Sau khi ước định thời hạn mười ngày với Mộc Tử Tịch, Từ Tiểu Thụ dõi mắt theo bóng dáng cô nương rời khỏi Linh Tàng Các, ba tầng lầu lập tức chỉ còn lại hai người.
"Còn có việc?" Tang lão nhìn hắn.
Từ Tiểu Thụ gật đầu, tạm gác lại mấy việc vụn vặt, bởi có những vấn đề vô cùng quan trọng mà hắn vẫn chưa có được đáp án rõ ràng.
Lão đầu nón lá trước mặt này, hiển nhiên chính là một bộ bách khoa toàn thư sống.
Người khác hắn không dám hỏi, nhưng với Tang lão, dường như chẳng có gì phải cố kỵ.
"Ta có vài điều tương đối hoang mang..."
"Hoang mang?"
Khóe miệng Tang lão nở một nụ cười, có chút bất ngờ khi Từ Tiểu Thụ lại chủ động xin chỉ giáo về những thứ ngoài việc tu luyện, ông thẳng thắn nói: "Cứ nói."
Từ Tiểu Thụ lấy ra "Tàng Khổ", rút Hắc Lạc kiếm vỏ ra, nói: "Ở Thiên Huyền Môn, ta gặp Lạc Lôi Lôi, moi ra một cái 'Thánh nô', mục đích của nàng, chính là cái này."
Sắc mặt Tang lão không hề gợn sóng, quả nhiên lại là vấn đề "Thánh nô".
"Lúc trước hẳn là ta đã nói với ngươi rồi, với cấp độ hiện tại của ngươi, lão phu sẽ không nói với ngươi bất cứ điều gì liên quan đến 'Thánh nô'."
"Ngươi biết càng nhiều, nguy hiểm càng lớn!"
Từ Tiểu Thụ có chút lo lắng, vẫn không chịu nói sao?
Người bịt mặt kia đã lần thứ hai để mắt tới mình, còn chưa đủ nguy hiểm sao? Lão nhân này rốt cuộc muốn giấu giếm điều gì!
"Ta không định hỏi về 'Thánh nô'..."
Tuy rằng câu hỏi thứ nhất vẫn không được giải đáp, nhưng Từ Tiểu Thụ đã sớm chuẩn bị, hắn tiếp tục nói: "Ta muốn nói là, mười hai trấn giới chi bảo của Thiên Huyền Môn, bọn họ lại hết lần này đến lần khác để mắt tới thứ này."
"Thậm chí vì cái vỏ kiếm này, không tiếc bại lộ Lạc Lôi Lôi đã ẩn mình bao năm..."
"Trong mắt ta, không đáng!"
Ánh mắt Từ Tiểu Thụ kiên định, nói: "Nhưng bọn họ vẫn làm như vậy, chứng tỏ cái vỏ kiếm này, tuyệt đối không đơn giản như ta nghĩ."
Tang lão kinh ngạc, song trong đáy mắt thoáng lộ vẻ đã đoán trước.
"Ngươi quả thực rất nhạy bén." Lão chắp tay sau lưng, quay người đi, thần sắc thoáng chút thẫn thờ, "Bát Kiếm Tiên ta từng kể với ngươi rồi, phải không?"
"Hả?" Từ Tiểu Thụ không hiểu ý lão.
"Đây là vỏ kiếm bội kiếm của hắn, 'Hữu Tứ Kiếm'!"
Lời này vừa thốt ra, gã thanh niên lập tức ngây người. Vỏ kiếm của Bát Kiếm Tiên?
Gã nghĩ tới Thập Đoạn Kiếm Chỉ của mình, con đường chiến đấu thuần túy kiếm ý, cùng với niệm lực...
Dường như vô hình trung, mình và nhân vật truyền kỳ kia có chút ràng buộc?
Chỉ là trùng hợp sao?
"Vỏ kiếm bội kiếm của Bát Kiếm Tiên..."
