## Phòng Bệnh
**Chương 1845: Phòng Bệnh**
"Ta có lẽ nên nhắc nhở các ngươi một câu..."
Trong Cổ Kim Vong Ưu Lâu, Không Dư Hận hiếm khi chủ động phá vỡ sự tĩnh lặng khi nhìn Từ Tiểu Thụ đang khoanh chân ngộ đạo.
Khi Bát Tôn Am và Mai Tị Nhân nhìn lại, hắn chỉ tay ra ngoài cửa: "Bên ngoài, đoán chừng có chuyện xảy ra rồi."
Mai Tị Nhân lập tức liên tưởng đến Hoa Trường Đăng.
Trước đó hắn đã nghe Từ Tiểu Thụ nói rằng Hoa Trường Đăng sắp tới, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
Hiện tại Từ Tiểu Thụ còn đang ngộ đạo, Bát Tôn Am đến hộ pháp cho hắn, đề phòng Không Dư Hận không biết có giở trò ám toán hay không.
Vậy Hoa Trường Đăng, giao cho ai xử lý đây?
"Hắn không phải là kẻ tùy tiện g·iết người vô tội..."
Tựa người vào cạnh cửa, Bát Tôn Am khẽ lẩm bẩm, nhưng vừa dứt lời, bản thân hắn cũng trầm mặc.
Đó là ấn tượng của hắn về Hoa Trường Đăng ba mươi năm trước.
Nhưng thời gian trôi qua, cảnh vật thay đổi, người cố tri liệu có còn như xưa, vốn là hai chuyện khác nhau.
Hơn nữa, theo suy đoán của hắn, lần này hạ giới đâu chỉ có Hoa Trường Đăng, còn có cả tổ thần, những người này hẳn là những quân cờ quan trọng trong kế hoạch gì đó.
Cho nên, tuyệt đối không thể có chuyện những người khác không đến mà Hoa Trường Đăng lại tự giác ngoan ngoãn chờ thêm hắn mười ngày nửa tháng... Đến lúc đó, thế nào cũng sẽ có người ép hắn phải ra mặt!
Nói cách khác, chuyện mà Không Dư Hận nhắc tới, không chỉ đơn giản là Hoa Trường Đăng tới, mà có lẽ đã có người hi sinh rồi?
"Bát Tôn Am..."
Mai Tị Nhân đứng dậy khỏi bàn trà, trầm giọng nhìn lại, nhất thời có chút khó quyết định.
Một mặt, hắn biết rõ rằng hiện nay việc bảo vệ thế giới không còn do Thánh Thần Điện Đường đảm nhiệm, Đạo Khung Thương lại càng lặn sâu dưới đáy nước, tất cả đều nhờ Thánh Nô và người của Từ Tiểu Thụ gánh vác.
Nhưng Từ Tiểu Thụ không có ở đây, Bát Tôn Am cũng vắng mặt, nếu xét về chiến lực đỉnh cao, tuyệt đối không ai có thể ngăn được Thánh Đế Hoa Trường Đăng.
Mặt khác, người quan trọng của Từ Tiểu Thụ, hay bản thân Từ Tiểu Thụ mới là quan trọng hơn?
Nếu Bát Tôn Am rời đi quá lâu để nghênh chiến Hoa Trường Đăng, vậy ai sẽ bảo vệ nơi này? Chẳng lẽ dựa vào ta sao?
Liếc nhìn Không Dư Hận, Mai Tị Nhân thực sự không có chút lòng tin nào. Nếu Không Dư Hận muốn làm gì đó, liệu ông có thể ngăn cản được không?
"Ta sẽ không rời khỏi đây."
Bát Tôn Am dứt khoát lên tiếng, không chút do dự.
Trong thế giới của hắn, dù trời sập xuống, cũng không quan trọng bằng Từ Tiểu Thụ.
