Chương 166

Truyện: Truyen: {self.name}

Từ Tiểu Thụ dời sự chú ý trở lại vũng thạch dịch.

Rất nhanh, một vòng tròn hiện lên trên bề mặt.

Ánh mắt không rời, "cảm giác" quét qua, biên độ cổ tay của Mạc Mạt đã cơ bản được xác định.

Một chiếc vòng tay có vẻ thô kệch và nặng nề hiện ra, Từ Tiểu Thụ nhíu mày, không thể tin đây là tác phẩm của mình.

"Hơi nhiều..."

Mang theo suy nghĩ đó, hắn rút bớt một chút chất lỏng màu trắng, chiếc vòng tay lập tức trở nên tinh tế hơn nhiều, lúc này Từ Tiểu Thụ mới hài lòng gật đầu.

Ngọn lửa tắt hẳn, hắn khẽ vẫy tay, cái trạc tử nhỏ lập tức bay tới.

Mới ra lò, còn ấm áp...

Ừm, đây là cảm giác của hắn, nếu đổi thành người khác, có lẽ tay đã bỏng rộp cả da.

Từ Tiểu Thụ khẽ hít một hơi, hút đi toàn bộ nhiệt độ, lúc này mới nhìn về phía Mạc Mạt.

"Tay."

Mạc Mạt ngẩn người, gò má lập tức ửng hồng, chẳng lẽ hắn muốn đeo cho mình sao?

"Để ta tự làm là được rồi..."

"Để ta!"

Một tiếng quát đột ngột vang lên khiến Từ Tiểu Thụ khựng lại, quay đầu, lại là Mộc Tử Tịch...

"Ngươi hóng hớt cái gì?"

Mộc Tử Tịch ưỡn ngực, mạnh mẽ nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi không hiểu sao?"

"Ách, cũng đúng..." Lúc này Từ Tiểu Thụ mới kịp phản ứng, cầm chiếc vòng tay nhìn quanh, nhất thời không biết nên đưa cho ai.

"Ta tự mình làm cho." Mạc Mạt cười nhận lấy chiếc vòng tay, tự mình đeo vào, khẽ nói: "Cảm ơn!"

"Không cần khách sáo."

Từ Tiểu Thụ híp mắt, cười nói: "Cảm giác thế nào?"

"Rất tốt, phong cấm chi thuật cực kỳ thành công, ngay cả tu vi của ta cũng bị đè xuống." Mạc Mạt khen ngợi.

"Ờ, ta hỏi kích cỡ ấy..."

"... "

Nụ cười của Mạc Mạt cứng lại, im lặng xoay chiếc vòng tay trên tay, lúc này mới nói: "Rất vừa vặn, cảm ơn."

"Đều là bằng hữu cả mà!"

Thấy nàng hài lòng yên tâm, Từ Tiểu Thụ không nói gì thêm, hắn cố ý dùng linh nguyên để làm khung, còn khắc lên một vài hoa văn trang trí.

Vòng tay màu sữa nhạt, lại còn có những đường vân tinh xảo, trông thật bắt mắt!

"Ta xin phép giữ lại một ít thạch dịch nhé?"

Từ Tiểu Thụ nhìn phần thạch dịch còn sót lại trong bồn tắm nhỏ, giải thích: "Nếu không lấy bớt đi thì vòng tay to quá, nhìn không đẹp."

"Không sao đâu."

Mạc Mạt chẳng mấy bận tâm, ban đầu nàng còn nghĩ sẽ đưa thẳng cả khối này ra ngoài cơ, giờ có được một chiếc vòng tay thế này đã là quá tốt rồi.

Huống chi, chiếc vòng tay này còn...

Mộc Tử Tịch bĩu môi nhìn Mạc Mạt vuốt ve chiếc vòng trên tay, trong lòng dâng lên một cảm giác chua chát.

"Từ Tiểu Thụ, ta cũng muốn vòng tay!"

Từ Tiểu Thụ liếc xéo, nói: "Ngươi muốn vòng tay làm gì? Ngươi có bị quỷ thú nhập đâu."

Hắn không quay đầu lại, mà là định bụng tiếp tục tạo hình.

Thạch dịch còn lại không nhiều, nhưng để tạo một chiếc nhẫn thì vẫn đủ.

Trước đó dùng linh nguyên thúc đẩy đã có thể móc ra khí tức phong ấn từ tảng đá trắng, biết đâu chừng đúc thành chiếc nhẫn rồi cũng được.

Chỉ cần khí tức phong ấn kia còn có thể dẫn dắt ra, mặc kệ là tảng đá hay chiếc nhẫn, chắc chắn sẽ rất hữu dụng!

