Trải qua ba trăm năm với bao thế hệ đổi thay, thật khó tìm được một người yêu chuộng nhân tài như ngài.
**Chương 1693: Trải qua ba trăm năm với bao thế hệ đổi thay, thật khó tìm được một người yêu chuộng nhân tài như ngài.**
Ta tên A Tứ.
Hữu Tứ, Kiếm Tứ.
Nhớ lại ba trăm năm trước, khi còn ở Hàn Cung đế cảnh, ta cũng là một nhân vật có thanh danh lừng lẫy.
Thời ấy, ta vẫn còn một cái tên thuộc về riêng mình: Nguyệt Cung Tứ.
Nhưng dòng Thánh Đế thế gia cứ trăm năm lại thay đổi triều đại, trải qua ba đời, giờ đây chẳng còn mấy ai nhớ đến tên đầy đủ của ta nữa, ngay cả Nguyệt Cung Ly cũng không ngoại lệ.
Hỏi tại sao ư?
Bởi vì năm xưa, trong cuộc tranh đoạt vị trí truyền nhân Thánh Đế nọ, ta đã thua, trở thành cái bóng.
Cái bóng thì không có tên. Nguyệt Cung Khí gọi ta A Tứ, dần dà mọi người cũng quen miệng gọi như vậy.
Còn ta, đã không thể gọi gã "A Khóc", "A Vợ", "Thất Thất", "Kỳ Kỳ"... như trước nữa rồi.
Làm cái bóng cho truyền nhân Thánh Đế thật sự rất mệt mỏi, phải xử lý đủ thứ chuyện vặt vãnh trong tộc. Ta dần dần già nua, lưng còng xuống, cũng chẳng còn tâm trạng mà đùa giỡn. Bởi lẽ, ấn tượng về cái bóng trong mắt mọi người dường như đều là lạnh lùng, kiệm lời, vô tình và tàn nhẫn thì phải?
Vậy thì cứ vậy đi!
Ta bị giới hạn vĩnh viễn ở cảnh giới Bán Thánh, cả đời không có khả năng chạm đến vị trí Thánh Đế.
Trước kia, ta còn thấy bứt rứt, về sau dứt khoát c·hết lòng cầu tiến, mệnh đến từ Hàn Cung đế cảnh, vậy thì cống hiến cả đời cho nơi này vậy.
Mấy trăm năm qua, các Thánh Đế thế gia khác đã đổi chủ mấy đời, cái bóng cũng đổi mấy vòng.
Ở điểm này, Nguyệt Cung thế gia nên nói là nhân tài khan hiếm, hay nên nói Nguyệt Cung Khí thật sự là một vị hùng chủ đây?
Gã ta làm gia chủ, cũng gần bốn trăm năm rồi.
Đương nhiên, cái bóng cũng vậy.
Sáu mươi năm trước, ta từng uyển chuyển đề cập đến chuyện liên hôn giữa hậu duệ của Nguyệt Cung Khí và Hàn Cung đế cảnh, không ngờ gã lại để tâm, hình như thật sự có nhu cầu về phương diện này.
Thế là chẳng bao lâu sau, tỷ đệ Nô Ly lần lượt ra đời.
Ngày lành cuối cùng cũng đến!
Để bồi dưỡng đời sau tốt hơn, ta nguyện sớm trở thành cái bóng Nguyệt Cung Nô. Dù tư chất con bé bình thường, ta cũng thề phải dốc lòng bồi dưỡng thành Thánh Đế. Thử hỏi, có ai hiểu rõ truyền nhân Thánh Đế hơn ta chăng?
Ta đã chịu đủ những ngày tháng làm cái bóng sảng khoái này rồi!
Ta muốn cáo lão!
Ta muốn an nhàn!
Ta... thành công một nửa.
Nguyệt Cung Nô ngày thường đáng yêu vô cùng, cứ như một búp bê sứ phấn điêu ngọc trác. Mới gần sáu tuổi, con bé đã bộc lộ thiên phú kinh người hơn cả cha mình, quả thực là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ không tì vết.
