Chương 27

Truyện: Truyen: {self.name}

**Chương: Xuất Vân Đài, Chủ Lôi**

"Từ Tiểu Thụ!"

"Chu Thiên Tham!"

Dưới ánh tà dương, hai bóng người cao gầy tiến vào sàn đấu. Chu Thiên Tham dừng lại ở khu vực chờ lên đài, cách Từ Tiểu Thụ không xa. Vừa bước chân vào, cả hai đã nhìn nhau, ánh mắt chạm nhau tóe lửa.

Từ Tiểu Thụ liếc nhìn thanh đao to bản, cao hơn cả người Chu Thiên Tham cùng ánh mắt tràn đầy chiến ý của đối phương, hài lòng gật đầu thầm nghĩ: "Xem ra, gã sẽ không nhận thua."

Đúng vậy, đây là vòng ba mươi hai tiến mười sáu, ai lại dễ dàng từ bỏ cơ hội tốt như vậy?

Chu Thiên Tham sinh ra với vẻ tuấn tú phi phàm. Ngoại hình tiêu sái lại không ngừng khổ luyện bá đao, càng tôn thêm vẻ ngông cuồng của thiếu niên. Vẻ ngoài ấy thu hút vô số tiếng thét chói tai từ các nữ đệ tử phía dưới khán đài.

Trên lôi đài, Chu Thiên Tham nhẹ nhàng cắm thanh bá đao to lớn óng ánh xuống đất. Hai tay khoanh trước ngực, hơi hếch cằm, dáng vẻ ngạo nghễ.

"Hậu thiên kiếm ý, Tiên thiên nhục thân..."

"Từ Tiểu Thụ, ta, Chu Thiên Tham, thừa nhận ngươi rất mạnh!"

"Trong ngoại viện này, ngươi đủ sức đứng dưới ta, xếp thứ năm Phong Vân Bảng!"

Khán giả xôn xao, không ít người bị khí phách lạnh lùng của gã thuyết phục.

Cách Chu Thiên Tham nói chuyện, cho người ta cảm giác không thể nghi ngờ. Thêm vào đó là thực lực đứng thứ tư Phong Vân Bảng, quả thực vô cùng bá đạo.

Từ Tiểu Thụ chỉ cười nhạt.

Đây là lần đầu tiên sau khi hắn lên đài lại bị người khác khiêu khích, chứ không phải hắn đi tìm người gây sự. Cảm giác này, thật mới mẻ!

Còn chưa kịp mở miệng, Chu Thiên Tham đã tiếp lời: "Nhưng mục tiêu của ta lần này là vị trí đứng đầu bảng."

"Cho nên, ngươi chỉ có thể thần phục dưới đao của ta!"

Nói xong, gã rút thanh bá đao kim sắc ra, mũi đao chỉ thẳng vào Từ Tiểu Thụ. Vô biên đao ý bùng nổ, mãnh liệt tràn ra.

Keng! Keng!

Đao ý tàn phá, mặt lôi đài xung quanh bị chém vỡ tan tành.

"Hậu thiên đao ý?!"

Trong thính phòng, một mảnh xôn xao rung chuyển, từng ánh mắt tràn ngập vẻ không thể tin.

"Chu Thiên Tham tu thành Hậu Thiên Đao Ý từ lúc nào vậy, trời ạ!"

"Nhìn bộ dáng thu phóng tự nhiên này, chắc chắn đã khổ luyện không ngừng trong năm qua, Từ Tiểu Thụ gặp nguy rồi."

"Với cái này đao ý, đủ sức đối đầu cả Tiên Thiên, ta còn tưởng hắn khoác lác về việc tranh ngôi đầu bảng, giờ xem ra, thật sự khó nói..."

Tiếu Thất Tu cũng không khỏi kinh ngạc. Kẻ này vậy mà thâm tàng đến vậy, từ vòng loại tiểu tổ đến vòng đấu loại trực tiếp, không ai ép hắn dùng toàn bộ thực lực sao?

Nếu đối thủ không phải Từ Tiểu Thụ, có lẽ Hậu Thiên Đao Ý này còn có thể được giấu đến tận trận chung kết ấy chứ?

Nụ cười phong khinh vân đạm trên môi Từ Tiểu Thụ bỗng khựng lại. Mẹ nó, tình huống gì thế này?

