đến mới thấu hiểu được cái gì gọi là "ếch ngồi đáy giếng". Mới nhận ra rằng, khi cận kề cái chết, trong lòng người ta sẽ trỗi dậy một thứ cảm xúc mang tên "đại khủng bố".
"Ta có di ngôn!"
Để bảo toàn mạng sống, cái đầu nhỏ của Bắc Bắc xoay chuyển cực nhanh, tay nhỏ giơ cao, hoảng sợ kêu lên: "Thương Sinh Đại Đế, xin cho ta được nói, ta có rất nhiều di ngôn!"
Ái Thương Sinh lần này không lập tức bắn ra tiên lực. Hắn quả thực đã nhận ra, kẻ địch vô hình kia, tâm cơ chẳng thua gì lão đạo bựa, rõ ràng đang lợi dụng mình.
Nhưng... ở đâu? Người, hoặc không phải người, ở nơi nào?
Ái Thương Sinh thôi thúc Đại Đạo Chi Nhãn đến cực hạn, đáy mắt rỉ cả tơ máu, nhưng cũng chỉ có thể lờ mờ xác định được vị trí của kẻ kia, từ nơi xa xăm trong nháy mắt đã dịch chuyển đến sau lưng Bắc Bắc.
Cao hơn Bắc Bắc, gần bằng vóc dáng của lão đạo bựa...
Hình thể không lớn, dáng người có thể xưng là cân đối...
Nhưng những thông tin này, có cũng như không a. Vô dụng!
"Đúng rồi, 30 ngàn dặm trong nháy mắt đã đến, hắn là thuộc tính không gian?"
Thuộc tính không gian, chỉ có Diệp Tiểu Thiên mới có thể ép thuần di chấn động đến mức nhỏ như vậy a? Vậy thì khoan nói, thông tin vừa rồi đạt được xem ra cũng có chút hữu dụng, Diệp Tiểu Thiên không cao đến thế... Hoàng Tuyển?
Phải, còn có một Hoàng Tuyển cũng có thuộc tính không gian.
Nhưng hắn không phải áo nghĩa, không thể làm được thuần di không dao động, phải đến khi kết thúc mới miễn cưỡng ép được không gian tự nhiên chấn động.
Không Dư Hận? Hắn đã trở lại?
Nhưng Không Dư Hận không phải kẻ thích đùa bỡn tính tình, hắn cùng Thánh Thần Điện Đường càng không oán không thù...
Không Dư Hận vừa biến mất như thể dịch chuyển tức thời, Cổ Kim Vong Tu Lâu lập tức bám theo. Ái Thương Sinh liếc mắt nhìn quanh, vận dụng Đại Đạo Chi Nhãn nhưng không thấy bóng dáng Cổ Kim Vong Ưu Lâu trong phạm vi Trung Vực.
"...Táng Kiếm Mộ ta còn chưa từng đặt chân đến."
"Còn có Kiếm Lâu nữa, cuối cùng Kiếm Lâu có kiếm thần truyền thừa hay không, đến lúc đó các ngươi sẽ rõ, cũng cho đế kiếm một lời..."
Cách đó không xa, Bắc Bắc vẫn thao thao bất tuyệt kể di ngôn, vừa bịa chuyện để kéo dài thời gian, vừa âm thầm tìm kiếm cơ hội sống sót.
Vô ích.
Ái Thương Sinh giương cung nhắm thẳng vào nàng, không thèm nghe nửa lời: "Ngồi xuống!"
Bắc Bắc không chút do dự, ôm chặt đế kiếm nhanh chóng ngồi xổm xuống theo kiểu củ cải, chiếc váy trắng nhỏ xòe ra bồng bềnh. Không gian phía sau nàng rung động, hạ xuống một đoạn...
Ái Thương Sinh có vẻ suy tư.
"Đứng lên!"
Bắc Bắc lập tức đứng thẳng, liếc trộm thấy những ánh mắt chần chừ từ hai bên dồn tới, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng. Không gian rung động, lại nhích lên một đoạn... Ái Thương Sinh vẫn nhìn chằm chằm nàng: "Bước sang trái một bước."
Bắc Bắc lạch bạch bước sang trái.
"Sang phải!"
Bắc Bắc ngả người sang phải.
"Lùi lại một bước! Nhanh!"
Lần này, không gian rung động nhanh chóng "rút lui" về phía sau, rộng chừng gấp đôi thân hình một người đàn ông trưởng thành. Bắc Bắc đứng im, cúi gằm mặt.
