Chuong 1795

Truyện: Truyen: {self.name}

# Chương 1795: Mạo Phạm

"Vân Sơn Đế Cảnh điên rồi sao?"

Câu nói "Tự gánh lấy hậu quả" vang vọng chấn động cả vạn dặm.

Từ trên xuống dưới Đón Khách Phong, bất kể là hạ nhân quét đường, hộ vệ trông coi, hay tộc nhân Hàn Cung Đế Cảnh làm nhiệm vụ tiếp đón ở khu vực lân cận, đều nghe thấy rõ mồn một.

Tất cả mọi người đều kinh hãi tột độ.

Sau cơn khiếp sợ, là sự phẫn nộ khó kìm nén, dường như ngọn lửa bùng lên trong huyết mạch cao quý của Hàn Cung Đế Cảnh:

"Hay cho sứ giả Vân Sơn, hay cho giọng điệu ngông cuồng!"

"Bọn người Vân Sơn không biết tự soi gương xem lại mình à? Ai cho chúng gan chó, dám phái một trưởng lão đòi gặp Thánh Đế ta?"

"Theo ý lão phu, kẻ này đến ắt có ý đồ xấu..."

"Mặc kệ hắn thiện hay ác, theo ta thì cứ tóm lại, đánh cho một trận nhừ tử, rồi áp giải vào Hàn Ngục, điểm mặt chỉ tên Vân Sơn Thánh Đế. Nếu hắn không tự mình đến, chúng ta còn không thả người đâu!"

"Đúng! Đúng là trong núi không có hổ, khỉ lên làm vua! Bọn chúng rõ ràng biết Thánh Đế ta đang bế quan, thừa cơ trảm Côn Bằng Thánh Đế để nghênh ngang diễu võ dương oai ở Hàn Cung ta, thật quá càn rỡ!"

"Coi trời bằng vung, vô pháp vô thiên, đáng giết!"

"Vân Sơn cứt chó, thật khiến người ta ghê tởm!"

"Mưa gió sắp đến rồi... Nhanh! Mau đi Thính Vũ Các mời Ly công tử..."

Phẫn uất là vậy, nhưng trong Hàn Cung Đế Cảnh vẫn còn không ít người đủ lý trí.

Mọi người đều hiểu, dù Thánh Đế nhà mình không bế quan, cũng không thể vì mấy câu nói đó mà hạ mình đi gặp một trưởng lão nhỏ bé của dị tộc.

Vậy nên, muốn giải quyết việc này...

Suy cho cùng vẫn phải nhờ Ly công tử - người thấp hơn Thánh Đế một bậc, nhưng địa vị lại cao hơn trưởng lão rất nhiều - ra mặt mới có thể ổn thỏa.

"Chỉ e cái lão Hoa Chi Dao, Hình Điện trưởng lão của Vân Sơn kia, không đến để bàn chuyện, mà là đến gây sự..."

"Sợ gì? Bàn chuyện thì dễ nói, gây sự thì giết!"

"Vân Sơn Thánh Đế cưỡi gió lướt sóng, càng vung kiếm chém Côn Bằng Thánh Đế, danh tiếng nổi như cồn trong những ngày qua, các tộc khác khiếp sợ, nhưng Hàn Cung ta tuyệt nhiên không hề!" Một thị nữ của Thính Vũ Các vội vã đến báo tin, bất đắc dĩ kết thúc sớm thời gian nghỉ ngơi, tìm đến Nguyệt Cung Ly đang uống rượu nghe hát trong các.

Nguyệt Cung Ly đã rời khỏi núi hoang từ nửa năm trước.

Việc hắn tự bạo năm xưa đã gây ra một chấn động không nhỏ trong tộc.

Nhưng chủ yếu không phải vì bản thân sự việc tự bạo, mà là trong lúc tự bạo, đế cảnh Hàn Cung xảy ra một chút rối loạn.

Người chị trong Hàn Ngục bỗng dưng biến mất không dấu vết!

Chuyện này nói lớn cũng lớn, nói nhỏ cũng nhỏ, sau khi xuất quan, Nguyệt Cung Ly đã lập tức đè ép xuống.

Hắn không hề giải thích thêm.

