**Chỉ Điểm**
**Chương 1863: Chỉ Điểm**
Thập Tôn Tọa, cuộc tranh tài mà cả thế gian đều công nhận là nơi hội tụ của những thiên tài bậc nhất. Ngay cả Bát Tôn Am cũng phải tạm thời tránh né mũi nhọn, lẽ nào chính là vị kia?
Trong lúc Từ Tiểu Thụ còn đang đắm mình trong hồng trần, cảm ngộ lại những tháng ngày quá khứ của hắn. Hoàn toàn trái ngược với vẻ nghèo túng, tự giam mình trong mấy chục năm qua, hắn từng là một kẻ ngông cuồng đến cực điểm, cả đời không cam tâm làm kẻ dưới.
"Khôi Lỗi Hán?"
"Đúng." Bát Tôn Am khẽ gật đầu, nói tiếp:
"Lần đầu nhìn thấy Phạt Thần Hình Kiếp xuất thế, ta thực sự kinh diễm vô cùng."
"Biến đạo hóa hư thành thật, thành tựu luyện linh, loại thuật pháp này, thời cổ đại cũng có người làm được, cuối cùng ai nấy đều phong thần xưng tổ."
"Mà người xưa vun trồng cây, người nay hưởng bóng mát, hậu thế tu đạo giả đều dựa trên hệ thống các tổ thần trước kia, đứng trên vai người khổng lồ mà tiến bước."
"Triệt Thần Niệm lại mở ra một con đường riêng, cường điệu vào suy nghĩ của bản thân. Chỉ cần một ý niệm trong đầu, khi mong muốn được thực hiện, tùy ý hóa vô hình thành hữu hình, thân cùng ý hợp, ý cùng khí hợp đạo, thành công biến tưởng tượng thành hiện thực..."
"Tào Nhất Hán, quả là tấm gương cho chúng ta!"
Bát Tôn Am không khỏi tặc lưỡi, thán phục, rồi lại quay về suy nghĩ của bản thân: "Đây chẳng phải là biện pháp mà ta vẫn luôn tìm kiếm sao?"
"Ngươi nói, hóa ra cũng chỉ là chép nhặt từ người khác…" Từ Tiểu Thụ bỗng lẩm bẩm một câu không đúng lúc.
Hắn thật không có ý gièm pha, chỉ là nghe đến đây, nỗi băn khoăn trong lòng hắn cũng theo đó tiêu tan.
Từ sau khi trở về từ thế giới ba cánh cửa, dù đã biết mình không phải Danh Tổ Trầm Luân Thể, Từ Tiểu Thụ vẫn không khỏi để ý đến một điểm:
Con đường "Danh" mà mình đang đi, hóa ra đã có người đi qua từ trước!
Và những thứ mà mình dựa vào ngộ tính để tu luyện, ở điểm cuối lại có một người đã đứng đợi sẵn!
Dù sao thì ở điểm cuối con đường ấy, có thêm một phương hướng rõ ràng cũng là điều đáng mừng, nhưng đối với một "thiên tài" mà nói, khó tránh khỏi đôi chút cảm giác khó chịu.
"Rõ ràng... ta mới là người đầu tiên tu 'Danh' mà..."
Ý nghĩ này có chút ngạo kiều, song lại xuất phát từ đáy lòng hắn.
Dù sao, trước khi hắn tự mình quy nạp, tổng kết ra 'Danh' đạo, Từ Tiểu Thụ thậm chí chưa từng nghe qua bất kỳ thứ gì liên quan đến 'Danh' lực trên Thánh Thần đại lục.
Sau khi trở về từ thế giới sau ba cánh cửa, hắn lại được cho biết rằng con đường mình đi, ngay từ đầu đã có chỉ dẫn. Dù cho đường vòng vèo đến đâu, cuối cùng vẫn vì mối ràng buộc với Danh Tổ mà quay trở lại con đường 'Danh'.
Nhưng giờ phút này, nhìn Bát Tôn Am, nhìn tên thiên tài béo nhất năm vực này, cũng phải xoắn xuýt suốt bao năm, hết lần này đến lần khác thu được linh cảm từ Thần Diệc, Khôi Lỗi Hán, mới có thể quy nạp tổng kết ra đáp án. Có thể nói, Từ Tiểu Thụ đã từ trong ngõ cụt chui ra rồi.
