Chương 207

Truyện: Truyen: {self.name}

"Văn Minh?"

Tên bịt mặt ngớ người.

Khuôn mặt quen thuộc trước mắt chẳng phải là gã tiểu tử hôm nọ hỏi đường mình vô tình gặp được sao? Sao gia hỏa này lại có thể xuất hiện ở đây, hơn nữa...

Còn đâm xuyên mình lần nữa?

Từ Tiểu Thụ cảm giác bắp chân mình mềm nhũn ra. Ngàn tính vạn tính, hắn không ngờ tên kia lại mò tới đây lần nữa.

Mắt hắn láo liên, một tay vồ thẳng về phía mặt tên bịt mặt.

"Đến mà không đáp lễ, thất lễ quá!"

"Bốp!"

Tên bịt mặt không hề chậm chạp, chộp lấy cổ tay Từ Tiểu Thụ, ngón tay co lại rồi đâm thẳng vào.

Từ Tiểu Thụ đau đớn rụt tay lại, nhưng phát hiện mình không tài nào rút ra được.

Toàn thân hắn kinh ngạc.

Gia hỏa này chẳng phải đang suy yếu đấy ư?

Sao vẫn như lần trước, mỗi lần bị tóm lấy, mình hoàn toàn bất động được?

Lần này mình đã là Tông Sư rồi cơ mà, vừa mới thăng cấp luôn!

"Vậy... nếu như nói đây là một sự hiểu lầm thì..."

"Câm miệng!"

Tên bịt mặt quát lớn, đẩy Từ Tiểu Thụ ngồi thẳng dậy rồi lại nhấn xuống, khiến hắn nằm bẹp xuống đất.

Mặt Từ Tiểu Thụ nghẹn đỏ, mãi mới thốt ra một câu: "Ta không thích tư thế này!"

"..."

"Khục, ư!"

Tên bịt mặt nhất thời đau quặn thắt lưng, suýt nữa lại phun ra ngụm máu.

Từ Tiểu Thụ vội vàng chớp lấy cơ hội hiếm có này, nhấc chân lên gối một phát.

"Phanh!"

Thân thể Tông Sư cộng thêm phản chấn tạo thành một cự lực kinh khủng, cuối cùng đá văng tên bịt mặt đang chiến lực trồi sụt kia lên không trung.

Từ Tiểu Thụ đại khái đã hiểu, chỉ cần đối phương ra tay, hắn tuyệt đối không đỡ được.

Nhưng gia hỏa này cũng chỉ có thể xuất thủ.

Một khi bị tấn công, hắn tựa như một kẻ phát điên, hoàn toàn không thể khống chế, tất cả thương tổn đều phải gánh chịu hết thảy.

Nói trắng ra, gã bịt mặt kia chính là một kẻ dồn toàn lực vào tấn công, nhưng phòng ngự lại mỏng manh vì không có sự cân bằng!

Thậm chí, lượng linh nguyên dự trữ của gã, hình như còn không bằng mình?

Từ Tiểu Thụ không biết có phải do mình ảo giác hay không, nhưng kẻ này, dường như yếu hơn lần trước gặp một chút?

Trước kia còn miễn cưỡng giữ được cảnh giới Tiên Thiên, lần này gần như rớt xuống Hậu Thiên luôn rồi.

"Lẽ nào 'Thánh Nô', ai nấy tu vi càng thấp thì chiến lực càng hung tợn sao?" Từ Tiểu Thụ thầm nghĩ trong lòng.

Hắn chớp lấy khe hở giữa hai người, vội vàng bò dậy định rời đi, lại thấy gã bịt mặt bị đánh lên không trung, dường như không thể nhanh chóng ổn định thân hình?

Sắc mặt Từ Tiểu Thụ lập tức trở nên quái dị, dáng vẻ lung la lung lay trên không trung kia, cực kỳ giống bộ dạng lần đầu mình ngự kiếm phi hành.