Đệ đệ của con bé... cũng là người.
Đối với Nguyệt Cung Ly...
Nói thế nào nhỉ, dựa vào gần bốn trăm năm kiếp sống làm cái bóng của ta, thì cái thằng nhóc cáo già này, từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân, cả ngày cười ha hả, cứ như thể trên mặt nó viết đầy hai chữ "cái bóng".
Ha ha, bị lợi dụng mà không biết.
Ừm, năm đó ta chắc cũng không nhận ra rõ ràng như vậy đâu, nhất định là thế!
Ta toàn tâm toàn lực phụ tá Nguyệt Cung Nô, bởi vì nhiều nhất cũng chỉ hai mươi năm, ta hẳn là có thể giành lại tự do. Con bé sẽ có cái bóng của riêng mình, đương nhiên cũng sẽ mất đi em trai.
Ta dạy con bé đế vương thuật, cách cai trị thần dân, điều khiển tổ nguyên lực... Đương nhiên, ta cũng không ngăn cản việc con bé hiếu kỳ với cổ kiếm thuật và luyện linh thuật. Những thứ xưa cũ thuộc hàng tam lưu trong thời đại này.
Nguyệt Cung Nô cực kỳ thông minh, con bé học hành nghiêm túc và khắc khổ.
Còn đệ đệ của nó thì vẫn chơi bùn bên cạnh.
Đối với Nguyệt Cung Ly...
Nói thế nào nhỉ, về lý thuyết, những kiến thức liên quan đến truyền nhân Thánh Đế, người ngoài không có quyền dự thính, dù đó là em trai đi chăng nữa.
Nhưng không chịu nổi việc thằng nhóc vẫn là con trai độc nhất của Nguyệt Cung Khí. Nó cứ như hình với bóng bên cạnh chị mình, đương nhiên, chủ yếu cũng vì bộ dạng lấm lem bùn đất của nó chẳng giống đang nghe lén gì cả. Cậu ấm vốc bùn nặn đất, chơi đến quên cả trời đất.
Vậy thì cứ kệ nó vậy.
Mà thôi hắn vui vẻ cũng chỉ được hai mươi năm nữa thôi
"Hai mươi năm sau mà còn định nghịch nước tiểu khuấy bùn, thì đúng là mơ đẹp mới có chuyện hay đấy."
Ta cũng chẳng buồn ngăn cản.
Cái chuyện vặt vãnh bỏ đi của gã, so với việc phong thần xưng tổ, thì cũng không cần thiết quấy rầy Nguyệt Cung Khí đang bế quan mà đi bẩm báo làm gì.
Trong gần bốn trăm năm kiếp sống với thân phận cái bóng, mọi chuyện ta đều làm đúng, duy chỉ có chuyện này là sai lầm.
Nhưng trong gần bốn trăm năm kiếp sống làm cái bóng, tất cả mọi chuyện đều sai, chỉ riêng chuyện này, ta lại đoán trúng.
Nguyệt Cung Ly, từ trước đến nay không phải chỉ biết nghịch bùn!
Không, phải nói, hắn ngay từ đầu đúng là nghịch bùn thật, nhưng cái mấu chốt làm sự tình biến chất nằm ở chỗ, hắn quen biết một vị "bạn tốt".
Thánh Đế thế gia đời này, quả thực nhân tài xuất hiện lớp lớp.
Nào là thiên chi kiêu nữ Nguyệt Cung Nô, lãnh khốc thiếu niên Hoa Trường Đăng, ngạo kiều công chúa Nhiêu Yêu Yêu, kẻ khóc lóc truy nguyên Bắc Hòe, thần cơ diệu toán Đạo Tuyền...
So với những nhân vật trên, thì cái gã Nguyệt Cung Ly nghịch nước tiểu khuấy bùn, hay cục gỗ mục Đạo Khung Thương, ban đầu danh tiếng thật sự chẳng có gì nổi bật.
