Lạc Lôi Lôi suýt chút nữa bị một đạo lôi đánh chết.
Đến cái thời điểm nào rồi mà còn giở cái trò này ra? Cái gia hỏa này đúng là có độc mà!
"Từ Tiểu Thụ..." Nàng kìm nén cơn xao động trong lòng, tay nắm chặt ngọc giản bước tới, ghé sát tai hắn nói: "Ra ngoài rồi, đi theo ta!"
Dù cho tên thanh niên trước mặt này có phần không đứng đắn, nhưng thực lực của hắn quả thật là xuất chúng, dù đặt ở Linh Cung bên ngoài cũng hiếm thấy!
Loại người này, đáng để nàng lần thứ hai mời chào.
Từ Tiểu Thụ bị hơi thở nóng rực bên tai thổi đến tâm viên ý mã, vội vàng lùi lại, vẻ mặt chân thành nói: "Ta sẽ không đi cùng ngươi đâu!"
"Hả, thật sao?"
Mấy người xung quanh lập tức ngơ ngác, trong mắt bùng lên ngọn lửa hóng hớt hừng hực.
Thanh âm của Lạc Lôi Lôi bọn họ không nghe được, nhưng Từ Tiểu Thụ thì chẳng hề hạ thấp giọng chút nào.
Đây là tình huống gì?
Tỏ tình giữa ngày tận thế à?
Còn bị cự tuyệt thẳng thừng nữa chứ?
Mộc Tử Tịch vẻ mặt hồ nghi nhìn hai người, tròng mắt đảo liên tục, lại thêm một người nữa sao? Cái tên Từ Tiểu Thụ này còn có bao nhiêu nữa đây!
"Nhận hoài nghi, bị động giá trị +7."
"Nhận nguyền rủa, bị động giá trị +1."
"Nhận oán hận, bị động giá trị +1."
Oán hận ư?
Từ Tiểu Thụ vô thức nhìn về phía Mộc Tử Tịch, phát hiện cô nương này đâu có gì không đúng?
Chẳng phải nàng chỉ chuyên cống hiến nguyền rủa thôi sao?
Cái "oán hận" này... từ đâu ra vậy?
Khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Lôi Lôi lập tức đỏ bừng, nàng sao có thể không biết đám gia hỏa xung quanh kia đang hiểu lầm.
Nhưng nàng cũng lười giải thích, dứt khoát buông xuôi tất cả, nói thẳng: "Vì sao lại không theo ta đi?!"
Câu này vừa thốt ra, những người xung quanh đều xôn xao cả lên.
Nếu không phải hiện tại là tận thế, theo tính cách của đám gia hỏa này, xem chừng có thể lôi ghế đẩu từ trong giới chỉ ra ngồi xuống vừa xem vừa gặm dưa rồi cũng nên.
"Ta chẳng đã nói với ngươi rồi sao, hỏi lại có ý nghĩa gì?" Từ Tiểu Thụ nhếch mép, "Hay là đừng lãng phí thời gian của mọi người nữa. Tranh thủ liên hệ viện trưởng đi."
Mộc Tử Tịch mở to mắt, không thể tin được sư huynh nhà mình lại nhẫn tâm từ chối người ta đến vậy.
Nàng vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón trỏ, nghĩ bụng, xem ra mình có thể có được thứ này cũng coi là không tệ rồi?
Nhưng mà...
Phấn bồ câu...
"Nhận nguyền rủa, giá trị bị động +1."
Lạc Lôi Lôi tức giận đến nghiến răng, giận dữ nói: "Ngươi thật sự không..."
"Ta từ chối!"
Từ Tiểu Thụ dứt khoát nói.
Mọi người đồng tình nhìn cô gái trước mặt. Thật là một cô nương tốt, sao lại có người không biết trân trọng như vậy?
Đến nơi này còn...
Không đúng!
Có người liếc nhìn phía sau, phát hiện thế giới sụp đổ đã lan rộng, vội vàng nói: "Lôi Lôi sư tỷ, bây giờ không phải lúc buồn rầu, tranh thủ liên hệ viện trưởng đi, ngàn vạn lần đừng..."
Hắn thật sự sợ cô nương trước mặt nổi giận, lôi kéo mọi người cùng nhau vì tình mà chết!
Lạc Lôi Lôi tức giận liếc hắn một cái, rồi áp ngọc giản lên trán.
Từ Tiểu Thụ nhìn bóng dáng nàng, lâm vào trầm tư.