"Không biết bay?"

"Chẳng lẽ thật sự rớt xuống tu vi Hậu Thiên rồi!"

Hắn tiện tay ném ra một viên áp súc hỏa chủng, bay thẳng về phía gã bịt mặt.

Oanh!

Một tiếng nổ vang, gã bịt mặt lại lần nữa bị hất văng đi.

"Quá yếu..."

Từ Tiểu Thụ trừng mắt lẩm bẩm, hắn có chút không dám tin người trước mặt đây, lại là kẻ đã từng nghiền ép vô số đại lão Linh Cung.

"Nhận nguyền rủa, giá trị bị động, +1."

Đúng lúc này, hắn chợt thấy cột thông tin làm mới, đôi mắt của thanh niên này lập tức sáng lên.

Công kích vậy mà có hiệu quả?

Nếu không có hiệu quả, gia hỏa này sao lại lén lút nguyền rủa mình?

Từ Tiểu Thụ không cần suy nghĩ, tay lại vung lên, năm viên hỏa chủng bay ra.

"Văn Minh! Ngươi..."

Ầm! Ầm! Ầm!

Tiếng nổ kinh thiên động địa trực tiếp nhấn chìm tiếng kinh hãi của gã bịt mặt, xé toạc bầu trời đêm thành từng đóa mây hình nấm, khiến Tiếu Thất Tu đang quan chiến ở đằng xa cũng phải choáng váng.

"Đây là Từ Tiểu Thụ?"

"Hắn thành công trảm đạo tại Thiên Huyền Môn? Sao có thể lợi hại đến vậy?"

Rõ ràng trước đó còn đánh sống chết trong "Phong Vân Tranh Bá", liều mạng một phen, mới có mấy ngày không gặp, chiến lực đã tăng vọt?

Dù dùng thuốc lắc cũng không thể mạnh đến mức này được a!

Tô Thiển Thiển cũng không khỏi kinh ngạc, nàng cảm giác thế giới quan của mình đang sụp đổ.

Tên mặt nạ nhân đánh đâu thắng đó, lại bị đánh cho tan tác, hoàn toàn không còn sức chống trả?

Tiểu Thú ca ca mấy ngày không gặp, trở nên lợi hại đến vậy sao?

"Đây là thật sao?" Tiểu cô nương đưa tay sờ lên mặt mình, do dự một chút rồi véo má.

Má thịt mềm mại đàn hồi, hơi đau...

"Thật!"

...

Tiếu Thất Tu càng xem càng thấy không ổn.

Hắn nhìn chằm chằm vào bóng dáng bê bết máu dưới bầu trời đêm kia, bỗng nhiên ý thức được không phải Từ Tiểu Thụ trở nên quá mạnh, mà là người bịt mặt đã yếu đi.

Trong đầu chợt lóe lên, như được Tiên Nhân Chỉ Lộ, hắn lập tức hiểu ra mọi chuyện.

"Gã này đang cố tình làm ra vẻ?"

Tiếu Thất Tu mặt đỏ bừng vì tức giận, hắn không ngờ Từ Tiểu Thụ có thể nhìn ra được, mà mình lại bị lừa.

Hắn muốn đứng dậy, nhưng thế đại đạo sụp đổ, thật khó mà ngăn cản.

Hắn bỗng nhiên có chút tuyệt vọng.

Nếu như bị chém giết trong một trận chiến chính thức, hắn sẽ không chút hối hận, nhưng chết như thế này, quả thực là trò cười cho thiên hạ!

"Không cứu được sao..."

Hắn thất thần nhìn về phía xa xăm.

*Cạch!*

Một tiếng động nhẹ vang lên, đó là tiếng bước chân.

Không xa, ngay bên cạnh hắn.

Tiếu Thất Tu run rẩy, không cần nhìn cũng biết, một cánh tay có vẻ khô gầy đang đưa ra, trên đó bưng một bình thuốc.