"Quả thật, 'Điên ru rước thần' từng nói, người có những năng lực, phẩm chất như phát hiện, kiên định, trải qua mấy đời luân hồi cũng có thể thành tựu bất phàm."
"Chỉ là, gã lại không hề nhắc đến xác suất c·hết yểu ở giữa. Dù sao, người có được những năng lực, phẩm chất tương tự, thiên kiêu năm vực nhiều vô số kể, vớt bừa một cái cũng được cả nắm."
"Vậy nên, nếu không có cánh cửa luân hồi và đĩa quay màu đen tương trợ, kiếp này dù ta có thể 'hạc giữa bầy gà', thì trên dòng thời gian cũng phải lùi lại mười mấy, thậm chí cả trăm năm?"
"Thậm chí nói, nếu không có Thời Tổ ra tay, mà vận hành theo quỹ tích vận mệnh cố định, thì kiếp này có lẽ phải chìm nổi, trải qua thêm vài lần luân hồi nữa mới có cơ hội xa vời, dựa vào bản thân mà dòm ngó cảnh giới phong thần xưng tổ diệu..."
Còn về chuyện trước tu 'Danh', nửa đường nổi danh, sau lại chán ghét 'Danh', cái đó thuộc về "làm lại từ đầu", Từ Tiểu Thụ còn chưa đến mức như vậy.
Sự quật khởi giai đoạn đầu của hắn, bỏ qua phần trí tuệ, thì một thành còn lại cũng coi như ăn lãi từ 'Danh' đấy chứ?
Từ việc thu hoạch những điểm bị động một cách dễ dàng từ cảm xúc thất thường của người khác, không tốn chút công sức nào mà vẫn thành tựu được đại đạo của bản thân, thử hỏi ai mà không đỏ mắt ghen tị?
Những bí mật được trao đổi trong đêm trên Thanh Nguyên Sơn, ngay cả lão đạo tặc cũng thận trọng không dám hỏi nhiều. Nếu thật muốn truy đến tận gốc, thậm chí dùng đến thuật siêu độ để xâm nhập ký ức của mình, tìm kiếm những bí mật ẩn giấu, thì...
Con đường "Đạo Tổ" của hắn, không chừng sẽ phải đổi hướng giữa chừng. Chi bằng cứ trải nghiệm một chút niềm vui của "Danh Tổ" rồi tính sau.
Sức mạnh của Danh Tổ, quả thực rất thích hợp để sử dụng trong giai đoạn đầu.
Công bằng mà nói, nó đã trợ giúp hắn đến bảy phần.
Nhưng vì vậy mà đi theo con đường Danh Tổ, cuối cùng lại chê con đường này đã có người đi trước, như vậy thật không hay.
Từ Tiểu Thụ không phải là người như vậy.
Hắn phủ nhận Danh Tổ, dù là sau khi nghe lời của Bát Tôn Am, ý thức được rằng con đường danh vọng dù cuối cùng có thể dẫn đến Danh Tổ, nhưng Danh Tổ lại không đồng nghĩa với con đường danh vọng.
Danh Tổ đã sa đọa.
Hắn cũng không điên cuồng nghênh đón thần linh, kiên trì đến cùng.
Dù chỉ còn thiếu nửa bước... Dù cho "Cửu Thế Phá Giới Quả" có danh xưng như vậy, chín đời sau có thể phá vỡ giới hạn, trở lại và phân định rõ ràng thành công, thì đó cũng chỉ là "nếu như". Sự thật là con đường cuối cùng dĩ nhiên có một người đứng đó, nhưng kẻ đó lại là một người què quặt. Từ Tiểu Thụ tự thấy bản thân mình tứ chi khỏe mạnh, chưa chắc không có khả năng vượt qua. Danh Tổ ư?
Từ Tiểu Thụ sẽ không trở thành Danh Tổ.
Mà cho dù Danh Tổ có thể đại diện cho con đường danh vọng, bây giờ hắn cũng không còn quan tâm.
Hắn đã quyết ý, đoạt lấy con đường danh vọng, lại đem những thứ bên ngoài hệ thống danh lực, toàn diện dung hợp vào trong, đi một con đường khác, thành tựu "Thụ Tổ"!