Rất nhanh, người trong đế cảnh Hàn Cung không dám bàn luận nữa.

Thỉnh thoảng có ai nhắc đến, cũng chỉ cảm thấy đây có lẽ là một nước cờ nhàn rỗi mà Ly công tử đi trước cơn sóng gió sắp đến.

Nhưng nước cờ nhàn rỗi trên người người nhà, Nguyệt Cung Ly tuyệt đối sẽ không làm. Tiếp đó, hắn tự mình đuổi theo manh mối, ngược dòng tìm kiếm.

Ước chừng cũng chỉ có Đạo Khung Thương giở trò quỷ.

Hoặc là Đạo Khung Thương mượn tay em gái Đạo Toàn Cơ, hãm hại vu oan người khác.

Nhưng việc đem chị ta rời khỏi Hàn Ngục lại hoàn toàn thỏa mãn ý nguyện của Nguyệt Cung Ly. Điều duy nhất đáng tiếc là, Đạo Khung Thương...

Nguyệt Cung Ly hiện tại không muốn đụng vào người này một chút nào... Sau khi tự bạo và tái tạo nhục thân, hắn vẫn luôn cảm thấy mình bị làm nhơ bẩn.

Về mặt tinh thần, dù có tẩy rửa thế nào cũng không thể sạch sẽ.

Nhưng nợ con trả cha!

Mục đích đến đây, vừa vặn tiếp sau, Thánh Thần đại lục bên kia lại xuất hiện quỷ phật, phá hủy đoạn thang trời, triệt để không thể gặp mặt Đạo Khung Thương.

Nguyệt Cung Ly dứt khoát tự mình đến tận nhà, tìm đến Càn Thủy Thánh Đế ở Càn Thủy đế cảnh, thành công chiếm được không ít chỗ tốt... Chẳng khác nào đang bán chị gái mình vậy?

Một mặt, Nguyệt Cung Ly có thể cảm giác được sợi liên hệ huyết mạch vẫn còn, chứng tỏ tỷ ấy vẫn an toàn. Mặt khác, hắn vừa mới tự bạo xong, sau khi xuất quan mơ hồ lại nợ Càn Thủy Thánh Đế một cái nhân tình không nhỏ.

"Mơ mơ màng màng..."

"Nhưng cảm giác đều là chuyện tốt?"

Thế gian này, những thứ không thể nhìn thấu còn nhiều lắm.

Đã nghĩ mãi không ra nguyên cớ, vậy cứ để thời gian trả lời.

Giống như hiện tại, Nguyệt Cung Ly vẫn đang ở Thính Vũ Các ngâm chân nghe hát, thị nữ đột nhiên bẩm báo về đợt thao tác này của Vân Sơn Đế Cảnh. Nguyệt Cung Ly hoàn toàn xem không hiểu, phản ứng đầu tiên của hắn là kéo sập ván cờ.

"Hoa Trường Đăng, lại lên cơn điên gì đây?"

Để suy nghĩ theo hướng kỳ quái nhất…

Nếu như nói Hoa Chi Dao này là cỗ máy thiên cơ của Đạo Khung Thương biến thành, dùng để châm ngòi ly gián, Nguyệt Cung Ly còn có thể chấp nhận.

Ngoài ra, hắn vắt óc suy nghĩ cũng không hiểu Hoa Trường Đăng đang mưu đồ cái gì.

"Hắn đâu phải người như vậy?"

Hoa Trường Đăng rất sớm đã bôn ba giang hồ, áo trắng kiếm bạc, gặp chuyện bất bình còn rút kiếm tương trợ, là một người có chút hiệp khí.

Nguyệt Cung Ly thích kết giao với những người như vậy nhất.

Bởi vì không có gì phải nghi kỵ, cho dù sau này lên làm gia chủ vì Vân Sơn nhất tộc mà có thêm chút tính toán, thì Hoa Trường Đăng trên bản chất vẫn là người thẳng tính.

Cổ kiếm tu đều là thẳng tính.

À, trừ thằng nhãi Từ Tiểu Thụ kia ra.

Hắn thậm chí còn không tính là cổ kiếm tu, giống như tên Đạo Khung Thương kia, cũng không phải là người!