"Phó viện trưởng?" Tô Thiển Thiển kinh hỉ kêu lên, nàng nhìn vào bình thuốc, nước mắt rơi lã chã.

Sư phụ, người được cứu rồi!

Tang lão kéo thấp chiếc nón lá, đôi mắt sắc lẻm như mắt chim ưng, chăm chú nhìn chằm chằm con mồi ở phương xa, vẻ mặt âm u bao trùm.

"Thật xin lỗi, có chút việc riêng nên đến chậm."

...

Giữa sân, vụ nổ kinh hoàng tạo thành một màn sương mù dày đặc che khuất tầm nhìn.

Nhưng điều này hoàn toàn vô dụng với Từ Tiểu Thụ, "Cảm Giác" của hắn vẫn sáng tỏ, nhìn rõ thân thể kẻ bịt mặt bị oanh kích đến vặn vẹo, gần như tan nát.

Đừng thấy gia hỏa này công kích mạnh mẽ, nhưng không có thân thể của Tông Sư, vẫn rất khó mà chống đỡ được sự chuyển vận cuồng bạo như vậy.

"Còn chưa xong sao?"

Từ Tiểu Thụ có chút kinh ngạc, hắn thấy kiếm ý bốc lên trên người kẻ bịt mặt, đúng là ngó sen đứt sợi tơ, gắng gượng níu kéo thân thể tàn phế.

"Đây là chiêu thức gì?"

"Linh kỹ đặc thù sao? Hay là..."

Hắn chợt nghĩ đến "Thập Đoạn Kiếm Chỉ" trong kiếm ý phụ thể, chẳng lẽ chính là hiệu quả như vậy?

Cẩn thận phân biệt, quả thực có thể thấy được lực lượng quen thuộc tản ra từ các bộ phận trên cơ thể kẻ bịt mặt.

"Niệm lực phổ thông?"

"Không đúng, có chút không tầm thường..."

Thứ này dường như cao cấp hơn niệm lực mà mình ngộ ra rất nhiều, chí ít "Cảm Giác" cẩn thận quan sát, ngay cả thần hồn cũng phải nhói lên.

"Niệm lực cao cấp?"

Từ Tiểu Thụ lười suy nghĩ nhiều, kẻ bịt mặt tựa như chỉ thiếu một kích cuối cùng, hắn vác theo bồn tắm nhỏ định xông lên.

"Dừng tay!"

Trong đầu hắn vang lên một thanh âm có chút mệt mỏi, ngay lập tức tưới tắt ngọn lửa nhiệt huyết của Từ Tiểu Thụ.

Tang lão?

Hắn lập tức bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm kẻ bịt mặt đang rơi thẳng xuống từ không trung, lãnh ý từ lòng bàn chân lan tỏa.

Chết tiệt!

Mình điên rồi sao?

Thấy thời cơ tốt thì nên dừng lại, còn định tiến lên tung ra một kích cuối cùng, thật sự cho rằng có thân thể Tông Sư là có thể không kiêng nể gì cả sao?

Nếu như tên kia nổi giận...

"Văn Minh!"

"Ngươi đang ép ta ra tay!"

Ầm! Một tiếng nổ vang vọng, một đạo kiếm khí trắng xóa tựa vầng thái dương mới mọc nơi phương đông, trực tiếp lấn át cả ánh trăng, rọi sáng cả ngọn hậu sơn.

Một thanh cự kiếm trắng như tuyết bay vút lên không trung, khẽ rung lên, màn đêm liền bị chém làm đôi.

"Nhận kêu gọi, giá trị bị động +1."

Mặt Từ Tiểu Thụ tái mét, quả nhiên sợ cái gì đến cái đó!

Hắn quay đầu, ba chân bốn cẳng chạy thục mạng, khàn giọng gào thét:

"Thật xin lỗi, ta không cố ý mà!"

"Cứu mạng a!"

(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)

Previous Chapter Next Chapter
Page 1 of 1