Chương 274

Truyện: Truyen: {self.name}

# Đa Kim Các

Một khách sạn được trang hoàng vô cùng xa hoa, lãng phí.

Từ Tiểu Thụ cảm thấy mình có duyên với hai chữ "tiền nhiều". Hắn cõng người đang hôn mê trên lưng, cùng Mộc Tử Tịch mở liền hai phòng.

Sau khi rửa mặt xong, thanh niên lập tức nhảy lên chiếc giường lớn êm ái.

Trên người hắn còn mang không ít linh tinh, tự nhiên sẽ không đối xử tệ bạc với bản thân trong chuyện ăn ở.

Dù sao chuyến này rời khỏi Linh Cung, dự định ban đầu của Từ Tiểu Thụ là đi du lịch.

Ừm, ngắm phong thổ thế giới này, nếm thử hương vị bên ngoài.

Trên người có quá nhiều tiền, nhất định phải mau chóng tiêu bớt.

Sau đó, hắn sẽ thi lấy hết các loại huy chương luyện đan sư, lại tìm đến Tiền Nhiều thương hội một chuyến. Trong thành trì linh khí bồng bềnh này, nhất định sẽ xuất hiện thêm một đại phú hào từng bước đi lên từ con số không!

"Chậc chậc!"

Từ Tiểu Thụ vừa tưởng tượng đến cuộc sống ngập trong vàng son sau này, nước bọt suýt chút nữa chảy ra.

Rất nhanh, hắn xoay người một cái, ngừng ngay màn ý dâm, lấy ra một chiếc nhẫn từ trong ngực.

Thế sự vô thường, cuộc sống xa hoa lãng phí luôn xen lẫn chút cặn bã, thỉnh thoảng lại khiến người ta ghê tởm như vậy.

"Sát thủ..."

Từ Tiểu Thụ híp mắt, chiếc nhẫn này hắn lấy được từ gã sát thủ ở sau con phố kia.

Hắn tự thấy bình sinh làm người khiêm tốn, làm việc an phận, cũng không có quá nhiều kẻ thù. Kẻ duy nhất luôn muốn nhảy nhót trước mặt hắn...

Chính là Trương Tân Hùng!

Đáng tiếc, đã chết rồi.

"Trương gia sao?" Từ Tiểu Thụ suy nghĩ.

Tứ đại gia tộc của Thiên Tang quận, hắn biết rõ, Trương Triều Chu Tô, danh tiếng lẫy lừng.

Những thiên tài trẻ tuổi trong các gia tộc đó, gần như không phụ sự mong đợi của mọi người, đều bước vào Thiên Tang Linh Cung, thẳng tiến nội viện!

Từ Tiểu Thụ và đám hậu bối trẻ tuổi này, cũng từng có dịp gặp gỡ.

Thật lòng mà nói, về gia tộc đứng sau gã, hắn chỉ lờ mờ có một hình dung đại khái trong đầu.

Mạnh đến mức nào thì hắn không rõ, nhưng vừa ra khỏi Linh Cung, đã có thể phái tới sát thủ cấp bậc tông sư, lại còn một lần hai gã...

Chỉ có thể thốt lên một câu, thâm sâu khó lường!

Từ Tiểu Thụ liếc nhìn tên sát thủ đang chặn ở cửa phòng, kẻ đã lãnh trọn một chưởng của hắn rồi lại rơi vào hôn mê.

Nói thật, nếu Mộc Tử Tịch không nhắc tới, hắn còn tưởng rằng chuyện này đã kết thúc rồi.

Nhưng giữ lại một tên cũng tốt, chờ gã tỉnh lại, hỏi han chút ít vậy.

Ừm, moi được bao nhiêu tin tức hay bấy nhiêu, dù sao cuối cùng cũng phải giết, không quan trọng...

Không nghĩ nhiều nữa, Từ Tiểu Thụ nhìn về phía chiếc nhẫn, mắt lộ vẻ kích động.

Túi trữ vật của cao thủ tông sư, sẽ có những điều thú vị gì đây?

Hắn liếm môi, linh niệm liền dò xét vào bên trong.

"Linh tinh... Lại là linh tinh, đây là đang bức ta phạm tội sao!"