Hậu Thiên Đao Ý?

Còn thu phóng tự nhiên?

Nhớ đến mình chỉ thi triển một thức "Bạch Vân Du Du" mà đã hao tổn gần hết linh lực và kiếm ý, nhìn lại đối phương...

Thật không thể so sánh!

Nhưng kẻ thua không được mất khí thế, khóe miệng Từ Tiểu Thụ khẽ nhếch lên, cười nói: "Chu sư đệ, bớt khoe khoang kẻo rách mồm."

Đao ý lạnh thấu xương của Chu Thiên Tham khựng lại trong giây lát, thính phòng lập tức vang lên tiếng cười ngả nghiêng.

"Ha ha ha, hình như Từ Tiểu Thụ của ngoại viện thuộc hàng bô lão rồi a!"

"Cái gì mà hàng, cơ bản là chỉ còn mỗi hắn thôi, thâm niên cao hơn hắn mà thực lực yếu hơn thì đã chẳng chen chân vào được vòng tấn cấp rồi!"

"Đúng vậy, Từ Tiểu Thụ chẳng phải nghiễm nhiên là Đại sư huynh sao?"

"Trên lý thuyết là vậy, nhưng hắn ở ngoại viện ba năm, trước kia cũng không hề lộ tài, suýt chút nữa đã bị đá khỏi Linh Cung..."

"Giờ không biết sao đột nhiên bộc phát, đúng là ngựa ô, cảm giác như bị ai đoạt xá vậy!"

"Ha ha, ngươi đùa dai thật, còn đoạt xá!"

"Nghĩ đến đây, ngay cả những người mạnh mẽ như Mạc Mạt, Triều Thanh Đằng cũng chỉ là đàn em trước mặt hắn... Ha ha, chịu không nổi mất, nhìn Chu Thiên Tham kìa, mặt mày đen thui!"

Quả thật, mặt Chu Thiên Tham đen như nhọ nồi, nhưng đao ý trên người gã lại càng thêm sắc bén. Tiếu Thất Tu thấy không khí đã đạt đến đỉnh điểm, lập tức vung tay xuống.

"Trận đấu bắt đầu!"

"Khoan đã!" Chu Thiên Tham vung ngang thanh đao, lạnh nhạt lên tiếng, khiến Tiếu Thất Tu đang hừng hực khí thế nhất thời khựng lại.

Tuyển thủ kiểu gì thế này, bị Từ Tiểu Thụ làm hư hết cả rồi, ai nấy cũng kỳ quái như nhau.

Người xem cũng tò mò không kém, tên này không đánh, còn muốn lải nhải cái gì?

"Có một việc, ta vẫn muốn nói rõ trước khi giao đấu."

Chu Thiên Tham nói: "Hôm qua Văn Trùng đánh lén ngươi đúng là đáng hổ thẹn, nhưng Từ Tiểu Thụ ngươi cũng không nên tước đoạt mạng sống của hắn. Chỉ cần trừng trị thích đáng là được, cớ sao lại ra tay tàn độc như vậy?"

Gã chỉ thẳng đao vào Từ Tiểu Thụ, ánh mắt tràn đầy vẻ chính nghĩa: "Theo Chu Thiên Tham ta thấy, ngươi cũng chỉ là một tên tiểu nhân hèn hạ vô sỉ, không làm nên trò trống gì!"

Từ Tiểu Thụ lúc này rất muốn cho gã khoác thêm một chiếc áo choàng, khinh thường nói: "Đây là lý do 'giết người trước tru tâm' mà ngươi cố tình châm biếm trước khi giao đấu sao?"

Chu Thiên Tham ngẩn người, dường như nghẹn họng, không biết nói gì: "Ta không có ý giết người trước tru tâm, ta chỉ là luận sự mà thôi!"

"Ha ha, ngươi đã đến gần lôi đài chưa? Ngươi có thấy rõ ràng không?"

Từ Tiểu Thụ liên tục công kích: "Ngươi cái gì cũng không biết, vừa lên đã nói năng lung tung, đổ tội vô cớ. Có phải bây giờ ta chỉ cần nói một câu là ta cố ý, ngươi liền có thể công khai ra tay với ta không?"

"Không phải, không phải như vậy!"

