"Khá lắm!"
Từ Tiểu Thụ nghe vậy, trong lòng không khỏi giật mình.
Nơi này không phải Xuất Vân Thai, cũng không hề có kết giới nào bao phủ, do đó hắn có thể trực tiếp thu nhận những phản hồi chân thực nhất từ khán giả bên dưới.
Đương nhiên, cũng là nghe được những lời bàn tán về "Tổ Hùng huyết mạch".
Thế nhưng, đối diện với Trương Tân Hùng uy hiếp, so với dáng vẻ gầy yếu của gã thanh niên, ai nấy đều thấy rõ ràng, người kia không hề do dự, dũng cảm tiến lên!
Bậc chân nam nhi, vĩnh viễn không lùi bước!
"Phanh!"
Song quyền chạm nhau trong chớp mắt, những tia điện tự do bắn ra từ giữa quyền kình của cả hai, khiến hư không khẽ rung động.
Ngay sau đó, đám người dưới đài như bị ù tai, đầu óc ong ong vang vọng.
"Ầm ầm!"
Giống như một quả đạn hạt nhân cỡ nhỏ phát nổ tại chỗ, lấy điểm chạm song quyền làm trung tâm, một luồng khí lãng kinh khủng đột ngột cuộn trào, hình thành một quả cầu rồi nhanh chóng lan rộng.
Trong tiếng nổ vang, lôi đài nơi hai người đứng lập tức nổ tung thành một cái hố sâu.
Luồng khí lãng quét qua, lập tức hất tung những người xem bên dưới, kẻ ngã người nhào.
Chu Thiên Tham lơ lửng trên không, hứng chịu trực tiếp luồng khí xung kích, bị thổi bay đi!
Gã chật vật lộn nhào mười vòng trên không trung mới miễn cưỡng ổn định thân hình, lúc này mới kinh hãi nhìn lại.
Hai người giữa sân đã tách ra xa, nhưng tình cảnh lại có chút khác so với tưởng tượng của gã.
Từ Tiểu Thụ chỉ lùi lại vài bước, còn Trương Tân Hùng lại bị đánh lui mấy trượng, liên tục lảo đảo!
Chu Thiên Tham trợn mắt, ngơ ngác: "???"
"Cái này..."
Không chỉ gã, mà đám đông khán giả dưới đài cũng ồ lên, xôn xao bàn tán.
"Trương thiếu gia bị đánh bay á?"
"Mẹ kiếp, rốt cuộc là Từ Tiểu Thụ đã tu luyện thân thể đến mức nào vậy? Thế mà có thể đánh lui cả Trương thiếu gia cơ đấy?"
"Mọi người nhìn kìa, tay của Trương thiếu... chảy máu?!"
Đám người nghe tiếng, đồng loạt nhìn lại, chỉ thấy Trương Tân Hùng sau khi ngã xuống đất đã tạo nên một đường rãnh sâu trên lôi đài, hắn phải rất vất vả mới có thể đứng vững trở lại.
Bàn tay phải của gã không chỉ rướm máu, mà đến cả cổ tay cũng có chút vẹo vọ.
Máu rỉ ra từ kẽ năm ngón tay đang lệch lạc, chứng tỏ chúng đã bị đánh gãy!
"Tê!"
Tất cả mọi người đều rùng mình, cùng nhau quay sang nhìn Từ Tiểu Thụ. Họ thấy hắn vẫn giữ nguyên vẻ ngoài bốc đồng, hăng máu.
Nhận thấy sự chú ý của mọi người, tên tiểu tử kia vội vàng thu liễm vẻ mặt, thay vào đó là một biểu cảm lạnh lùng cao ngạo.
Ngay sau đó, hắn hất tay áo, giơ một ngón tay lên lắc lắc.
"Trương Tân Hùng, đánh không tệ!"
Dưới đài, đám đông lập tức phấn khích. Hành động khiêu khích trơ trẽn như vậy lại đến từ phía đáng ra phải yếu thế nhất?
Sau cú đấm vừa rồi, mọi người chợt nhận ra rằng có lẽ Từ Tiểu Thụ dám đối đầu với Trương Tân Hùng là vì hắn thực sự có vài con át chủ bài giấu kín.
Sắc mặt Trương Tân Hùng lập tức trở nên đen kịt.
"Nhục thân tông sư?"
Trong lòng gã không khỏi kinh ngạc, nhưng cú va chạm kinh khủng vừa rồi không giống như sức mạnh mà một nhục thân tiên thiên bình thường có thể tạo ra.
