Người đăng: Giấy Trắng
Cạch! Cạch!
Tiếng bước chân trầm ổn vang lên, một thanh niên sải bước tiến vào.
Thân hình hắn cao ráo, dáng vóc cân đối đến mức hoàn hảo. Đôi mày rậm rạp cùng bờ môi mỏng dính khiến người ta chỉ cần liếc mắt cũng biết đây là hạng người âm hiểm.
Phong Vân Bảng xếp hạng thứ bảy, ngoại viện tôn xưng "Văn lão đại", Văn Trùng!
Từ Tiểu Thụ cảm nhận được một cỗ uy áp cường đại ập tới. Hắn biết Văn Trùng có một môn công pháp súc thế cực mạnh. Nếu để cho gã thi triển thành công, e rằng hắn không đỡ nổi một chiêu.
Văn Trùng cầm lấy Linh Tinh trên tay Từ Tiểu Thụ, đưa lên chóp mũi khẽ ngửi, rồi bật cười: "Sư đệ khỏe!"
Văn Trùng lảo đảo bước hụt một bước, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, uy áp cũng vì thế mà tan vỡ.
Đúng vậy, dù khí thế của gã có uy vũ bất phàm đến đâu, trước mặt Từ Tiểu Thụ cũng chỉ là một sư đệ nhập môn sau mình một năm mà thôi.
Ban đầu, đám người còn đang lo lắng không biết Từ Tiểu Thụ sẽ làm thế nào để chống đỡ màn ra mắt đầy uy áp này. Ai ngờ, tiểu tử này hết lần này đến lần khác tung ra những chiêu quỷ dị, lại còn có hiệu quả nữa chứ.
"Cười chết mất thôi, Từ Tiểu Thụ này, ta phục rồi!"
"Mẹ ơi, dám nói chuyện như vậy trước mặt Văn lão đại, đổi lại là ta thì chân tay bủn rủn hết cả rồi."
"Ha ha, chẳng phải ngươi nghĩ hắn vì sao có thể đứng vững đến giờ sao? Từ Tiểu Thụ vẫn rất mạnh đấy."
Giữa sân, Văn Trùng nheo mắt nhìn Từ Tiểu Thụ chằm chằm, ánh mắt sắc bén như mắt chim ưng: "Từ Tiểu Thụ, ngươi giỏi lắm, dám động vào người của ta, chắc hẳn ngươi đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi chứ?"
Từ Tiểu Thụ tự nhiên biết gã đang nói đến ai, còn ai ngoài Lưu Chấn chứ!
Trong lòng hắn thầm hận không thôi. Sao mình lại xui xẻo đến thế? Vừa đánh thằng nhãi con, lão già đã vội vàng chạy ra, hoàn toàn không cho hắn thời gian phát triển gì cả!
Hắn không khỏi quay đầu trừng mắt nhìn trọng tài một cái.
Trọng tài tức giận vung tay lên, quát lớn: "Trận đấu bắt đầu!"
Từ Tiểu Thụ lập tức kéo dài khoảng cách. Cái Văn Trùng này mạnh nhất không phải là chiêu uy áp vừa rồi, mà là một môn linh kỹ mang tên "Phân Ảnh Linh Pháp".
Môn linh kỹ "Phân Ảnh Linh Pháp" này có thể đồng thời huyễn hóa ra đến bảy đạo phân thân, phối hợp với dao găm thuật xuất quỷ nhập thần của Văn Trùng, một khi đã bị dính vào thì đừng mong trốn thoát.
"Phân Ảnh Linh Pháp" tuy chỉ là linh kỹ Hậu Thiên, nhưng tính thực dụng của nó có thể sánh ngang với linh kỹ Tiên Thiên.
Văn Trùng thấy Từ Tiểu Thụ lùi lại, hắn khẽ cười lạnh, hành động này của đối phương quả thực là ý hắn.
"Phân Ảnh Linh Pháp" súc thế càng lâu, số lượng phân thân triệu hồi ra càng nhiều. Vậy cứ để cho Từ Tiểu Thụ kia kéo dài khoảng cách, hắn cũng sẽ tranh thủ thêm thời gian.
