Chương 206

Truyện: Truyen: {self.name}

Thời gian trôi lại ngược về một chút.

Từ Tiểu Thụ sau khi tách khỏi Mộc Tử Tịch, liền không ngừng vó, thẳng tiến về phía sau núi.

Tông sư "Nhanh nhẹn" quả nhiên danh bất hư truyền, tốc độ cực nhanh, gần như chỉ trong chớp mắt, hắn đã vượt qua khu vực nội viện, đến được nơi linh chỉ mới toanh của mình.

Kế hoạch ủ mưu từ xa đang được tiến hành...

Nhờ "Cảm giác" tăng tiến sau khi thăng cấp, hắn có thể dễ dàng quan sát nhất cử nhất động của ba người sau núi, thậm chí từng lời nói, động tác cơ thể, đến cả tiếng hít hà sụt sịt cũng nghe được rõ ràng mồn một.

Tiếu Thất Tu gần như xuất hiện cùng lúc với hắn, nhưng gã này lần trước đã bị người bịt mặt đâm một kiếm xuyên thủng, lần này chắc chắn cũng sẽ không tốn nhiều sức để xử lý.

Sự thật chứng minh Từ Tiểu Thụ đã nghĩ sai!

Người bịt mặt lại nói nhiều như vậy, mới khiến Tiếu Thất Tu đổ máu... Màn kịch này có cần thiết phải kéo dài như vậy không?!

Từ Tiểu Thụ nhớ mang máng, đêm nọ khi ôm nhau với người bịt mặt, đối phương không hề giống một người dễ nói chuyện.

Đương nhiên, có lẽ một phần cũng do hắn nói quá nhiều, nhưng về sau người bịt mặt lấy một địch nhiều, cũng đủ thấy hắn thực chất là một gã hung ác, ít nói.

"Có thể nhất kích tất sát, tại sao phải lãng phí nhiều thời gian như vậy?"

Đây là nghi vấn đầu tiên của Từ Tiểu Thụ.

Nghi vấn thứ hai là, hắn quan sát toàn bộ cuộc đối thoại này, cột thông tin lại không hề xuất hiện một dòng nào báo "Nhận thấy ánh mắt theo dõi"!

Chuyện này sao có thể?

Tiếu Thất Tu bị dắt mũi, tâm thần xao động thì có thể hiểu được, nhưng bản thân hắn bàng quan, lại còn kéo ra một khoảng cách như vậy, trong mắt đám cường giả che mặt kia, chẳng phải chỉ cần chớp mắt là có thể tiếp cận hay sao?

Hắn không phát hiện ra mình?

Không thể nào!

Nhưng nếu thật sự khó giải thích như vậy, thì đáp án duy nhất có lẽ chính là... hắn thực sự không phát hiện ra mình!

Ngay từ đầu, Từ Tiểu Thụ đã không tin vào phán đoán này, nhưng khi nghe toàn bộ cuộc đối thoại, kể cả việc kẻ bịt mặt từng bước rời đi...

Tất cả mọi thứ đều ngập tràn mùi vị của một âm mưu, quen thuộc đến lạ!

Trong đầu Từ Tiểu Thụ nhanh chóng suy xét, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.

Đây rõ ràng là một kế không thành!

Rõ ràng chính là cái kế mà hôm đó hắn dùng để dọa Phong Không và Thiệu Ất!

Tiếu Thất Tu còn chưa hiểu ra, Từ Tiểu Thụ đã nhìn thấu mọi mánh khóe.

Tại sao A lại nói chuyện dài dòng dây dưa? Tại sao A rời đi lại đi bộ mà không bay?

Hắn đang che giấu điều gì!

Từ Tiểu Thụ lập tức nhớ lại lần đầu gặp kẻ bịt mặt, khi hắn vô tình làm đối phương bị thương. Giờ nghĩ lại, chuyện này gần như không thể xảy ra.

Nhưng sự thật vẫn là sự thật, đòn đánh của hắn không chỉ trúng đích, mà sau đó, kẻ bịt mặt dường như còn ho ra máu...

