Từ Tiểu Thụ không vùng vẫy nhiều, hiển nhiên là hắn có muốn vùng vẫy cũng không được.
Bị hơn mười cặp mắt của chấp pháp nhân viên nhìn chằm chằm, cảm giác thật không dễ chịu!
Thương thế của những người còn lại trong lương đình ra sao, hắn vốn không quan tâm, nhưng nhỡ đâu Chu Thiên Tham bị gã mù kia để mắt tới, thì lành ít dữ nhiều.
Nói cho cùng, A Giới ra tay đả thương hắn...
Lại đẩy thêm một bước nữa, lại thành trò đùa của đấng cứu thế...
"Đáng giận, sớm biết mọi chuyện thành ra thế này, ta đã không nên lừa gạt tên ngốc kia!" Cuối cùng Từ Tiểu Thụ cũng nếm trải hậu quả xấu của việc nói dối.
Đây quả thực là một câu chuyện ngụ ngôn, một kết cục khiến người ta phải suy ngẫm!
Hắn đẩy cô nương trong tay cho người áo đen, nói: "Linh Tàng Các biết chứ? Đưa cô ta đến chỗ Tang lão, tranh thủ thời gian trị liệu, nếu không không biết sẽ xảy ra chuyện gì."
"Đây là..."
"Đừng hỏi nhiều, ta cũng không biết!"
Từ Tiểu Thụ ẩn ẩn cảm thấy có chút gì đó không đúng.
Mộc Tử Tịch ngày thường tuy nói nguyền rủa thành ma, nhưng luận về sinh mệnh lực, cô nương này lúc nào cũng tràn đầy sức sống, không thể nào đột nhiên xảy ra tình huống này.
Nhưng ai cũng có bí mật, hắn cũng không truy hỏi đến cùng.
Ừm, dù sao hiện tại người đang hôn mê, có truy cũng không được, đợi tỉnh lại rồi nói...
Người áo đen định tiếp lấy Mộc Tử Tịch, nhưng cô nương kia lại cắn chặt lấy vạt áo Từ Tiểu Thụ, tay nhỏ nắm chặt không buông, chẳng có dấu hiệu gì là sẽ thả ra.
Từ Tiểu Thụ: "..."
Hắn giật nhẹ, phát hiện vậy mà không kéo ra được.
Ách, nếu dùng sức thì đương nhiên có thể rút ra, nhưng quần áo chắc chắn sẽ rách, thế thì được không bù mất.
"Từ Tiểu Thụ, cứu ta..." Mộc Tử Tịch dường như vô thức nỉ non.
Lại là chuyện này... Từ Tiểu Thụ chỉ cảm thấy bất lực toàn tập, sao cứ mỗi lần linh cung xảy ra sự cố, hắn lại bị vạ lây thế này?
Họa vô đơn chí ư?
Hắn vỗ nhẹ lên đầu cô bé, cảm thấy sau gáy nàng nóng ran như thể bị ai dội cả bình nước sôi vào đầu.
Nóng thế này, chắc chắn có chuyện chẳng lành...
"Ngoan, mau đi chữa trị đi!"
Dỗ dành bằng giọng điệu an ủi trẻ con, Mộc Tử Tịch có vẻ thả lỏng hơn chút ít. Từ Tiểu Thụ lập tức rút người ra, nói với người áo đen:
"Nhanh lên, Linh Tàng Các! Nếu Linh Tàng Các không được thì tranh thủ thời gian đưa đi Linh Dược Các chữa trị!"
Mọi người đều ngơ ngác, gia hỏa này luôn hành động ngoài dự liệu. Cái kiểu rút người thô bạo này...
Nhưng đúng vào cái khoảnh khắc thất thần ấy, người áo đen còn chưa kịp đưa tay, Mộc Tử Tịch đã hóa hai tay thành dây leo quấn chặt lấy cổ tay Từ Tiểu Thụ. Toàn thân nàng "vút" một tiếng hóa thành gỗ rắn bám chặt lên lưng hắn.
"Đừng rời bỏ ta..."
"Ưm..." Mộc Tử Tịch khẽ rên, hé mở miệng nhỏ, lộ ra hai chiếc răng nanh bóng loáng, trông rất đáng yêu.
Từ Tiểu Thụ chỉ cảm thấy cổ mát lạnh, chợt nhớ đến cảnh trong phim "Phong Vân tranh bá".