Thị nữ đang xoa bóp chân cho Nguyệt Cung Ly, thấy vậy liền hỏi: "Ly công tử, có muốn đi gặp một lần không?"

Thị nữ không cần phải tốn công suy nghĩ những vấn đề khó khăn kia.

Chỉ cần khi Ly công tử cần, cung cấp một chút giá trị cảm xúc, hoặc khi hắn do dự, đưa ra một câu hỏi chỉ có hai đáp án "có" hoặc "không".

Những suy nghĩ còn lại, Ly công tử thông minh sẽ tự mình hoàn thành.

"Không muốn gặp lắm…"

"Nhưng mà, Ly công tử kia nói là mười lăm phút, không thấy ra sao cả, tự mình mà gánh lấy hậu quả đi."

Lời vừa dứt, một tiếng "Soạt" vang lên, Nguyệt Cung Ly lập tức rút hai chân khỏi thùng gỗ ngâm thuốc, khoát tay ý bảo đám hát xướng lui ra, rồi thở dài một tiếng:

"Vậy thì gặp một lát vậy."

"Cứ để người ta phơi nắng cũng không hay, nghe khẩu khí của ngươi, hẳn là có đại sự gì gấp gáp lắm mới phải tìm ta."

Thị nữ không cần suy nghĩ đáp ngay: "Người ta tìm là Gia chủ đại nhân."

Nguyệt Cung Ly ha ha cười lớn, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt đáng yêu của thị nữ, sau đó đứng dậy, lập tức có người khoác áo bào cho hắn:

"Ý tại ngôn ngoại đó, Tiểu Bình Nhi!"

"Không, là nhỏ, đần, lợn."

"Chi Dao huynh, Thính Vũ Các bên kia truyền tin tới, Ly công tử sẽ đến ngay, xin huynh chờ một lát."

Trong phòng khách, Nguyệt Cung Khuê tự mình bưng từ chủ vị sang một đĩa bánh ngọt tinh xảo, cười tủm tỉm đặt lên bàn cạnh Hoa Chi Dao.

"Đây, bánh quế Quế Gãy Thánh Sơn, Chi Dao huynh nếm thử."

Gã cũng không ngồi vào chủ vị, mà chỉ tựa người vào bàn. Sau khi ra hiệu mời nếm thử, chính mình bốc một miếng bánh quế, nhẩn nha thưởng thức cùng với trà.

Một bộ dáng như bạn bè thân thiết tâm sự.

Hoa Chi Dao thậm chí chẳng thèm chớp mắt, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị, lại có chút khí khái thấy c·hết không sờn.

Khó thật a...

Nguyệt Cung Khuê đau cả đầu.

Nếu Vân Sơn mang thái độ như vậy, chứng tỏ chuyện này không chỉ đơn giản là "lớn", mà còn hơn thế nữa.

Gã khom người, nửa ngồi xuống trước bàn, ngang hàng với Hoa Chi Dao, dùng giọng điệu dịu dàng nói:

"Ta nói Chi Dao huynh này, giữa huynh và ta, thật không cần phải giữ khoảng cách xa lạ như vậy."

"Rốt cuộc là có chuyện gì, huynh cứ cho ta biết trước một tiếng, lát nữa Ly công tử tới, ta còn có thể giúp đỡ đôi phần, nói giúp huynh vài câu, đúng không?"

Hoa Chi Dao lạnh lùng nhìn gã: "Gia chủ muốn ta gặp, là Hàn Cung Thánh Đế."

"Ôi chao, Chi Dao huynh, huynh làm gì vậy!"

Nguyệt Cung Khuê nghe vậy liền vỗ đùi, "Ngươi cũng biết đấy, Thánh Đế của tộc ta đang bế quan, gặp mặt... chắc chắn là không thể rồi."

"Ha ha." Hoa Chi Dao cười nhạt đáp.

Nguyệt Cung Khuê thở dài liên tục, tỏ vẻ vô cùng khó xử: "Hơn nữa, Ly công tử là thiếu gia chủ, lời của hắn chính là lời của Thánh Đế tộc ta. Một khi đã công nhận, còn gì không ổn đâu?"

"Ta chỉ chờ mười lăm phút, chỉ để hoàn thành nhiệm vụ mà gia chủ đã giao phó. Hết thời gian, ta lập tức rời đi, tuyệt không nán lại."