Mộc Tử Tịch ngẫ nghĩ một hồi, phát hiện hình như mình đúng là không có lý do gì để đòi, nhưng mà, tại sao lại tặng vòng tay cho Mạc Mạt mà không tặng cho mình, sư muội của hắn chứ?

"Ta cứ muốn!"

Nàng trợn tròn mắt, chú ý đến Từ Tiểu Thụ vẫn còn giữ lại chút chất lỏng màu trắng, cái miệng nhỏ nhắn khẽ bĩu ra nói: "Còn nữa, ngươi còn chưa cho ta lễ ra mắt đấy!"

Từ Tiểu Thụ không hề dao động, hết sức tập trung, chiếc nhẫn dần thành hình trên miệng bồn tắm nhỏ.

Hắn lại tỉ mẩn trau chuốt, cuối cùng cũng rèn luyện đến mức tự nhận là hoàn mỹ.

"Vòng tay thì không có, nhưng lại dư ra một chiếc nhẫn, có muốn không?" Từ Tiểu Thụ trêu chọc, tung hứng chiếc nhẫn trên tay, rất nhẹ, cực kỳ hợp để đeo.

Tai Mộc Tử Tịch nóng lên, nhẫn ư? Cái này...

"Chẳng lẽ đây là so đo phẩm cấp vòng tay hay sao?"

"Muốn!"

Từ Tiểu Thụ cạn lời: "..."

Khá lắm, ngươi cũng dám đòi?

Ra dáng thật đấy!

"Vậy sư huynh có cần giúp muội đeo lên không?" Từ Tiểu Thụ cố đè nén cơn cuồng loạn trong lòng, nhẹ giọng hỏi.

Giúp... giúp ta đeo lên?

Giờ khắc này, Mộc Tử Tịch chỉ cảm thấy hươu nai chạy loạn trong đầu, nhìn Từ Tiểu Thụ lúc này, chỉ thấy vô cùng dịu dàng.

Phải nói rằng, nếu bỏ qua những trò quái đản, dung mạo này của thanh niên trước mặt quả thực vô cùng hấp dẫn.

Đây chẳng phải là hình tượng sư huynh mà mình đã từng mơ mộng khi mới bái sư sao!

Nho nhã, ôn nhu... Dù cho mình có làm sai, chàng cũng chỉ nhẹ nhàng xoa đầu, cưng chiều nói "Không sao, có ta."

A a a, chết mất!

Mộc Tử Tịch chậm rãi nhắm mắt, gò má ửng hồng, khẽ đáp: "Vâng ạ..."

Từ Tiểu Thụ giật giật khóe mắt, ngươi cũng gan lớn thật đấy!

Hắn hạ thấp giọng, cố gắng dùng giọng điệu ôn hòa, bắt chước Mộc Tử Tịch: "Tay nhỏ cho ta nào..."

Hả? Tay nhỏ?

Mộc Tử Tịch suýt chút nữa ngất đi, run rẩy đưa tay ra, lại nghe thấy nam tử trước mặt dường như đang do dự: "Ừm, nên đeo vào ngón nào đây?"

Không thể, bây giờ vẫn chưa thể... Nàng cố gắng kìm chế lại xúc động, cuối cùng lý trí cũng thắng thế, vội vàng đè ngón áp út xuống.

"Ngón nào... cũng được..."

Lời còn chưa dứt, đầu ngón tay đã truyền đến một luồng ấm áp, Mộc Tử Tịch như bị điện giật, thân thể mềm mại run lên, chỉ cảm thấy có vật gì đó đang tròng vào ngón trỏ của mình.

Thời gian trôi qua chậm chạp!

Sau một hồi chờ đợi mòn mỏi, chiếc nhẫn cuối cùng cũng được đeo vào, Mộc Tử Tịch không nhịn được nữa, xấu hổ che mặt.

"Cảm ơn ạ..." Giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy.

Nóng!

Thật là nóng!

Sao mặt lại nóng như vậy, mau chóng hạ nhiệt đi mà!

"Không cần khách sáo."

Thanh âm của Từ Tiểu Thụ từ phía sau truyền đến, nhưng...

Sao nghe có chút xa vậy?

Mộc Tử Tịch ngẩn người, quay đầu lại, thấy sư huynh nhà mình vậy mà đang lơ lửng trên không trung?

"Xem thử có thích hợp không?" Từ Tiểu Thụ khẽ gật đầu, nhoẻn miệng cười.

Mộc Tử Tịch lần nữa cảm thấy tim mình đập loạn nhịp, cuối cùng cũng dời mắt khỏi sư huynh nhà mình, nhìn xuống chiếc nhẫn trong tay.