...
Tiến hóa!
Thụ Tổ!
"Hắc, hắc hắc." Nghĩ đến đây, khóe môi Từ Tiểu Thụ khẽ nhếch lên, đôi mắt híp lại đầy thỏa mãn.
"Ngươi cười cái gì?"
Bát Tôn Am từ trong khe hẹp cảm nhận được sự trào phúng.
Tiểu tử này, đang xem thường con đường kiếm tu của mình sao?
"Đương nhiên là có tham khảo, nhưng cũng không cần khắc nghiệt thế chứ?" Bát Tôn Am trừng mắt nhìn Từ Tiểu Thụ, "Chẳng lẽ cứ phải tự nghĩ ra mọi thứ mới được sao?"
"Thánh Tổ chỉ cần một lần là thành công? Chẳng phải cũng đứng trên thi cốt của tiền nhân, chắt lọc ra hai chữ 'thánh đạo', từng bước một đến được ngày hôm nay, rồi từ đó mà luyện linh sao?"
"Thuật Tổ bỗng dưng sinh ra thông thuật? Chẳng phải cũng dựa trên nền tảng thánh đạo, khai phá con đường riêng, sở trường thuật pháp, mới thành tổ lập tông? Túy Âm cấm thuật, càng là xây dựng trên thánh thuật của Thuật Tổ."
"Còn Tào Nhất Hán, niệm thể hệ bỗng dưng xuất hiện chắc? 'Thân cùng ý hợp, ý cùng khí hợp', sớm đã có người đề xướng, hắn chỉ là người luyện thành, dung hợp rồi bộc lộ cái niệm triệt thần niệm tư tưởng kia..."
Bát Tôn Am còn muốn nói tiếp, Từ Tiểu Thụ lúc này mới hoàn hồn, vội vàng xua tay: "Ta biết rồi mà!"
Tần Thủy Hoàng quét ngang sáu cõi, uy chấn bát phương, chẳng lẽ chỉ cần cầm chổi quét quét là xong? Nỗ lực phấn đấu nhiều năm, chí ít cũng chiếm một nửa công lao chứ!
Nhưng những cái này không quan trọng, sao...
Ngươi, Bát Tôn Am, cũng biết nổi giận à? Ngươi thế nhưng là Bát Tôn Am đấy!
"Ta không có ý đó, ngươi hiểu lầm rồi, ta chỉ là..." Từ Tiểu Thụ vừa nói vừa nhếch mép cười, "Ta chợt nghĩ ra một chuyện tiếu lâm."
Bát Tôn Am há hốc miệng, suýt nữa thì tiếp lời.
Nhưng hắn biết Từ Tiểu Thụ "khẩu xúi bất xuất tượng nha", lúc này tuyệt đối không thể hùa theo.
Không Dư Hận hiếu kỳ nhoài người về phía trước: "Chuyện gì mà buồn cười thế?" Có thể nảy ra trong khi luận đạo, chắc chắn là chuyện quan trọng lắm đây!
Từ Tiểu Thụ lập tức toe toét khoe hàm răng: "Không Dư Hận, ngươi nghĩ xem, một quả chuối tiêu từ lầu ba Cổ Kim Vong Ưu Lâu rớt xuống thì biến thành cái gì?"
"Cái gì?"
"Biến thành quả cà! Bởi vì 'rơi' mặt thâm tím cả người! Ha ha ha, ha ha ha ha ha... Ách, không buồn cười sao?"
Cổ Kim Vong Ưu Lâu, chìm vào tĩnh lặng tuyệt đối.
Ánh mắt Không Dư Hận đăm chiêu, dường như vẫn chưa thể thoát khỏi mớ bòng bong "Luận đạo" và "Quả cà", không tài nào xâu chuỗi được mối liên hệ kỳ quặc giữa hai thứ chẳng liên quan này.
Bát Tôn Am thì khóe miệng giật giật, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Từ Tiểu Thụ, vẻ mặt như muốn nói:
_Từ Tiểu Thụ, ngươi điên rồi sao?
"_Khụ, đến đoạn nào rồi nhỉ?" Từ Tiểu Thụ sờ mũi, "_À, đúng rồi! Ta kiếm! Tiên sinh Bát Tôn Am, xin ngài tiếp tục về "Ta kiếm"! Mời!"