Lời lẽ dứt khoát.

Trong lòng Nguyệt Cung Khuê khẽ động.

Nhả ra rồi! Phòng tuyến kiên cố của con lừa già này đã nới lỏng, đây chính là thời cơ có thể đột phá... Hắn không hề vội vã, nhấp thêm một ngụm trà, mới lên tiếng:

"Chi Dao huynh, tình giao hảo hữu bấy nhiêu năm, nhiệm vụ gì, thật sự không thể hé lộ cho ta biết dù chỉ một chút sao?"

Hắn ôn lại chuyện cũ một cách đầy cảm xúc:

"Sáu năm trước, khi ta làm sứ giả đến Vân Sơn Đế Cảnh, huynh đã đối đãi ta ra sao, ta vẫn luôn khắc ghi trong lòng, mong có ngày báo đáp."

"Ngươi cứ giữ kín như bưng thế này, lát nữa Ly công tử đến, ta dù muốn giúp đỡ cũng khó có thể chen lời vào được!"

Hoa Chi Dao nhìn hắn hồi lâu, khẽ lắc đầu, không nói gì.

"Ai da!"

Nguyệt Cung Khuê sốt ruột, nắm tay lên, cuối cùng chỉ đành nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn, "Chi Dao huynh, ngươi đừng có bộ dạng thấy c·hết không sờn thế kia chứ, ta thật khó mà chấp nhận được."

"Nguyệt Cung Khuê, ta sợ là thật sự muốn c·hết."

Cái gì?

Lời này vừa thốt ra, Nguyệt Cung Khuê ngẩn người, vội vàng hỏi: "Chi Dao huynh sao lại nói ra lời ấy?"

"Chỉ sợ vẫn phải c·hết trên đất Hàn Cung Đế Cảnh của ngươi."

Đây... đây là ý gì!

Tim Nguyệt Cung Khuê lạnh băng, hoảng hốt nói:

"Chi Dao huynh đừng dọa ta mà!"

"Ngươi là sứ giả của Vân Sơn, sự an toàn của ngươi ở Hàn Cung Đế Cảnh tuyệt đối được bảo đảm."

"Nói gì thì nói, coi như Chi Dao huynh muốn bỏ mạng, lão đệ ta cũng sẽ liều trước ngươi một bước... Hàn Cung Đế Cảnh tuyệt không phải hang hùm miệng sói, cho dù có nguy hiểm, ta nguyện làm tấm đệm lưng cho ngươi, ta chết trước ngươi! Nghe vậy, lão huynh có thể an tâm phần nào chứ?" Nguyệt Cung Khuê ăn nói hào sảng. Hoa Chi Dao nhìn gã, sắc mặt lúc này mới dịu đi đôi chút, ánh mắt cũng thoáng lộ vẻ cảm động.

Trong lòng Nguyệt Cung Khuê vừa định mừng thầm.

Thì thấy Hoa Chi Dao khẽ nhắm mắt, chậm rãi lắc đầu, thở dài một hơi, rồi lại im lặng không nói.

... Ngươi nói gì đi chứ...

Ta đã nói đến nước này rồi, ngươi còn cố làm ra vẻ như vậy, thật khiến người ta khó xử mà!

"Chi Dao huynh, gạt bỏ lập trường sang một bên, chỉ xét về giao tình, huynh tin ta chứ?"

"Tin."

"Vậy huynh cảm thấy, ta Nguyệt Cung Khuê ở cái Hàn Cung Đế Cảnh này, còn không gánh nổi huynh sao?"

"Đúng."

"Nếu như vậy... Ơ? Khoan đã? Chi Dao huynh, lời này là ý gì?" Nguyệt Cung Khuê giật mình.

Hoa Chi Dao thở dài: "Nếu như người muốn giết ta, là Ly công tử thì sao?"

Phòng khách bỗng chốc tĩnh lặng như tờ.

Một bầu không khí ngượng ngùng lan tỏa trong sự im lặng.

Khóe miệng Nguyệt Cung Khuê co giật vài cái, cố gắng gượng gạo nặn ra một nụ cười: "Đâu ra chuyện vô lý vậy, Ly công tử sao có thể giết huynh được chứ, Chi Dao huynh nói đùa thôi, ha ha, a ha ha..."

