Một ngàn bộ quần áo bình thường cũng chỉ tốn chút diện tích, chứ thực chất chẳng đáng bao nhiêu tiền.
Bởi lẽ chúng không phải là linh y, nói thật ra thì còn chả đáng mấy viên linh tinh.
Nhưng Từ Tiểu Thụ trên người lại chẳng có tiền tài thế tục, đành tùy tiện ném ra mười viên linh tinh, mua đứt mớ quần áo này.
Đồ đạc được hắn tống thẳng vào Nguyên Phủ.
Đây là chuyện rạng sáng, Từ Tiểu Thụ đã nhờ vả Kiều trưởng lão.
Kiều Thiên Chi cùng Diệp Tiểu Thiên, hai vị này quả không hổ là đại lão.
Linh Trận Tông Sư cùng Vương Tọa hệ Không Gian siêu cường liên thủ, thế mà lại san bằng phế tích Nguyên Phủ, dựng thành hình hài ban đầu. Thêm vào đó còn có "Sinh Mệnh Linh Ấn", Nguyên Phủ đã sơ bộ thành hình, có thể chứa người sống.
Điểm duy nhất chưa được hoàn mỹ, là "Sinh Mệnh Linh Ấn" quả thật còn chưa đủ sức, chỉ dựa vào bản thân một kiện bảo vật liền chống đỡ lấy toàn bộ tiểu thế giới Nguyên Phủ.
Nhưng không gian tràn ngập sinh mệnh khí tức, cũng đã xấp xỉ hơn phân nửa Sâm La Bí Lâm.
Quá đủ rồi!
Còn lại chút khu vực hỗn độn, tương đương với vô số cái nhẫn không gian!
Nhân viên tiếp tân giao phó xong đồ vật, cất giọng: "Khách nhân còn có nhu cầu gì khác không ạ? Nếu không xin mời đi lối này."
Hắn chỉ tay về phía bậc thang, cười tươi rói định dẫn đường.
Từ Tiểu Thụ:...
Ngươi làm ăn kiểu này, đường đi cũng thật nhỏ hẹp, mới tí tuổi đầu đã vội đuổi khách rồi à?
Nghĩ kỹ lại thì mình đúng là có chút không tử tế.
Năm trăm ngàn linh tinh "Tri Sát Long" bị mình chặt giá giảm mười phần trăm, lại còn mua mấy món quần áo chả đáng bao nhiêu.
Nói thật, nếu hắn là nhân viên tiếp tân, chắc gì đã muốn tiếp đãi loại khách như mình.
Từ Tiểu Thụ tỏ vẻ thông cảm với phản ứng của người ta.
Không sao, mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn khi hắn có được huy chương.
Những chiến lợi phẩm ít ỏi còn lại, hy vọng có thể đổi được chút tiền nhờ huy chương.
"Đây là cái gì?"
Đi ngang qua tầng ba, một chiếc nón lá thủ công trước cửa thu hút sự chú ý của hắn.
Lễ tân sao có thể không hiểu ý tứ, cười nói: "Nếu khách nhân thích, cứ xem như quà của cửa hàng."
"Như vậy không hay lắm thì phải!"
Từ Tiểu Thụ với tay lấy chiếc nón lá, đội lên đầu, vừa vặn khít.
Nón lá... Tẫn Chiếu Thiên Viêm...
Ánh mắt hắn nheo lại, nghĩ đến đám sát thủ ngoài kia, không chừng còn có nhiều kẻ khác đang chờ đợi phía sau.
"Cho ta thêm mười chiếc nữa!"
Nhân viên lễ tân ngẩn người:???
Miễn phí còn đòi hỏi?
Cho một chiếc là đủ hiểu ý, chẳng qua là vì muốn tống khứ ngươi đi cho rảnh nợ thôi!
Còn đòi mười chiếc?
Ngươi còn biết xấu hổ hay không vậy?
