**Chương 1705: Côn Bằng một giấc chiêm bao vạn cổ thu, lên như diều gặp gió gặp chủ nhân Vô Nhiêu**
Ta là một con cá.
Phải chăng ta đã ngủ một giấc rất dài?
Hình như ta còn nhớ, từ rất lâu, rất lâu về trước...
Trong màn "sương mù" mờ mịt, không thể phân biệt đâu là trời, là đất, là biển cả, hay bất cứ danh xưng nào khác, ta đã có ý thức.
Chẳng sao cả, ta ngủ tiếp.
Lại qua một khoảng thời gian vô tận, ta tỉnh giấc, cảm nhận được dòng hải lưu chuyển động, những tiếng kêu vọng từ sâu thẳm, và vô số sinh mệnh đang bồng bềnh trôi nổi.
Có một vài sinh vật nhỏ bé... Quá nhỏ bé!
Chúng hệt như phù du, bé như con bọ, mờ mịt đến hư vô.
Chúng tranh giành, liều mạng trên thân thể ta, ăn rồi lại bị ăn, thậm chí có vài kẻ còn ở lại, gặm nhấm, hấp thụ dinh dưỡng.
Chẳng sao cả, ta ngủ tiếp.
Không lâu sau, một luồng sức mạnh thành kính đánh thức ta, ta phát hiện trên thân thể mình đã xuất hiện một nền văn minh.
Bọn chúng dựa vào vây cá, đuôi, những đốm tròn nhỏ trên cơ thể ta để sinh sống, kiến tạo nên một nền văn minh hải quốc, tôn thờ mảnh "nguyên sinh mệnh" đã nuôi dưỡng và ban cho chúng sức mạnh.
Tôn thờ ta ư?
Chẳng sao cả, ta ngủ tiếp.
Luồng sức mạnh thành kính kia lại một lần nữa đánh thức ta.
Không biết bao lâu sau đó, ta phát hiện bọn chúng đã lớn mạnh đến mức có thể chiếm cứ một góc vây cá của ta... một nửa những đốm tròn trên mình ta.
Ngày càng nhiều những sản vật mới sinh sôi nảy nở, nào là thực vật thân gỗ, linh hồn biển cả, đá kỳ dị, giáp thú, sâu trượt, vô số kể.
Chẳng sao cả, ta ngủ tiếp.
Giấc mộng dài kéo dài qua vô số kỷ nguyên.
Thỉnh thoảng ta nghe thấy những âm thanh náo động không chỉ dưới đáy biển sâu, mà còn từ những nơi khác vọng đến.
Xem ra, đáy biển tựa như một thế giới riêng biệt, còn nơi được đám sinh vật hai chân gọi là lục địa kia, cũng là một thế giới khác.
Bọn chúng phát triển còn nhanh hơn cả Hải Quốc, chẳng mấy chốc đã vươn mình ra biển cả, rồi tiến sâu vào lòng đại dương.
"Chuyện nhỏ, ta ngủ tiếp."
Hai nền văn minh, một của loài thú hai chân và một của Hải Quốc, lần đầu chạm trán nhau, bùng nổ những xung đột nhỏ.
Chính những ma sát này đã thúc đẩy cả hai bên nhanh chóng trưởng thành.
Loài người, tự xưng là nền văn minh nhân loại, khao khát chinh phục biển cả.
Hải thú, tự xưng là nền văn minh hải thú, mong muốn chiếm lĩnh lục địa.
Cả hai bên đều không chịu nhường nhịn, đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán. Thỉnh thoảng, ta chợt tỉnh giấc, liếc nhìn một cái, thấy buồn ngủ lại tiếp tục ngủ.
Rồi nhân loại xuất hiện cường giả đầu tiên có thể cảm nhận được sự tồn tại của ta.
Hắn đến trước mặt ta, đánh thức ta, nhưng rồi lại vô công mà lui.
Không biết qua bao lâu, nhân loại lại đến, lần này bọn chúng đã chuẩn bị đầy đủ, một lần nữa đánh thức ta.
Ta nuốt chửng cả nền văn minh lục địa lẫn Hải Quốc, để chúng tiếp tục giằng co trong thế giới bên trong ta.
"Chuyện nhỏ, ta ngủ tiếp."
Giấc ngủ mơ tiến vào thời kỳ bình ổn.