Không Dư Hận sớm đã đoán được câu trả lời này, thở dài nói:
"Kỳ thực hai vị không cần đề phòng ta. Thứ ta muốn, bất quá chỉ là Cánh Cửa Thứ Diện, Cánh Cửa Luân Hồi."
"Hai người cứ rời khỏi Cổ Kim Vong Ưu Lâu, muốn làm gì thì làm. Đến thời gian, khi Từ Tiểu Thụ ngộ đạo kết thúc, ta sẽ trả lại nguyên vẹn cho các ngươi."
"Chỉ cần các ngươi và hắn nhớ kỹ ước định và tuân thủ nó, là được."
Cánh Cửa Thứ Diện, với Bát Tôn Am mà nói, có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Nửa năm qua, hắn đã hoàn toàn nắm giữ Hư Không Đảo, ra vào không cần dựa vào cánh cửa này nữa.
Thông qua Thần Bái Liễu tiếp dẫn, cùng với thông đạo trung chuyển Hạnh Giới, hoặc cưỡng ép xé rách không gian mà ra vào, cả ba lựa chọn đều không hơn kém nhau là bao.
Nhưng Từ Tiểu Thụ còn chưa kết thúc, Cánh Cửa Thứ Diện vẫn là con át chủ bài của hắn, sao có thể giao ra?
Đây chẳng phải là đâm sau lưng sao!
Bát Tôn Am chậm rãi lắc đầu, chỉ tin vào phán đoán của mình, không dám tin lời của Không Dư Hận.
"Lão hủ ra ngoài một chuyến vậy."
Mai Tị Nhân suy nghĩ kỹ càng, biết đây là phương án tốt nhất.
Ở lại đây, ông không giúp được gì. Ra ngoài, cố nhiên không thắng được Hoa Trường Đăng.
Nhưng dù sao cũng đã gặp mặt một lần, coi như Hoa Trường Đăng có nửa phần ân sư dạy dỗ kiếm đạo vỡ lòng.
Bất kể đối phương có nhận hay không, cứ lấy cái mặt mũi này, kéo dài chút thời gian, cố gắng hết sức có thể.
"Vất vả Tị Nhân tiên sinh."
Bát Tôn Am khẽ gật đầu, dứt khoát không nói thêm nửa lời, rõ ràng cũng tán đồng đây là phương án tốt nhất.
Mai Tị Nhân thấy vậy, bất đắc dĩ lắc đầu, có lẽ do quá thân cận nên chẳng còn chút khách khí nào.
May mà hắn cũng không phải kẻ hay để bụng. Quay sang chắp tay với hai người, Mai Tị Nhân rút kiếm, đẩy cửa bước ra khỏi Cổ Kim Vong Ưu Lâu.
Trong lầu các làm bằng gỗ giờ chỉ còn lại hai người.
Bát Tôn Am chăm chú nhìn Từ Tiểu Thụ, vẻ mặt không chút gợn sóng, nhưng trong lòng hiển nhiên cũng lo lắng cho tình hình bên ngoài. "Hắn cần khoảng bao lâu nữa?" Bát Tôn Am hỏi.
"Khó mà nói..."
Không Dư Hận biết rõ đáp án thực sự là "rất lâu".
Dù sao, ngộ thời gian đạo mới chỉ là bước khởi đầu. Sau này, gã còn phải giúp Từ Tiểu Thụ gặp Chiến Tổ, Thiên Tổ, giúp hắn nhập Hóa Thân.
Sau khi nhập Hóa Thân, gã còn phải giữ cửa, không thể thiếu một màn cò kè mặc cả.
Nhưng đây mới là vòng quan trọng nhất trong ước định... Không thể giúp Từ Tiểu Thụ nhiều như vậy mà cuối cùng nửa điểm thù lao cũng không thu lại được chứ?
Cứ lần lựa thế này, muốn trì hoãn thời gian, e là quá lâu.
