Chương 246

Truyện: Truyen: {self.name}

"Cái quái gì vậy!"

Tên tiểu tử này nuốt phải linh đan diệu dược gì sao, tại sao hắn có thể suy luận ra những điều này?

Lẽ nào, cái kế hoạch mà mình đinh ninh là chu toàn không một kẽ hở, thực ra ai cũng có thể nhìn thấu?

"Không, không thể nào!"

Bàn tay chống xuống sàn nhà của Tang lão khẽ run rẩy, hắn thực sự không thể lý giải nổi. Nếu chiếu theo kết luận này mà suy đoán...

Thứ mà ngay cả mình còn chưa thể nắm bắt một cách rõ ràng trong lời nói của Từ Tiểu Thụ, sao hắn lại có thể đưa ra đáp án?

Hóa ra Mạc Mạt chính là con Quỷ thú sơ đại ký thể kia bên trong Bạch Quật?

Hóa ra cái tên mà ngay cả Thánh Thần Điện Đường, "Thánh Nô" đều khổ sở tìm kiếm, lại luôn ẩn mình trong linh cung?

"Đây căn bản không phải là thứ mà người bình thường có thể suy luận ra, trước kia sao ta không thấy tên gia hỏa này có cái đầu óc lanh lợi đến vậy, lẽ nào là do trước đây mình gây áp lực cho hắn còn quá ít?"

Tang lão trấn định lại, nhặt bầu rượu lăn lóc bên cạnh lên, ngửa cổ tu một ngụm.

Hắn thực sự muốn hỏi một câu, "Sao ngươi biết được những điều này?"

Nếu có thể, hắn thậm chí còn muốn hỏi thêm một câu, "Liệu Quỷ thú có lại xâm nhập Bạch Quật hay không, Tiểu Thụ thấy thế nào?"

Nhưng...

Với tư cách là sư phụ!

Hạ mình hỏi những câu như vậy, làm sao còn giữ được mặt mũi?

"Khụ, ha ha..."

Khóe miệng giật giật mấy cái, Tang lão gượng gạo cười, hắn phát hiện y phục của mình đã bị bầu rượu đổ ướt.

Thuận thế ngả lưng xuống đất, lão đầu vặn vẹo mình.

"A..."

"Thoải mái!"

Sau khi xoay người đứng dậy, hắn đội lại chiếc nón lá rơi trên mặt đất, khẽ gật đầu, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng.

"Phân tích không sai."

"Nhận được khen ngợi, giá trị bị động +1."

"Nhận được kính phục, giá trị bị động +1."

"Nhận được kính phục, giá trị bị động +1."

"..."

Từ Tiểu Thụ mím chặt môi, cố gắng kìm nén ý cười đang chực trào ra. Hắn suýt chút nữa dùng sức đến mức xé rách cả đế giày.

Cái lão già này, ai mà chẳng thấy vũng rượu trên đất kia, còn cố tình diễn trò…

Còn vươn vai!

Còn rên rỉ nữa chứ?

"Ta..."

Từ Tiểu Thụ nắm chặt hai tay thành quyền, gồng mình nín nhịn một hồi lâu rồi mới thả lỏng, giả bộ khiêm tốn hỏi: "Lời ta nói có gì không đúng sao?"

"Đương nhiên là có!"

Tang lão chắp tay sau lưng, thong thả bước đi, nhẹ nhàng hong khô vết rượu trên người. Lão giơ ngón tay khẳng khiu lên lắc lắc.

"Thứ nhất, 'Thánh Nô' không đơn giản chỉ là giăng bẫy nhử mồi, mà 'Mộ Danh Thành Tuyết' của bọn chúng thực chất cũng là tình thế ép buộc mà thôi!"

"Thậm chí có thể nói, dã tâm của tổ chức này lớn đến mức muốn nuốt trọn cả danh kiếm hai mươi mốt!"