Giấc ngủ mơ lại lần nữa rơi vào rung chuyển.
Lần này, loài người hai chân phát triển cực kỳ mạnh mẽ, nhờ vào những di sản mà tiền nhân để lại, bọn chúng đã tiến hóa ra một vị "Thần".
Dưới sự dẫn dắt của Thần, nền văn minh Hải Quốc bị chinh phục, ta bị nô dịch, buộc phải phân chia một phần sức mạnh cho hắn.
"Chuyện nhỏ, ta ngủ tiếp."
Thời gian trôi đi, vị Thần trên lục địa biến mất, nền văn minh Hải Quốc lại tiến hóa ra "Long", một sinh vật có địa vị tương đương với Thần.
Dưới sự dẫn dắt của Long, biển cả tràn lên lục địa, một thời lừng lẫy.
Trong khoảng thời gian này, kỳ thực cũng có lác đác vài vị Thần xuất hiện, nhưng bọn chúng không mấy hứng thú với ta, ta cũng chẳng cảm thấy tò mò về bọn chúng.
Lẫn nhau chẳng hề giao lưu, nên ta cũng chẳng nhớ được bao nhiêu.
Ta ngủ tiếp.
Nhưng thực ra, ta đã cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Thế giới suy tàn nhanh đến chóng mặt, rất nhanh thôi, ta có thể cảm nhận rõ rệt nguồn sức mạnh tích lũy trong cơ thể đang dần lụi tàn.
Không chỉ riêng ta, mà cả thế giới này cũng vậy.
Tựa như sự phình trướng nào rồi cũng đến lúc suy kiệt, sự trưởng thành nào cũng phải đối mặt với khó khăn, sinh mệnh vốn dĩ là thế.
Chuyện này chẳng có gì to tát, ta ngủ tiếp thôi.
Ta sẽ không tỉnh lại nữa đâu!
Ta phát hiện ra rằng đôi khi ta có thể nhìn thấy chúng, lắng nghe chúng, nhưng lại không thể cử động!
Ta vừa mới thức tỉnh, mà đã có biết bao thời đại trôi qua, ta cứ mãi đắm chìm trong giấc ngủ sâu, đến một cái trở mình cũng không thể thực hiện.
Chẳng lẽ, ta thật sự lo sợ việc cựa mình sẽ làm xáo trộn nền văn minh Hải Quốc sao? Ta tự hỏi lòng mình, nhưng lại chẳng buồn tìm kiếm câu trả lời.
Ta quyết định sẽ có một sự chuyển động.
Nhưng không phải là xoay người, mà là hành động thực sự.
Ta bắt đầu phân chia máu thịt, tâm thần, điều động những gì mà cả nền văn minh Nhân Loại và Hải Quốc có thể tiếp nhận để tạo ra các phân thân, trước tiên là để đi tìm hiểu về hai nền văn minh này.
Thật thú vị!
Ta đáng lẽ nên sớm bước ra ngoài ngắm nhìn thế giới này.
Thế giới bên ngoài tuy nhỏ bé, nhưng lại vô cùng đặc sắc.
Cứ như vậy, bản thể ta vẫn bất động, thỉnh thoảng các phân thân lại đi sâu vào tìm hiểu hai nền văn minh, trải nghiệm cuộc sống và thế giới của họ, có vẻ cũng không tệ đấy chứ?
Không hoảng loạn, tan biến.
Ta, ngủ tiếp.
Thế giới quả thực đang diễn biến nhanh chóng, ngày càng có nhiều kẻ phát hiện ra sự tồn tại của bản thể ta, phần lớn trong số đó là những con thú hai chân.
Có kẻ vác kiếm đến dò hỏi ta:
"Ngươi không cô độc sao?"
Cô độc, là cái gì chứ?
Lại có một gã đầu óc nhỏ bé phóng những hòn đá lên trời để thỉnh giáo ta:
"Làm thế nào để trở nên vĩ đại như vậy?"
Ta làm sao mà biết được?
Một tên hiếu chiến nọ không nhịn được đấm ta một quyền:
"Động đậy đi chứ!"
Chẳng hề đau nhức chút nào.
Có một linh hồn phiêu dật tìm đến ta:
"Ngươi sống đủ chưa?"
Chẳng phải là quá đủ rồi sao.