Hơn nữa, đó còn chưa tính đến việc sau khi Từ Tiểu Thụ ngộ đạo xong, tiến vào dòng sông thời gian gặp mặt vị kia, đoạt được nghi hoặc rồi liệu có cần gã hỗ trợ giải đáp hay không, ngộ ra chỗ tu có cần tốn thời gian củng cố lại hay không…
Tóm lại, Từ Tiểu Thụ có lẽ không thể tham gia trận chiến này.
Và đây cũng chính là ý định thực sự của Không Dư Hận khi kéo tiểu tử này xuống... Không phải cản trở mà là lẩn tránh phong hiểm.
Bát Tôn Am cũng hiểu ý của Không Dư Hận, nói thẳng: "Hoa Trường Đăng đến, ta cũng không cần Từ Tiểu Thụ tham chiến, nhưng có một yêu cầu quá đáng, ngược lại muốn cùng Dư Hận huynh thảo luận một hai."
Không Dư Hận vội vàng nghiêm mặt, đưa tay ra hiệu: "Tiên sinh Bát Tôn Am, mời nói."
Trong Cổ Kim Vong Ưu Lâu này không có người ngoài.
Cho dù Từ Tiểu Thụ có lơ mơ tỉnh lại, nghe được cũng không sao.
Bát Tôn Am chẳng hề né tránh, ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp ghim chặt vào Không Dư Hận: "Dư Hận huynh, huynh đứng về phe nào?"
Không Dư Hận khựng lại.
Đây chính là phong thái của cổ kiếm tu ư?
Lựa chọn này, quả thực là đâm thủng toạc cả lớp giấy bóng!
Hắn thừa biết người trước mặt không dễ lừa gạt, nên giữ im lặng, chần chừ chưa đưa ra câu trả lời.
Bát Tôn Am quay sang nhìn Từ Tiểu Thụ, phối hợp cất lời:
"Kỳ thật, từ những gì huynh bày bố, mưu tính bấy lâu nay, ta đều thấy rõ, huynh cũng có khuynh hướng về phía Tiểu Thụ."
"Chẳng nói đâu xa, Thời Tổ Ảnh Trượng đã nhiều lần ngăn cơn sóng dữ, cứu nó khỏi vòng nước sôi lửa bỏng."
"Tiểu Thụ không phải kẻ vong ân bội nghĩa, ta tin, nó cũng có hảo cảm với huynh. Dẫu cho là sau khi đã gặp Ma Tổ đi chăng nữa."
Không Dư Hận bừng tỉnh.
Phải, Từ Tiểu Thụ đã gặp Ma Tổ, hai người còn có cuộc đối thoại riêng tư mà ngay cả hắn cũng không thể nhìn trộm được.
Ý tứ của Bát Tôn Am rất rõ ràng.
Đôi khi, ta tưởng rằng mình đang đưa ra lựa chọn, nhưng thực tế, người khác có lẽ cũng đang cân nhắc xem có nên đổi đối tượng hay không.
"Ta vĩnh viễn tin tưởng Từ Tiểu Thụ."
Bát Tôn Am lại nói, giọng điệu chắc như đinh đóng cột, quyết không đổi lòng.
Ánh mắt hắn thoáng ý cười, nhìn xuống thiếu niên đang khoanh chân dưới đất: "Ta là người đã chứng kiến nó từng bước trưởng thành, tính nết ra sao ta rõ nhất. 'Khanh không phụ ta, ta không phụ khanh', câu nói ấy khắc họa rõ nét nhất con người nó."
Dứt lời, hắn khẽ nhấc chân, chậm rãi bước tới bàn trà ngồi xuống, tự mình rót một ly.
Hắn chỉ mân mê chén trà, xoay xoay nó trong tay, không vội uống cạn, để đủ thời gian cho Không Dư Hận suy nghĩ, rồi mới tiếp tục:
"Ta biết, bên kia cũng đã hứa hẹn không ít lợi lộc."
"Huynh sẽ chọn bên nào, ta cũng không can thiệp."
