"Từ Tiểu Thụ?!"
Khi gã thanh niên kia bỏ mũ lá xuống, khi khuôn mặt quen thuộc hiện ra trước mắt, Lý Thất mới hoàn toàn bừng tỉnh.
Kẻ đến, lại chính là Từ Tiểu Thụ?
Hắn không thể tin vào mắt mình, miệng há hốc, vô thức ngoái đầu nhìn về phía nơi bày linh trận giăng đầy bóng tối trên con phố.
Chỉ là... Nguyên Đình làm thế nào thoát khỏi "Đại Ly Huyễn Trận", một tuyệt tác cấp bậc tông sư của gã?
Nhớ lại dáng vẻ nhàn nhã vừa rồi của tên thanh niên, lòng Lý Thất không khỏi dâng trào muôn vàn sóng cả.
Gã đã nghĩ tiểu tử này không đơn giản, nhưng phá "Đại Ly Huyễn Trận" của gã một cách dễ dàng như vậy, lẽ nào gia hỏa này cũng là một linh trận tông sư?
...
Từ Tiểu Thụ dĩ nhiên không phải linh trận tông sư.
Hắn có thể nhìn thấu huyễn cảnh, hoàn toàn dựa vào bị động thần kỹ: "Cảm Giác".
Vừa bước ra khỏi cửa, linh niệm bị vây khốn, khoảnh khắc lạc lối hoàn toàn ấy, thành thật mà nói, hắn cũng có chút hoảng.
Nhưng ngay sau đó, trong đầu xuất hiện hai hình ảnh song song, tựa như ngày đó hắn... trộm ngắm... à không, nhìn trộm... à không, thăm dò...
Ừm, tóm lại liền cùng hình ảnh hắn nhìn thấy Nhiêu Âm Âm tắm suối nước nóng hôm đó có phần tương đồng.
Chỉ cần đi theo hình ảnh thứ hai, liền có thể đi thẳng ra ngoài.
...
Trên mặt bàn, không khí dường như đông cứng lại vì kinh hãi. Rượu Từ Tiểu Thụ phun ra nhỏ giọt trên khuôn mặt Lý Thất.
"Cạch!" Một tiếng, gã mới kịp phản ứng.
"Vút!"
Đã muộn rồi, Từ Tiểu Thụ chớp lấy thời cơ này.
Hắn móc "Tàng Khổ" ra, vung ngay trước đầu Lý Thất chém xuống.
Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, thời gian như ngưng đọng. Đến khi thân kiếm của Từ Tiểu Thụ vung qua, hắn mới nhận ra thân hình Lý Thất đã nhanh chóng lùi lại.
"Tông sư?"
Đồng tử Từ Tiểu Thụ co lại, "Thiên Tượng cảnh?"
Vừa rồi, pha ngừng lại đột ngột ấy thật kỳ lạ, rõ ràng là đất trời đang trợ lực, nếu không có khoảnh khắc đó, Lý Thất đã bị gã trực tiếp chém đầu.
Có thể mượn nhờ sức mạnh của đất trời đến mức này, chỉ có thể là cường giả cấp bậc tông sư.
Khi trước, Trương Tân Hùng vừa bước chân vào hàng ngũ tông sư đã bị A Giới chém dưới đao, hắn còn chưa kịp cảm nhận uy lực của tông sư.
Đến hôm nay, một kích vừa rồi đã cho hắn thấy rõ sự khác biệt to lớn giữa tông sư và Tiên Thiên.
Nếu pha sai lệch này xảy ra trong thời khắc sinh tử quyết đấu, thì Tiên Thiên dù có cố gắng đến đâu cũng không thể xoay chuyển càn khôn!
Từ Tiểu Thụ lặng lẽ thu kiếm về, cười nói: "Lý huynh sao lại vội vã lùi lại thế? Ta chỉ muốn thoa chút rượu cho ngươi thôi, chỉ là vừa rồi cầm nhầm đồ."
Hắn lấy ra cuộn băng gạc từ trong giới chỉ, vẫy tay nói: "Ngươi qua đây đi!"
Hai chân Lý Thất mềm nhũn, sắc mặt tái mét như sắt.
Kiểu đánh lén này, đơn giản còn tàn độc hơn cả sát thủ.
Nếu không phải gã quanh năm suốt tháng hoạt động trong bóng tối, phản ứng nhanh nhạy hơn người khác một chút, chỉ sợ toàn thân bản lĩnh đã phải chôn vùi ở đây rồi!
Dù trong lòng vẫn không thể tin được Từ Tiểu Thụ lại đạt tới trình độ này, nhưng một kích vừa rồi đã khiến gã không thể không tin. Gã hít sâu một hơi...
"Cấm Vệ quân?!"
Từ Tiểu Thụ lại cố ý lớn giọng, đột ngột nhìn về phía nơi bố trí linh trận, vẻ mặt kinh hãi.
"Nhanh vậy đã tới?"
Trong lòng Lý Thất run lên, còn chưa kịp quay đầu nhìn lại, thì năm viên hỏa chủng với năng lượng cuồng bạo đến cực điểm đã bay vụt tới.
"Mẹ kiếp!"
Tiểu tử này nắm bắt tâm lý con người trong khoảnh khắc nguy hiểm, quả thực là kỳ diệu đến đỉnh cao, bảo là bậc thầy thích khách cũng không ngoa.
Dù biết Từ Tiểu Thụ đang nói dối, nhưng nhịp tim lỡ một nhịp trong giây phút ấy là thật.
Đối mặt với năm viên hỏa chủng nén này, Lý Thất hiểu rõ, nếu chúng nổ tung, e rằng Cấm Vệ quân thật sự sẽ không tha cho gã.