Chiếc nhẫn thật đẹp, những đường vân này, màu sắc này...

Ơ?

Sao lại là màu vàng?

Sắc mặt Mộc Tử Tịch khẽ biến đổi, gương mặt xinh đẹp lộ vẻ khó tin, con ngươi dần dần mở to.

Nàng dùng linh niệm dò xét, chợt phát hiện bên trong có một không gian không lớn không nhỏ, ở giữa còn đặt một bình mật ong?

"Không, không gian giới chỉ?"

Thế giới trong nàng như sụp đổ ầm vang, Mộc Tử Tịch nhíu chặt mày, cơn giận bừng bừng nổi lên.

"Từ, Tiểu, Thụ!"

Một tiếng gào thét kinh thiên động địa tựa hồ xuyên thủng cả đất trời, khiến cả tòa Sâm La Bí Lâm đều ong ong rung động.

"Nhận nguyền rủa, giá trị bị động, +1, +1, +1, +1..."

Từ Tiểu Thụ vẫn ở trên không trung, vẫn giữ vẻ ôn văn nhã nhặn, hắn chắc chắn khoảng cách này Mộc Tử Tịch không thể nào đánh tới được, nên phong độ nhất định phải giữ vững.

"Thích món quà này không? Sư huynh cố ý chọn cho muội đó, đây chính là phần thưởng quán quân 'Phong Vân Tranh Bá' của ta đó!"

Mộc Tử Tịch hít một hơi thật sâu, nàng cảm giác mình sắp thổ huyết đến nơi.

Từ Tiểu Thụ tựa hồ nhớ ra điều gì, vỗ tay nói: "À, đúng rồi, về chiếc nhẫn này, còn có một câu chuyện nữa đấy!"

"Chuyện gì?" Mộc Tử Tịch ngẩn người.

Chiếc nhẫn quán quân... Chẳng lẽ đối với Từ Tiểu Thụ mà nói, nó còn có ý nghĩa đặc biệt?

Nàng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Từ Tiểu Thụ phất tay áo, ánh mắt như xuyên qua bầu trời, trôi dạt đến một nơi vô danh nào đó, chậm rãi nói:

"Ở quê ta, có một loại bồ câu nuôi trong nhà, gọi là bồ câu đưa thư..."

Lần này đến cả Mạc Mạt cũng ngơ ngác, cái quái gì thế này, sao lại nhảy sang bồ câu đưa thư rồi?

Trong lòng Mộc Tử Tịch dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Từ Tiểu Thụ tiếp tục: "Rất nhiều người thích nuôi thứ này, nhưng nuôi nhiều quá, bồ câu bay loạn xạ cả lên."

"Đôi khi nhầm lẫn, cho ăn cũng thành cho nhầm..."

Hắn đảo mắt nhìn tiểu sư muội dưới đất, trầm ngâm một chút rồi nói: "Để tránh tình trạng hỗn loạn, chủ nhân thường sẽ cho bồ câu nhà mình đeo một chiếc nhẫn có khắc tên, như vậy sẽ không nhận nhầm nữa."

"Ngươi... hiểu chứ?"

Ánh mắt hắn dừng lại trên người cô bé.

Mộc Tử Tịch cúi đầu, hai bím tóc đuôi ngựa rủ xuống trước ngực, vậy mà im lặng không nói?

Từ Tiểu Thụ liếc nhìn bảng thông báo.

Kỳ quái, sao không có dòng nguyền rủa nào trào ra như thác lũ vậy?

Hắn vừa hoàn hồn, tiểu sư muội đã ngồi xuống dưới kia, không biết đang làm gì...

Một giây sau, con ngươi Từ Tiểu Thụ rung động dữ dội.

Chỉ thấy Mộc Tử Tịch đột ngột ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu.

Đôi tay nhỏ nhắn nhấc lên từ trong đất, vô số hạt giống phá đất trồi lên, trong nháy mắt hóa thành những cây cổ thụ cao chọc trời, ồ ạt lao về phía hắn.

Mỗi một gốc đều đỏ thẫm, đều trương phình, tựa hồ không cần chạm vào cũng muốn nổ tung.

Số lượng lên đến hàng vạn!

"Khốn kiếp!"

Mặt Từ Tiểu Thụ trắng bệch.

Ta chỉ kể một câu chuyện thôi mà, ngươi liền hắc hóa? Còn có thể vui vẻ chơi đùa được không hả!

"Tôi chỉ đùa một chút thôi mà..."

"Đừng làm loạn!"

(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)

Previous Chapter Next Chapter
Page 1 of 1