## Thiên Tang Linh Cung
**Nội viện, trước cửa nghị sự đại điện.**
Cây hòe cổ thụ xào xạc lá, dưới gốc cây, người áo đen đứng kín mít, ai nấy đều thần sắc trang nghiêm.
Triệu Tây Đông đứng cạnh Vu trưởng lão, trên tay nâng "Thập Nhị Châu Linh Liêm Bàn".
Ánh tà dương u ám rọi xuống, bảo vật trân quý ngày xưa, giờ nom đã có phần tàn phá. Trên mâm, ba viên châu hoàn toàn ảm đạm, vành mâm càng nứt ra một vết lớn.
Ai nấy đều hiểu, Thiên Huyền Môn gặp biến cố là sự thật. Bên trong hẳn có kẻ thực lực phi phàm, nếu không, Linh Bàn đâu đến nỗi nứt vỡ thế này.
Đây chẳng phải là điềm báo tiểu thế giới Thiên Huyền Môn sắp sụp đổ hay sao!
Một người áo đen tiến lên, khom người bẩm báo: "Viện trưởng, đã kiểm kê nhân sự xong xuôi."
Diệp Tiểu Thiên lơ lửng giữa không trung, ánh mắt vượt qua chân trời, không biết đang dõi theo điều gì.
Nghe vậy, gã chỉ khẽ gật đầu, không hề lay động.
Triệu Tây Đông sốt ruột, đến nước này rồi, còn chưa mở cửa? Chẳng lẽ phải đợi đến khi tiểu thế giới kia nổ tung mới chịu sao?
Hắn huých khuỷu tay vào Kiều trưởng lão đứng bên cạnh.
Kẻ như hắn lời nói chẳng có trọng lượng, Kiều trưởng lão hẳn dễ nói chuyện hơn.
Kiều Thiên Chi bất đắc dĩ nghiêng đầu, hỏi: "Khai trận?"
Diệp Tiểu Thiên chậm rãi lắc đầu.
"Chờ!"
Gió thổi, cây hòe cổ thụ lại xào xạc, trong đám người áo đen bên dưới, không một ai dám phát ra dù chỉ một tiếng động nhỏ.
"Còn chờ?"
Kiều Thiên Chi chẳng câu nệ nhiều như vậy, trực tiếp lên tiếng: "Hai ngày nay đã mất ba kiện bảo vật, cứ chờ đợi thêm nữa, Thiên Huyền Môn thật sự nổ tung đấy!"
Mười hai trấn giới chi bảo, nếu mất thêm món thứ tư, Thiên Huyền Môn sẽ trở nên cực kỳ bất ổn. Đến lúc đó mà nổ tung, nội viện đứng mũi chịu sào, chỉ sợ khó tránh khỏi thảm họa.
Ánh mắt Diệp Tiểu Thiên vẫn không rời chân trời, chỉ khẽ hỏi: "Bên kia chuẩn bị thế nào rồi?"
Kiều Thiên Chi đáp: "Đã ổn thỏa. Lão Tiêu đang canh chừng, nếu chúng dám bén mảng, lần này chắc chắn tan xương nát thịt."
"Ừm."
Khung cảnh lại chìm vào tĩnh lặng.
Chờ đợi...
Tựa hồ vô tận.
"Ba!"
Trước ánh mắt chăm chú của mọi người, viên châu thứ tư trên "Thập Nhị Châu Linh Liêm Bàn" vỡ tan, ánh sáng tắt lịm.
Triệu Tây Đông suýt chút nữa buột miệng chửi thề.
Cái này là...
Có kẻ tìm ra phong ấn trấn giới chi bảo thứ tư rồi sao?
Hắn vội vã nhìn sang Kiều trưởng lão, ý tứ trong mắt hết sức rõ ràng: "Còn không hành động?"
Lần này Kiều Thiên Chi không đáp, chỉ nhíu mày nhìn đạo đồng tóc trắng lơ lửng bên cạnh.