Quả nhiên, giây tiếp theo cô bé đã ú ớ một tiếng rồi cắn xuống, từng ngụm từng ngụm nhai nuốt sinh mệnh lực của hắn.
"Đây là răng nanh cấp bậc gì vậy..."
Từ Tiểu Thụ kinh hãi. Hắn không ngờ rằng dù đã là Tông Sư, cô nàng này vẫn có thể phá được phòng ngự của hắn?
Đau đớn, hắn vội vàng gạt cằm cô bé ra. Tiểu cô nương lập tức tỏ vẻ bất mãn, vung chân đá loạn.
"Ăn... Muốn..."
Ngươi đây là rình mò trong bóng tối đã lâu rồi hả!
Từ Tiểu Thụ hoàn toàn không ổn. Có một tiểu sư muội luôn lăm le trộm ăn mình trong bóng tối, nghĩ thế nào cũng thấy rợn người!
"Thôi được, nàng cứ theo ta, các ngươi đi trước đi!"
Nhìn những chấp pháp nhân viên có chút luống cuống trước mặt, Từ Tiểu Thụ thở dài.
Lần này, Mộc Tử Tịch hiển nhiên quyết tâm không rời hắn nửa bước, dù sao cũng là sư huynh, không thể phũ phàng vứt bỏ được.
Từ Tiểu Thụ đành phải cất cánh, cáo biệt đám chấp pháp, cõng cô nương một lần nữa bay về phía đình nghỉ mát.
Nhân lúc không ai để ý, hắn nắm lấy cằm cô, dứt khoát lôi "Sinh Mệnh Linh Ấn" ra rồi nhét vào miệng nàng.
"Ăn đi, mau ăn vào!"
Từ Tiểu Thụ lập tức khôi phục bộ dáng sư huynh nghiêm khắc, "Bảo ngươi cắn ta này!"
"Ưm..."
Thứ này hiển nhiên không thể cắn nát, miệng nhỏ của Mộc Tử Tịch bị nhét đầy, đến nỗi nước miếng cũng chảy ra.
Nàng vùng vẫy một hồi, rồi khẽ mút, phát hiện nó còn hơn xa sinh mệnh lực của Từ Tiểu Thụ, lập tức ngoan ngoãn ngậm lấy.
"Ưm a ừm a!" Thanh âm tràn ngập mê say vang lên.
Từ Tiểu Thụ câm nín.
Nha đầu này, sao nhìn thế nào cũng thấy không ổn thỏa vậy? Tang lão bị úng não à, sao lại thu loại đồ đệ này chứ!
...
Đình nghỉ mát.
Kiếm khí nhấc lên năm bộ thi thể lơ lửng giữa không trung... Bộ dáng nam tử, năm người này không thể chết, một khi chết, Diệp Tiểu Thiên chỉ sợ khó mà kiềm chế được.
Lệ Song Hành khống chế năm đại chấp pháp, Diệp Tiểu Thiên lại giam cầm Lạc Lôi Lôi, tràng diện lại lần nữa lâm vào thế giằng co.
Mục đích thực sự của tên thanh niên mù này đã quá rõ ràng, tiếp người chỉ là giả, ngăn chặn Diệp Tiểu Thiên mới là thật.
Là viện trưởng nội viện, sức chiến đấu của Diệp Tiểu Thiên mạnh mẽ đến mức không cần bàn cãi, thậm chí còn đáng sợ hơn cả những nguyên lão kia.
Mà "Thánh Nô" phải trả giá đắt đến mức nào? Vẻn vẹn chỉ là một Kiếm Tông không có tu vi, cộng thêm ba khối ngọc thạch.
Kiềm chế một sức mạnh không cân xứng như vậy vốn dĩ rất khó, nhưng Lệ Song Hành đã làm được, dựa vào phản ứng cực hạn không hề kém cạnh vương tọa, cùng sự e dè của Diệp Tiểu Thiên.
Dù sao năm con tin, nói thật, là quá nhiều.
Hắn tùy thời có thể giết bớt một người.
...
Khi Từ Tiểu Thụ quay lại nghị sự đại điện, khung cảnh hài hòa trước mắt khiến hắn ngỡ ngàng.
Ánh mắt đưa tình, sự quật cường trong im lặng…
"Mấy lão già này giờ đánh nhau cũng khách khí vậy sao?"
