Lạc Lôi Lôi suýt chút nữa thì phun ra một ngụm máu.
Nàng vốn tưởng rằng diệu kế này của mình vừa tung ra, Từ Tiểu Thụ ở Thiên Tang Linh Cung chắc chắn sẽ đứng ngồi không yên, cuối cùng nhất định phải theo nàng rời đi.
Ai ngờ, gã kia lại thản nhiên buông một câu "Ép dưa nào có ngọt", không chỉ dội ngược lại nước bẩn, còn tiện tay khắc họa nàng thành một hình tượng ác phụ trắng trợn cướp đoạt thiếu nam!
"Cái này..."
Nàng thiếu điều xông xuống liều mạng với tiểu tử này!
Một chút lý trí còn sót lại cưỡng ép đè nén xúc động, nhưng ngàn vạn lời mắng chửi trong đầu rốt cục vẫn trào dâng.
Chúng biến thành giá trị bị động dưới đủ mọi hình thức "Oán thầm", "Nguyền rủa", lại một lần nữa làm giàu thêm tiểu kim khố của Từ Tiểu Thụ.
Từ Tiểu Thụ nhìn cột thông báo tin tức điên cuồng lướt, suýt chút nữa ngoác miệng đến tận sau gáy.
Không được, phải dừng lại!
Nơi này có bao nhiêu người đang nhìn kia mà, nhất định phải tiếp tục diễn!
Hắn gượng gạo nặn ra vẻ mặt táo bón giãy giụa thống khổ, nhìn Lạc Lôi Lôi lắc đầu nguầy nguậy, ánh mắt tràn ngập vẻ kiên quyết.
Lạc Lôi Lôi: "..."
Tức chết đi được!
Nàng vội vàng quay ngoắt ánh mắt đi, nếu không đảm bảo chắc chắn rằng nếu còn nhìn xuống nữa, mình sẽ làm ra chuyện mất trí gì đó mất.
"Từ Tiểu Thụ, ngươi cứ chờ đó cho ta!"
Âm thầm hạ quyết tâm xong, nàng thề sẽ không dây dưa với gã này nữa, rõ ràng Thiên Huyền Môn đã có bài học rồi, sao nàng lại không rút ra kinh nghiệm chứ!
Trên bậc thang, Diệp Tiểu Thiên nhìn hai người dội nước bẩn lẫn nhau, đã hiểu ra điều gì.
Nếu Từ Tiểu Thụ không thể nào là gian tế, vậy ngoài Lạc Lôi Lôi còn có một kẻ giấu mặt, thời gian không chờ đợi ai, gã không có tâm tư tiếp tục xem đôi trai gái trẻ tuổi này hồ nháo nữa.
"Bắt lấy!"
"Hư không giam cầm" vẫn còn hiệu lực, Lạc Lôi Lôi hoàn toàn bất động, chỉ có thể trơ mắt nhìn bốn đại tông sư xung quanh bộc phát tu vi kinh khủng, từ bốn phương tám hướng đánh tới.
Trong mắt nàng thoáng đắng chát, lại có chút châm biếm, "Ha, bắt một con nhược nữ nhi như ta, vậy mà phải động tới cả một vương tọa cộng thêm bốn đại tông sư, viện trưởng Diệp uy phong thật lớn!"
Diệp Tiểu Thiên hoàn toàn không mảy may lay động, khẽ thở dài, "Ta đã không còn là viện trưởng của ngươi nữa..."
Lạc Lôi Lôi tuyệt vọng nhắm mắt.
Chấm dứt tại đây sao...?
"Hư không giam cầm" chỉ hữu hiệu với một mình nàng, còn bốn người kia, hoàn toàn không bị trói buộc.
Bốn đại tông sư thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, nhưng linh nguyên năng lượng đã hội tụ trên bàn tay, uy lực đơn giản khiến người ta kinh hãi.
Dao động kinh khủng như vậy, thậm chí còn hủy diệt hơn cả "Tiểu Hỏa Cầu Chi Thuật" của Từ Tiểu Thụ.