Từ Tiểu Thụ chấn động trước nồng độ linh khí khủng khiếp trong chiếc nhẫn, đập vào mắt là số lượng linh tinh gấp mấy lần chỗ hắn cất giữ trước kia.

Không gian chiếc nhẫn này cực lớn, bên trong ít nhất phải chứa một nửa số lượng linh tinh.

Ước chừng quét qua, sợ là phải gần hơn triệu!

"Nói đi nói lại, cái thế giới này không có mấy loại thẻ linh tinh tương tự à?"

Từ Tiểu Thụ nghĩ đến Tiền Nhiều thương hội, về lý thuyết khẳng định là có, khả năng duy nhất, là chủ nhân chiếc nhẫn này, quá tham tiền!

Thu hồi ánh mắt khỏi ngọn núi linh tinh làm rung động lòng người, Từ Tiểu Thụ hướng về một không gian khác.

Đan dược, linh binh...

Những thứ nhận biết, không biết, không rõ ràng chất thành một đống.

Từ Tiểu Thụ kinh ngạc tột độ, gia hỏa này, rốt cuộc đã giết bao nhiêu người, thu giấu bao nhiêu bảo vật vậy?

Trong này chứa đủ loại binh khí, đan dược, e rằng có thể vũ trang trực tiếp cho cả một tiểu môn phái mấy chục người đạt Tiên Thiên!

Thậm chí, bảo vật cấp bậc tông sư các loại cũng không hề ít!

"Hô..."

Từ Tiểu Thụ thở ra một hơi, cố gắng ổn định cảm xúc đang rung động. Cuối cùng hắn cũng được thấy sản nghiệp đích thực của một tông sư.

Gã sát thủ này xem chừng chẳng tin tưởng ai và bất cứ nơi nào, đến nỗi tất cả gia sản đều mang theo trên người.

Gã chết...

Toàn bộ đổi chủ!

Những bảo vật khác Từ Tiểu Thụ tạm thời chưa tra xét kỹ càng, nhưng thứ thu hút hắn nhất, chiếm gần một nửa không gian, không gì khác chính là số lượng trận bàn khả quan đến kinh người.

Sợ là có đến cả trăm!

Nếu tính cả những thứ báo hỏng, bán thành phẩm kia, chắc phải hơn cả ngàn!

"Tên này tựa như là Linh Trận sư, vậy nên, đây là số trận bàn hắn chế tác?" Từ Tiểu Thụ ngây người.

Hắn lấy ra mấy cái trận bàn, chỉ nhìn thôi đã thấy chúng không ngừng rung động. Hắn biết rằng uy lực của chúng vượt xa "Ngũ Chỉ Văn Chủng Chi Thuật" rất nhiều.

"Cái này..."

Từ Tiểu Thụ kinh ngạc. Nếu khi đó A Giới không ra tay, mà hắn y theo ý định ban đầu, đem tên này xem như đá mài đao để thử luyện, chẳng phải đã chọc phải thứ mà thứ kia sẽ ném thẳng lên người mình sao?

"Xxx!"

"Thứ này mẹ nó không thể đụng vào a!"

Dù có thân tông sư, Từ Tiểu Thụ cũng dám khẳng định mười nghìn lần rằng, đám đồ này nếu thật sự oanh tạc lên mặt hắn, tuyệt đối sẽ nổ tung trời đất!

Liền vương tọa cũng chưa chắc chiêu khung được cái thứ sớm đã súc đầy lực lượng bực này!

"Linh Trận sư..."

Từ Tiểu Thụ chìm vào trầm tư. Hắn bỗng nhiên ý thức được, chỉ sợ cái nghề nghiệp này mới thật sự là ác... Phi, sướng rên a!

Chế tác sẵn trận bàn, bày khung rồi ném thẳng vào mặt đối thủ?

"Giá mà mình có thể trở thành Linh Trận sư, để sớm phong ấn lại cái đóa đại hoa sen đen kịt kia, gặp ai liền ném cho người đó..."

Một cái thì chẳng thấm vào đâu.

Nhưng ba cái, mười cái, hay thậm chí cả trăm cái thì sao?

"Ôi mẹ ơi..."

