Chương 176

Truyện: Truyen: {self.name}

"Con mẹ nó chứ!", Từ Tiểu Thụ cảm thấy mặt mình như bị nướng cháy, kiểu bỏng rộp cả da ấy.

Cú đấm vừa rồi khiến mũi hắn vỡ tan tành, nước mắt hòa cùng máu tươi trào ra.

Hắn nổi giận thật rồi.

Đánh người không đánh mặt, dù đối phương chỉ là một đống sắt vụn, cũng phải hiểu đạo lý này chứ!

Huống chi, cái thứ trước mặt còn trông rất giống người!

Con rối kia vừa nhấc tay, Từ Tiểu Thụ lập tức phun ra một viên hỏa chủng áp súc, khí lạnh âm hàn lập tức tràn lan.

Cự ly lúc này quá gần, ai ngờ đứa nhóc kia lại nghiêng đầu né tránh được!

"Né được ư?"

Từ Tiểu Thụ đờ người.

Hắn vỗ mạnh xuống sàn, bật người lên, móng vuốt bóp chặt, năm viên hỏa chủng lập tức lao tới, hắn không thèm nhìn mà xoay người bỏ chạy.

"Cảm giác" thấy không kịp phản ứng thì thôi, vậy thì dự đoán trước!

Một trảo này lại vồ hụt...

Từ Tiểu Thụ xấu hổ phát hiện, cái tên oắt con quỷ quái kia đang ôm ngực, nghiêng đầu tò mò đánh giá hắn.

Vị trí của nó, ngay phía sau hắn khi hắn vừa xoay người!

"Sớm biết thế, đã không cần dự đoán trước..." Từ Tiểu Thụ khó khăn nuốt xuống ngụm nước bọt, trong lòng dâng lên tuyệt vọng.

Gia hỏa này thật đáng sợ, rốt cuộc ai đã tạo ra nó vậy, quả thực là một cỗ máy chiến đấu!

Công kích đáng sợ, tốc độ cùng phản ứng, hoàn toàn nghiền ép mọi chỉ số hiện tại của thân thể hắn, phảng phất như không có một chút nhược điểm nào.

Từ Tiểu Thụ căng thẳng lưng, dự định ngạnh kháng đòn tiếp theo, nhưng chờ mãi mà con rối kia vẫn không ra tay.

"Tình huống gì đây, giờ lại dừng tay?"

Hắn xoay người lại, phát hiện mình thật sự không tài nào hiểu nổi tính nết của gia hỏa này.

Trong mắt con rối hiện lên vẻ mờ mịt, nó không còn nhìn Từ Tiểu Thụ nữa, mà ngước lên nhìn bầu trời.

Rõ ràng, cái thế giới đổ nát này thú vị hơn so với con người nhỏ bé trước mắt.

"Ma ma..."

"Ê."

Khôi lỗi hài tử lại nghiêng đầu nhìn qua.

Khóe miệng Từ Tiểu Thụ giật giật. Hắn thề, hắn thật sự không phải lắm miệng, mà chẳng qua là sâu trong lòng hắn hết sức muốn chạm vào mạch suy nghĩ của tên nhóc này thôi.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải một kẻ mà ngay cả hắn cũng theo không kịp mạch não đấy!

"Ngươi có thể nghe hiểu những gì ta nói... Aiyo, đừng động thủ!"

Từ Tiểu Thụ vừa mở miệng, thấy bàn tay ôm ngực của khôi lỗi hài tử giật giật, liền lập tức cảnh giác nói.

Nó rõ ràng đã nghe hiểu, nhưng tay lại rụt về, tiếp tục khoanh trước ngực.

"Mẹ... mẹ?"

Thái độ dò hỏi!

Từ Tiểu Thụ kích động. Hắn dường như đã tìm ra cách đối phó với khôi lỗi hài tử này. Chỉ cần nó hai tay ôm ngực, chắc chắn là không thể ra quyền!

"Đúng, ngoan lắm, cứ giữ tay như vậy đi, đừng lộn xộn, nói chuyện với mẹ mới dễ."