Diệp Tiểu Thiên không thể không biết tình huống nguy cấp, vậy mà vẫn cứ nhìn trời...
Hắn đang nhìn gì vậy?
Thánh Nô ư?
"Tới rồi."
Diệp Tiểu Thiên đột nhiên mở miệng, nhân viên chấp pháp trước đại điện lập tức căng thẳng. Tới rồi?
Triệu Tây Đông cũng có chút kinh ngạc. Tên gián tế còn chưa lộ diện, sao người đã đến rồi?
Nói đi cũng phải nói lại, đám người kia to gan thật, dám đến cứu người trong tình thế này...
Dù đây là phán đoán của các trưởng lão, nhưng Triệu Tây Đông thật tâm không muốn tin "Thánh Nô" còn dám quay lại.
Dù sao lần này đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ chờ bắt gọn trong rọ thôi!
"Ta đi đón một lát." Diệp Tiểu Thiên nói thêm rồi biến mất trước đại điện.
Mọi người ngẩn ngơ, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Thì ra không phải "Thánh Nô", mà là viện binh...
...
Khác với nội viện "nhất cử nhất động đều bị theo dõi", ngoại viện dù đã xế chiều vẫn tràn trề sức sống.
Đám đệ tử mới của Linh Cung dường như đã dần thích nghi với cuộc sống nơi đây. Bên bờ Nga Hồ, trong những khu rừng cây rậm rạp, hay tại các đình nghỉ mát... Khắp nơi đều in dấu bóng dáng những Luyện Linh sư tương lai đang miệt mài tu luyện.
"Oa, mau nhìn kìa, người bay!"
Một tiếng kinh hô vang dội như sấm động, khơi dậy sự tò mò trong lòng rất nhiều người. Đám đông đồng loạt ngừng tu luyện, hiếu kỳ ngước mắt nhìn lên.
Bay lượn được ở ngoại viện này, e rằng trong hơn nghìn đệ tử, chỉ có lác đác vài người, đếm trên đầu ngón tay là hết.
"Biết bay... Vậy hẳn là cường giả Tiên Thiên rồi, thật ngưỡng mộ, ta còn chưa khai mở được cảnh giới nào."
"Ha ha, ngươi đúng là ếch ngồi đáy giếng. Luyện linh đến mười cảnh, thực ra cũng có thể bay được."
"Ngươi đùa ta chắc? Mấy ngày nay ta vẫn đi học đầy đủ đấy nhé!"
"Xoẹt, đồ nhà quê, ngươi chắc không biết truyền thuyết của ngoại viện chúng ta rồi?"
"A?"
"Nghe đồn ngoại viện ta có một vị Từ sư huynh, chỉ là tu vi Hậu Thiên, đã có thể ngự kiếm phi hành, nổi giận chém Tiên Thiên, hắt hơi một cái có thể đánh chết mấy người!"
"Từ sư huynh? Cái này ta cũng từng nghe qua, nhưng... Ách, hắn không thể tính là người mà, phải không?"
"A? Xin chỉ giáo cho."
"Nghe đồn chẳng phải nói hắn có ba đầu sáu tay, còn có bốn đôi cánh, hai cái đầu sao?"
"..."
"Thật không đấy?"
"Thật hơn cả vàng thật!"
...
Lúc này, bóng người đằng vân giá vũ trên bầu trời đã bay đến gần, đáp xuống trên Linh Cung, dường như không cần xin phép mà tiến vào.
Tất cả mọi người trở nên xôn xao, bởi vì bọn họ thấy trên đám mây kia, không chỉ có một người, mà là ba người.
Ngoài người đàn ông trung niên tóc mai điểm bạc bay phía trước, đôi nam nữ tuấn tú phía sau, xét về dung mạo, dường như còn trẻ hơn cả những đệ tử ở đây không bao nhiêu.
