Chương 289

Truyện: Truyen: {self.name}

"Phụt!"

Gã công tử áo trắng giận đến phát điên.

Cuối cùng gã cũng nhận ra, hóa ra hai người này là một bọn!

"Các ngươi... Các ngươi sao có thể ở trong Luyện Đan Sư Hiệp Hội lại..."

"Chúng ta làm sao?"

Từ Tiểu Thụ nghi hoặc hỏi lại: "Chúng ta chỉ là trò chuyện phiếm thôi mà, ngươi xía vào làm gì? Chuyện không liên quan đến ngươi, mau cút đi."

Gã công tử áo trắng chỉ cảm thấy nghẹn ứ đến khó chịu.

Nếu cứ đi như vậy, chẳng phải mất mặt lắm sao?

"Ngươi tên là gì, ta muốn quyết đấu với ngươi!" Gã rút kiếm ra, nghiêm túc tuyên bố.

"Quyết đấu?"

Từ Tiểu Thụ trợn mắt: "Ngươi đừng nói với ta là, nếu ngươi thắng ta, liền có thể ôm mỹ nhân về nhé?"

Gã công tử áo trắng lại nghẹn họng.

Cái thằng này...

Sao hắn lại biết ý đồ của mình!

"Ta..."

"Ta cái gì mà ta! Không cần giải thích." Từ Tiểu Thụ khoát tay: "Người ta thường nói, giải thích là che đậy, mà che đậy chính là sự thật."

"Ự...!"

Gã công tử áo trắng lồng ngực chấn động, hình như bị nghẹn ngược khí huyết.

Từ Tiểu Thụ kinh ngạc: "Không phải chứ, lời này mà cũng khiến ngươi nín không được sắp phun máu?"

Lời còn chưa dứt, gã công tử sắc mặt đỏ bừng kia trực tiếp đau đến co giật.

"Phụt!"

Máu thì không phun ra, nhưng gã phun ra một trời nước bọt.

"Ghê tởm!"

Từ Tiểu Thụ mặt lộ vẻ ghét bỏ, vội vàng che chở sư muội nhà mình, kéo nàng lùi lại mấy bước.

"Tiểu tử kia đừng đi, quyết đấu với ta!" Gã công tử áo trắng cảm thấy mặt mũi mất hết, giơ kiếm chỉ lên trời, tức giận gào thét.

"Tự kỷ quá đi..." Từ Tiểu Thụ thở dài: "Đầu năm nay ai còn quyết đấu nữa? Muốn chơi thì lên Lôi Đài Sinh Tử mà chiến, dám không?"

Gã công tử áo trắng: ???

Sao lại... Trực tiếp vậy?

Không cần đến mức đó chứ!

Gã có chút sợ, nhưng nhìn đám đông không nhiều trong đại sảnh lúc này cũng xúm xít lại xem náo nhiệt, thoạt nhìn cũng đông đáo đấy.

Thấy vậy, ánh mắt ai nấy đều đổ dồn xuống phía dưới, đám người trẻ tuổi khí thịnh, nóng nảy, ai mà nhịn cho được?

"..."

"Khoan đã!"

Từ Tiểu Thụ lại một lần nữa chặn họng nam tử kia, thận trọng khuyên nhủ: "Cậu suy nghĩ cho kỹ đi, đừng manh động! Xúc động là quỷ dữ đấy!"

Nam tử áo bào trắng cuối cùng cũng tỉnh táo đôi chút, nhưng ngay sau đó lại nghe Từ Tiểu Thụ bồi thêm một câu: "Cậu đánh không lại tôi đâu, không cần thiết vì cái lý do vớ vẩn này mà tìm đến cái chết vô nghĩa."

"Phụt!"

Lần này, nam tử áo bào trắng phun ra một ngụm nước bọt, nhưng lẫn trong đó lại có cả máu tươi.

Ta đường đường Thượng Linh đỉnh phong, lại đánh không lại ngươi ư?

"Ta..."

"Khoan đã!"

"..."

"Nhận nguyền rủa, giá trị bị động +1."

Từ Tiểu Thụ ngơ ngác, chẳng hiểu chuyện gì. Hắn giơ tay chỉ sang một bên, ý nói lần này không phải mình lên tiếng.