Vừa niệm xong ấn quyết, Văn Trùng cười nhạt. Chờ hắn triệu hồi ra bảy đạo phân thân, Từ Tiểu Thụ chắc chắn phải chết!
Trong lôi đài, sau khi trận đấu bắt đầu thì lại trở nên tĩnh lặng lạ thường, trái ngược hoàn toàn với sự sôi trào, ồn ào náo nhiệt của khán đài.
"Từ Tiểu Thụ điên rồi sao? Hắn không biết 'Phân Ảnh Linh Pháp' của Văn lão đại cũng có thể súc thế sao? Việc kéo dài khoảng cách chẳng khác nào tự tìm đường chết!"
"Ta nghe nói hắn chỉ biết mỗi 'Bạch Vân Kiếm Pháp', có lẽ thật sự không biết gì cả?"
"Xong rồi, xong rồi, đợi Văn lão đại cùng bảy đạo phân thân đồng loạt xông lên, tên kia muốn bị cắt thành trăm mảnh mất!"
"Đúng vậy, đâu chỉ hắn mới có cửu phẩm linh khí, Văn lão đại cũng có đấy! Đôi tử sắc dao găm kia của lão, chậc chậc, thật đáng sợ!"
"Mọi người nhìn kìa, Từ Tiểu Thụ vẫn còn cầm kiếm gỗ? Cái quái gì vậy, hắn... hắn nhắm mắt lại rồi?"
Lúc này Lưu Chấn đã tỉnh lại nhờ sự che chở của nhân viên y tế. Hắn vừa trở lại khán đài đã thấy hai người đều đang trong tư thế vận sức chờ phát động.
Đồng tử của hắn co rút lại, không phải vì "Phân Ảnh Linh Pháp" của Văn Trùng, mà là vì thấy Từ Tiểu Thụ nhắm mắt, một hình ảnh vô cùng quen thuộc.
Đây chẳng lẽ là...
Thức kiếm pháp mà hắn không kịp thi triển vào thời khắc cuối cùng của trận đấu trước?
Ngay từ đầu trận đã trực tiếp sử dụng át chủ bài, có cần phải táo bạo đến vậy không?
Từ Tiểu Thụ quả thật đã tính toán như vậy. Thân thể hắn không cho phép giao chiến dai dẳng. Mà cả "Phân Thân Linh Pháp" lẫn "Bạch Vân Du Du" đều cần thời gian súc thế, vậy thì quyết một chiêu định thắng thua!
Bất quá, để phòng ngộ thương, hắn vẫn là dùng kiếm gỗ!
Hắn là một tuyển thủ có tâm, luôn nghĩ cho đối thủ.
Kiếm gỗ này hắn đã thử qua hôm qua, công kích tạm được, miễn cưỡng vạch được vỏ cây.
Thực tế, "Bạch Vân Du Du" mạnh không phải ở vũ khí, mà là tại kiếm ý!
Phía bên kia, từng đạo bóng dáng hư ảo xuất hiện quanh Văn Trùng.
Mọi người nín thở, biết thắng bại định đoạt trong khoảnh khắc.
Trọng tài cũng hồi hộp không kém. Thật sự mà nói, điều bọn họ sợ nhất trong chuyến này chính là loại đối đầu kiểu này.
Không để bọn họ liều thì không thấy được thắng bại, mà để bọn họ liều thì có thể chết người.
"Hô!"
Văn Trùng dán chặt mắt vào Từ Tiểu Thụ, nhìn kiếm gỗ, nhìn hắn nhắm mắt, nhìn khí tức dần suy yếu, trong lòng vừa hoảng vừa loạn.
Ngươi gắng sức lên chút đi!
Không phải có cửu phẩm linh kiếm sao, lấy ra liều một phen đi chứ!
Chỉ cần ngươi chống được đòn tấn công đầu tiên của Văn Trùng, ta còn có thể cứu ngươi!
"Ông!"
Một tiếng kiếm reo thanh thúy vang lên, tim mọi người thắt lại, dồn mắt về phía kiếm của Từ Tiểu Thụ.