Bài vở của hai người bọn họ thật ra vẫn ổn, điểm số không hề thua kém mấy vị kia, thậm chí Đạo Khung Thương thỉnh thoảng còn có biểu hiện kinh người, đoạt được mấy lần vị trí thứ nhất, suýt chút nữa khiến người ta phải lau mắt mà nhìn.
Nhưng thực tế thì, hai kẻ này quá yếu, dường như lý thuyết chỉ là lý thuyết suông, thực tế vận dụng lại chẳng ra gì, đúng là loại mọt sách.
Mà những kẻ yếu, thường dễ dàng tụ tập lại với nhau.
"Bạn tốt" của Nguyệt Cung Ly chính là Đạo Khung Thương.
Cũng là sau này, khi em trai gã nghịch thiên cải mệnh thành công, trở thành truyền nhân Thánh Đế, ta có dò hỏi thì hắn mới nhắc đến chuyện này.
Đạo Khung Thương sáu tuổi, trong một lần cãi nhau, đã mắng em trai một câu:
"Cứ đi nghịch bùn của ngươi đi, ta không làm được truyền nhân Thánh Đế là ta không vui, nhưng ngươi vĩnh viễn chỉ có thể làm cái bóng thôi, ngươi có hiểu cái gì đâu."
Câu nói ấy đã làm tổn thương em trai.
Sau một đêm trằn trọc khó ngủ, hắn không còn chơi đùa bùn đất nữa, mà thực sự bắt đầu nghiêm túc dự thính.
Cái bóng, sống lại rồi.
Sống đủ lâu, quả thực có thể chứng kiến vô vàn chuyện đời.
Ta từng thấy Nguyệt Cung Nô tuyệt vọng chờ đợi trong Hàn Ngục suốt nửa đời người, ta cũng chứng kiến Nhiêu Yêu Yêu nửa đường bỏ mình, vẫn nằm lại dưới chân cầu thang lên trời.
Ta thấy Hoa Trường Đăng bình thường đến lạ, âm thầm che giấu cả Thánh Đế. Ta suy đoán có lẽ Bắc Hòe sẽ lạc lối, rồi bắt đầu nghiên cứu về bản nguyên của sinh mệnh.
Ta không ngờ kẻ bên cạnh Nguyệt Cung Ly lại trở thành chủ tử của ta, mà người bạn tốt Đạo Khung Thương trầm mặc như khúc gỗ kia, lại là kẻ giả mạo!
Giờ đây, ta đã đến Thánh Sơn.
Ba trăm năm trôi qua, đây là lần thứ hai ta đặt chân lên Thánh Thần đại lục.
Về những câu chuyện của Thánh Thần đại lục, ta đã nghe được quá nhiều, điều khiến ta hứng thú nhất vẫn là Thập Tôn Tọa.
Nghe nói, đó là tập hợp của những thiên tài có thiên phú không hề thua kém Nguyệt Cung Nô.
"Thịnh cực tất suy, khổ tận cam lai", chẳng phải câu nói này đang miêu tả tình cảnh của thời đại này sao?
Vậy nên, đây là thời kỳ nhân tài bùng nổ, mà Bát Tôn Am là người cuối cùng?
Không!
Bát Tôn Am có lẽ là người kinh diễm nhất, nhưng tuyệt đối không phải người cuối cùng.
Bởi vì không lâu sau đó, ta lại chú ý đến một nhân tài mới nổi, tên là Từ Tiểu Thụ, giang hồ xưng tụng là "Thụ gia".
Khi công tử Ly nhắc đến hắn, ta giả vờ như không biết, tránh làm hắn khó chịu.
Nhưng trong ngũ đại Thánh Đế thế gia, ai mà chẳng biết "Từ Tiểu Thụ", ai mà chẳng hay "Thụ gia" cơ chứ?
Những kẻ ngồi trên vị trí cao lâu ngày, rồi cũng sẽ xa rời quần chúng thôi.