Chu Thiên Tham bối rối, tay cầm đao liên tục vung vẩy, mặt đỏ bừng, giống như muốn giải thích điều gì đó, nhưng lại không thể thốt nên lời.

"Đừng nói nữa!" Từ Tiểu Thụ chặn ngang một câu, khí thế như Thái Sơn áp đỉnh, "Ta biết, câu tiếp theo của ngươi chắc chắn sẽ là chê ta miệng lưỡi sắc bén!"

"Không, ta không hề có ý đó!"

"Ha ha, những người như các ngươi ấy, luôn thích đứng ở vị trí đạo đức cao thượng để chỉ trích người khác, nhưng chưa từng nghĩ, những lời lẽ mang danh chính nghĩa kia, mới thực sự là thứ đâm thấu tim gan!"

Chu Thiên Tham liên tục lùi bước, ánh mắt hoảng loạn, đao ý đã bị lời lẽ của Từ Tiểu Thụ trấn áp đến không còn hình dạng. Gã gắng gượng chống đao xuống đất, miễn cưỡng đứng vững, không còn ý định đôi co thêm nữa.

"Sao thế?" Từ Tiểu Thụ đổi giọng, "Lúc không cho nói thì cứ đòi nói bằng được, đến khi cho nói rồi lại cãi không lại, cãi không lại thì định giở trò vũ lực?"

Chu Thiên Tham tay nắm chặt chuôi đao, chém không được, mà buông cũng không xong, tiến thoái lưỡng nan, xấu hổ vô cùng.

Ngoài mặt Từ Tiểu Thụ tỏ ra bình tĩnh, nhưng thực chất trong lòng đã cười đến điên cuồng. Hắn đã nhìn thấu rồi, cái tên Chu Thiên Tham này chính xác là loại người đầu óc chỉ toàn cơ bắp.

Tinh thần trọng nghĩa bộc phát, nhiệt huyết dâng trào, nhưng thường chỉ nhìn thấy bề nổi của sự vật, hoặc bị kẻ khác lợi dụng, trở thành công cụ trong tay chúng, ngốc nghếch đến đáng thương.

Khán giả ở dưới đài đều sững sờ. Lời nói của Từ Tiểu Thụ không chỉ là câu trả lời đanh thép nhất cho những lời đồn đại ngày hôm qua, mà còn khiến những kẻ ôm lòng dạ đen tối rối bời như tơ vò.

"Ô ô, Từ Tiểu Thụ thật đáng thương, ta đã trách lầm hắn!"

"Đáng ghét cái tên Chu Thiên Tham, thật là rác rưởi! Vô sỉ! Giết người tru tâm!"

"Xxx, lũ các ngươi điên rồi à? Cái người 'tru tâm' kia không phải là Từ Tiểu Thụ hay sao?"

"Trời ạ, cái tên này sao lại dẻo miệng đến thế? Suýt chút nữa ta đã tin lời hắn rồi. Chu Thiên Tham, cố lên! Đừng để bị hắn lừa, cầm lấy đao chém hắn đi!"

Trên võ đài, Từ Tiểu Thụ thấy gã kia có vẻ do dự, sắp đầu hàng đến nơi, liền nhận ra mình đã đi hơi quá đà, vội vàng mở miệng:

"Sư đệ Chu, tuy rằng không thể chỉ trông mặt mà bắt hình dong, song, thân là một Luyện Linh Sư xứng tầm, một khi đã bước lên lôi đài, tuyệt đối chớ mở miệng nói chuyện nhận thua."

"Phải nhớ kỹ: Chưa đánh đã sợ, đại kỵ của kẻ địch; chưa giao chiến đã bỏ chạy, sỉ nhục của Luyện Linh Sư; chắp tay xin hàng, vết nhơ của đời người!"

Hắn phất tay áo, tiên khí phiêu dật, lời lẽ hùng hồn.

Đối diện, Chu Thiên Tham nhất thời an tâm, cuộn lại thanh Bá Đao màu vàng kim, chiến ý trong mắt trỗi dậy, chắp tay nói: "Từ sư huynh, thụ giáo!"

Từ Tiểu Thụ khẽ gật đầu, ra vẻ hài lòng trước sự dễ bảo của sư đệ.

Tiếu Thất Tu: "..."

*(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)*

Previous Chapter Next Chapter
Page 1 of 1