Ách, kiếm gỗ?
Nghe nhầm chăng?
Lẽ nào chủy thủ của Văn Trùng đang rung?
Mọi người cùng nhau quay đầu, thấy Văn Trùng mắt lóe tinh quang, thân hình hóa thành hư ảnh, di hình hoán vị, cùng phân thân giao nhau, cắt về phía Từ Tiểu Thụ.
Khoảng cách rút ngắn...
Nửa trượng!
Một trượng!
Từ Tiểu Thụ... vẫn nhắm mắt!
Tất cả đều thầm chửi rủa, sắp chết đến nơi rồi, ngươi còn không chịu mở mắt ra, có khi vĩnh viễn không mở ra được ấy chứ!
Trọng tài lập tức lao đến, Từ Tiểu Thụ này điên thật rồi! Bản thân trọng thương thế kia, lẽ ra phải bỏ cuộc mới phải!
Nhưng ngay khi còn cách nhau gang tấc, Từ Tiểu Thụ đột ngột mở mắt, tay phải vung kiếm, không biết từ lúc nào đã vạch ra một đường kiếm!
Đường kiếm này chậm rãi, ung dung như áng mây trôi, trong khoảnh khắc xoa dịu đám đông đang xôn xao.
"Ông!"
Lại một tiếng kiếm minh vang vọng, lần này mọi người đều thấy rõ, tiếng động ấy phát ra từ thanh kiếm gỗ run rẩy trong tay Từ Tiểu Thụ, chứ không phải chủy thủ của Văn Trùng.
"Kiếm gỗ?"
"Chuyện gì xảy ra?"
Khán giả còn chưa kịp hoàn hồn, thì tai ương ập đến với chính họ.
"Khanh!"
Lần này, tất cả bội kiếm của mọi người đều rung lên, tựa hồ bị kiếm ý dẫn dắt, tạo thành một âm thanh liên miên bất tuyệt.
Cảnh tượng quen thuộc này khiến tất cả kiếm tu ở đây không khỏi nhớ đến tiếng kiếm minh kéo dài một dặm ở ngoại viện mấy hôm trước.
Chẳng lẽ, chuyện đó do chính Từ Tiểu Thụ gây ra?
"Cái này... cái này sao có thể?"
"Ta... ta hoa mắt rồi sao?"
Trên không trung, Tiếu Thất Tu trừng lớn mắt, kinh ngạc nắm chặt thanh trường kiếm của mình.
Hậu thiên kiếm ý?!
Thật sự là do Từ Tiểu Thụ tạo thành?!
Trong sân đấu, theo tiếng vù vù vang lên, Văn Trùng lập tức đổi chiêu, gần như dán sát mũi Từ Tiểu Thụ mà lùi lại, bảy đạo phân thân che chắn trước người.
Khanh! Khanh! Khanh!
Kiếm quang và chủy thủ tím giao nhau, tiếng leng keng vang vọng không ngừng.
Văn Trùng kinh hãi tột độ, một kiếm này của tiểu tử kia lại có thể chém ra không dưới mấy trăm đạo kiếm quang! Mạng lưới kiếm này thoạt nhìn chậm chạp, nhưng không chỉ phong tỏa đường tấn công của hắn, mà còn khiến hắn phải lùi lại liên tục.
"Sao có thể như vậy?"
"Tiểu tử này chẳng phải là tu luyện rèn thể sao? Tại sao lại có kiếm thuật khủng bố đến vậy?"
Xuy! Xuy! Xuy!
Từng đạo phân thân của Văn Trùng bị chém tan, trên người hắn xuất hiện vô số vết kiếm nhỏ li ti, máu tươi bắn ra tung tóe!
Ngoài sân, Lưu Chấn kinh hãi tột độ. Kiếm thuật này...
Hắn nhớ rõ lúc đó Từ Tiểu Thụ vẫn còn dùng "Tàng Khổ". Nếu không phải hắn dùng Ám Kiếp nổ tan công thế của Từ Tiểu Thụ, lúc này có lẽ hắn đã tan xương nát thịt rồi?
