"Các huynh đệ, đến giờ rồi, ta phải rời khỏi Thánh Sơn đây." Bên ngoài Quế Gãy Thánh Sơn, Phong Trung Túy vẫn chưa hết kinh ngạc trước sự rung động mà Bắc Bắc Mặt Quỷ mang lại.
Nhưng cái xưng hô "Ái cẩu" này, khi vang lên từ miệng những người trên Thánh Sơn, dù nghe bao nhiêu lần, vẫn cứ... quá mức nghịch thiên. Hắn lặng lẽ dịch tấm gương sang một bên, gõ nhẹ vào màn hình khác, không dám để Bắc Bắc xấu hổ thêm.
Dù cho Bắc Bắc có kịp thời sửa lại cách xưng hô, nàng vẫn xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, hận không thể đập đầu chết ngay tại chỗ.
Bắc Kiếm Tiên cớ gì lại hành động như vậy?
Mình vừa rồi lại ăn nói ngông cuồng như thế để làm gì?
Hết thảy dường như đã được định sẵn từ cõi hư vô, cũng bởi vì tiếp xúc với Thụ gia và Thiên Nhân Ngũ Suy. Hai tai họa này, một cái sẽ trực tiếp điều khiển người khác.
Cái còn lại, chỉ cần người không chết, nghe nói lực suy bại cùng lực lượng Huyết Thế Châu sẽ lưu lại tàn dư, sau đó âm thầm dẫn dắt người ta đến chỗ tử vong.
Trước đây, Phong Trung Túy vác tấm gương, hừng hực khí thế truyền đạo, chỉ cảm thấy việc bình luận về Kiếm Tiên Chiến này thật mới mẻ, chơi thật vui. Giờ đây, khi sự hứng thú ban đầu đã qua, hắn bắt đầu suy nghĩ về triết học sinh tử cao siêu.
"Phong Trung Túy, lại đây."
Nhưng chưa kịp cùng Bắc Kiếm Tiên cáo từ rời đi, Thụ gia ở đằng xa đã vẫy tay, Phong Trung Túy vừa định nhấc chân bước đi thì khựng lại.
Trong lòng hắn dâng lên một dự cảm chẳng lành, nghiêng đầu nhìn lại, vội vàng nói: "Thụ gia, việc tiếp theo... hắn không phải là Kiếm Tiên Chiến, lại còn liên lụy đến đông đảo người khác, Phong gia chúng ta không có quyền tiến hành truyền đạo."
"Ồ, lúc này ngươi mới biết ngươi là người Phong gia?"
Năm vực nghe mà thấy buồn cười, sau khi Thụ gia lên Thánh Sơn, những lời ngươi nói, có giống như đã cân nhắc đến sống chết của Phong gia đâu? Sao, giờ mới cố kỵ đến à?
Đám người xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.
Dù biết Phong Trung Túy không nghe được âm thanh từ phía bên kia tấm gương truyền đạo, lúc này tất cả mọi người đều đang từ xa xa hô hào:
"Đừng đi mà, Phong Trung Túy! Cứng rắn nãy giờ, sao đến thời khắc quan trọng ngươi lại mềm nhũn thế?"
"Đúng đó, vừa rồi ngươi hùng hồn lắm mà? Như vậy mới là Phong Trung Túy chứ, cái kiểu chó chó mèo mèo không phải là ngươi. Ngươi bị ai nhập rồi à?"
"Thương Sinh Đại Đế tạm gác lại, kế tiếp Thụ gia muốn đến Biển Chết, chẳng phải cũng nên truyền đạo cho chúng ta một chút, mở mang tầm mắt sao?"
"Biển Chết à, nghe nói đó là bí mật lớn nhất của Thánh Tử, cái này mà cũng truyền được sao?..." Vài người lộ vẻ lo lắng, bí mật đôi khi biết quá nhiều lại chẳng hay. Nhưng cuối cùng, kẻ không sợ chết vẫn nhiều hơn.
Nói thẳng ra thì, pháp bất trách chúng[*], ngày thường làm gì có cơ hội ngó nghiêng phong cảnh Biển Chết, ai dám gan to đến mức tơ tưởng đến nơi đó?
Hiện tại có Thụ gia dẫn đường, có Phong Trung Túy giơ cao tấm gương, đứng mũi chịu sào, người xem chỉ là vô tình liếc qua mà thôi.