"Cầm lấy." Từ Tiểu Thụ tiện tay móc ra một viên linh tinh.
"Vâng vâng."
Nhân viên lễ tân tươi cười đón lấy, vội vàng lấy thêm mười chiếc nón lá từ một bên, cung kính dâng lên.
"Đi thôi!"
Từ Tiểu Thụ không nghĩ nhiều nữa, liếc nhìn bảng thông báo, một thông tin kỳ lạ cứ liên tục xuất hiện.
"Nhận chờ đợi, giá trị bị động +1."
"Nhận chờ đợi, giá trị bị động +1."
"..."
"Bố trí xong rồi à?"
Từ Tiểu Thụ hừ lạnh một tiếng, vừa bước xuống lầu một bỗng nhiên dừng chân, hỏi: "Cửa sau có không?"
Nhân viên lễ tân ngớ người, "Có ạ."
"Dẫn đường."
Từ Tiểu Thụ vẫy tay ra hiệu, nhưng vừa bước theo một bước, bỗng nhiên con ngươi đảo một vòng, quay đầu lại.
"Thôi được, đi cửa chính đi."
Nhân viên lễ tân và Mộc Tử Tịch đồng thời ngẩn người, không hiểu thanh niên này muốn làm gì, nhưng chỉ có thể thuận theo ý hắn.
Một vệt kim quang rọi xuống từ cửa chính, biến mất ngay khi cánh cửa khép lại.
Nhân viên lễ tân thở phào nhẹ nhõm, toàn thân như trút được gánh nặng.
"Cuối cùng cũng tống được ôn thần đi rồi."
...
Phía sau Tiền Nhiều thương hội.
Giữa thanh thiên bạch nhật, nơi con đường này lại ẩm ướt khác thường, mặt đất lấm tấm vũng bùn. Những hạt mưa phùn giăng giăng từ chân trời, nhỏ như tơ, nhẹ như sợi.
Khách bộ hành vội vã sải bước, vô thức tránh đường vòng.
Từng Luyện Linh sư đơn độc bước ra từ cửa sau, chẳng mấy chốc đã lạc vào con đường lầy lội ướt át này, loanh quanh đảo đảo, không sao thoát ra.
Cách đó không xa là một tửu quán vắng khách, chỉ có hai bóng người áo đen ngồi đó.
Hai người lặng lẽ quan sát những kẻ đang lạc lối trong trận pháp, im lìm không nói, bởi những người này không phải mục tiêu của họ.
Trên bàn bày rượu, rót đầy đến miệng chén, rõ ràng chưa ai đụng đến, đã sớm nguội lạnh.
"Thất ca, huynh nói cái Trương gia này nổi cơn gì vậy, lại phái cả hai Tông sư Thiên Tượng cảnh chúng ta, đến ám sát một tên rác rưởi mới vào Nguyên Đình?"
Người vừa lên tiếng là một gã trung niên mặt vuông chữ điền đúng chất phương nam, chừng ba mươi tuổi, da đầu hói một mảng lớn, bóng nhẫy dưới ánh mặt trời.
Gã cầm một bức họa chân dung, vẽ một thanh niên tuấn tú phi phàm, sống động như thật.
"Từ Tiểu Thụ... Tên quỷ quái gì thế này..."
Người được gọi là Thất ca liếc nhìn gã, lạnh giọng nói: "Thập Lục, chớ khinh thường. Nghe nói lệnh truy nã này dán cả 'Ba Nén Hương', tiền thưởng không ít đâu. Chỉ là tên này thực lực có vẻ quá yếu, nên không ai muốn nhận mà thôi."
Đây là một người trông thập phần chính trực, một thân hắc y khiến gã thêm phần trang nghiêm, tay không ngừng mân mê hai chiếc trận bàn.
"Ba Nén Hương?" Tiếu Thập Lục giật mình, "Gã này còn đáng giá để dán 'Ba Nén Hương'? Trương gia lắm tiền nhiều của đến ngu người rồi à!"