Gã vội cầm chén trà lên, nhấp một ngụm nhỏ, nhưng lại khó khăn lắm mới nuốt trôi.

Trà đắng chát.

Thì ra không phải xem cái chết nhẹ tựa lông hồng, mà là thật sự muốn tìm đến cái chết sao?

Hoa Chi Dao rốt cuộc là đang gánh vác cái nhiệm vụ quái quỷ gì vậy, Vân Sơn Đế Cảnh, rốt cuộc muốn làm gì đây!

Nếu như trước đó chỉ là hiếu kỳ mà thôi.

Thì giờ Nguyệt Cung Khuê cảm thấy, nếu gã không dốc bầu tâm sự hỏi cho ra lẽ nhiệm vụ của Hoa Chi Dao rốt cuộc là gì, thì gã trưởng lão này coi như vứt đi.

Gã cẩn thận từng li từng tí dò hỏi: "Chi Dao huynh, huynh đến đây là vì chuyện của Vô Nhiêu Đế Cảnh sao?"

Hoa Chi Dao ngẫm nghĩ một hồi, gật đầu, rồi lại lắc đầu, không tỏ ý kiến.

Chỉ nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của hắn, Nguyệt Cung Khuê cũng không biết rốt cuộc "Vô Nhiêu Đế Cảnh" là chuyện gì.

Nguyệt Cung Khuê cân nhắc, dò hỏi:

"Thật ra thì, chuyện Vô Nhiêu Đế Cảnh, Hàn Cung ta chia một thành, cũng không phải tham lam gì một thành này, chỉ là cảm thấy nếu không cầm, Vân Sơn sợ là chiếm quá nhiều, ngược lại sẽ nghĩ lầm Hàn Cung ta 'Không cần' không phải là không muốn, mà là muốn nhiều hơn."

Một tràng dài nói xong, Hoa Chi Dao vẫn không hề đáp lời, Nguyệt Cung Khuê vội xua tay:

"Nhưng Chi Dao huynh phải biết, tuyệt đối không phải như vậy!"

"Ngư Côn Bằng là do một mình Vân Sơn Thánh Đế chém giết, chuyện này cả bốn nhà đều biết, chúng ta bên này chỉ cung cấp một chút tình báo thôi."

"Cái Vô Nhiêu Đế Cảnh này, theo lý mà nói vốn nên thuộc về Vân Sơn phần lớn, đừng nói tám thành, muốn hết cũng không quá đáng!"

Giọng điệu hắn chậm lại, trở nên thân thiện như đang nói chuyện với người nhà, vừa thở dài, vừa tự ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh:

"Nhưng ngươi ta thân ở Thánh Đế thế gia, cũng biết rõ điều này hoàn toàn không có khả năng."

"Công bằng là không thể, tuyệt đối công bằng lại càng không thể, dù sao cũng phải có qua có lại, có lấy có bỏ, mới là đạo cân bằng lâu dài."

"Vậy nên!"

Hắn do dự một chút, nhìn Hoa Chi Dao vẫn mặt không biểu cảm, liền làm ra vẻ đã hạ quyết tâm rồi hạ giọng nói:

"Chi Dao huynh, ta nói toạc ra cho ngươi rõ."

"Hàn Cung ta có hai phương án."

"Thứ nhất, nếu chỉ cầm một thành, thì sau này Vân Sơn có chuyện gì, bất kể phát triển ra sao, cùng các tộc triền đấu thế nào, chúng ta đều không tham dự, dù sao chúng ta đã cầm phần nên cầm."

"Nhưng nếu Hàn Cung ta có thể chia được ba thành, thì dù Vân Sơn có đối đầu với Càn Thủy, Bi Minh, thời khắc cần thiết, đế cảnh Hàn Cung ta tuyệt đối sẽ đến cứu viện."

"Nhưng ngươi phải biết, hai thành kia đâu chỉ là hai thành, mà còn là một mối giao tình, giao tình ngàn năm đấy! Có thể dùng Thánh Đế kim chiếu làm bảo chứng!"

Nguyệt Cung Khuê thật sự đang dốc lòng thổ lộ tâm tình.