Từ Tiểu Thụ nhíu mày, ghê vậy sao?

Thu thập đủ danh kiếm hai mươi mốt, bọn chúng định làm gì?

Triệu hồi Thần Long chắc?

"Vậy còn thứ hai?" Từ Tiểu Thụ lại một lần nữa thỉnh giáo.

"Thứ hai..."

Tang lão dừng bước. Đôi mắt thâm quầng của lão đăm đăm nhìn thẳng vào chàng thanh niên, không hề né tránh.

"Còn nữa cái gì, lão phu cũng không muốn nói nhiều. Biết nhiều quá, với ngươi lại chẳng tốt đẹp gì."

Từ Tiểu Thụ: Ặc???

Lão già khọm, có phải ông không nói nên lời không?

Nói thẳng ra đi, đến chết vẫn còn sĩ diện!

Tưởng ta không nhìn ra chắc?

"Ra là vậy..." Hắn tỏ vẻ ngộ ra, gật gù. Râu ria đã sắp xồm xoàm đến nơi rồi, vậy cũng chỉ có thể vuốt mông ngựa một chút thôi. "Được rồi, được rồi, vãn bối xin ghi nhớ!"

Tang lão: "..."

Cái giọng điệu này mang đầy sự châm biếm, ma quỷ mới nghe không ra đấy!

"Thằng nhóc thối tha, muốn ăn đòn đúng không hả!"

Từ Tiểu Thụ cười hắc hắc, vội vàng chuồn êm.

"Còn vấn đề gì nữa không?"

Tang lão đã bắt đầu đuổi người, hôm nay số lượng lời Từ Tiểu Thụ nói đã vượt quá định mức. Nói thêm nữa, có lẽ sẽ nảy sinh vấn đề.

Còn nhớ rõ lần trước viên hỏa chủng bị nén lại bay vào lỗ mũi...

Ai, mỗi lần đến đêm, hắn lại bị nổ tỉnh giấc.

"Thật sự có chuyện đó."

Từ Tiểu Thụ trầm ngâm một lát rồi nói: "Cho ta hỏi một câu cuối cùng."

Tang lão lơ đãng liếc hắn một cái: "Nói!"

"Mộc sư muội, rốt cuộc là vấn đề gì?" Từ Tiểu Thụ chau mày. Hắn đã muốn hỏi điều này từ lâu.

Từ "Phong Vân Tranh Bá" ở ngoại viện thôn phệ sinh mệnh lực, đến việc giải khai khốn cảnh cho Diệp Tiểu Thiên ở nội viện.

Những bí ẩn ẩn chứa trên người tiểu cô nương này ngày càng nhiều, khiến hắn cảm thấy một loại khí tức nguy hiểm.

Khí tức này, trong thế hệ cùng trang lứa hiện tại không có mấy ai có được. Mạc Mạt là một, Ngư Tri Ôn cũng tính, cả tên mù kia hình như cũng có vấn đề...

Mộc Tử Tịch lại vượt lên phía trước, vậy mà cũng không hề kém cạnh. Thậm chí, bởi vì mối quan hệ tương đối thân cận, khí tức nguy hiểm khó hiểu này còn trở nên rõ ràng hơn một chút!

"Sư muội của ngươi sao..." Tang lão cúi đầu, ngẫm nghĩ về câu hỏi này. Mộc Tử Tịch, ngoài Thôn Sinh Mộc Thể ra, còn có thể có bí mật gì khác? Thế nhưng, Từ Tiểu Thụ chẳng phải đã biết nha đầu này có thể chất đặc thù từ lâu rồi sao? Vậy mà đến tận bây giờ mới hỏi...

Không ổn! Tiểu tử này, lại phát hiện ra điểm mù nào rồi?

Không suy nghĩ nhiều thêm, Tang lão hỏi ngược lại: "Ngươi có biết trên đại lục có sự tồn tại gọi là 'Linh Thể' không?"