Cắn chặt môi dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đầy vẻ khuất nhục của Bắc Bắc bỗng nhiên ngẩng lên, đôi mắt mang theo oán hận nhìn thẳng về phía trước, cả khuôn mặt đỏ bừng vì giận dữ: "Ái Thương Sinh, ngươi đang trêu chọc chó con sao?!"
Toàn trường im phăng phắc.
Mọi người cố gắng kìm nén tiếng cười.
Ai cũng biết đây là một trường hợp vô cùng nghiêm túc, vốn không nên cười, nhưng màn đối đáp giữa Thương Sinh Đại Đế và Bắc Bắc...
Thật không nhịn nổi!
Thật muốn bật cười!
"Phụt!"
Không biết từ nơi nào vọng tới một tràng cười mất kiểm soát, vang vọng đến mức ai nấy đều nghe thấy, nhưng kỳ lạ thay, chẳng một ai mảy may chú ý. Ái Thương Sinh thu hồi Tà Tội Cung, thở dài một hơi.
Hắn nghe rõ tiếng cười ấy, hắn nhận ra "Quỷ" phía sau lưng Bắc Bắc mà chẳng ai hay biết, tất cả đều là lũ người mù! "Ái Thương Sinh, ta cần một lời giải thích!"
Bắc Bắc giơ cao thanh Đế Kiếm, kiếm ý cuồng bạo trào dâng như muốn đại khai sát giới ngay giây phút tới.
Nàng thực sự muốn giết người.
Hôm nay, nếu không có một lời giải thích thỏa đáng, nàng... Bắc Bắc, thề sẽ không ở lại Quế Gãy Thánh Sơn này nữa. Ái Thương Sinh thở dài: "Phía sau ngươi, có 'Người'."
"Nha ha ha!"
Bắc Bắc ngửa mặt lên trời, cười lớn một cách mất kiểm soát, đột nhiên vung Đế Kiếm Độc Tôn định xông tới đánh nát chiếc xe lăn.
Không đúng!
Nàng chợt vấp phải vật gì đó, suýt chút nữa thì ngã nhào trên đất bằng.
Khi vừa quay đầu lại, nàng quả thực trông thấy một bóng dáng cao lớn, thoáng nhìn tựa như một bộ "Ngực"? Liếc mắt nhìn quanh, toàn bộ người trên Quế Gãy Thánh Sơn đều đang nhìn chằm chằm vào mình...
Không!
Là phía sau lưng mình!
Ai nấy đều lộ vẻ kinh dị, nhìn về phía sau lưng nàng như thấy vật gì!
"Không, không thể nào..."
Đôi môi nhỏ nhắn của Bắc Bắc khẽ hé, thân thể trở nên cứng đờ, khó nhọc xoay đầu về phía sau. "Ô hô, cất cánh rồi."
Một giọng nói quái gở vang lên ngay trên đỉnh đầu.
Bắc Bắc còn chưa kịp xoay hết đầu, chỉ cảm thấy hai má phúng phính bị ai đó véo mạnh, đến nỗi đôi mắt cũng bị ép đến biến dạng.
Ngay sau đó, cổ nàng tê dại, hai chân lìa khỏi mặt đất. Gió rít gào bên tai, thổi ngược xuống phía dưới. Bàn chân nàng bị nhấc bổng lên! Quảng trường nhỏ dần...
Thánh Hoàn Điện thu bé lại...
Ái Thương Sinh trên xe lăn cũng trở nên nhỏ bé...
Chỉ còn lại gương mặt tiện hề hề đang phóng to dần trong tầm mắt biến dạng của nàng, từ xa lạ, đến quen thuộc, rồi khắc cốt ghi tâm! Ai?
Hắn là ai?
Chờ đã! Ta biết hắn! Từ Tiểu Thụ?!
Bắc Bắc bị ép đến mức méo cả miệng, hai mắt lộ hung quang, gắt gao trừng mắt nhìn cái tên đáng chết này. Từ Tiểu Thụ thì đang nâng con tin trên đầu, giơ cao lên trời, vừa cười vừa nhìn xuống đám người bên dưới: "Đã lâu không gặp, các bằng hữu trên dưới Thánh Sơn, còn nhớ ta không?"
"Nhận phải sự nghi hoặc vô căn cứ, điểm bị động +9999."
"Dù sao ta cũng rất nhớ mọi người!"
"Nhận phải sự kinh ngạc tột độ, điểm bị động +9999."
... Vân vân và vân vân!
*(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)*