"Không thể nào, hai người kia cũng là Tiên Thiên ư?"
"Không có khả năng, chắc chắn là đi theo sau tiền bối thôi. Trẻ như vậy sao có thể biết bay được?"
"Đúng vậy, nếu bọn họ biết bay, vậy chúng ta là gì? Cặn bã à?"
Đám người tò mò dò xét khí hải của mình, phần lớn phát hiện ra rằng, oái oăm thay, họ thậm chí còn chẳng có khí hải!
Một khắc sau, bọn họ kinh ngạc chứng kiến đám mây trên đỉnh đầu xé toạc ra làm ba, lừng lững đứng yên trong hư không.
Đám người: "..."
Đả kích quá lớn!
Cùng xấp xỉ tuổi tác, vậy mà lại có người bẩm sinh Tiên Thiên!
Ba người này lai lịch thế nào, mà lại khủng bố đến vậy?
Ngay lúc ấy, hư không nứt ra một đường, một đạo đồng tóc bạc chậm rãi bước ra.
"Xé rách không gian, xxx?"
"Thiếu niên này rốt cuộc là người phương nào, chẳng lẽ hắn tu luyện ngay từ trong bụng mẹ sao?"
"Im miệng! Đó là Viện trưởng đại nhân của nội viện!"
"..."
Diệp Tiểu Thiên liếc mắt nhìn đám người ồn ào phía dưới, đưa tay mở ra Linh Cung Đại Trận, rồi thả người tiến vào.
"Điện chủ Giang, thật khiến người chê cười."
"Đâu có đâu có, quý Linh Cung nhân tài đông đúc, tràn đầy sinh khí, đúng là điềm báo đại hưng thịnh a!" Giang Biên Nhạn vuốt chòm râu bạc phơ, tươi cười rạng rỡ.
Diệp Tiểu Thiên dời ánh mắt về phía hai nam nữ trẻ tuổi phía sau gã, thản nhiên nói: "Nếu so về bồi dưỡng người mới, thế lực nào trên đại lục này dám tự tin hơn Thánh Thần Điện Đường cơ chứ?"
"Ha ha ha, cung chủ Diệp quá khen rồi, chẳng qua chỉ là một cái phân điện nhỏ bé thôi, chẳng đáng là gì."
"Điện chủ Giang khiêm tốn quá lời, dù chỉ là phân điện, cũng phải hơn hẳn các thế lực khác một bậc chứ."
Những lời tán dương không chút che giấu này, trực tiếp khiến cho đám thiếu niên đằng sau rạo rực, trong mắt lộ ra vẻ kiêu căng.
Quả thật, xuất thân từ Thánh Thần Điện Đường, dù chỉ là một phân điện nhỏ bé, thì địa vị trên Thánh Thần Đại Lục này cũng phải cao hơn các thế lực khác không chỉ một bậc.
Cô gái đứng bên cạnh che mặt kín mít, không thể nhìn rõ biểu cảm, nhưng trong đôi mắt long lanh kia lại không hề gợn sóng.
Diệp Tiểu Thiên âm thầm gật đầu, một kẻ thì phế vật bỏ đi, một kẻ thì tàm tạm, phân điện...
Không tệ.
Nhưng...
Mang hai tên đệ tử đến đây làm gì?
Đến chịu chết chắc?
Ánh mắt hắn lại hướng về phía sau, nhưng lại không thể nhìn thấy ai khác nữa.
"Diệp cung chủ, không vào trong trò chuyện sao?" Giang Biên Nhạn mỉm cười nói, nếu là kẻ khác dám đứng ngay cửa ra vào mà nói chuyện với hắn, hắn đã sớm phẩy tay áo bỏ đi rồi.
Diệp Tiểu Thiên nhíu mày, nghe ý tứ trong lời này, chẳng lẽ không còn ai khác?
"Chỉ có ba người các ngươi thôi sao?"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)