Lẽ nào các trưởng lão thật sự không phát hiện ra thân phận của cô nương này sao? Nàng còn chắc chắn có thể thong dong rời đi như vậy, có phải có nghĩa là...
Thiên Huyền Môn vừa mở, người bịt mặt kia sẽ lại đến?
Nghĩ đi nghĩ lại, sự chú ý của hắn bị tin tức liên tục hiện lên dòng chữ "Oán niệm" thu hút.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Rốt cuộc là ai tốt bụng đến vậy, sắp chết đến nơi không cầu nguyện gì mà còn không ngừng cống hiến giá trị bị động cho mình?
Ánh mắt hắn dao động, cuối cùng dừng lại trên người Triều Thanh Đằng.
"Ngươi nhìn ta làm gì?"
Triều Thanh Đằng toàn thân căng cứng, với trạng thái hiện tại, liệu hắn có phải là đối thủ của Từ Tiểu Thụ?
Hắn dĩ nhiên đã đột phá, nhưng Từ Tiểu Thụ...
Sao lại là Tiên Thiên?
Chẳng phải hắn mới chỉ ở Cửu Cảnh sao?
Gã này đúng là quái vật!
Từ Tiểu Thụ nhìn cột "Oán Niệm" chuyển thành "Hoài Nghi", ánh mắt lập tức trở nên đầy suy tư.
Nguồn "Oán Niệm" này dường như xuất hiện từ khi hắn nói chuyện với Lạc Lôi Lôi, xem tình hình này...
Không lẽ nào?
Chẳng lẽ chuyến đi Thiên Huyền Môn lại se duyên cho hai trái tim?
Hắn tiến lên, tay phải vỗ mạnh lên vai chàng thiếu niên lạnh lùng kia, thâm tình nói: "Tuổi tác không phải là vấn đề, yêu một người thì nên mạnh dạn nói ra."
"Thầm mến, là không nên!"
Những người xung quanh vừa mới ổn định lại tâm tình, bất ngờ nghe được câu này, suýt chút nữa thì ngã khỏi ghế.
Tình huống gì đây?
Triều sư đệ cũng có chuyện bát quái?
Quả nhiên, con người nơi mạt thế dễ nảy sinh tình cảm!
Khuôn mặt tuấn tú của Triều Thanh Đằng đỏ bừng, đẩy tay Từ Tiểu Thụ ra: "Ngươi nói bậy bạ gì đó, ta mới không thích Lôi Lôi sư tỷ!"
"Cái gì?"
Lần này có vài người ngã lăn ra đất, hiển nhiên bị tin sét đánh trúng.
Mộc Tử Tịch gian nan bò dậy, không thể tin nổi nhìn cái gã cùng thời kỳ sinh hoạt kia, bọn họ mới vào nội viện được bao lâu chứ?
Lạc Lôi Lôi hẳn là lần đầu tiên nhìn thấy gã đi, vậy mà...
Từ Tiểu Thụ hài lòng gật đầu: "Như vậy mới là dáng vẻ của một người đàn ông."
"Đông!"
Triều Thanh Đằng đã ý thức được điều gì đó, hai mắt thất thần, ngồi sụp xuống đất.
Lạc Lôi Lôi ngẩn người, cầm ngọc giản từ trán xuống, tiến thẳng đến chỗ Từ Tiểu Thụ.
"Không phải, Lôi Lôi sư tỷ, ngươi nghe ta giải thích..." Triều Thanh Đằng cuống cuồng.
Nhưng nàng không thèm nhìn gã, đến trước mặt Từ Tiểu Thụ, đưa ngọc giản tới: "Tìm ngươi."
"A?" Từ Tiểu Thụ sửng sốt, "Tìm ta?"
Hắn nhận lấy ngọc giản, một cảm giác quen thuộc lâu ngày bỗng trào dâng trong đầu.
Vô thức đút tay vào túi quần, xoay người rời khỏi đám người, lùi lại vài bước, Từ Tiểu Thụ thuần thục áp ngọc giản sát bên tai.
"Uy, vị nào đấy?"
Đám người suýt chút nữa té xỉu, đây là cái giọng điệu nói chuyện với viện trưởng đại nhân sao?
Từ Tiểu Thụ lại nhíu mày, không có tiếng?
Hắn bước sang vị trí mà Lạc Lôi Lôi vừa gọi điện thoại, thử lại lần nữa: "Mosey Mosey?"
Vẫn im thin thít...