Quả nhiên, thằng nhãi này cũng giống như hắn dự đoán, thâm tàng bất lộ!
Giữa sân, Văn Trùng bị kiếm quang chém lùi về vị trí cũ, thậm chí suýt chút nữa bị ép ra khỏi lôi đài.
Gã thu hồi chủy thủ, khoanh tay trước ngực, một luồng linh khí mãnh liệt từ trong cơ thể bùng nổ, trong nháy mắt đóng băng toàn bộ kiếm quang.
"Trùng Linh Chắn!"
Linh khí tan hết, con ngươi Văn Trùng lại co rụt lại.
Trên trán Từ Tiểu Thụ, tóc dài theo đà tiến tới dựng ngược lên, thanh kiếm gỗ, nghiễm nhiên đã đặt ngang yết hầu hắn.
"Ngươi thua rồi."
Ực!
Văn Trùng vô ý thức nuốt khan một tiếng, hầu kết nhấp nhô, dưới mũi kiếm sắc bén vạch ra một vệt máu.
Mặt gã dính đầy máu, nhưng đều chỉ là vết thương ngoài da, thậm chí trạng thái vẫn còn đang ở đỉnh phong, nhưng gã đã thua.
Một kiếm, một câu nói.
Phong Vân Bảng hạng bảy, bại!
Bão cát tan đi, thính phòng im phăng phắc, trọng tài phía sau ngây người như phỗng.
Từ Tiểu Thụ thu kiếm, quay người bước đi. Hắn muốn về nghỉ ngơi và hồi phục, một kiếm vừa rồi đã rút sạch linh lực của hắn.
Chân hắn khẽ loạng choạng...
Cố nhịn xuống, không thể ngã được. Bao nhiêu người đang nhìn kia kìa, nhất định phải gồng lên!
Trong mắt Văn Trùng tràn ngập vẻ không cam lòng. Ngoại trừ thời gian súc thế, trận chiến thực sự thậm chí còn chưa đến mấy hơi, vậy mà gã đã bại?
Phong Vân Bảng hạng bảy, Văn lão đại của ngoại viện, lại thất bại!
Gã không dám quay đầu lại, thân ở trong kết giới, dường như đã nghe thấy tiếng cười nhạo vô tình trên khán đài.
Cái tên Từ Tiểu Thụ này, ngay cả Lưu Chấn cũng có thể đánh cho tàn phế, vậy mà Văn lão đại lại bị hắn đánh bại chỉ bằng một kiếm!
Cái tên Từ Tiểu Thụ này, dám dùng kiếm gỗ trêu đùa Địch Hinh Nhi, vậy mà Văn lão đại ra sân cũng không thể tránh khỏi kết cục tương tự!
Trong mắt Văn Trùng, một tia hung ác chợt lóe lên!
Trong tay áo, Văn Trùng lôi ngược con dao găm tím sắc ra, khí tức mịt mờ bao phủ lấy nó, vậy mà hóa thành một đạo hư ảnh, lao tới lần nữa!
"Cẩn thận!"
"Văn Trùng dừng tay!"
"Trận đấu kết thúc rồi, kết thúc rồi!"
Trọng tài thét lớn, vội vàng xông lên phía trước. Gã tuyệt đối không ngờ, chỉ vì mình hô "Trận đấu kết thúc" chậm một chút, lại có thể dẫn đến hậu quả thế này.
Người sáng mắt đều nhìn ra, Từ Tiểu Thụ đã thắng. Thế mà Văn Trùng còn dám đánh lén!
Hắn căn bản không kịp ngăn cản!
"Nhận đánh lén, giá trị bị động +1."
Vì thói tham tiền, Từ Tiểu Thụ luôn dành một phần sự chú ý cho hàng thông báo. Vừa liếc thấy thông báo này, hắn liền xoay người, né tránh rồi phản kích.
Xoẹt!
Con dao găm cửu phẩm hung hăng đâm vào vai Từ Tiểu Thụ, máu bắn tung tóe.
Xoẹt!
Bàn tay phải của Từ Tiểu Thụ xuyên qua lồng ngực Văn Trùng, trúng ngay vị trí trái tim!
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)