Hắn lập tức vung trận bàn trên tay ra. Mục tiêu không phải Hỏa Chủng Áp Súc mà là mặt đất.
"Ông!"
Một kết giới cách âm khép kín chớp nhoáng hình thành, trùm kín hắn và Từ Tiểu Thụ vào trong.
Cái trận bàn này, mỗi khi đến thời điểm giết người, đều không thể thiếu.
Nguyên nhân, tự nhiên là để phòng ngừa địch nhân tự bạo hoặc cầu cứu trước khi chết.
Làm xong hết thảy, Lý Thất nhìn Hỏa Chủng, khóe miệng mới khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhạt.
"Phong Thệ Tức, tan rã!"
Hắn quát lớn, tay phải giơ cao, khuỷu tay điểm vào hư không, gợn sóng màu xanh nhạt loang ra.
Thiên địa chi lực huyền ảo lan tỏa, tựa đóa hoa nở giữa không trung, sóng sánh trên mặt biển.
Khi Hỏa Chủng Áp Súc chạm vào gợn sóng màu xanh ấy, dấu vết bay vụt tốc độ cao bỗng chậm lại như vướng vào kén bông, cuối cùng dừng hẳn cách Lý Thất vài trượng.
Nhưng chuyện vẫn chưa dừng lại!
Hỏa Chủng Áp Súc ngưng trệ một hồi lâu, dưới sự ăn mòn không ngừng của gợn sóng màu xanh, năng lượng vốn táo bạo dần trở nên dịu hòa.
Cuối cùng, Hỏa Chủng hoàn toàn tan rã!
"Cái quỷ gì thế này?"
Từ Tiểu Thụ kinh hãi. Đây là lần đầu hắn gặp Hỏa Chủng Áp Súc bị chặn đứng khi đang đánh lén.
Loại linh kỹ này, ít nhất cũng phải đạt cấp Tông Sư, độ quỷ dị xảo trá có lẽ còn xếp hàng đầu trong các linh kỹ Tông Sư!
"Phong thuộc tính, Tông Sư, Linh Trận sư..."
Từ Tiểu Thụ lập tức nhận ra, mình không còn ở Linh Cung nữa.
Những kẻ hắn sắp phải đối mặt, bất kể là trước mắt hay tương lai, đều là hạng liếm máu trên lưỡi đao, sống sót nhờ may mắn trong hiểm cảnh.
Vô cùng khó chơi!
Sóng khum được! (câu này giữ nguyên theo bản gốc ý tác giả) 😉
Một thân Tẫn Chiếu linh áo lập tức bao trùm toàn thân, dù có thân thể Tông sư, Từ Tiểu Thụ cũng không dám xem thường.
Gợn xanh hình tròn lan tỏa, bị hỏa chủng áp súc cản trở chỉ là một mặt, những chỗ khác trong chớp mắt đã trực tiếp đánh lên người Từ Tiểu Thụ.
Xoạt xoạt!
Tẫn Chiếu Thiên Viêm dường như cảm ứng được, lập tức bùng cháy quanh thân.
Nhưng phong là phong, vô hình vô chất, đốt được bao nhiêu?
Từ Tiểu Thụ chỉ cảm thấy mặt mát lạnh, suýt chút nữa thoải mái rên lên thành tiếng.
Nhưng gợn xanh này mang theo sức mạnh ăn mòn đáng sợ, trực tiếp xuyên qua Tẫn Chiếu linh áo, phá hủy, mài mòn nhục thân đến mục nát!
"Thân thể Tông sư cũng không chịu nổi uy lực của linh kỹ này?"
Từ Tiểu Thụ kinh hãi. Hắn biết, không phải thân thể Tông sư không mạnh, mà là phương thức công kích của linh kỹ này quá quỷ dị.
Phong, vô khổng bất nhập!
Đau đớn không khiến Từ Tiểu Thụ chậm trễ hành động, nhưng cứ thế này, chỉ sợ đến nội tạng cũng bị hòa tan!
"Làm sao bây giờ?"
...
So với kinh ngạc của Từ Tiểu Thụ, mặt Lý Thất rung động dữ dội.
"Đọa Cương Thanh Phong" của hắn, đến hỏa chủng áp súc còn có thể trong thoáng chốc ma diệt, vậy mà tiến triển trên thân thể thanh niên này lại chậm chạp như vậy.
Mẹ kiếp, đây là trò đùa gì vậy!
Thân thể tiểu tử này, còn cuồng bạo, còn cứng cáp hơn cả năng lượng?
Nhưng một giây sau, sự tình càng khiến người ta giật mình đã xảy ra.
Chỉ thấy Từ Tiểu Thụ há miệng, đột nhiên hít mạnh một hơi, vậy mà trực tiếp hút sạch "Đọa Cương Thanh Phong" trước mặt!
Lý Thất: ???
Đây mẹ nó là yêu pháp gì vậy?
"Nhận hoài nghi, điểm bị động +1."
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động +1."
Hắn còn chưa kịp hoàn hồn, Từ Tiểu Thụ đã phồng ngực hóp bụng, từ kẽ môi phun ra một viên châu năng lượng đen kịt.
Viên châu nhỏ xíu, chỉ lớn bằng hai đầu ngón tay.
Còn vì sao lại là hai...
Lý Thất vừa thấy rõ, sắc mặt liền tái mét như tờ giấy.
Viên châu năng lượng đen kia đích thị là hỏa chủng đã nén, chỉ có điều, bên trong viên hỏa chủng nén này còn bao bọc thêm một viên nữa!
"Xxx, chơi ta đây mà!" Giọng Lý Thất méo mó hẳn.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)