"Nhưng đúng như lời Túy Âm đã nói trước kia, việc này quả thật bất công, ta cũng muốn hỏi huynh đài một lời bình... Thiếu niên này, có phải trưởng thành quá nhanh hay không? Chỉ vỏn vẹn vài năm ngắn ngủi, đã phải chính diện đối đầu với tổ thần?"
Không Dư Hận nghe mà thất thần.
Ngày trước, Túy Âm bị truy sát, tìm đến đây đòi công đạo, Đạo Khung Thương và Từ Tiểu Thụ theo sát phía sau.
Cuối cùng, công đạo chẳng đi đến đâu, hai bên lại lao vào chém g·iết, người c·hết là Nhiêu Vọng Tắc.
Giờ Bát Tôn Am cũng tìm đến đòi công đạo, ngẫm lại mới thấy giật mình, Từ Tiểu Thụ từ khi xuất đạo đến nay, cũng chỉ mới một hai năm.
Nếu cha mẹ hắn còn sống, hẳn cũng sẽ đau lòng cho đứa bé đáng thương này?
Bát Tôn Am lúc này hệt như người cha già của Từ Tiểu Thụ, thần sắc có chút thẫn thờ, chẳng đợi Không Dư Hận đáp lời, liền nâng chén tự nói:
"Dư Hận huynh, sự trù tính của tổ thần không thể xem nhẹ.
"Sau trận Hoa Trường Đăng, dù thắng hay bại, ta cũng không còn sức để lo liệu. Tiếp theo, Tiểu Thụ chỉ có thể một mình gánh vác."
"Mà trong vòng vây của tổ thần, dưới trùng trùng áp lực, nó như con thuyền cô độc, không ai trợ giúp. Dù ta có để lại Thần Diệc, Tào Nhất Hán cho nó, e rằng cũng sẽ bị dần dần công phá. Tổ thần, quả thực không thể khinh thường."
"Những chuyện khác không nói, ta chỉ có một điều cầu xin. Nếu đến lúc nó lực kiệt sức tàn, hoặc Đạo Khung Thương nửa đường nhúng tay, muốn tính kế nó, mà nó lại thiếu phương pháp phân thân... Nếu vậy, xin huynh đài có thể ra tay cứu giúp, giúp đỡ Từ Tiểu Thụ một chút."
"Ân tình này, ta Bát Tôn Am khắc ghi, Tiểu Thụ cũng sẽ nhớ kỹ."
Nói xong, mặc kệ Không Dư Hận phản ứng thế nào.
Bát Tôn Am lấy trà thay rượu, khẽ nâng chén, cao quá đỉnh đầu, trang trọng hướng về phía trước rồi uống một hơi cạn sạch.
"Đa tạ!"
...
Không Dư Hận lần đầu tiên cảm thấy khó xử.
Hắn không thể ở đây, vào lúc này, gật đầu trước lời mời của Bát Tôn Am. Nếu làm vậy, hắn sẽ không thể chỉ lo cho bản thân mình trong những diễn biến tiếp theo.
Nhưng Bát Tôn Am đã hết lòng như vậy, thật khó mà từ chối thịnh tình này.
"Ba."
Bát Tôn Am cũng không muốn dồn người ta vào thế khó.
Hắn khẽ vỗ lệnh bài chữ "Bát" xuống mặt bàn.
Đây là vật mà khi quỷ phật vừa xuất hiện, hắn dùng kiếm ta triệu hoán Hư Không Đảo, tiện tay "thỉnh" được từ chỗ Từ Tiểu Thụ.
"Vật này, khi còn ở Bạch Quật, ta đã tặng cho Từ Tiểu Thụ, còn bảo hắn biết, sau này gặp chuyện lớn, không thể quyết đoán, cứ lộ ra lệnh bài này, có lẽ có thể giải quyết được một phần rắc rối.
"Lúc này cũng vậy, nếu như cục diện sau này, Từ Tiểu Thụ không địch lại, xin Dư Hận huynh giúp ta chuyển giao lệnh bài này. Để hắn gọi tên thật của ta, ta may ra còn có thể giúp hắn một tay."