Thú vị nhất phải kể đến một gã thú hai chân ngơ ngác, hắn là kẻ tìm đến ta nhiều lần nhất, lần nào cũng ngồi trên đỉnh đầu ta, hỏi ta:
"Ngươi là cái gì vậy?"
Là cái gì đây, rốt cuộc là cái gì đây?
"Ta chẳng tò mò chút nào, ta ngủ tiếp đây."
Côn Bằng say giấc, ngàn thu vạn cổ.
Ông lão đánh cá giật mình tỉnh giấc khi cảm thấy có người đứng trên đầu mình.
Lão đến Nam Minh là để tìm cháu gái, dòng dõi huyết mạch duy nhất của lão.
Thực tế, Ngư Tri Ôn đã nhanh chóng được lão tìm thấy, nhưng Thánh Sơn thì không thể quay về.
Nơi đó quá ồn ào, phiền phức đến cực điểm.
Ngư lão cảm thấy đời mình không chứa nổi thêm những chuyện phiền lòng như vậy, hơn nữa Đạo Khung Thương lại vắng mặt...
Suy nghĩ nhiều thêm, niềm vui vơi bớt.
Lão dứt khoát rời đi.
Bề ngoài thì lão lấy cớ tìm Ngư Tri Ôn để trốn khỏi chiến trường Thánh Sơn, nhưng thực chất Ngư lão ban đầu đã thả uy áp ở Nam Minh, dẫn đến biển động.
Lại bởi vì sự kiện biển động, Dị bộ bẩm báo, muốn giao cho Mười người nghị sự đoàn quyết định phương án bình định.
Ngư lão bắt Hề, đè việc này xuống, không thông qua Ái Thương Sinh Đại Đạo Chi Nhãn, tự mình quyết định, tiếp nhận nhiệm vụ này, chạy ra ngoài trấn áp biển động, dù là cá, quỷ kế của Ngư lão cũng chẳng khác gì người.
Lão có cái cớ đường đường chính chính để ra ngoài, ai cũng biết lão đi mò cá mà thôi.
Câu cá ở biển thật sự là một chuyện vô cùng thỏa mãn, không cẩn thận lại ngủ quên mất.
Trong giấc ngủ này, Ngư lão chỉ cảm thấy mình đã có một giấc mơ kỳ quái.
Hình như không chỉ có một giấc?
Trong mơ, dường như lão gặp rất nhiều chuyện, nhưng sau khi tỉnh lại muốn suy nghĩ kỹ càng lại...
"Tê!"
Lại nghĩ không ra.
Ngư lão chỉ biết mình sau khi ngủ thiếp đi, không cẩn thận hóa thành bản thể, chìm vào bên trong biển sâu.
Khi mở mắt ra lần nữa, cảm nhận được khí tức quen thuộc trên đỉnh đầu, lão mừng rỡ, hóa về hình người:
"Đạo tiểu tử!"
Thật đúng là Đạo Khung Thương.
Tiểu tử này đặc biệt đến đây thăm mình à?
Hắn có lòng vậy sao, chẳng lẽ gặp phải chuyện phiền phức gì?
Đạo Khung Thương nhìn Ngư lão kinh ngạc vui mừng như vậy, cảm thấy có chút áy náy, nhưng gã cười trừ rồi hỏi:
"Lão Ngư, ngài có giấc mơ không?"
Hắn chỉ là một cái đầu cá c·hết khô khốc, tẩm ướp muối, thì có thể có giấc mơ gì!
Từ Tiểu Thụ cũng bị Đạo Khung Thương thao túng đến choáng váng đầu óc, không ngờ lại chạy đến Nam Minh, nơi hắn không hề cất giấu gì, mà đi tìm Lão Ngư.
Lão Ngư có thể giải quyết được chuyện gì?
Đừng nói là ngươi còn trông cậy vào cái đầu cá muối này xuất lực, đánh cho Hàn Cung Thánh Đế tàn bạo một trận?
Gã này chính là một tuyển thủ chuyên đi "mò cá" thứ thiệt đấy!
Trước thì cự tuyệt giúp đỡ Ngọc Kinh Thành, sau lại cự tuyệt Đạo Toàn Cơ, rồi đến Ái Thương Sinh... Có thể ngồi thì hắn sẽ chẳng đời nào đứng? Có thể nằm thì hắn sẽ ngồi? Có thể ngủ thì hắn sẽ thức? Cái vị trí trong mười người Nghị sự đoàn kia, đối với nhân vật này mà nói, chẳng phải là đem gã Tề Thiên Đại Thánh có khả năng gây họa loạn Thiên Đình kia ép thành tên Bật Ngư Ôn tầm thường, còn bản thân thì cứ việc vui vẻ chịu đựng sao.