Áo bào trắng quay đầu lại. Hắn không hiểu hôm nay có phải là mình quên xem lịch hay không, mà sao chuyến đi này lại xui xẻo đến vậy?

Người vừa lên tiếng kia hiển nhiên là một hộ vệ cổ tháp, nhận ra nam tử áo bào trắng.

Hắn chắp tay với nam tử áo bào trắng: "Phó công tử, nơi này là Luyện Đan Sư Hiệp Hội, xin ngài đừng gây rối."

Nói xong, hắn quay sang Từ Tiểu Thụ, khẽ tiến lên, thấp giọng nói: "Vị công tử này, xin cậu nể mặt để Phó công tử nói vài câu, hắn sắp không nhịn được nữa rồi."

Từ Tiểu Thụ: "..."

Phó công tử?

Hắn mơ hồ cảm thấy cái họ này có chút quen thuộc.

Phó Ân Hồng?

Nhớ đến nữ phó thống lĩnh Cấm Vệ quân sau con phố Tiền Nhiều Thương Hội ngày đó, sắc mặt Từ Tiểu Thụ trở nên cổ quái.

Không thể nào, thế giới này không nhỏ đến vậy chứ?

Chẳng lẽ họ Phó ở Thiên Tang Thành này... là họ gì?

Hắn kéo hộ vệ kia lại, nhỏ giọng hỏi: "Thành chủ họ gì?"

Trên mặt hộ vệ hiện lên vẻ đồng cảm, hắn liếc mắt một cái liền biết người này là dân ngoại lai.

Người địa phương, ai dám nói như vậy với Đại công tử chứ?

"Họ Phó. Vị này là Đại công tử, Phó Hành!"

Trong lòng Từ Tiểu Thụ bỗng hẫng một nhịp, chân như nhũn ra, hối hận khôn nguôi.

Phó Hành...

Đại công tử phủ thành chủ?

Nói cách khác, Phó Ân Hồng hôm nọ mình gặp, lẽ nào lại là muội muội của gã?

Đều là người của phủ thành chủ cả sao?

Mình đức hạnh gì, chỉ mới xuống núi thôi mà tùy tiện gặp ai cũng là nhân vật tai to mặt lớn thế này?

Hay là, trong cái Thiên Tang Thành này, toàn những nhân vật máu mặt này không vậy?

Từ Tiểu Thụ nhìn về phía người áo trắng, dù biết vẫn cố hỏi: "Ngươi họ Phó?"

"Không, ta không họ Phó!"

Đại công tử Phó Hành rõ ràng đã quyết tâm quyết đấu với Từ Tiểu Thụ, gã biết chỉ cần thân phận mình bị lộ, có lẽ người này sẽ chẳng dám đánh với mình nữa.

Nhưng...

Lần nào cũng thế, trong lòng gã bực bội vô cùng, nhưng không thể cứ đi tìm đám Cấm Vệ quân để trút giận mãi được!

"Ngươi muốn quyết đấu với ta?" Từ Tiểu Thụ hỏi.

"Không sai."

"Đã vậy, quy tắc ta định được chứ?"

Từ Tiểu Thụ biết lần này khó mà qua ải, nếu không giải quyết được gã này, e là sau này sẽ lôi ra cả đống chuyện.

Cái gì mà Phó Ân Hồng, mình giết tên Cấm Vệ quân kia, chắc cũng không phải tội lớn gì chứ?

Phó Hành nghe vậy thì giật mình, gia hỏa này... Nhìn bộ dạng hẳn là biết thân phận mình, vậy mà vẫn dám nhận lời quyết đấu ư?

Gã bất giác có phần kính nể.

Liếc nhìn Mộc Tử Tịch, Phó Hành hếch cằm, "Được."

"Tốt."

Từ Tiểu Thụ bèn vỗ tay một cái, "Ta có một kiểu chiến đấu hoàn toàn giao phó cho thiên đạo định đoạt, sống chết có số, phú quý tại thiên loại kia, ngươi dám tiếp không?"

"Có gì mà không dám!"

"Nếu ngươi thua thì sao?"