"Còn về phần ngươi..."
Bát Tôn Am nói đến đây thì dừng lại, ánh mắt mang ý cười: "Có thể giúp thì giúp, không giúp được thì thôi, đơn giản vậy thôi."
Hắn vỗ mạnh xuống lệnh bài chữ "Bát", nói xong lời này, liền móc ra cánh cửa thứ nguyên, cũng ném lên bàn trà, đẩy về phía trước.
Không Dư Hận thấy vậy, nặng nề nhắm mắt lại.
Rất lâu sau, hắn mới chậm rãi bước tới, ngồi xuống bên bàn trà, cầm chén nước trà đã nguội từ lâu lên, uống một hơi cạn sạch.
"Đây là..."
Sau cánh cửa thứ nguyên, cảnh tượng lại vượt quá dự liệu của mọi người.
Không hề xa lạ, ngược lại còn quá quen thuộc, chính là... phòng bệnh!
Phòng bệnh màu trắng, tường trắng, giường trắng, ga giường và chăn đệm cũng đều trắng toát. Nhìn qua mọi thứ đều cực kỳ mới, là một gian phòng ấm áp, dễ chịu.
Nhưng giữa cái "trắng" và "mới" kia, lại không hề toát lên vẻ thanh khiết. Từ Tiểu Thụ mở mắt ra, cảm nhận được vẫn chỉ là sự cô độc và ngột ngạt của kiếp trước.
"Thứ quỷ quái gì vậy, lại đưa ta về kiếp trước?"
"Hay là nói, đây là không gian linh hồn của ta?"
Ở trên Thánh Thần đại lục, Từ Tiểu Thụ cũng đã từng đến một nơi tương tự như phòng bệnh này.
Lúc bấy giờ, hắn ngộ đạo dưới Hồng Trần Kiếm của Nhiêu Yêu Yêu, đột phá Tông Sư, tiến vào Thiên Tượng Cảnh.
Nói cho cùng, đây là cơ sở của Nhị Thế Tướng, Luân Hồi Bằng.
Nếu năm đó, hắn không chứng được bản tâm, không chấp nhận cuộc đời đầy rẫy khổ đau, thì có lẽ sau này đã coi kiếp này là thật, kiếp trước là giả, tiếp tục tu đạo và cuối cùng lạc lối.
"Nhưng hình như đây không phải là không gian linh hồn..."
Lần trước trong không gian linh hồn, Từ Tiểu Thụ còn gặp Diễm Mãng, Hữu Tứ Kiếm, và Tàng Khổ cực kỳ thông minh, biết nói chuyện. Lần này, chẳng thấy ai cả.
Khác biệt quá lớn!
Rõ ràng nơi này không phải "Nhà" trong ký ức, chắc chắn có liên hệ mật thiết với dòng sông thời gian.
Có lẽ, "Thời gian" đã đưa hắn trở về kiếp trước.
Và theo lời Không Dư Hận, dù là Thời Tổ hay chỉ là bóng lưng, thế giới thiên cảnh sau cánh cửa thứ nhất mang tên "Quá Khứ".
Vậy thì cánh cửa thứ hai, căn phòng bệnh này, nên gọi là gì?
Tương Lai?
"Không giống Tương Lai chút nào..." Từ Tiểu Thụ tặc lưỡi.
Đây rõ ràng là quá khứ của mình, sao có thể là Tương Lai?
Chỉ có Thời Gian Điên mới loạn xưởng, đánh tráo tên gọi, khiến người ta lẫn lộn kiếp trước kiếp này.
Từ Tiểu Thụ ngồi dậy trên giường bệnh, vẫn còn đắp chăn kín mít, dù chẳng cảm thấy chút hơi ấm nào.
Hắn không bận tâm đến "Tên" của căn phòng, mà chú ý đến viên châu vàng óng trong tay, nó đã theo hắn đến đây.