"Ta có một viên Thánh Đế vị cách."
Đạo Khung Thương lại thốt ra một lời kinh thiên động địa. Khi Linh Tê thuật truyền đến tin tức này, Từ Tiểu Thụ thiếu chút nữa nhảy dựng lên:
"Ý gì?"
"Cái thứ đó không phải là cho Túy Âm nuốt rồi sao, ngươi lấy được từ khi nào..."
Chuyện này cũng thật là quỷ thần khó lường!
Trong Thần di tích, Từ Tiểu Thụ và Đạo Khung Thương luôn kề vai sát cánh, như hình với bóng, đến nỗi đi tiểu cũng chỉ thiếu mỗi việc cùng nhau.
Làm sao gã có thể giấu diếm được mình, từ trên người Túy Âm, lấy được cái Thánh Đế vị cách đã bị thôn phệ kia?
Vậy cái Bán Thánh vị cách đâu?
Còn cả mấy chục cái Bán Thánh vị cách tiến vào di chỉ nhờ Mời Thánh Lệnh, có phải cũng đã rơi vào tay Đạo Khung Thương hay không?
Nếu cần, gã trực tiếp có thể triệu hồi ra một... quân đoàn Bán Thánh?
"Ngươi hiểu lầm rồi, đồ vật Túy Âm nuốt vào, ta không thể nào lấy ra được. Chỉ có mình ngươi mới lừa gạt được Bản Nguyên Chân Bia thôi."
"Vậy..."
Sau một thoáng ngỡ ngàng, Từ Tiểu Thụ khẽ giật mình rồi bừng tỉnh ngộ.
A Tứ cũng từng nói Thánh Đế vị cách có mười tám cái.
Ngoại trừ Ngũ Đại Thánh Đế thế gia... à không, là bốn, còn có Thánh Cung nghe nói cũng có hai, thêm cả tên phế vật Phong Vu Cẩn, Túy Âm Tà Thần, Hữu Oán Phật Đà nữa... Tổng cộng lại, cũng chưa đến mười cái.
Xem ra các thế gia vẫn còn cất giấu, tính gộp lại, giỏi lắm cũng chỉ giấu được ba, bốn cái, nhiều hơn sẽ dẫn đến mất cân bằng.
Mà sự cân bằng giữa năm vực vẫn đang được duy trì, sự cân bằng giữa ngũ đại Thánh Đế thế gia cũng chưa từng bị phá vỡ, điều này cho thấy vẫn còn ít nhất ba, bốn Thánh Đế vị cách nữa chưa ai thu thập được. Túy Âm có thể nuốt Thánh Đế vị cách, có nghĩa là những loài sinh vật cường đại khác, có lẽ cũng có khả năng tương tự.
Tính toán như vậy, số lượng vị cách vô chủ nghiễm nhiên không còn nhiều, nếu còn được một, hai cái đã là siêu tuyệt rồi.
Đạo Khung Thương, lẽ nào lão ta đợi đến tình huống cực đoan, tìm được thứ mà ngũ đại Thánh Đế thế gia không tìm thấy, thứ chưa từng xuất thế, một viên Thánh Đế vị cách không nằm trong danh sách kia sao?
"Ta là người xuyên việt, còn ngươi, là Thiên Mệnh Chi Tử?"
Từ Tiểu Thụ còn chưa kịp hỏi, Đạo Khung Thương đã buồn bã đáp: "Ngươi cho rằng Đại Thần Hàng Thuật ra đời, chỉ để tiện việc đi đường thôi sao?"
Cái tên này...
Tê!
Từ Tiểu Thụ tỉ mỉ suy ngẫm.
Cái tên này, dù là ở Thánh Thần đại lục, hay ngũ đại Thánh Đế thế gia, hoặc Hư Không đảo, thậm chí là Hạnh giới, còn phải tính cả những di tích thần bí và không gian dị thứ nguyên khác...
Hễ đến đâu, nhất định phải "xả".
Hóa ra là vì tìm Thánh Đế vị cách, thật không ngờ lão ta lại tìm được thật?