Tên kia, mới nổi lên chưa đầy một năm, đã dám rút kiếm chém Nhiêu Yêu Yêu, phá tan quy tắc bất thành văn bên ngoài của ngũ đại Thánh Đế thế gia!
Thiên tài ư?
Thiên tài chưa chắc đã kinh diễm bằng hắn.
Thiên phú của hắn, thậm chí có phần vượt qua cả Bát Tôn Am, người có thể hái được sen Nguyệt Cung!
"Lòng cao hơn trời, mệnh mỏng như giấy", đúng là như vậy...
Hôm nay ta, so với cái thuở nhỏ đã biết khiêm tốn, hiểu rằng ngoài trời còn có trời, người ngoài còn có người. Chỉ là với tu vi Bán Thánh, ta vẫn chưa đủ để thành đạo, đặc biệt là trước mặt những kẻ yêu nghiệt chân chính. Còn bây giờ...
Ly công tử sai ta, khi Thụ gia đặt chân lên Quế Đoạn Thánh Sơn, đến mật báo cho Ái Thương Sinh, truyền đạt thái độ cùng đề nghị nhỏ nhặt của Nguyệt Cung gia!
Trước kia ta vẫn nghĩ như vậy.
Nhưng giờ nhìn Thụ gia và Ái Thương Sinh một trận chiến long trời lở đất, nhìn ngọn Thánh Sơn vỡ vụn tan tành, lại nhìn tên nghịch tặc kia ngay cả Cửu Tế Quế cùng Thần Bái Liễu cũng đào đi... "Nhiệm vụ này, còn có thể hoàn thành ư?"
Người khác không lên núi được thì còn có thể xuống núi, ta lên núi rồi quay đầu nhìn lại.
Ối giời ơi!
Núi, nổ banh xác rồi!
"Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!"
Trên chín tầng mây, tiếng nổ xé trời vang vọng không ngừng.
Mũi tên từ Tà Tội Cung ngoài thiên ngoại liên tục phóng xuống, bắn tan nát Thánh Sơn, khiến ngọn núi hoàn toàn sụp đổ.
Thụ gia đơn độc co mình dưới Toái Quân Thuẫn, lấy vai chống đỡ thuẫn, hứng chịu oanh kích liên tục và liên tục bại lui, nhưng vẫn không hề bị tổn hại chút nào.
A Tứ đã từng chứng kiến sức mạnh chiến đấu cao cấp.
Khắp nơi trong năm vực có lẽ đang sôi trào nhiệt huyết vì tiếng nổ kinh thiên động địa này.
Hắn thừa biết, Ái Thương Sinh nếu không thật sự dốc toàn lực, căn bản không có nửa phần biện pháp đối phó Toái Quân Thuẫn.
Thụ gia đang lùi, nhưng vẫn cao giọng kêu gào:
"Chẳng phải chỉ là hai cái cây thôi sao, trồng ở Quế Đoạn Thánh Sơn hay trồng ở Hạnh Giới thì khác gì nhau?"
"Giới của ngươi chính là giới của ta, nhà của ngươi liền là nhà của ta. Hạnh Giới luôn hoan nghênh mọi người tới đào linh dược! Ngược lại, Thánh Thần Đại Lục nuôi ta lớn, ta nếu mạnh lên, lẽ nào lại vứt bỏ Thánh Thần Đại Lục mà mặc kệ hay sao? Đương nhiên nó cũng hoan nghênh ta đào cây về tu luyện!"
"Hơn nữa, các ngươi cứ như vậy không tin tưởng tổ thụ sao?"
"Chẳng lẽ các ngươi nghĩ rằng, đám cây ta nuôi bao năm trên Thánh Sơn, vừa bị ta bứng vào Hạnh Giới, sẽ lập tức phản chủ hay sao?"
*Băng băng băng...*
Hàng loạt mũi tên từ Tà Tội Cung bắn ra, đó là câu trả lời hùng hồn nhất.
Phong Trung Túy bị ép nhập chung với đám thánh nhân Thánh Sơn ở đằng xa, cảm thấy lạc lõng, vô cùng khó chịu.