"Ha ha, ngươi tưởng Trương Thái Doanh có thể lên làm gia chủ Trương gia dễ dàng vậy sao? Điều này chỉ có thể chứng tỏ cái tên Từ Tiểu Thụ này quả thực không đơn giản."
"Hắn xong rồi, chọc vào Trương gia, còn bị gán cho cái danh sát thủ 'Ba Nén Hương' của Thánh Điện..."
Tiếu Thập Lục lẩm bẩm, chợt nói: "Nghe nói 'Ba Nén Hương' này thực chất do Thánh Thần Điện Đường ngấm ngầm khống chế, không biết..."
"Câm miệng!"
Lý Thất quát lớn một tiếng, "Không phải chuyện ngươi nên hỏi, đừng ăn nói lung tung, coi chừng rước họa vào thân!"
Tiếu Thập Lục lập tức im như thóc, đến người cũng run lên.
Hai người lại chìm vào im lặng, bên cạnh, lò rượu cháy bừng bừng, rượu đổ cả ra ngoài mà chẳng ai dám tắt lửa.
Lão bản quán rượu sớm đã thấy tình hình không ổn nên chuồn mất.
Hôm nay hai vị khách này không hề đơn giản, bản thân còn sống sót đã là may mắn lắm rồi.
Rượu gì chứ, đâu có quan trọng bằng cái mạng!
Tiếu Thập Lục nhìn đám sâu kiến mắc kẹt trong linh trận, sốt ruột chạy vòng vòng, trên mặt lộ vẻ giễu cợt, rồi lại lên tiếng: "Giết không?"
"Không, lát nữa thả, đừng gây chuyện. Cấm Vệ quân của Phủ thành chủ không phải để trưng đâu."
Tiếu Thập Lục liếm môi, trong mắt lộ vẻ tiếc nuối.
Hắn nhìn về phía Tiền Nhiều thương hội, nhíu mày.
"Nhắc mới nhớ, cái tên Từ Tiểu Thụ sao lâu thế còn chưa ra, hắn có khi nào biết chúng ta mai phục ở cửa sau rồi không?"
"Không thể nào, hắn còn chưa chắc đã phát hiện ra sự tồn tại của chúng ta." Lý Thất phản bác.
Tiếu Thập Lục nghiêm mặt nói: "Nhưng mà Thất ca, nếu hắn không biết chúng ta ở đây, chắc chắn sẽ đi thẳng cửa chính, vậy chúng ta mai phục ở cửa sau làm gì?"
Lý Thất ngẩn người, trên mặt thoáng hiện vẻ xấu hổ.
Ngươi nói nghe có lý đấy!
Sao vừa nãy không nói sớm?
Đồ ngốc!
"Hắn đã được gán cho cái danh 'Ba Nén Hương', chắc chắn phải có chút thực lực, có lẽ nghĩ ra được..."
Tiếu Thập Lục khẩn trương, ra là ngươi cũng không chắc chắn à, vậy thì chơi cái rắm gì, nhỡ đâu người ta nghênh ngang đi ra cửa trước thì sao.
"Ta ra cổng trước canh gác!" Hắn hiểu ý, đứng phắt dậy.
"Được." Lý Thất gật đầu nói: "Ngươi đi nằm vùng, nhưng nhớ kỹ, đừng manh động. Hễ có phát hiện gì, lập tức báo cho ta hay!"
Tiếu Thập Lục nghiêm trang gật đầu, rồi lập tức rời đi.
Báo cho ngươi ư?
Hừ, một tên phế vật Nguyên Đình cảnh sơ kỳ mà cũng dám ra vẻ. Gọi ngươi đến đây chia chác công lao chắc?
Còn tưởng gọi một tiếng Thất ca là ta phải nể mặt ngươi sao?
Đồ Linh Trận sư não tàn!
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)