Lúc đó hắn không để ý đến những chi tiết nhỏ, nhưng khi liên hệ với tình cảnh hiện tại, một suy luận chợt lóe lên trong đầu Từ Tiểu Thụ:

Kẻ bịt mặt đang bị thương! Dù chiến lực của hắn không tầm thường, nhưng chỉ cần ra tay, hắn sẽ rơi vào trạng thái suy yếu. Nếu hắn cố gắng chống đỡ, mở ra tư thế chiến đấu một lần nữa...

Không phải là không thể, nhưng cái giá phải trả sẽ vô cùng lớn!

Điều này giải thích tại sao kẻ bịt mặt phải kéo dài thời gian với Tiếu Thất Tu mà không giết ngay bằng một kiếm.

Và việc rời đi từng bước một, có lẽ là vì hắn thậm chí không thể bay được!

Kết luận hoang đường này vừa nảy ra, thành thật mà nói, Từ Tiểu Thụ càng thêm hoang mang.

Nếu phán đoán của hắn sai, thì việc xuất thủ có lẽ sẽ dẫn đến một cái chết không toàn thây.

Kết quả là, hắn trơ mắt nhìn kẻ bịt mặt vững vàng từng bước, đi về phía mình!

Đúng vậy, chính là đi về phía mình! Hắn không hề thấy hắn, chỉ là trùng hợp!

Bởi lẽ, bảng tin không hề có một dòng thông báo nào!

Nếu tự mình chứng kiến cảnh tượng này, chắc chắn sẽ nảy sinh suy nghĩ "Mình nhìn lầm rồi"...

Từ Tiểu Thụ không thể nhịn được nữa.

Gã này trộm kiếm của Tô Thiển Thiển, lại khiến Tiếu trưởng lão sống dở chết dở, sau đó nghênh ngang đi tới như vậy, ai mà chịu cho nổi?

Quan trọng là, hắn rất có thể đang trong trạng thái suy yếu...

"Ngàn năm có một cơ hội a!"

Trong đầu Từ Tiểu Thụ lập tức nóng bừng.

Hắn rút "Tàng Khổ" ra, định xông lên, nhưng nghĩ lại thì không ổn.

Đây là tên bịt mặt, nếu hắn bị kinh sợ mà bất chấp thương thế xuất thủ, mình rất có thể sẽ mất mạng như chơi.

Giải thích thế nào đây?

Quay người nhìn về phía sau, nhìn chằm chằm con đường mòn dài dằng dặc trong rừng, Từ Tiểu Thụ trầm ngâm.

...

Tên bịt mặt khuyên người khác vứt kiếm xong, sau khi rẽ qua khúc quanh, rất nhanh phát hiện có gì đó không đúng.

Trước mặt lại có một gã che mặt, đang điên cuồng chạy ra từ trong rừng, nếu chỉ có vậy thì thôi đi.

Mấu chốt là tên kia không chỉ che mặt, mà còn bịt kín cả mắt!

Đáng sợ nhất là, gã này lại còn giơ cao một thanh hắc kiếm, vừa chạy vừa luyện kiếm pháp, miệng còn lẩm bẩm?

"Bạch Vân Kiếm Pháp, Ô Vân Kiếm Pháp..."

"? ? ?"

Cái quái gì thế này! Mắc bệnh à!

Trong Linh Cung, sao lại có loại người như vậy?

Tên bịt mặt hoàn toàn ngơ ngác.

Tu vi của hắn đã thoái hóa đến mức mất cả linh niệm, tự nhiên không thể sớm phát hiện ra người này.

Vừa mới ra tay kháng cự kiếm ý của Tô Thiển Thiển, thương thế lại tái phát, có thể dùng "lưỡi rung động hoa sen" bức lui Tiếu Thất Tu đã là may mắn, căn bản không còn dư thừa khí lực đối phó với tên thần kinh trước mắt.

Kết quả là hắn bước sang một bên, lần đầu tiên trong đời nhường đường cho người khác.

Bởi vì, trước mặt hắn là một kẻ điên, không đáng...

"Ân? Có người?"

Ai ngờ, cái tên điên kia vừa kinh nghi một tiếng, lại vô cùng khách khí tránh đường.