"Thời Không Nguyên..."
Ngoài viên châu này ra, dù không thấy ba thanh kiếm trong phòng bệnh, vẫn còn một thứ đáng chú ý: giao diện hệ thống bị động màu đỏ, lơ lửng ngay trên đầu hắn.
Không phải ở trong não, mà là ở bên ngoài, trôi lơ lửng giữa không trung!
Và thứ ba, cũng là cuối cùng: một cánh cửa gỗ hư ảo đặt trên tủ đầu giường.
"Cửa gỗ!"
Từ Tiểu Thụ nhớ về thứ này, ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Nó chẳng khác nào một cánh cửa cổ xưa sáu cánh, ngoại trừ vẻ ngoài có chút mơ hồ, không thể chạm vào, còn lại hoàn toàn giống bốn cánh cửa mà Không Dư Hận bày biện trên bàn trà ở Cổ Kim Vong Ưu Lâu.
"Ta cũng có 'Cửa'?"
Điều này khiến hắn không khỏi bất ngờ. Không Dư Hận chỉ thu thập được bốn trong số sáu cánh cửa viễn cổ, lại còn trừ đi cánh cửa không gian của Bát Tôn Am.
Nếu trên tủ đầu giường kia thực sự là một trong sáu cánh cửa, vậy nó chỉ có thể là...
"Cánh Cửa Luân Hồi?"
Khi khẽ thốt ra cái tên này, đồng tử Từ Tiểu Thụ rung động dữ dội, toàn thân sởn gai ốc.
Hắn chợt bừng tỉnh, nhớ lại mình đã xuyên qua như thế nào, và tại sao sau khi xuyên việt lại mang theo ký ức.
"Chẳng lẽ chính là tác dụng của 'Cánh Cửa Luân Hồi' này? !"
Thảo nào Không Dư Hận tìm đến hắn cùng Bát Tôn Am, không chỉ đơn thuần là muốn cánh cửa không gian.
Trước đây, lão ta nói gần nói xa, rõ ràng là đã để mắt tới cánh cửa luân hồi mà hắn không hề hay biết.
Còn lần đầu gặp mặt, Không Dư Hận đã buột miệng thốt ra một câu kinh người... "Dị thế khách đến thăm"!
Thông!
Mọi thứ đều thông suốt!
"Hai đời tướng, Luân Hồi Bằng, tu luyện dễ dàng như vậy, tựa như ta sinh ra đã định phải tu con đường này, trong đó cũng có sự giúp đỡ của cánh cửa luân hồi, ít nhất là che giấu ký ức từ kiếp trước của ta?"
"Quỷ Tổ tặng ta Lưỡi Hái Tử Thần, bí mật mang theo cảm ngộ về luân hồi, cũng là vì nhìn ra ta là người luân hồi, nên muốn sớm đầu tư vào một kẻ dễ dàng gặt hái thành tựu trên con đường này?"
Càng nghĩ càng thấy rùng mình.
Không chỉ dừng lại ở đó, từ sâu thẳm, con đường tu luyện của hắn dường như cũng đã "bị" sắp xếp.
Bất kể là kiếm thuật tinh thông, Cuồng Bạo Cự Nhân, hay thuật đạo bàn, sinh mệnh đạo bàn...
Các lực lượng, dù là từ hệ thống bị động mà có được, đều có liên quan đến thập tổ lực, rõ ràng mang ý nghĩa "tập hợp sở trường của mọi nhà, kiêm tu tại ta".
Ai đã an bài?
Ta bị ai an bài?
Cánh cửa luân hồi này ở trên người ta, là ai đã chuẩn bị sẵn?
Nằm trên giường bệnh, Từ Tiểu Thụ muốn bật dậy, nhưng phát hiện đôi chân tê rần, hoàn toàn bất lực. Hắn chỉ có thể cử động nửa thân trên, nửa thân dưới vẫn cứng đờ, hệt như kiếp trước.