Chỉ liếc một cái, cũng chẳng mất miếng thịt nào.
Sợ cái này, thì luyện cái gì nữa?
"Xin, xin các vị đấy..."
Phong Trung Túy thấp giọng cầu khẩn.
Hắn sao không biết Thụ gia gọi hắn lại có ý gì? Hắn lại là cổ kiếm tu, không luyện linh, nên hắn thực sự rất sợ!
Biển Chết, cái nơi đó tuyệt đối không thể truyền bá được!
Cách một vực, cách tấm gương, bên tai hắn vẫn nghe rõ tiếng lão gia chủ nghiêm khắc truyền âm cảnh cáo, liên tục dặn dò phải cự tuyệt Thụ gia bằng mọi giá, tuyệt đối không được vào Biển Chết.
Cái hố sụt lún này mà nhảy vào, mặc kệ Phong gia chủ động hay bị động, có nhảy vào Mi Tảo Tuyển cũng chẳng thể rửa sạch. Nhìn biểu cảm cười như không cười của Thụ gia kia...
Sắc mặt Phong Trung Túy khó coi đến muốn khóc, ai mà từ chối được Thụ gia chứ!
"Từ Tiểu Thụ, ta muốn giết ngươi!"
Bắc Kiếm Tiên xấu hổ đến không còn chỗ nào mà chui xuống, nội tâm uất ức kìm nén không nổi, rút đế kiếm chém thẳng tới.
***
**Chú thích:**
[*]: Pháp bất trách chúng: Câu thành ngữ có nghĩa là pháp luật không thể trừng phạt tất cả mọi người khi có quá nhiều người vi phạm.
Nhưng đối với Từ Tiểu Thụ hiện tại, Bắc Bắc thật sự chỉ là một cái nhóc con còn ướt át, chưa đủ sức để hắn coi trọng.
Hắn nhẹ nhàng đẩy tay trái sang bên, thậm chí chẳng buồn quay đầu lại, vẫn giữ vẻ tiêu sái, chỉ nghiêng mặt cho Truyền Đạo Kính ghi hình.
Ly Quốc Cầm Lưỡi vừa mở vừa khép miệng, như trâu con tập tành húc sừng, thở phì phì lao tới. Bắc Bắc "Ôi chao" một tiếng, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã lơ lửng giữa không trung. "Nàng đây là khiêu chiến ta sao?"
Trong tấm hình của Truyền Đạo Kính, Thụ gia bất đắc dĩ xòe tay, "Nàng là Bắc Kiếm Tiên, ta là Đệ Nhất Kiếm Tiên, tiếp theo chúng ta sẽ giao chiến, Truyền Đạo Kính không quan tâm chút nào sao?"
Phong Trung Túy mặt nghệt ra, đỏ bừng như gan heo.
Bắc Kiếm Tiên đánh lại được ngài chắc, hai trận chiến của ngài, nàng ta còn đánh sập cả tòa Ngọc Kinh thành ấy chứ! "Vậy... vậy cứ như trước đây vậy."
Từ Tiểu Thụ không muốn làm khó Phong Trung Túy, nên khoát tay cười nói: "Ngươi bị ta bắt cóc."
Năm vực thế là nhìn thấy, Truyền Đạo Kính nhăn nhăn nhó nhó theo sát sau mông Thụ gia, cùng Bắc Kiếm Tiên sóng vai thành một hàng. Cảnh tượng này quen thuộc đến lạ. Trước đây, khi Thụ gia san bằng Thánh Sơn, người cưỡng ép đi cùng cũng là Phong Trung Túy và Bắc Bắc.
Hết thảy, vẫn nằm trong kế hoạch của hắn?
Hóa ra ở giữa đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngay cả Thương Sinh Đại Đế đích thân ra mặt, cũng không thể xoay chuyển càn khôn?
Bên ngoài Thánh Sơn, chư thánh thấp thỏm âu lo.
Càn khôn đã bị thay đổi, nhưng là càn khôn thuộc về Quế Đoạn Thánh Sơn. Bầu trời đã bị đánh nát!
Thánh Sơn đã bị đánh sập!
Một câu thao túng Bắc Bắc, một câu trói Phong gia lên thuyền hải tặc Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu... Từ Tiểu Thụ lúc này đã không còn như xưa.