Đôi mắt Từ Tiểu Thụ híp lại. Gã cảm thấy mình lại nắm bắt được một mối liên hệ bí ẩn sâu xa nhất trong cái thời buổi rối ren này!
Gã còn nhớ khi đó ở nguồn gốc Hắc Lạc Nhai, có một bia đá, trên đó tục danh đầu tiên chỉ có một chữ "Bát".
Khi ấy, Từ Tiểu Thụ đã suy đoán liệu có phải Bát Tôn Am, tức Bát Kiếm Tiên, lưu bút hay không, nhưng rồi lại tự phủ định, còn khắc thêm cái "Kỳ Đại Xà" ở phía sau...
Giờ xem ra, quan hệ giữa hai người này quá lớn!
Bát Kiếm Tiên từng đến Thiên Huyền Môn, rồi lưu lại vỏ kiếm này ở đó?
Nhưng đám nhân vật kia, vì sao lại có liên lụy đến Thiên Tang Linh Cung...?
Từ Tiểu Thụ lần nữa nhặt lại một phán đoán trước đây đã bị gã bác bỏ, kinh ngạc nghi ngờ nói: "Kẻ bịt mặt chính là..."
Tang lão lắc đầu, cắt ngang lời gã: "Lão phu đã nói, những chuyện liên quan đến 'Thánh Nô', một chữ cũng sẽ không nói với ngươi."
"Dựa vào!"
"Hả?" Tang lão giật mình quay đầu lại, đôi lông mày thưa thớt giật giật, "Ngươi nói gì?"
"Khụ khụ, không có gì, không có gì cả..."
Từ Tiểu Thụ ngượng ngùng gãi đầu. Cái quái gì thế này, suýt chút nữa gã đã bộc lộ sự khó chịu trong lòng ra ngoài.
Phải nhịn!
Hiện tại chưa đến thời điểm!
Cái ý nghĩ "mười năm nằm gai nếm mật, một lần đánh cho Tang lão tan tác" đêm đó đã bị một quyền của vị Tông sư này nghiền nát hoàn toàn.
Hiện tại chưa đánh lại được, chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn!
Tang lão nhìn chàng thanh niên chẳng thu hoạch được gì, thở dài: "Vỏ kiếm này ngươi cất kỹ, tốt nhất đừng để lộ ra ngoài. Rất nhiều người thèm muốn thứ này, nếu bị phát hiện, ngươi sẽ rất nguy hiểm."
"Nó liên quan đến rất nhiều chuyện sau này, phải thận trọng bảo quản!"
Trong lòng Từ Tiểu Thụ run lên, xem ra ý định vác vỏ kiếm đi nghênh ngang khắp nơi là không thực tế rồi.
Gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hắn lại lấy ra một vật khác: chiếc nhẫn phong ấn!
Tang lão nheo mắt, nếu như ông không nhìn lầm thì...
"Trấn giới chi bảo, Phong Ấn Thạch?"
"Ừ."
"Ngươi vơ vét được bao nhiêu đồ từ Thiên Huyền Môn vậy?" Tang lão đột nhiên ý thức được vấn đề mấu chốt.
"Bốn món, cái này không quan trọng, quan trọng là..."
"Bốn món ư?!" Tang lão kinh hãi tột độ, tay ông vuốt qua chiếc nón lá, da đầu như muốn dựng ngược lên, sắc mặt trắng bệch: "Vậy chẳng phải Thiên Huyền Môn sụp đổ là do ngươi gây ra?"
"Cũng một nửa thôi, cái này không quan trọng, quan trọng là..."
"Nói!"
"Ách..." Từ Tiểu Thụ ngớ người, yếu ớt đáp: "Coi như... là vậy đi."
Thấy lão đầu có vẻ sắp biến sắc, hắn lập tức tuôn một tràng: "Nhưng viện trưởng đã biết chuyện này, ngài ấy khen ngợi tôi hết lời vì đã lấy được bốn món bảo vật, còn nói sẽ ban thưởng cho tôi nữa, nhưng lại quên mất. Tôi cũng không tiện đòi, nếu ông rảnh thì giúp tôi đòi hỏi một chút nhé."