Hắn im lặng, hai tay chống lên đệm giường, chìm vào suy tư mông lung.
"... "
Trước cánh cửa kia, bóng lưng Không Dư Hận kia đã nhắc đến, cái tên "Quá Khứ" kia cũng đã xưng hô "Danh Tổ".
Danh Tổ, đã tồn tại từ rất lâu rồi, ít nhất là từ thời "Quá Khứ"?
Danh Tổ, chính là bản thân mình, cũng tu hai làm một, đi trên con đường "về không", sau khi vô vọng, bèn mượn cánh cửa luân hồi, trốn tránh Quỷ Tổ Đạo, đưa mình một lần nữa vào vòng luân hồi?
Hết lần này đến lần khác, trải qua vô số kiếp sống, bản thân mình hiện tại, sau đó dựa vào hệ thống bị động, thu thập sở trường của các phái, ý đồ kiêm dung mệnh cách của Thập Đại Tổ Thần, tu thành con đường "về không"?
Con ngươi Từ Tiểu Thụ rung động dữ dội.
Suy đoán này quả thực quá táo bạo!
Nếu theo ý tưởng này, chẳng phải chính mình đã tự an bài trước đường lui...? Vậy những bị động của ta, chẳng lẽ đều do bản thân sắp đặt?
Điều này không khỏi khiến người ta cảm thấy bị động đến mức cực hạn!
"Còn có, hệ thống bị động..."
Thứ này thoạt nhìn mơ hồ, dựa vào cảm xúc thất thường của người khác để thu thập điểm bị động, sau đó có thể tùy ý tăng điểm, đạt được sức mạnh của thập tổ mà người thường không thể với tới.
Thật sự không có nguồn gốc, thật sự từ không mà có sao?
"Danh!"
Nếu như nhìn hệ thống bị động bằng con mắt của "Danh", vậy thì sao?
Chẳng phải những vui buồn, hờn giận của người khác khi nhìn ta, chính là một biểu hiện trực quan của việc "Danh" đang được bồi bổ hay sao?
"Danh", vốn dĩ là trừu tượng.
Nhưng điểm bị động và các kỹ năng bị động lại phơi bày những sức mạnh trừu tượng này, giúp ta trưởng thành đến tận bây giờ.
"Ta..."
Từ Tiểu Thụ nửa người ngồi trên giường bệnh, chậm rãi giơ hai tay lên, cúi đầu nhìn, bỗng nhiên cảm thấy một gánh nặng vô hình đè lên vai.
Chẳng lẽ từ trước đến nay, mình đều bị chính mình khống chế, đi trên một con đường cố định, được an bài sẵn, cho đến khi tu ra "Danh"?
Cái gọi là "Thú dữ thoát khỏi lồng giam" chẳng qua chỉ là ếch ngồi đáy giếng, đến khi chân tướng của "Thuyết Lồng Giam" sáng tỏ... Ta vẫn còn nằm trong ván cờ này sao?
Từ Tiểu Thụ hít sâu một hơi.
Tang lão... đáng sợ đến vậy ư?
"Loạn... loạn..."
Đây chỉ là những phỏng đoán của bản thân, việc đó có thật hay không lại là một chuyện khác.
Từ Tiểu Thụ nhìn xuống viên kim châu trên tay, trong đầu chợt lóe lên lời của Không Dư Hận trước đình nghỉ mát:
"Thời không nguyên chỉ còn lại sức mạnh đưa mọi thứ trở về bản nguyên..."
Trong căn phòng bệnh nằm trên dòng sông thời gian này, lúc này chỉ còn sót lại ba vật hữu hình: thời không nguyên, cánh cửa luân hồi và hệ thống bị động.
Trừu tượng hơn một chút, còn có bản thân căn phòng bệnh và chính ta.
"Thời không nguyên... nếu đều quay ngược về bản nguyên, đáp án sẽ lộ diện?"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)