"Ngươi đang lừa ta, ngươi chính là kẻ đã lấy được viên của Nhiêu Vọng Tắc kia!"
Từ Tiểu Thụ thật sự không sao hiểu nổi lão đạo bựa này.
"Tùy ngươi nghĩ sao cũng được, ta có một viên."
"Ngươi định làm gì?"
"Đưa cho Ngư lão."
Ầm ầm!
Trời quang mây tạnh bỗng nổi sấm đùng đoàng.
Dù cho ý chí của Hàn Cung Thánh Đế không liên quan nhiều đến Thánh Thần, ý niệm truyền đạt có chút chậm trễ vì bế quan.
Hắn cũng nhìn ra sự do dự của Từ Tiểu Thụ, cùng với dao động ý niệm giao lưu giữa y và Đạo Khung Thương, kẻ đang ở cùng vị trí với Nam Minh.
Thiên Cơ thuật của nhà kia, quá dễ nhận ra.
Hàn Cung Thánh Đế quả thực không quan tâm, điều duy nhất hắn chú ý, cũng là mục đích chính của chuyến đi này.
Hắn cho đối phương đủ thời gian suy nghĩ, rồi lặp lại:
"Thánh Đế vị cách."
Từ Tiểu Thụ xua tay: "Đừng nóng vội, chỉ là Thánh Đế vị cách thôi mà. Coi như ta không có, chẳng lẽ bằng hữu ta, Đạo Khung Thương, lại không có sao?"
Ở Nam Minh, Đạo Khung Thương suýt chút nữa lảo đảo ngã nhào, lập tức dùng Linh Tê thuật truyền âm:
"Từ Tiểu Thụ, đừng làm loạn!"
"Là ổn định hắn, không phải đem ta hiến tế để ổn định hắn!"
Từ Tiểu Thụ cũng chẳng biết Đạo Khung Thương định giở trò gì, chỉ có thể hùng hổ nói:
"Thực ra, thứ ngươi muốn, ta hoàn toàn có thể cho... Ân, phải nói, ngươi có cơ hội lấy được mới đúng."
"Nhưng đổi lại, ta muốn đến Biển Chết một chuyến để vớt sư phụ ta, mà đám người trên thang trời các ngươi, không được cản trở."
"Thánh Thần đại lục muốn phát triển thế nào, cứ để nó tự phát triển."
Hàn Cung Thánh Đế không đáp lời.
Từ Tiểu Thụ gật gù: "Coi như ngầm đồng ý vậy."
Hắn tiếp tục huýt sáo quái dị, rồi bắt đầu lôi kéo làm quen:
"Cung Hàn lão đệ, ngươi không biết đâu, thần tích Túy Âm khôi phục đáng sợ cỡ nào đâu. Lúc đó Nhiêu Vọng Tắc với ta bỏ qua hiềm khích cũ, liều chết chiến Sùng Âm. Nhiêu Vọng Tắc nuốt, ăn hết mọi thứ, dọa ta phải ôm Toái Quân Thuẫn chạy bán sống bán c·hết, sợ cả thuẫn bảo nhà ta cũng bị nó ăn..."
"Thánh Đế vị cách!"
Rõ ràng, Hàn Cung Thánh Đế chẳng quan tâm chi tiết, càng không bận tâm quá trình, hắn chỉ muốn kết quả.
"Ngươi đừng vội!"
Từ Tiểu Thụ bị ngắt lời, lúc này cũng không dám nổi giận, dù sao còn phải phối hợp với Đạo Khung Thương.
Hắn vừa hỏi ý lão đạo bựa, vừa nói:
"Sau đó chạy không nổi nữa, ta, Đạo Khung Thương, còn có Ngư lão, ba người chúng ta sóng vai chiến đấu, liều mình chống lại Túy Âm..."
Ân?
Có gì đó sai sai?
Thế nhân năm vực cảm thấy không đúng, câu chuyện dường như tự dưng xuất hiện thêm một người.
Chuyện này quả thật quá đột ngột. Hàn Cung Thánh Đế lần đầu tiên nghe đến, mà trên thực tế, tất cả mọi người ở đây đều lần đầu tiên nghe thấy, chẳng ai biết nội tình cặn kẽ ra sao.