Giờ phút này hắn, sau khi Thương Sinh Đại Đế xuôi nam, còn ai có thể ngăn cản?
"Tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
Vị Cửu Tế thần sứ mặc cung trang váy dài, đôi mắt đẹp do dự, nhìn về phía Phương Vấn Tâm.
Ngoài viện, chư vị Thánh giả và đại diện còn sót lại của Lục Bộ đều hướng ánh mắt về phía Phương lão. Thương Sinh Đại Đế vắng mặt.
Trọng Nguyên Tử thì theo đoàn người xuôi về nam.
Giờ phút này, bên phía Thánh Thần Điện Đường, người duy nhất còn có thể chiến đấu chỉ có Sơ Đại Hồng Y - Phương Vấn Tâm.
Phương lão rất mạnh. Trong trận chiến bảo vệ Ngọc Kinh trước đây, lão cùng Ngư lão đều chưa từng dốc toàn lực. Phương lão nắm giữ Bạch Ảnh Đồng Tiền, một trong thập đại dị năng vũ khí, hơn nữa còn thi triển "Huyết Ảnh."
Nếu chiến lực của lão được triển khai toàn bộ, may ra có thể khiến Thụ gia uống một bình!
Mọi người nghĩ vậy, trong lòng vơi bớt lo âu.
Du Quang vô tình liếc thấy ánh mắt mang ý cười vi diệu của Thụ gia, lòng chợt chìm xuống.
Họa Long Kích, Toái Quân Thuẫn, Hữu Tứ Kiếm, Diễm Mãng....
Kiếm niệm, Vô Tụ Xích Tiêu Thủ, Cự Nhân Hóa, Long Tổ Lực, Thiên Tổ Lực, Thôn Phệ Lực... Áo nghĩa, áo nghĩa, áo nghĩa...
Nhiều vô số kể!
Căn bản không thể tính toán hết!
Phương Vấn Tâm có lẽ may mắn khiến Thụ gia uống "nho nhỏ" một bình, nhưng nếu Thụ gia triển khai toàn bộ chiến lực, có thể khiến chư vị Thánh giả ở đây đến một bình cũng không có mà uống!
Ánh sáng từ truyền đạo kính chiếu tới. Chư vị Thánh giả vô thức xích lại gần nhau hơn.
Hình ảnh này khiến năm vực cười lăn cười bò. Bởi lẽ, trông chư vị Thánh giả chẳng khác nào một đàn cừu non bị lão sói xám để mắt tới, sợ hãi rụt rè, co cụm lại để sưởi ấm.
Phương Vấn Tâm liếc nhìn truyền đạo kính, rồi lại nhìn Cửu Tế Thần Sứ có chút núp sau lưng mình, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
"Ngài sao lại tránh ra phía sau thế?"
Lão hạ giọng, nhưng vị lão nhân gia này hiển nhiên không theo kịp thời đại, không hiểu rằng việc nói nhỏ dưới ánh sáng của truyền đạo kính là vô ích, nó có thể đọc được hết thảy:
"Ngài mới là Cửu Tế Thần Sứ."
"Ngài hiện tại là thành viên duy nhất của Nghị Sự Đoàn mười người trên Thánh Sơn, mọi quyết định đều do ngài định đoạt." Cửu Tế Quế nghe vậy ngẩn người, đôi mắt đẹp thoáng vẻ hoảng hốt.
*Bản cung, ta cũng có thể đưa ra quyết định sao?*
Trong Cửu Đại Tổ Thụ, mỗi phòng ban đều có công việc khác nhau. Việc chủ chiến xưa nay không thuộc về Cửu Tế Quế nàng, mà là do Huyết Thụ và Kiếm Ma đảm nhiệm.
Bởi vậy, Cửu Tế Quế chưa từng làm "Đệ Nhất Thụ". Nàng từ trước đến nay chỉ đưa ra ý kiến, chứ không có quyền quyết định.
Nàng ở Thánh Sơn chỉ phụ trách uẩn dưỡng khí vận, trấn áp đại đạo, tụ long khí, đảm bảo Thánh Thần Điện Đường luôn ổn định và thái hòa.