Quan trọng nhất là, bên trong quyền kình tưởng chừng bình thường của Từ Tiểu Thụ lại ẩn chứa một cỗ lực phản chấn cực mạnh.
Đây chắc chắn là một môn linh kỹ cực kỳ cao thâm!
Ít nhất cũng phải đạt đến cấp bậc tông sư!
"Từ Tiểu Thụ..." Trương Tân Hùng híp mắt lại. Gã thừa nhận, mình đã chủ quan.
Tên tiểu tử trước mặt này không thể xem như một đệ tử ngoại viện bình thường được, đây là một kẻ có thể sánh ngang với gã chỉ bằng thực lực nhục thân!
Một con sói đội lốt cừu non! Sói trong loài sói!
"Giỏi cho một màn giả heo ăn thịt hổ! E rằng trong toàn bộ Linh Cung này, chưa từng có ai thực sự nhìn thấu lớp ngụy trang của ngươi!" Trương Tân Hùng đứng thẳng dậy, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Từ Tiểu Thụ thành thật lắc đầu, vẻ mặt vô cùng chân thành: "Không, ngươi sai rồi."
"Thứ nhất, trong Linh Cung, người có mắt nhìn đời không thiếu, ngươi chẳng qua chỉ là ếch ngồi đáy giếng, tự cho mình là đúng thôi."
"Thứ hai, ta cũng không có đóng vai heo, ngươi, nhiều nhất cũng chỉ là đồ mèo vẽ hổ mà thôi!"
Lời châm biếm này vang lên, tất cả mọi người đều ngẩn người. Họ vội vàng dụi mắt, như thể đây mới là lần đầu tiên nhìn rõ bộ mặt thật của Từ Tiểu Thụ.
Không thể tin được, tên này thật sự là Từ Tiểu Thụ ngày thường sao?
Hôm nay hắn làm sao mà hăng máu thế, khí thế bừng bừng, đến cả Trương Tân Hùng cũng dám thượng cẳng chân, hạ cẳng tay!
"Tốt lắm!"
Dù biết đây là dương mưu, Trương Tân Hùng vẫn không kìm nén được cơn giận.
Hắn hơi khom lưng hổ, đạo hư ảnh gấu đen khổng lồ phía sau lưng chuẩn xác dung nhập vào thân thể.
Ngay sau đó, thân hình vốn đã như một tiểu cự nhân của hắn lại lần nữa cơ bắp cuồn cuộn, vóc dáng lại thêm phần cao lớn.
"Tổ Hùng huyết mạch, khai!"
Mọi người đều kinh ngạc, chỉ một quyền mà đã phải mở Tổ Hùng huyết mạch, điều này đủ thấy Trương Tân Hùng coi trọng Từ Tiểu Thụ đến mức nào.
Thế nhưng... Từ Tiểu Thụ thật sự mạnh đến vậy sao?
Không thể không nói, ấn tượng ban đầu có thể khiến người ta mù quáng.
Cho dù tận mắt nhìn thấy Từ Tiểu Thụ một quyền đánh bay người, bọn họ vẫn không tin một kẻ chỉ là đệ tử ngoại viện, một tên Tiên Thiên lại đáng để Trương Tân Hùng đối đãi như vậy.
Hai người trên đài thì hoàn toàn không có ý nghĩ như vậy, hiển nhiên cả hai đều dốc hết sức lực, quyết một phen sống mái.
Từ Tiểu Thụ thấy Trương Tân Hùng lại biến hóa, trong lòng nhất thời cảm thấy không ổn.
Hắn rốt cục điều động linh nguyên bành trướng trong cơ thể, mí mắt cụp xuống, linh nguyên áp súc lập tức bùng nổ.
"Tẫn Chiếu Thiên Phần!"
Dù chưa đạt tới trình độ "phần thiên chử hải" như đám Tang lão, nhưng dưới một kích này, Sinh Tử Lôi nghiễm nhiên nổ tung, phiến đá rung bần bật, bị sấy khô nứt toác ra.
Ầm ầm!
Trương Tân Hùng vừa biến ảo thân thể xong, liền cảm thấy tê rần cả người, một luồng khí tức cháy bỏng xâm nhập vào tỳ phổi, nướng đốt toàn thân.
Hắn vội vàng vận dụng linh nguyên chống cự, nhưng linh nguyên cũng bị đốt cháy rụi!