Lòng Từ Tiểu Thụ chùng xuống, chẳng lẽ lại thế này!
Hắn nhìn về phía Lạc Lôi Lôi: "Không có sóng?"
Lạc Lôi Lôi: ???
Sóng gì cơ?
Nàng nhìn lại tư thế cầm ngọc giản của Từ Tiểu Thụ...
"Ái chà! Dùng linh niệm quét!"
Cô nương này suýt chút nữa nhảy dựng lên đấm cho tên thanh niên trước mặt một phát.
Từ Tiểu Thụ lập tức bừng tỉnh, ngượng ngùng rụt cổ, dán ngọc giản lên trán.
"Từ Tiểu Thụ?" Một giọng nói nghiêm nghị vang lên, đúng là viện trưởng đại nhân.
"Ta đây."
"Ngươi có biết vị trí mười hai Trấn Giới Chi Bảo không?"
Từ Tiểu Thụ nghĩ đến tấm bản đồ, có nên nói ra không?
Nhỡ đâu đó là tình báo mà Tang lão mạo hiểm tính mạng đổi lấy thì sao...
"Không biết."
"Tốt lắm, tìm một Trấn Giới Chi Địa gần nhất, đem ngọc giản này cắm vào phong ấn, nhớ kỹ, ngươi không còn nhiều thời gian đâu."
Từ Tiểu Thụ: "..."
Muốn thử ta ư?
"Ta thật sự không biết mà!"
"Đừng có lảm nhảm nữa, còn lề mề thì Thiên Huyền Môn nổ banh xác đấy. Hắc Lạc vỏ kiếm trên tay ngươi đúng không, xong việc này, sau khi ra ngoài ta sẽ không truy cứu."
Chân Từ Tiểu Thụ lập tức mềm nhũn, viện trưởng đại nhân làm sao mà biết được?
Hắn cố gắng trấn định nói: "Không có trên tay ta, bị Lạc Lôi Lôi cướp mất rồi, cô ta có vẻ hơi quái dị..."
Có một số việc không cần nói rõ ràng, hư hư thực thực, ngược lại có thể tạo ra hiệu quả bất ngờ.
Đối diện im lặng vài giây, rồi tiếp tục nói: "Chuyện này không cần vội xoắn xuýt, ngươi mau đi hoàn thành những việc ta đã giao."
Giấu giếm cho qua?
Từ Tiểu Thụ mừng thầm, nhưng nhanh chóng nhận ra điều huyền diệu trong đó. Viện trưởng đại nhân hình như đã biết thân phận của Lạc Lôi Lôi?
Phải xác nhận lại mới được!
"Tốc độ của ta không phải là nhanh nhất..."
Hắn lại lần nữa thăm dò, luận về tốc độ ở đây, Lạc Lôi Lôi chắc chắn là số một. Ả là một nữ nhân thao túng lôi điện, hắn không tin viện trưởng không biết.
"Nhưng ngươi là người đáng tin nhất!"
Quả nhiên...
Từ Tiểu Thụ nhìn Lạc Lôi Lôi chạy tới bên cạnh Triều Thanh Đằng, cúi đầu nói nhỏ gì đó. Cô nương này xem ra sắp gặp chuyện chẳng lành rồi.
Mà viện trưởng đại nhân đã tín nhiệm mình...
Hắn nghĩ đến "Sinh Mệnh Linh Ấn" và "Phong Ấn Giới Chỉ" trên người mình, có lẽ đến lúc đó có thể đổ hết tội lên đầu Lạc Lôi Lôi?
Dù sao gánh một tội cũng là gánh, gánh ba tội cũng vậy. Hắn với nữ tử này không thân chẳng quen, đương nhiên không cần phải nể nang gì.
Chỉ là đáng tiếc cho một Triều Thanh Đằng tốt như vậy. Tình cảm lưu luyến còn chưa kịp bắt đầu, đã phải thủ tiết...
"Có phần thưởng gì không?"
Từ Tiểu Thụ lại hỏi, giờ đòi thưởng, sau khi ra ngoài coi như không đòi được, bọn gia hỏa này chắc cũng không tiện truy cứu bảo vật hắn lấy được từ Thiên Huyền Môn.
Kết quả đối diện chỉ đáp lại bằng một tiếng gầm gừ kìm nén:
"Mau lên cho ta!"
Từ Tiểu Thụ: "..."
Hắn còn muốn nói gì đó thì "Bíp" một tiếng, thông tin kết thúc.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)