Mà Lạc Lôi Lôi chỉ kịp mở ra một tầng "Lôi Thần Thân Thể", bị giam cầm, nàng thậm chí không thể thi triển bất kỳ phòng hộ nào.
Linh nguyên trút xuống, kết cục có thể đoán trước.
Từ Tiểu Thụ nhìn nữ tử sắp chết, cảm xúc có chút dao động.
Nhưng hắn hiểu, đây chính là thế giới luyện linh tàn khốc, mỗi người sống đều có sứ mệnh gánh vác.
Lập trường trận doanh khác biệt, lựa chọn sai lệch, đều sẽ quyết định kết cục phải gánh chịu, thậm chí là hậu quả khủng khiếp.
Thế giới vốn đối lập, thiện ác kỳ thật không rõ ràng, chỉ là góc nhìn khác nhau mà thôi.
Có lẽ, đứng trên lập trường của Lạc Lôi Lôi, nàng không sai, nhưng bây giờ...
"Thực lực mới là mấu chốt thật sự để nắm giữ vận mệnh."
Từ Tiểu Thụ dứt khoát quay người, hắn không có lý do gì, cũng không có năng lực để thay đổi tất cả.
Ầm!
Ẩn sau lòng bàn tay, linh nguyên bạo phát dữ dội, mơ hồ làm rung chuyển cả hư không, dội vang tiếng nổ kinh thiên động địa.
Mọi người im lặng như tờ, dường như bị tiếng nổ kinh hoàng này làm cho choáng váng.
Đây chính là sức mạnh của Tông Sư sao?
Tiên Thiên ngộ đạo, Tông Sư mượn đường, vương tọa chưởng quản, kẻ bước vào cảnh giới Tông Sư cường giả, đã có được năng lực dời núi lấp biển.
Dù chỉ là một chưởng nhìn qua có vẻ bình thường, dưới sự gia trì của đại đạo, cũng mang sức hủy diệt kinh hồn.
Một giây sau, vẻ rung động trên mặt mọi người cứng đờ, chậm rãi biến thành ngơ ngác.
... Không hề tổn hao một sợi tóc nào ư?
Chỉ thấy Lạc Lôi Lôi đứng giữa vòng vây bốn người, "Lôi Thần Thân Thể" vẫn được mở rộng, tử điện cuồng loạn như rắn độc, khí thế ngút trời.
Bốn vị Đại Tông Sư đồng loạt vung chưởng đánh xuống, lại cứ như đang va vào vật thể khó phá hủy nhất thiên địa, không hề lay chuyển được mảy may.
Tất cả mọi người đều ngây người, trên mặt lộ vẻ không thể tin nổi.
"Chẳng lẽ viện trưởng đại nhân vẫn chưa giải khai hư không giam cầm, nên bọn họ đánh vào không gian bích chướng?"
"Không! Nhìn kỹ đi... Tôn Chấp Pháp cùng ba người kia, căn bản không ai chạm được vào Lạc Lôi Lôi!"
Có người tinh mắt kịp thời phát hiện ra tình huống, mọi người lập tức dùng linh niệm quét qua, kinh hãi phát hiện mỗi chưởng đều cách thân thể Lạc Lôi Lôi một khoảng nhỏ.
Nói cách khác, tiếng nổ vừa rồi là do linh nguyên trong cơ thể bốn người tự bạo mà thành!
Phát hiện này càng khiến mọi người thêm phần ngơ ngác.
Bọn họ... Vì sao lại dừng tay?
Đúng lúc này, tất cả mọi người đều chú ý, trên mặt bốn vị Đại Tông Sư vậy mà lại hiện vẻ thống khổ, phảng phất như bị người cưỡng ép khống chế.
Từ Tiểu Thụ lại càng kinh ngạc hơn.
Không giống với những người khác, hắn có thể thấy rõ ràng những luồng kiếm khí cực kỳ đáng sợ bỗng nhiên xuất hiện trong cơ thể bốn người này.
Chính là luồng kiếm khí bất ngờ xuất hiện này buộc bọn họ phải cưỡng ép gián đoạn công kích, dốc sức chống đỡ.