Khôi lỗi hài tử nhìn hắn. Từ Tiểu Thụ hưng phấn xoa xoa hai bàn tay. Đây chính là bảo bối a, ngay cả thân thể Tông Sư mà nó còn có thể một quyền nổ tan, nếu có thể mang nó ra ngoài cho Tang lão lãnh trọn một quyền thì...

Nhưng ngay sau đó, hắn thấy ánh mắt của tên Bảo Bảo này dán chặt vào tay mình, dường như cũng muốn vươn ra xoa xoa?

Chết tiệt!

Từ Tiểu Thụ vội vàng ôm ngực: "Không cần bắt chước ta!"

Hắn không chắc chắn được con hàng này buông tay ra sẽ xoa hay là đấm, vì phòng ngừa vạn nhất, cứ ôm ngực trò chuyện vui vẻ vẫn hơn.

"Mấy quyền đánh ta trước đó coi như xong, ta sẽ không so đo với ngươi."

Thấy nó vẫn nhìn mình chằm chằm, Từ Tiểu Thụ lập tức biểu lộ phong thái khiêm tốn của mình, vô cùng rộng lượng.

Biết làm sao được, đánh không lại, chỉ có thể xuống nước trước thôi.

"Ngươi cũng thấy đấy, trời cũng nứt ra rồi, cái tiểu thế giới này sắp diệt vong đến nơi."

Hắn chỉ lên bầu trời. Ánh mắt khôi lỗi hài tử dõi theo, trong mắt lại thêm một chút vẻ suy tư mang tính người.

Có hy vọng rồi...

Từ Tiểu Thụ mừng thầm trong bụng, tiếp lời: "Người quang minh chính đại không nói lời ám muội. Ta thấy ngươi là người khao khát tự do, chắc hẳn không muốn chôn vùi cả đời trong cái thế giới nhỏ bé này, đúng chứ?"

"Đi theo ta!"

"Thế giới bên ngoài rộng lớn hơn nhiều, có những điều tươi đẹp, thú vị và đặc sắc hơn đang chờ đón ngươi. Biết đâu đấy, ngươi còn có thể tìm thấy tình yêu đích thực của đời mình nữa!"

Từ Tiểu Thụ nở nụ cười ấm áp nhất, chân thành mời gọi, nhưng vẫn không dám đưa tay ra.

Búp bê gỗ đáp lại một tiếng: "Ma ma..."

Từ Tiểu Thụ cứng họng: "..."

Vậy là ý gì đây? Ta có nên hành động không?

Hắn ước gì mình có thể hiểu được ngôn ngữ của cái tên này, nhưng rõ ràng, chỉ với hai từ này, hắn chỉ có thể nói một tiếng: "Xin lỗi vì đã làm phiền..."

Địch không động, ta không động!

Chắc chắn như vậy sẽ không bị thương!

Từ Tiểu Thụ lĩnh ngộ ra một chân lý vàng ngọc.

Ầm ầm!

Thế giới sụp đổ càng lúc càng nhanh, màn đêm đen kịt vốn chỉ bao phủ phương xa, giờ cấp tốc tiến đến, không hề chờ đợi ai.

Hay là cái con rối này thực sự là trấn giới chi bảo? Con hàng này vừa ra khỏi phong ấn, thế giới đã sụp đổ nhanh hơn?

"Chết tiệt thật..."

Đảo mắt một vòng, Từ Tiểu Thụ nhìn xuống phía dưới, nên mạo hiểm ăn một quyền rồi bay thẳng xuống, hay là... chậm rãi thương lượng?

"Thế này nhé, Bảo Bảo, chúng ta đừng động tay động chân vội. Ta di chuyển một chút, ngươi cũng di chuyển một chút, được không?"

Từ Tiểu Thụ thăm dò duỗi chân ra, thấy nó khẽ run lên, vội vàng rụt lại, giải thích: "Ta không có ý định đánh ngươi đâu, ta muốn đi cứu vớt thế giới này mà."

Hắn lôi ngọc giản ra, lắc lắc: "Cái thứ này nhất định phải đặt vào cái chỗ ngươi vừa mới chui ra ấy, nếu không mọi người sẽ chết hết cả đấy!"

Búp bê gỗ nhìn thấy ngọc giản, con ngươi lập tức trừng lớn. Dù mắt nó vốn đã đỏ, Từ Tiểu Thụ vẫn cảm nhận được sự nóng rực trong đó.