"Thứ quỷ gì vậy? Tổ Hùng Chi Thể cũng không đỡ nổi ư?"
Ánh mắt Trương Tân Hùng trở nên dữ tợn. Hắn ý thức được trận chiến này không thể kéo dài thêm được nữa.
Vút!
Bóng dáng hư ảo lưu lại tại chỗ, dần dần tan biến.
Khi đám người còn chưa kịp phản ứng, Trương Tân Hùng đã xuất hiện ngay trên đỉnh đầu Từ Tiểu Thụ!
"Tốc độ này..."
Tất cả mọi người kinh ngạc há hốc mồm. Tốc độ này gần như đã vượt thoát khỏi phạm trù Tiên Thiên cảnh giới. Cho dù so sánh với Tông Sư, cũng không hề kém cạnh bao nhiêu!
Nhưng đám người hóng chuyện không kịp cảm ứng, không có nghĩa là Từ Tiểu Thụ không phát hiện ra.
Nhìn bóng dáng cự nhân phảng phất Viên Đầu tái hiện trước mặt mình, hắn không lùi mà tiến tới, vung nắm đấm nghênh đón.
Trương Tân Hùng lập tức cười nhạt. Thân thể đối kháng trong tình huống này, chính là ý hắn!
Tổ Hùng Chi Thể, lẽ nào lại yếu hơn gã Từ Tiểu Thụ hắn?
Hai người sắp giao quyền, lúc này, lớp linh nguyên mỏng manh bao bọc bên ngoài quyền của Trương Tân Hùng rốt cục nổ tung, bộc lộ ra năng lượng màu đen cuồng bạo bên trong.
Lực lượng tụ lại trên nắm tay như hắc xà vờn quanh, ẩn chứa khí tức nổ tung hoàn toàn không thuộc về "Ngũ Chỉ Văn Chủng Chi Thuật" của Từ Tiểu Thụ!
Linh kỹ Tông Sư!
"Trời sập đen..."
"Đệt mợ!" Từ Tiểu Thụ chẳng hề hoảng hốt, ngay khoảnh khắc ấy liền hít sâu một hơi, thu hết đám năng lượng màu đen đang tán loạn trên nắm đấm vào người.
Trương Tân Hùng: Ớ??? Cái thứ yêu thuật quái quỷ gì đây!
Người khác còn đang choáng váng vì bị hút, liều mạng áp chế linh nguyên bạo động trong cơ thể. Đúng lúc này, họ thấy Từ Tiểu Thụ nhẹ nhàng hà hơi lên nắm đấm.
Ầm!
Quyền này được Tông Sư chi thân gia trì, dốc toàn bộ mười hai phần sức lực. Lực phản chấn trực tiếp khiến lôi đài dưới chân Từ Tiểu Thụ nổ tung toác!
Một đạo sóng xung kích hình xoắn ốc xốc thẳng lên trời cao, Trương Tân Hùng hung hãn uy mãnh chỉ trụ được trước mặt Từ Tiểu Thụ chưa đến một giây, lại lần nữa bị đánh bay!
"Phụt!"
Máu tươi phun tung tóe, tiếng xương gãy "răng rắc" vang lên, tất cả mọi người đều ngây người như phỗng.
Gã khổng lồ, bị một con kiến đánh bay?
Triệu Tây Đông hoàn toàn mộng bức. Hắn vốn định thừa cơ hai người giao chiến, cố gắng bảo toàn cho Từ Tiểu Thụ một chút.
Ai ngờ, trận chiến này ngay từ đầu đã nghiêng hẳn về một bên.
Hơn nữa, kẻ quỳ rạp xuống đất, từ đầu chí cuối, lại là Trương Tân Hùng!
Mẹ kiếp...
Bốp!
Khi suy nghĩ của mọi người còn chưa kịp dừng lại, chỉ thấy Từ Tiểu Thụ nhanh nhẹn quay người, khẽ cười với đám đông, sau đó vỗ tay hoan nghênh.
"Nhận hoài nghi, điểm bị động +78."
Trong lúc đám đông còn chưa hiểu chuyện gì, thân thể Trương Tân Hùng đang bay trên không trung bỗng run rẩy dữ dội. Hai chân gã khổng lồ kẹp chặt lấy nhau, dường như không thể nhịn được nữa một loại kích thích kịch liệt nào đó.
Một giây sau...
"Ầm ầm ầm ầm ầm!"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)