...
Bát Tôn Am thậm chí không biết nên tiếp tục thế nào về "Ta kiếm".
Trong đầu hắn lúc này chỉ không ngừng hiện lên những quả cà tím bầm dập.
Đáng lẽ luận đạo đã xong xuôi.
Mà những gì liên quan đến "Ta kiếm" tiếp theo, Từ Tiểu Thụ cũng đã biết hết.
Trầm ngâm hồi lâu, Bát Tôn Am mới đè nén cơn sóng lòng, một lần nữa mở miệng, tổng kết về kiếm đạo của "Ta kiếm":
"_Ta kiếm, vượt ngang thời không, không tạo tam tài, ta muốn từ lưỡng nghi nhập đạo, kiếm chỉ một tôn, hóa nhập vô cực..."
Nói đến đây, hắn khựng lại, mấp máy môi, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Theo lý thuyết, sau khi đã dày công chuẩn bị một tràng dài như vậy, khi nói ra những lời này, đáng lẽ phải vang vọng như sấm rền giữa đất bằng.
Ít nhất, Cổ Kim Vong Ưu Lâu cũng phải rung chuyển ba lần.
Quả cà... Bát Tôn Am hít sâu một hơi, khóe mắt cũng bắt đầu run rẩy.
Rõ ràng Cổ Kim Vong Ưu Lâu cổ kính, lọt vào tầm mắt một mảnh vàng son rực rỡ.
Không hiểu sao, lúc này phóng tầm mắt nhìn tới, tất cả đều biến thành những quả cà tím bầm dập, một màu tím ngắt, cà tím tím.
"_Ta kiếm, đã là kiếm, cũng là ta, là thuở niên thiếu, cũng là tương lai t·ang т·hươпg, là..."
*Phanh!*
...
Bát Tôn Am không luận nổi nữa.
Hắn vớ lấy chén rượu, uống cạn một hơi.
Sau đó đặt mạnh chén rượu xuống bàn trà, đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ Cổ Kim Vong Ưu Lâu, cau mày nói:
"_Hoa Trường Đăng hẳn là nóng lòng lắm rồi, Từ Tiểu Thụ, ngươi còn chuyện gì sao?"
Khò khè... Từ Tiểu Thụ che miệng lại, khẽ cười: "_Bạn hiền, ngài có vẻ lo lắng nhỉ?"
Bát Tôn Am vô thức sờ soạng bên hông.
Khi tay không chạm vào gì, hắn hít sâu một hơi, thở phào buông lỏng kiếm chỉ.
Tự nhủ phải lượng thứ.
"Nếu không có gì, ta ra ngoài trước."
Thấy lão Bát định bước ra cửa, Từ Tiểu Thụ vội giữ lại, "Còn chuyện này nữa, Bát tiên sinh xin dừng bước."
"Nếu lại là chuyện đó thì..."
"Không phải quả cà."
"Đừng nhắc tới quả cà!"
"Ác ác."
Từ Tiểu Thụ bị dọa giật mình, rụt cổ lại.
Nghĩ lại cũng phải, mình bảo vệ ai đó suốt một thời gian dài, đợi đến ngày người đó trở về, lòng tràn đầy mong đợi được hàn huyên tâm sự, ai ngờ chỉ nhận được câu "quả cà".
-
Thật xin lỗi tiểu Bát, đúng là ta cố ý.
"Ta!"
"Phân biệt ta!"
"Ta biết đáp án!"
Từ Tiểu Thụ không dám lộ ra vẻ trêu chọc.
Hắn lớn tiếng kêu gọi, quay lại chủ đề ban đầu, hắn muốn đưa ra đáp án: "Ta đã gặp người nọ trên dòng sông thời gian. Người này đưa cho ta một vài thứ, chúng ta trò chuyện rất vui vẻ, hắn cũng đã nhắc tới quả cà."
Hai hàng lông mày Bát Tôn Am dựng đứng, sát khí dày đặc.
Câu nào thật, câu nào giả, người khác có thể không biết Từ Tiểu Thụ, nhưng hắn thì quá rõ.