Nghe thì có vẻ thần bí khó lường, cao thâm khôn tả, nhưng thực tế Cửu Tế Quế sinh ra đã có những năng lực ấy, không cần cố gắng làm gì nhiều, chỉ cần sống ở Thánh Sơn là đủ.
Có lẽ vì vậy mà nàng có vẻ nhàn rỗi.
Đạo Điện Chủ trước kia không vừa mắt, còn giao cho nàng thêm việc quản lý đại trận Thánh Sơn. Thế là nàng lại nghiêm túc học hỏi, cố gắng trở thành một thiên cơ cây sĩ.
Nhưng mà...
Cửu Tế Quế quả thực là một con cá ướp muối chính hiệu.
Nàng tự biết, không giống như Ngư Lão có quyền lựa chọn lối sống an nhàn, nàng không có lựa chọn nào khác.
Nàng sinh ra đã vậy, mệnh cách đã định, không thể thay đổi.
Thú vui lớn nhất của nàng là nhìn những đứa trẻ ở Thánh Sơn ăn bánh quế do nàng làm mà lớn lên.
Với vai trò là tổ thụ cắm rễ sâu nhất Ngũ Vực, thủ đoạn chiến đấu mạnh nhất của nàng là mở chiến trường và trục xuất không gian.
Trước kia, Ái Thương Sinh từng yêu cầu nàng trục xuất Nam Vực, biến nơi ấy thành chiến trường giữa hắn và Từ Tiểu Thụ. Nhưng nàng không làm, bởi vì không thể vứt bỏ mảnh đất này. Vậy mà bây giờ, một cái cây chỉ quen quan tâm đến cuộc sống thường ngày của đám trẻ, mấy chục năm cũng chẳng có tiến bộ gì trong thiên cơ thuật, chỉ có thể coi là tầm thường vô vị, lại phải đưa ra quyết định quan trọng?
Cửu Tế Quế Linh Thể ngước mắt nhìn quanh.
Những người đang ngồi ở đây, ai mà chẳng lợi hại hơn mình? Ngay cả Hề tiểu hữu còn triệu hồi ra được Bạch Nghiệt Diêm Chủ đáng sợ kia nữa là. Bảo mình quyết định ư?
Bản cung làm không được đâu!
"Chắc hẳn đây chính là Cửu Tế Quế, người mà danh tiếng lan khắp thiên hạ, hòa nhã, cao quý, đức độ rải khắp thế gian... Ách, là Cửu Tế Thần Sứ đại nhân?"
"Tiểu sinh là Từ Tiểu Thụ, xin kính lễ."
Cửu Tế Quế Linh Thể nghe vậy, thân thể mềm mại khẽ run lên. Nàng ngước mắt nhìn, thấy Từ Tiểu Thụ phong độ nhẹ nhàng, nho nhã lễ độ chắp tay hành lễ.
Thật đáng sợ! Hắn càng tỏ ra bình tĩnh, thì nội tâm càng điên cuồng!
Ánh mắt liếc qua, Cửu Tế Quế Linh Thể dường như thấy được con ác thú số một Ngũ Vực đang ẩn mình dưới mặt hồ phẳng lặng sâu thẳm.
Ánh mắt hắn quá mức xâm lược.
Hắn nhìn mình, tựa như muốn trước mặt toàn bộ Ngũ Vực, đem nàng ôm lấy, vác đi, giấu vào một góc không người hỏi thăm vậy.
Cửu Tế Quế Linh Thể vốn vô cùng thành thục, nhưng lúc này lại hệt như một đứa trẻ.
Nàng không những không dám bước ra, mà còn như sợ người lạ, rụt rè nấp sau lưng Phương Vấn Tâm, đôi mắt đẹp giấu không nổi vẻ bối rối.
Mặt người dạ thú... Không biết vì sao, trong đầu Phong Trung Túy đột nhiên hiện lên cụm từ này. Hắn đương nhiên không dám giải thích Thụ gia như vậy, cho rằng mình đã ngộ nhận.
Hắn chỉ có thể lẽo đẽo theo sau Thụ gia, nỗ lực giải thích dụng ý của Thụ gia khi ân cần thăm hỏi Cửu Tế Thần Sứ giữa một đám Bán Thánh: "Đây chỉ là một lời thăm hỏi bình thường thôi mà, các huynh đệ, các ngươi nói có đúng không?"