Trên mặt Phó Hành lộ vẻ ngạo nghễ, "Ta thất bại?"

"Phải!"

"Ha ha ha!" Phó Hành cười lớn, "Nếu ta thua, mặc ngươi xử trí!"

"Mặc ta xử trí, vậy chẳng phải ta thành chủ nhân của ngươi rồi sao?"

Vừa nghe vậy, đám người vây xem nhao nhao biến sắc. Từ Tiểu Thụ thầm kêu không ổn, vội nói: "Thân phận của ngươi tôn quý quá, hành động này không ổn thỏa. Nếu ngươi thua, gọi ta là ca là được, không cần gọi chủ nhân!"

Phó Hành chỉ cười nhạt.

Gã này cũng thật biết tính toán a! Kiểu kết quả này, giao đấu thiên đạo còn chưa bắt đầu mà ngươi đã biết trước tương lai, chắc mẩm phần thắng rồi à?

"Đã vậy, thì bắt đầu thôi!" Từ Tiểu Thụ hàm hồ nói.

"Chờ một chút!"

Phó Hành rõ ràng đã sợ bị lừa, giờ phút này cẩn trọng vô cùng, lập tức nghe ra lỗ hổng trong lời Từ Tiểu Thụ.

"Ngươi còn chưa nói, nếu ngươi thua, thì sao?"

Từ Tiểu Thụ kinh ngạc, tên này cũng có đầu óc đấy chứ?

"Ta nếu thua..." Hắn do dự một hồi, cuối cùng vẫn không dám đem mình thế chấp.

"Ta nếu thua, liền cho ngươi thứ ngươi mong muốn nhất."

"Ồ?" Phó Hành tò mò, "Ngươi biết ta muốn gì nhất?"

"Hầy..."

Từ Tiểu Thụ trực tiếp đẩy Mộc Tử Tịch ra, "Cái này ngươi không muốn sao?"

Mộc Tử Tịch: Ớ???

Nàng phát hiện mỗi lần xem Từ Tiểu Thụ giao chiến, nàng đều bị cuốn vào cuộc một cách khó hiểu. Chuyện gì thế này?

"Nhận nguyền rủa, giá trị bị động +1, +1, +1, +1..."

Trong mắt Phó Hành có vẻ mừng rỡ, nhưng đáp ứng như vậy thì quá hớ hênh!

Không đáp ứng thì trong đầu lại băn khoăn...

"Đừng giả bộ."

Từ Tiểu Thụ trực tiếp vạch trần, "Chúng ta bắt đầu được chưa?"

Sắc mặt Phó Hành đỏ lên, cũng không nhắc lại chuyện tiền đặt cược, nói: "Ngươi nói quy tắc đi!"

Từ Tiểu Thụ gật đầu, khí thế ngưng tụ, chắp tay điềm đạm.

"Đây là một trò chơi thiên đạo rất đơn giản, cược chính là khí vận và cơ duyên. Trên thế giới này, chắc hẳn còn chưa từng xuất hiện."

"Nó thế này, ngươi mở hoàn toàn một bàn tay năm ngón, tượng trưng cho thiên mệnh."

"Giờ phút này, muốn nghịch thiên cải mệnh, ta chỉ có thể xuất ra hai ngón tay, mang ý nghĩa 'Mệnh ta do ta, há để trời định đoạt', cùng với 'Tuyệt không cúi đầu khuất phục'!"

"Còn lần này, ngươi muốn phá vỡ thế cục, chỉ có thể thu lại quyển thiên đạo kia..."

"Ra quyền?" Phó Hành bừng tỉnh, lớn tiếng nói.

"Đúng vậy! Chỉ có một quyền dốc toàn lực, mới có thể đập nát kẻ nghịch thiên mà đi, dù sao, dưới Thiên Đạo, không cho phép chúng sinh làm trái..."

Từ Tiểu Thụ nói được nửa chừng, chợt nhận ra có gì đó không ổn, vội vàng im bặt.

Hắn ngẩng đầu lên, liền thấy sắc mặt Phó đại công tử đen như nhọ nồi, lập tức kinh ngạc hỏi:

"Ngươi biết trò này?"

*(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)*

Previous Chapter Next Chapter
Page 1 of 1