Từ Tiểu Thụ vội vàng giơ tay đầu hàng: "Được rồi, ngươi rất thông minh, đúng là hắn không nói về quả cà, nhưng ta khác ngươi, hắn dùng chuối tiêu dụ ta, ta chẳng những không tức giận, ngược lại còn ngộ ra được một đạo lý."
Bát Tôn Am khẽ hít một hơi khí lạnh.
Hắn chợt nhận ra, việc dừng chân lại là một sai lầm, đáng lẽ hắn phải lập tức rời đi mới đúng.
Từ Tiểu Thụ liệu có để ý người kia hay không, việc này không quan trọng, Từ Tiểu Thụ chắc chắn sẽ không.
"Két..."
Cánh cửa gỗ mở ra.
Đáp án lộ ra một cách tùy tiện như vậy.
Từ Tiểu Thụ vẫn còn rất sốt ruột, hắn thực sự muốn giúp tiểu Bát một tay, dù chỉ là một chút gợi ý cũng được, dù sao người ta đã giúp đỡ mình một đường, lại còn thủ hộ, chờ đợi mình suốt mười kỷ nguyên cơ mà.
Hắn nhớ lại lời nói "điên rồ nghênh đón thần linh", đồng thời nhớ lại những gì mình đã đoạt được từ miệng kẻ kia. Thanh âm bị kìm nén, trở nên hư ảo phiêu diêu, giống như đạo âm từ trên trời giáng xuống, trực tiếp rót vào lòng người:
"Bát Tôn Am, ngươi cần phải ghi nhớ!"
"Kiếm cũng tốt, niệm cũng được, vật gì cũng không phải là vật chất, niệm gì cũng không phải là ý niệm. Mọi thứ không thuộc về ta, chỉ có ta mới là ta."
Lời vừa dứt, người định rời đi trước cửa, chân vừa bước ra nửa bước, liền dừng lại giữa không trung.
Quả nhiên, giữa người và người là có khác biệt!
Lúc ấy Từ Tiểu Thụ nghe chẳng lọt tai những lời nhảm nhí này, nhưng rơi vào tai Bát Tôn Am, gã lại treo chân giữa không trung, thân thể chấn động, quanh thân liền trào dâng đạo vận.
Hiểu rồi ư?
Cái này cũng có thể ngộ?
Bát Tôn Am, ngươi thật là... A, không phải, đừng có ngộ sai, cố chấp, tẩu hỏa nhập ma đấy, tiểu Bát cần phải cẩn thận nha!
Từ Tiểu Thụ có chút không muốn tiếp tục lên tiếng, đánh thức Bát Tôn Am đang ôm lợn béo mà ngộ đạo kia.
Thôi thì cứ kệ vậy đi.
Đã nói rồi, thì cùng nhau lĩnh hội đi thôi.
Ngộ được bao nhiêu, đều xem tạo hóa của chính ngươi, tiểu Bát à!
Hắn giảm âm lượng xuống một chút, cố gắng không q·uấy n·hiễu đến trạng thái đốn ngộ của Bát Tôn Am, đồng thời cố gắng đưa ra một chút chỉ dẫn, không tính là chỉnh đốn lại trật tự, chỉ có thể coi là hải đăng soi đường trong sương mù.
Phương hướng chính xác, ta tạm thời chỉ cho ngươi một đầu, dù sao cũng có thể tu đến độ cao "Nghênh Thần" tổ. (hắn thầm nghĩ)
Về phần ngươi có thực sự đi đến được đích hay không, hay có muốn lựa chọn con đường này hay không, ta hoàn toàn không can dự, xem ở chính ngươi:
"Vậy thì, vật gì mới là ta?"
"Vật này, luôn gần gũi với đạo, luôn gần gũi với danh. Đạo mà có thể gọi tên, thì không phải là đạo vĩnh cửu; tên mà có thể gọi tên, thì không phải là tên vĩnh cửu. Cho nên, không có cách nào giải thích."
Điểm đến là dừng, (hắn im lặng).
Từ Tiểu Thụ khéo léo vận dụng chút tài mọn, biến tấu lời "điên rồ nghênh thần" thành ngôn ngữ của riêng mình, dù không hoàn toàn trích dẫn.
Cánh cửa gỗ, Bát Tôn Am lại một lần nữa kinh ngạc đến ngây người.