"Đúng vậy, nếu ta là Thụ gia... Phương lão ta còn nể mặt, những người khác ta chẳng thèm liếc. Ngoại trừ Bắc Kiếm Tiên và Hề đại ca đều là cổ kiếm tu, ta sẽ nhìn thêm vài lần."
"Còn lại thì, tổ thụ mới là quan trọng nhất!"
Phong Trung Túy tự thuyết phục mình đến mức trong lòng rộng mở sáng tỏ, còn đem lý lẽ này phổ cập cho những người xung quanh, năm qua mười, mười qua tám, rồi tám qua...
"Có lẽ mọi người chưa tường tận về Tổ Thụ Cửu Tế Quế, ta xin được giảng giải đôi chút. Cửu Tế Quế ấy mà..." Hắn còn chưa kịp phổ cập kiến thức, đã bị Thụ gia ra hiệu im lặng, lý do thoái thác khiếp sợ đến mức hoàn toàn sụp đổ: "Cửu Tế Thần Sứ đại nhân, Quế Cơ Thánh Tử đã bị ác khuyển bắn nát rồi, nơi này rõ ràng không nên ở lâu."
"Ta có một Hạnh Giới, trong Hạnh Giới có một thành trì phồn hoa, lại có tổ thụ làm bạn, ngay cả Đạo Điện Chi Chủ cũng thường xuyên ghé chơi, muốn mời ngài dời bước đến đó dùng một bữa tối dưới ánh nến..."
"Ngài... có nể mặt chăng?"
Láo xược! Từ Tiểu Thụ, ngươi cũng mặt dày quá rồi đấy!
Trong khoảnh khắc này, những người đang theo dõi trận chiến thông qua tấm gương truyền đạo Ngũ Vực cùng nhau sôi trào.
Mọi người ban đầu còn cảm thấy việc Thụ gia trêu chọc Cửu Tế Quế dì có chút buồn cười, bởi vì bà ta quá sợ hãi, ngược lại càng khiến trò đùa thêm thú vị.
Nhưng ai ngờ...
Thụ gia thật sự muốn đào cây đi!
Hắn không phải người, hắn là đồ súc sinh!
Đây chính là Cửu Tế Quế, đây chính là tổ thụ đấy!
Nàng trấn áp không chỉ là khí vận của Thánh Thần Điện Đường, mà còn cả đại lục Thánh Thần. Đưa nàng đào đi trồng ở cái Hạnh Giới của ngươi... Vậy thì khí vận chẳng phải thành của riêng ngươi hưởng thụ sao? À, thảo nào Thụ gia phát tích nhanh như vậy, hóa ra sau mỗi gia tộc thành công đều trồng một cái cây à?
"Thành... Đúng vậy, Thụ gia nói thành, chính là hắn chuyển cả Ngọc Kinh Thành đi đấy à?"
"Nghe nói tiểu thế giới của hắn hỗn độn mới sinh, bên trong đã có một gốc tổ thụ Long Hạnh. Thụ gia khẩu vị lớn thật, có Long Hạnh rồi còn chưa đủ, còn muốn cả Cửu Tế Quế?"
"Đáng giận thật, ta cũng muốn tiến vào Hạnh Giới, ta cũng muốn được Thụ gia mời đến thế giới của hắn sinh sống. Vì sao lúc ấy ta không ở Ngọc Kinh Thành!"
"Hình như có vé ra ngoài đấy, gần đây có tin đồn, nhưng bán đắt lắm, còn phải trải qua một cái 'Khảo hạch nhập giới Lý đại nhân'."
"Lý đại nhân? Đó là ai?"
"Không rõ lai lịch, nhưng có thể đầu cơ trục lợi vé vào cửa Hạnh Giới, chắc chắn thân phận địa vị không đơn giản, có lẽ là hóa thân của Long Hạnh!"
"Tê, nếu xét như vậy, đây chẳng phải là cơ hội? Thánh Thần Đại Lục đã hết thuốc chữa, khắp nơi đều là lồng giam. Đến thế giới mới khai hoang, ta thích điều này nha!"
"Ấy, ngươi nói vậy, nghe cũng có lý đấy, phải không?"
Có người hăng say thảo luận.
Một số người nhíu mày nhìn những kẻ đang nhiệt tình bàn tán kia.
Nhưng phần lớn mọi người đều có hứng thú tham gia vào cuộc thảo luận về "Hạnh Giới".