Dù sao, di chỉ của Nhiễm Mính vào thời kỳ hậu kỳ căn bản không ai dám bén mảng tới. Chuyện gì xảy ra bên trong, chẳng phải Thụ gia muốn nói thế nào thì nói, muốn đổ tội cho ai thì đổ sao? Từ Tiểu Thụ thao thao bất tuyệt, đến cuối cùng, câu chuyện trong miệng hắn đã thay đổi không biết bao nhiêu phiên bản:
". . . Tóm lại, các ngươi phải biết, cuối cùng là Túy Âm ký sinh vào Ngư lão, mượn nhờ Thánh Đế vị cách, khiến cho nhục thân của lão che lấp Thánh Đế, nhờ đó chống lại ta và bạn thân Đạo Khung Thương."
"Đạo Khung Thương đương nhiên không chịu khuất phục. Hắn tỉnh lại, chém đứt ý chí của trảm thần quan Nhiễm Mính, kiên quyết cự tuyệt Túy Âm, điều này tất nhiên kích thích Ngư lão... À không, là Túy Âm mới đúng."
"Nhưng vô dụng thôi! Chúng ta còn có Nguyệt Cung Ly. Ly Tử là con trai của ngươi mà, chúng ta quan hệ cũng không tệ. . . Ly Tử thực sự mạnh mẽ, ngươi biết rõ hắn mạnh cỡ nào, ta không cần giới thiệu nữa. . . Tóm lại, chúng ta ba người đã đánh bại Tà Thần, cứu được Ngư lão."
Mọi người đã hiểu.
Bất kể là Hàn Cung Thánh Đế, hay là thế nhân của năm vực.
Quá trình quay tới quay lui chẳng ai để ý, Thụ gia vốn thích dùng thủ pháp khoa trương tu từ, mọi người đã quá quen thuộc rồi.
Cho đến giờ khắc này, tất cả mọi người đều hiểu, cái kết quả duy nhất kia, có phải là nói dối hay không, thử một chút là biết ngay.
Thánh Đế vị cách, đang ở trên người Ngư lão!
"Giấc mơ?"
Ở Nam Minh biển sâu, Ngư lão bị hỏi khó.
Đối diện với Đạo tiểu tử nghiêm túc trước mặt, lão hiếm khi không trêu chọc lại, mà tinh tế lục lọi trong ký ức.
Khoan đã!
Hình như lão thực sự có một giấc mơ như vậy!
Khi mới đến Nam Minh, vinh dự nhận được danh hiệu Côn Bằng thần sứ, Ngư lão cũng từng mơ mộng về hình ảnh bản thân nở mày nở mặt, phong lên Thánh Đế.
Nhưng sau này, trải qua quãng thời gian dài đằng đẵng ở Quế Gãy Thánh Sơn, chứng kiến bao ân oán tình thù, đọc hiểu những đạo lý đối nhân xử thế, lại còn nghe được cả câu chuyện đáng khinh bỉ của Phong Thiên Thánh Đế.
Thánh Đế tâm của lão vì vậy mà phai nhạt đi nhiều, chỉ còn lại một tâm nguyện duy nhất là nuôi dưỡng tiểu Ngư.
Thế nhưng!
Giờ đây mọi chuyện đã khác xưa!
Bây giờ ta, tuy rằng ở trong thần tích kia bị Túy Âm mượn xác, nguyên khí có chút tổn hại, nhưng lại dựa vào chuyện này mà thu được Thánh Đế vị cách.
Túy Âm chướng mắt ý chí của mình, chỉ khiến nhục thân này phong lên Thánh Đế, cái vị cách này hiện giờ vẫn còn lưu lại trong cơ thể ta. Chỉ cần khẽ động một ý niệm, ta liền có thể hoàn toàn phong Thánh Đế.
Chưa chắc đã không thể thử một lần!
Máu huyết toàn thân Ngư lão đều sôi trào lên.
Gừng càng già càng cay, chỉ cần mình phong lên Thánh Đế, gây dựng giang sơn, tiểu Ngư liền có thể tha hồ hưởng thụ thế giới đặc sắc này.
Quả là vừa vặn.
Nhiêu Vọng Tắc vừa rời đi, Vô Nhiêu đế cảnh liền như rắn mất đầu.
Chỉ cần ta đến Vô Nhiêu đế cảnh phong Thánh Đế, sau đó thừa kế lại sản nghiệp của Nhiêu Vọng Tắc. Chẳng lẽ Nhiêu Vọng Tắc làm được Thánh Đế, mà ta, Ngư Côn Bằng lại không làm được hay sao? Nguyệt Bắc Hoa Nhiêu Đạo?