Đám thánh nhân Thánh Sơn chẳng còn thời gian để ý đến kẻ tiểu nhân vật như hắn. Nghe Từ Tiểu Thụ nghịch thiên phát ngôn, bọn họ chỉ biết nhìn nhau, câm lặng.
Khó mà đánh giá!
Độ gan to bằng trời của Từ Tiểu Thụ vượt xa mọi ngôn từ.
Ban đầu, ai nấy đều tưởng hắn chỉ định đào thử cho vui, rồi sẽ bỏ cuộc. Ngay lúc mọi người thở phào nhẹ nhõm, hắn lại bứng liền hai cây.
Đây là tổ thụ đấy! Chớp mắt đã mất hai cây.
Thánh Sơn có được bao nhiêu cây cơ chứ?
Vậy mà mất đến hai!
Coi như đào sạch sành sanh!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại...
"Cứ bắn thế này, không ổn chút nào. Nếu Thương Sinh Đại Đế không về, không mở phong ấn Thuật Chủng Tù Hạn, căn bản không phá nổi cái mai rùa phòng ngự của Từ Tiểu Thụ." Một vị Bán Thánh nhận định chính xác.
"Chúng ta hình như trúng kế rồi. Nhìn thì có vẻ đôi bên cùng 'Ước định', nhưng chỉ cần Từ Tiểu Thụ không bước chân vào Biển C·hết, hắn sẽ đứng ở thế bất bại." Một vị Bán Thánh khác giật mình.
"Đổi lại là ta, ta dại gì mà đi vào đó? Không chỉ tổ thụ, ta còn muốn đào hết những thứ có thể đào, dọn sạch Thánh Sơn đem đi."
"Ngươi đang đứng ở lập trường nào vậy?"
"Khụ khụ, ta là người của các ngươi mà."
Đám Bán Thánh phái Ngoại Viện thấy Thương Sinh Đại Đế vắng mặt, lại chứng kiến Thánh Sơn tan hoang thế này, bắt đầu có dấu hiệu nghiêng ngả.
Ít nhất thì cũng không còn cuồng liếm, giọng điệu không còn hèn mọn. Thậm chí, có kẻ còn bắt đầu suy nghĩ vấn đề từ góc độ của Thụ gia, cứ như thể bọn họ cũng có Hạnh Giới, cũng muốn dọn sạch Thánh Sơn vậy.
Trong khi Thánh Sơn phái thì ngay cả một người đáng tin cũng chẳng thấy đâu.
"Những người đáng tin cậy của chúng ta đã bị Thụ gia đưa vào kim ốc rồi!"
"Phải làm thế nào mới ổn thỏa đây?"
Phương Vấn Tâm chỉ là một Hồng Y đời đầu, chẳng có danh tiếng, thực quyền, cũng không đủ năng lực để điều phối mọi việc.
Sau khi Cửu Tế thần sứ gặp nạn, hắn nhìn quanh, phát hiện người còn lại có thể quyết định mọi chuyện...
Kỳ quái, quả nhiên vẫn còn một người!
Khi Cửu Tế thần sứ còn đó, Phương Vấn Tâm không hề để ý đến nàng.
Hiện tại, mười người trong nghị sự đoàn đã bị tiêu diệt gần hết, vậy mà tự dưng lại xuất hiện một thành viên nữa:
Bắc Bắc!
Bắc Bắc là ai?
Bạch Y chấp đạo chúa tể, một trong mười thành viên nghị sự đoàn danh chính ngôn thuận!
Nàng có thân phận để điều phối, ra quyết định không?
Có!
Nàng có tư duy để điều phối, ra quyết định không?
Có!
Nàng có năng lực để điều phối, ra quyết định không?
...
"A... Bắc Bắc, Bắc Bắc..."
Chẳng hiểu vì sao, trong đầu Phương Vấn Tâm lại hiện lên hình ảnh Bắc Bắc ngay trước mặt năm vực, vừa vung tay múa may, vừa ngân nga những giai điệu ma mị.