Đúng vậy, khắp các nơi trong năm vực, đồng thời xuất hiện những tấm gương truyền đạo. Cùng lúc Thụ Gia chỉ kiếm vào Cửu Tế Quế, không hẹn mà gặp, rất nhiều kẻ nắm giữ "tin tức nội bộ" đã lộ diện.
Vô số lời đồn thổi theo gió nhẹ nhàng lan xa: "Vé vào cửa Hạnh Giới đang được buôn bán" "Giá cả bị đẩy lên trời" "Đồ vật quý ắt có nguyên nhân" "Thế giới thích hợp nhất cho luyện linh sư sinh sống" "Không cần lên Thánh Sơn, nhị tổ thụ sẽ chỉ điểm tu luyện cho ngươi"... Những tin tức này nhanh chóng lan truyền.
Cửu Tế Quế linh thể tuyệt nhiên không ngờ, nàng chỉ đơn giản là sợ hãi rụt rè, lại khiến người khác cho rằng có một vị Lý đại nhân nào đó đã ẩn mình vào hàng ngũ nhị tổ thụ của Hạnh Giới.
Đối với việc Từ Tiểu Thụ "nể mặt" hỏi han, nàng thậm chí không dám đáp lời. Người thì có thể ăn, nhưng lời thật thì không được cho là không quan trọng.
Cửu Tế Quế linh thể cực kỳ tin tưởng Đạo Khung Thương. Nàng nhớ rõ lời một người bạn nhỏ của Đạo Khung Thương từng nói, gặp Từ Tiểu Thụ thì cứ giả câm giả điếc là tốt nhất.
Nhưng nàng có thể giả câm điếc, đám Bán Thánh như Phương Vấn Tâm thì không thể làm ngơ nữa. Lập tức quát lớn, ý đồ đánh thức Từ Tiểu Thụ khỏi ý định không hay:
"Từ Tiểu Thụ, ngươi muốn làm gì!"
Phía sau hắn, đám Bán Thánh phái ngoại viện không thể nhịn được nữa, lần lượt lên tiếng: "Nàng ta chính là Tổ Thụ!"
"Trấn áp nàng là trấn áp khí vận của Thánh Thần Đại Lục!"
"Làm càn! Ngươi... ngươi cái tên tiểu tặc này, lẽ nào lại muốn cướp đoạt trắng trợn sao? Thật cho rằng Thánh Sơn không có ai à?" Phong Trung Túy giơ tay lên xoa trán, vẻ mặt tức giận.
Có đôi khi, lão ta thực sự không biết đám Bán Thánh này bị Thụ tộc thao túng diễn trò, hay là do thói quen cao quý đã ăn sâu vào vô thức nữa.
"Nếu giờ phút này Thánh Sơn có người, Thụ tộc làm sao có thể đến mức này? Các ngươi... các ngươi đám gia hỏa này..."
Từ Tiểu Thụ bật cười, lắc đầu. Hắn cũng không biết những người này đang ngăn cản mình, hay là đang dụ dỗ mình nữa.
"Một khi ả ta không phải tổ thụ, ta cần ả ta làm gì? Một khi ả ta không thể tụ lại khí vận của một giới, ta cần ả ta làm gì?"
Giờ muốn chống cự ta, các ngươi liền cùng ta bàn chính nghĩa, nhắc đạo đức. Trước kia muốn giết ta, các ngươi cần sư xuất nổi danh, thời điểm đó, "Tiểu tặc" cái từ này, kia dùng đến coi như nhẹ nhàng! "Rất rõ ràng, ta cũng không tính là một người tốt, không phải sao?"
Năm vực nhìn soi mói, Thụ tộc thoải mái thừa nhận thân phận đã bị định nghĩa của hắn: "Ta là Thánh Nô người đứng thứ hai, là lâu chủ Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu. Ta làm việc, cần tuân thủ quy củ của các ngươi sao?" Toàn trường á khẩu không trả lời được.
Ánh mắt Cửu Tế Quế Linh Thể hoàn toàn hoảng loạn, đầu ngón tay chăm chú nắm chặt vạt áo Phương Vấn Tâm, giống như nắm lấy cọng rơm cứu mạng, khẽ run rẩy.