Tang lão: "..."
Ông suýt chút nữa đã bị tràng giang đại hải này đánh lạc hướng, hoàn hồn lại nói: "Đừng có nói năng lung tung nữa, thành thật khai báo, rốt cuộc ngươi..."
"Lão đầu, ông biết Quỷ thú không?" Từ Tiểu Thụ lại lần nữa cắt lời ông, nhất quyết không để lão nhân này gặng hỏi. Tuyệt đối không thể để ông ấy hỏi!
Vừa thoát khỏi Viện trưởng, lẽ nào lại chết dưới tay Phó viện trưởng?
Điều Từ Tiểu Thụ sợ nhất chính là Tang lão chấp pháp vô tư... Nhìn cái phong cách hành sự quái đản thường ngày của ông ta, việc này rất có khả năng xảy ra!
"Quỷ thú?"
Tang lão quả nhiên bị đánh lạc hướng, đôi mắt ông ta nheo lại: "Sao ngươi biết nhiều như vậy?"
Giọng điệu bình tĩnh, nhưng trong lòng, lão già đội nón lá này đã kinh hãi tột độ.
Ông ta cố ý không giới thiệu quá nhiều về Quỷ thú cho Từ Tiểu Thụ, chỉ sợ hắn quá sớm bị liên lụy vào kế hoạch.
Nhưng vô tình, tiểu tử này dường như đã trải qua rất nhiều chuyện vượt ngoài dự liệu của ông ta...
Ông ta mơ hồ cảm thấy, nếu như là Từ Tiểu Thụ, tương lai mọi thứ thật sự có khả năng mất kiểm soát!
"Nói rõ chi tiết, Quỷ thú là chuyện gì?"
Từ Tiểu Thụ thông qua cột thông tin, thi triển một trận "Hoài nghi", cùng với vẻ mặt kinh nghi bất định của lão đầu, đã đoán được "Quỷ thú" quả thật không đơn giản như mình tưởng tượng.
Hắn lập tức kể lại chuyện gặp Mạc Mạt và người sương mù xám ở Thiên Huyền Môn, không bỏ sót một chi tiết nào.
Đương nhiên, hắn vẫn giấu 85% thông tin, phần lớn là các át chủ bài của mình, và những hiểu biết về Quỷ thú. Tạm thời cứ giữ lại!
Tang lão trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng: "Ngươi nói ngươi đã phong ấn nó vào cơ thể Mạc Mạt?"
"Đúng, lúc ấy quy tắc tiểu thế giới hạn chế nó, gia hỏa này yếu đuối mong manh, đấm một cái là ngã."
"Hô..." Sắc mặt Tang lão nặng nề, giọng nói ngưng trọng: "Ngươi nên cảm thấy may mắn vì còn sống!"
"Ách..." Lần này Từ Tiểu Thụ không nói được lời đùa cợt nào, sững sờ nhìn lão nhân đối diện: "Đáng sợ đến vậy sao?"
Tang lão không trả lời, linh niệm tỏa ra, một lát sau thu về, thở dài: "Mạc Mạt không có ở linh cung, vậy gián điệp thứ hai, hóa ra là nàng?"
Từ Tiểu Thụ ngẩn người. Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi đó, Tang lão đã quét mắt khắp toàn bộ linh cung này?
Đây là tu vi đáng sợ đến mức nào?!
Hắn chợt cảm thấy ngày mình xuất sư vẫn còn xa vời vợi...
"Ngươi không phải muốn hỏi về chuyện 'Thánh Nô' sao?" Tang lão nhìn chằm chằm Từ Tiểu Thụ hồi lâu, cuối cùng cũng định mở lời.
Ánh mắt Từ Tiểu Thụ sáng rực lên.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)