"Linh Thể?" Từ Tiểu Thụ chỉ mới nghe qua loáng thoáng.

Tang lão gật đầu: "Chắc hẳn ngươi đã gặp rồi, Trương Tân Hùng mang trong mình huyết mạch Tổ Hùng, có Linh Thể Tổ Hùng. Linh thể đó có tác dụng tăng phúc lực lượng, nên hắn mới trông khác hẳn người thường."

Từ Tiểu Thụ giật mình, hắn còn tưởng Trương Tân Hùng ăn lòng trắng trứng gà lớn lên chứ!

Ánh mắt Tang lão thoáng lộ vẻ ngưỡng mộ, nói: "Linh thể quả thực vô cùng hiếm có. Loại như Trương Tân Hùng tuy cũng tạm được, nhưng phẩm chất thực sự không cao. Linh thể chân chính cường đại phải như sư muội của ngươi vậy."

"Linh thể của nàng, dù đặt trong toàn bộ tộc đàn linh thể của đại lục này, cũng thuộc hàng cực kỳ hiếm thấy – 'Thôn Sinh Mộc Thể'."

"Loại thể chất này khi trưởng thành cần dựa vào việc thôn phệ một lượng lớn sinh mệnh lực. Nếu như trong quá trình tu luyện về sau không theo kịp, rất có khả năng sẽ phản phệ lại bản thân."

Từ Tiểu Thụ có chút kinh ngạc, "Như vậy có ổn không? Thôn phệ sinh mệnh lực cơ mà?"

Hắn từng bị hút một lần ở ngoại viện, nhưng vì có "Sinh sôi không ngừng" nên không cảm thấy gì.

Nhưng người khác thì khác chứ!

Đây là sinh mệnh lực đó, hút nhiều sẽ thành thây khô mất, ai mà chịu nổi?

Chẳng lẽ điều này không bị thế nhân phản đối sao?

Tang lão khinh bỉ cười một tiếng: "Nếu đặt ở nơi khác, tự nhiên sẽ có vấn đề. Nhưng Thôn Sinh Mộc Thể của nó còn chưa đại thành đã bị lão phu nhận lấy, những người khác đương nhiên không dám hó hé gì."

"Trên đời này có rất nhiều thần vật chứa sinh mệnh lực, dù sao dựa vào Sinh Huyền Đan cũng có thể duy trì được, không có gì to tát."

Quả là thế... Từ Tiểu Thụ thầm nghĩ, không hổ là lão già này. Hắn lại hỏi: "Nhưng nhỡ đâu, nhỡ đâu nàng không kiểm soát được thì sao?"

Tang lão mỉa mai cười, thản nhiên nói: "Mất khống chế thì sao chứ? Mức độ đó có thể so được với một con Quỷ thú sao?"

"Nói quá lên một chút, mười con, trăm con... thì đã sao?"

"Hồng Y của Thánh Thần Điện Đường, lập tức giải quyết ngay."

Từ Tiểu Thụ ngẩn người. Hắn phát hiện khi đứng ở góc độ khác nhau để nhìn nhận vấn đề, mọi thứ thật khác biệt.

Hóa ra vấn đề mà mình gian nan khổ sở bấy lâu nay, trong mắt các đại lão, căn bản chẳng phải là vấn đề.

"Khụ khụ, ta đúng là ngây thơ thật."

Trưởng lão Tang lắc đầu, giọng điệu nghiêm nghị: "Không, sự lo lắng của ngươi vẫn còn chút giá trị đấy. Cố gắng để mắt đến nó, nếu sư muội xảy ra chuyện gì, đoán chừng ngươi cũng khó thoát liên đ lụy."

Từ Tiểu Thụ: Ơ hay? (? ? ?)

(*Giấy Trắng kính bút: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người bằng hữu yêu quý.*)

Previous Chapter Next Chapter
Page 1 of 1