Đạo vận quanh người gã tuôn trào càng thêm dày đặc, cứ như thể người ta phải hoài nghi rằng, ngay tại tòa Cổ Kim Vong Ưu Lâu này, cũng có thể đạp đất phong thần, danh chấn cửu tổ.
"Ẩn giấu đi..."
Nhưng cuối cùng, gợn sóng đạo vận lại đột ngột thu về.
Tựa như Bát Tôn Am phong kiếm đến độ lão luyện, lão đến mức thành thánh.
Ngay cả trạng thái sắp sửa đột phá, như muốn vươn lên đỉnh cao kia, cũng bị gã tiện tay trấn áp, thu phục vào trong thân thể, mọi thứ lại trở về vẻ tĩnh lặng như ban đầu.
"Gã này, đến cả thế này cũng nhịn được."
"Vậy thì kể từ bấy lâu nay, phàm những gì thấy, nghe, cảm nhận, vốn có thể giúp đột phá, gã đều toàn bộ ngăn chặn?"
"Nhịn đến mức này, thật không sợ nghẹn hỏng người sao..."
Từ Tiểu Thụ trợn mắt há hốc mồm.
Nếu không phải Cổ Kim Vong Ưu Lâu vẫn còn chút chuyện dang dở, hắn thật muốn cùng Bát Tôn Am chung đường xuất môn, tái kiến một trận "Hoa Bát chi chiến" sau ba mươi năm!
Chắc chắn sẽ có một người nếm trải muôn vàn cay đắng, và bất luận là ai, niềm vui nhờ vậy mà sinh, quá trình ấy nhất định sẽ vô cùng đặc sắc!
"Thụ gia..."
Trước cửa gỗ, Bát Tôn Am sắc mặt phức tạp quay đầu.
Gã thật không ngờ rằng, cái "nhịn một chút" trong miệng Thụ, đôi khi cũng thật có thể phun ra ngà voi.
Mấu chốt là chiếc ngà voi này thuần trắng như ngọc, hoàn mỹ không tì vết.
Từ miệng Từ Tiểu Thụ tuôn ra, người không biết gã, thật có thể sinh ra một loại ảo giác 'bô cứt dát vàng'.
Bát Tôn Am lại biết, dưới vẻ bất cần đời kia của Từ Tiểu Thụ, ẩn chứa là sự tỉnh táo hiếm thấy chốn nhân gian, chỉ là khó được mới hồ đồ đôi chút thôi.
Nội tình của gã, trước nay chưa từng cạn.
Mà với tư chất của Bát Tôn Am, làm sao có thể không hiểu.
Chỉ dựa vào vài câu này, người ngộ tính tốt, không nói là phân rõ đạo ta, ít nhất cũng có thể kéo xuống tầng gông cùm xiềng xích che phủ trước con đường phong thần xưng tổ, trực chỉ đại đạo đầy hy vọng.
Người giỏi nói năng thường kiệm lời, chỉ đôi ba câu đã đáng giá ngàn vàng.
Bát Tôn Am trang trọng chắp tay, thầm ghi khắc ân tình này trong lòng, khẽ nói:
"... "
Chưa kịp thốt lời cảm tạ.
Bên bàn trà, bỗng nhiên vang lên tràng cười lớn lạc lõng:
"A ha ha ha, ha ha ha ha..."
Bát Tôn Am kinh ngạc ngẩng đầu nhìn.
Từ Tiểu Thụ cũng giật mình ngoái lại.
Chỉ thấy thư sinh mặt ngọc Không Dư Hận, giờ đây mặt mày hớn hở, cười đến nỗi khuôn mặt nhăn nhúm như bánh bao, tay không ngừng vuốt ve mặt bàn trà:
"A ha ha... Quả cà? Là quả cà, a ha ha, chụp."
Tiếng cười như tiếng lợn kêu vừa dứt, Không Dư Hận chợt khựng lại.
Hắn cứng đờ, ánh mắt từ từ hội tụ, bắt gặp ngay hai khuôn mặt ngơ ngác trước cửa gỗ, bỗng chốc sắc mặt ửng hồng. Vẻ mặt lập tức trở về nghiêm trang, đứng thẳng dậy, nho nhã khom người hành lễ:
"Xin lỗi, tại hạ thất thố, tự phạt ba chén."
*(Lời của Giấy Trắng: Kính chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)*