Chương 214

Truyện: Truyen: {self.name}

Đại trận vỡ tan, hai bóng người liền như vậy biến mất vào hư không.

"Vì sao không giữ bọn chúng lại?"

Từ Tiểu Thụ khó hiểu lên tiếng. Gã thấy rõ vết máu loang lổ trên người bốn vị bảo tiêu trước mặt.

Đã đánh đến mức này, thời khắc cuối cùng lại buông tha tất cả, chẳng giữ lại nổi một ai, trực tiếp thả chúng đi ư?

Bên ngoài chẳng phải còn có viện binh đang gấp rút chạy tới sao?

Nếu có thể kéo dài thêm chút thời gian, biết đâu chừng...

"Tiểu Thụ à!"

Kiều Thiên Chi vỗ vai hắn, thâm tình nói: "Nếu vương tọa đã muốn đi, đừng nói chỉ có mấy người chúng ta, dù nhân số tăng gấp đôi, cũng chưa chắc giữ được chúng."

"Huống chi, hai người này đều không phải hạng người tầm thường."

Từ Tiểu Thụ có chút ngơ ngác.

Vương tọa, thật sự cường hãn đến thế sao?

Việc vượt cấp giết địch diễn ra quá thường xuyên khiến gã khó lòng lý giải được khái niệm này, nhưng nghĩ lại...

Đâu phải ai cũng như mình, xem ra cũng bình thường thôi.

"Bọn họ sắp đến rồi, đúng chứ?" Từ Tiểu Thụ nhìn về phía xa nói.

"Ngươi cảm nhận được?"

Kiều Thiên Chi hơi kinh ngạc, nói: "Thánh Thần Điện Đường áo trắng đuổi tới, có lẽ thật sự có khả năng giữ chân chúng, nhưng là..."

"Hai tên kia đã lưu thủ."

Mọi người đều thở dài, Diệp Tiểu Thiên tiếp lời, chẳng nể nang chút nào, nói: "Nếu Sầm Kiều Phu không nương tay, chỉ sợ mấy người chúng ta đã sớm nằm ngoài linh cung rồi."

Lời này vừa nói ra, tất cả đều lộ vẻ chua xót.

Đối với một vương tọa trảm đạo cảnh mà nói, bọn họ thật sự không đáng nhắc đến.

Từ Tiểu Thụ giật mình, lão giả còng lưng kia, lợi hại đến vậy ư?

"Đã có cơ hội tốt như thế, vì sao gã không giết các ngươi?"

Lời vừa thốt ra, Từ Tiểu Thụ liền ý thức được không ổn, quả nhiên Kiều Thiên Chi đã hung hăng giáng một chưởng xuống.

"Thằng nhãi ranh, còn mong chúng ta chết bớt vài người, đúng không!"

"Loại người này, tâm tư sao mà đoán được? Có lẽ vẫn là nể tình..."

Vù vù một tiếng, Tang lão vịn vành nón lá, từ từ đáp xuống.

Mọi người đồng loạt nhìn lại, thấy lão nhân hai mắt trũng sâu, quầng thâm hiện rõ, đang nhìn chằm chằm Giang Biên Nhạn. Thấy Giang Biên Nhạn trong lòng run rẩy, Tang lão mới chậm rãi lên tiếng:

"Thánh Thần Điện Đường?"

Giang Biên Nhạn toàn thân cứng đờ.

Đám người Linh Cung này sao chẳng ai bình thường vậy? Ta chẳng qua chỉ đưa thiếu vài người thôi mà, có cần thù dai thế không?

Từng người một đều trực tiếp như vậy, không biết hàm súc là gì à?

Hắn đảo mắt lảng tránh, chưa kịp đáp lời, Tang lão đã gượng gạo nở một nụ cười.

"Vất vả ngươi rồi."

Giang Biên Nhạn câm nín.

Thôi được, ông không cười còn hơn đấy, làm người ta phát sợ!

"Giải tán đi, chỗ này quay đầu lại tìm người xây lại."

Tang lão lười nhiều lời với hắn, mấy việc giao tế này giờ không đến lượt lão, tự nhiên chẳng cần phải giữ sắc mặt tốt đẹp gì.

Đau đầu thì cứ để Diệp Tiểu Thiên đi mà đau, dù sao tên kia rảnh rỗi cũng chẳng có việc gì làm.

Đại chiến đã kết thúc, mọi người tự nhiên cũng không nán lại, Diệp Tiểu Thiên tiễn Giang Biên Nhạn, rồi cùng mọi người rời đi.

Chiến trường tan hoang, bừa bộn khắp nơi, mà lúc này trời đã tối, tự nhiên không vội vã sửa chữa.

Có lẽ ngày mai mặt trời mọc, ngoại viện đệ tử sẽ vui vẻ hớn hở mang theo công cụ, trải nghiệm một lần du lịch nội viện.

Và đó chính là điều bọn hắn mong đợi...

Ân, nhiệm vụ!

...

Giữa sân chỉ còn lại hai người.

"Sao không đi cùng bọn họ?" Tang lão hỏi, giọng điệu bình thản.

Từ Tiểu Thụ dõi mắt về phía chân trời, nơi hắn vừa chữa trị đại trận linh cung, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

"Được bọn họ coi trọng, chứng tỏ ngươi cũng không tệ," Tang lão nói thêm, không hề keo kiệt lời khen tặng.

"Đi thật sao?"

Từ Tiểu Thụ nhìn Tang lão, hắn không tin lão già đáng chết này chỉ biết đứng ngoài quan sát. Biết đâu khi đó lão im lặng, cũng là một lần khảo nghiệm?