Từ Tiểu Thụ bị ý nghĩ của mình làm cho rung động. Hắn nghĩ bụng, chắc hẳn Linh Trận sư nào cũng có chung một suy nghĩ như vậy.

Vậy, chẳng lẽ cái gã kia chết dưới tay mình, thật sự chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn?

"Hô ~"

"Lại bất cẩn rồi!"

Vốn tưởng rằng có thân phận Tông Sư, là có thể nghênh ngang khắp thiên hạ, Từ Tiểu Thụ sau khi bị sương mù xám kia cho một vố đau điếng, cũng đã biết thu liễm lại.

Nhưng đến khi thật sự được chứng kiến thực lực của Tông Sư, hắn mới hiểu ra cái loại "nhà giàu mới nổi" tu luyện như mình, so với những lão quái vật kia, đúng là chẳng thấm vào đâu.

Nếu không có A Giới...

"Quả nhiên, cẩn trọng vẫn là trên hết. Sau này bày trận, ngàn vạn lần không được mang tâm lý thử nghiệm, dù chỉ là một trận đấu trên lôi đài, cũng phải đề phòng thủ đoạn ngoài dự liệu."

"Vừa gặp mặt là tung sát chiêu, trực tiếp dùng át chủ bài, đánh cho đối phương trở tay không kịp, oanh sát tại chỗ..."

Nghĩ đoạn, Từ Tiểu Thụ gắt gao nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay.

"Sau này, át chủ bài của hắn, chính là át chủ bài của ta!"

Chàng thanh niên siết chặt chiếc nhẫn, một loại tín niệm khó tả nảy sinh trong lòng, chàng trịnh trọng gật đầu.

"Đúng, nhất định phải như vậy!"

"Thế giới này quá tàn khốc, vừa gặp mặt là phải sống mái, tuyệt đối không được nương tay!"

"Ư..." Đúng lúc này, Tiếu Thập Lục đang hôn mê bên cạnh cửa khẽ rên một tiếng, có dấu hiệu tỉnh lại.

Từ Tiểu Thụ giật mình. Sau khi chứng kiến nội tình của Tông Sư, chàng đã vứt bỏ sự khinh thị ban đầu, trong lòng dâng lên một nỗi bất an.

Gã này cũng là Tông Sư, lại còn là đồng bọn của tên sát thủ kia...

Biết đâu đấy, gã cũng có năng lực oanh sát mình trong nháy mắt thì sao!

"Không ổn rồi!"

Vừa thấy Tiếu Thập Lục có dấu hiệu tỉnh lại, Từ Tiểu Thụ lập tức hóa thành một đạo quang ảnh, xoay người chớp nhoáng đã xuất hiện ngay trước mặt gã, bốn ngón tay chụm lại đâm thẳng, xuyên thủng bả vai gã không chút lưu tình.

Chưa dừng lại ở việc phế bỏ hai tay của sát thủ, Từ Tiểu Thụ vẫn còn lo lắng, rút ngón tay ra rồi lại bồi thêm, trực tiếp chém gần đứt gân đùi của Tiếu Thập Lục.

"Tứ chi đã phế, hẳn là mất đi khả năng hành động rồi..."

Dù vậy, Từ Tiểu Thụ vẫn bất an trong lòng, thu tay lại rồi lập tức vòng tay lên cổ Tiếu Thập Lục.

Vẫn còn chút gì đó không yên tâm, hắn lại đẩy tay thêm lần nữa, cắt gần đứt động mạch chủ của gã...

Máu tuôn như suối!

Đến lúc này, cơn đau dữ dội mới từ khắp nơi trên cơ thể truyền đến não hải Tiếu Thập Lục, đánh thức gã từ trạng thái hôn mê. Nam tử này, gã suýt chút nữa đã phát điên.

"Tê... a..."

"Xxx a!!!"

Toàn thân Tiếu Thập Lục co giật, trừng trừng đôi mắt, vẻ mặt kinh hoàng nhìn thanh niên mang vẻ thận trọng trước mặt, như thể thấy Tử thần giáng thế.

"Từ... Từ Tiểu Thụ?"

(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)

Previous Chapter Next Chapter
Page 1 of 1