Nhưng rõ ràng, trong cuộc đối kháng này, họ đang ở thế hạ phong!
Kiếm khí...
Người...
Từ Tiểu Thụ càng nhìn càng kinh hãi, đây chẳng phải là tuyệt chiêu "Vạn Vật Đều Là Kiếm" của mình, cụ thể là "Người Tức Là Kiếm" sao?
Không đúng!
Đồng tử hắn chợt co rụt lại, "Người Tức Là Kiếm" của hắn là học lén từ kẻ bịt mặt!
Vậy nên...
"Hắn đến?"
Từ Tiểu Thụ bỗng cảm thấy da đầu tê dại, suýt chút nữa quay đầu bỏ chạy. Cái gã này nhắm tới mình rồi kia mà!
Nhưng bây giờ chỉ cần khẽ động, chẳng phải là tự nộp mạng hay sao?
Không được, phải nhịn xuống, đục nước béo cò mới được!
Từ Tiểu Thụ lén lút nấp sau một cây cột, nhìn Diệp Tiểu Thiên mà lòng không yên.
Đây chính là cái tên tiện tay gọt được cả tay của viện trưởng đại nhân, nơi này... còn an toàn sao?
Lúc này, bốn người kia đã rõ ràng không thể chống đỡ được nữa, thất khiếu bắt đầu rỉ máu, thân thể run rẩy dữ dội.
Ầm ầm ầm!
Bốn luồng kiếm khí ngút trời từ thân thể bọn họ xuyên thấu lên xuống, ghim chặt tại chỗ. Giữa không trung, vô số khí kiếm màu trắng sắc bén không ngừng chém giết.
Chẳng mấy chốc, bốn Đại tông sư đã biến thành những huyết nhân.
Từ Tiểu Thụ nhíu mày, "Vạn Vật Đều Là Kiếm" này xem ra uy lực không tầm thường, nhưng rõ ràng kém xa màn cường khống chín đại nguyên lão hôm trước của kẻ bịt mặt.
Kia mới đúng là giây khống, căn bản không cho đối phương thời gian phản ứng.
Còn đây là... phiên bản yếu hóa?
Bỗng nhiên, như cảm ứng được điều gì, hắn quay đầu nhìn về phía con đường trước nghị sự đại điện, con đường duy nhất thông đến đây xuyên qua khu rừng nhỏ.
"Có địch?"
Lúc này, mọi người bừng tỉnh, những người có mặt ở đây đều là tu vi bất phàm, ai nấy đều hướng về con đường nhỏ kia mà nhìn.
Tựa hồ có âm thanh gì đó vọng lại, rất chậm, mang theo tiết tấu kỳ lạ.
"Thành khẩn!"
Nghe thấy âm thanh này, bốn người trên không trung không thể chống đỡ được nữa, "phanh phanh" ngã xuống đất. Kiếm khí vụn vặt giống như những con dao nhỏ xẻo thịt, từng mảnh xé rách da thịt bọn hắn.
Lạc Lôi Lôi thì hai mắt sáng rực lên, lộ ra vẻ mừng rỡ tột độ.
Song Hành ca ca... đến rồi sao?
"Thành khẩn!"
Đám người kinh hãi, nhìn bốn kẻ đang giãy giụa trên mặt đất, cảm giác âm thanh kia dường như đánh thẳng vào tận tâm can.
Đây chính là Tứ Đại Tông Sư, đâu phải a miêu a cẩu, vậy mà lập tức bị khống chế?
Người đến, là cường giả vương tọa sao?
Những người áo đen đều len lén liếc nhìn Diệp Tiểu Thiên, phát hiện viện trưởng đại nhân cũng đang ngưng trọng, nhìn về phía cuối con đường nhỏ.
Ở khúc quanh, cuối cùng cũng xuất hiện một bóng người.
Y phục cổ xưa, phong trần mệt mỏi, ngón tay thon dài như ngọc, chống cây trượng màu tím.
"Thành khẩn!"
Đám người: ? ? ?
Một người mù?
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)