Nói nữa, nếu mình thật sự đi theo đám người bịt mặt kia, lão có ngăn cản được không?

Tang lão bật cười, đáp: "Ta đâu có quản được ngươi, đi hay không tùy ngươi. Không thử một lần, sao biết được kết quả?"

"Quản..."

Từ Tiểu Thụ nghiền ngẫm từ này, hắn thật sự không thể đoán được tính nết của lão nhân này.

Bảo lão tốt, lão quả thật đối đãi với hắn không tệ. Nhưng dù làm bất cứ chuyện gì, đều phảng phất mùi âm mưu.

... Hay chỉ là ảo giác?

Nhưng nếu nói Tang lão không tốt, lão luôn xuất hiện vào thời khắc nguy hiểm, che chở hắn trước phong ba bão táp.

Cho dù là linh cung, nhìn như chẳng để vào mắt, nhưng trong thâm tâm vẫn có chút luyến lưu, người ngoài đừng hòng động đến!

Loại người này, sâu thẳm trong tâm hồn, điều gì mới thật sự quan trọng?

Từ Tiểu Thụ trầm mặc rất lâu rồi nói: "Nếu đã biết kết quả, vậy còn cần thử để làm gì?"

"Vậy phải xem kết quả ngươi đạt được, là người khác cho, hay là tự bản thân ngươi đúc kết ra."

"Không giống nhau sao?"

Tang lão vén vành nón lá, vuốt vuốt mấy sợi tóc thưa thớt trên đầu, cười hắc hắc: "Luôn muốn thử một chút."

"Chẳng phải có câu 'không đâm đầu vào tường thì không chịu quay lại' sao?"

"Nếu không chống lại vận mệnh một lần, làm sao biết được nó thật sự thế nào?"

Từ Tiểu Thụ: "..."

Hắn biết rõ, từ miệng lão nhân này chẳng bao giờ có lời hay ý đẹp. Nói đi nói lại, vẫn không thoát khỏi cái thế giới quan bi thảm.

Không suy nghĩ nhiều hơn, Từ Tiểu Thụ chuyển giọng, nói: "Tên kia tới tận hai lần."

"Đúng vậy, tới những hai lần..." Tang lão lộ rõ vẻ phiền muộn trên mặt.

Từ Tiểu Thụ nhìn cảm xúc của lão, cân nhắc một chút rồi buồn bã nói: "Không cảm thấy mất mặt sao? Địa bàn của mình mà bị người ta chà đạp liên tục, tôn nghiêm cũng mất hết."

Nỗi buồn vô cớ của Tang lão bỗng dưng khựng lại, sắc mặt tối sầm.

Lão vung tay đập mạnh vào đầu Từ Tiểu Thụ, hắn cũng cười hắc hắc.

Hắn đã sớm đoán trước được, giơ tay lên đón đỡ.

"Phanh!"

Mặt đất tung tóe, tạo thành một cái hố sâu, bụi đất bay mù mịt.

Tang lão kéo vành mũ xuống, nhìn Từ Tiểu Thụ đã vùi đầu sâu trong đất, khóe môi không giấu được ý cười.

"Tông Sư chi thân?"

"Khạc, nhổ!" Từ Tiểu Thụ nhổ một ngụm bùn, trong lòng kinh hãi.

Lão già chết tiệt này, không chỉ đơn thuần là Tông Sư chi thân?

Vốn tưởng rằng mình đột phá đến Tông Sư chi thân, ít nhiều cũng có thể so găng với lão già khô gầy này một chút!

Kết quả, một kích đã bị hạ gục?

Cái quái gì vậy, sao khoảng cách vẫn còn lớn đến thế?

"Nhục thân của ngươi là cấp bậc gì?" Vất vả lắm mới thò được cái đầu đầy đất bụi lên khỏi mặt đất, hắn không nhịn được hỏi.

"Ngươi đoán xem?"

Từ Tiểu Thụ câm nín.

"Vương Tọa chi thể?"

Tang lão cười hắc hắc, không phản bác.

Từ Tiểu Thụ ngẩn người.

Hắn sớm đã biết lão già chết tiệt này nói "Tông Sư chi thân là xiềng xích gông cùm của đại lục" không hề ngoa.

Vậy, lão già này có thể đột phá xiềng xích gông cùm của đại lục, lại còn... đột phá tiếp?

Đây là dạng quái vật gì vậy?

Gã này đúng là có gian lận quá rồi!

Từ Tiểu Thụ hít sâu một hơi, đè nén những gợn sóng trong lòng, kinh thán vô cùng.

Mọi người đều bị "Tẫn Chiếu Thiên Phần" của lão đầu nón lá kia thu hút sự chú ý, thậm chí đoán chừng đánh nhau cận chiến cũng không xong, đã bị thiêu đến bỏng và lở loét rồi.

Nhưng ai ngờ, thứ gia hoả này mạnh nhất, có lẽ thật sự không phải là ngọn lửa kia.

Dù sao, "Tẫn Chiếu Thiên Phần" là một môn công pháp "phá rồi mới xây", suy cho cùng, mục đích cuối cùng của nó vẫn là đột phá gông cùm xiềng xích của nhục thân Luyện Linh Sư.

Tẫn Chiếu Thiên Viêm, xét cho cùng chỉ là một sản phẩm phụ...

"Hô ~"

Nghĩ đến đây, Từ Tiểu Thụ rốt cục không nhịn được, thở ra một hơi.

"Ai nấy đều giấu kỹ thật sâu a..."

*(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)*

Previous Chapter Next Chapter
Page 1 of 1