Ngư Nguyệt Bắc Hoa Đạo!
"Cứ làm như vậy đi!"
Ngư lão cảm giác mấy trăm năm nay chưa từng hưng phấn đến thế.
Lão vô ý thức nhận ra có chỗ nào đó không đúng, nhưng rốt cuộc là chỗ nào không đúng cơ chứ?
Những trải nghiệm ở thần tích kia dường như chỉ là một giấc mộng mông lung, những bọt biển vừa chạm vào liền tan, chỉ cần mình chịu tỉnh lại là được.
Thế nhưng...
Ngư lão tâm niệm vừa động, liền điều động toàn bộ Thánh Đế vị cách đang bị phong ấn trong lồng ngực mình.
"Thật sự có Thánh Đế vị cách!"
Ngư lão kinh ngạc đến ngây người.
Trong lồng ngực lão, thực sự có một viên Thánh Đế vị cách!
Nhưng vì sao nó lại không nằm trong Côn Bằng thế giới... A, đúng rồi, Túy Âm ký sinh vào mình, hắn đương nhiên không có thói quen của mình, đem đồ vật thu vào Côn Bằng thế giới.
Tê!
Túy Âm?
Túy Âm trông như thế nào nhỉ?
Ngư lão cố gắng hồi tưởng lại, vậy mà thật sự nhớ lại được dáng vẻ đại khái của Túy Âm.
Đó là hình tượng Tà Thần ba đầu sáu tay lười biếng nằm dài trên thần tọa.
Sở dĩ ta không thể nhớ ra, là do sự chỉ dẫn lãng quên của tổ thần. Sau khi ta rời khỏi chiến trường di tích thần, ký ức về nó dần phai nhạt.
"Không đúng."
"Không, cái này mới đúng."
"Vẫn là không đúng."
"Nhưng, vị cách Thánh Đế là thật!"
Ngư lão mâu thuẫn giằng co, đôi mày nhíu chặt như bánh quai chèo. Gã chỉ thấy giấc mơ và hiện thực đan xen, trong đầu binh qua tương tàn, chém g·iế·t kịch liệt.
Gã gần như đánh mất chính mình, cho đến khi nhìn thấy Đạo tiểu tử trước mặt...
"Đạo Khung Thương!"
Ngư lão quát lớn một tiếng, vội vã lui lại.
Gã nhớ kỹ cái khuôn mặt giả mù sa mưa này. Lúc kết thúc c·hiế·n t·ranh di tích thần, phân chia chiến lợi phẩm, rõ ràng gã đã nỗ lực nhiều nhất, suýt chút nữa bỏ mạng nơi Túy Âm.
Kết quả, tên Đạo tiểu tử này không hề nể mặt Thánh Sơn mấy chục năm giao tình, cứng rắn đòi lấy vị cách Thánh Đế của gã, còn nói là muốn tốt cho gã.
Cái vị cách Thánh Đế này ở trên người hắn tốt, hay là trên người ta tốt? Lão Ngư Côn Bằng ta chẳng lẽ còn không rõ ràng sao?
"Cút!"
"Đạo Khung Thương, ngươi cút cho ta!"
***
Trung vực bên này, Từ Tiểu Thụ vừa kể xong câu chuyện.
Hàn Cung Thánh Đế rót thánh quang xuống Nam Minh, đánh dấu vị trí Ngư lão, định bụng theo dõi sát sao.
Vừa vặn!
Ngư lão vội vã tháo lui, giận dữ hét vào mặt Đạo Khung Thương đang kinh ngạc:
"Đạo Khung Thương, vị cách Thánh Đế là của ta, là của ta!"
"Ngươi, Từ Tiểu Thụ, còn cả các ngươi nữa, đừng hòng c·ướ·p đi, đừng hòng! Đây là chiến lợi phẩm của ta!"
Ầm ầm!
Sóng dữ trỗi dậy, gió lay biển động.
Nam Minh rung chuyển, hóa thành Côn Bằng, cưỡi gió vượt chín vạn dặm, xuyên qua thời không, tiến về Trung vực, trèo lên thang trời, thẳng tới Vô Nhiêu.
Không một lời thừa thãi!
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)