Thật khó hiểu, trong đầu Phương Vấn Tâm còn nảy ra một suy nghĩ: "Nàng ta mà cũng xứng được chọn vào mười người của nghị sự đoàn ư?"
Thánh Sơn ta, lại không còn ai có thể dùng đến mức này sao?
Thực ra, không phải vậy.
Bắc Bắc vốn dĩ đã rất mạnh mẽ, thực lực tổng hợp đều thuộc hàng thượng giai.
Chỉ là vận mệnh long đong, đường đời cũng long đong, ký gửi tại Vân Sơn đế cảnh, Hoa Trường Đăng lại vừa vặn tự giam mình ở Bình Phong Chúc Địa; đảm nhiệm Bạch Y chấp đạo chúa tể, Hoa Trường Đăng liền phong thánh đế về Vân Sơn, hoàn toàn bỏ lỡ cơ hội được tiền nhiệm kiếm tiên chỉ điểm.
Vậy mà nàng vẫn dựa vào bản thân, bồi dưỡng sự ăn ý với đế kiếm đến cực hạn, trở thành một cổ kiếm tu đầy gian nan.
Nàng đã tận lực.
Việc hình tượng của nàng trong lòng thế nhân biến thành bộ dạng như bây giờ, không thể trách nàng, muốn trách thì trách Từ Tiểu Thụ.
Nhưng dù thế nào đi nữa, lại một lần nữa nhìn về phía Bắc Bắc.
Phương Vấn Tâm cần một người để trút hết nỗi lòng, nhưng lại sợ hãi ý kiến của người ấy, bởi lẽ, rất có thể đó lại là đề xuất của Từ Tiểu Thụ.
Ngay lúc này...
Trong khi Phương Vấn Tâm đang ráo riết tìm kiếm một người để tâm sự, hắn nhạy bén nhận ra có một kẻ lạ mặt trà trộn vào đoàn người tị nạn của Thánh Sơn.
Gã khom lưng, giả bộ là một lão già bình thường, nhưng sau khi quan sát kỹ, Phương Vấn Tâm kinh hãi phát hiện, đó lại là một Bán Thánh!
Toàn bộ Thánh Thần đại lục có bao nhiêu Bán Thánh cơ chứ? Phương Vấn Tâm đếm được trên đầu ngón tay.
Vậy mà kẻ này, hắn chưa từng gặp mặt, lại lặng lẽ trà trộn vào đoàn người tị nạn, giấu mình kỹ đến mức...
"Từ Tiểu Thụ biến hóa?"
Trong lòng chợt lóe lên một suy nghĩ.
Trong khi Phương Vấn Tâm đang tìm kiếm một người để trò chuyện, thì ở phía bên kia, A Tứ cũng đang tìm kiếm người có thể nắm giữ "Quyền trượng" sau khi Kế Ái Thương Sinh và Trọng Nguyên Tử rời đi, sau khi Cửu Tế Quế bị đào đi.
"A Bắc Bắc, Bắc Bắc..."
Khi nhìn thấy Bắc Bắc, A Tứ nhanh chóng lướt qua người này.
Không lâu sau, bên má cảm thấy hơi ngứa ngáy, A Tứ nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Phương Vấn Tâm đang đổ dồn về phía mình.
"Sơ đại Hồng Y, Bạch Ảnh Đồng Tiền."
Những thông tin ít ỏi hiện lên trong đầu A Tứ, chứng minh đây không phải là kẻ mạnh nhất trên Thánh Sơn, trước kia cũng không được hắn chú ý nhiều.
Nhưng so với những người khác mà ngay cả tên cũng không gọi được, thì việc có thể thu thập được hai mẩu thông tin quan trọng về một Bán Thánh vào thời khắc mấu chốt này, thật đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi!
"Ta chính là..."
Thánh niệm vừa định truyền âm.
A Tứ nhạy bén nhận ra điều gì đó.