"Từ Tiểu Thụ?" Lạc Lôi Lôi từ trên cao nhìn xuống, nhanh chóng nhận ra bóng dáng quen thuộc, trong lòng dấy lên dự cảm chẳng lành.
Hắn đến đây làm gì?
Thế giằng co khó khăn lắm mới hình thành…
"Từ Tiểu Thụ?" Diệp Tiểu Thiên cũng hơi kinh ngạc, tên nhóc này đi rồi lại quay lại, dụng ý khó lường. Nhưng với bản tính thích gây chuyện của hắn, có lẽ sẽ lại khuấy đảo ván cờ này cũng không biết chừng.
*“Ngươi muốn làm gì cứ làm, ta sẽ bảo vệ năm người kia.”* Diệp Tiểu Thiên truyền âm nói. Hắn giờ chỉ thiếu một con dao, người này đến hiển nhiên rất phù hợp với nhu cầu của hắn.
Từ Tiểu Thụ thầm cười, đường đường Vương Tọa lại bị một Kiếm Tông níu chân. Hắn chợt nhớ tới đêm giao chiến với người bịt mặt, lời Tang lão khuyên Diệp Tiểu Thiên phải quyết đoán khi cần thiết.
Trước kia hắn không thấy Viện trưởng đủ quyết đoán, giờ nhìn lại, đúng là bị lão già đội nón lá kia nói trúng.
Có lẽ Diệp Tiểu Thiên làm đúng, tận đáy lòng Từ Tiểu Thụ cũng tán thành cách làm của hắn, quả thật có tình người hơn nhiều.
Nhưng nếu đổi lại là Tang lão, dù chỉ là phiên bản suy yếu của Tang lão, thì đám người mù lòa trước mắt kia cũng không đủ để hắn giết.
"Đây cũng là một lựa chọn sao..."
Nhìn cảnh tượng có phần hoang đường trước mắt, rồi nhớ đến những lời Tang lão thường răn dạy, Từ Tiểu Thụ có chút ngộ ra.
Tu vi như Kim Tự Tháp, mỗi người đều cố gắng mở ra đại đạo của riêng mình để vượt qua, tầng đáy đều là chúng sinh, ra sức truy đuổi, mong có người chìa tay kéo một cái.
Mà trên con đường dẫn đến đỉnh phong, hiển nhiên phải không ngừng lựa chọn. Được cái này, ắt mất cái kia.
Tang lão đã chọn con đường cô độc, không ai có thể dùng chữ "tình" để trói buộc lão, bởi vậy mà lão dũng mãnh tiến tới, không hề lùi bước. Tự nhiên mà thành, lão cũng chẳng màng đến niềm vui của những kẻ dưới đáy.
Diệp Tiểu Thiên lại muốn chăm sóc tất cả, những người phía sau lưng cũng trở thành nỗi lo của y. Dù sao, đỉnh Kim Tự Tháp luôn chót vót, có thể thưởng thức cảnh đẹp trên cao nhưng cũng không khỏi cô đơn, lạnh lẽo - suy cho cùng, kẻ đạt được đỉnh cao cũng chỉ là số ít.
"Lựa chọn..."
"Và muôn màu nhân sinh..."
Từ Tiểu Thụ dường như đã lĩnh hội ra điều gì đó. Hắn vốn còn đang nghĩ xem nên mở lời thế nào để vẹn toàn đôi đường, giờ phút này ngược lại trở nên bình thản.
Trên đời vốn chẳng có lựa chọn nào là hoàn mỹ, cây mỗi loại mỗi lá, người chẳng ai thập toàn thập mỹ. Một khi đã chọn con đường đen tối đến cùng, thấy được mặt nào, thì đó chính là mặt thật của nó.
Hắn nhìn về phía Lệ Song Hành, người thanh niên mù cũng đồng thời quay đầu về phía hắn.
"Chào ngươi."
Thanh âm này... là của người vừa nãy. Lệ Song Hành có chút khó hiểu trước lời chào hỏi này.
Từ Tiểu Thụ đi thẳng vào vấn đề, chỉ tay về phía đám xác chết trôi lơ lửng trên không trung, nói: "Ngươi có năm cơ hội lựa chọn, có thể chọn ta làm một trong số đó không?"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)