Hắn không muốn Hoa Chi Dao phải chết. Dù lập trường đối địch, nhưng Hoa Chi Dao hôm nay, có lẽ chính là Nguyệt Cung Khuê ngày sau.

Lần này thâm nhập Hàn Cung, hắn cầu không chỉ là giao hảo giữa Hàn Cung và Vân Sơn, mà còn muốn thắt chặt mối ràng buộc với Hoa Chi Dao.

Chỉ có hai bên nương tựa, mỗi người mới có thể phát triển tốt hơn trong tộc, phải không?

Hoa Chi Dao không hề ngốc nghếch.

Ngược lại, gã cực kỳ thông minh, bằng không đã chẳng thể ngồi lên vị trí trưởng lão Hình Điện. Gã tự nhiên hiểu rõ Nguyệt Cung Khuê đang ám chỉ điều gì.

"Ba thành..." Hoa Chi Dao lẩm bẩm nhỏ.

"Đúng!"

Nguyệt Cung Khuê chờ đợi câu trả lời.

Nhưng chờ hồi lâu, Hoa Chi Dao lẩm bẩm xong lại im bặt, vẫn giữ bộ dạng sắp chết đến nơi.

"Chi Dao huynh, huynh nói gì đi chứ, đồng ý hay không cũng chỉ một lời thôi, sao cứ phải quanh co thế này!" Nguyệt Cung Khuê oán hận, khéo léo nhường nhịn một chút, lạt mềm buộc chặt.

Hoa Chi Dao không hề tâm sự.

Ngược lại, ngay khi Nguyệt Cung Khuê vừa dứt lời, gã lại khôi phục vẻ lạnh lùng xa cách như trước, ngay cả cách xưng hô cũng trở nên khô khan:

"Nguyệt Cung Khuê, đây không chỉ là chuyện một thành hay ba thành, mà là ta sẽ chết ở chỗ này."

Gã chỉ xuống chân, giọng trầm thấp, vang vọng trong điện:

"Chết ngay trong phòng khách của tộc ngươi!"

Ta sắp chết rồi, Hoa Chi Dao, huynh không thể nói thêm lời nào sao... Giọng Nguyệt Cung Khuê cũng lạnh băng, nhưng vẫn nói:

"Được thôi, vậy ta cứ chờ xem huynh chết thế nào. Nhưng nếu cần thiết, Chi Dao huynh, ta sẽ cứu huynh, đó là ta mong muốn từ một phía!"

Hoa Chi Dao ngước mắt nhìn gã, khóe miệng mấp máy hai lần:

"Đa tạ."

*Ngươi nhìn vẻ mặt cảm động của ta đi, có thấy ngươi muốn ch·ết không hả!*

Nguyệt Cung Khuê đứng thẳng người, eo cũng cứng đờ lại.

*Hôm nay dù Ly công tử có tới, ngươi cũng khó thoát khỏi kiếp này.*

*Ta sẽ dùng mọi thủ đoạn để cứu vãn ngươi khỏi nước sôi lửa bỏng, mong rằng ngày sau ngươi cũng có thể báo đáp ta như vậy.*

"Ly công tử đến!"

Ngoài phòng khách vang lên tiếng hô lớn của hộ vệ.

Cánh cửa đại điện rộng mở, một công tử phong lưu, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ bước vào.

Y khoác chiếc áo dệt kim hở cổ màu trắng bên ngoài một chiếc áo khoác dài bằng lông chồn, trang phục tùy ý phóng khoáng, toát lên vẻ thoải mái.

Bước vào điện, y cất tiếng cười lớn.

Sau đó, y dẫn theo hai hàng thị nữ xinh đẹp bưng trà bánh và một người ôm đàn tỳ bà tiến về phía chủ vị, ngồi xuống và cất giọng:

"Hoa trưởng lão, đã mấy năm không gặp, từ ngày chia tay đến giờ vẫn ổn chứ?"

"Chuyện khác khoan nói, hôm nay quý khách đường xá xa xôi đến đây, Hàn Cung chúng ta cũng coi như rồng đến nhà tôm. Ta đây có tự soạn một khúc 'Đông Giang Tiếu', xin Hoa trưởng lão cho vài lời đánh giá."