Quả nhiên, hắn lại vừa vặn lao thẳng tới trước mặt mình!

"..."

Người bịt mặt khẽ biến sắc, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, né tránh đường công kích của gã.

Khoảng cách giữa hai người nhanh chóng rút ngắn, và rồi, tiếng lảm nhảm một mình lại vang lên:

"Không đúng, hắn sẽ nhường đường cho ta, ta không thể làm tổn thương hắn!"

Dứt lời, gã lại vung kiếm sang bên cạnh, nghênh ngang chắn trước mặt hắn lần nữa!

Người bịt mặt suýt chút nữa phun máu. Hắn muốn động, nhưng khoảng cách giữa cả hai đã quá gần, không cho phép hắn làm vậy.

"Xùy!"

Một âm thanh vang lên, thanh hắc kiếm của tên điên không chút lưu tình xuyên thủng lồng ngực hắn. Kình lực bộc phát như Hồng Hoang Mãng Ngưu khai sơn, suýt chút nữa xé nát thân thể hắn.

"Phanh!"

Thân hình ngã xuống đất, người bịt mặt ôm ngực, không thể tin được mình lại bị hạ gục bởi một kẻ điên đang phi nước đại trong đêm tối.

...

Bạo Đồ Từ Tiểu Thụ nghiêng đầu, dường như không hiểu vì sao mình lại đâm trúng người.

Hắn tiến đến trước người bịt mặt đang nằm, ngồi xuống nói:

"Xin lỗi, ta không cố ý đâu."

Để tránh bị nhận ra, hắn cố ý che kín mặt, thay đổi cả giọng nói, như vậy hẳn là khó bị phát hiện.

"Phốc!"

Người bịt mặt phun ra một ngụm máu, hắn nhìn thanh kiếm xuyên ngực, thở dốc nặng nề.

Không cố ý thì có thể tùy tiện đâm kiếm vào người khác sao?

Hắn móc ra một viên ngọc thạch truyền tin...

Từ Tiểu Thụ nhanh tay lẹ mắt cướp lấy nó, nói: "Huynh đệ, ta thật không cố ý mà, ngươi đừng gọi người tới được không? Ta sợ..."

Người bịt mặt: "..."

Vết thương trên người hắn co rút kịch liệt, máu tươi điên cuồng trào ra, tựa như thể cốt cũng sắp tuôn ra ngoài.

"Nhận nguyền rủa, Bị Động Giá Trị +1."

Thấy gã kia không ngừng phun máu, Từ Tiểu Thụ rốt cục chắc chắn gã đang trong trạng thái suy yếu. Hắn tiếp tục nói:

"Đều là người đi đêm cả, thông cảm cho nhau chút đi..."

"Phụt!"

"Ối ối, xin lỗi nhé, quên mất kiếm vẫn còn trong người ngươi, ta rút ra cho."

"Ngươi..."

"Ngươi đừng động đậy!"

Từ Tiểu Thụ cúi người rút kiếm, còn cố ý quấy động vết thương, khiến kẻ bịt mặt suýt chút nữa thì tắt thở tại chỗ.

Cuối cùng, khi hắc kiếm khó khăn lắm mới được rút ra, kẻ kia bỗng bừng tỉnh, bất chấp đau đớn bật dậy, trực tiếp giật mạnh nửa bên mặt nạ che kín khuôn mặt.

Cả hai cùng sững sờ, hình ảnh tựa như bị ai đó lỡ tay ấn nút tạm dừng, khung cảnh đóng băng tại chỗ.

Từ Tiểu Thụ quên cả trêu chọc, kẻ bịt mặt quên cả buông xuôi...

Tách!

Tách!

Tách...

Hắc kiếm nhỏ máu, những giọt huyết châu rơi xuống đất, tụ thành vũng, đồng tử của kẻ bịt mặt rốt cuộc giãn nở cực đại.

"Thu được hoài nghi, Bị Động Giá Trị +1."

"Thu được nhớ thương, Bị Động Giá Trị +1."

"Ực!"

Cổ họng Từ Tiểu Thụ rung lên, hắn chỉ cảm thấy môi khô khốc, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)

Previous Chapter Next Chapter
Page 1 of 1