Từ Tiểu Thụ đột ngột chuyển giọng, phất tay áo khẳng khái nói: "Đương nhiên, ta, Từ mỗ người, cũng không đến mức ban ngày ban mặt làm ra chuyện cướp đoạt tổ thụ. Như vậy thì khác gì Thánh Điện nào đó đường hoàng cướp đoạt tự do của Quỷ Thú?"
Sắc mặt Phương Vấn Tâm và những người khác tối sầm lại, đang muốn bác bỏ, chợt phát giác khí thế khủng bố như có như không từ đối diện dẫn đạo, khiến...
Chư Thánh nói năng thận trọng, kinh ngạc đến mức miệng cũng không thể mở, âm thanh cũng không phát ra được một câu. "Ta chỉ mời mà thôi."
Từ Tiểu Thụ khẽ cười, thầm nghĩ.
Từ Tiểu Thụ thành khẩn nhìn Cửu Tế thần sứ, nhanh chóng trao cho đối phương một ánh mắt trấn an, xoa dịu cảm xúc bối rối của nàng, khẩn thiết nói:
"Cửu Tế thần sứ, vãn bối chính thức mời ngài vào ở Hạnh Giới. Chuyện này đã thương nghị với Long Hạnh tiền bối, hắn không có ý kiến gì."
"Chúng ta vô cùng thành ý, chỉ cần ngài gật đầu đồng ý, Hạnh Giới đổi tên thành 'Quế Giới' cũng được. Ngài thấy thế nào?"
Cửu Tế Quế linh thể buông làn váy đang xoắn xuýt, liên tục xua tay, hoảng hốt nói: "Không cần như thế..." Quá long trọng!
Thật sự quá long trọng! Trong mắt Cửu Tế Quế, Từ Tiểu Thụ đã là một nhân vật cực kỳ lợi hại trên đại lục này.
Có thể đối đầu với Đạo Khung Thương, có thể so tài với Ái Thương Sinh, đâu phải ai cũng làm được?
Lời này của hắn chẳng khác nào nói chỉ cần mình đồng ý lời mời, Thánh Thần đại lục sẽ đổi tên thành Cửu Tế đại lục! Mình có tài đức gì mà dám nhận?
Tại sao lại đối tốt với ta như vậy?
Bản cung chỉ là một gốc Cửu Tế Quế mà thôi...
"Vậy thì tuân theo ý ngài, 'Hạnh Giới' không đổi tên cũng được... A?" Từ Tiểu Thụ quay đầu, mắt sáng lên, "Vậy xem như Cửu Tế đại nhân đã đồng ý thỉnh cầu của vãn bối?"
Không! Tuyệt đối không thể đáp ứng!
Phương Vấn Tâm, chư thánh tại hiện trường, thậm chí toàn bộ thế nhân của năm vực đều hoảng sợ, lo lắng Từ Tiểu Thụ dùng thủ đoạn ép buộc Cửu Tế thần sứ gật đầu.
Nếu vậy, hắn sẽ danh chính ngôn thuận cướp đoạt danh tiếng của Tổ Thụ.
Nhưng rõ ràng, mọi người đã đánh giá quá cao Cửu Tế Quế, đồng thời coi thường Thụ gia. Sao hắn lại làm chuyện bức ép như vậy chứ?
"Nếu ngài đồng ý thì gật đầu, không đồng ý thì lắc đầu. Vãn bối xin nghe theo ý nguyện."
"Không..." Cửu Tế Quế lắc đầu liên tục, chợt nhận ra điều gì liền vội vàng gật đầu, cuối cùng lại rối rít lắc đầu: "Ô... Ô ô ô..."
Nàng như thể đột nhiên bị ai đó câm miệng, trừng đôi mắt to linh hoạt, xinh đẹp, không thể tin nhìn chằm chằm Từ Tiểu Thụ.
Nửa ngày trời không thốt nên lời.
"Ta hiểu rồi."
"Ngài đã nhận lời mời của ta, ắt là hiểu được thành ý của ta rồi... Đây là vinh hạnh của vãn bối."
Từ Tiểu Thụ gật đầu chào hỏi xong, liền vớ lấy Họa Long Kích, xông thẳng đến bản thể Cửu Tế Quế, không nói hai lời vung kích như xẻng bổ tới tấp.
*(Giấy Trắng: Kính chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người bạn đạo yêu quý.)*