Y vỗ tay, ra hiệu cho đám thị nữ.

Mấy tiên nữ nhẹ nhàng như trên trời, nhạc nữ bày xong tư thế, cười duyên e lệ và chuẩn bị gảy đàn tỳ bà.

Hoa Chi Dao hoàn toàn làm ngơ, thấy chính chủ đã đến, lập tức đứng dậy, nghiêm giọng nói:

"Ly công tử, khúc 'Đông Giang Tiếu' tạm thời ta xin kiếu. Hôm nay đến đây là theo lời nhờ vả của gia chủ, chỉ cầu một chuyện."

Nguyệt Cung Ly mỉm cười, phất tay ra hiệu cho đám thị nữ đứng chờ, không bảo lui ra.

*Khúc "Đông Giang Tiếu" này, hôm nay ta nhất định phải để ngươi thưởng thức. Ta muốn ngươi cười, ngươi phải cười!*

"Chuyện gì?"

Nguyệt Cung Ly cười tủm tỉm, đôi mắt cáo híp lại thành khe hở.

Hoa Chi Dao mặt lạnh ôm quyền, cung kính nói: "Mời Ly công tử xuống đài, đến gần lão phu một chút."

"Thật thú vị!"

Nguyệt Cung Ly nhét nốt nửa miếng bánh ngọt còn lại vào miệng, vỗ tay tán thưởng, rồi đứng dậy phủi phủi mông. Vừa nhai bánh, hắn vừa nhanh chân tiến đến trước mặt Hoa Chi Dao.

Hoa Chi Dao lập tức rút thanh trường kiếm bên hông ra.

Trong phòng khách không một ai tỏ vẻ bất ngờ, thậm chí chẳng ai thèm hô lớn "Hộ giá!".

Ai nấy đều hiểu, Hoa Chi Dao không hề có ý định đâm vị Ly công tử này. Vân Sơn Đế Cảnh có điên mới phái trưởng lão đến đây "ám sát" Ly công tử!

Và sự thật đúng là như vậy.

Hoa Chi Dao chỉ đơn thuần dâng lên thanh linh kiếm nhất phẩm trong tay, thành khẩn nói: "Xin Ly công tử ban cho ta cái chết."

"Ồ?"

Nguyệt Cung Ly cười ha hả, đón lấy thanh kiếm, chẳng buồn hỏi nguyên do.

Hắn kề kiếm lên cổ, mũi kiếm sắc bén nhanh chóng cứa rách làn da trắng ngần, không hề phòng bị của Hoa Chi Dao.

Máu, chảy xuống.

"Không được!"

Nguyệt Cung Khuê hoảng hốt quát lớn.

Người khác không biết, chứ gã thừa hiểu, Ly công tử hoàn toàn có thể hứng lên, vung kiếm chém đầu Hoa Chi Dao ngay lập tức.

Nhưng hôm nay Nguyệt Cung Ly lại không có hứng thú làm vậy.

Điều khiến hắn thấy thú vị là, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

"Nói đi, vì sao muốn chết?"

"Vì mạo phạm."

"Ồ? Đến cả mở miệng còn chưa có, đã nói là mạo phạm rồi. Ta ngược lại tò mò, ngươi có thể mạo phạm đến mức nào?"

"Chính là mạo phạm."

Nguyệt Cung Ly nhìn chằm chằm Hoa Chi Dao, kẻ xem cái chết nhẹ tựa lông hồng này. Trong đầu hắn vang vọng những lời thị nữ Thính Vũ Các thuật lại, dường như đã hiểu ra điều gì.

Hắn vứt thanh trường kiếm xuống đất, cằm hếch lên, miệng vẫn còn nhai bánh ngọt. Ánh mắt hắn liếc xéo Hoa Chi Dao, giọng điệu trêu đùa:

"Đến đây, mạo phạm ta đi."

"Bốp!"

Vừa dứt lời, Hoa Chi Dao giáng một cái tát như trời giáng xuống má trái trắng nõn của Nguyệt Cung Ly. Cái tát mạnh đến nỗi hắn lảo đảo sang bên ba bước rưỡi, bánh ngọt trong miệng phun hết lên người nhạc nữ.

*(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)*

Previous Chapter Next Chapter
Page 1 of 1