"Thằng nhãi ranh ngoan ngoãn của ta..."

Vừa thấy cái gã trước mặt có ý định xông lên, Từ Tiểu Thụ vội vàng thu hồi đồ vật.

"Thứ này không thể cho ngươi được. Nếu ngươi muốn lấy nó, vậy thì tự mình quay lại cái hố kia đi, không ai cứu nổi ngươi đâu!"

Khôi lỗi hài tử bị quát mắng thì khựng lại, nó cúi đầu nhìn cái hố sâu trên mặt đất, trong mắt thoáng hiện vẻ e ngại.

Từ Tiểu Thụ lập tức hiểu rõ.

Giam cầm và bóng tối luôn là nỗi kinh hoàng đối với bất kỳ sinh vật nào có linh trí, huống chi gã này không biết đã bị giam bao lâu, chắc hẳn phải có phản ứng bài xích.

Bảo nó quay lại cái thế giới hắc ám chỉ có một mình, hoàn toàn không có khả năng!

Từ Tiểu Thụ dường như đã nhìn thấy cơ hội thao túng.

Sinh vật cường đại đến đâu, một khi đã có nỗi sợ hãi, ắt hẳn có nhược điểm.

Khôi lỗi hài tử trước mặt, hẳn là đã sinh ra linh trí, nhưng tuyệt đối không cao. Điểm này có thể thấy rõ qua lời nói và hành động của nó.

Nó có sức mạnh vượt xa cả Tông Sư, nhưng trí tuệ lại kém xa, cùng lắm chỉ vừa vặn ngang với một đứa trẻ, thậm chí còn không đủ.

Về phần vì sao lúc trước lại ra tay điên cuồng đánh mình... Từ Tiểu Thụ không rõ, hắn đoán rằng ngay cả bản thân gã này cũng không biết.

Có lẽ chỉ đơn thuần là bị giam lâu quá, muốn phát tiết một chút thôi chăng?

"Bảo Bảo ngoan, con cứ ở đây chờ ta, đừng có nghịch ngợm, kẻo mẹ lên trên kia làm hỏng mất nhà của con bây giờ?" Từ Tiểu Thụ dò hỏi.

"Mẹ, mẹ..."

Thanh âm khô khốc kia không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào. Từ Tiểu Thụ nhíu mày, hung ác quyết tâm, dũng cảm bước lên một bước.

Không có phản ứng!

Nó vẫn đang nhìn mình, nhưng vẫn cứ khoanh tay trước ngực!

"Tốt lắm, cứ tiếp tục ôm lấy mình đi. Trong cái thế giới tràn ngập ác ý này, chúng ta phải học cách tự ôm lấy bản thân!" Từ Tiểu Thụ khích lệ nói.

Hắn lại bước thêm một bước nữa...

Khôi lỗi hài tử động!

Nó theo sau...

Trong lòng Từ Tiểu Thụ cuồng loạn, hắn thực sự rất sợ tên gia hỏa này đột ngột ra tay, lại sau lưng tặng mình một quyền bất ngờ. Nếu thế thì khó mà chịu nổi!

Hắn hoàn toàn nhìn ra được, vừa nãy mấy quyền kia thật sự chỉ là mấy quyền bình thường, còn chẳng dùng đến sức, thậm chí có lẽ còn là "nhẹ nhàng vuốt ve" như hắn suy đoán...

"Đối mụ mụ yêu?"

Từ Tiểu Thụ biểu thị không đảm đương nổi.

Phát hiện gia hỏa này chỉ đi theo sau lưng, không có động tác nào khác, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Sau mấy lần thử, hắn rất nhanh đã đến được hố sâu.

Khôi lỗi hài tử đi sát phía sau, hồng quang trong mắt nó phun trào, tựa hồ có cảm xúc đặc biệt với nơi này, nhưng không còn lung tung ra tay như lần trước nữa.

Từ Tiểu Thụ không còn quan tâm đến nó, mà nhìn về phía nơi củ cải kia bị rút ra khỏi hố sâu:

"Phong ấn chi địa!"

(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)

Previous Chapter Next Chapter
Page 1 of 1