Chỉ là một Bán Thánh, sao có thể lỗ mãng dưới mí mắt của Thụ gia?
Hắn mượn thân thể người phàm che chắn, lặng lẽ nâng tay áo lên, chiếu về phía Phương Vấn Tâm một cái lệnh bài.
"Sứ giả Thang Trời?!"
Chiếc lệnh bài màu vàng óng lóe lên rồi biến mất trong tay áo.
Phương Vấn Tâm lại một lần nữa tâm thần chấn động, cả người thoáng chốc phấn khởi hẳn lên.
Đến rồi!
Cuối cùng cũng đợi được ngài!
Ngọn Quế Gãy Thánh Sơn này chờ ngài đến nỗi núi non cũng phải cảm tạ ái ngại!
Phương Vấn Tâm không một chút dấu vết vừa né tránh ảnh hưởng từ v·ụ n·ổ, vừa tiến đến bên cạnh vị sứ giả thang trời kia, hạ giọng truyền âm:
"Lén la lén lút làm gì?"
Phương Vấn Tâm không phải chưa từng gặp sứ giả thang trời.
Khi đổi điện chủ, hắn từng được Đạo Toàn Cơ mời đến, tham dự thịnh hội, đã chứng kiến bộ dạng vênh váo tự đắc của gã thẩm phán áo bào vàng.
Lúc ấy, Đạo điện chủ cũng không dám làm trái ý gã. Điều đó cho thấy được sức mạnh của sứ giả thang trời lớn đến mức nào.
Dù không ưa gã áo bào vàng kia, nhưng Phương Vấn Tâm lúc này lại có chút mong mỏi vị sứ giả thang trời này thay đổi y phục, khoác lên bộ dạng hống hách kia, vênh mặt hất hàm sai khiến với Thụ gia một phen. Chỉ giỏi bạo ngược gia đình thì có tài cán gì, ra oai với Từ Tiểu Thụ đi chứ!
"Ta..."
A Tứ không phải thẩm phán, nhưng hắn biết rõ cách kênh kiệu.
Dù rằng đối với lũ người ở cái vị diện hạ đẳng như Thánh Thần đại lục này, hắn rất muốn tỏ vẻ như thế để giữ vững thân phận.
Nhưng ngẫm nghĩ một hồi, hắn vẫn từ bỏ ý định giữ khoảng cách, xích lại gần rồi hạ giọng: "Ta đánh không lại hắn." Ánh mắt hắn liếc nhanh qua Toái Quân Thuẫn.
Cái gì?
Phương Vấn Tâm kinh hãi.
Đây là lời một sứ giả thang trời thốt ra ư?
Ngươi không phải nên khoác áo bào vàng, ngay trước mặt năm vực kể tội Từ Tiểu Thụ mười tội lớn, tuyên án hoặc là tru diệt, hoặc là đày xuống Biển Chết, sau đó tế ra sức mạnh Thánh Đế, "thẩm phán" tên gia hỏa đã hút cạn hai gốc Thế Giới Thụ kia hay sao?
Nếu không phải vậy...
"Vậy ngươi đến đây làm gì?"
Giọng điệu Phương Vấn Tâm có phần khó chịu.
Hắn cần một kẻ mạnh mẽ hơn, chứ không phải một tên phế vật núp lùm.
"Hóa ra ngươi che giấu khí tức không phải vì cường đại đến mức phản phác quy chân, mà là vì sợ hãi Thụ gia ta?"
"Ta đến để truyền đạt một ý!"
A Tứ lộ vẻ hờn dỗi. Một kẻ đến từ hạ giới mà dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với hắn? Nếu không phải tình huống đặc biệt...
Hắn chẳng thèm nghĩ nhiều, chỉ mong truyền đạt xong ý của Ly công tử, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi rắc rối này.
"Ta đại diện cho Hàn Cung Đế Cảnh, truyền đạt chỉ thị đến Thánh Thần Điện Đường của các ngươi, phải chuyển lời này cho Ái Thương Sinh."
"Thứ nhất, lập tức triệu hồi Ngư Côn Bằng về trấn thủ Thánh Sơn. Xét thấy tình huống đặc biệt, ta có thể giúp các ngươi một đạo Thánh Đế Kim Chiếu, lệnh nó nhanh chóng trở về."
"Thứ hai, trong tình huống đặc biệt, cho phép mở ra Mười Tám Tầng Biển Chết, dùng để đối phó Từ Tiểu Thụ."
"Thứ ba, thời khắc mấu chốt, Thánh Đế tộc ta..."
Phương Vấn Tâm kinh ngạc, ngơ ngác nhìn ra phía sau A Tứ.
A Tứ cũng cảm thấy sau gáy lạnh toát, nên khi nói đến đây thì dừng lại.
"Ngươi, phía sau..."
Ực!
Cổ họng giật giật, A Tứ khó khăn quay đầu lại.
Hắn cảm thấy cả thế giới như ngừng lại, tất cả mọi người đều đang nhìn hắn.
Không.
Không phải ảo giác.
Đây, chính là hiện thực!
"Nói tiếp đi, tại sao lại không nói? Thánh Đế tộc ngươi thì làm sao?" Từ Tiểu Thụ khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu nhìn hắn với vẻ mặt đầy thích thú:
"Ta đã để ý đến ngươi từ lâu rồi, từ lúc ngươi lén la lén lút đi ra từ sơn động trong Thánh Sơn."
"Từ lúc ngươi leo lên đỉnh Thánh Sơn, do dự không biết có nên đi gặp Ái Thương Sinh hay không, cuối cùng khi Ái Thương Sinh rời đi mà ngươi vẫn không dám lộ diện."
"Đương nhiên, ta thật sự xác định ngươi có vấn đề là từ khoảnh khắc này."
Đông!
Một kích cuối cùng giáng xuống, đánh chìm A Tứ xuống vực sâu.
Thế giới sụp đổ, màu sắc tan rã.
"Không phải, Tà Tội Cung đâu? Sao chúng không bắn hắn? Sao lại để hắn lao ra sau lưng ta?"
A Tứ không hề phản kháng, chỉ còn lại sự hoài nghi. Gã tự hỏi, Ái Thương Sinh cớ gì không hề tấn công.
Nhưng cùng lúc đó, gã cũng nhạy bén nhận ra.
Hoàn cảnh chung quanh thay đổi chóng mặt, khi là núi non hoang dã, khi là đầm lầy, khi là thành trì, khi là sa mạc...
Thế giới muôn màu muôn vẻ này không phải ảo giác, cũng chẳng phải do gã quá căng thẳng mà sinh ra.
Thụ gia đang nhìn chằm chằm gã.
Nhưng dưới chân hắn lại thi triển áo nghĩa không gian.
Hắn khoanh tay trước ngực, dẫn theo đám người tị nạn Thánh Sơn, cao tốc hoán đổi chiến trường đến khắp các nơi trong năm vực!
Hắn ung dung hỏi gã, giọng điệu thản nhiên.
Mũi tên Tà Tội Cung phóng tới sau lưng hắn, nhanh đến nỗi tiếng xé gió cũng không kịp nghe thấy.
Giờ khắc này, "Tốc độ số một" của áo nghĩa không gian được phơi bày một cách triệt để!
"Sao có thể..."
Môi A Tứ run rẩy.
Hàn Cung, cường giả đế cảnh đã chứng kiến vô số sự kiện lớn trong đời, hiếm khi nào gã phải trải qua sự hoảng sợ đến vậy, gần như đã quên mất cảm giác ấy.
Nhưng lần này, sau ba trăm năm!
Khi Thụ gia áp sát đến bên, A Tứ ngơ ngác nhìn hắn, tốc độ ánh sáng lóe lên trước mắt gã, chiếu rọi những hình ảnh cuối cùng trong cuộc đời.
"Tên ta là A Chết..."
"Có chết vì kiếm, cũng có chết vì..."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)